[End] Nhặt tuyết tìm mùa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
__________________________________

12

Diệp Đỉnh Chi lại có một giấc mơ khác.

Hắn mơ thấy tuyết rơi, ngày Bách Lý Đông Quân lần đầu tiên đưa hắn trở lại Nam Quyết. Nhưng bây giờ hắn chỉ có một mình đứng ở đây, gió tuyết bay khắp nơi, không có bóng dáng Bách Lý Đông Quân.

Hắn theo bản năng vỗ vỗ đầu, sau đó đi tìm y, hắn đang hoảng sợ.

Đột nhiên một cánh hoa xuất hiện trước mắt hắn. Diệp Đỉnh Chi tập trung nhìn vào nó. Những cánh hoa giống như những bông hoa trong chậu cây được Bách Lý Đông Quân tặng cho hắn. Chúng rõ ràng là những cánh địa lan.

Không biết tại sao, hắn vô thức nhặt cánh hoa lên, ngẩng đầu nhìn thấy một cánh hoa mận trường thọ khác xuất hiện cách đó không xa.

Cứ như vậy từng bước đi về phía trước. Diệp Đỉnh Chi không biết mình đã đi bao lâu, gió tuyết sắc lạnh để lại trên mặt và trên người đầy vết xước, rõ ràng cảm thấy đau đớn nhưng hắn vẫn cắn răng đi về phía trước. Tìm kiếm những cánh hoa trong vùng tuyết rộng lớn nhưng hắn không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một nỗi ám ảnh nào đó.

Cuối cùng hắn kiệt sức và ngã xuống trên tuyết, người đầy vết thương. Vốn không còn sức để bước thêm một bước nữa nhưng không hiểu sao hắn vẫn cố gắng tiến về phía trước từng chút một. Một bàn tay đầy vết vết thương run rẩy, vươn về phía trước bởi vì nó. Cách đó không xa còn có một mảnh hoa mận trường thọ.

Hắn cố chấp cho rằng bằng cách này có thể tìm được Bách Lý Đông Quân.

Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, hắn chỉ có thể nhìn thấy tuyết trắng. Cuối cùng, Diệp Đỉnh Chi cũng nắm được bông hoa, sau đó hoàn toàn kiệt sức ngã xuống tuyết, chậm rãi nhắm đôi mắt mệt mỏi.

Tiếng gió hú vang vọng bên tai. Vì lý do nào đó, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên bầu trời hiện ra ánh nắng ấm áp, tiếng gió và tuyết biến mất, vài tia nắng chiếu vào mặt hắn. Diệp Đỉnh Chi mở mắt ra, tất cả vết thương trên người và trên mặt đã biến mất, toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng không hiểu nổi.

Hắn đứng dậy không cần tốn nhiều công sức nhưng lại ngạc nhiên khi thấy gió và tuyết xung quanh mình đã không còn. Trước mặt là một khu rừng, với làn gió sớm và sương sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên cao.

Thỉnh thoảng có vài chú chim vàng anh hót líu lo, chuông gió vang lên âm thanh trong trẻo, thong thả trôi đi hàng ngàn dặm trong gió xuân. Những cánh hoa hắn ôm chặt trong tay cũng không còn.

Diệp Đỉnh Chi cụp mắt xuống và nhìn thấy một bông hoa không thể giải thích được mọc lên trên trái tim nơi vết thương đã biến mất. Nó nở rực rỡ như mùa xuân.

Nó giống hệt như chậu hoa mận trường thọ mà Bách Lý Đông Quân tặng cho hắn.

Con người thường ít tỉnh táo nhất trong giấc mơ nhưng cũng là người tỉnh táo nhất. Hắn không nghĩ gì cả, nhưng không hiểu sao lại biết mọi chuyện đang diễn ra như thế nào. Khi nhìn thấy hoa mận trường thọ, hắn khẳng định Bách Lý Đông Quân đang ở đây, không chút suy nghĩ vì sao bông hoa lại mọc ở vị trí này.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, vén rèm hoa đang rũ xuống ở phía trước.Từng lớp, từng lớp cho đến khi nhìn thấy vài cây liễu xanh lặng lẽ đứng trước mặt và một mặt hồ gợn sóng nhẹ.

Hắn nhìn thấy Bách Lý Đông Quân. Y quay lưng về phía hắn, tay cầm một cành liễu.

Diệp Đỉnh Chi bàng hoàng nhớ lại rằng đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau với cái tên Diệp Đỉnh Chi.

Hắn vội vã bước đi.

Bách Lý Đông Quân cũng giống như lần đó nhìn thấy hắn tới, vội vàng quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

Diệp Đỉnh Chi kinh hãi nhận ra, mỗi lần Bách Lý Đông Quân nhìn hắn, trong mắt y đều có ánh sáng.

Mãi về sau, khi hắn mới trở thành thủ lĩnh của Thiên Ngoại Thiên bọn họ phải chĩa kiếm vào nhau. Ánh sáng trong trẻo vốn có trong mắt y dần dần biến mất.

"Vân ca, cái này là cho huynh."

Bách Lý Đông Quân trong mộng thật sự đem cành liễu đưa tới, chăm chú nhìn hắn. Từ lúc Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy y, tầm của hắn không bao giờ rời khỏi Bách Lý Đông Quân, lúc này hắn cảm giác như người trước mặt đã ngừng thở, toàn bộ sức lực đều tập trung vào hắn.

Hắn cầm lấy cành liễu, lặng lẽ liếc nhìn Bách Lý Đông Quân, lại tình cờ nhìn thấy ánh mắt của Bách Lý Đông Quân nhìn mình, vừa chuyên tâm vừa lo lắng.

Mọi thứ trong mắt y đều tập trung vào hắn, như thể... như thể trong mắt và trái tim y chỉ có một Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt.

Trước đây hắn có quá nhiều mối bận tâm, chưa bao giờ có thời gian suy nghĩ một chút về ý nghĩa biểu tình của Bách Lý Đông Quân khi nhìn hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình ở trong mắt Bách Lý Đông Quân có bao nhiêu quan trọng.

Trước đây hắn không hiểu điều đó và hắn cũng chưa bao giờ hiểu được điều đó. Sau này, hắn đoán được một chút, nhưng lại hoảng sợ và tự nhủ rằng điều này là không thể.

Bây giờ hắn đã hiểu rồi.

"Khi bạn cũ đi xa, chúng ta nên bẻ liễu tiễn nhau. Thứ nhất là không nỡ nói lời chia tay, thứ hai là chúng ta sẽ không bao giờ quên..."

Diệp Đỉnh Chi hai mắt đau nhức, trong tay lắc lắc cành liễu, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: "Đông tiên sinh muốn giữ ta sao?"

Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đông Quân bằng đôi mắt sáng như bầu trời.

"Vì Đông Quân muốn giữ ta lại."

“Vậy thì ta sẽ không rời đi.”

Đột nhiên một vòng hoa rơi trong gió, Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại từ trong mộng, nhưng ngoài cửa sổ vẫn không có tiếng tuyết rơi.

Hắn đứng dậy và nhìn thấy vô số tia nắng chiếu vào mặt mình, hóa ra tuyết ngoài cửa sổ đã tan, mọi thứ đang phát triển một mạnh mẽ.

Đúng vậy, hắn kinh ngạc nhớ tới, mấy ngày trước Bách Lý Đông Quân đã giải độc, hết thảy đều kết thúc.

Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.

Hắn quay lại và nhìn thấy người mà hắn vẫn nhớ trong giấc mơ. Bách Lý Đông Quân lúc nào đó đã tỉnh lại, y đứng ở trong ánh sáng, tựa đầu vào cột trụ, nhìn thấy ánh mắt Diệp Đỉnh Chi đột nhiên sáng lên, nghiêng đầu về phía hắn, mỉm cười như sao, như mặt trời, mặt trăng. Thật đẹp!

" Vân ca."

Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng chạy đến bên cạnh y, rõ ràng giữa hai người chỉ cách nhau mấy bước, nhưng hắn lại lo lắng một lát sau Bách Lý Đông Quân sẽ đột nhiên biến mất.

Bách Lý Đông Quân tươi cười đi tới. Diệp Đỉnh Chi nhìn đối phương nắm chặt ngón tay, sau đó dựa vào hắn mỉm cười nhìn nhẹ giọng nói: "Huynh sao vậy?"

"Ta nghe Tân tiền bối nói hoa đào ngài ấy trồng trong viện đang nở hoa, huynh có muốn đi xem không?"

"Được." Diệp Đỉnh Chi cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Không được, đệ vừa mới hạ sốt, tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, sao không..."

Hắn nhìn vẻ mặt đang chăm chú nghe hắn nói của Bách Lý Đông Quân, nghiêm túc nói: "Ta cõng đệ, thế nào?"

Bách Lý Đông Quân sắc mặt ngưng tụ, sau đó nheo mắt nhìn hắn. Diệp Đỉnh Chi vội vàng kìm nén vẻ mặt ác ý ngay trước khi Bách Lý Đông Quân nổi giận, không biết xấu hổ đưa tay nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Bách Lý Đông Quân, "Đùa thôi, Đông Quân sao lại nghiêm túc thế?"

“Bụp” một tiếng, bàn tay đang vươn tới quần áo của Bách Lý Đông Quân bị đánh bật ra không thương tiếc nói: “Cút đi.”

Diệp Đỉnh Chi không có ý định bỏ cuộc, tiếp tục đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Bách Lý Đông Quân, không ngừng mỉm cười.

“ Phụt” một tiếng, Bách Lý Đông Quân cuối cùng không nhịn được cười lên. Diệp Đỉnh Chi như ý muốn được nắm lấy bàn tay và thấy được lại nụ cười từ lâu đã biến mất vì mình. Cúi người hôn lên mu bàn tay của Bách Lý Đông Quân, miệng nói. "Đông Quân."

"Huynh gọi cái gì?" Bách Lý Đông Quân nhịn cười, trừng mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi, nhưng không biết vì sao, vừa chạm phải ánh mắt của hắn lại cười lên.

Diệp Đỉnh Chi cũng mỉm cười, những tia sáng trong trẻo đó cùng với nụ cười của Bách Lý Đông Quân chiếu vào hắn, khiến nụ cười của hắn sau một thời gian dài vắng bóng trở lại và còn vui vẻ tươi sáng hơn.

"Đông Quân."

"Gì."

"Đông Quân."

"Ừm."

"Đông Quân..."

"Ta ở đây, ta ở đây, huynh đang làm gì vậy?"

"Không có gì."

"Ta chỉ muốn gọi đệ."

Tựa như những nụ non mới mọc lên từ thân cây chết, mơ hồ chứa chút ánh xuân trong băng tuyết. Diệp Đỉnh Chi cảm giác trong lòng như có một đợt sóng lớn cuộn lên.

Hắn say mê nhìn Bách Lý Đông Quân, trong người nam nhân kia tràn ngập ánh sáng trong trẻo cứu rỗi hắn.

Đông Quân của ta.

Diệp Đỉnh Chi chăm chú nhìn Bách Lý Đông Quân, trong lòng thầm nói.

Đệ đã bắt được ta.

Ngay từ vô số khoảnh khắc ta sắp ngã trước vách đá.

Đệ không bao giờ bỏ lỡ một nhịp nào, trên mọi bước đường.

_____________________________
Nay đăng liên hoàn chap dài vậy, cảm ơn mọi người đã đọc. Mình sẽ cố tìm ít fic ngắn và đỡ ngược hơn🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro