[R18] Một vò rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn : AO3
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
Vì muốn cảm ơn sự ủng hộ đông đảo, nên hôm nay lên cho anh em 1 ít H đằm thắm, H dịu dàng. (⁠☞⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠☞

✪ Có yếu tố trưởng thành
________________________________

"Có gì đó không ổn với rượu này..."

Diệp Đỉnh Chi cau mày nhìn chằm chằm vào cái gọi là "rượu ngon nhất " còn dang dở trong bát. Hắn cảm thấy toàn thân nóng bừng nên cởi áo khoác ngoài, dựa vào bàn cố gắng bình tĩnh lại.

Vừa hít một hơi, hắn đã phát hiện Bách Lý Đông Quân vốn đã say khướt nằm trước mặt đang thở hổn hển, y kéo cổ áo, lẩm bẩm "Nóng... nóng quá..." trông rất khó chịu.

Diệp Đỉnh Chi đi lại gần, đặt tay lên vai y, ý đồ đỡ y đi đến bên giường. Nhưng Bách Lý Đông Quân tựa hồ còn chưa tỉnh lại, thân thể mềm xèo như bùn đất, căn bản không thể đi được. Diệp Đỉnh Chi thở dài một hơi, đành bất đắc dĩ bế y đặt lên giường.

Nằm trên giường Bách Lý Đông Quân tiếp tục kéo cổ áo của y, nhưng tay không dùng được lực, kéo hồi lâu, chỉ kéo ra một mảnh nhỏ.

Thấy y không thoải mái, Diệp Đỉnh Chi giơ tay lên giúp y cởi thắt lưng cùng chiếc áo khoác được khảm hoa văn bằng vàng; từng lớp, từng lớp cuối cùng chỉ để lại một lớp áo lót màu trắng. Sau khi nhìn đôi má hồng hào và làn da lờ mờ dưới bộ đồ mỏng manh còn sót lại, Diệp Đỉnh Chi cảm thấy sự nóng bức của mình trở nên trầm trọng hơn một cách khó hiểu. Nhưng Bách Lý Đông Quân tựa hồ vẫn là quá nóng, liền bắt đầu tùy tiện kéo cổ áo trong của mình xuống.

Diệp Đỉnh Chi không biết là vì giúp hay là hắn có ý nghĩ khác. Hắn cởi dây buộc áo lót của Bách Lý Đông Quân, lộ ra làn da trắng nõn của y. Đứa trẻ non nớt luôn đi theo hắn trong ký ức lúc đó bây giờ lớn lên đã thành một thiếu niên xinh đẹp không kém gì bất kỳ nữ nhân nào. Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Đỉnh Chi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh.

Lúc này, Diệp Đỉnh Chi chưa ý thức được mình có loại rung động gì. "Chắc là tác dụng của rượu thuốc...", hắn chỉ có thể tự an ủi mình. Nhưng khi hắn nhìn thấy làn da Bách Lý Đông Quân hơi đỏ bừng cùng bộ dáng không phòng bị, hắn theo bản năng mà đưa tay tới ngực Bách Lý Đông Quân. Nhưng ngay trước khi nó kịp chạm vào da thịt, hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh rụt tay lại. "Đây là Đông Quân! Diệp Đỉnh Chi, Diệp Vân, ngươi sao có thể làm như vậy!"

Sự đấu tranh trong đầu khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Làm sao một người luôn yêu thương hắn như huynh đệ mà hắn lại có thể có ý đồ xấu xa như vậy? Lý trí của Diệp Đỉnh Chi giống như dây cương, chật vật giữ lại con ngựa sắp lao qua hàng rào. Và ngay lúc đó...

Bách Lý Đông Quân cau mày, dùng móng tay cào vào ngực, nghiêng người, vặn eo, cọ xát hai đùi vào nhau. Nhìn thấy y như vậy, Diệp Đỉnh Chi không khỏi gọi tên y. "Đông Quân..."

Bách Lý Đông Quân hai mắt hơi mở ra, ánh mắt mơ hồ nhìn người trước mặt.

"Huynh là ai...?"

Có lẽ là do rượu, Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy trước mặt mình có hình bóng mơ ảo của một người.

Y không thể nhìn rõ nét mặt hắn ta. Mà Diệp Đỉnh Chi liền cảm thấy thân thể mình bị bao phủ một tầng sương mù.

Đôi mắt sắc sảo và đôi môi mỏng hơi hé ra của hắn ngơ ngác trong giây lát, không biết phải làm sao.

Làm thế nào để trả lời.

"Ta là......"

Lời còn chưa dứt, Bách Lý Đông Quân lại nói tiếp.

"Vân ca...?"

Tim Diệp Đỉnh Chi chợt đập mạnh. Nhưng Bách Lý Đông Quân lập tức nhắm mắt lại, lẩm bẩm mấy câu không đầu không đuôi. "Hình như đệ ấy đang nói mớ..." Diệp Đỉnh Chi thở phào nhẹ nhõm.
"Vân ca... Ta... cảm thấy khó chịu quá..."

Bách Lý Đông Quân tiếp tục nhắm mắt vặn vẹo thân thể trên giường, vẻ mặt tựa hồ so với lúc trước còn có chút thống khổ. Trong khi Diệp Đỉnh Chi đang cố gắng hết sức để đè nén cảm giác nóng bức ngày càng mãnh liệt trong cơ thể, hắn dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán Bách Lý Đông Quân. Khi hắn đang muốn rút tay ra thì Bách Lý Đông Quân lại nắm lấy cổ tay hắn.

" Vân ca... đừng đi..."

Bách Lý Đông Quân bối rối tùy tiện hạ cánh tay của hắn xuống người mình, lòng bàn tay của Diệp Định Chi bị y kéo trượt về phía ngực.

Khi bàn tay vừa lúc chạm vào 2 hạt đậu nhỏ trên ngực y. Diệp Đỉnh Chi đột nhiên cảm thấy toàn thân sôi trào, không khỏi vuốt ve bộ ngực trắng nõn ấy. Mà khi đầu ngón tay hắn chạm vào đầu ngực, Bách Lý Đông Quân đột nhiên hít một hơi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ưm...".

Diệp Đỉnh Chi nhìn chằm chằm y, giống như vô tình mà dùng ngón tay cái xoa xoa liên tục 2 hạt nhỏ đó, cơ thể Bách Lý Đông Quân bắt đầu vặn vẹo, hô hấp trở nên gấp gáp. "Thật ngứa quá..."

Diệp Đỉnh Chi nhịn không được nữa, bắt đầu dùng cả hai tay xoa xoa eo, bụng, ngực của Bách Lý Đông Quân, theo động tác của hắn y ngày vặn vẹo thân thể mạnh hơn, không biết là muốn chạy trốn hay là muốn phục vụ hắn. Diệp Đỉnh Chi vuốt ve từ xương quai xanh đến xương thắt lưng, sau đó cởi bỏ quần áo ở phần thân dưới dọc cơ thể, vuốt ve cặp đùi mịn màng của y.

" A...ngứa...đừng..."

"Sao khi ta chạm vào đệ lại thấy ngứa ngáy..."

Diệp Đỉnh Chi thấp giọng phàn nàn, đưa tay xuống phía dưới dưới chân y, tìm cái động nhỏ, nhét ngón tay vào trong.

Bị một vật xa lạ cưỡng ép xâm lấn, Bách Lý Đông Quân đột nhiên mở to hai mắt. Cơn đau dữ dội dường như xé toạc toàn bộ cơ thể y, ngay lập tức biến thành những giọt nước mắt chảy dài trên má. Tay Diệp Đỉnh Chi cũng bị chèn ép và rơi vào tình thế khó xử.

Cơn đau kịch liệt tạm thời làm thanh tỉnh đầu óc Bách Lý Đông Quân, y cuối cùng cũng nhìn rõ nét mặt của người trước mặt.

"Diệp Đỉnh Chi...? Huynh...huynh đang làm gì vậy...?"

"Ta không còn lựa chọn nào khác... Ta và đệ đều bị hạ dược, cách duy nhất để giải dược là quan hệ."

"Huynh nói gì vậy......?"

Bách Lý Đông Quân lộ ra vẻ khó hiểu, đưa ánh mắt về phía nguồn gốc của cơn đau. Khi y nhìn thấy hai chân mình bị Diệp Định Chi tách ra, cơ thể hắn dính chặt vào mình, sắc mặt y đột nhiên tái nhợt, kinh ngạc đến mức không nói được lời nào. "Huynh......!"

Lúc này, Diệp Đỉnh Chi cảm thấy giải thích nhiều cũng vô ích, đành cắn răng chen vào thêm một chút.

"A...!"

Bách Lý Đông Quân bị tra tấn đến mức hai mắt nhòe đi, dùng tay đỡ giường, cố gắng đứng dậy trốn thoát, nhưng vòng eo lại không chịu khống chế. Đang lúc y đang vùng vẫy liên tục, tay của Diệp Đỉnh Chi đột nhiên sượt qua một điểm nào đó trên cơ thể , khiến y thở hổn hển, ngã xuống giường.

"Aaa......!"

Bách Lý Đông Quân cau mày, vẻ mặt rất khó chịu. Diệp Đỉnh Chi dùng tay còn lại giữ lấy chân đang cử động của y, khuấy động bên trong một lúc rồi lại thêm một ngón tay khác vào. Nghe thấy hô hấp của Bách Lý Đông Quân càng ngày càng nhanh, Diệp Đỉnh Chi cảm giác được nhiệt độ toàn thân đều tập trung chính ở bụng dưới. Hắn rút ngón tay ra và cởi hết quần áo một cách bừa bãi, gần như xé chúng ra từng mảnh. Sau đó, dang rộng hai chân của Bách Lý Đông Quân, đưa mũi đao vốn sưng tấy và đau đớn vào lỗ nhỏ.

"Đông Quân...ta xin lỗi..."

Hắn dùng sự tỉnh táo còn lại của y để để lại một lời xin lỗi vô nghĩa.

Cuối cùng, Diệp Đỉnh Chi dùng hết sức ấn hai chân của Bách Lý Đông Quân xuống giường và hung bạo đâm vào.

"Ahhhhhh!"

"Chịu khó một chút, nó sẽ thoải mái hơn..."

Diệp Đỉnh Chi chịu đựng đau đớn, lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng .

"Ta không biết...nó thật kỳ lạ..."

Giọng nói của Bách Lý Đông Quân đang khóc, vô cùng mềm mại, thậm chí có chút giống như đang làm nũng. Y cảm thấy mình nên tức giận và phản kháng, nhưng một cảm giác tê dại kèm theo ngứa ngáy xông lên đỉnh đầu, khiến đầu óc y trở nên trống rỗng và đột nhiên mất đi khả năng suy nghĩ.

"Đã cảm nhận được nhanh như vậy, xem ra tác dụng của tình dược không thể coi thường được..." Diệp Đỉnh Chi thầm nghĩ.

" Đệ kẹp chặt quá, hãy thư giãn đi."

Diệp Đỉnh Chi muốn an ủi, liền sờ sờ đùi cùng eo y, nhưng lại càng khiến thân thể y căng thẳng hơn. Diệp Đỉnh Chi bị siết chặt đến mức đau đớn muốn ngất luôn.

Hắn phát ra một tiếng "rít..." và hít một hơi. Trong cơn tuyệt vọng, Diệp Đỉnh Chi không còn cách nào khác ngoài việc tìm ra điểm nhạy cảm khiến Bách Lý Đông Quân mất đi sức lực và dùng lưỡi đao thô to đè nghiến nó liên tục.

Quả nhiên, trong chốc lát Bách Lý Đông Quân hoàn toàn mềm nhũn với những tiếng thở hổn hển "ha..a....ưm ". Lưỡi đao đâm vào cơ thể đối phương rốt cuộc cũng lỏng ra một chút, Diệp Đỉnh Chi chậm rãi lùi về phía cửa, sau đó đột nhiên đẩy nó vào nơi sâu nhất. Bản thân hắn cũng không ngờ mình lại có thể dã man như vậy, sâu trong thâm lòng hắn cảm nhận được chất độc dường như đã xâm chiếm cơ thể và tâm trí của mình.

Bách Lý Đông Quân bị đâm đến mức ngừng thở trong giây lát. Sự kích thích tàn khốc khiến y nhìn thấy những ngôi sao trong mắt mình. Y khóc lóc cầu xin Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng hơn, nhưng chưa kịp nói xong thì lại bị đâm mạnh vào, lần nào cũng đánh trúng điểm nhạy cảm khiến y xịu đi. Cứ như vậy một lúc sau, Bách Lý Đông Quân thân thể đột nhiên căng cứng. Y nâng ngực, nâng cằm, co ngón chân, hơi há miệng, mở to mắt và cảm thấy một sự kích thích mạnh mẽ khó tả chạy khắp cơ thể. Cơ thể y bắt đầu co giật không thể kiểm soát từ trong ra ngoài, ngơ ngác nhìn những tia sáng, đôi mắt y lơ đãng như thể tâm trí đã bị đốt cháy.

Cảm giác khoái cảm khi lưỡi đao được bao bọc chặt chẽ bởi lớp da thịt mềm nóng đang co giật, lại kết hợp thêm rượu dược khuếch đại, hoàn toàn tước đi sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại của Diệp Đỉnh Chi.

Hắn ôm lấy eo Bách Lý Đông Quân, bắt đầu đâm điên cuồng. Nhưng vừa mới đạt cực khoái Bách Lý Đông Quân sao có thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy. Y kéo mạnh cánh tay của Diệp Đỉnh Chi, muốn xin hắn dừng lại. Nhưng Diệp định chi đã nắm lấy tay y, sau đó kẹp cơ thể y vào giữa hai chân và ấn về phía trước. Đùi y gần như gập làm đôi với phần thân trên, sau đó hắn giữ chặt y lại trên giường và tiếp tục cuộc tấn công dữ dội của mình.

Bách Lý Đông Quân bị tra tấn đến mức tưởng chừng như sắp chết. Y khóc nhiều đến nỗi mặt ướt đẫm. Nhưng những cú va chạm của Diệp Đỉnh Chi vẫn không có vẻ gì là sẽ dừng lại. Có lẽ vì thấy tư thế này không vừa ý, Diệp Đỉnh Chi thậm chí còn lật thân thể kiệt sức của y lại, bắt y nằm trên giường, nâng eo lên rồi đâm vào từ phía sau. Tư thế này khiến lưỡi đao của Diệp Đỉnh Chi cắm sâu hơn vào trong cơ thể Bách Lý Đông Quân, thoải mái đến mức hắn thở ra một hơi thật sâu thoả mãn.

Đối với Bách Lý Đông Quân, thân thể vốn đã cực kỳ nhạy cảm do đạt cực khoái lại phải chịu đựng sự ngược đãi của rượu dược, không thể chịu nổi cảm giác như bị nhốt trong địa ngục.

" Đừng mà.....sâu quá......"

Những lời cầu xin nhẹ nhàng ngắt quãng dường như không lọt vào tai Diệp Đỉnh Chi. Hắn bế Bách Lý Đông Quân lên, dùng sức nặng của y đè xuống khiến hậu huyệt nuốt chửng hoàn toàn lưỡi đao của mình.

"Ah....."

Bách Lý Đông Quân khó chịu không nói nên lời do bị kích thích quá mức, chỉ có thể khóc như mèo con. Diệp Đỉnh Chi nghe xong cảm thấy da đầu tê dại. Hắn nhào nặn bầu ngực và 2 hạt đậu nhỏ trong khi đâm mạnh hơn.

Không biết qua bao lâu, khi Bách Lý Đông Quân ngừng khóc, chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển yếu ớt, Diệp Đỉnh Chi cuối cùng cũng phóng thích ra một luồng nhiệt trong cơ thể. Hắn ôm Bách Lý Đông Quân trong lòng, điều chỉnh hơi thở trên vai hồi lâu, nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể Bách Lý Đông Quân, dường như cuối cùng đã lấy lại được cảm giác. Sau khi hắn chậm rãi đặt Bách Lý Đông Quân xuống giường, hắn phát hiện đối phương đã hôn mê, một ít chất lỏng màu trắng sền sệt từ dưới người y tràn ra.

Tình dược cuối cùng cũng bị tiêu trừ, Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhìn tình cảnh bi thảm trước mắt, không thể tin được là do mình gây ra. Suy cho cùng, người quan trọng nhất của hắn là Đông Quân, vậy mà lại bị hắn hủy hoại y như thế này chỉ vì một vò rượu dược. Trong giây lát, hắn thậm chí còn muốn chết để tạ lỗi. Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc thật tốt cho Đông Quân của mình. Diệp Đỉnh Chi có lỗi nhìn Bách Lý Đông Quân, cẩn thận lau chùi thân thể cho y, giúp y mặc quần áo, sau đó ngồi ở bên giường canh chừng cả đêm.

Qua mấy canh giờ, Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt. "Tỉnh rồi à?" Diệp Đỉnh Chi vừa vui mừng vừa lo lắng hỏi.

"Diệp Đỉnh Chi? Tại sao huynh lại ở đây?"

Vẻ mặt Bách Lý Đông Quân tràn đầy nghi hoặc, Diệp Đỉnh Chi càng thêm choáng váng.

Bách Lý Đông Quân không đợi hắn trả lời muốn ngồi dậy, nhưng vừa dùng sức liền phát hiện toàn thân đau nhức, tứ chi yếu ớt, nửa đường lại ngã xuống. "Có chuyện gì vậy...Ta cảm thấy khó chịu quá..."

"Đệ... Không nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?" Diệp Đỉnh Chi kinh ngạc nhìn y.

"Tối qua...ồ, ta nhớ ra, ta đã uống rượu với huynh."

Nụ cười thường ngây thơ của Bách Lý Đông Quân khiến hắn nuốt chửng tất cả những lời xin lỗi mà mình đã nghĩ đến.

"Nhưng tại sao cơ thể ta lại cảm thấy khó chịu như vậy..."

Đỉnh Chi thầm nghĩ, nếu y cái gì cũng không nhớ ra, thà không biết còn hơn. Hắn nói với Bách Lý Đông Quân rằng rượu bọn y uống tối qua rất dễ say, nhưng hắn không nói cho y biết dược tính thực sự mà thay vào đó, lại nói dối rằng nó sẽ gây đau lưng và suy nhược cơ thể.

Đứng dậy sau một vài động tác, y cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Nhưng ta là con trai Ôn gia, theo lý mà nói, không có độc dược nào có thể có tác dụng với ta." Bách Lý Đông Quân gãi đầu.

"Có lẽ loại độc này đặc biệt mạnh, cho nên đệ còn chưa có sức đề kháng." Diệp Đỉnh Chi nhìn y với nụ cười rất bình tĩnh. "Có lẽ..."

Bách Lý Đông Quân dựa vào Diệp Định Chi để ngồi dậy, bắt đầu bắt chéo chân luyện công. Trong khi luyện công, y không khỏi thầm nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ. Tuy rằng không nhớ được cụ thể chuyện gì, nhưng y tựa hồ đã mơ thấy Vân ca cùng Diệp Định Chi, tựa hồ y cùng hắn làm cái đó phi thường, nhưng lại không nhớ cụ thể mình đã làm cái gì. . . .

End.

__________________________
Anh Chi đã dê rồi lại còn hèn nữa🐧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro