[4] Sau khi nhập ma, Diệp Đỉnh Chi giam cầm Bách Lý Đông Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Anh yêu của tui lên hình ít nhưng cái mỏ hỗn thì thôi nhé, chiếm hết spotlight=))

_________________________________


Gặp lại Lôi Mộng Sát


Bách Lý Đông Quân giống như một bảo bối bị sự ích kỷ của Diệp Đỉnh Chi che giấu, không muốn cho người ngoài nhìn thấy sự rực rỡ của nó. Vì hắn muốn chiếm hữu cho riêng mình nên đã làm tổn hại đến vẻ đẹp của viên ngọc quý ấy, khiến hai người vốn thân thiết với nhau bây giờ lại phát triển theo hướng ngược lại. Ngày càng xa cách.

Bên ngoài năm nay tuyết rơi rất nhiều, tuyết còn dày đặc ở khắp nơi. Diệp Đỉnh Chi đang ngồi ngoài sân bên cạnh chiếc bàn đá cùng với những lá thư mật báo do tướng lĩnh ở tiền tuyến gửi đến về tình hình trận chiến.

Tử Y Hầu im lặng đứng sang một bên, nhìn tông chủ lật từng lá thư. Diệp Đỉnh Chi cầm bút khoanh tròn một vài khu quân trại trên bản đồ. Gần đây, Thiên Ngoại Thiên và Bắc Ly đang sục sôi chiến đấu. Dù sao cũng là con trai của một vị tướng, Diệp Đỉnh Chi có thể nhìn thoáng qua vấn đề tổng thể một cách nhanh chóng. Các khu vực mà hắn khoanh đều là những yếu điểm trên tuyến phòng thủ của quân Bắc Ly.

"Ta sẽ sắp xếp các đội quân theo sự chỉ dẫn của ngài, thưa tông chủ."

Tử Y Hầu nhanh chóng nhận lệnh. Lẽ ra gã nên nhận lệnh rồi rời đi nhưng lại đứng yên không nhúc nhích. Diệp Đỉnh Chi ngước mắt nhìn gã, Tử Y Hầu trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Tông chủ, Kỳ Tuyên...hắn..."

"Ta không cho phép bất kì kẻ nào đánh chết hắn." Diệp Đỉnh Chi nửa người dựa vào trên bàn đá, sốt ruột xoa xoa trán: "Ngươi tới đây cầu xin cái gì?"

"Ta không dám." Tử Y Hầu do dự một chút, sau đó quỳ xuống: "Chỉ là Kỳ Tuyên nôn nóng muốn giúp tiểu thư chữa khỏi nội thương...do vậy hắn đã quá liều lĩnh, làm trái quy tắc. Đa tạ ngài đã tha cho hắn một mạng."

Nghe vậy, Diệp Đỉnh Chi giương mắt liếc gã một cái.

Tuy rằng không nói rõ ràng nhưng trên trời dưới đất mọi người đều biết, người bị thủ lĩnh giấu trong phòng chính là vảy ngược của hắn, bất kì kẻ nào dám chạm vào y đều sẽ có một kết cục là cái chết. Đêm đó Nguyệt Khanh đã lên kế hoạch bắt giữ lại Nguyệt Dao muốn trốn thoát. Do muốn Bách Lý Đông Quân can thiệp, Bạch Phát Tiên đã chống lại lệnh của Nguyệt Khanh. Kết cục cả hai kẻ này đều bị trừng phạt và nhốt vào nhà lao. Đây mới chính là ý định thực sự của Diệp Đỉnh Chi, hắn muốn răn đe những kẻ làm trái ý mình.

"Không cần cảm ơn ta." Diệp Đỉnh Chi không biết đang nghĩ đến điều gì, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn nói: "Ta thật muốn giết Mạc Kỳ Tuyên nhưng nghĩ lại người đó sẽ đau khổ, có vậy thôi."

Nói đến đây, hắn ta cười tự giễu: "Điều đó còn tốt hơn mạng sống của ta."

Tử Y Hầu nhất thời không xác định được "người đó" mà tông chủ nhắc đến là người trong phòng hay là kẻ khác. Nghĩ đến những gì gã đã biết về quá khứ của Diệp Đỉnh Chi, Tử Y Hầu cảm thấy hơi thương xót. Gã đứng dậy định rời đi thì chợt nghe hắn gọi lại: "Trong giáo hội có ai thành thân lại lần thứ hai không?"

Đây là một câu hỏi kỳ lạ, Tử Y Hầu có chút bối rối một lúc rồi nói: "Không có. Từ xưa, người dân rất bảo thủ và trung thành. Mỗi người chỉ được chọn một người và họ không được phép tái hôn với những góa phụ. Gia đình thận trọng trong việc thành hôn nên bọn ta cũng tuân theo những quy tắc cũ".

Diệp Đỉnh Chi không nói gì nữa, Tử Y Hầu nhìn lên. Tông chủ của họ đang ngồi yên lặng ở đó.

Diệp Đỉnh Chi đang trầm ngâm suy nghĩ, đồng thời nhíu mày mệt mỏi mấy cái tựa hồ rất có hứng thú với phong tục cố quốc: "Ta biết rồi, vậy nếu như không có phụ mẫu đứng ra thì sao?"

"Cái này..." Bản thân Tử Y Hầu vẫn chưa thành thân nên vấn đề này có phần khó giải thích: "Huynh đệ thân thiết chắc chắn cũng được."

Diệp Đỉnh Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, lần lượt ngừng gõ đầu ngón tay lên bàn trầm tư nhìn Tử Y Hầu, không ngừng hỏi: "Đại tướng quân Bắc Ly, Lôi Mộng Sát đến chưa?"

"Đã đưa về." Tử Y Hầu bối rối ngẩng đầu lên, đôi mắt gã đã rơi xuống phía sau Diệp Đỉnh Chi, nhìn rõ đối phương là ai khiến gã sốc nặng.

Diệp Đỉnh Chi nhìn ánh mắt Tử Y Hầu nhận ra điều gì đó kỳ lạ phía sau, quay đầu lại. Bách Lý Đông Quân vô cảm đang mặc duy nhất một nội y mỏng manh đứng đó, y có vẻ đã nghe được rất nhiều và khuôn mặt dường như tái nhợt không có cảm xúc.

Đêm qua cuộc làm tình kịch liệt của bọn họ kết thúc lúc gần rạng sáng. Hôm nay Diệp Đỉnh Chi không có ý định ra ngoài nên cũng không khóa lại sợi xích sắt nặng trịch trên chân người kia. Vốn tưởng rằng hôm nay Bách Lý Đông Quân sẽ lại ngủ rất lâu, không ngờ Diệp Đỉnh Chi chỉ mới rời đi, một lát sau y đã tỉnh lại.

Bầu không khí có chút kì dị, Tử Y Hầu nhanh chóng hành lễ rồi rời đi ngay.

Trong giây lát, hai người im lặng nhìn nhau, sự điên cuồng ban đêm trái ngược với sự tỉnh táo ban ngày. Ánh mắt Bách Lý Đông Quân có chút thất thường, nhìn qua Diệp Đỉnh Chi cho đến khi hắn đứng dậy đi tới, bế y quay trở lại phòng.

Khí lạnh do tuyết mang đến lưu lại trên người Diệp Đỉnh Chi khiến Bách Lý Đông Quân rùng mình, vô thức tỉnh táo lại. Thật ra vừa rồi y không nghe được gì cả, cũng không nghĩ gì, chỉ là tỉnh dậy với cơn đau đầu khiến cơ thể khó chịu và muốn đi dạo một chút. Bách Lý Đông Quân không muốn đắm mình vào trong những ngày yêu đương quá lâu, làm tình quá mãnh liệt khiến cơ thể trở nên yếu ớt. Y vừa bước tới cửa liền cảm thấy mình mệt mỏi phải tựa vào cửa mới đứng vững.

"Bên ngoài tuyết đang rơi, lạnh lắm, đệ đừng chạy lung tung." Diệp Đỉnh Chi nhét người vào trong chăn còn ấm, phát hiện Bách Lý Đông Quân đã trực tiếp đi ra ngoài bằng đôi chân trần của mình. Nó lạnh quá, lạnh như băng. Hắn dùng ngón tay chạm vào từng ngón chân của Bách Lý Đông Quân.

Diệp Đỉnh Chi cau mày, nắm lấy mắt cá chân của y, kéo về phía trước, để nó vào trong tay mình.

"!"

Đúng là bọn họ đã nhìn thấy cơ thể nhau vô số lần, Diệp Đỉnh Chi cũng đã chạm tới từng bộ phận trên cơ thể Bách Lý Đông Quân từ trong ra ngoài nhưng đó là lúc ban đêm còn bây giờ trời đã sáng, họ đang rất tỉnh táo đối mặt với nhau. Những chỗ như lòng bàn chân đã bị chạm vào, Bách Lý Đông Quân vô thức lùi ra, muốn rút chân lại nhưng tay Diệp Đỉnh Chi lại không hề dịch chuyển, vững vàng giữ lấy đôi chân kia.

Mắt cá chân của Bách Lý Đông Quân mỏng manh đến nỗi Diệp Đỉnh Chi nghĩ mình có thể dễ dàng bóp nát nó trong vòng một giây, biểu tình trên khuôn mặt của hắn không thay đổi: "Đừng động."

Tay của Diệp Đỉnh Chi cũng lạnh lẽo, nội khí ấm áp trong lòng bàn tay hắn lan tỏa hướng về chân Bách Lý Đông Quân, chậm rãi lan ra bao bọc lấy nó. Biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc không có ý định gì khác thường. Hắn chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào giữa mu bàn chân hai lần, nơi có một nốt ruồi son* chưa từng thấy ánh sáng.

( là nốt ruồi nhỏ màu đỏ mang lại tài lộc và may mắn, cũng thể hiện sự khéo léo và tháo vát của chủ nhân )

Bách Lý Đông Quân cảm thấy chân hơi ngứa, không tự chủ đá vào tay hắn một chút.

Khi đôi chân trần cuối cùng cũng trở lại nhiệt độ bình thường, Diệp Đỉnh Chi buông tay ra, Bách Lý Đông Quân nhân cơ hội lập tức thu chân vào trong chăn, quay người nằm xuống đưa lưng ra ngoài. Diệp Đỉnh Chi không nói gì, chỉ đi sang một bên rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh.

Diệp Đỉnh Chi nhập ma dường như ít nói hơn trước, Bách Lý Đông Quân thường xuyên không biết làm thế nào để đối mặt với hắn vì mối quan hệ vặn vẹo này. Từ ngày đó trở đi, bọn họ hiếm khi nói chuyện, ngoại trừ lúc trên giường. Một lúc sau, Bách Lý Đông Quân nghe thấy phía sau có người cởi y phục, ngoại bào rộng nặng nề bị Diệp Đỉnh Chi gạt sang một bên, hắn như thường lệ nằm xuống ôm lấy thắt lưng y.

Bách Lý Đông Quân chớp mắt không nhúc nhích, hôm nay người này không có ý định ra ngoài sao?

"Vẫn còn sớm." thanh âm của Diệp Đỉnh Chi cũng có chút mệt mỏi. Trong khoảng thời gian này, ở ngoài chiến trường hỗn loạn còn trong giáo hội mọi việc đều bận rộn. Mọi việc cứ vậy đổ hết lên đầu Diệp Đỉnh Chi, nhất thời hắn cũng không thích ứng kịp, có cứng rắn đến đâu cũng phải đầu hàng: "Đệ cũng nghỉ ngơi đi."

"Ngươi không sợ trong lúc ngươi ngủ ta sẽ đâm ngươi một nhát sao?" Bách Lý Đông Quân cố gắng hạ thấp giọng nói, Diệp Đỉnh Chi ở phía sau mỉm cười, ngực và lưng tiến tới sát hơn ôm chặt lấy y. Nhiệt độ nóng bỏng lại lần nữa truyền đến cơ thể Bách Lý Đông Quân, cả người y đều cứng đờ, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đẩy hắn ra.

"Có bản lĩnh thì đệ cứ đâm." Giọng nói của nam nhân dần dần trở nên mơ màng: "Coi như là trả thù cho chính mình đi."

"Khi nào thì ngươi mới để cho ta đi?" Bách Lý Đông Quân trong lòng run rẩy, lặng lẽ nhéo tay mình, dùng đau đớn che lấp sự sợ hãi cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc: "Ngươi không thể giữ ta ở đây mãi được."

"Vậy thì đệ cứ đợi đến ngày ta chết đi." Diệp Đỉnh Chi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Khi ta chết, đệ sẽ được tự do, Đông Quân à."

Hơi thở đều đặn cho thấy nam nhân kia đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu nhưng Bách Lý Đông Quân lẽ ra đã kiệt sức lại mở to mắt, không tài nào nhắm lại được. Người vừa gọi tên y không phải là Diệp Đỉnh Chi mà là Diệp Vân của Bách Lý Đông Quân.

Diệp Đỉnh Chi luôn phủ nhận mình là Diệp Vân nhưng bây giờ ngoại trừ Bách Lý Đông Quân ra thì còn có ai còn nhớ đến sự tồn tại của Diệp Vân?

Từ xưa người bị nhập ma khá nhiều nhưng chỉ có Diệp Đỉnh Chi lại có lí trí, trên mặt hắn luôn rất bình tĩnh nhưng chỉ có Bách Lý Đông Quân mới biết sự điên cuồng trong tận xương tủy của người kia đáng sợ đến mức nào

Vài ngày sau, là một ngày nắng hiếm hoi của mùa đông, Diệp Đỉnh Chi lại cởi xiềng xích trên chân Bách Lý Đông Quân muốn dẫn y ra ngoài đi dạo.

"Ngươi lại muốn làm gì?" Bách Lý Đông Quân có chút đề phòng lùi lại mấy bước, trước đó bọn họ cãi nhau, không biết lời nói nào đã khiến Diệp Đỉnh Chi tức giận. Đại điện là nơi ma giáo bàn luận chính sự và bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân vội vã thế mà Bách Lý Đông Quân lại bị Diệp Đỉnh Chi đè xuống trên ngai vàng của tông chủ làm chuyện xằng bậy.

Cảm thấy uất ức và xấu hổ đến mức hai mắt đỏ hoe vì khóc. Y không dám lên tiếng, bên ngoài có giọng nói yếu ớt của một nha hoàn, Bách Lý Đông Quân không muốn tiếng rên rỉ của mình bị nghe được liền cắn chặt xuống cánh tay của Diệp Đỉnh Chi đến mức chảy máu.

--

"Chỉ muốn dẫn đệ đi gặp một người quen." Diệp Đỉnh Chi hiển nhiên cũng nghĩ tới kí ức tương tự. Hắn vẫn còn ủ rũ, nhưng trên mặt thoáng qua có chút cứng nhắc: "Không sao đâu, ta sẽ không ép đệ làm ở đây nữa."

Lần đó, Bách Lý Đông Quân thực sự tức giận đến mức nói năng bừa bãi, yêu cầu Diệp Đỉnh Chi giết từng người một, điều này khiến Diệp Đỉnh Chi bị sốc. Còn Bách Lý Đông Quân không biết bộ dáng của mình có bao nhiêu mong manh, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Diệp Đỉnh Chi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lại xen lẫn tức giận, làm cho tâm ma vốn đã bình tĩnh lại của hắn xuất hiện.

Bách Lý Đông Quân vẫn chưa hiểu rõ về Diệp Đỉnh Chi hiện tại, hắn đương nhiên làm sao có thể cho kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ này của bảo bối kia chứ.

Bách Lý Đông Quân nghi ngờ sự đảm bảo của hắn nhưng Diệp Đỉnh Chi không phải là người thất hứa. Đi theo Diệp Đỉnh Chi, y cẩn thận bước ra khỏi phòng ngủ mà mình đã bị nhốt lâu ngày, tận hưởng không khí mới cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Sau khi mất đi nội lực sức khỏe của Bách Lý Đông Quân luôn yếu ớt, Diệp Đỉnh Chi bọc lấy y trong một chiếc áo choàng lông dày và kéo đi. Bách Lý Đông Quân không gặp được ai trên đường đi nhưng lại nhìn thấy nhiều nơi ở đây được bao phủ bởi chữ hỉ và những dải lụa đỏ.

Chẳng lẽ ở đây sẽ có chuyện mừng sao? Bách Lý Đông Quân liếc nhìn Diệp Đỉnh Chi đang đi trước mặt mình, lúc còn nhỏ Diệp Vân hình như đã từng nói về chuyện thành thân. Diệp Vân cười nói rằng vì không có hoa nên người này này có thể sẽ không chịu cưới ta!

Lần đó mình trả lời như thế nào? Bách Lý Đông Quân mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng lại không muốn thừa nhận.

May mắn thay, không lâu sau họ đã đến nơi, và thật bất ngờ Diệp Đỉnh Chi thực sự đã đưa Bách Lý Đông Quân vào trong nhà lao. Ở đây lạnh lẽo, bẩn thỉu và ẩm ướt, khi bước tới trước một song sắt, không khí lạnh lẽo ập vào mặt. Ngay lúc Bách Lý Đông Quân đang băn khoăn không biết hắn định làm gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chửi rủa quen thuộc và mạnh mẽ từ bên trong. : "Chết tiệt, Diệp Đỉnh Chi! Hãy để ta ra ngoài! Có ngon thì đấu với ta trăm hiệp nữa!!"

Y không thể tin vào tai mình, không thể tin được nhìn chằm chằm Diệp Đỉnh Chi, sau đó nhanh chóng buông tay chạy về phía phát ra âm thanh. Trên đường suýt chút nữa bị ngã, may mắn được Diệp Đỉnh Chi đỡ lấy.

Người bị nhốt ở nơi sâu nhất trong nhà lao là Lôi Mộng Sát, đại tướng quân Bắc Ly!!

"Diệp Đỉnh Chi, ta thao chết nhà ngươi!" Lôi Mộng Sát sắc mặt có chút xám xịt nhưng hiển nhiên không có bị thương, hai tay chống hông mắng hắn không biết bao lâu. Mắng chán, làm miếng nước cho đỡ rát họng lại chửi tiếp: "Có gan thì ra đây đấu với ta! Ta không tin ta đánh không lại ngươi, đồ ngu!"

"Lôi nhị!" Bách Lý Đông Quân chạy tới gần, thấy hắn không có việc gì, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Đông Quân?!" Tiếng mắng đột nhiên dừng lại, Lôi Mộng Sát dụi mắt, nhìn thấy sư đệ đã lâu không gặp, kinh ngạc: "Tốt quá, ngươi không sao cả! Tất cả bọn ta đều lo lắng lắm đấy!"

Lời nói của Lôi nhị đột nhiên dừng lại khi nhìn Diệp Đỉnh Chi ở phía sau Bách Lý Đông Quân, thấy hắn lại muốn chửi bới, Bách Lý Đông Quân quay lưng lại che chắn phía trước: "Bắt sư huynh của ta, ngươi định làm gì?!"

Cuộc chiến lớn nhất giữa hai đội quân vẫn chưa bắt đầu. Với tư cách là một vị tướng, giờ đây Lôi Mộng Sát bị bắt giam, Bách Lý Đông Quân không thể tưởng tượng được sự hỗn loạn của doanh trại.

"Đệ không cần lo lắng." Diệp Đỉnh Chi nhìn Bách Lý Đông Quân đang mang vẻ mặt cảnh giác, thấp giọng nói: "Ta đưa hắn tới đây, chỉ là có một số việc cần hắn có mặt, một lát nữa sẽ thả hắn đi. "

Hắn bước tới, nhét chiếc trâm gắn lông công trong tay vào mái tóc được buộc gọn gàng của Bách Lý Đông Quân.

Lấy thêm một chiếc đeo cho mình, Diệp Đỉnh Chi lấy giấy lập khế ước. Bách Lý Đông Quân và Lôi Mộng Sát sững sờ dường như nhận ra điều gì đó.

________________________________

Cố lên, còn 4 chương nữa thôi:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro