[2] Nhặt tuyết tìm mùa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: lofter
Truyện dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác.
____________________________

03

Bây giờ mọi chuyện đã ổn định, Nguyệt Dao, Tử Y Hầu, Bạch Phát Tiên và những người khác ở Thiên Ngoại Thiên đã lấy lại được quyền lực dẫn quân trở về vị trí ban đầu và thề từ nay trở đi sẽ không tiến vào khu vực biên giới Bắc Ly. Trừ khi người Bắc Ly tấn công Nam Quyết. Ba bên kiểm tra và cân bằng lẫn nhau không ngờ lại hòa hợp đến lạ.

Ngoài ra còn có một cuộc binh biến ở Bắc Ly, người của Tiêu Nhược Phong xung đột với Bắc Ly. Người dân Bắc Ly không thể dung thứ cho các thủ đoạn của Tiêu Nhược Cẩn; cuối cùng Tiêu Nhược Phong đã bất đắc dĩ trở thành hoàng đế. Dịch Văn Quân đi theo Lạc Thanh Dương và có thể sống theo ý muốn của mình.

Trấn Tây Hầu dẫn quân đến đồn trú ở biên giới Nam Quyết. Đại gia đình Bách Lý và người nhà của những người bằng hữu trước đây của Diệp gia đều dẫn quân đến đồn trú ở biên giới để canh giữ. Ngược lại, Bách Lý Đông Quân đang ở ngoại thành Nam Quyết với tất cả vinh quang rằng đời này, thề sẽ không bao giờ rời bỏ Nam Quyết và sẽ không bao giờ để Diệp Đỉnh Chi bị uy hiếp bởi bất kỳ thế lực nào.

Nam Quyết kể từ đó đã trở thành một nơi biệt lập. Người dân Nam Quyết trước đây đều ngưỡng mộ Diệp gia, họ không làm Diệp Đỉnh Chi phải xấu hổ. Chủ nhân Nam Quyết cũng lập tức phản ứng cũng ở lại Nam Quyết, luôn chú ý đến động tĩnh trong ngoài.

Còn Diệp Đỉnh Chi, sau khi thân thể bị trọng thương thì hoàn toàn ở trong nhà, mỗi ngày uống thuốc sắc bổ sung để duy trì sức khỏe..
Hắn vẫn mở cửa cho khí lạnh vào như thường lệ. Đang suy nghĩ về điều gì đó một cách nghiêm túc.

Nếu hắn nhảy từ cửa sổ này, hắn sẽ không chết.

Hắn va vào tường, đi được vài bước thì chắc chắn không còn sức nữa.

Nếu tìm một cái hồ và nhảy xuống đó...nhưng  bây giờ là mùa đông tất cả hồ đã đóng băng. Hơn nữa, còn có những cao thủ Nam Quyết canh giữ hắn ta cả trong và ngoài nhà, hắn sợ rằng mình sẽ bị đưa về trước khi ra ngoài tìm được cái hồ nào đó.

Hắn còn mối bận tâm hơn là Bách Lý Đông Quân. Diệp Đỉnh Chi luôn tự hỏi mình tại sao lại phải bận tâm đến y nhiều như vậy?

Hắn đập vỡ cái bát, những mảnh vỡ bắn ra làm trầy xước cổ tay hắn... Diệp Đỉnh Chi mơ hồ nghĩ ' chiêu này xem ra có tác dụng, nhưng chết lại có chút đáng sợ, có chút đau đớn.'
"Làm sao để chết?" Diệp Đỉnh Chi nghiêm túc nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, 'đây thật sự là một việc khó khăn.'

Hắn lặng lẽ đứng bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn tuyết rơi rộng lớn ngoài kia, ngơ ngác suy nghĩ. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn rùng mình dù đang vẫn mặc áo choàng lông rất dày.

Nhưng hình như cảm thấy gió thổi chưa đủ nên hắn thò đầu ra ngoài thêm một chút.

Bách Lý Đông Quân vừa vào nhà vội vàng đặt bát thuốc trong tay xuống, tiến lên mấy bước đánh vào tay cầm cửa sổ của Diệp Đỉnh Chi, quay người hắn lại giận dữ nói: "Tại sao huynh lại luôn làm theo ý thích của mình?" Huynh mở cửa sổ bao lâu rồi?
Vừa nói, y vừa nhét một chiếc lò sưởi cầm tay vào tay Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi mò mẫm hoa văn khảm trên lò sưởi mà Bách Lý Đông Quân đưa tới, không khỏi bật cười.

Có một ông già tên là Tử Tiên ở Nam Quyết là người khéo tay và giỏi cắm hoa, Bách Lý Đông Quân luôn tìm đến ông ta bất cứ khi nào ông ta có thứ gì đó mà Diệp Đỉnh Chi muốn sử dụng, y sẽ đến chỗ người đó để mua. Ông lão thích chạm khắc nên Bách Lý Đông Quân sẽ nhờ ông lão khắc một số hoa văn lên những món đồ của Diệp Đỉnh Chi.

Tại sao hoa văn khắc trên tất cả các món đồ đều giống nhau và trông thật kỳ lạ?
Diệp Đỉnh Chi trong lòng than phiền, vừa lặng lẽ rút ngón tay lại, bình tĩnh nói: "Ồ, ta nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài liền muốn mở cửa sổ để nhìn ngắm một chút." Đã bao lâu rồi ta với đệ chưa đi ngắm tuyết cùng nhau? Năm nay đệ nhốt ta trong nhà, chán quá..."

"...Sao đệ không để ta đi dạo?"

"Không, huynh đừng nghĩ tới." Bách Lý Đông Quân thần sắc lại lạnh xuống, đưa bát thuốc ra: "Uống thuốc đi."

Diệp Đỉnh Chi hít hà bát thuốc, "Tiền bối lại kê thuốc gì? Sao có vẻ đắng hơn trước." Hắn cau mày, đang định đặt bát thuốc sang một bên, lại bị Bách Lý Đông Quân ngăn lại, "Huynh tính làm cái gì?"
"Tí nữa ta sẽ uống. Mỗi ngày uống loại thuốc đắng như vậy thật sự khiến ta mất đi sức lực." Diệp Đỉnh Chi xoay người nằm quay lưng về phía Bách Lý Đông Quân: "Dù sao Đông Quân vẫn không chịu thả ta ra ngoài. Ta cũng sẽ làm. "Nếu không muốn ta chạy trốn thì đừng ép ta uống thuốc này."

Bách Lý Đông Quân nhìn tấm lưng được bao bọc bởi nhiều lớp áo khoác dày và chăn bông của hắn, tự hỏi liệu y có thật sự nhốt Diệp Đỉnh Chi quá lâu hay không, đây là khoảnh khắc hiếm hoi khiến y thay đổi sắc mặt.

"Vân ca, mặc dù ta dùng nội lực bảo vệ thành công trái tim của huynh nhưng thuốc của tiền bối cũng giúp huynh hồi phục rất nhiều. Và thân thể của huynh vẫn rất yếu, không chịu nổi gió tuyết..."

"Như thế này, nếu Vân ca chịu uống thuốc, ngày mai ta cùng huynh ngồi ngoài cửa nhưng không thể quá một canh giờ, được không?"
Diệp Đỉnh Chi nghe vậy lập tức ngồi dậy, đáng tiếc cánh tay của hắn yếu ớt đành phải bám lấy cánh tay của Bách Lý Đông Quân mới có thể ngồi thẳng lên. Hắn dựa vào chiếc gối mà Bách Lý Đông Quân vừa đặt vào, nhắm mắt uống thuốc một hơi. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: "Ta tự đi được không?"

"Không." Bách Lý Đông Quân nhìn Diệp Đỉnh Chi trong mắt có chút ranh mãnh, kiên quyết nói:

"Ta phải ở đó vì huynh. Đó là điểm mấu chốt."

"...Được rồi."

Diệp Đỉnh Chi nằm tuyệt vọng,bất lực nhìn Bách Lý Đông Quân cúi người ấn vài huyệt đạo lên đầu hắn, "Đông Quân, đệ không cần chăm bẵm ta kỹ càng như vậy, giống như phải ở bên cạnh canh trừng tên phu quân nhẫn tâm của mình vậy. Đệ cứ giống như một tiểu nương tử, đệ..."
Hắn lập tức nhắm mắt lại khi Bách Lý Đông ném tới ánh mắt sắc lạnh , nụ cười hiện ra ở khóe miệng không hề biến mất đọng lại như bị đông cứng.

Một lúc lâu sau, Bách Lý Đông Quân mới nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, nhỏ giọng nói: "Vân ca?"

Diệp Đỉnh Chi không có trả lời.

Hắn thở đều và dường như đang ngủ.

Bách Lý Đông Quân lặng lẽ cầm bát thuốc đi ra khỏi nhà, nghĩ rằng trong phòng vẫn chưa đủ ấm nhưng lại không thể đặt quá nhiều lò than. Liền lấy thêm cho hắn vài cái lò sưởi cầm tay.
Cửa đóng lại không bao lâu, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt sau đó khó nhọc đứng dậy, day day ấn huyệt, quay đầu nhanh chóng mở cửa sổ phun ra hết thuốc vừa uống ra, lau khoé miệng. Hắn đã nôn ra cả máu.

Diệp Đỉnh Chi di chuyển cơ thể từng chút một và cố gắng hết sức nằm xuống, bình tĩnh nhìn lên mái nhà.

'Tại sao lại bị như vậy...'Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác, im lặng hoàn thành việc mình còn chưa làm xong.

.....Hãy cứu những người như ta.

Một cảm giác nặng nề quen thuộc dâng lên trong lòng hắn. Hắn nhắm mắt lại, trên môi dường như nở một nụ cười chân thành.
Không có gì ngạc nhiên hắn hoàn toàn có thể ra đi vào cuối tháng này.

Không biết vì sao hắn biết Bách Lý Đông Quân sẽ không để hắn một mình đi xem tuyết. Ngược lại còn mong chờ Bách Lý Đông Quân nói muốn cùng hắn đi xem.

Nhiều sai lầm đã sảy ra nhưng hắn thực sự muốn đi ngắm nhìn tuyết rơi với Bách Lý Đông Quân.
Hắn và Tiểu Bách Lý còn chưa lần nào cùng nhau thấy tuyết.

04
Từ khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại, Bách Lý Đông Quân luôn cảm thấy có chút bất an.

Y biết mình quả thực rất dễ lo lắng và bồn chồn nhưng mỗi ngày nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi, y vẫn cảm thấy có điều kì lạ nào đó không thể giải thích được.

Cảm xúc của hắn...luôn tỏ ra bình thường.

Tất cả những gì mà Diệp Đỉnh Chi thể hiện sau khi tỉnh dậy đều là sự bình tĩnh, bình tĩnh đến bất thường.

Bách Lý Đông Quân đương nhiên không muốn nhắc tới những con người và sự việc đã từng bước đẩy Diệp Đỉnh Chi đến chỗ chết. Y không đành lòng nhắc đến mỗi lần nhắc đến, lòng y như bị dao cứa vào. Huống chi, nếu Diệp Đỉnh Chi hỏi làm cách nào để y giữ hắn lại, hắn vô cùng thông minh nếu y trả lời không hoàn hảo hắn sẽ nhận ra được sự thật.

Y đã bắt kịp ý định của Diệp Đỉnh Chi ngay trước khi hắn tự sát và buộc phải bẻ gãy thanh kiếm, nhưng vì vậy Diệp Đỉnh Chi cũng bị phản phệ khiến trái tim của hắn bị tổn thương nặng nề. Nhiều bách tính ở Nam Quyết ngưỡng mộ và đã cùng hợp tác để bảo vệ Diệp Đỉnh Chi.

Tuy nhiên, Diệp Đỉnh Chi bị thương rất nặng, kinh mạch trong cơ thể rối loạn nội lực cũng không còn. Tân Bách Thảo gần như bất lực. Vì vậy Bách Lý Đông Quân đã bí mật sử dụng nhân sâm và thượng cổ trùng từ Thiên Ngoại Thiên. Cổ trùng được đưa vào trong cơ thể y để ăn thịt và máu, và nhân sâm cung cấp cho Diệp Đỉnh Chi tinh chất và máu tương ứng. Cái giá phải trả là nếu không kịp diệt trừ cổ trùng, Bách Lý Đông Quân sẽ kiệt sức mà chết.
Tân Bách Thảo đã tìm kiếm giải pháp...

Chỉ là giải pháp vẫn chưa được tìm ra.

Trước khi Tân Bạch Thảo đến Nam Quyết để giải độc cho y, Bách Lý Đông Quân không thể để cho Diệp Đỉnh Chi biết bất cứ điều gì.

Nhưng sau khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại, hắn không những không đề cập đến những việc này cũng không gặng hỏi, không truy xét. Biểu hiện này càng khiến Bách Lý Đông Quân càng thêm lo lắng hơn.

Bách Lý Đông Quân đã suy đi tính lại trong đầu vô số lần, cố gắng nghĩ những từ ngữ miêu tả nhỏ nhất về nội thương của mình, chờ đợi Diệp Đỉnh Chi hỏi. Nhưng Diệp Đỉnh Chi từ khi tỉnh lại một tháng rưỡi cũng chưa từng hỏi y lấy một lần. Bình tĩnh mà như không có chuyện gì xảy ra.
Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn Diệp Đỉnh Chi, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Diệp Đỉnh Chi đã buông bỏ quá khứ. Nếu hắn thật sự không còn bận lòng, y muốn cùng hắn sống nốt quãng đời bình yên còn lại .

"Đông Quân." Diệp Đỉnh Chi, nửa đầu được bao bọc bởi chiếc áo lông dày nheo mắt nhìn tuyết rơi, nhẹ giọng nói: "Nhìn xem tuyết này trông như thế nào."

Bách Lý Đông Quân cầm một chiếc ô chớp chớp mắt nhìn kĩ. Năm giác quan của y dần yếu đi theo thời gian và y không thể nhìn rõ những bông tuyết nhỏ bé đang trôi nổi trước mặt.

"Giống...như một bông hoa? Huynh nghĩ nó trông như thế nào?"
"Ta nghĩ..." Diệp Đỉnh Chi sắc mặt tái nhợt có vẻ lạnh lùng khó hiểu, "Giống như nước mắt, rất nhiều nước mắt của nhiều người."

Giống như những giọt nước mắt của những người đã chết trong cuộc chiến đó, họ tụ tập lại và đến với hắn. Nó cũng giống như đôi mắt không đồng tử của tên kì lạ kia, trong trận chiến từng người một đối mặt với hắn, hỏi trong hắn tại sao: 'Diệp Đỉnh Chi, tại sao chúng ta phải chết!' dày vò hắn vô số lần trong giấc mơ .

"Ta cũng đang thắc mắc tại sao?". Diệp Đỉnh Chi bần thần nghĩ," ta cũng đang thắc mắc tại sao mình còn sống."

Trong lúc nhất thời hắn đột nhiên muốn giật chiếc ô trong tay Bách Lý Đông Quân, xé chiếc ô thành từng mảnh, lấy nan ô ra rồi đâm thật mạnh vào cổ mình.

Nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ ' không, hắn không thể chết trước mặt Đông Quân, y không chịu nổi.'

Rồi không biết tại sao hắn lại không dám nghĩ tới nữa. Hắn đã khiến y đau khổ quá nhiều rồi.

Hoặc có thể hắn không còn sức lực để suy nghĩ nữa.

Diệp Đỉnh Chi mệt mỏi cụp mắt xuống. Mấy ngày nay thể lực của hắn càng ngày càng yếu, năng lượng càng ngày suy tàn. Nhiều lúc hắn chỉ cảm thấy những ngày của mình trôi qua một cách uể oải, chẳng muốn làm gì ngoài nằm xuống tuyết và đánh một giấc thật ngon.

Mặc dù... mặc dù hắn dường như có thể tập trung được một lúc khi ở bên Bách Lý Đông Quân, nhưng lại không thể tập trung được quá lâu.

Nhiều lần hắn nhìn Bách Lý Đông Quân mở miệng, lại hoàn toàn không nghe được y đang nói cái gì.

Như bị ngăn cách bởi một lớp màng, giọng nói không rõ ràng của Bách Lý Đông Quân dường như ồn ào không thể giải thích được. Tiếng tuyết rơi trên giấy dán cửa sổ ngày hôm qua khiến hắn thao thức cả đêm, thật khó thở. Diệp Đỉnh Chi chậm rãi ngả xuống vai Bách Lý Đông Quân, nhắm mắt lại.

Thế này có vẻ thoải mái hơn.

Bách Lý Đông Quân nhìn bộ dáng uể oải của hắn, cảm giác bất an đó lại dâng lên trong lòng. Y nghiêng chiếc ô về phía Diệp Đỉnh Chi, " Vân ca, huynh có muốn quay về không?"

"Ta không trở về, muốn ở chỗ này. . . " Diệp Đỉnh Chi sắp ngủ, mơ hồ nói: "Đệ về trước đi."

"Không thể nào."

Nhìn hắn nhắm mắt lại, Bách Lý Đông Quân không muốn quấy rầy hắn nữa, liền không nói nữa. Một lúc sau, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên lại nói: "Đông Quân... đệ có thể cất ô được không?"

"Tại sao?" Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn Diệp Đỉnh Chi.

"Ta muốn ngắm tuyết một lát."

"...Ta đã có một giấc mơ."

Bách Lý Đông Quân kéo cao chiếc áo khoác lông vũ mà Diệp Đỉnh Chi đang mặc, cẩn thận ôm hắn vào lòng. Cơ thể y nhỏ hơn Diệp Đỉnh Chi và không thể nào ôm trọn hắn. Dùng tay ấn vào huyệt đạo trên đầu của Diệp Đỉnh Chi một cách khó khăn "Huynh không thể tự chăm sóc bản thân, ta không thể bỏ mặc huynh như trước đây."

Y vừa dứt lời, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt không rõ ràng nhìn y. "Đông Quân..."

"...Thật ra, đệ không cần phải tốt với ta như vậy. Ta không đáng nhận được nhiều như vậy."

'Ta là người làm tổn thương đệ'. Diệp Đỉnh Chi đau lòng nghĩ.
Chuyện này vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong lòng hắn đến nỗi hắn gần như buột miệng nói ra, trong mắt có cảm giác đau nhức không thể giải thích được. Bách Lý Đông Quân nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào đầu Diệp Định Chi, "Đệ nguyện ý vì huynh làm tất cả."

" Vân ca , với ta huynh vẫn luôn đáng giá."

Diệp Đỉnh Chi nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, suýt chút nữa thì chạm vào cằm đối phương. Trong vùng tuyết rộng lớn, giữa trời và đất toàn thân Bách Lý Đông Quân tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Diệp Đỉnh Chi nhìn y, sửng sốt một lát sau đó cụp mắt xuống không trả lời nữa. Một lúc sau, hắn nhắm mắt lại, hơi co rúm trong lòng Bách Lý Đông Quân, tựa hồ lại ngủ say.

Nhưng ngay cả khuôn mặt đang ngủ của hắn cũng trông mệt mỏi một cách khó hiểu.

Bách Lý Đông Quân nhìn khuôn mặt đã gầy đi hơn một vòng của hắn, dưới mí mắt là một vùng xanh đen dày đặc. Vô cùng sửng sốt.

Loại thuốc do Tân Bách Thảo kê rõ ràng có thể giúp hắn phục hồi.

Nhưng tại sao Diệp Đỉnh Chi càng ngày càng yếu đi?

Và những điều Diệp Đỉnh Chi làm gần đây rõ ràng khác với Diệp Đỉnh Chi bất cứ lúc nào. Mặc dù người đó đang đứng trước mặt y với đầu óc tỉnh táo nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn luôn cảm thấy hắn sẽ làm điều y không muốn thấy nhất trong giây lát tiếp theo.

Bây giờ chỉ nhìn thôi cũng khiến y không khỏi bất an. Nếu một ngày nào đó trên núi Nam Quyết còn có dấu vết của tuyết liên, y tự mình đi lấy. Vậy thì hắn phải làm sao.

Bách Lý Đông Quân khó hiểu cau mày, không muốn rời xa Diệp Đỉnh Chi.

Tuy nhiên, tuyết liên là dược liệu quý hiếm , e rằng sẽ có nhiều người từ các ngoại tộc khác ra sức lẻn vào Nam Quyết để chiếm đoạt. Nói trắng ra, cho dù Nam Quyết có canh gác nghiêm ngặt thì bên trong cũng có rất nhiều cao thủ muốn nghiên cứu tuyết liên, nhất định sẽ cùng nhau đi cướp.

Nhưng nếu Diệp Đỉnh Chi có thể uống được nó, ba ngày sau hắn sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Bách Lý Đông Quân muốn bảo vệ Diệp Đỉnh Chi, giúp hắn có thể yên ổn sống nốt phần đời còn lại, y sẽ không bao giờ nhượng bộ chuyện này.

Hiện tại, thể lực của y càng ngày càng kém hơn trước. Tuy rằng nhờ nội lực thâm sâu có thể cầm cự được một thời gian, nhưng trong lòng Bách Lý Đông Quân biết mình sẽ không thể cầm cự được bao lâu nữa. Đến cuối tháng chắc chắn sẽ khó cầm cự, thậm chí còn khó hơn khi nội lực đã cạn kiệt.

Vì vậy vấn đề này không thể trì hoãn được nữa. Mặc kệ Diệp Đỉnh Chi còn đang suy nghĩ cái gì, y cũng không có cách nào trì hoãn thêm thời gian để đoạt được tuyết liên.

Y mơ hồ biết tại sao Diệp Đỉnh Chi lại như vậy. Tân Bách Thảo trước khi rời đi đã nói rằng Diệp Đỉnh Chi đang bị trầm cảm. Ở một khía cạnh nào đó, căn bệnh này còn đáng sợ hơn cả tâm ma, khi đã đến giai đoạn cuối thì khó chữa khỏi.

"Chỉ sợ hiện tại chỉ có ngươi mới có thể khiến tiểu tử này chú ý, muốn chữa khỏi căn bệnh này chỉ có ngươi có thể thử." Tân Bách Thảo hiếm khi nghiêm túc nói: "Ta có thể chữa khỏi bệnh của hắn nhưng không thể chữa lành trái tim của hắn ta."

Lúc đó Bách Lý Đông Quân biết Diệp Đỉnh Chi bị bệnh.

Nguyên nhân của căn bệnh này là do nhân tính con người , do những đôi bàn tay đẩy hắn xuống vực thẳm.

Nhưng Diệp Đỉnh Chi chưa bao giờ cho rằng đó là lỗi của người khác. Hắn ta sẽ chỉ gán mọi đau khổ cho chính mình, cho dù hắn cũng là một người bị thương và sắp chết.

Bách Lý Đông Quân không hiểu tại sao lại là Diệp Đỉnh Chi. Tại sao? Huynh ấy là người phải được sống dưới ánh mặt trời. Tận hưởng cuộc sống bình yên.

Tại sao những con quỷ thực sự làm điều ác, giết người vô tình cuối cùng lại thoát khỏi chiến trận và sống tiếp, khoác lên mình cái mặt nạ chính đạo rẻ tiền? Nhưng người từng bước bị đẩy xuống vực thẳm, chịu đủ loại vết sẹo do mọi toan tính, bóc lột xảo quyệt, nhận hết trách nhiệm và coi mọi lời bào chữa đưa ra đều sai lầm. Tại sao lại là Vân ca?

Ta không cho phép điều đó.

Bách Lý Đông Quân nghĩ 'ta không cho phép.'

Cho dù thế nào, Diệp Đỉnh Chi cũng không thể bị thương nữa. Y sẽ cố gắng hết sức để cứu hắn và tạo mọi bước đường cho hắn một cuộc sống vốn có trước khi chất độc ngấm vào lục phủ ngũ tạng.

Nhưng làm sao có thể cho hắn biết...

Bách Lý Đông Quân buồn bã cụp mi xuống, yên lặng thở dài.

Ta có thể làm gì để giữ huynh ấy?

_______________________________
Cảm giác đoạn dỗ dành ở trên Vân ca cứ như bà vợ giận chồng ý. Ta có dịch sai truyện k ta😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro