[3] Nhặt tuyết tìm mùa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
_________________________________

05

Trời sẽ có tuyết rơi dày đặc.

Một ngôi nhà lẻ loi đá xám sừng sững giữa bầu trời mù sương, có vài cây mận hai bên đang rung rinh trong gió. Bên ngoài trời trong xanh và lạnh nhưng trong nhà trên bàn gỗ bày mấy chậu bếp than và bếp củi đàn hương, tràn đầy ấm áp.

Bách Lý Đông Quân bước vào căn phòng bên ngoài phủ đầy tuyết, đi nhanh đến chỗ người vẫn đang ngồi dựa vào giường, đưa chậu hoa trong tay ra trước mắt người đó: “Vân ca, huynh nhìn xem, ta mua ở Tử Long quán. Địa lan này sẽ nở hoa trong vài ngày nữa. Nó đẹp chứ?”

Mùi hoa địa lan thanh nhã đột nhiên xông vào cái mũi thường ngày tràn ngập mùi thuốc đắng của Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt vốn đang sắp nhắm lại lại hơi mở ra, hắn mệt mỏi liếc nhìn địa lan trong chậu.

"Đẹp."

Địa lan tuy mọc trong chậu nhỏ nhưng cành mạnh mẽ như nét mực, nụ hoa nhỏ tựa như những con bướm ngọc bay tràn đầy sức sống.

Khuôn mặt của Bách Lý Đông Quân ở phía sau cái chậu, chỉ để lộ ra một đôi mắt với quầng thâm màu xanh đen rõ ràng dưới mí mắt. Y trông rất mệt mỏi, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn luôn tràn đầy.
Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn từ hoa rồi chuyển đến người, sững sờ trong chốc lát sau đó nhanh chóng nhìn sang làn tuyết mênh mông ngoài cửa sổ, không trả lời nữa. Mặc dù đang đắp chăn nhưng cơ thể hắn vẫn được bọc trong một lớp áo lông vũ dày đặc, bàn tay với các khớp vẫn run rẩy.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt một lát, sau đó đặt chậu cây lên tủ gỗ cạnh giường của Diệp Đỉnh Chi. Nghiêng người ngồi xuống bên cạnh hắn. Dùng bàn tay ấm áp của mình bao bọc lấy bàn tay lạnh như băng đang run rẩy kịch liệt kia. Y có chút hoảng sợ nghĩ thầm, chẳng lẽ Diệp Đỉnh Chi biết gì đó?

Không, sẽ không có ai nói cho huynh ấy biết. Bách Lý Đông Quân buộc mình phải bình tĩnh lại, tựa cằm vào tấm áo lông vũ của Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng nói: " Vân ca, tâm tình không tốt à? Ở Nam Quyết có một đoàn kịch mới, đệ mời họ đến cho huynh nghe thử nhé?”

Diệp Đỉnh Chi rũ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ ý định hất tay Bách Lý Đông Quân ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay y khàn giọng nói: “Không sao đâu, ta chỉ hơi mệt thôi.” ."

“Mệt mỏi sao?” Bách Lý nghe vậy vội vàng đặt một cái gối cho hắn, “Vậy huynh nghỉ ngơi trước đi.”

“Một lát nữa ta sẽ nghỉ ngơi.” Diệp Đỉnh Chi nhìn sắc mặt Bách Lý Đông Quân ngày càng gầy đi, ánh mắt suy kiệt mệt mỏi.

"Hay là... ta đưa đệ đi dạo để vui lên nhé?"

"Không cần." Bách Lý Đông Quân lại lắc đầu, "Tân tiền bối nói, huynh phải...."

"Huynh phải nghỉ ngơi, huynh phải nghỉ ngơi -- đây là lần thứ tám mươi đệ nói 'huynh phải nghỉ ngơi' rồi." Diệp Đỉnh Chi cúi mặt, thảm hại nói: "Ta không có việc gì làm. Ta nghe nói đệ vài ngày nữa phải đi rồi, đệ đi đâu vậy, sau khi đệ đi không sợ ta sẽ thấy chán hơn sao?

"Đi, đi đi,". Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng nói, nếu y rời đi thì sẽ thuận tiện hơn. Hai "tên lính" theo dõi hắn ở ngoài nhà chỉ là hai tên ngốc dễ bị lừa nhất mà thôi.

Bách Lý Đông Quân nheo mắt lại, nhìn biểu tình kỳ quái của Diệp Đỉnh Chi, bất đắc dĩ nói: "Ngày mai ta sẽ đi."

"Trong lúc ta đi vắng, huynh đừng dùng thủ đoạn gì gây phiền phức." Bách Lý Đông Quân nghiêm túc nhìn hắn, "Nếu có gì bất thường, sau khi nhận được tín hiệu ta sẽ vội vàng quay về. Bên trong ít nhất có mười cao thủ. Ngoài nhà có người coi chừng, sư phụ cũng đang lang thang ở biên giới Nam Quyết, đừng nghĩ đến những chuyện không thể.”

"....."

Diệp Đỉnh Chi nhún nhún vai, gượng cười: "Đệ suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy không có đệ ở đây, thật khó có thể ở một mình."

Thật ra là hắn muốn chuyển chủ đề. Nhưng lời vừa nói ra, Diệp Đỉnh Chi liền cảm giác được trong lòng như bị xuyên thủng, xuất hiện thứ gì đó không bình thường. Nhưng cảm xúc trôi qua quá nhanh, hắn không thể nắm bắt kịp.

Bách Lý Đông Quân cũng lắc đầu, sau đó chỉ vào chậu địa lan, "Vậy huynh có thể chăm sóc nó."

“…Không.” Diệp Đỉnh Chi kiên quyết, “Chắc chắn nó sẽ không tồn tại quá ba ngày.”

"Không được." Bách Lý Đông Quân bỏ ngoài tai lời phản đối, "Ta sẽ cho huynh xem cách trồng hoa từ sách. Nếu có chuyện gì xảy ra với hoa, ta sẽ gặp xui xẻo. Để xem huynh có nhẫn tâm được không."

Diệp Đỉnh Chi quay lưng lại với vẻ mặt u ám, không muốn nói với Bách Lý Đông Quân nửa lời.

Xem ra mọi thủ đoạn đều đã bị đối phương nắm chắc. Làm thế nào đây?

Bách Lý Đông Quân nhìn thấy tính khí hiếm có của hắn không nhịn được cười. Y mỉm cười một lúc, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp. Y nhìn Diệp Đỉnh Chi với vẻ mặt mông lung, nhẹ nhàng nói: "Vân ca, ta là nghiêm túc, ta không muốn nhìn thấy những điều khiến mình đau lòng."

Đồng tử Diệp Đỉnh Chi hơi co rút, cuối cùng hắn cũng không trả lời.

Bách Lý Đông Quân ngơ ngác đứng ở nơi đó, gió tuyết rơi tự do thổi vào, như rơi vào trong lòng y.

Y bước tới cửa và không thể không nhìn lại.

Diệp Đỉnh Chi lúc này đang đối mặt với y, nhắm mắt lại, đã ngủ rồi.

06

Trên trời có một đám mây trắng bồng bềnh.

Một con mèo trắng lững thững đi trên mặt đất.

Nắng như thiêu đốt khiến con mèo nằm bẹp xuống mặt đất thở hổn hển.

Nhìn thấy mây mù trên trời, hắn không nhịn được lặng lẽ kéo tới cho nó một mảnh bóng mát. Con mèo trắng vui vẻ vẫy đuôi với hắn và mỉm cười hỏi:

"Huynh tên gì? Huynh thật đẹp trai và là đám mây sạch sẽ nhất mà ta từng thấy!"

Diệp Vân nhàn nhạt nói: "Ta trước kia tên là Diệp Vân."

Mèo trắng vui vẻ nói: "Diệp Vân, ta tên là Bách Lý Đông Quân, từ nay chúng ta sẽ là bạn bè."

"Không, chúng ta không phải bạn bè." Diệp Vân lạnh lùng nói: "Ta không còn là Diệp Vân nữa, ta bây giờ là Diệp Đỉnh Chi."

Một cơn gió lạnh thổi qua và hắn đã biến thành một đám mây đen.

"Ngươi thấy không, ta hiện tại là một đám mây đen. Nếu có gió lạnh thổi qua, ta sẽ có sấm sét và mưa khác hẳn những đám mây trắng sạch sẽ kia."

Hắn ta vừa dứt lời một cơn gió khác thổi đến lạnh hơn trước, mây đen cuồn cuộn kéo theo tia chớp, kèm theo mưa lớn và sấm sét. Diệp Đỉnh Chi cúi đầu nhìn Bách Lý Đông Quân,

"Hãy nhìn xem, ta là thủ phạm chính của mùa màng chết chóc và cây cối đổ nát kia."

Hắn vẫn chưa nói xong. Con mèo trắng đã bỏ đi.

Diệp Đỉnh Chi có chút thất vọng, nhưng lập tức khôi phục lại sự tỉnh táo của mình. Hắn nghĩ tốt nhất là nó nên rời đi.

Gió vẫn thổi mạnh mẽ, hắn biết nếu gió thổi tới lần nữa, hắn cũng sẽ bị thổi bay. Từ đó trở đi Diệp Vân và Diệp Đỉnh Chi đều biến mất, bỏ lại tất cả.

Đột nhiên, cơn gió ấy biến mất.

Diệp Đỉnh Chi cúi đầu, nhìn thấy con mèo trắng nằm trên một đám mây khác, loạng choạng đứng ở phía trước chắn gió.

"Gió mà thổi, ngươi sẽ ngã!" Diệp Đỉnh Chi lo lắng nói: "Ngươi điên rồi! Mau trở về mặt đất!"

"Nhưng huynh sẽ bị gió thổi bay!" Bách Lý Đông Quân lớn tiếng nói: "Ta sẽ không để bằng hữu của ta một mình đối mặt!"

"Ta là một đám mây đen, một đám mây đen mang đến tai họa cho thiên hạ, không phải đám mây trắng mà ngươi thích!" Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói: "Ngươi tìm nhầm người rồi!"

"Ta không có!" Bách Lý Đông Quân lo lắng nói: "Là gió ép huynh hóa thành mây đen. Huynh nhìn xem, nếu gió đi qua huynh bây giờ không phải chỉ là một đám mây trắng sao?"

"Nhưng ta đã biến thành một đám mây đen. Đám mây đen đã hại chết rất nhiều người."

"Nhưng đám mây đen đã biến mất."

Bách Lý Đông Quân nghiêm túc giơ chân mèo lên, chỉ vào hắn: “Gió thổi tạo thành mây đen, hiện tại gió đã qua, mây đen tan rồi. Bây giờ huynh là mây trắng, vì sao lại muốn cùng nó biến mất?"

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhìn con mèo nọ, muốn phản bác, lại không tìm được lời nói.

Gió lại thổi đến, Bách Lý Đông Quân lắc lư sắp rơi xuống. Diệp Đỉnh Chi vội vàng kéo đám mây mang theo Bách Lý Đông Quân và đưa nó xuống đất.

Đám mây chứa Bách Lý Đông Quân đã rời đi sau khi đưa nó hạ cánh. Ngay khi Diệp Đỉnh Chi định rời khỏi thế giới thì phát hiện mình không thể rời đi. Hắn bị trói bằng một sợi dây màu đỏ và thắt nút chặt. Đầu kia của sợi dây được buộc vào đuôi của Bách Lý Đông Quân.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, Bách Lý Đông Quân lắc lắc cái đuôi được buộc bằng sợi dây màu đỏ của hắn, đắc thắng cười :

"Huynh không thể rời đi."

Vừa nói, nó vừa chạy tới, giơ một chiếc ô rất lớn lên che cho mình và Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.

"Nhìn đi, như thế này huynh không cần lo lắng bị gió thổi biến thành mây đen."

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhìn nó.

Bách Lý Đông Quân vui vẻ mỉm cười, hắn không hiểu vì sao Bách Lý Đông Quân lại vui vẻ như vậy.

“Bởi vì ta đã giữ huynh lại.”

Bách Lý Đông Quân nhướng mày nói: "Còn có chuyện gì vui hơn thế này?"

"Nhưng... trên bầu trời có nhiều đám mây đẹp hơn ta."

"Mà bọn chúng cả đời cũng sẽ không gặp phải loại gió kỳ quái này, vĩnh viễn có thể là mây trắng không bị nhiễm bẩn."

Diệp Đỉnh Chi nói: “Lát nữa ngươi sẽ muốn có bọn họ thay ta.”

"Không đời nào."

Bách Lý Đông Quân kỳ quái hỏi: "Sao huynh lại nghĩ như vậy?"

"Ta đã có đám mây đẹp nhất thế giới rồi, tại sao lại cần những đám mây khác?"

"Ta không..."

"Là huynh." Bách Lý Đông Quân nói:

"Có thể huynh không phải là đám mây tốt nhất và đẹp trong mắt người khác, nhưng trong mắt ta, huynh là đám mây tốt nhất và tốt tốt nhất trên đời."

"Ta chỉ cần đám mây này và sẽ không bao giờ muốn những đám mây khác bầu bạn cùng ta."

“Chỉ là…ta không biết liệu huynh có muốn không.”

Diệp Đỉnh Chi chớp mắt và chỉ muốn trả lời. Tuy nhiên, trước khi lời nói được thốt ra, hắn đã tỉnh dậy.

Diệp Đỉnh Chi mở to mắt khó hiểu.

Bên gối bên cạnh không có người, hắn theo bản năng đứng dậy đi tìm Bách Lý Đông Quân, cuối cùng hắn nhớ ra Bách Lý Đông Quân đã đi tìm Tuyết Liên năm ngày nữa mới về.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy bóng tối bao la.

Tất cả đều bao lấy hắn.

Diệp Đỉnh Chi co rúm trong bóng tối mơ màng nhớ lại giấc mơ, dở khóc dở cười.

Nó thực sự kỳ lạ. Diệp Đỉnh Chi tự lẩm bẩm, sao mình lại có thể có giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn không mơ về những kẻ muốn hắn chết.

Diệp Đỉnh Chi thầm nghĩ, điều này thật sự có chút khó chịu.

_________________________
Ngày mai truyện sẽ được dịch full

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro