Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi sau khi tự vẫn, tái sinh trở về thời điểm cuộc thi tranh Bất Nhiễm Trần của Kiếm Lâm, rồi lặng lẽ dụ Bách Lý Đông Quân đi. 

   "Khoan đã!" Bách Lý Đông Quân vừa dứt câu, thân ảnh đã thoắt cái đáp xuống đài, đến khi Ôn Hồ Tửu kịp phản ứng thì mọi sự đã muộn màng.

  Hai má Bách Lý Đông Quân đỏ bừng đến nỗi tưởng chừng như có thể nhỏ ra máu, dù y đứng không vững, nhưng vẫn gắng gượng hô lên: "Ta cũng muốn lấy kiếm!"

  Diệp Đỉnh Chi chợt nghĩ tới kiếp trước khi gặp Bách Lý Đông Quân tại đây, cũng chính là cảnh tượng này, nửa cười nửa không nhìn y, lên tiếng: "Xin hỏi các hạ là?"

  Bách Lý Đông Quân một hơi uống cạn rượu trên tay, tùy tiện ném bầu rượu sang một bên, cất giọng: "Bách Lý Đông Quân"

  Dù đã trải qua một kiếp, nhưng khi cái tên ấy lần nữa được cất lên, Diệp Đỉnh Chi vẫn không khỏi hồi tưởng về những chuyện thuở ấu thơ.

  "Bách Lý Đông Quân" Diệp Đỉnh Chi không ngừng thầm thì.

  Bách Lý Đông Quân nhìn người trước mặt, cảm thấy vô cùng quen thuộc. Dưới ảnh hưởng của men rượu, y không kìm được mà thốt ra lời trong lòng: "Chúng ta... có phải đã từng gặp nhau? Sao ta... lại cảm thấy ngươi quen quen?"

  Diệp Đỉnh Chi chỉ khẽ cười, đáp: "Tiểu công tử, có phải ngươi đang tìm cách làm quen với ta không?"

  Bách Lý Đông Quân nghe xong, lắc đầu cho tỉnh táo, thầm nghĩ: "Có phải ta đang tìm cách làm quen với hắn đâu, chỉ là hắn có chút giống Vân ca mà thôi."

  Diệp Đỉnh Chi: "Không phải là muốn tỷ thí kiếm thuật sao? Kiếm của ngươi đâu?"

  Bách Lý Đông Quân nhìn chằm chằm vào đôi tay trống rỗng của mình, lẩm bẩm nghi hoặc: "Kiếm của ta... đâu rồi?"

  Đột nhiên, một thanh kiếm bay về phía y, cùng với đó là tiếng gọi của Vương Nhất Hành: "Tiểu huynh đệ, cho ngươi mượn kiếm này!", Bách Lý Đông Quân bị kiếm khí làm cho choáng váng, cuộc đấu giờ mới chính thức bắt đầu.

  Ôn Hồ Tửu ở phía dưới chỉ biết bất lực đỡ trán, cười khổ: "Gia môn bất hạnh.....gia môn bất hạnh"

  Dựa vào ký ức từ kiếp trước, Diệp Đỉnh Chi biết rõ người trước mặt sẽ tránh đòn của mình như thế nào, vì vậy hắn đã tấn công ngay khi Bách Lý Đông Quân vừa động đậy để né tránh, kết quả là Bách Lý Đông Quân bị hắn đánh ngã.

  Khi Bách Lý Đông Quân sắp sửa ngã xuống đất, Diệp Đỉnh Chi liền vội vàng lao tới đỡ lấy thắt lưng y, cười trêu: "Đệ như thế này mà vẫn muốn trở thành Tửu Tiên sao?"

   Ánh mắt Bách Lý Đông Quân sáng lên, hỏi: "Vân ca, là huynh sao?"

  Diệp Đỉnh Chi nhìn y khẽ gật đầu.

  Bách Lý Đông Quân nhận được câu trả lời thỏa đáng, hài lòng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

  Diệp Đỉnh Chi rút kiếm ra, ôm Bách Lý Đông Quân theo kiểu bế ngang, rồi nói với Ôn Hồ Tửu: "Ôn tiền bối, ta xin phép đưa Đông Quân đi trước. Ta sẽ không làm hại y, xin người yên tâm. Cáo từ!" Nói xong, hắn liền ôm Bách Lý Đông Quân rồi dùng khinh công rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.

       Khuôn mặt trắng nõn của Bách Lý Đông Quân nay đã đỏ hết lên vì rượu, y dựa vào ngực Diệp Đỉnh Chi mà liên tục thì thầm: "Vân ca...Vân ca"

  Diệp Đỉnh Chi cảm thấy tim mình hụt đi một nhịp. Hắn đưa y đến khách điếm, nhẹ nhàng đặt Bách Lý Đông Quân lên giường, rồi chăm chú nhìn khuôn mặt vừa tuấn tú lại pha lẫn sự quen thuộc kia không rời mắt.

  Tâm trạng Diệp Đỉnh Chi càng lúc càng rối bời, hắn cảm thấy cần ra ngoài để bình tĩnh lại. Hắn ngồi trên mái nhà, khung cảnh yên bình trước mắt cùng cơn gió lạnh về đêm khiến Diệp Đỉnh Chi hồi tưởng về kiếp trước.

  Diệp Đỉnh Chi chợt nhận ra một điều, dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa bao giờ yêu Dịch Văn Quân; người hắn luôn yêu thương chính là Bách Lý Đông Quân và vẫn luôn là y. Khi hắn đối mặt với cái chết, hắn nghĩ đến Bách Lý Đông Quân, khi du ngoạn khắp nơi, hắn cũng chỉ nghĩ đến Bách Lý Đông Quân, mong muốn được chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, cũng như những trải nghiệm và cảm nhận của mình với y.

  Diệp Đỉnh Chi bỗng nhận ra sự ngu ngốc của mình ở kiếp trước. Giờ đây, hắn chỉ muốn giữ Bách Lý Đông Quân bên mình... mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro