Hôn lên cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn:
https://write.as/7u1km0unmxuws

->Song trùng sinh

Kết OE

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
_______________________________

00

Trong cuộc đời không có đường quay lại đó, Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng chạm vào chóp tai của Bách Lý Đông Quân. Hắn nói rằng mình có thể nghe thấy nhịp tim lặng im như thế này. Bách Lý Đông Quân cảm giác được lỗ tai ngứa ngáy, cũng không trốn tránh cũng chỉ là cho là nói đùa. Đó là cảnh hoàng hôn cuối cùng trước khi họ nói lời chia tay. Đó là bí mật được chôn sâu bên trong Diệp Đỉnh Chi.

01

Sự hỗn loạn ẩn chứa trong đôi mắt không còn sức sống của thiếu niên ngày xưa, người giờ đây ngày ngày say khướt, tâm hồn ngạt thở vì rượu, linh hồn dường như đã quen thuộc với sự nặng nề. Mặc kệ thế gian, thờ ơ cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng động và mở mắt ra, trái tim như hồi sinh khi nhìn lại được thế gian xưa.

Nhịp đập ồn ào đã lâu không thấy dường như thực sự trở nên sống động.

Ở trận Kiếm Lâm, y mở mắt ra, nghĩ đến tình cảnh của mình, Bách Lý Đông Quân có chút choáng váng, cố gắng phân biệt xem đây là mộng ảo hay thực tế?

Hít một hơi thật sâu hương rượu bao quanh mình, y say đắm mà cũng dường như tỉnh táo, nhưng lại không thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Ở một bên kia, Vương Nhất Hành cùng Ôn Hồ Tửu đang ngâm rượu, bình tĩnh trò chuyện. Cảnh tượng quen thuộc khiến trái tim Bách Lý Đông Quân run lên.

Có thể trong mơ y đã nhớ lại vô số lần, có thể Bách Lý Đông Quân muốn nhìn thấy lại những khuôn mặt quen thuộc đó hàng nghìn lần trong giấc mơ. Nhưng khi thực sự đứng ở đây, nhịp tim đang run rẩy đến mức thôi miên của y không thể dễ dàng bình tĩnh lại được.

Ngẩn ngơ nhìn lại, Bất Nhiễm Trần đang nằm trong tay, y nhận ra được tình huống, nhưng trên đài cao này vẫn không có bóng dáng của cố nhân. Tuy nhiên, khi y quay lại, tầm nhìn Bách Lý Đông Quân tựa hồ lướt qua đám đông, biết rằng huynh ấy đã ở đó.

Những giọt nước mắt còn chưa rơi khóe mắt lặng lẽ bay đi khi cữu cữu lên kéo y đi, Bách Lý Đông Quân nhắm mắt mỉm cười sau cơn say thuở niên thiếu đã lâu không còn.

Không có tiếng hô vang nơi chiến trường, không có tiếng kêu đoàn tụ, trong lòng có một cảm giác khó hiểu "là thế đấy". Giờ phút này Bách Lý Đông Quân cũng không muốn lo lắng nghĩ xem xảy ra chuyện gì, y chỉ biết...

Ta vẫn có thể gặp lại huynh ấy.

Thật tốt

02
Nếu huynh không muốn gặp ta thì ta sẽ đến tìm lại huynh.

03

Đối với Diệp Đỉnh Chi, hắn đã sống tỉnh táo trong một khoảng thời gian và được sống lại ba lần, hắn thấy rằng cho dù mình đã cố gắng hết sức để tìm mọi cách thì vẫn không thể thay đổi tất cả những điều đã xảy ra trước kia này nó vẫn đang hướng tới kết cục ban đầu.

Điều có thể đã thay đổi là hắn nhận ra tình cảm ngày càng sâu sắc hơn mà mình dành cho Đông Quân sau khi chạm đến sự tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, và thấy sự chân thành mà y dành cho hắn.

Bây giờ gánh nặng của hắn không còn là cái chết hay tình cảm với Văn Quân nữa mà là nỗi oan ức.

Lần thứ tư quay về với kiếp trước, hắn chế nhạo tạo hoá và con người.

Hắn không thể buông bỏ nỗi ám ảnh của mình và muốn lật đổ Tiêu Thị, vì vậy hắn sẽ mắc lại sai lầm tương tự và điều đó chỉ là sớm hay muộn.

Có lẽ đó chỉ là sự nhạo báng của số phận cho sự kém cỏi của hắn.

Mọi hướng đi về phía trước đều dẫn đến vực thẳm, địa ngục không thể giải quyết được, Diệp Vân không có lựa chọn nào khác, và Diệp Đỉnh Chi cũng vậy.

Nhưng tất cả bọn họ sẽ luôn suy nghĩ... Nếu như thế thì đã sao?

Trong lòng hắn cố gắng không bước vào Kiếm Lâm nhưng cuối cùng lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, lòng hắn vẫn muốn gặp lại Bách Lý Đông Quân, cho dù chỉ là một cái nhìn xa xăm. Sẽ không bước tới nữa và thề khi được nhìn khuôn mặt của Đông Quân. Hắn sẽ buộc mình rời đi.

Nhưng dù vậy, Diệp Đỉnh Chi vẫn tự mắng mình không biết xấu hổ.

Hắn đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim Đông Quân, hết lần này đến lần khác cắt đứt những mong muốn tốt đẹp mà y đã dành cho hắn.

Nhưng dù vậy, Bách Lý Đông Quân mấy ngày sau vẫn xuất hiện ở trước mặt hắn.

Cũng giống như những lần trước, họ đến cùng một đích bằng những con đường khác nhau.

Diệp Đỉnh Chi cố tình rời khỏi vị trí mà hắn vốn sẽ đứng ở trên đài Kiếm Lâm. Hắn hét lên và lao tới khi nhìn thấy Tiểu Bách Lý đang ngã xuống từ võ đài, hắn biết mình không nên xuất hiện nhưng trong tiềm thức, hắn đã đưa tay ra đỡ lấy tiểu gia liều lĩnh này.

Trong vòng tay tràn ngập nhiều hơi ấm của thiếu niên. Không giống như những lần gặp lại trước đây, hắn bây giờ chỉ dùng tay ôm lấy người đang rơi xuống mà thôi.

Vô tình khép khớp ngón tay lại, bắt vòng eo thon gọn một lúc, mùi rượu quen thuộc xâm nhập vào trái tim hỗn loạn.

Sau khi giữ vững y, Diệp Đỉnh Chi nhìn chằm chằm vào tay mình, thầm chửi rủa sự thiếu quyết tâm, mặc dù rõ ràng hắn đã kiên quyết không có bất kỳ tiếp xúc không cần thiết nào với y.

Hiển nhiên hắn chỉ có thể tàn nhẫn dừng lại quay người nhìn về phương xa như người xa lạ, đương nhiên ngoại trừ hắn ra sẽ có nhiều người muốn đỡ lấy Bách Lý Đông Quân, nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Trong lúc hắn ngơ ngác, một bàn tay đưa ra trước mắt Diệp Đỉnh Chi lay động, suy nghĩ của hắn buộc phải quay trở lại.

Nụ cười đã lâu không thấy vẫn rạng ngời, nhưng trong mắt lại có chút hoài niệm nhưng Diệp Đỉnh Chi chỉ có thể nghĩ rằng Bách Lý Đông Quân ở đời này lại bối rối, bối rối khi nhìn thấy một kẻ ngu ngốc và kỳ quái như vậy.

"Tên huynh là Diệp Đỉnh Chi đúng không?" "Tại sao huynh lại thất thần? Ta ngã vào huynh chắc sẽ không biến huynh thành kẻ ngốc luôn chứ?"

Bên tai vang lên tiếng nói kèm theo sự lo lắng của Bách Lý Đông Quân, nhưng hắn chỉ nắm lấy bàn tay đang mò mẫm trước mặt, lắc đầu: "Không có."

"Này, bất quá ta thấy huynh quen thuộc với ta, thật giống ca ca ta, lại còn cứu mạng ta. Lúc rảnh rỗi sẽ mời huynh đi uống rượu." Bách Lý Đông Quân dùng vai đụng vào Diệp Đỉnh Chi, sau đó dùng tay kéo hắn. Trong sự hoài nghi của mọi người. Nhìn theo hình bóng tay trong tay của họ cùng nhau tiến về phía trước, như thể để xem thêm được tư thế sống động nào đó.

Vẫn như vậy không nghi ngờ. Diệp Đỉnh Chi bị động đứng cạnh y, lắc đầu rồi lại cười.

Ánh mắt hắn không khỏi hướng về khuôn mặt hồn nhiên bên cạnh, đôi mắt hắn đầy hoài niệm và buồn bã. Hắn ước gì Đông Quân của mình có thể ở lại trong những năm tháng ngây thơ đó mãi mãi.

Có lẽ cuộc đời này hắn cũng không thể thoát khỏi cái kết đã định trước, nhưng y vẫn sẽ bị hắn kéo xuống vực thẳm một lần nữa phải không?

04

Khi xưa, Bách Lý Đông Quân ngây thơ phóng khoáng sẽ không nhận ra được sự hận ý và thâm ý trong mắt Diệp Đỉnh Chi nhưng Bách Lý Đông Quân hiện tại sẽ không như vậy. Vân ca của y vẫn không thể trốn tránh được.

Bách Lý Đông Quân sẽ không thuyết phục hắn. Nếu Diệp Vân thật sự có thể buông bỏ mạng sống của mình, trên thế giới sẽ không có "Diệp Đỉnh Chi". Trong quán trọ, Bách Lý Đông Quân rúc mình vào trong chăn, cảm giác ngột ngạt gần như chiếm lấy hết không khí buộc y phải im lặng.

Sau ngàn lần tơ vò, giờ y chỉ muốn đứng sau lưng hắn, đồng hành cùng Vân ca, không màng thế sự.

05

Đã hứa mời Diệp Đỉnh Chi đi uống rượu, Bách Lý Đông Quân thi xong, trực tiếp túm lấy nam nhân nửa đêm không ngừng nói muốn luyện võ này bỏ chạy, đi đến chỗ đó là tửu quán. Thậm chí, để ngăn hắn bỏ chạy, y nhất quyết dùng một tay kéo thắt lưng của Diệp Đỉnh Chi, tay kia "giữ" thanh kiếm của hắn và sải bước về phía trước. ( Đùa=)))), đếch trong sáng được ) . Diệp Đỉnh Chi đặt một tay lên tai hắn, xoa xoa đầu bất lực.

Một lúc sau, Bách Lý Đông Quân rốt cuộc dựa vào bàn, bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Đỉnh Chi cũng đang say. Diệp Đỉnh Chi nhìn đôi tay vẫn đang cẩn thận ôm lấy vạt vải quanh eo mình, thở dài. Trong mắt Diệp Vân nó có rất nhiều ý nghĩa không nên có.

Mặc dù trong cơn say nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn dũng cảm nhìn người trước mặt. Diệp Đỉnh Chi không có trốn tránh, có lẽ hắn cũng say, hoặc có lẽ hắn cho rằng Bách Lý Đông Quân chỉ đang say mà thôi. Một giọt nước mắt vô thức lướt qua khóe mắt, chậm rãi rơi xuống, nhanh đến mức Diệp Đỉnh Chi không kịp phản ứng, vươn tay đón lấy hơi ấm thoáng qua. Họ đều biết rằng đối phương và mình đều muốn cứu thế gian này, nhưng họ cũng biết điều đó là vô ích.

Diệp Đỉnh Chi hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, cho nên lúc Bách Lý Đông Quân nắm tay hắn, hắn dựa vào cơn say mà nhìn lại y, đánh cược rằng Bách Lý Đông Quân sau khi tỉnh rượu sẽ không lưu lại bất kỳ ký ức vụn vỡ nào.

Nhưng hắn vẫn không dám bộc lộ cảm xúc, không muốn nhấn chìm Bách Lý Đông Quân xuống vực sâu, đành phải tự mình lặn sâu xuống biển.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy đôi mắt kia quá sâu, giống như hắn nhìn thấu vạn vật trên đời, có thể nhìn thấu tất cả bụi bặm bẩn thỉu của nhân thế, nhưng lại không dám nhìn vào nội tâm của chính mình.

Vừa lạ vừa quen, không giống Diệp Đỉnh Chi kiếp trước. Ánh mắt này lại rất hoài niệm, giống như y đã từng nhìn thấy nó vài phút trước, nhưng mỗi lần nhìn lại Diệp Đinh đều nhanh chóng quay về bình thường. Tại sao?

06

Chỉ là mấy ngày nay bọn họ đã trở nên quen thuộc với nhau hơn. Do Diệp Đỉnh Chi cảm thấy rằng càng tỏ ra xa cách sẽ càng gây ra nhiều điều đáng nghi, nên lần này khi Bách Lý Đông Quân đã mời hắn cùng đi hái đào sau lưng núi, hắn không từ chối.

Trước khi khởi hành, hắn nhận thấy Bách Lý Đông Quân đang lẩm bẩm trong góc: " Diệp huynh tránh mặt ta như vậy, hẳn là cảm thấy ta phiền phức sao?"

Hoàn toàn không!!!

--
Hôm trước ở sau núi có mưa, gió buổi sáng mang theo hơi lạnh.

Mặc dù hắn biết kỹ năng của Bách Lý Đông Quân căn bản sẽ không làm y bị thương, nhưng hắn vẫn không khỏi chú ý tới y, lo lắng người này sẽ từ trên cây rơi xuống. Sau khi hô "Diệp Đỉnh Chi", y ném hai trái đào xuống. Bách Lý Đông Quân cười lớn, trực tiếp ngồi lên trên cành cây.

Diệp Đỉnh Chi bất lực quay đầu lại, rửa sạch những quả đào cách đó vài bước, ném quả đào đỏ hơn vào vòng tay của thiếu niên đang thong thả đung đưa đôi chân trên cây.

Tiểu tử vô tâm này!

Đang là mùa đào sắp chín, ăn miếng đầu tiên đã biết vị chua ngọt. Dù trước đây hay bây giờ kể cả lúc mới quen nhau, thái độ của Bách Lý Đông Quân đối với Diệp Đỉnh Chi luôn mang theo một tia tin tưởng khó hiểu, nhưng lần này lại càng có một số chuyện khiến hắn phải nghĩ kĩ. Y tự cho mình là đúng, Diệp Đỉnh Chi đương nhiên vui vẻ chấp nhận, nhưng sự thay đổi "nghiêm trọng" này không phải là điều y nên có.

Sự tin tưởng tuyệt đối này nên thuộc về Diệp Vân chứ không phải Diệp Đỉnh Chi, người chưa bị lộ diện trong tuyến thời gian của thế giới này. Rời khỏi cuộc trò chuyện và dừng cười đùa với Tiểu Bách Lý, Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, không còn vui vẻ nữa im lặng cắn miếng đào cuối cùng, ném lõi đào vào rừng.

Một số linh cảm bất an gặm nhấm tận đáy lòng, càng có nhiều suy đoán bất ngờ xuất hiện. Hắn không dám nghĩ về điều đó.

07

Hai người cũng cùng nhau leo lên đỉnh núi, Diệp Đỉnh Chi từ trên đỉnh núi nhìn xuống, tiếng gió gào thét trong nhưng trong lòng lại yên tĩnh. Sau khi sống lại mấy lần cuộc đời cũ, hắn vẫn không thể dễ dàng từ chối yêu cầu của Bách Lý Đông Quân, cho dù chỉ đơn giản là leo lên đỉnh Thương Vân và cùng nhau nhìn ngắm phía dưới.

Trước vách đá trên đỉnh núi, Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đang ngủ say đã có một nụ hôn trộm lên giữa trán, có lẽ đó là nụ hôn mà đối phương đã biết rõ.

Bách Lý Đông Quân giờ khắc này cuối cùng cũng hiểu được rất nhiều, dù là kiếp trước hay kiếp này, tất cả quái dị trong nháy mắt đều trở thành gió nhẹ.

Diệp Đỉnh Chi, nếu là người lần đầu tiên vô tình gặp nhau trên thế giới này sẽ không bao giờ có hành động đó, nhưng nếu là Diệp Vân gánh chịu nỗi buồn 2 kiếp, có lẽ huynh ấy sẽ làm vậy.

Từng ánh mắt cụp xuống không thể tưởng tượng nổi, từng sự nhượng bộ không thể cưỡng lại, từng khoảnh khắc cảm xúc lạ lùng không thể giải thích giờ đây đều có câu trả lời hợp lý.

Hóa ra... hóa ra.!!

Một lúc sau, Bách Lý người vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, khí chất đột nhiên thay đổi nhanh chóng khiến cho Diệp Đỉnh Chi ngồi cách đó không xa đều cứng đờ. Khoảnh khắc mà hắn buộc mình phải tỏ ra bình thường.

Đông Quân của hắn thức dậy khi nào?

Bách Lý Đông Quân không nói gì, y chỉ chậm rãi ngồi dậy vươn vai sau đó đứng dậy, đến gần người ấy trong thế gian rộng lớn. Các chi tiết dần dần chệch khỏi kênh, không giống như những mảnh ghép ở kiếp trước, bắt đầu từ nam nhân mặc y phục đỏ kia, người trước đây y không dám bước tới. Bách Lý Đông Quân biết rằng Diệp Đỉnh Chi có thể thực sự giống mình, một người đã trở về với những cố nhân, với "quê hương".

Diệp Đỉnh Chi không hề động đậy, hoặc có lẽ hắn tựa hồ không còn biết cách di chuyển, chỉ yên lặng nhìn xuống vách đá cách đó không xa mà không phát ra tiếng động.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tóc của hắn, hắn vô thức muốn quay đầu lại nhưng người phía sau dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán hắn làm động tác của hắn dừng lại.

Dải vải đỏ quấn dưới phát quan bị gió thổi bay, sau đó theo đường đi của bàn tay Bách Lý Đông Quân khi được cởi ra nó tựa như nằm trong lòng bàn tay y với vẻ bất an nhưng phục tùng.

Nhiệt độ của những đầu ngón tay không thuộc về mình xuyên qua đầu và dừng lại ở chóp tai khiến nhịp tim của Diệp Đỉnh Chi đột nhiên sôi lên, hoảng loạn như thể trái tim hắn sắp bị đốt cháy.

Nếu sẽ giống như kiếp trước không thể quay lại, Diệp Đỉnh Chi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ hơi ấm bên tai mà Bách Lý Đông Quân đem đến.

Màu đỏ trong mắt Bách Lý Đông Quân lập tức lan rộng, và bàn tay nắm chặt của y dường như phá vỡ sự ngột ngạt vào lúc này.

Là huynh phải không?

Một tiếng cười khúc khích khiến Diệp Đỉnh Chi tỉnh táo lại một chút.

Dải vải đỏ đang bay theo gió núi bị Bách Lý Đông Quân buộc vào bình rượu ngọc treo lên trên thắt lưng. Vỗ nhẹ lên bờ vai căng thẳng của người trước mặt, y ra hiệu cho hắn một chút không gian.

Chỉ cần Diệp Đỉnh Chi chưa thể phản ứng, Bách Lý Đông Quân sẽ nguyện ý đợi hắn tỉnh táo lại. Diệp Đỉnh Chi nhường một khoảng trống trên bệ đá phía sau cho y. Bách Lý Đông Quân nhấp một ngụm rượu. Y ngồi tựa lưng vào Diệp Đỉnh Chi và ngửa đầu ra sau, ngay trên đôi vai rũ xuống của hắn đặt một nụ hôn.

08

Mùi rượu trên cổ thờ ơ rời đi theo gió nhưng vẫn còn đọng lại trong tim.

Thiếu niên mặc y phục đỏ đỏ rụt rè, hít sâu lấy hết can đảm, hăn ích kỷ muốn quay đầu lại để chạm vào hơi ấm không phải của mình.

Người rơi vào mộng cảnh trước khi say sẽ không thể thuyết phục và xóa bỏ được hận thù, mọi ám ảnh chắc chắn đều dẫn đến vực thẳm. Diệp Đỉnh Chi sẽ không hỏi đối phương, người đã biết trước kết quả tại sao vẫn chọn bên cạnh mình, kề vai sát cánh cùng hắn.

Lúc này, hắn không cố chấp tìm kiếm điểm cuối cũng không tìm kiếm đích đến, hắn sẵn sàng theo gió dừng lại và di chuyển bằng trái tim mình.

Có lẽ, nó giống như lặn xuống biển và soi sáng vực thẳm.

▶ ( Lời tác giả) Phân tích đơn giản: Khi Bách Lý sống lại và biết được nhân vật Diệp Đỉnh Chi đã mất tích trong trận chiến, y phần nào đoán được Diệp Đỉnh Chi cũng đã trở lại và không muốn nhúng tay vào. Mà kiếp này Tiểu Bách Lý từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng vào trong lòng Diệp Đỉnh Chi. Đừng nghi ngờ, tiểu tử này là cố ý. Đoạn 00 và Đoạn 07 vang vọng lẫn nhau. Ở Đoạn 00, Diệp Đỉnh Chi kiếp trước chạm vào chóp tai của Bách Lý Đông Quân và thầm nói ra mối tình thầm kín mà mình không thể bày tỏ.

_______________________________

Mình hứa k dịch BE nên OE cũng được ha

Qua mất ngủ với hội chị em nên giờ mới đăng, hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro