[3] Sau khi nhập ma, Diệp Đỉnh Chi giam cầm Bách Lý Đông Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

___________________________________

"Vân ca..chúng ta về nhà đi"

Diệp Đỉnh Chi quen biết Bách Lý Đông Quân khi hắn sáu tuổi và đoàn tụ với y khi mười sáu tuổi. Hai người đã quen nhau hơn mười năm và đối phương đều chiếm một phần quan trọng trong ký ức của nhau.

Nhưng sau nhiều năm như vậy bản tính không hề sợ hãi của Bách Lý Đông Quân vẫn không hề thay đổi. Y hoàn toàn không biết mình được bảo vệ tốt như thế nào trong thế gian xấu xí, đầy rẫy mưu tính hiểm ác này.

Và có lẽ, Bách Lý Đông Quân hoàn toàn chưa hiểu rõ dung mạo của mình thu hút đến nhường nào. Khi thiếu niên lần đầu tiên bước vào giang hồ, y đã mang danh hiệu tiểu Hầu gia duy nhất của Trấn Tây Hầu sau này trở thành đệ tử yêu quý của Lý Trường Sinh, hai chiếc ô dù to lớn bảo vệ quá mạnh mẽ. Điều này khiến người ta phải khuất phục, tránh xa người không nên chạm vào. Cũng vì vậy Bách Lý Đông Quân không nhận ra mình là một mỹ nhân.

Trong bóng tối vẫn luôn có rất nhiều đôi mắt xấu xa ghen tị với y. Bách Lý Đông Quân không thể nhìn thấy ánh mắt của những kẻ nhìn y đều là tham lam và cuồng nhiệt. Nhìn thoáng chỉ là đang tán thưởng vẻ đẹp cùng tài năng xuất chúng nhưng ẩn sau những lời hoa mĩ ấy tràn đấy ý muốn ăn tươi nuốt sống nam nhân này.

Diệp Đỉnh Chi là người đã trải qua nhiều năm lạc, đã sớm thấu rõ lòng người. Hắn đã sớm nếm đủ ý vị nhân gian nhưng Bách Lý Đông Quân thì không, y hoàn toàn là một thiếu niên ngây thơ.

"Bách Lý Đông Quân". Diệp Đỉnh Chi cụp mắt xuống, vuốt ve từng đường nét trên cơ thể xinh đẹp mà có vô số người thèm muốn của người đang mơ màng, khi chạm vào làn da còn mịn màng hơn của nữ nhân. Chủ nhân của nó đang lặng lẽ nằm trong vòng tay Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt trống rỗng dù tác dụng của tình dược có mạnh đến đâu cũng sẽ tiêu tan trong chốc lát, chỉ để lại cảm giác kiệt sức nặng nề.

Mặc dù Bách Lý Đông Quân vẫn còn đang hé mở mắt nhưng ý thức của y hoàn toàn biến mất. Diệp Đỉnh Chi cúi đầu hôn lên đôi mắt ấy, hắn mơ hồ cảm giác được nhiệt độ trong thân thể của mình vừa tản đi một chút lại bắt đầu sục sôi.

Bách Lý Đông Quân khá dũng cảm, sau khi uống loại thuốc đó dám lao mình vào vòng tay của một nam nhân luôn làm thương tổn mình, chẳng khác nào con mồi tự đưa mình cho thợ săn đồng thời còn chuẩn bị sẵn củi khô. Tự mình đốt lửa lên mời gọi, thật sự không sợ bị chơi chết trên giường.

"Đệ xứng đáng", Diệp Đỉnh Chi nghĩ: "Đệ vốn biết tình cảnh của mình nguy hiểm như thế nào, biết ta đối xử với đệ tệ đến mức nào, đành rằng đệ không thể trốn thoát bởi vì bọn họ không có năng lực cứu người nhưng đệ lại vì bọn họ khiêu khích ta hết lần này đến lần khác. Đệ thật đáng đời khi bị ta bắt nạt, đệ xứng đáng bị trói buộc với một người như ta đến hết cuộc đời.

Nụ hôn ban đầu chỉ là thoáng qua, lại không thể kiểm soát từ má đến môi dần dần sâu hơn, hơi thở bị chặn lại khiến Bách Lý Đông Quân vô thức quay đầu lại để né tránh nhưng Diệp Đỉnh Chi đã giữ mặt y, đẩy ra sau. Chiếc chăn vừa được che phủ một thời gian ngắn lại một lần nữa được mở ra. Đêm vẫn còn sớm, hắn còn lâu lắm mới có lòng tốt buông tha con mồi.

Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh lại lần nữa, y lại một lần nữa đắm mình trong dòng nước suối ấm áp quen thuộc.

Toàn thân đau nhức, vừa mở mắt ra, Bách Lý Đông Quân thậm chí không biết mình bị đau ở đâu cho dù nước suối nhẹ nhàng xoa dịu cơ thể cũng không có tác dụng. Phía sau là cơ ngực rộng lớn của nam nhân, lúc này y đang bị Diệp Đỉnh Chi ôm bên người, hắn đang lau sạch vết máu còn sót lại xung quanh vết cắn trên vai: "Đệ tỉnh rồi à?"

"...."

Trong thạch thất không có ánh sáng ban ngày, Bách Lý Đông Quân không biết bây giờ Nguyệt Dao có an toàn hay không. Y cố mở miệng nhưng chỉ nghe thấy giọng khàn khàn của chính mình vì la hét quá lâu: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

"Bách Lý Đông Quân." Diệp Đỉnh Chi một tay ôm lấy eo, thân thể hai người dính sát vào nhau. Dòng nước suối nóng hổi, gợn sóng, hắn liếc nhìn là có thể nhìn thấu tâm tư Bách Lý Đông Quân: "Đệ đang suy nghĩ về Nguyệt Dao? Nàng ta đã rời đi cùng với người của mình vào tối qua."

Bách Lý Đông Quân vừa mới có thể thả lỏng một chút đột nhiên lại căng thăng, ý tứ trong câu nói của Diệp Đỉnh Chi có lẽ y đã hiểu...

"Bách Lý Đông Quân." Diệp Đỉnh Chi nắm lấy vai y và xoay người lại. Trong lòng ẩn chứa rất nhiều cảm xúc khiến Bách Lý Đông Quân không hiểu nổi, bây giờ y chỉ có thể cảm nhận được bàn tay bóp cằm mình nâng lên khiến quai hàm đau nhức: “Chỉ vì những kẻ đó, đệ còn dám dùng dược để quyến rũ ta. Nói đi, đệ thật sự không sợ chết sao?".

Diệp Đỉnh Chi tức giận, nhưng không biết vì sao Bách Lý Đông Quân lại nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên một tia buồn bã.

Nhưng cảm xúc đó trôi qua trong nháy mắt, nhanh như ảo ảnh. Bách Lý Đông Quân né tránh không được, y cũng không thể tránh việc nhìn vào ánh mắt tràn đầy tức giận đó. Vẻ ngoài và giọng nói của Vân ca rõ ràng đang ở trước mặt y nhưng mọi việc hắn đang làm đều quá xa lạ. Bách Lý Đông Quân chớp mắt, những giọt nước rơi ra khi y mở mắt ra lần nữa, chất chứa đầy phiền muộn: "Đúng vậy, ta vẫn còn ở đây thì sống và chết có gì khác nhau? Nếu ngươi tức giận thì có thể giết ta."

Bàn tay đang ôm y đột nhiên siết chặt. Bách Lý Đông Quân tưởng Diệp Đỉnh Chi sẽ tức giận vì điều này nhưng hắn nhìn y một lúc rồi cười lạnh một tiếng dài, buông tay ra.

"Được rồi, được rồi! Đệ đang làm rất tốt!"

Nghe được tiếng cười ghê rợn, trong lòng Bách Lý Đông Quân run lên mấy tiếng. Sau đó sắc mặt Diệp Đỉnh Chi đột nhiên biến đổi, hoàn toàn u ám: "Bách Lý Đông Quân quan tâm tới cái chết như vậy, cho nên ta sẽ không thành toàn cho đệ."

Vẻ mặt âm trầm của Diệp Đỉnh Chi quá đáng sợ, lần đầu tiên sau khi trở nhập ma, hắn ở trước mặt Bách Lý Đông Quân bộc lộ ra cảm xúc hung ác nhất. Diệp Đỉnh Chi tiến về phía trước và trực tiếp nhấc người lên khỏi mặt nước!

Bách Lý Đông Quân mất cảnh giác và phải uống vài ngụm nước, trước khi kịp phục hồi, y cảm thấy thế giới đang quay cuồng trước mắt. Bây giờ không còn thời gian để xấu hổ nữa, Diệp Đỉnh Chi trực tiếp vác y lên vai, sau đó nặng nề ném xuống chiếc giường đá phủ đầy da thú dày đặc trong thạch thất.

"Ah--!"

Cơ thể vốn đã đau nhức của Bách Lý Đông Quân lại càng đau đớn dữ dội sau cú ném. Thân hình cao lớn sau đó ấn xuống và giữ chặt cổ tay của y lên trên đỉnh đầu. Tấm vải dày của da thú tiếp xúc với y đã bị nước dính vào cơ thể. Bách Lý Đông Quân trợn to hai mắt kinh ngạc, nghe được Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng tuyên án tử hình: "Lần này ta sẽ không mềm lòng, đệ chỉ cần ngoan ngoãn chịu đựng là được."

Tiếng rên rỉ như tiếng chim non gãy cánh vang vọng trong căn thạch thất từ hoàng hôn đến sáng sớm. Mạc Kỳ Tuyên, người có lương tâm cắn rứt đã quỳ đợi bên ngoài suốt đêm, cho đến khi ánh bình minh của ngày thứ ba chiếu xuống trần gian, cánh cửa mới mở ra. Diệp Đỉnh Chi đang ôm một cục bông được bọc trong chiếc áo choàng lớn. Dáng vẻ hung ác từ từ tiến ra.

Mạc Kỳ Tuyên cúi đầu quỳ xuống, bước chân của thủ lĩnh dừng lại sau khi đi ngang qua. Áp lực vô hình khiến người đang quỳ khó thở ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt Diệp Đỉnh Chi chỉ là sự lạnh lùng cùng tức giận: " Ai cho phép ngươi đi gặp đệ ấy?”

"Xin lỗi, tông chủ!" Mạc Kỳ Tuyên lại cúi đầu sâu hơn, hắn không hề e ngại trời đất. Tuy nhiên, tiểu thư Nguyệt Dao cũng là chủ nhân mà hắn phải trung thành, đành phải đưa ra quyết định. Nhưng vẫn phải hy sinh người vô tội nhất là Bách Lý Đông Quân: "Đều là lỗi của ta."

"Ta biết ngươi luôn trung thành với chủ nhân cũ của mình ." Diệp Đỉnh Chi nhìn nam tử quỳ dưới chân mình một cách vô cảm: "Nhưng ngươi không nên kéo đệ ấy vào việc này. Bách Lý Đông Quân quá bướng bỉnh, đệ ấy luôn dám làm bất cứ điều gì cho bằng hữu của mình, ngươi không nghĩ đến việc đệ ấy sẽ chết sao?

Mạc Kỳ Tuyên hé miệng nhưng lại không thể nói được lời gì. Những câu hỏi lạnh lùng của Diệp Đỉnh Chi liên tục khơi dậy tội lỗi nhất trong lòng, khiến hắn gần như sợ phải đối mặt với người mà mình đã thề luôn trung thành trước mặt.

Lúc này, một cánh tay trắng nõn với những vết đỏ và vết cắn kỳ lạ từ trong áo choàng duỗi ra, đầu ngón tay dường như không thoải mái chạm vào vai Diệp Đỉnh Chi. Chỉ dừng lại ở đó, không cử động nữa. Diệp Đỉnh Chi cúi đầu nhìn, thấy người trong ngực mình vẫn chưa tỉnh lại, y chỉ là đang cảm nhận được áp lực vô hình theo bản năng muốn ngăn cản hắn. Căn bản Bách Lý Đông Quân cũng không biết ai đang ôm mình, có phải là Diệp Đỉnh Chi hay không? Hay đó là Diệp Vân.

Diệp Đỉnh Chi không dừng động tác mà liếc nhìn Mạc Kỳ Tuyên, người này cũng biết điều không dám nhìn lên. Diệp Đỉnh Chi buông ra một tay, nhét cánh tay của Bách Lý Đông Quân lại vào trong áo choàng. Trước khi rời đi, hắn không quên cảnh cáo Mạc Kỳ Tuyên một lần cuối: “Hãy đi đến đại điện nhận hình phạt, đồng thời ném nữ nhân điên loạn Nguyệt Khanh kia qua đó."

Khả năng mang thai của nam nhân thấp hơn nhiều so với nữ nhân nhưng không phải là không thể.

Sau khi đặt người trở lại giường, dặn dò nha hoàn đi tìm y sư. Diệp Đỉnh Chi ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Bách Lý Đông Quân, đột nhiên đưa tay ra vuốt eo cho y. Mặc dù Bách Lý Đông Quân là một người luyện võ nhưng có lẽ do thân hình nhỏ nhắn bẩm sinh, vòng eo hẹp của y không rộng hơn lòng bàn tay của Diệp Đỉnh Chi là bao. Về cơ bản, hắn có thể ôm toàn bộ thắt lưng của Bách Lý Đông Quân bằng hai tay.

Trước đây Diệp Đỉnh Chi đã từng nghe nói, nếu vòng eo của nữ nhân quá gầy thì sẽ khó có con. Hắn tự hỏi liệu nam nhân cũng như vậy sao. Mặc dù lúc này Bách Lý Đông Quân không có dấu hiệu mang thai, nhưng hắn đã bị phân tâm khi nghĩ xem nếu tương lai Bách Lý Đông Quân thực sự có thai thì y sẽ trông như thế nào.

Khi đó, cái bụng phẳng lì của Bách Lý Đông Quân sẽ to lên theo từng tháng, y có thể cảm thấy buồn nôn và hay nôn mửa, hoặc có thể kén ăn và thích ăn đồ chua. Bởi vì Bách Lý Đông Quân vốn sợ hãi và chán ghét Diệp Đỉnh Chi, chẳng lẽ y sẽ không muốn nói một lời nào với hắn hay thậm chí y có thể nghĩ đến việc làm thế nào để đưa đứa trẻ đi và trốn thoát khỏi hắn mỗi ngày--

Nhưng điều đó là không thể, Diệp Đỉnh Chi sẽ không bao giờ để Bách Lý Đông Quân rời khỏi vòng vây của mình. Cho dù không nhốt người trong phòng nữa, hắn vẫn sẽ bảo vệ họ an toàn ở bên cạnh. Tất cả gia quyến của Diệp Đỉnh Chi đều bị tàn sát trong vụ án oan năm đó. Đứa con được mong đợi này chính là người thân duy nhất của Diệp Đỉnh Chi. Với Bách Lý Đông Quân và đứa trẻ này, sẽ cho hắn cảm giác vẫn luôn có người đồng hành ở bên cạnh mình

Khi đó người đang ngủ này mới lộ ra bộ mặt quen thuộc của mình, không có cố ý ăn miếng trả miếng cùng sợ hãi với hắn như bây giờ? Người duy nhất mà Bách Lý Đông Quân quan tâm thực sự là Diệp Vân đã chết năm đó?

Cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn chính là một tiếng ho bị đè nén, có lẽ y đang ngủ mơ thấy cảnh tượng gì đó, lông mày nhíu lại, ho không ngừng. Diệp Đỉnh Chi bế người lên, cẩn thận đút cho y một ít nước, khi đặt trở lại hắn cẩn thận đắp chăn cho y thật kín kẽ.

Có lẽ hiếm khi cảm nhận được bầu không khí quen thuộc ở đây. Bách Lý Đông Quân hơi quay đầu lại, trước khi tỉnh dậy đã gọi: "Vân ca?"

"..." Diệp Đỉnh Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì khó chịu của y, lúc này lại không thể tàn nhẫn, lạnh lùng đáp: “Ừ.”

"Vân ca--!"

Không ngờ, vừa nói xong lời này, khóe mắt Bách Lý Đông Quân lại có vài giọt nước mắt rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào, nức nở trầm thấp....

Ngoại trừ một số khoảnh khắc không thể kìm nén được trong khi làm tình, đây là lần đầu tiên Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy cảm xúc này của Bách Lý Đông Quân. Hắn sửng sốt một lúc, đưa tay nắm lấy bàn tay y: "Đệ sao vậy?"

"Vân ca, ta sợ..." Bách Lý Đông Quân khàn giọng nức nở, sau khi nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, siết chặt các đốt ngón tay chỉ nói một câu " ta sợ..."

Đệ sợ nơi này hay ta? Diệp Đỉnh Chi trong lòng đã biết rõ đáp án, mím chặt môi nhưng không hất tay ra, ngược lại dùng sức cúi xuống, nhẹ nhàng ôm người đang gặp ác mộng vào trong tay. Dọc theo sống lưng hắn dỗ dành y, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, Vân ca của đệ đang ở đây."

Cảnh tượng này thật buồn cười, đối tượng khiến Bách Lý Đông Quân sợ hãi nhất chính là sự tồn tại mà y khao khát theo đuổi nhất. Diệp Đỉnh Chi không biết lúc này hắn cảm thấy thế nào, khoảng trống trong tim rỉ máu lại bị đào bới lại.

"Vân ca." Mặc dù người trong ngực hắn còn đang gọi cái tên cũ mà hắn không thích nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn đáp lại, cúi đầu hỏi: "Có phải đệ cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Bách Lý Đông Quân tựa đầu vào ngực hắn lắc lắc hai lần, giọng nói vẫn khản đặc như cũ và nước mắt cứ tuôn rơi nhưng lại kiên quyết: "Đừng đi, theo ta... về nhà đi..."

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, bàn tay vỗ lưng y dừng lại.

"Chúng ta--" Bách Lý Đông Quân vô thức lẩm bẩm: “Về nhà đi..."

___________________________________

Mưa bão nên mới có thời gian lên truyện👽

Đêm nay bão cũng sẽ về đến Hà Nội rồi, không biết sẽ ra sao nhưng hy vọng mọi người đều bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro