[R18] Nhìn thấy Tiểu Bách Lý mặc y phục nữ nhân, Diệp Đỉnh Chi ngay lập tức...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: https://xinjinjumin498294146918.lofter.com/post/7b8ae213_2bc59f92c?incantation=rzghlWYuSHUZ

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

✪ Có yếu tố trưởng thành

_______________________________
"Trông nó có đẹp không?"

Khi Đông Quân và Đỉnh Chi đang đi dạo trên đường, một cô thiếu nữ rất xinh đẹp đi về phía họ, từ khóe mắt của Bách Lý Đông Quân nhìn thấy cô ấy.

"Nó không đẹp sao?"

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đáp: "Trông rất đẹp."

Chiếc vòng tay trên tay cô gái rất đẹp, tí nữa hắn muốn quay lại, hắn phải lấy một chiếc cho mình, dùng nó đánh dấu Tiểu Bách Lý coi như đó là dấu ấn của hắn, để người khác biết rằng Bách Lý là của Diệp Đỉnh Chi khi họ nhìn thấy nó.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Diệp Đỉnh Chi có chút không bình thường, hắn nghĩ lúc hắn ở trên giường buộc dây xích vào chân Tiểu Bách Lý sẽ tốt hơn.

Hắn không biết rằng chỉ vì nụ cười nham hiểm trên môi, Bách Lý Đông Quân ở một bên hừ lạnh một tiếng: "Thật sao?"

Vừa nghe thấy thanh âm này, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Diệp Đỉnh Chi. Hắn quay mặt đi, mỉm cười nhìn Bách Lý Đông Quân, thận trọng hỏi: "Trông không đẹp sao?"

Hắn lại thấy nó trông rất đẹp và muốn làm một chiếc cho bảo bối của mình.

Cho dù đó là trên tay hoặc chân của y, bên ngoài hoặc trên giường.

Hai người không hề nhận ra rằng cuộc trò chuyện của họ hoàn toàn không phải trên cùng một kênh, và câu hỏi tu từ của Diệp Đỉnh Chi khiến răng của Bách lý Đông Quân gần như gãy vì nghiến chặt.

Sao hắn ta dám nói cô ta trông đẹp!

Bách Lý Đông Quân không ngờ Diệp Đỉnh Chi đã có y, ấy vậy dám nghĩ tới người khác, hắn vẫn là thích một thiếu nữ xinh đẹp?

Bách Lý Đông Quân cảm thấy hoảng sợ. Nếu Diệp Đỉnh Chi thực sự yêu thích cô nương xinh đẹp này thì sao một nam nhân như y lại có thể tranh giành với nàng?

Giới tính không giống nhau, chết tiệt Diệp Đỉnh Chi!
Có thể hắn ta muốn bị gãy tay hoặc gãy chân.

"Không mua bán gì nữa, về nhà đi!" Bách Lý Đông Quân nghĩ tới đây liền tức giận hùng hổ trở về nhà.

Diệp Đỉnh Chi không dám nói, không biết mình đã đắc tội tiểu hầu gia này ở chỗ nào, y không muốn đi mua sắm nữa, phải làm sao bây giờ?

Hắn sinh ra đã có một người vợ nghiêm khắc, số phận bắt hắn phải có một người vợ nghiêm khắc. Thật khổ quá đi thôi! Nhưng đương nhiên lời này hắn chỉ dám nghĩ trong đầu, nếu mà dám nói ra thì... chắc hắn toi lâu rồi.

Về đến nhà, Bách Lý Đông Quân đi vào trong nhà cũng không thèm nhìn Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi đi theo phía sau.

" Tối nay không được vào phòng!" Nói xong, Bách Lý Đông Quân đóng sầm cửa lại.

Hắn nhìn cánh cửa suýt cắt đứt tay mình, xấu hổ lùi lại một bước. Khi quay người lại, người hầu đã cúi đầu xuống không dám nhìn, khiến Diệp Đỉnh Chi có chút mất mặt tạm dừng việc cầu xin Tiểu Bách Lý.

Sau khi rời đi, một số người hầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Diệp Đỉnh Chi không có mặt mũi gì trước mặt Bách Lý Đông Quân, nhưng hắn là người quản lý tiền và chính hắn cũng là người phân phát tiền cho họ. Có một số việc họ nên giả vờ mù và vậy nên kèm theo giả điếc thì phải giả cả câm. Đúng là làm người hầu cũng không dễ chút nào.

Buổi tối.

Diệp Đỉnh Chi gõ cửa: "Đông Đông Quân."

Cánh cửa không mở.

Diệp Đỉnh Chi lại gõ cửa mấy lần: "Bảo bối, Tiểu Bách Lý ....!"

Cánh cửa vẫn không mở.

Diệp Đỉnh Chi tự mình đẩy nó ra.

Cửa mở ra, Tiêu Bách Lý quả nhiên không có ý định để hắn ngủ ở bên ngoài.

"Vân ca." Tiểu Bách Lý gọi hắn, Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía phát ra âm thanh, tốt nhất không nên nhìn đến, nhưng nhìn rồi thì Diệp Đỉnh Chi lập tức đứng hình

Tiểu Bách Lý mặc y phục nữ nhân nẳm trên giường hỏi: "Trông ta có đẹp không?"

---( Nội dung từ phần này trở đi là do mình viết, thuộc về trí tưởng tượng của mình và có chi tiết trưởng thành ai cảm thấy không phù hợp xin vui lòng rời đi)----

Thật đấy hả, hắn ngơ ngác hắn ngã ngửa. Đây, đây là cái tình huống gì vậy trời. Tiểu Bách Lý bây giờ là đang câu dẫn hắn sao? Hay là có âm mưu nào khác? Mà thôi kệ mỡ dâng đến miếng không húp thì không phải quân tử

Hắn tiến tới giường.

" Đẹp, đệ quả thực rất đẹp"

" Có đẹp bằng nữ nhân kia không?". Y nhướn mày hỏi, trông rất yêu kiều.

" Nữ nhân nào cơ?"

" Nữ nhân sáng nay chúng ta gặp trên phố, huynh khen người ta đẹp xong còn nhìn chằm chằm người ta thiếu điều bắt nàng về làm vợ đó". Càng nói ý càng cảm thấy cay sống mũi, quả thật mình là nam nhân số khổ mà, vớ phải tên trăng hoa, đểu cáng.

Đùa, oan ức thật sự. Hắn nào dám có ý định tơ tưởng nữ nhân nào khác, có chuyện gì sai sai ở đây rồi.

" Ta làm gì nhớ nhung nữ nhân nào, chỉ có một mình đệ trong quãng đời còn lại mà thôi"

" Nói dối "

" Thật đó, đệ hiểu nhầm rồi. Không phải ta khen nàng ta đẹp mà là chiếc vòng trên tay nàng, ta muốn làm riêng cho đệ một chiếc để chứng minh đệ là của ta". Cái vế nghĩ xấu xa trên giường thì Diệp Đỉnh Chi nào nói đến, sự kích thích thì phải để sau tạo sự bất ngờ cho y.

" Ta mới không thèm cái vòng của huynh. Biết đâu huynh chỉ lấp liếm cho qua mắt ta thôi"

" Đệ ghen à?"

" Không!"

Chưa để y nói dứt câu. Diệp Đỉnh Chi nhào tới đè y xuống giường, nhanh chóng thưởng thức bữa ăn khuya mà y đem tới cho hắn.

Bách Lý Đông Quân bất ngờ bị đè xuống muốn vùng vẫy liền bị hắn hung hăng hôn môi.

" Ưm... Vân ca"

Y phục của nữ nhân vốn mỏng manh lại thêm sự giãy dụa lúc nãy lại càng lộn xộn hơn. Áo ngoài hồng nhạt, áo lót trong mong manh lần lượt lỏng lẻo mở rộng.

Diệp Đỉnh Chi nghĩ tới dáng vẻ mời gọi hắn khi mặc y phục nữa nhân của y lúc nãy liền hưng phấn lột đồ y xuống, lộ ra hai bầu ngực trắng nõn.

Nơi này hôm qua mới bị hắn làm cho xưng đỏ nhìn lại càng kiều diễm hơn. Diệp Đỉnh Chi cúi đầu xuống liếm láp, tay kia cũng không chờ đợi nắn bóp bên còn lại.

Nơi đang xưng huyết, bị đầu lưỡi liếm qua Bách Lý Đông Quân lập tức mở to hai mắt, cả người run lên.

" Ah.... "

Đầu ngực bị lưỡi ẩm ướt kích thích, khiến y muốn chạy trốn nhưng trí óc một đằng cơ thể lại không nguyện ý theo, người y ưỡn lên đón nhận. Nhìn thấy biểu hiện này của y, Diệp Đỉnh Chi vô cùng thích thú liền dùng sức cắn mạnh để lại dấu răng nhỏ.

Sau đó hắn liền lui xuống, cởi nốt phần y phục còn lại trên người y. Bách Lý Đông Quân cũng không có bao nhiêu phản ứng, như đang chờ đợi hắn tiến tới.

Hắn từ trên xuống dưới mỗi nơi đi qua đều để lại vô số nhưng dấu vết đỏ chót như thể chúa sơn lâm đánh dấu bạn đời của mình. Từ cổ đến bụng, trượt xuống hai chân sau đó đưa lưỡi liếm vào nơi tư mật.

" Đừng... Vân ca... bẩn lắm ". Bách Lý Đông Quân nhanh chóng nắm lấy tóc hắn giữ lại. Lắc lư hai chân muốn lui người về sau để tránh hắn hành động.

Nhưng hắn nào để cho Bách Lý Đông Quân toại nguyện giữ chặt y lại, tách hai chân ra bỏ ngoài tai lời cầu xin của y mà vùi đầu vào tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình.

Bách Lý Đông Quân không thể trốn thoát gắt gao năm chặt tóc của Diệp Đỉnh Chi liên tục rên rỉ.

Huyệt đạo bị liếm đến ẩm ướt, dưới sự chăm sóc tận tình nhanh chóng mở ra tạo nên những tiếng nước vô cùng xấu hổ.

Chờ đến khi Diệp Đỉnh Chi liếm đến thoả mãn liền cười nham hiểm dùng tay vuốt ve bờ mông trắng nõn, đầy đủ của y sau đó hai ngón tay tiến vào. Ngón tay uốn cong, thuần thục ra vào, ma sát khiến vách trong khiến chất dịch càng thêm tiết ra nhiều hơn. Hắn ngước lên, tiến tới hôn nhẹ vào cằm của Bách Lý Đông Quân vẫn tiếp tục cần mẫn thăm dò. Hắn không muốn chỉ vì ham muốn của mình mà khiến Tiểu Bách Lý bị thương hay đau đớn.

Ngón tay càng quấy động kịch liệt, chất nhầy cũng theo đó mà chảy dọc theo mu bàn tay nhỏ lên giường tạo thành một vũng nước nhỏ.

Thấy nơi đó hoàn toàn sẵn sàng, Diệp Đỉnh Chi không chờ đợi được nữa, liền giữ chặt tay y mạnh mẽ tiến vào.

"Aa..."

Bất ngờ bị đâm mạnh, tay cũng bị người ta giữ Bách Lý Đông Quân gần như ngừng hô hấp trong giây lát. Cả người chơi vơi không thể bấu víu vào đâu. Huyệt đạo được chăm sóc mềm mại nhưng vẫn gắt gao bao bọc, mút lấy lưỡi đao của Diệp Đỉnh Chi. Hắn vô cùng thoả mãn, tiếp tục cúi xuống ngậm lấy 1 bên ngực phía dưới bắt đầu ra vào mạnh mẽ.

Mỗi một lần động, mỗi cú nấc đều khiến Bách Lý Đông Quân run rẩy, há miếng đớp từng ngụm không khí nhỏ. Hắn thả tay y ra, lật người lại để y nửa quỳ trên giường từ phía sau đâm tới. Y muốn chạy trốn thì lại bị hắn kéo về đón nhận cú thúc mạnh mẽ hơn.

Không hề báo trước, Diệp Đỉnh Chi toàn bộ rút ra sao đó mạnh mẽ xông vào không ngơi nghỉ, huyệt đạo không chịu nổi sự kích thích lớn co bóp liên tục dịch nhầy càng được tiết ra nhiều hơn tưới lên lưỡi đao dữ tợn.

" Ưm,... Dừng, dừng lại đi"

Sự va chạm manh mẽ khiến y không tài nào chống đỡ, cả người run rẩy toát mồ hôi đón nhận. Khoái cảm tràn đến, y gần như tê dại muốn cầu xin Diệp Đỉnh Chi dừng lại.

Nghe thấy y cầu xin, hành động của Diệp Đỉnh Chi có chút chậm lại. Hắn cười đến xấu xa.

" Nói đi, đệ đã mặc y phục nữ nhân như vậy rồi thì nên gọi ta là gì nào"

" Vân ca...Ah!"

" Sai rồi". Vừa nghe y gọi sai ý hắn liền đâm tới với tốc độ như cũ.

" Phu...phu quân... Dừng lại đi mà"

Nghe được câu trả lời vừa ý hắn ngược lại không nghe theo lời y mà thúc vào càng quyết liệt, hưng phấn hơn cả lúc nãy.

Hắn lật người y lại ôm vào lòng.

"Ha.. nương tử, nương tử của ta. Hôm nay ta sẽ giúp ' nàng' sung sướng."

Hắn nâng hai chân y lên cao, gập người lại, đầu gối đè y bị kẹp ở trước ngực, hạ thể cao cao nhếch lên, lộ ra huyệt đạo đang phun ra nuốt vào nơi đó của Diệp Đỉnh Chi. Sự ướt át gắt gao bao bọc lấy lưỡi đao cứng rắn. Đầu lưỡi đao đè nghiến ma sát vào điểm nhạy cảm, trong lúc nhất thời căn phòng chỉ tồn tại tiếng giao hợp, tiếng rên rỉ và thở dốc của hai người mị hoặc đến mức không tài nào tả được.

Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn dường như sắp tan chảy, lưỡi đao vẫn đang co rút đẩy vào, không hề có dấu hiệu muốn kết thúc, y túm lấy tay áo của Diệp Đỉnh Chi, cắn cảnh lên tay hắn một cái như đang trả thù mà không biết hành động của mình có bao nhiêu kích thích. Hành lang bóp chặt không bình thường, kẹp đến mức hắn cử động cũng có chút khó khăn, y đang dần đến cao trào, Diệp Đỉnh Chi hiểu rõ, điều chỉnh tư thế một chút càng thêm kịch liệt.

Bách Lý Đông Quân thở dốc, thắt lưng như co giật, ngón chân dơ cao đều cuộn tròn lại, không bao lâu sau bụng liền tê dại.

"Hừ..." Diệp Đỉnh Chi thở dốc thật mạnh.

Hai người thở hồng hộc, cao trào qua đi huyệt đạo còn gắt gao quấn lấy lưỡi đao, Diệp Đỉnh Chi cố gắng rắn chịu đựng đến khi khoái cảm trôi qua một chút, mới từ trong thân thể y lui ra, xoay người lại, để mình nằm bên cạnh ôm y vào ngực.

" Đệ yên tâm, cuộc đời ta đã và chỉ có một mình đệ. Ta sẽ không cho phép bản thân mắc sai lầm lần thứ hai. Và đệ cũng chỉ nghĩ về một mình ta thôi có được không?". Diệp Đỉnh Chi nhẹ giọng, dịu dàng hôn lên trán Bách Lý Đông Quân.

Trong cơn mơ màng, y gật đầu với hắn sau đó vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc ấy ngủ thiếp đi

End

________________________________

Vì không thể chấp nhận được việc nội dung hay bị cắt mất một đoạn🥹, mình đã tự viết phần còn lại nên câu từ chưa được chỉn chu. Hy vọng mọi người thông cảm và góp ý.

Ảnh a bé giả nữ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro