[6] Nhặt tuyết tìm mùa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
__________________________________

11

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lần đầu tiên, trong mắt Diệp Đỉnh Chi lộ ra thần sắc nghiêm nghị như lúc hắn nhập ma , khàn giọng nói: “ Tân tiền bối.”

Tân Bách Thảo cảm thấy đứa nhỏ này tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

"Đệ ấy ngã ngay trước mặt ta, ngài sẽ không nói chỉ là do cảm lạnh thôi phải không?"

“Là thế này sao?” Tân Bách Thảo chớp mắt, “Nếu có thể, ta cũng sẽ nói như vậy.”

Tân Bách Thảo thêm vào nửa câu sau đúng lúc Diệp Đỉnh Chi sắp phát điên: “Nhưng bây giờ đã đến nước này rồi, không cần thiết phải giấu diếm ngươi nữa. Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng hi vọng ngươi có thể chịu đựng được."

"Tuy rằng Bách Lý Đông Quân kịp thời đánh gãy kiếm của ngươi, ngăn cản ngươi tự diệt nhưng ngươi bị thương quá nặng, kinh mạch trong cơ thể hỗn loan bị phản phệ, gần như không còn ý thức, ta gần như bất lực. Vì vậy...."

"Vì vậy, Tiểu Bách Lý đã lừa dối Nguyệt Dao và yêu cầu cổ trùng nhân sâm từ Thiên Ngoại Thiên. Cổ trùng sẽ được trồng trong cơ thể y để ăn thịt và máu của y, và nhân sâm tương ứng sẽ có thể cung cấp cho ngươi tinh chất và máu - cái giá là nếu cổ trùng không được tiêu diệt kịp thời, Tiểu Bách Lý sẽ chết."

"Và lúc loại bỏ nhân sâm sẽ giúp ngươi khôi phục hoàn toàn. Cách duy nhất để loại bỏ nhân sâm là tuyết liên, loại cỏ này cũng có thể giúp ngươi hồi phục thêm nội lực. Về phần cổ trùng, theo ánh sáng mặt trời càng mạnh, sẽ càng hung hãn..."

"Ta đã tìm được thuốc giải, đặc biệt tới đây. Nhưng ngươi phải biết, lúc Tiêu Bách Lý trồng sâm trùng, y cũng không xác định có thuốc giải."

"Trường Phong thuyết phục y, ngươi có biết y nói gì không? Nói mạng của ngươi chính là mạng sống của y, trước kia luôn không thể bảo vệ ngươi nhưng lần này y nhất định sẽ cứu được ngươi."

Đôi mắt của Tân Bách Thảo lần lượt quét qua những món đồ trong nhà Diệp Đỉnh Chi, bao gồm kẹo râu rồng, một chiếc lò sưởi cầm tay và một chiếc áo khoác có khắc những hoa văn không thể giải thích được, cùng một chậu địa lan ... Tân Bách Thảo hơi sửng sốt, "Diệp Đỉnh Chi, thực ra , ta không hiểu lắm. Ngươi là thực sự không hiểu hay chỉ giả vờ không hiểu thôi?"

"Kẹo râu rồng có nghĩa là trường thọ. Chưa kể địa lan, còn có tên khác là trường sinh. Về phần hoa văn này..." Tân Bách Thảo thở dài.

"Đây gọi là Lưu Vân Bách Dơi, mang ý nghĩa may mắn, hạnh phúc, bình an và trường thọ."

"Nghe nói ngươi luôn coi trọng y hơn mạng sống của mình, ngươi thật sự không biết Tiểu Bách Lý muốn cái gì sao?"

"Y đã cho ngươi tất cả hy vọng và mong muốn của mình. Diệp Đỉnh Chi, Bách Lý chỉ muốn giữ ngươi lại."

"Bách Lý Đông Quân luôn là người nhận được sư yêu thương, nếu ngươi không được y coi trọng, Bách Lý cũng không phải khổ sở đến bước này. Sở dĩ không bao giờ bỏ cuộc là vì y luôn hiểu rằng ngươi luôn là tri kỉ. "

"Tên nhóc đó đã từng nói với ta điều này."

Lúc đó Bách Lý Đông Quân đã trồng cổ trùng, nhún vai bình tĩnh nói: "Ma đầu giết hàng vạn sinh mệnh đã chết, hắn bị Vân ca tự tay giết chết, ta chỉ biết có một người ta phải cứu. Nam nhân đó tên là Diệp Đỉnh Chi....huynh ấy cũng có thể được gọi là Diệp Vân."

Tân Bách Thảo đọc chính xác từng chữ, nhìn thiếu niên đang cau mày trước mặt, vỗ nhẹ lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Diệp Vân, có một số việc đã là định mệnh, không phải đều là lỗi của ngươi, cũng không phải là lỗi của riêng ngươi, ngươi không cần phải trả giá cho nó bằng mạng sống của mình.”

"Thủ lĩnh của Ma giáo phía Đông đã bị chính ngươi giết chết, vì vậy..."

“Đừng quá khắt khe với bản thân.”

Diệp Đỉnh Chi gần như tuyệt vọng đi tới cửa. Hắn thậm chí không biết làm thế nào mà mình có thể đi đến đây. Không khỏi bàng hoàng nhớ lại quá khứ, những mảnh vỡ hiện ra trước mắt hắn như một thước phim."

Chẳng trách Bách Lý Đông Quân càng ngày càng gầy yếu, chẳng trách Bách Lý Đông Quân không bao giờ dám rời xa hắn, chủ động ở bên hắn.

Tất cả là vì hắn.

Hắn loạng choạng và gần như không thể bám chặt vào cửa, tai ù đi. Tất cả là vì hắn, chỉ vì hắn mà thôi.

Nhưng hắn vẫn nói việc tìm đến cái chết với người đó.

Hắn chợt nhớ tới đêm đó hắn nghe thấy Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng khóc ở ngoài cửa. Bách Lý Đông Quân vốn không thích rơi nước mắt, đối mặt hắn làm sao có thể hai lần mất khống chế cảm xúc...

Y chỉ muốn giữ hắn lại. Bách Lý Đông Quân đã mất hắn hai lần, nhưng hắn chưa bao giờ mất đi y.

Hắn chỉ đang nghĩ cách chuộc lại tội lỗi của mình. Nhưng lại quên mất người quan trọng.

Diệp Đỉnh Chi gần như mất linh hồn đi về phía trước, đôi mắt dường như bị sương mù che phủ, nhìn không rõ phương hướng.

"Vân ca? Huynh đi xa hơn sẽ bị ngã đấy."

Lấy lại ý thức, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên cúi đầu, ngơ ngác nhìn Bách Lý Đông Quân yếu ớt đang nằm trên mặt đất.

Sắc mặt y trắng như giấy, môi hơi xanh, giống như một cái bóng mỏng manh được cắt ra từ nền giấy. Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhìn y, chậm rãi ngồi xuống, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói được.

Bách Lý Đông Quân cẩn thận biên soạn tất cả những điều này, chỉ là không muốn hắn biết mà thôi.

Hắn sẽ không bao giờ để người đó làm tan nát trái tim mình lần nữa.

“Ta sợ thời tiết lạnh giá, đi đường không tập trung lắm.” Diệp Đỉnh Chi nhìn khuôn mặt hốc hác yếu ớt của Bách Lý Đông Quân, đôi mắt đỏ hoe, trầm giọng nói:

"Đệ phải nhanh lên."

Nghe vậy, Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng hết sức gật đầu, khàn giọng nói: "Mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, không có gì quan trọng cả, chỉ là ta ra ngoài mặc quần mỏng vào ngày tuyết rơi mà thôi, cuối cùng lại bị bệnh........ Ahem, cho ta vài đơn thuốc đi."

Y đột nhiên mất đi thanh âm, chậm rãi hướng về một phương hướng nào đó di chuyển, ngơ ngác nhìn, hắn cảnh giác nói: "Sao vậy?"

Bách Lý Đông Quân yếu ớt cười với hắn, duỗi một ngón tay chỉ về phía sau Diệp Đỉnh Chi.

"Nhìn kìa... hoa đang nở."

Diệp Đỉnh Chi quay người lại. Những bông hoa mận trường thọ cao và nở rộ, mạnh mẽ như một chiếc ô, và những đám mây đang dần tan biến.

Bách Lý Đông Quân nhẹ giọng nói: “Ta từng ước nguyện huynh sẽ giống loài hoa này. Là sự trường thọ. Vân ca sẽ sống thật lâu.”

Y mỉm cười nhẹ nhàng và thì thầm nói: "ta đã đạt được điều ước của mình."

Diệp Đỉnh Chi cảm giác được trái tim mình sắp vỡ vụn.

Hắn sững người tại chỗ, nhìn khuôn mặt hốc hác nhưng tươi cười của Bách Lý Đông Quân, bức tường thành cao lớn mà hắn đã xây dựng trong lòng đột nhiên sụp đổ.

Hắn không khóc hay gây rắc rối, chỉ không nói gì đưa tay ra, chậm rãi nắm lấy bàn tay trắng nõn vốn đã gầy gò của Bách Lý Đông Quân. Thân hình hắn lớn hơn Bách Lý Đông Quân rất nhiều, bàn tay nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của y, bảo vệ nó trong lòng bàn tay hắn.

Bàn tay đó từng sưởi ấm sự lạnh lẽo thấu xương của hắn, giờ lại hắn sưởi ấm cho y. Nhưng nó thật lạnh, lạnh đến mức sắp biến thành một tảng băng.

Diệp Đỉnh Chi nhìn đôi tay đó, ngơ ngác nghĩ rằng mình đã mất đi tất cả, không thể để mất đi Bách Lý Đông Quân nữa.

"Không phải đệ nói nếu ta có chuyện gì, đệ sẽ không ngại giết thêm một người sao?"

Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đông Quân, trong mắt luôn ngang ngược gần như rụt rè cầu xin:

"Từ giờ trở đi ta sẽ sống và sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm cái chết nữa."

"Sao đệ không đi cùng ta."

Giống như ngàn dặm băng tuyết đột nhiên sụp đổ, Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn hắn, không thể tin được nói "huynh vừa nói cái gì?"

"Ta nói, đệ đã vì ta làm quá nhiều, ta muốn báo đáp đệ." Diệp Đỉnh Chi nhìn hắn, khàn giọng nói:

"Phần đời còn lại của ta... có đủ không?"

Gió rít lên, giọng nói của Diệp Đỉnh Chi rất nhẹ nhàng. Nó vẫn lọt vào tai Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân sững sờ tại chỗ, Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy trong mắt y chợt lóe lên tia nước. Y- người xanh xao và yếu đuối trong một giây, đã trở nên tức giận không đúng chỗ chỉ vì nhớ lại những lời trăn trối của hắn lúc trước.

Hắn nghe thấy Bách Lý Đông Quân gần như run rẩy nói: "Được."

"Huynh không thể rút lại lời nói của mình."

"Ta không hối tiếc."

“Bách Lý Đông Quân…” Diệp Đỉnh Chi nắm chặt tay y, giống như cọng rơm được người chết đuối tìm được.

Đệ không thể rời đi.

Hắn lẩm bẩm: “Thật ra là ta đã lừa đệ. Đơn giản là ta không thể rời xa đệ. Cho nên đệ không thể đi, ta không chịu nổi."

“Trong giấc mơ, ta lang thang trong ác mộng vô số lần. Những kẻ trong giấc mơ đó đều hỏi ta tại sao, tại sao ta không cho họ một mái ấm, tại sao ta không giúp đỡ Thiên Ngoại Thiên đến cùng, tại sao ta không báo thù cho nhà họ Diệp......"

“Nhưng sau đó ta đã mơ về đệ.”

"Đệ cũng hỏi ta tại sao. Nhưng điều đệ hỏi là tại sao ta lại không muốn tin đệ một lần. Đệ nói sẽ đưa ta đi, đệ nói sẽ không từ bỏ ta, không bao giờ. Ta vẫn luôn tin, Đông Quân, ta thật sự tin, không một chút do dự.”

"Cho nên Bách Lý Đông Quân, ta lừa đệ." Diệp Đỉnh Chi nói với giọng run rẩy "ta lại lừa dối đệ."

Ta tưởng đệ đã buông bỏ tất cả...nhưng đệ chưa bao giờ buông bỏ ta.

Bách Lý Đông Quân ngơ ngác, nắm tay hắn có chút cong người, vừa nói xong liền mò mẫm phương hướng ôm lấy hắn.

Khoảnh khắc cánh tay của y xuất hiện, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên bị đánh bại.

Bách Lý Đông Quân yên lặng vỗ lưng hắn, tựa như đang an ủi một đứa trẻ còn rất nhỏ.

Y nói nhẹ nhàng, lặp đi lặp lại hai chữ với hắn: "ta biết."

Tuyết và gió nhẹ nhàng gõ vào cửa, Diệp Đỉnh Chi nhắm mắt và đột nhiên nhớ lại những kí ức xưa cũ.

Đó là khi hắn còn nhỏ, là khi hắn còn người thân, các trưởng lão trong tộc đều ôm hắn như thế này mỗi khi thấy hắn rơi nước mắt, hay khi bị đối xử tệ bạc. Khi đó Diệp Vân thích nhất cảm giác này, giống như được quan tâm vậy.

Nhưng đó là một thời gian dài trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro