[2] Sau khi nhập ma, Diệp Đỉnh Chi giam cầm Bách Lý Đông Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

_________________________________

01. Bị bắt lại sau khi cố gắng chạy trốn

Trên cánh đồng tuyết rộng lớn, hai nam nhân mặc y phục mỏng manh đang liều mạng chạy trốn. Những bông tuyết nặng trĩu lần lượt rơi xuống, che đi dấu chân mà họ để lại trong vô vọng.

Y phục của Tư Không Trường Phong rách nát để lộ vết thương ghê rợn còn Bách Lý Đông Quân chỉ khoác kiện áo mỏng, gió lạnh thổi bay những bông tuyết lạnh giá, đập vào mặt y đau nhức. Bách Lý Đông Quân thở ra một hơi khí lạnh, thân thể không có nội lực chịu không nổi lạnh lẽo trên "biển" tuyết mênh mông này: "Sắp đến rồi, Đông Quân, cố lên!"

Bách Lý Đông Quân nửa dựa vào gã, bất đắc dĩ gật đầu trong lòng cảm giác kỳ quái càng ngày càng mãnh liệt. Họ đã trốn thoát được gần nửa canh giờ, nhưng chưa thấy bóng quân truy đuổi của Diệp Đỉnh Chi. Điều này rõ ràng là không hợp lý.

Trong khoảng thời gian này, y bị nhốt trong phòng Diệp Đỉnh Chi, ngoài những nha hoàn mỗi ngày đều đến đưa cơm ra thì không thấy ai khác. Là tông chủ mới của Thiên Ngoại Thiên, Diệp Đỉnh Chi rất nghiêm khắc, nô bộc đều không dám làm phiền hắn.

Diệp Đỉnh Chi có vẻ rất bận rộn nhưng mỗi tối hắn đều về phòng đúng giờ, ép Bách Lý Đông Quân phải dùng bữa tối với mình. Sau khi nhập ma, hắn gần như không biểu lộ cảm xúc, mọi thứ gần như vô hình. Bách Lý Đông Quân không thể đoán được Diệp Đỉnh Chi đang nghĩ gì.

Khi nhớ về những hình ảnh xấu hổ mỗi đêm, việc ném đũa đập bát là chuyện thường tình. Diệp Đỉnh Chi chỉ bình tĩnh nhìn y một lát, sau đó trực tiếp bế người ném lên giường.

Diệp Đỉnh Chi nằm trên giường cũng không có biểu tình gì nhiều, y bị tra tấn đến mức tầm mắt trở nên đen kịt liền cắn hắn, đánh hắn nhưng hắn cũng không có bị thương. Bản thân Bách Lý Đông Quân thường là kiệt sức trước dùng hết sức lấy tay che mặt lại không muốn nhìn vào mặt nam nhân kia.

Vài lần như vậy giúp bữa cơm của hai người trở nên yên tĩnh, bình yên hơn rất nhiều. Ít nhất thì không còn bát đũa nào bị vứt đi nữa.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ có tiếng gió bắc gào thét tạo nên âm thanh đáng ghét. Trong nhà, Bách Lý Đông Quân mệt mỏi nằm trên giường, mở mắt không ngủ được.. Không ai dám nhắc đến Tư Không Trường Phong với y, nhưng y biết hắn vẫn đang bị giam trong ngục tối của Thiên Ngoại Thiên. Địa hình ở đây rất nguy hiểm, tình thế phức tạp, đám sư huynh đệ khó lòng giải cứu. Bách Lý Đông Quân nghĩ Tư Không Trường Phong cũng bị thương, không biết bây giờ gã có ổn không.

"Vẫn chưa ngủ à?"

Lúc này, một cánh tay trắng xanh khỏe mạnh vòng qua eo y, kéo người về phía sau. Lẽ ra hắn giờ đã ngủ say nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn khàn khàn giọng nói: "Đệ không mệt sao?"

Cảm giác được bàn tay có xu hướng hướng xuống, Bách Lý Đông Quân vội vàng nắm lấy tay hắn, do dự một lát nhẹ giọng nói: "Không, ta chỉ là... nghĩ tới quán rượu mới đã khai trương, nên làm một mẻ rượu mới."

Hoa mai nở không phải là hiếm ở Thiên Khải vào thời điểm này trong năm, trong thành tràn ngập hương thơm, nơi hoa nở rộ nhất chính là ngoài cổng trường của Lý Trường Sinh.

Diệp Đỉnh Chi hiển nhiên cũng đã nghĩ tới, nhưng đang nắm" viên ngọc bích" quý giá này trong ngực, lúc này sẽ không thèm tức giận với mấy bông hoa. Vì lý do này, Diệp Đỉnh Chi chỉ im lặng một lát, nói ngày mai sẽ có người mang đến cho Bách Lý Đông Quân sau đó liền ngủ thiếp đi.

Sau lưng truyền đến tiếng thở đều đều, hiếm khi hai người có được giây phút bình yên và thoải mái như vậy kể từ khi y bị giam giữ. Bách Lý Đông Quân đột nhiên muốn quay đầu nhìn lại xem khuôn mặt đang ngủ của nam nhân này có giống như trong ký ức của mình hay không, nhưng vòng tay ôm eo lại không nhúc nhích chút nào đành phải bỏ cuộc.

Diệp Đỉnh Chi đã giữ lời, vào ngày thứ hai hắn cho người đem hoa mai mới hái cùng công cụ làm rượu cho y. Bách Lý Đông Quân nhìn những cánh hoa này có chút hưng phấn, lục lọi thật lâu chọn ra những cánh hoa còn tươi nguyên nhất để nghiền nát và làm rượu. Buổi tối khi Diệp Đỉnh Chi trở về, trong nhà tràn ngập hương hoa mai và mùi thơm nồng nàn của rượu.

"Ngày mai chúng ta uống rượu đi." Bách Lý Đông Quân ngăn cản Diệp Đỉnh Chi mở bình rượu, nói: "Rượu cần ủ thêm một đêm nữa."

Diệp Đỉnh Chi trầm ngâm nhìn y, không nói gì.

Sáng hôm sau, Diệp Đỉnh Chi vẫn ra ngoài từ rất sớm. Khi rượu mới được ủ xong, Bách Lý Đông Quân mở cửa sổ ra, xua tan mùi thơm tràn ngập trong phòng, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong gió lạnh. Diệp Đỉnh Chi lúc này sẽ không trở lại, y lấy rượu ra không tiếc nuối đổ hết xuống đất, cuối cùng đập mạnh chiếc bình vốn dùng để đựng rượu xuống đất.

Y nhắm mắt lại và đếm thời gian. Không lâu sau, tiếng hét vang lên bên tai mấy tên thuộc hạ canh gác ở bên ngoài.

Đêm qua rượu đã được ủ, có một chiếc kim nằm trong đó. Nếu Diệp Đỉnh Chi mở ra hắn sẽ phát hiện ra điều gì đó khả nghi. Nha hoàn đến đưa cánh hoa và bình rượu để lại mùi hoa mai và một tờ giấy trong đó có một cây kim. Không biết liệu nàng ta có vào ngục để đem đồ ăn cho Tư Không Trường Phong hay không.

Đánh cược, ta đánh cược trên người nàng ta cũng đã nhiễm mùi hoa mai, ta cá Tư Không Trường Phong sẽ hiểu. Y không giỏi dùng kim nhọn để mở ổ khóa nhưng Tư Không Trường Phong thì có, từ nhỏ gã đã rất giỏi về việc này.

Cơ hội thành công trong vụ đặt cược này quá thấp. May mắn thay, y đặt cược đúng đắn. Thiên Khải và Thiên Ngoại Thiên sắp khai chiến, Diệp Đỉnh Chi đang rất bận rộn. Chỉ cần chắc chắn hắn không ở bên cạnh, không ai có thể là đối thủ của Tư Không Trường Phong.

Không lâu sau, cánh cửa bị đá tung ra, bên ngoài phòng là đám thị vệ nằm la liệt dưới đất. Tư Không Trường Phong bước vào, ôm vết thương trên vai trái, nhìn thấy Bách Lý Đông Quân bình yên đứng đó hồi lâu liền phàn nàn: "Mùi rượu của huynh nồng nặc đến nỗi ta có thể ngửi thấy từ rất xa!"

Gã liếc nhìn sợi xích nặng trịch dưới chân Bách Lý Đông Quân, không nói một lời quỳ xuống, uốn cong kim ngân sau đó vặn trái vặn phải để mở khóa cho y: "Ta đoán là Diệp Đỉnh Chi sẽ sớm phát hiện. Chúng ta cần rời đi càng sớm càng tốt!"

Cả hai vội vã chạy trốn. Tuyết rơi dày đặc đến nỗi ngay cả bách tính sống ở đây cũng sẽ lạc đường. Họ phải mất một lúc mới tìm được con đường chính xác đến doanh trại của đội quân Thiên Khải. Bách Lý Đông Quân loạng choạng chạy về hướng đó, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ ở phía sau.

Người có nội lực cường đại thì mọi bước đi đều rất nhẹ, cho dù đi trong tuyết cũng khó có thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nhưng Tư Không Trường Phong lại nghe thấy. Gã liếc nhìn Bách Lý Đông Quân, vẻ mặt cũng cứng đờ trong giây lát. Họ cách doanh trại chỉ còn vài dặm.

Bách Lý Đông Quân nhắm mắt bình tĩnh lại, chậm rãi xoay người đối diện nam nhân mặc y phục đen đứng ở phía sau bọn họ cách đó không xa, sắc mặt lạnh lùng nhìn hai kẻ đang đỡ nhau chạy trốn.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào họ rất bình tĩnh và vô cùng bình tĩnh. Tuyết rơi dày đặc đến mức tạo ra một màn chắn làm hắn thêm phần lạnh lùng. Y chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của mình đang cực kỳ căng thẳng.

Ba người đứng trong tuyết trầm mặc hồi lâu, Diệp Đỉnh Chi lặng lẽ đưa tay về phía Bách Lý Đông Quân: "Đông Quân, tới đây."

Bách Lý Đông Quân không nhúc nhích, Tư Không Trường Phong ở phía sau nắm lấy vai y, thấp giọng nói: "Huynh chạy đi, ta sẽ ngăn hắn!"

Làm sao có thể ngăn chặn được, nhưng bế tắc đồng nghĩa với việc chỉ ngồi đó chờ chết. Bách Lý Đông Quân không hề quay đầu lại nhìn, chỉ đứng ở trước Tư Không Trường Phong nửa bước, dùng thân thể che chắn người phía sau, ngăn cản hành động của Diệp Đỉnh Chi.

Hiển nhiên Diệp Đỉnh Chi cũng nhìn thấy rõ ràng động tác của y, trong mắt hắn càng lạnh lùng: "Tới đây."

Thấy Bách Lý Đông Quân vẫn không nhúc nhích, hắn lại bổ sung: "Đừng để ta tiến tới, Đông Quân, đệ không biết ta sẽ làm được những gì đâu."

Lòng bàn tay Bách Lý Đông Quân nắm chặt, móng tay ghim vào da thịt, y hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Tư Không Trường Phong vẫn đang nói gì đó mà y không thể nghe được. Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Đi đi, doanh trại ở ngay phía trước. Ngươi đi tới chỗ tiểu sư huynh, hắn sẽ cứu ngươi."

"Không!Chúng ta cùng đi!!" Tư Không Trường Phong nắm lấy cánh tay của y, ngăn Bách Lý Đông Quân bước đi: "Hắn không còn là Vân ca của ngươi nữa, ngươi..."

Gã nghẹn ngào với những lời còn lại. Bách Lý Đông Quân im lặng tiến lên thêm mấy bước, quay người đối mặt với Diệp Đỉnh Chi, một mảnh vỡ của bình rượu mà y giấu trong lòng bàn tay đã lâu được lấy ra ghì lên cần cổ trắng nõn: "Đi thôi, ngươi không thể trở về mà không có được cơ thể của ta, phải không?."

Mảnh vỡ sắc nhọn sắp đâm vào da thịt mỏng manh, vẻ mặt của Bách Lý Đông Quân có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết. Sau khi nhìn rõ đồ vật trong tay y, sắc mặt của Diệp Đỉnh Chi trở nên lạnh lùng hoàn toàn. Hắn tiến về phía trước nửa bước, giọng điệu rất cứng ngắc, chỉ có một chút hoảng sợ không thể nhận ra: "Bách Lý Đông Quân , bỏ thứ đó xuống!"

Bách Lý Đông Quân vẻ mặt bất động nhìn hắn, thậm chí còn đem mảnh vỡ ép lại gần hơn: "Thả hẳn đi."

"Đông Quân..." Tư Không Trường Phong còn muốn nói thêm gì đó, Bách Lý Đông Quân quay đầu trừng mắt nhìn gã, trong mắt mang theo tuyệt vọng không nói nên lời: "Ngươi còn không chịu rời đi!?"

Nhìn thấy vết máu bắt đầu chảy ra từ cổ y, Tư Không Trường Phong nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nói "Chờ ta", quay người không quay đầu lại chạy về phía doanh trại của đội quân Thiên Khải.

Tuyết rơi dày đặc, chẳng bao lâu sau thân hình Tư Không Trường Phong đã hoàn toàn bị che lấp. Một luồng nội lực đánh vào tay Bách Lý Đông Quân, cơn đau dữ dội khiến y vô thức buông tay ra. Diệp Đỉnh Chi bước tới cướp lấy mảnh vỡ ném đi, sau đó nắm cổ tay của Bách Lý Đông Quân kéo toàn thân y về phía trước.

Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, không thấy được biểu tình vô cùng tức giận của hắn. Một lát sau, y cảm nhận được chiếc áo choàng của Tư Không Trường Phong mà mình đang mặc đã bị Diệp Đỉnh Chi cởi ra, toàn thân trong nháy mắt được bao bọc trong lớp lông gấm dày dặn ấm áp. Diệp Đỉnh Chi cởi áo choàng của hắn rồi giúp y mặc nó vào, trực tiếp bế người đi.

"Thả ta xuống! Diệp Đỉnh Chi!" Tư thế như vậy quá nhục nhã khiến Bách Lý Đông Quân choáng váng, đẩy Diệp Đỉnh Chi không ngừng vùng vẫy: "Ta tự mình đi được!"

Diệp Đỉnh Chi không nói gì hoặc là hắn đang cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận sắp trào dâng của mình. Hắn dùng tay trái đánh vào huyệt đạo của Bách Lý Đông Quân, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Máu trên cổ Bách Lý Đông Quân đang kích thích tâm ma trong hắn, hắn cần tìm một nơi để bình tĩnh lại.

Khi được giải huyệt, Bách Lý Đông Quân bị ném vào dòng nước không kịp phòng bị, một miệng toàn là nước.

Ở Thiên Ngoại Thiên rất lạnh nhưng có rất nhiều suối nước nóng. Cái lớn nhất được thủ lĩnh độc quyền sử dụng.

Chiếc áo choàng lớn trên người y nhanh chóng trở nên nặng nề sau khi bị ướt, Bách Lý Đông Quân chưa kịp phản ứng thì đã bị Diệp Đỉnh Chi kéo vào bờ, đè y lên tảng đá xanh ở rìa, nâng người lên. Đôi tay bắt đầu xé bỏ nội y mỏng manh duy nhất còn sót lại trên người Bách Lý Đông Quân. Ngọn lửa của tâm ma đốt cháy tâm trí hắn nhưng người duy nhất có thể dập tắt ngọn lửa chính là người đã gây ra nó, đang ở ngay trước mặt hắn đây.

"Chờ đã... đừng! Dừng lại! Diệp Đỉnh Chi!!"

Sự nhục nhã khi nhìn thấy nội y của mình bị mạnh mẽ xé thành từng mảnh, Bách Lý Đông Quân vùng vẫy, nước bắn tung tóe vào cả hai, nhưng vẫn không thể ngăn cản hành động của nam nhân u ám trước mặt.

"Trước mặt ta, ngươi không cần mặc gì nữa." Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng ném mảnh vải trắng cuối cùng trong tay xuống nước. Hắn liếc nhìn cổ y, sờ lên vết thương, dùng đầu ngón tay vuốt ve vết máu đang rỉ ra. Cười lạnh nói: "Sợ cái gì? Sớm muộn cũng phải quen thôi."

Thái dương của hắn thậm chí còn có những giọt nước đang tự nhiên trượt xuống, không ngừng nhỏ xuống trên cánh tay đang đẩy hắn ra của Bách Lý Đông Quân. Nước bốc hơi nóng lên, khói bay mù mịt trong cả không gian. Sương mù quấn quanh Bách Lý Đông Quân, mặt y ướt đẫm, không biết là nước hay nước mắt: "Ngươi chỉ giam ta vì loại chuyện này--"

Khi y nói lời này, Diệp Đỉnh Chi đang cúi xuống hôn lên vết thương trên cổ y. Đôi mắt Bách Lý Đông Quân vốn đã đỏ hoe, vô thức dùng ánh mắt lơ đãng, tay gãi gãi tấm lưng rắn chắc của nam nhân, tạo vô số vết xước ở đó "Ngươi đã nói ngươi không phải Diệp Vân... vậy thì Diệp Đỉnh Chi là ai, tại sao ngươi lại làm như vậy?" Còn... Vân ca...huynh ấy ở đâu?"

Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ tin rằng tâm ma có thể thay đổi hoàn toàn tầm nhìn của một con người, nỗi đau và niềm vui trộn lẫn vào nhau để hành hạ sự tỉnh táo còn lại của y. Diệp Đỉnh Chi một tay ôm lấy y, đỡ cơ thể hướng lên trên, nhẹ nhàng cười một tiếng nhưng trong tiếng cười lại tràn đầy sự cay đắng.

"Đông Quân ngốc nghếch." Diệp Đỉnh Chi nhẹ giọng nói.

"Diệp Vân đã chết mười năm trước rồi."

02. Phát hiện sự chiếm hữu đáng sợ của Diệp Đỉnh Chi

Bách Lý Đông Quân muộn màng phát hiện, sự độc chiếm của Diệp Đỉnh Chi đã đạt tới trình độ đáng sợ.

Diệp Đỉnh Chi hiện tại là thủ lĩnh của ma giáo, tất cả nữ nhân xinh đẹp đều sẽ thèm muốn hắn, muốn phục vụ hắn. Vốn dĩ, Bách Lý Đông Quân cho rằng hắn chỉ quan tâm đến thân thể của mình, sau khi cảm giác mới mẻ không còn nữa, không bao lâu sau sẽ trở nên nhàm chán và lãng quên y.

Nhưng ngày hôm đó, Diệp Đỉnh Chi đích thân đi bắt y trở về, trong nháy mắt bị ném vào suối nước nóng. Bách Lý Đông Quân nhìn thấy rõ ràng ánh sáng kỳ lạ dưới con ngươi đỏ rực trong mắt Diệp Đỉnh Chi, nhất thời sửng sốt gần như cơn giận của y đã biến mất, rồi lại bị ép vào tảng đá xanh bên bờ làm những chuyện đồi bại.

Y có thể tự lừa dối mình và nói rằng tên đó không phải là Vân ca mà là một kẻ xa lạ chiếm giữ cơ thể của huynh ấy. Nhưng kẻ xa lạ sẽ không dành cho y ánh mắt như vậy, sẽ không cắn cổ và cảnh cáo rằng hắn ta sẽ giết y nếu lại dám chạy trốn. Sẽ nhốt Bách Lý Đông Quân mãi mãi, sẽ nhốt y trong hang đá có suối nước nóng này, chỉ có hắn ta mới có thể vào được.

Cổ là bộ phận duy nhất không thể che được bằng y phục. Bách Lý Đông Quân qua gương ngơ ngác nhìn mấy vết răng và vết hôn đỏ chót trên cổ không thể che giấu. Cảm giác như nó được kết nối với trái tim mình, điều này đột nhiên khiến tâm trí hỗn loạn của y trở nên sáng suốt.

Lúc Bách Lý Đông Quân hôn mê, Diệp Đỉnh Chi liền bế y trở lại phòng ngủ này, mùi rượu và hoa hôm qua vẫn còn nồng nặc nay đã tan bớt đi phần nào. Khi tỉnh dậy, y không thấy Diệp Đỉnh Chi nữa, căn phòng trống trải, chỉ có mình y, sợi xích sắt ở chân lại bị khóa lại. Lần này được thay bằng một sợi xích dày hơn, phạm vi di chuyển cũng giảm đi rất nhiều.

"Đây thật sự là..." Bách Lý Đông Quân trong lòng có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, cho dù hiện tại Diệp Đỉnh Chi không có ở đây, y cũng cần một chút thời gian để giải quyết mớ hỗn độn trước mắt.

Lúc này cửa mở, Bách Lý Đông Quân hơi ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã sáng muộn màng nhận ra đã là giấc trưa. Nhắc mới nhớ, từ sáng hôm qua đến giờ y dường như chỉ được cho uống vài ngụm nước trong trạng thái buồn ngủ, lẽ ra đã phải đói từ lâu rồi nhưng bản thân lại vô thức bỏ qua.

Đáng tiếc, bữa trưa muộn hôm nay nhất định sẽ không dễ dàng chút nào bởi vì người tiến vào không phải là nha hoàn im lặng mọi khi mà là Nguyệt Khanh với nụ cười khinh thường trên mặt.

"Này, nhìn xem đây là ai?" Thân hình mảnh khảnh của Nguyệt Khanh thản nhiên bước vào từ cửa. Khuôn mặt nàng ta cũng thanh tú và xinh đẹp như chị gái-Nguyệt Dao vậy. Bữa ăn được đem tới rất thịnh soạn, nhưng thật đáng tiếc.

Nàng ta ném nó lên bàn ăn cách Bách Lý Đông Quân không xa như làm từ thiện: "Đây không phải là tiểu gia Bách Lý nổi tiếng của chúng ta, người hùng trẻ tuổi của Thiên Khải chứ?"

Đáp lại sự giễu cợt, Bách Lý Đông Quân chỉ liếc nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, bình tĩnh gật đầu nói: "Đúng, là ta, vị cô nương này là ai?"

Y dường như nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nhận ra: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ngươi là con gái thứ hai của Nguyệt Phong Thành. Phụ thân ngươi đã chết và Thiên Ngoại Thiên đã đổi chủ, ngươi vẫn còn muốn dựa vào nó ư? Sao nào, có muốn tiếp tục làm chủ nhân ở đây không?"

"Ngươi--!"

Sắc mặt của Nguyệt Khanh thay đổi vì tức giận, hết trắng lại xanh. Lời nói vô lại của Bách Lý Đông Quân trực tiếp đả kích điểm mấu chốt của nàng ta. Bách Lý Đông Quân sợ Diệp Đỉnh Chi chứ không có sợ nàng. Trong nhiều năm trước, danh tiếng của y đều xuất phát từ cái miệng khó chịu này. Từ từ đứng dậy và bước ra khỏi giường, y lại cười nói: "Ngươi cũng chỉ nhận được sự thiếu công bằng từ phụ thân của mình thôi, có gì mà khoe khoang?"

Bách Lý Đông Quân vẫn bình tĩnh nhưng vì hoạt động tối qua, bước chân của y rất run rẩy.

Vẻ giễu cợt lại quay trở lại trên mặt Nguyệt Khanh: "Đúng, ta không thể so sánh được với tình yêu sâu sắc và chính nghĩa của ngươi. Bách Lý à, cho dù nội lực của ngươi đã bị hút cạn nhưng ngươi vẫn một mực theo Diệp Đỉnh Chi. Bây giờ, còn phục vụ hắn ngay cả trên giường. Nếu một ngày nào đó ngươi có cơ hội sinh ra một hài tử, có khi Diệp Đỉnh Chi sẽ cảm ơn lòng tốt của ngươi và miễn cưỡng chấp nhận ngươi là vợ lẽ chăng? Hahahahaahahaha.....

Bách Lý Đông Quân muốn nói đây là trùng hợp, không phải y không muốn rời đi chỉ là xui xẻo sau khi trốn đi lại bị bắt lại. Nhưng cảm thấy không cần thiết phải nói những lời vô nghĩa này với nữ nhân điên loạn kia. Y nhìn nàng ta trang điểm đậm, đột nhiên nói: "Ngươi ghen tị à?"

Tiếng cười của Nguyệt Khanh đột nhiên dừng lại, nàng ta với vẻ mặt hung ác nhìn chằm chẳm Bách Lý Đông Quân, đưa tay ra sau lưng hung tợn nói: "Ngươi nói cái gì?! Nói lại đi!"

"Ta nói, ngươi ghen tị sao?" Bách Lý Đông Quân không chút sợ hãi nhìn nàng, lặp lại và nhấn mạnh từng chữ. "Chẳng lẽ ngươi lén lút làm tình với Diệp Đỉnh Chi, mỗi ngày ghen tị với sự gần gũi của bọn ta nên mới chạy đến đây gây sự à? Nếu ngươi muốn làm vợ lẽ của Diệp Đỉnh Chi, ta sẽ nói với hắn ta cho--"

Nàng ta không nói gì, một sợi roi sắc nhọn quất về phía y, Bách Lý Đông Quân hơi quay đầu lại, roi không kịp quất vào người y văng ra, trực tiếp đánh vào mái tóc dài.

"Ngươi, sao ngươi dám-!" Mùn cưa liên tiếp rơi xuống, Nguyệt Khanh tức giận đến hai mắt trợn trừng nhưng lúc này nàng ta nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Nửa chừng giơ tay cầm roi lên nhưng lại kìm nén cơn tức giận hạ nó xuống: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"

Bách Lý Đông Quân quay đầu lại không để ý tới nàng, chỉ là cầm đũa tự mình ăn cơm. Cơm còn nóng, đồ ăn cũng được chuẩn bị kỹ càng, y không có ném bát đĩa vào mặt Nguyệt Khanh là may rồi, chỉ là y quá lười biếng để tức giận với người như vậy: "Ta không có hứng thú, đề nghị ngươi nhanh lượn đi. Nếu không, khi Diệp Đỉnh Chi quay về ngươi sẽ không xong."

Trên mặt Nguyệt Khanh hiện lên một tia biểu cảm vi diệu, nàng ta khịt mũi, nhét roi vào thắt lưng: "Được rồi, ta đi đây. Chúc ngươi ăn cơm vui vẻ, xem ngươi có thể cười được bao lâu."

Nàng ta nói những lời này rồi rời đi.

"Xem lâu như vậy ngươi đã thấy đủ chưa?" Bách Lý Đông Quân hướng ra phía ngoài phòng nói: "Nguyệt Dao có đầu óc như vậy, ngươi làm sao học được chiêu ẩn đầu lộ đuôi?"

Vừa dứt lời, một nam tử bước vào. Mạc Kỳ Tuyên thở dài: "Tiểu Hầu gia, xin đừng nói nhảm."

"Được." Bách Lý Đông Quân nhún vai, ném đi chiếc đũa trong tay, tất cả biểu cảm trên mặt y đều đã nhạt đi vào thời điểm Mạc Kỳ Tuyên bước ra: "Nói cho ta biết, ngươi muốn ta làm cái gì?"

Bách Lý Đông Quân không ngây thơ đến mức cho rằng Mạc Kỳ Tuyên đến đây để cứu mình. Y đã bị nhốt ở đây rất lâu mà không gặp ai. Nhưng hôm nay, đầu tiên là Nguyệt Khanh đến khiêu khích, sau đó Mạc Kỳ Tuyên cũng đích thân đến đây. Nhưng lúc này hẳn là hắn ta nhất định có chuyện muốn hỏi.

Quả nhiên, sau một hồi im lặng, hắn ta vốn luôn xa cách lại từ từ cúi đầu, giọng điệu chân thành: "Ngài có bằng lòng giúp đỡ tiểu thư không?"

"Chuyện gì đã xảy ra với Nguyệt Dao?"

Dù sao bọn họ cũng từng là huynh đệ, nhìn thấy hành động như vậy của Mạc Kỳ Tuyên, Bách Lý Đông Quân không khỏi cau mày: "Lúc ta được đưa đến đây, muội ấy vẫn ở cùng với Quân Ngọc sư huynh, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì.."

"Đúng vậy." Mạc Kỳ Tuyên nhắm mắt lại: "Hiện tại, tuy bọn ta tuân theo mệnh lệnh của tông chủ mới nhưng vẫn có những thuộc hạ trung thành với lão giáo chủ và phu nhân mà không nghe theo. Bây giờ tiểu thư đang ở doanh trại của quân Thiên Khải. Bọn chúng muốn ám sát Diệp Đỉnh Chi. Nếu ngài ấy biết được..."

Bách Lý Đông Quân lắc đầu, ý thức được có gì đó không ổn: "Việc này có liên quan gì tới sự an toàn của Nguyệt Dao?"

Mạc Kỳ Tuyên tựa hồ cười khổ: "Đương nhiên, nếu tông chủ cũng ở đó..."

Những chuyện còn lại hắn không cần phải hỏi Bách Lý Đông Quân. Các đại thần cũ của tân triều vốn là những vấn đề nan giải, nếu Diệp Đỉnh Chi phát điên thật sự muốn lấy mạng của Nguyệt Dao thì bọn họ thực sự không thể ngăn cản được.

"Cho nên, ngươi muốn ta giúp ngươi ngăn cản Diệp Đỉnh Chi?" Bách Lý Đông Quân trầm giọng hỏi: "Nhưng ngươi thấy đấy, ta hiện tại bị nhốt ở chỗ này, nên làm sao bây giờ?"

"--Cách tốt nhất để ngăn cản một nam nhân điên loạn là không dùng vũ lực. Ta và ngài đều là nam nhân, và có một số điều...ngài hiểu ý ta mà."

Chuyện này đối với Bạch Phát Tiên bình thường thật sự rất khó nói, nhưng nó có liên quan đến mạng sống của tiểu thư. Hắn nghiến răng nghiến lợi, từ trong tay áo móc ra một bình sứ nhỏ nhắn tinh xảo, đặt lên bàn: "Nếu ngài đang gặp rắc rối, có lẽ cái này có thể giúp ích được chút ít."

Ánh mắt của Bách Lý Đông Quân từ chiếc bình quay lại nhìn Mạc Kỳ Tuyên, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không nói một lời. Cuối cùng, Mạc Kỳ Tuyên mím môi, không dám nói nữa. Vạt áo dựng thẳng lên, muốn quỳ xuống trước y: "Nếu ngài có thể cứu được một mạng của tiểu thư, về sau nhất định sẽ làm trâu như ngựa để báo đáp đại ân!"

Bách Lý Đông Quân đưa tay kịp thời dừng động tác của hắn lại, chậm rãi bình tĩnh đứng dậy, xiềng xích dưới chân nặng nề phát ra thanh âm ức chế: "Ta hiểu rồi, ngươi có thể trở về."

Rốt cuộc, bát đĩa trên bàn đã bị đập xuống đất sau khi Mạc Kỳ Tuyên rời đi.

Đêm nay là ngày mùng một âm lịch, lúc trăng trên trời lên cao tròn trịa, Diệp Đỉnh Chi về rất muộn, trên người vẫn mang theo mùi gió, mùi sương và mùi máu. Trong nhà đã được nha hoàn câm điếc dọn dẹp trước, hắn mở rèm hạt trong ngoài, phát hiện Bách Lý Đông Quân không nằm quay lưng về phía mình như thường ngày mà đang ngồi im lặng bên cạnh giường. Đưa bóng lưng về phía hắn, y nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn vầng trăng đang chuyển động ở phía chân trời.

Trong ấn tượng của Diệp Đỉnh Chi, kể từ khi Bách Lý Đông Quân bị hắn bắt nhốt, hai người dường như chưa bao giờ có được khoảng thời gian yên tĩnh như vậy. Hắn bình tĩnh đi về phía trước, lưng của Bách Lý Đông Quân tựa hồ đang run rẩy.

Đệ có sợ ta không? Diệp Đỉnh Chi cụp mắt xuống, đặt tay lên vai Bách Lý Đông Quân, giọng điệu bình tĩnh nói: "Sao không nghỉ ngơi đi?"

"Hôm nay ngươi giết bao nhiêu người?" Bách Lý Đông Quân vẫn giữ nguyên tư thế đó, không quay đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi phía sau, chỉ thở dài một hơi: "Mười người,mấy chục người hay mấy trăm người?"

Bàn tay trên vai y nắm chặt một lúc mới thả lỏng ra, Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói: "Bọn họ muốn giết ta, tại sao ta không thể giết họ?"

Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, cúi đầu, như đang đè nén cảm xúc nào đó sắp trào dâng.

"Sao lại thế?"

Thân thể y nóng lên lạ thường, nhiệt độ rõ ràng cao hơn bình thường xuyên qua bộ quần áo dày cộp truyền đến lòng bàn tay Diệp Đỉnh Chi. Bàn tay của hắn di chuyển từ vai sang đến cổ y, nơi cũng nóng đến lạ thường. Diệp Đỉnh Chi nheo mắt: "Sáng nay dậy đệ vẫn ổn. Hôm nay có bị cảm lạnh không?"

"Không có."

Bách Lý Đông Quân lắc đầu, hiện tại y cuối cùng cũng nguyện ý quay người đối mặt với người phía sau. Trong phòng ánh nến sáng lên, Diệp Đỉnh Chi nhìn rõ ràng, vốn gò má của Bách Lý Đông Quân là trắng nõn bây giờ lại dị thường đỏ bừng, hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve liền ý thức được có chút không đúng: "Đệ bị trúng dược sao?!"

Ánh đỏ trong mắt Diệp Đỉnh Chi lúc này dâng lên, hắn quay người muốn gọi thị vệ ngoài cửa tiến vào trừng phạt nhưng Bách Lý Đông Quân đã túm lấy cổ áo hắn mà giữ chặt. Diệp Đỉnh Chi bị kéo cúi xuống, gần tầm mắt của hắn chính là ánh mắt có chút mê hoặc của Bách Lý Đông Quân.

Hai người trao nhau một nụ hôn nóng bỏng và vội vàng, sau khi Bách Lý Đông Quân vòng tay qua cổ Diệp Đỉnh Chi, cùng hắn đứng dậy, thân thể mềm mại vuốt ve trong lòng hắn. Hương thơm ấm áp, hồng quang nơi tròng mắt hắn mờ đi, thay vào đó là ánh sáng càng ngày càng thâm thúy: "Thuốc này là..."

Bách Lý Đông Quân vùi đầu vào cổ hắn, trọng lượng toàn thân đều dồn lên trên người Diệp Đỉnh Chi. Trên thực tế, cơn sốt đã gần như thiêu rụi sự tỉnh táo của y. Bách Lý Đông Quân lại hít một hơi: "Nói thật, ta chưa từng nếm qua... Ai lại nghĩ đến việc ăn thứ như vậy?"

Diệp Đỉnh Chi ôm y không nói một lời đặt lên giường, Bách Lý Đông Quân kéo bàn tay lạnh giá của hắn áp lên mặt mình, cố gắng giảm bớt nhiệt độ miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn rõ ràng thứ gì đang ở gần mình lúc này. Nhìn sắc mặt Diệp Đỉnh Chi nói: "Ngươi, ngươi sẽ không làm sao?"

"Đệ muốn thế nào?" Diệp Đỉnh Chi đỡ lấy Bách Lý Đông Quân, khoảng cách chỉ có một tấc vuông hắn đưa tay gạt đi sợi tóc che khuất tầm mắt của y, ôm người vào lòng: "Ai đã làm điều này.?"

Nếu như lúc này hai người đều tỉnh táo, Bách Lý Đông Quân nhất định sẽ nhận ra sự ghen tị và tức giận không thể che giấu trong lời nói của Diệp Đỉnh Chi. Đáng tiếc lúc này trong đầu Bách Lý Đông Quân đã không còn suy nghĩ nữa, y đẩy Diệp Đỉnh Chi ra, xoay người ngồi lên trên người hắn.

"Thật dài dòng."

Trong nháy mắt quần áo rơi xuống đất, thân thể hai người quấn lấy nhau, Diệp Đỉnh Chi nghe thấy Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm câu này.

_________________________________

Tác giả khóa vào rồi, anh chị chỉ được ngửi hương hoa thôi còn lại để trí tưởng tượng làm việc =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro