[1] Nhặt tuyết tìm mùa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: https://zhangfengwanli86335.lofter.com/post/77671616_2bc81cd77
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.
________________________________
Bối cảnh: Bách Lý Đông Quân đã cứu được Diệp Đỉnh Chi và hai người họ sống cùng nhau.

01
Rất nhiều máu.
Rất nhiều mạng.

Diệp Đỉnh Chi giẫm lên hài cốt, từng bước một đi tới, trong tay cầm trường kiếm, bối rối không biết mình muốn đi đâu. Mỗi khi hắn bước một bước, vô số xương trắng đột nhiên xuất hiện dưới chân hắn, tràn về phía trước.

Đột nhiên có vài tiếng sấm vang lên, một khuôn mặt đầy vết sẹo không thể nhận dạng đột nhiên xuất hiện, một luồng ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua chiếu sáng đôi mắt không có con ngươi của người đàn ông khiến Diệp Đỉnh Chi giật mình, trường kiếm trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

"Tại sao giết ta!"
Người đàn ông vừa dứt lời, toàn bộ xương trắng đột nhiên đứng dậy như được sống lại, lang thang trước sau Diệp Đỉnh Chi trong hình dạng giống như màn mưa mà kêu gào, những tiếng hét chói tai đan xen với sấm sét khung cảnh giống như bài hát của quỷ trong địa ngục.

Những thanh âm đó chồng lên nhau vang vọng trong không gian, trôi đi xa xăm tựa như đang thì thầm bên tai Diệp Đỉnh Chi, lấp đầy không gian của hắn. Hắn muốn nói cái gì đó, muốn nói không phải nhưng hắn lại không sao nói được. Không biết vì sao, trong lúc bàng hoàng, hắn cảm thấy những giọng nói đó không sai, sự thật là hắn đã giết họ.

"Tại sao ngươi không chết!"

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác ngồi xuống, đưa lưỡi kiếm bên cạnh hướng vào tim, chỉ cần ấn một cái là máu sẽ chảy ra. Bàn tay hắn từ từ đặt lên thanh kiếm thầm nghĩ ' chẳng lẽ ta mới là người phải chết sao?'

Cha hắn - Diệp Vũ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau , như thể nghe được suy nghĩ của hắn, lạnh lùng nói: "Chỉ có con mới đáng chết trong trận chiến đó."

"Ngươi không có báo thù cho Diệp gia, ngươi không có rửa sạch tội lỗi của Diệp gia, chính ngươi là người một mình dẫn đầu Ma giáo , ngươi đã rơi vào sự bất công của hàng vạn người." Diệp Vân, nhà họ Diệp ta không thừa nhận ngươi - một kẻ cặn bã!"

"Đâm đi . Hãy đâm để chuộc tội. Hãy đâm để huynh đệ của ngươi không phải rơi vào cái chết, vì ngươi là ma đầu đã gây rắc rối cho thiên hạ. Ngươi nên chết đi."

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác ngồi đó, cổ họng như bị một bàn tay lớn vô hình bóp nghẹt, không nói được một lời. Thế giới xung quanh đang sụp đổ về phía hắn, dần dần đan xen vào một tấm lưới đen. Hắn giống như một con cá, chờ đợi chính mình từ từ mắc vào lưới và giãy dụa cho đến chết.

Hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy buồn bã, nhưng nỗi buồn đó nhanh chóng biến mất. Diệp Đỉnh Chi từ từ nhắm mắt lại trong đầu hắn tràn ngập lời nói của những người xa lạ đó.

"Phụ thân nói đúng."

"Con nên chết."

Một giây trước khi trường kiếm xuyên qua da thịt chạm vào trái tim, lưỡi kiếm và chuôi kiếm đột nhiên tách ra, những âm thanh mờ ảo quỷ dị đột nhiên dừng lại rồi biến mất với lực rất lớn. Diệp Đỉnh Chi mở mắt ra, phía trước và phía sau là một vùng tuyết trắng mênh mông, dưới chân hắn là một vách đá giữa lơ lửng không trung, hắn nhìn lên bầu trời rộng lớn nơi có một mảnh tuyết bay.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên rùng mình. Lúc này hắn mới muộn màng nhận ra, từng thớ thịt trong cơ thể đều đau nhức như nứt ra.

Hắn cúi đầu xuống và thấy mình đang đối mặt với vực thẳm, nếu bước thêm một bước nữa, hắn sẽ tan xương nát thịt.

Diệp Đỉnh Chi rõ ràng nhớ rõ mình sắp chết, nhưng không biết vì sao lại không thể bước lên. Hắn chớp mắt bất lực, nước mắt chảy dài trên mặt, hắn tự hỏi tại sao mình lại khóc.
" Diệp Đỉnh Chi !"

Đôi chân đang lơ lửng trên không khựng lại.

Một giọng nói rất quen thuộc, Diệp Đỉnh Chi sửng sốt nghĩ nhưng lại không nhớ ra là ai đang gọi mình.

"Diệp Đỉnh Chi! Quay về!"

Diệp Đỉnh Chi muốn mở miệng, hắn nhớ tới câu này đáp án là không thể.

Nhưng lời nói vừa vào miệng lại như đông cứng lại, không nói được lời nào.
Càng nghĩ, những giọt nước mắt không thể giải thích được lại rơi xuống trên khuôn mặt hắn. Diệp Đỉnh Chi hoài nghi đây không phải thân thể của hắn, bằng không làm sao có thể vô cớ rơi nhiều nước mắt như vậy.

Hắn muốn nhìn lại, xem người đó là ai, sao lại có thể ngu ngốc và bị ám ảnh bởi việc cứu kẻ đáng chết như vậy. Nhưng lại có một thế lực vô hình khác ngăn cản hắn quay đầu lại, thậm chí còn buộc hắn phải nói câu "Ta sẽ không quay lại".

Hắn mơ hồ có cảm giác như có người đang hy vọng hắn sẽ nói "không quay lại".

Nhưng trong giấc mơ, hắn rõ ràng nhận ra mình không muốn nói ra bốn chữ đó. Trong đầu của hắn hai luồng ý nghĩ đang tranh giành nhau. Diệp Đỉnh Chi nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
Hắn ngơ ngác hỏi tại sao.

Sau đó, thế lực đó đột nhiên đẩy mạnh hắn. Đồng tử của Diệp Đỉnh Chi co lại và hắn ta nặng nề rơi xuống từ vách đá.

Cơn gió rít qua má hắn, và hắn rơi liên tục vào không trung, sẵn sàng đón nhận cái chết.

Khoảnh khắc trước khi hắn tan nát thành từng mảnh, có người đã đỡ lấy hắn.

"Diệp Đỉnh Chi... Diệp Đỉnh Chi!"

"Thức dậy!"

02

Diệp Đỉnh Chi kinh hãi, cơn ác mộng vô tận trong nháy mắt biến mất, nửa ý thức của hắn vẫn còn ở trong mộng và sự lạnh lẽo trong mộng tưởng dường như vẫn còn tồn tại.

Đột nhiên một cỗ ấm áp như than cháy bao quanh hắn, Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Bách Lý Đông Quân rõ ràng hiện ra trước mặt hắn dưới ánh nến lập loè.

"Huynh gặp ác mộng à?"

Bách Lý Đông Quân đặt tay lên mép giường, trước tiên y nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi, bắt mạch cho hắn hồi lâu không rõ, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Khuôn mặt tái nhợt của Diệp Đỉnh Chi giờ đây có mồ hôi và nước mắt trộn lẫn vào nhau treo trên mái tóc rối bù của hắn, làm người nam nhân này trông có chút mong manh.

Đôi mắt hắn không tập trung, ngơ ngác nhìn y một lúc lâu, hắn dường như đã tìm thấy chút giọng nói của chính mình, khàn khàn nói: "Ta... ta bị sao vậy?"

Bách Lý Đông Quân lấy giấy lau nước trên mặt, trầm giọng nói trong giọng nói có chút mệt mỏi:

"Huynh sao vậy? Ta muốn kêu huynh dậy uống thuốc, nhưng cuối cùng huynh vẫn không tỉnh lại mà cứ nói nhảm, đều nghe không rõ. Nếu lâu hơn một chút, ta sẽ mời tiền bối quay lại xem xét...Vân ca...?"
Đột nhiên Diệp Đỉnh Chi thân thể mềm nhũn ngã về phía trước, tâm hồn Bách Lý Đông Quân gần như kinh sợ, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, đỡ hắn vào trong ngực.

Y đưa tay lấy chiếc áo choàng lông vũ đặt trên ghế, sau đó vội vàng quấn quanh người Diệp Đỉnh Chi đang có thân nhiệt thấp, quấn thật chặt: "Vân ca? Huynh có nghe thấy ta nói không?"

"...ta có thể nghe thấy"

Diệp Đỉnh Chi rúc vào trong ngực Bách Lý Đông Quân, theo bản năng nắm chặt một góc quần áo của y, ý thức dần dần khôi phục.

Hắn ở Nam Quyết, hết thảy đều kết thúc... Trong thế giới của hắn còn có Bách Lý Đông Quân. Cảm giác được người bên cạnh còn đang run rẩy, Diệp Đỉnh Chi thầm hối hận mình không nên thức dậy khiến y bị dọa đến trạng thái này - khi người này sợ hãi, sắc mặt càng ngày càng bối rối. Lòng run lên vì sợ hãi, giống như con mèo bị giẫm phải và siết chặt đuôi.

Lần cuối cùng Bách Lý Đông Quân sợ hãi như vậy là khi nào?

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, dường như lần nào cũng không thoát khỏi dòng suy nghĩ được.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, đứng thẳng người đối mặt với Bách Lý Đông Quân, đôi mắt đẹp đẽ ấy vẫn tràn ngập hoảng sợ. Diệp Đỉnh Chi yếu ớt cười với y, dùng sức đưa tay vuốt ve tóc y, "Ta không sao, Đông Quân. Ta vừa ngủ say quá, không nghe thấy đệ gọi ta... Đệ có thể không. Đừng tức giận mà."

Bách Lý Đông Quân sửng sốt một chút, sau đó y nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi như nắm một cọng rơm cứu mạng. Đôi môi y mím lại nhiều lần, nhưng y một lúc cũng không nói được. Diệp Đỉnh Chi nhìn qua ánh sáng, phát hiện hai mắt Bách Lý Đông Quân đều đỏ hoe.

"...Đông Quân? Đệ sợ à?"
"Không." Bách Lý Đông Quân xấu hổ cúi đầu, lặng lẽ đè cổ tay đang run rẩy của mình xuống.

"Không có." Y nói xong xoay người cầm bát thuốc đặt trên bếp hâm nóng.

Diệp Đỉnh Chi thở dài.

Thân thể này vốn đã dùng hết sức lực, bị Bách Lý Đông Quân làm trọng thương để bẻ gãy trường kiếm đâm vào ngực hắn, từ trước đến nay cực kỳ mỏng manh chỉ có thể nhờ thuốc của Tân Bách Thảo mới có thể cứu vãn và phục hồi. Hồi lâu, Diệp Đỉnh Chi buồn bã phát hiện trong người mình tràn ngập mùi thuốc đắng, không cách nào thoát khỏi.

Đó thậm chí không phải là điều quan trọng nhất.
Điều nguy hiểm nhất là Bách Lý Đông Quân từ khi biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề đều không có thời gian nghỉ ngơi nhiều.
Theo thời gian, trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên xuất hiện hai quầng thâm nặng nề. Khuôn mặt của y thậm chí còn gầy hơn cả Diệp Đỉnh Chi, khí chất của khảng khái, tuấn tú trở nên hốc hác khó hiểu.

Sau nhiều nỗ lực thuyết phục không thành công, Diệp Đỉnh Chi - người suốt ngày buồn bã và chán nản không nói được vài lời lại đột nhiên nổi giận và nhất quyết yêu cầu Bách Lý Đông Quân đi ngủ.

Tuy nhiên, cuối cùng cũng không có tác dụng gì. Sau cuộc cãi vã, Bách Lý Đông Quân mang quầng thâm trong mắt và bướng bỉnh ngồi bên cạnh, điều duy nhất thay đổi là y không chịu nói chuyện với hắn. Mỗi lần đặt vật gì xuống, y đặt xuống rất mạnh sẽ khiến lũ chim trên mái hiên sợ hãi bay đi.

Vì vậy y phải được hắn dỗ dành?
'Tại sao ta phải bận tâm?' Diệp Đỉnh Chi im lặng cầm lấy bát thuốc, trong lòng âm thầm thở dài.

Chỉ vì Diệp Đỉnh Chi... có đáng không?

Nghĩ đến đây, hắn không còn muốn uống thuốc nữa. Hắn lười biếng nhấp một ngụm rồi đặt bát xuống: "Đắng quá."

Bách Lý Đông Quân cầm lấy cái bát không biết vì sao quay người lại nghịch nghịch một cái, sau đó lại đưa ra.

"Nó quá ngọt." Diệp Đỉnh Chi biết uống nhiều sẽ quen, và hắn đã đoán được rằng chắc chắn y đã thêm đường vào đó. Vẫn chỉ gật đầu.

"ngọt?"

Bách Lý Đông Quân nhún nhún vai, "Ta vừa uống một ngụm , sao lại ngọt?"

Diệp Đỉnh Chi rất ngạc nhiên khi biết rằng Bách Lý Đông Quân thực sự đã học được cách trêu đùa, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài đầu hàng và uống hết một bát thuốc dưới đôi mắt mờ nhạt của Bách Lý Đông Quân.

Hắn cố chịu đựng vị đắng khó chịu, nhưng cuối cùng lại cau mày khi vị thuốc đắng tràn ngập trong miệng. Dù đã biết nó đắng nhưng hắn vẫn không thể quen được.
Hơn nữa, việc này quá khó chịu.

Không ngờ, vị ngọt xa lạ nào đó lại lấn át vị đắng ban nãy và lan tỏa khắp nơi.

Diệp Định Chi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Bách Lý Đông Quân. Y lắc lắc túi kẹo trong tay, có chút mong chờ hỏi: "Kẹo râu rồng ta mua có ngon không?"

Không biết vì sao, khi Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Bách Lý Đông Quân, hắn theo bản năng giật mình, gánh nặng bấy lâu nay trong lòng khiến hắn khó thở dường như lúc đó đã nhẹ nhàng biến mất.

"......ngon."
Hắn tránh nhìn Bách Lý Đông Quân vào lúc khóe mắt hiện lên nụ cười.

"Đông Quân."

Diệp Đỉnh Chi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Chăm sóc kẻ bệnh tốn rất nhiều tâm huyết đúng không? Mỗi ngày đều phải nhìn ta, sợ ta xảy ra chuyện gì, đệ không có tự do của chính mình." , còn phải mua kẹo và áo choàng vì sợ ta khó chịu...."

Nụ cười của Bách Lý Đông Quân vừa chạm đến khóe mắt lập tức dừng lại.

"Ý của huynh là?" Bách Lý Đông Quân nghe được lời nói có chút không đúng, không khỏi ngắt lời hắn: "Vân ca, huynh có ý gì?"

Diệp Đỉnh Chi không kịp phản ứng. Trong nhà có tiếng bếp củi đang cháy xèo xèo
"Hoặc...nó sẽ không thể chữa khỏi được."

"Đệ xem, đệ ở cùng ta lâu như vậy." Diệp Đỉnh Chi cười nói, "Đã đến lúc đệ sống cuộc sống của chính mình."

Bách Lý Đông Quân sững sờ tại chỗ hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, ném bát cùng thìa vào hộp gỗ, dùng sức đóng hộp gỗ lại. Thấy y im lặng, Diệp Đỉnh Chi đang định nói thêm điều gì thì Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, kiên định nhìn hắn.

"Đây là lần thứ ba huynh nói với ta điều này. Vân ca, hai lần trước ta đều không trả lời huynh, lần này ta trả lời , ta không muốn nghe huynh nói lần thứ tư."

"Huynh muốn ta để huynh yên"

"Trừ khi ta chết."

Cạch một tiếng, Bách Lý Đông Quân nặng nề đóng cửa lại. Xuyên qua ánh sáng xen lẫn mơ hồ bóng tối, Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy bóng dáng Bách Lý Đông Quân trên giấy dán cửa sổ, tựa hồ đang dựa vào cửa ra vào. Hắn cố gắng đứng dậy, dùng tay bám vào tường, chậm rãi đi về phía cửa, nghiêng người dựa vào cửa sổ, lặng lẽ lắng nghe.
Rất yên tĩnh.

Dường như tiếng nức nở của người ở ngoài đang bịt miệng cố gắng hạ giọng rất rõ ràng.

Diệp Đỉnh Chi chống tay vào tường, tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt đờ đẫn của hắn trông đặc biệt u ám dưới lớp mi dày che phủ.

Hắn thật sự muốn lao tới ôm Bách Lý Đông Quân một cái.

Hắn biết rằng con người trước đây của chính mình chắc chắn sẽ làm điều này.

Nhưng bây giờ hắn không thể làm được điều đó.

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác tựa vào cửa, cảm giác trái tim mình như bị một đôi bàn tay to lớn bao phủ, chỉ còn lại đau đớn và đờ đẫn, thật khó thở.
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí còn muốn mở cửa, giật lấy châm trê  phát quan của Bách Lý Đông Quân, rời khỏi thế gian - nơi vô số sinh mạng vô tội đã bị Diệp Đỉnh Chi giết hại.

Nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra rằng điều này sẽ không hiệu quả.

Hắn không thể chết trước mặt Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân không chịu nổi nữa.

Ngoài cửa, Bách Lý Đông Quân tựa hồ đã bộc lộ cảm xúc đủ rồi, sau đó dùng tay áo lau mặt, bước nhanh rời đi. Diệp Đỉnh Chi biết rằng trong thời gian ngắn y sẽ quay lại và ở bên cạnh hắn nếu nhìn thấy hắn đi lại mà không có áo choàng, y sẽ lại lo lắng. Hắn vội vàng bước từng bước đến mép giường cũ nát và nằm xuống như cũ.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ mặt trăng. Diệp Đỉnh Chi mở mắt ra nhìn vầng trăng bên cửa sổ, cảm giác mệt mỏi và chán nản quen thuộc lại bất chợt ập đến. Tiếng ù trong tai hắn đều là về câu nói đó trong giấc mơ kia.

"Diệp Đỉnh Chi, sao ngươi không chết đi?"

Những con quỷ cũ đã biến mất và những con quỷ mới lại đến.
Nhưng lần này thì khác. Diệp Đỉnh Chi chậm rãi nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng bước chân của Bách Lý Đông Quân đang đến gần.

Lần này hắn đã tỉnh táo.

Hắn không thuộc về thế giới này. Sau khi cuộc chiến bắt đầu khiến hàng vạn bách tính vô tội thiệt mạng, hắn biết rằng sớm muộn gì mình cũng phải rời khỏi đây. Nếu hắn còn sống thì thật bất công với những người vô tội đã chết, càng bất công hơn với những người mất đi người thân.

Họ cần một lời giải thích.

Hắn cũng cần có một lời giải thích.

Cái kia, Bách Lý Đông Quân... Diệp Đỉnh Chi đột nhiên ngừng suy nghĩ sâu xa, nhắm chặt mắt lại.

Có người nhẹ nhàng vén chăn cho hắn. Sau đó, thiếu niên nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc che khuất tầm mắt, Diệp Đỉnh Chi biết đó chính là Bách Lý Đông Quân.

" Vân ca..."

Bách Lý Đông Quân thanh âm rất thấp, nếu như hắn ngủ say, hắn sẽ không nghe được Bách Lý Đông Quân nói gì.

"Tại sao huynh phải rời đi...rõ ràng đó không phải lỗi của huynh."

"Nếu như ta sớm hơn có thể bảo vệ huynh, ngăn cản âm mưu của Thiên Ngoại Thiên khiến huynh nhập ma thì bọn họ làm sao chinh phục được Bắc Ly?"

"Tại sao bây giờ huynh đã trở lại, khi ta đã bảo vệ huynh, huynh lại muốn rời đi."
Bách Lý Đông Quân lắc lắc chiếc quạt lá đuôi mèo trong tay, lặng lẽ quạt chiếc bếp đang hâm nóng thuốc ngày mai Diệp Đỉnh Chi sẽ uống. Diệp Đỉnh Chi đưa lưng về phía y, mắt vẫn nhắm nghiền, đột nhiên cảm giác được một dòng nước chảy xuống mặt.

Hắn lặng lẽ lau đi vết nước và ngơ ngác nghĩ, chuyện gì đã xảy ra với mình vậy.

'Diệp Đỉnh Chi à , Diệp Đỉnh Chi', hắn trầm lặng nghĩ, mấy ngày nay ngươi ăn đã trộm cuộc sống vốn dĩ không phải của mình, bây giờ nên đi thôi.

Hắn không thể để Bách Lý Đông Quân cả đời bị mắc kẹt ở Nam Quyết, từ bỏ tình cảm gia đình và ở bên hắn, người đã khiến y tổn thương rất nhiều.

Điều đó sẽ thật tàn nhẫn với y.

( Còn tiếp )
________________________
Đăng giờ này không biết ai đọc không 🙂‍↔️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro