Chương 31 + 32(END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Người tình hoàn mỹ chỉ tồn tại trong quá khứ hoặc trong tưởng tượng. Khi Cao Khanh Trần bước qua đường biên giới của giấc mơ thời thanh xuân, đập tan lớp bong bóng hoàn hảo được dệt nên ở tuổi mười sáu, anh đột nhiên phát hiện ra rằng, một Cao Khanh Trần không hoàn mỹ vẫn có thể yêu một Châu Kha Vũ không hoàn mỹ."


Chương 31:


Trương Gia Nguyên nhìn Cao Khanh Trần đầy hối lỗi, môi cậu mím lại và nở một nụ cười ám chỉ rằng từ đầu đến cuối cậu chính là đồng phạm của Châu Kha Vũ. Chưa bao giờ nhận được lời mời từ người khác, cũng không có thành viên ban nhạc nào vắng mặt vì bất cứ lý do gì cả, chỉ có một Châu Kha Vũ cố gắng nắm lấy trái tim của Cao Khanh Trần.


"Cao Khanh Trần."


Châu Kha Vũ một lần nữa gọi lên cái tên một người thân quen nắm giữ cả một thời thanh xuân của mình, thanh âm cố gắng che giấu sự run rẩy. Cậu chậm rãi đi đến trước mặt Cao Khanh Trần, cúi đầu nhìn vào đôi mắt chứa đầy dịu dàng trong suốt bảy năm của đối phương. Mỗi khi Châu Kha Vũ tiến lên một bước, Cao Khanh Trần lại lùi lại một bước, cho đến khi gót chân của anh chạm vào mép sân khấu---anh không thể lùi lại được nữa. Châu Kha Vũ luôn biết cách đẩy Cao Khanh Trần đến đường biên giới.


"Bốn năm đó là lỗi của anh. Đáng lẽ anh phải chủ động đến tìm em. Vậy nên hiện tại anh đến đây."


Không chút do dự không chần chừ, cũng không có chút che giấu sự xấu hổ khi bày tỏ, lúc này Châu Kha Vũ đang đứng trên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ, nhìn Cao Khanh Trần nói những lời này một cách kiên định dưới ánh mắt của mọi người.


Cao Khanh Trần nhìn Châu Kha Vũ, ánh mắt của anh ta bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc lo ngại, không rõ lời người kia nói có phải là trò cũ mà làm hay không. Sự chắc chắn duy nhất của anh là đêm nay Châu Kha Vũ vẫn đứng đó, điều đó cũng đủ khiến đại não anh chủ động giang ra những cái ôm vô cùng khao khát hàng ngàn hàng vạn lần.


"Quá khứ khiến anh kiêu ngạo quá mức vì được yêu, nhưng không ai dạy anh nên yêu người khác như thế nào. Sau này, anh mới nhận ra rằng sự chiếm giữ và kiểm soát của anh đối với em là do anh sợ em sẽ bỏ anh đi, kỳ thực trong mối quan hệ này anh là một kẻ hèn nhát. Cao Khanh Trần, anh sẽ không bắt em phải tha thứ cho anh. Hôm nay anh chỉ là muốn nói cho em biết, em nói anh coi việc yêu em là một thứ đen tối trong cuộc đời, không phải như vậy, yêu em chính là khoảnh khắc mà cuộc đời anh đến gần với những tia sáng đẹp đẽ nhất. "


Đèn trần chói mắt, Châu Kha Vũ vốn dĩ cũng mang theo thứ hào quang tứ vô kị đạn*, nhưng lúc này trước mặt Cao Khanh Trần thứ ánh sáng đó dường như biến mất, đột ngột ngọn lửa chói mắt đột nhiên bị dập tắt biến thành làn khói hư vô, để người khác không bị thiêu cháy khi đến gần. Cao Khanh Trần không thể không tự hỏi bản thân, một phần nguyên nhân khiến anh si mê Châu Kha Vũ, cũng có liên quan đến ngọn lửa vô hình đó từ trên người đối phương? Cao Khanh Trần mười sáu tuổi đã yêu ngọn lửa trong tim cậu qua vẻ ngoài dịu dàng ngượng ngùng của Châu Kha Vũ, vậy nên anh đã biến thành một con thiêu thân chiến đấu với ngọn lửa mà không chút do dự.


Châu Kha Vũ không phải là loại dịu dàng như vẻ bề ngoài, thực chất cậu là một con đại bàng săn mồi chứ không phải là một loài chim nhà dễ nuôi nhốt, Cao Khanh Trần nhất định sẽ phải rơi vào lưới tình nguy hiểm này----nếu anh không muốn đương đầu với nguy hiểm, anh sẽ không từ bỏ vòng tay ấm áp của Lưu Chương, cũng sẽ không vô thức mà yêu Doãn Hạo Vũ. Rốt cuộc Cao Khanh Trần vốn dĩ chính là yêu một Châu Kha Vũ đầy kiêu ngạo, thì anh ấy thực sự không cần Châu Kha Vũ kiềm chế các khía cạnh của mình- tất cả những gì anh cần là Châu Kha Vũ kiên quyết nói lời yêu mình, chỉ cần thế thôi.


Cao Khanh Trần nhìn Châu Kha Vũ với ngàn lời muốn nói bị chặn lại trong miệng, chúng chỉ đành chạy ngược vào hốc mũi, khiến anh không kìm được nước mắt. Giọt lệ trong suốt đậu trên khóe mắt xinh đẹp hồng nhuận dịu dàng của anh, trượt xuống đôi môi đang run rẩy, cả người mỏng manh như một đóa hoa thất lạc lâu ngày cuối cùng cũng tìm được một mái ấm.


"Cho dù đồng tính luyến ái là một căn bệnh, anh cũng nguyện ý cùng em trở thành người mắc bệnh".


Châu Kha Vũ bất ngờ lọng ngọng ngắc ngứ nói ra câu này bằng tiếng Thái, ngữ pháp và tông giọng như một đứa trẻ. Châu Kha Vũ ăn mặc bảnh bao chững chạc lại dùng ngữ pháp ngây thơ nhất để nói lời tỏ tình mà chỉ người lớn mới có thể hiểu được, Cao Khanh Trần đột nhiên hết khóc lại cười.


"Chúng ta luôn nói ngôn ngữ của anh khi ở bên nhau, nhưng anh cũng muốn dùng tiếng của em để nói chuyện cùng em. Cao Khanh Trần, em có thể cho anh một cơ hội khác không? Hiện tại đổi lại thành anh sẽ làm theo ý em. Anh sẵn sàng cùng em trở lại Thái Lan, Hoặc bất kỳ quốc gia nào khác, miễn là có thể ở bên em, bất cứ nơi nào đều được. "


Châu Kha Vũ nhìn Cao Khanh Trần, đôi mắt đen láy của cậu lần đầu tiên chỉ lặng lẽ chờ đợi thay vì gọi mời anh. Cao Khanh Trần không biết làm cách nào Châu Kha Vũ hiểu được nỗi lo lắng chí mạng nhất trong lòng anh, cũng không biết cậu vì sao lại có thể dễ dàng đánh bại tuyến phòng thủ chặt chẽ nhất trong lòng anh bằng một giọng điệu đơn giản nhất.


Các khách mời trên khán đài bắt đầu vỗ tay, Trương Gia Nguyên, người đang đứng cạnh anh, cũng dùng ngón tay làm còi. Tiếng vỗ tay liên tục như chuyển từ tiếng sóng ngầm dữ dội sang tiếng mưa xuân ấm áp nhỏ giọt xuống, rơi trên mảnh đất cằn cỗi bám đầy bụi bặm của Cao Khanh Trần. Dùng cơn mưa xuân ẩm ướt một lần nữa gieo xuống một đóa hồng của tình yêu.


Cao Khanh Trần cười nhẹ, nước mắt rơi xuống, khi ngọn lửa tình thiêu đốt trái tim cuộn trào mãnh liệt, tưởng chừng như giấy tiếp theo liền lao vào vòng tay của Châu Kha Vũ, thì Doãn Hạo Vũ đã lao ra sân khấu, dũng cảm đứng trước mặt Châu Kha Vũ.


"Anh vẫn chưa hỏi ý kiến ​​của tôi, Châu Kha Vũ."

------------------------------

Chương 32:

_


Mười bảy năm cuộc đời của mình Doãn Hạo Vũ chỉ yêu Cao Khanh Trần, nhưng cậu cũng biết rằng người anh cậu yêu nhất lại không giống như cậu là dạng chung thủy không thay đổi.


Nhưng giống như cậu đã từng nói trước đây, mong muốn duy nhất của cậu là Cao Khanh Trần yêu mình nhất và thừa nhận tình yêu tuổi thiếu niên chân thành và nồng nhiệt của cậu. Vế thứ hai cậu đã làm được rồi, chỉ là vế thứ nhất----nếu đối phương là Châu Kha Vũ, Cao Khanh Trần có thể vẫn thực hiện lời hứa trước đó của mình như bình thường hay không?


Chỉ trong vài tháng, Doãn Hạo Vũ đã cao thêm, nhưng cậu vẫn không thể với tới được Châu Kha Vũ. Tuy nhiên ánh mắt của cậu lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo của một con sư tử, nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ không có ý định lùi bước. Sự si mê của anh trai khiến Châu Kha Vũ toát lên khí chất chiến thắng mà không cần phải chiến đấu, nhưng vì Doãn Hạo Vũ cũng được Cao Khanh Trần yêu thương, tình yêu mà anh trai dành cho mình chính là sự tự tin tuyệt đối của cậu.


Doãn Hạo Vũ nghĩ rằng Châu Kha Vũ sẽ hành động như thường lệ, tạo ra một tư thế trịch thượng và khiêu khích với ngôn ngữ sắc bén và gay gắt, nhưng Châu Kha Vũ chỉ đưa tay và lấy ra một chiếc hộp màu nâu từ trong túi áo khoác.


"Doãn Hạo Vũ, cậu đã nói rằng cậu thích kính của tôi vào ngày đầu tiên gặp mặt. Tôi vốn đã định tặng cậu sớm hơn chút."


Doãn Hạo Vũ đút tay vào túi quần và không muốn nhận nó, vì vậy Châu Kha Vũ lấy chiếc kính gọng mỏng màu bạc từ trong hộp kính ra và đeo cho Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ nhìn Châu Kha Vũ ở phía đối diện qua chiếc kính không độ, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt đích xác là cậu có thích chiếc kính của Châu Kha Vũ, nhưng Doãn Hạo Vũ lại có khát vọng sâu sắc hơn vào lúc đó----Điều trong đầu cậu nghĩ chính là, rốt cuộc đeo kính của Châu Kha Vũ. , vậy cậu có phải cũng có đủ tư cách để yêu Cao Khanh Trần đúng không? Giờ đây Doãn Hạo Vũ đã nhận được tất cả tình yêu thương từ anh trai mình, và người đáng thương cầu xin Cao Khanh Trần yêu mình cũng đã chuyển từ Doãn Hạo Vũ thành Châu Kha Vũ.


"Tôi đã từng là một kẻ điên cuồng kiểm soát nhu nhược, một kẻ điên thích diễu võ dương oai, tôi không xứng để yêu Cao Khanh Trần, nhưng bây giờ tôi ở đây, chỉ hy vọng có được một nửa tình yêu của anh trai cậu. Doãn Hạo Vũ, tôi đã nói rằng chúng ta là loại người giống nhau, Có lẽ chỉ chúng ta mới có thể dành một tình yêu trọn vẹn cho Cao Khanh Trần."


Ngay cả bây giờ, Châu Kha Vũ vẫn dùng những lời lẽ vô cùng mơ hồ để che giấu cho Doãn Hạo Vũ những động chạm đêm hôm đó và những lời buộc tội đắc thắng của Doãn Hạo Vũ sau đó. Mặc dù Châu Kha Vũ vô cùng khó ưa, nhưng trong sự khó ưa cũng có chút đáng yêu, hơn nữa, Châu Kha Vũ đã ngầm bảo đảm rằng là cậu ta sẽ không bao giờ xen vào tình yêu của Doãn Hạo Vũ với Cao Khanh Trần.


Doãn Hạo Vũ nhớ lại buổi tối nào đó năm mười bốn tuổi khi đứng đợi Cao Khanh Trần ở cửa ra vào, nhưng lại tình cờ gặp Châu Kha Vũ trước, vì cậu ta là người đầu tiên rời lớp học. Châu Kha Vũ mười tám tuổi mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng thuần khiết đơn giản nhất, nhưng Doãn Hạo Vũ lại nhìn thấy ở trên người cậu ta những phẩm chất mà cậu mong ước--thần thái không hề phù hợp với tuổi tác, cùng thứ hào quang thu hút người khác vô thức đặt ánh mắt lên trên người Châu Kha Vũ.


Doãn Hạo Vũ, mười bốn tuổi không biết rằng anh trai mình đã yêu thầm cậu ta ba năm, chỉ sững sờ nhìn bóng lưng của Châu Kha Vũ. Có lẽ tại thời điểm đó, Doãn Hạo Vũ, giống như anh trai của mình, đã yêu Châu Kha Vũ----nhưng đó chắc chắn không phải là tình yêu bị thu hút, mà là khát vọng mong muốn một ngày nào đó có thể trở thành cậu ta.

(tôi nghĩ cái yêu mà DHV nói ở đây chính là sự ngưỡng mộ)


Cho nên khi đối mặt với Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ luôn vô thức trở lại năm mười bốn tuổi, trở lại buổi tối hôm đó với mong muốn biến thành người khác---một chàng trai có cá tính riêng. Cậu hận Châu Kha Vũ, hận Châu Kha Vũ vì đã chiếm lấy người anh trai yêu quý của cậu, ghét sự kiêu ngạo của Châu Kha Vũ, nhưng đồng thời trong sâu thẳm trái tim cậu lại ước nguyện trở thành Châu Kha Vũ - điều đó khiến cậu càng căm ghét Châu Kha Vũ hơn.


Đêm nay, Châu Kha Vũ đặt gọng kính lên mũi Doãn Hạo Vũ như một lễ đăng quang trong thầm lặng. Cậu ta sẵn sàng từ bỏ quyền lực trong lặng lẽ và nói với Doãn Hạo Vũ rằng cậu đã trở thành tôi, cậu có thể cùng tôi yêu Cao Khanh Trần.


"Doãn Hạo Vũ, chúng ta có thể làm lành không?"


Châu Kha Vũ mỉm cười chân thành đặt tay lên vai Doãn Hạo Vũ, đây là sự đầu hàng đáng hổ thẹn của những người lính trên chiến trường. Doãn Hạo Vũ có thể đã hất Châu Kha Vũ ra, sau đó đập chiếc kính cậu ta tặng xuống đất. Nhưng cậu đột nhiên không nguyện ý tùy hứng nữa. Trong phòng ngủ của Cao Khanh Trần đêm đó, ánh mắt cảm thông của Châu Kha Vũ truyền tới khiến Doãn Hạo Vũ suốt cuộc đời này cũng sẽ không bao quên được.


Biết rằng Cao Khanh Trần vẫn còn yêu mình trong vô vọng, Châu Kha Vũ đã chủ động phong cho Doãn Hạo Vũ làm vua và hy sinh lãnh thổ cậu ta bảo vệ mà không chút hối tiếc. Chỉ có vị vua chiến thắng mới đủ tư cách để thương hại, vì vậy bây giờ Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng đủ tư cách để thương hại Châu Kha Vũ, theo cách của một người đàn ông trưởng thành.


"Anh, em đeo kính của Châu Kha Vũ nhìn có đẹp không?"


Khi Doãn Hạo Vũ nhìn Cao Khanh Trần và nói những lời này, cậu đột nhiên cảm thấy rằng sinh nhật lần thứ 18 của mình đã đến sớm. Tại thời điểm này, cậu cuối cùng đã hiểu được tình yêu đích thực của những người trưởng thành----không phải là ích kỷ, mà là hy sinh bản thân, vứt bỏ đi cái tôi vô dụng để yêu thương người khác một cách tốt đẹp hơn---cậu lúc này cuối cùng đã trở thành Châu Kha Vũ.


Doãn Hạo Vũ chứng kiến ​​cảnh Châu Kha Vũ dập tắt mọi ngọn lửa kiêu ngạo vì Cao Khanh Trần, bẻ gãy đôi cánh đại bàng của chính mình, nghiền nát trái tim kiêu hãnh của mình thành chiếc váy cưới màu đỏ kiều diễm.


"Cao Khanh Trần, anh có thể lại bắt đầu yêu em lần nữa không? Lần này, không có sự bắt đầu chiếm đoạt tự quyết, cũng không có sự kiểm soát ngu dốt vì sợ mất em của anh. Anh đã mất em một lần, hiện tại anh là người vừa hồi sinh sau cái chết từ trong nỗi sợ hãi, là anh của mười sáu tuổi đang hỏi em của mười sáu tuổi, em có nguyện ý yêu anh thêm một lần nữa không? "


Cao Khanh Trần nhìn Châu Kha Vũ đang đột nhiên căng thẳng khi nói ra những lời này, nước mắt lại không thể kìm nén mà tuôn trào ở khóe mắt. Không phải anh ta vừa trở về từ cái chết vì sợ hãi sao? Chỉ là sau khi tái sinh, sau khi trải qua nỗi đau đớn vì phải chia tay, anh không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa mà chỉ dũng cảm yêu đương, không còn bởi vì sợ sệt mà trốn tránh tự ti nữa.


Nước mắt làm ướt đôi má hồng phấn nộn của Cao Khanh Trần, mang anh vào vẻ đẹp mềm mại mỏng manh tràn ngập hoa lê thấm mưa, qua làn hơi nước mờ anh đã nhầm Châu Kha Vũ trước mặt thành Châu Kha Vũ năm mười sáu tuổi, đang du hành qua bảy năm bỏ lỡ nhau, trong buổi tối nhẹ nhàng nơi anh ôm lấy Lưu Chương, khi đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Châu Kha Vũ, thay vì tránh né vì tình yêu, anh lại ôm chặt lấy cậu và nói với cậu rằng em yêu anh.


Nhưng có lẽ bây giờ là cái kết đẹp nhất, khiến Cao Khanh Trần sau khi yêu qua Lưu Chương và Doãn Hạo Vũ, học được cách yêu như thế nào, họ mới thực sự tương phùng.


Rất nhiều ánh mắt im lặng đứng cạnh nhau, hàng nghìn suy nghĩ trong thầm lặng, tất cả đều hóa thành giọt nước mắt nóng hổi. Cao Khanh Trần cảm thấy rằng Trương Gia Nguyên đã trở thành mục sư, và Doãn Hạo Vũ là phù rể của anh. Châu Kha Vũ trao cho anh tấm vải trắng tinh thuần khiết của cô dâu, mời anh cùng thành hôn dưới sự chứng kiến ​​của mọi người.


"Em nguyện ý."


Người tình hoàn mỹ chỉ tồn tại trong quá khứ hoặc trong tưởng tượng. Khi Cao Khanh Trần bước qua đường biên giới của giấc mơ thời thanh xuân, đập tan lớp bong bóng hoàn hảo được dệt nên ở tuổi mười sáu, anh ấy đột nhiên phát hiện ra rằng, một Cao Khanh Trần không hoàn mỹ vẫn có thể yêu một Châu Kha Vũ không hoàn mỹ.


Bảy năm đơn phương thầm kín, từ cấp ba đến đại học, một quãng thời gian dài tương phùng rồi ly biệt. Cao Khanh Trần cuối cùng cũng bị thuyết phục rằng sau khi tuổi thanh xuân tưởng chừng như vô tận đã trôi qua, sau khi tỉnh dậy từ một giấc mơ viển vông, và sau khi vượt qua biên giới của giấc mơ tình yêu hoàn hảo, anh vẫn yêu Châu Kha Vũ đến vô phương cứu chữa, hơn nữa sẽ luôn yêu Châu Kha Vũ.


Chính văn hoàn

----------------------------------------------------

Aiyo thế là chính thức khép lại bộ này và không có phiên ngoại nào nhé. Dịch xong hơi muộn vì hôm nay mình có chút việc bận.

->Nói một chút về bộ này. Màu truyện này khá dark và với mình là có chút mới mẻ bởi tuyến nhân vật được tác giả xây dựng khá phức tạp. Mỗi một nhân vật trong đây đều mang những khuyết điểm nhất định, không có một ai là hoàn hảo cả. Pat vì yêu mà muốn độc chiếm muốn mang anh làm của riêng, Vũ thì là loại yêu thầm lặng giống Nine, k dám thể hiện cũng sợ miệng lưỡi thế gian nhưng cũng là người sợ mất mà ích kỷ độc chiếm, AK dù yêu Nine nhưng mn có nhìn ra sự vô tâm không, dường như là AK chưa đủ quan tâm đến cảm xúc của Nine, còn Nine rõ ràng là 1 người quá yếu lòng. Nhưng cuối cùng Vũ cũng hạ xuống cái tôi Pat cũng dần bớt lại sự ngông cuồng, tất cả chỉ vì muốn yêu Nine mà thôi. Nói thật là mình định bỏ ngày mấy chương đầu rồi đó vì k phải gu và nó lạ quá, nhưng lương tâm thật sự không cho phép. Nhưng về sau càng đọc thì mình lại thấy càng hay và khá thú vị.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành và chờ đợi cu géi lười biếng này.

Chúc mọi người đọc truyện dzui dzẻ ^^

Update 04/12/2021 2:02AM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro