[1] Sau khi nhập ma, Diệp Đỉnh Chi giam cầm Bách Lý Đông Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: lofter

Tác giả: 红妆夜初凉

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Có chút nước thịt=))))

Bối cảnh hoàn toàn giống trong phim, điều duy  nhất khác là Dịch Văn Quân chưa sinh ra Vô Tâm và cũng sẽ không phải người sinh bé.

_________________________________

Diệp Đỉnh Chi giết chết Vô Tướng Sử trở thành tông chủ mới của Thiên Ngoại Thiên.

Tất cả các kế hoạch lớn đều đang được thực hiện nhưng tâm trạng của người thủ lĩnh mới này có chút bất ổn và có vẻ không vui vẻ cho lắm.

Người ta nói rằng đó là do nam nhân được hắn đem về và nhốt trong phòng đã lâu không chịu ăn uống.

Khi Diệp Đỉnh Chi vừa trở lại phòng Bách Lý Đông Quân sau khi giải quyết xong chính sự, hắn không khỏi kinh ngạc khi nghe thấy một loạt tiếng đổ vỡ vang lên từ bên trong phòng. Nha hoàn mang thức ăn đến vội vã chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy tông chủ liền cúi chào, bất lực cầm chiếc hộp trống.

Diệp Đỉnh Chi xua tay đuổi nha hoàn, xoay người sải bước đi vào phòng.

Căn phòng bừa bộn như dự kiến. Bữa ăn vừa được dọn ra đã bị hất đổ xuống đất. Bách Lý Đông Quân đang dựa vào một cây cột sơn đỏ, gần như không thể đứng vững, dưới chân bị buộc một sợi xích dài. Do đã nhiều ngày không chịu ăn uống, hành động vừa rồi đã rút cạn chút sức lực cuối cùng của y.

"Ta nhớ đây là món ăn yêu thích của đệ."

Diệp Đỉnh Chi đi thẳng qua như không hề nhìn thấy những mảnh vỡ bừa bộn trên mặt đất, lúc này vẻ mặt hắn vô cảm tiến tới sau đó nắm lấy cổ tay y, kéo người đến trước mặt mình. Âm thanh của sợi xích sắt trên chân Bách Lý Đông Quân vang vọng trong không gian, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp khiến y vô cùng bất ngờ. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt Bách Lý Đông Quân: “Chúng ta mới xa nhau không bao lâu, sở thích của đệ đã thay đổi rồi?”

"Ta không muốn ăn đồ ăn ngươi đem tới!" Cho dù y hai ngày đã không ăn gì, xanh xao yếu ớt, Bách Lý Đông Quân vẫn không chút sợ hãi nhìn hắn: "Nếu ngươi nói ngươi không phải Vân ca, vậy ta liền không muốn nhận bất cứ thứ gì từ ngươi."

Diệp Đỉnh Chi cười lạnh, bình tĩnh nói: "Đệ có gan."

Diệp Đỉnh Chi tựa hồ có chút bất mãn, lực hắn nắm lấy cổ tay Bách Lý Đông Quân siết mạnh đến kinh người, ánh mắt lạnh lùng gần như không còn có sự ấm áp. Trong cơ thể Bách Lý Đông Quân lúc này đã không còn chút nội lực nào, tự nhiên không thể thoát khỏi xiềng xích của Diệp Đỉnh Chi, y nghiến răng nghiến lợi giơ tay còn lại đánh vào nam nhân tuấn tú cường tráng trước mặt, muốn tát vào má hắn. Đương nhiên còn chưa kịp chạm vào đã dễ dàng bị bắt lại.

"Buông ta ra!" Cảm giác bị đối phương nắm gọn trong lòng bàn tay thật không dễ chịu chút nào. Bách Lý Đông Quân cựa quậy, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Bị ép dựa vào ngực, trái tim Bách Lý Đông Quân đập nóng hổi. Nhớ đến những lời chúc ngủ ngon mà Vân ca nói với mình ngày xưa, y đau lòng nhìn tên ma đầu vô danh trước mặt đã chiếm lấy cơ thể Vân ca. Liền tức giận cắn vào cổ đối phương !!

"A--"

Diệp Đỉnh Chi ăn đau ép sát y vào tường, một tay giữ cổ tay nam nhân lên trên đầu, tay còn lại bóp quai hàm Bách Lý Đông Quân, ép y buông cổ hắn ra: "Đệ là mèo hay là chó? Không đánh được liền cắn?"

Bách Lý Đông Quân cứng họng không nói nên lời, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn tên đầu sỏ kiêu ngạo của Ma giáo trước mặt.

Thiếu niên có một đôi mắt trong trẻo như pha lê, khi nhìn thẳng vào người khác đôi mắt y dường như chứa đựng những vì sao. Vừa rồi Bách Lý Đông Quân cắn vào cổ Diệp Đỉnh Chi, đôi môi hơi khô vì thiếu nước nước đã nhuốm một màu đỏ tươi, khiến khuôn mặt như ngọc của y càng thêm quyến rũ. Hắn im lặng nhìn y một lúc rồi đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi đang run rẩy đó.

"Ngươi………………!"

Đôi mắt của Bách Lý Đông Quân đột nhiên co rút lại, cứng đờ tại chỗ. Cảm nhận đôi môi lạnh ngắt cưỡng ép hôn mình, Diệp Đỉnh Chi hôn y một cách vô cùng thô bạo, có lẽ giống như đang gặm cắn hung ác hơn là một nụ hôn tình cảm. Vị máu lan tỏa giữa răng môi và lưỡi, không còn biết đó là máu của ai nữa.

"Hừ! Buông ra --!!" Xích sắt rung động , nhưng cho dù Bách Lý Đông Quân có giãy dụa thế nào bàn tay đang giữ chặt lấy mặt y vẫn không nhúc nhích, cho đến khi Diệp Đỉnh Chi thỏa mãn cuối cùng cũng buông y ra. Bách Lý Đông Quân trợn mắt, con ngươi trở nên mông lung và đen kịt vì ngạt thở, dựa vào Diệp Đỉnh Chi thở hổn hển: "Ngươi... ngươi!"

Từ khi Bách Lý Đông Quân bị giam cầm, y đã tưởng tượng ra vô số cuộc gặp gỡ giữa mình và hắn. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Vân, người mình từng tin tưởng nhất lại trở thành kẻ đầu sỏ. Sau khi định thần lại, y kinh hãi quay đầu lại cố gắng tránh xa Diệp Đỉnh Chi nhưng lại bị bức tường phía sau ngăn lại, không còn đường lui.

Trong một khoảng không gian nhỏ, kinh ngạc vì loạt hành động vừa rồi của Diệp Đỉnh Chi: "Sao ngươi có thể——?!"

Nhìn trúc mã lớn lên cùng mình, Bách Lý Đông Quân thật sự không nỡ buông lời mắng mỏ. Diệp Đỉnh Chi liếm vết máu còn sót lại ở khóe miệng, ánh mắt lóe lên màu đỏ giống như lúc nhập ma nhưng nhanh chóng quay trở về trạng thái ban đầu. Diệp Đỉnh Chi kẹp một chân của hắn vào giữa hai đầu gối của Bách Lý Đông Quân. Dùng  tay còn lại nhấc cổ tay đang bị hắn giữ lên cao, buộc Bách Lý Đông Quân phải đứng dậy, hai cơ thể dính chặt vào nhau.

"Diệp Vân!" Bách Lý Đông Quân kiễng chân lên, sợ hãi vô thức gọi tên hắn: "Ngươi muốn làm gì?!"

"Diệp Vân? Đệ gọi nhầm người rồi." Diệp Đỉnh Chi dường như mỉm cười nhẹ nhàng. Biểu cảm hắn bây giờ rất giống Diệp Vân ngày xưa, dịu dàng và điềm tĩnh. Hắn vừa sửng sốt trong giây lát khi nghe thấy người trước mặt gọi mình bằng thân phận cũ: "Đệ không rõ tình hình của mình sao?"

Hắn cụp mắt nhìn tiểu Hầu gia mặt đỏ bừng, đưa tay còn lại đặt lên gò má thanh tú của Bách Lý Đông Quân. Đôi mắt của Bách Lý Đông Quân mở to, y có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong chớp mắt của hắn, lúc này chỉ còn lại sự lạnh lùng. Diệp Đỉnh Chi mở cổ áo của Bách Lý Đông quân, đưa tay luồn vào bên trong.

Một bầu không khí kỳ lạ và mơ hồ bao trùm trong căn phòng ngủ nhỏ này. Nỗi sợ hãi khôn tả khiến sắc mặt của Bách Lý Đông Quân hoàn toàn thay đổi. Khi bàn tay kia chậm rãi đưa xuống thắt lưng, cơ thể y vô thức căng cứng, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Buông ra... Diệp Đỉnh Chi! Hãy để ta đi!"

'Chỉ là một con hổ giấy giả vờ bình tĩnh, hù dọa một hồi sẽ lộ diện.' Diệp Đỉnh Chi nghĩ như vậy, tay nhéo nhéo cái eo bị mình giữ chặt nhìn càng thêm thon thả. Thật ngon miệng, đúng lúc hắn đang định buông ra thì có tiếng gõ cửa: "Tông chủ!"

Nếu không có trường hợp khẩn cấp thì không ai dám quấy rầy hắn vào lúc này. Diệp Đỉnh Chi cùng Bách Lý Đông Quân đều ý thức được điểm này, hắn buông Bách Lý Đông quân ra, lạnh lùng hướng về phía cửa nói: "Có chuyện gì?"

“Tư Không Trường Phong và Nguyệt Dao tiểu thư dẫn người đi cướp ngục, lại bị hai hộ vệ bắt giữ...” người bên ngoài phòng ngập ngừng, sau đó nói: “Nguyệt Dao tiểu thư ẩn nấp trốn thoát, còn tên Tư Không Trường Phong đã bị thương nặng và hiện đang bị giam trong ngục tối, chờ sự quyết định của ngài.”

Diệp Đỉnh Chi không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được hai tên Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu đã sử dụng bao nhiêu sức lực trong cuộc chạy trốn của Nguyệt Dao. Hai chị em Nguyệt Khanh và Nguyệt Dao có tính cách rất khác nhau. Sự điên loạn của Nguyệt Khanh, sự tuyệt vọng của Nguyệt Dao đối với phụ thân của bọn họ. Thật là mâu thuẫn với nhau. Diệp Đỉnh Chi cảm thấy chỉ là một nữ nhân đuổi đi rồi hắn cũng không thèm quan tâm, nhưng cái chính là tên Tư Không Trường Phong kia hắn không thể giữ lại.

"giết......"

Diệp Đỉnh Chi còn chưa kịp nói ra vế còn lại, Bách Lý Đông Quân vốn vẫn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên đưa tay ra bịt miệng hắn, chân thành nhìn hắn rồi lắc đầu.

"Đừng làm hắn bị thương!” Giọng nói của Bách Lý Đông Quân rất nhẹ nhàng, bàn đang tay che miệng hắn không khỏi run lên theo bản năng: “Đừng làm hắn bị thương!”

Đây là lần đầu tiên y thể hiện vẻ mặt cầu xin sự thương xót với hắn sau khi đã bị nhốt ở đây quá lâu.

Diệp Đỉnh Chi hơi nhướng mày nhìn y, trong lòng dâng lên một loại cảm giác oán hận khó tả. Người ở bên ngoài còn đang chờ mệnh lệnh của hắn, hắn giơ tay kéo tay Bách Lý Đông Quân ra khỏi miệng, vừa định quay người lại nói gì đó với tên thuộc hạ ngoài cửa. Bách Lý Đông Quân không còn suy nghĩ được gì nữa, vòng tay qua cổ hắn, dùng miệng ngăn chặn lệnh giết chóc của Diệp Đỉnh Chi.

Nụ hôn này rõ ràng còn rất non nớt, đôi môi mỏng khẽ run lên. Bách Lý Đông Quân nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn. Không ai biết vẻ mặt của Diệp Đỉnh Chi lúc đó, sau một hồi im lặng hắn giơ tay ấn giữ sau gáy Bách Lý Đông Quân, lần này y gần như không còn vùng vẫy nữa. Bàn tay nắm chặt vạt áo trên vai của Diệp Đỉnh Chi thể hiện sự chủ động của mình.

Tư Không Trường Phong mới chỉ ở bên cạnh y chưa được mấy năm liền quan trọng như vậy sao? Diệp Đỉnh Chi nheo mắt lại, kéo mái tóc dài của y, ép người ngẩng đầu, hôn thật sâu mãi cho đến khi chân Bách Lý Đông Quân rốt cuộc trở nên yếu ớt. Y sắp mất thăng bằng. Diệp Đỉnh Chi vòng tay qua eo Bách Lý Đông Quân giữ vững người trong lòng, quay mặt ra cửa quát: “Cứ để hắn yên ở đó, cút ra ngoài.”

Âm thanh cuối cùng tràn ngập sự tức giận bị đè nén. Một lúc sau, ngoài cửa cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nhìn Bách Lý Đông Quân đang ho liên tục vì bị nụ hôn hút sạch dưỡng khí. Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, Bách Lý Đông Quân nằm chặt ống tay áo rộng rãi của hắn như sợ Diệp Đỉnh Chi  giây tiếp theo sẽ ra tay giết người vì ma tính của hắn: “Tư Không Trường Phong là vì ta...ngươi thả hẳn đi, hắn sẽ không trở thành  mối đe dọa đối với ngươi!"

"Đây chính là thái độ cầu xin của đệ sao?" Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn bàn tay y đang nắm lấy mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không hề dao động. Trên thực tế, hắn hiện tại rất tức giận, sự quan tâm của Bách Lý Đông Quân đối với người khác khiến cho ngọn lửa không ngừng bùng lên thiêu đốt tâm trí hắn, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Cái tên Tư Không Trường Phong kia đối với đệ rất quan trọng sao?"

Không nên, hắn nghĩ người duy nhất Bách Lý Đông Quân nên quan tâm chính là hắn. Dù là Diệp Vân năm xưa hay Diệp Đỉnh Chí hiện tại, Bách Lý Đông Quân đều phải quan tâm và quan tâm một mình cơ thể này, không thể có người thứ ba.

Nhưng Bách Lý Đông Quân không có trả lời hắn, hay nói cách khác Bách Lý Đông Quân căn bản không muốn nói chuyện, sau khi nghe được Diệp Đỉnh Chi nói vẻ mặt y gần như tuyệt vọng nhìn về phía Diệp Đỉnh Chi. Chậm rãi nhắm mắt lại như đã hạ quyết tâm, từ từ cởi dây thắt lưng quanh eo mình.

Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi nhất thời ngơ ngác, hắn giật mình vì hành động đột ngột của người đối diện. Tiếng quần áo rơi xuống sàn dần dần vang lên, hắn đứng đó nhìn Bách Lý Đông Quân cởi thắt lưng, cởi áo ngoài rộng thùng thình, cuối cùng không chịu đựng được khi nhìn y chuẩn bị cởi nốt nội y bên trong ra, hắn bước tới nắm lấy Bách Lý Đông Quân. Khi Đông Quân bắt đầu cởi quần áo ra, ngọn lửa ghen tị sắp thiêu rụi toàn thân hắn: "Đối với tên đó, đệ có thể làm được điều này?"

"..." Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại vẫn chưa nói chuyện, sau đó thân thể bỗng nhiên bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên, nặng nề ném xuống chiếc giường cực kỳ mềm mại và dày đặc sau lưng. Lần này, Diệp Đỉnh Chi dùng chút sức, bị ném xuống Bách Lý Đông Quân đau nhức còn chưa kịp hồi phục, một thân thể nặng nề đã đè lên y.

"Tiểu Hầu gia Bách Lý, cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu, không biết trên giường phục vụ người ta giỏi đến mức nào." Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói: "Kỹ thuật hôn thật nhàm chán, thân thể của ngươi cũng vậy?"

Lớp áo trong mỏng manh cuối cùng cũng được cởi ra, Diệp Đỉnh Chi nắm lấy cổ tay y trói vào đầu giường, trong hơi thở ngày càng nặng nề, Bách Lý Đông Quân nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của Diệp Đỉnh Chi vang lên bên tai: “Mở mắt ra, xem ta là ai."

Đúng như hắn mong muốn, hắn nhìn thấy Bách Lý Đông Quân mở to đôi mắt trong trẻo như nước, nhưng trong lòng lại có chút sương mù. Diệp Đỉnh Chi trong lòng hơi động, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước chảy ra từ khóe mắt y : "Tại sao lại khóc?"

“Vân ca——” Bách Lý Đông Quân vẫn dùng ánh mắt đó nhìn hắn, là cầu cứu hay là vô thức lẩm bẩm: “Vân ca…”

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo y không nói nên lời.

“Đệ gọi sai rồi, ta là Diệp Đỉnh Chi, không phải Diệp Vân kia.” Diệp Đỉnh Chi liếc mắt, đột nhiên mất đi ý thức, lạnh lùng nói: “Hy vọng thân thể của ngươi sẽ không giống như ngươi, nhàm chán như vậy.”

Hắn tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút tà ác cười một tay chạm vào cái bụng phẳng lì của Bách Lý Đông Quân, cảm giác được người  dưới thân trong tiềm thức rùng mình một cái: "Cho ta một đứa con, Đông Quân."

Bách Lý Đông Quân có cảm giác mình nhất định là đang nằm mơ, hoặc là đang gặp ác mộng không thể tỉnh lại.

Y ngơ ngác nhìn mái nhà trống trải, mồ hôi chảy dài trên mặt, mơ hồ nghe thấy có người thì thầm điều gì đó vào tai mình.

“Bám vào đây.” Nam nhân nắm lấy cánh tay của y đặt lên vai hắn, trong giọng điệu có chút dịu dàng hiếm có, đáng tiếc Bách Lý Đông Quân không có thời gian để ý tới.

"Vân ca..." Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống, không ngừng lẩm bẩm, nhẹ nhàng kêu lên: "Vân ca, cứu ta..."

" Vân ca..."

“…………Ừm.”

Cuối cùng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán y cùng với thanh âm dịu dàng hiếm có.

"Ta ở đây, Đông Quân."

_________________________________

Đã quay trở lại với Diệp Bách 😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro