Chương 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần tới hồi kết rồi đó hm......

---------------------------

"Thực ra, khi Trương Gia Nguyên nói xong câu đó,những lời nói tiếp sau đó có thể coi là kiểu anh muốn mang em chu du đến tận cùng thế giới không? Nhưng Cao Khanh Trần của tuổi mười tám ngây ngô lại không nỡ bỏ lại tất cả để chu du đến tận cùng thế giới----Vì nơi đó không có Châu Kha Vũ----Châu Kha Vũ chính là góc biển là chân trời của anh. "




Chương 29:



Khi Cao Khanh Trần gặp lại Trương Gia Nguyên, người ở bên cạnh anh đã thay đổi từ Lưu Chương thành Doãn Hạo Vũ.


"Doãn Hạo Vũ, đã lâu không gặp."


Trương Gia Nguyên và Doãn Hạo Vũ bắt tay nhau trong chốc lát. Gần 5 năm kể từ sau lần cuối cùng được gặp cậu, Doãn Hạo Vũ trong trí nhớ của Trương Gia Nguyên vẫn còn là một đứa trẻ non nớt, nhưng giờ đây cậu đã gần giống như một người đàn ông trưởng thành, với đôi lông mày sâu đậm kiểu châu Âu và đôi mắt sắc bén trưởng thành còn hơn cả Cao Khanh Trần.


Doãn Hạo Vũ nhìn Trương Gia Nguyên anh tuấn trước mặt, không hiểu sao lại cảm thấy Trương Gia Nguyên không khiến cậu bị đe dọa so với Lưu Chương hay Châu Kha Vũ. Ngay cả khi chứng kiến ​​cảnh anh trai mình chủ động chui vào vòng tay của Trương Gia Nguyên, Doãn Hạo Vũ cũng không thấy khó chịu chút nào.


Điều này có thể là do cậu khó có thể phát hiện ra anh trai mình có một chút tâm tư thầm kín đối với nụ cười lịch sự của Trương Gia Nguyên----nụ cười quy củ lễ tiết của Cao Khanh Trần cùng ngôn ngữ cơ thể kiềm chế của Trương Gia Nguyên, ngay cả đôi mắt sắc bén của Doãn Hạo Vũ cũng không thể bắt được bất kỳ sự ái muội nào trong đó.


"Tiểu Cửu, hi vọng mình không làm phiền cậu quá nhiều."


Trương Gia Nguyên vỗ vai Cao Khanh Trần, với nụ cười có phần ngượng ngùng trên mặt. Cậu ấy tạm thời được mời biểu diễn ở Bắc Kinh, các thành viên khác trong ban nhạc xảy ra chuyện nên người hát chính bị bỏ trống. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trương Gia Nguyên cảm thấy chỉ có Cao Khanh Trần mới phù hợp với vị trí này, vì vậy cậu phải liên hệ với Lưu Chương, người còn đang ở nước Mỹ xa xôi.


Thời cao trung, để đền đáp cho việc được chép bài tập về nhà, Trương Gia Nguyên thường mời Cao Khanh Trần cùng chơi guitar sau giờ học. Mặt trời phía nam Trung Quốc luôn mang theo một chút ấm áp ẩm ướt, rải rác trên người Cao Khanh Trần và Trương Gia Nguyên trong bộ đồng phục học sinh trắng tinh, khiến những gương mặt non nớt của thiếu niên trở nên tươi sáng thuần khiết hơn cả. Trương Gia Nguyên chỉ cúi đầu tập chung chơi đàn, trong khi Cao Khanh Trần ngồi cạnh hòa giọng theo, gắn kết giai điệu bắt tai với giọng hát trong trẻo mềm mại.


Trong suốt 3 năm cao trung, Cao Khanh Trần và Trương Gia Nguyên đã bí mật thành lập một ban nhạc vô danh, khán giả hưởng ứng luôn chỉ có hai người họ.


Không có quá nhiều khách trong quán bar, Trương Gia Nguyên thu xếp chỗ ngồi ổn thỏa cho Doãn Hạo Vũ, cậu liền dẫn Cao Khanh Trần vào trong hậu trường. Bàn làm việc trong căn phòng nhỏ bày đầy mỹ phẩm cho các nghệ sĩ lựa chọn, Cao Khanh Trần bị Trương Gia Nguyên đẩy lên ghế ngồi, để đối phương cầm máy uốn tóc giúp anh làm tóc một cách chuyên nghiệp.


Trương Gia Nguyên vẫn mang theo mùi hương thanh mát lành lạnh, khiến Cao Khanh Trần nhớ đến đêm vài tháng trước - chiếc gối êm ái tràn ngập mùi hương của Trương Gia Nguyên, và tình yêu mang hương hoa oải hương từ miền Nam nước Pháp của Châu Kha Vũ.


"Gia Nguyên, mình không cần làm tóc cũng được mà."


Trương Gia Nguyên làm ca sĩ đã được nhiều năm, sớm đã quen với việc trang điểm chải chuốt nhanh chóng. Chỉ là người thường ngày luôn ăn chút canh nhạt ít nước như Cao Khanh Trần cảm thấy có chút gượng gạo.


"Tiểu Cửu nhìn xem, như này đẹp hơn rất nhiều."


Trương Gia Nguyên nâng cằm Cao Khanh Trần lên hướng anh nhìn thẳng vào chính mình trong gương---mái tóc mềm mại được uốn thành hình vòng cung nhẹ nhàng, đường nét khuôn mặt được trang điểm đơn giản trông có phần dịu dàng hơn trước, đôi má trắng hồng phấn nộn so với nữ nhân càng xinh đẹp động lòng người hơn.


Trong phút chốc, Cao Khanh Trần có cảm giác mình như một tân nương chuẩn bị xuất giá, được trang điểm tỉ mỉ cẩn thận, chỉ là không biết tân lang của mình đang đợi ở nơi đâu.


Trương Gia Nguyên dẫn Cao Khanh Trần ra ngoài sân khấu sau khi nhanh chóng hoàn thành việc trang điểm.


Khi bước ra ngoài, Cao Khanh Trần nhìn thấy ánh mắt của Doãn Hạo Vũ đang dán chặt vào mình, giống như một viên kẹo cao su không thể tách rời. Doãn Hạo Vũ si mê nhìn Cao Khanh Trần, nhìn thấy anh trai đang ngồi xuống bên cạnh mình, đôi môi dưới ánh mắt mơ màng chỉ có thể mấp máy một câu: "Anh trai, anh thật sự rất đẹp."


Đôi má của Cao Khanh Trần bỗng chốc ửng hồng vì lời khen ngợi của em trai. Anh biết bản thân mình cũng khá ưa nhìn, nhưng thật sự rất ngượng ngùng khi phải thừa nhận nó, như thể sự xinh đẹp của anh là một tội ác nghiêm trọng, chỉ có thói quen phủ nhận nó mới có thể khiên anh an tâm được.


Trương Gia Nguyên ngồi xuống bên cạnh Cao Khanh Trần, cậu đưa tay rót rượu cho Cao Khanh Trần, nhưng Cao Khanh Trần đã ngăn cậu lại.


"Gia Nguyên, lần nào gặp cậu mình cũng say. Hôm nay mình không muốn say nữa."


Cao Khanh Trần sợ rượu, men rượu chính là kẻ thù thiên địch với với việc kiểm soát lý trí của anh. Anh là người chu đáo và suy nghĩ thận trọng, quen với việc phủ nhận và ngụy trang, nhưng men rượu lại tàn nhẫn bộc lộ chân tâm của anh, vừa làm mất đi sự cẩn thận dè dặt, lại vừa không đủ hoàn mỹ mà triệt để biểu lộ ra.


"Tiểu Cửu, vậy không uống thì nhìn mình, lại còn cảm thấy Nguyên ca không đẹp trai sao?"


Trương Gia Nguyên nghe theo thu lại bàn tay đang rót rượu, sau đó quay đầu lại mười phần nghiêm túc mà nhìn Cao Khanh Trần, tiếu ý trong ánh mắt lại có chút tinh quái.


Cao Khanh Trần coi câu này như một trò đùa và đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng. Thời cao trung Trương Gia Nguyên cũng luôn đùa cợt như vậy. Cao Khanh Trần nhớ lại ngày đó khi Trương Gia Nguyên mời Cao Khanh Trần trở thành ca sĩ chính của ban nhạc nếu anh không thi đậu đại học. Thực ra, khi Trương Gia Nguyên nói xong câu đó, những lời nói tiếp sau đó có thể coi là kiểu anh muốn mang em chu du đến tận cùng thế giới không?


Cao Khanh Trần thừa nhận, tại thời điểm đó, anh nhất thời đã có một chút động tâm. Đôi mắt dài hẹp vô cùng xinh đẹp của Trương Gia Nguyên sinh ra chính là muốn trở thành một lãng tử chu du tứ phương phiêu bạt khắp chân trời góc bể . Vào lúc đó, Cao Khanh Trần thực sự đã nghĩ về tương lai lên một con tàu du lịch lang thang cùng Trương Gia Nguyên, tiếp tục với ban nhạc vô danh của họ, tìm kiếm những thính giả không quen biết và hát những bài hát của hai người.


Nhưng sự động tâm cũng chỉ kéo dài trong một giây. Cao Khanh Trần của tuổi mười tám ngây ngô lại không nỡ bỏ lại tất cả để chu du đến tận cùng thế giới----Vì nơi đó không có Châu Kha Vũ----Châu Kha Vũ chính là góc biển là chân trời của anh.


Chương 30:



Ánh đèn mờ đi, khách trong quán cũng thưa thớt, nhưng buổi biểu diễn vẫn bắt đầu như đã hẹn trước.


Đôi tay cầm micro của Cao Khanh Trần hơi run, đây là lần đầu tiên anh hát trước mọi người. May mắn thay, không có quá nhiều khán giả, ánh đèn mờ ảo và mùi thanh mát từ Trương Gia Nguyên khiến trái tim đang lo lắng của Cao Khanh Trần dần dần bình tĩnh trở lại.


Anh nhìn Doãn Hạo Vũ đang ngồi phía dưới, trước mắt bỗng chốc chạy qua hình ảnh anh cùng Doãn Hạo Vũ ở Trung quốc năm mười bảy tuổi — người em trai non nớt cuối cùng đã gần ra dáng người trưởng thành, đôi mắt thiếu niên trong trí nhớ của anh giờ đã biểu lộ ra tình ý chín chắn, kiên định.


Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, dù còn chưa mọc hết răng, giọng nói còn chưa rõ ràng, Doãn Hạo Vũ vẫn không ngừng ỷ lại và dựa dẫm vào anh trai của mình. Cao Khanh Trần tận mắt chứng kiến Doãn Hạo Vũ cao lớn trưởng thành hơn mỗi ngày.


Biến đổi phức tạp trong hơn một thập kỷ, Cao Khanh Trần là một người anh và cùng là một người mẹ, là một người cha và cũng là một người em. Tại một đất nước xa lạ luôn ở bên cạnh nương tựa lẫn nhau, như người anh người cha quan tâm chăm sóc, biến họ thành những con người đáng hổ thẹn. Nhưng chỉ Cao Khanh Trần mới biết, anh đối với Doãn Hạo Vũ còn dịu dàng hơn cả mẹ mình, để cho dù phải gánh chịu tội ác tày trời, anh cũng sẽ không có cách nào nhẫn tâm khước từ các thỉnh cầu của em trai.


Kể từ thời khắc mẹ giao phó Doãn Hạo Vũ cho anh, Cao Khanh Trần đã được định sẵn phải mang máu thịt của mình đúc thành một chiếc nôi bất diệt,  dùng sinh mạng của mình sưởi ấm cho Doãn Hạo Vũ.


Vào cuối bài hát, Cao Khanh Trần đã nghe thấy những tràng pháo tay náo nhiệt từ khán giả.


Trương Gia Nguyên mỉm cười với Cao Khanh Trần và gật đầu cho bài hát tiếp theo. Cao Khanh Trần nhìn Trương Gia Nguyên, anh sáng mờ ảo trên trần chiếu vào bọn họ, như thể đã quay lại thời cao trung, hai người vui cười thích thú mục hạ vô nhân* mà ca hát. Cao Khanh Trần cuối cùng đã trở thành ca sĩ chính trong ban nhạc của Trương Gia Nguyên, mặc dù chỉ là trong đêm nay.

(*mục hạ vô nhân: coi như chốn không người)


Cao Khanh Trần nghĩ đến Lưu Chương khi Trương Gia Nguyên đang kiểm tra và kết nối đàn với thiết bị.


Ở trường cao trung, ba người họ luôn ở cùng nhau - Trương Gia Nguyên chịu trách nhiệm bắt nạt Cao Khanh Trần, và Lưu Chương chịu trách nhiệm giúp Cao Khanh Trần thoát khỏi sự bắt nạt. Khi đó, Lưu Chương khi đó còn chưa thốt ra những lời yêu đương trịnh trọng, mà chỉ thân thiết với Cao Khanh Trần trong một thời gian ngắn dưới danh nghĩa dạy kèm môn Toán cho anh. 


Khi đó, Lưu Chương vẫn chưa biết rằng Cao Khanh Trần có thể bất chấp tất cả mà yêu Châu Kha Vũ. Lúc đó----rốt cuộc Lưu Chương tại thời điểm đó có thể đoán được kết cục của cậu và Cao Khanh Trần, liệu trong buổi hoàng hôn vào năm ba đó, cậu có còn dũng cảm nói ra câu tỏ tình "Mình muốn hàng ngày được chỉ cho cậu những bài toán khó" đầy ngây ngô này với Cao Khanh Trần hay không?


Ký ức bị gián đoạn bởi tiếng piano của Trương Gia Nguyên, Cao Khanh Trần sắp xếp lại suy nghĩ của mình và bắt đầu bài hát tiếp theo.


Vốn dĩ Cao Khanh Trần hoàn toàn không nghĩ đến điều gì, nhưng có lẽ vì đêm nay hát những bài hát về thứ ái tình hỗn độn rắc rối, hoặc có lẽ sự tồn tại của Trương Gia Nguyên đủ để gợi lại những ký ức trong quá khứ, Cao Khanh Trần bây giờ nhớ đến Châu Kha Vũ.


Anh né tránh nhớ lại Châu Kha Vũ, bởi vì đoạn ký ức đó khiến Cao Khanh Trần thống khổ đến tột cùng.


Cao Khanh Trần mười sáu tuổi cảm thấy rằng anh có thể từ bỏ mọi thứ vì Châu Kha Vũ, cho dù đó là tương lai hay danh tiếng của anh. Nhưng khi Châu Kha Vũ thực sự quay đầu lại, anh lại nhận thấy rằng mình không thể bỏ rơi mọi thứ---đặc biệt là nỗi sợ hãi mất mát ở trong lòng.


Yêu Châu Kha Vũ khiến anh cả ngày lo sợ bất an, luôn lo lắng có ngày Châu Kha Vũ sẽ nhẫn tâm bỏ rơi anh. Nỗi sợ hãi vô tận khiến anh như chết đi sống lại, vì vậy anh ta chọn cách chủ động buông bỏ Châu Kha Vũ---anh giống như một người kỳ quặc, tự mình lựa chọn kết thúc vì sợ hãi cái chết, nhưng thậm chí bị mắng là ngu ngốc cũng vẫn thỏa hiệp với số phận của mình.


Châu Kha Vũ. Cuộc đời này có lẽ anh không thể gặp lại Châu Kha Vũ được nữa.


Có lẽ đây là cuộc chia tay thỏa đáng nhất: không vướng bận không buông, cũng không có đôi câu vài lời thừa thãi. Hai bên từ trong biển người tách nhau ra, từ lúc đó triệt để biến mất, kí ức đơn thuần còn lại sẽ nhạt nhòa mơ hồ theo năm tháng, cuối cùng trở về làm cát bụi.


Khi Cao Khanh Trần nhắm mắt hát những ca từ cuối cùng, mũi bất chợt có chút chua xót.


"Cảm ơn mọi người."


Trương Gia Nguyên đứng dậy, cùng Cao Khanh Trần cúi chào khán giả. Tối nay không đông khách, nhưng mọi người đều dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Cao Khanh Trần, dường như cảm động trước tiếng hát của anh. Cao Khanh Trần cúi đầu và mỉm cười, nụ cười của anh vì được trang điểm mà tăng thêm vạn phần xinh đẹp diễm lệ, giống như một con búp bê sứ không thể tiếp cận, không thể bị đập vỡ bởi bất cứ ai.


"Tiếp theo, chúng ta hãy nhiệt liệt chào mừng những người tổ chức sự kiện tối nay."


Trương Gia Nguyên bước đến micro hét lớn, khán giả trên khán đài vỗ tay nhiệt liệt, chỉ có Doãn Hạo Vũ đang ngơ ngác dưới sân khấu nhìn Cao Khanh Trần cũng đang bối rối đứng trên sân khấu.


Bức màn được mở ra, bóng tối phía sau cũng được chiếu sáng.


Khuôn mặt hiện ra sau bức màn, Cao Khanh Trần suốt cuộc đời này cũng không thể quên được — chiếc áo sơ mi trắng cùng áo khoác ngoài màu đen, ẩn dưới cặp kính gọng mỏng là đôi mắt anh tuấn ánh lên vẻ ôn nhu dịu dàng.


Cao Khanh Trần không kìm nổi cảm xúc há miệng nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, tiếng vỗ tay hô hào không ngớt bên tai dường như là tiếng sóng gào thét thảm thiết khi con tàu va vào đá ngầm. Cao Khanh Trần đã biến thành một cái xác tàu, xác tàu vỡ vụn chỉ lặng lẽ chìm xuống đáy biển.


Vẫn là quần âu đen phẳng phiu. Đôi chân thon dài thẳng tắp ấy đã từng ngang ngược trêu đùa khiến Cao Khanh Trần như một vật cưng rồi nhẹ nhàng ra lệnh, nhưng lúc này, mỗi bước đi đều màng theo thứ tình cảm chần chừ do dự.


"Cao Khanh Trần."


Nam nhân đó mở miệng, thanh âm là sự dịu dàng năm mười sáu tuổi hòa cùng với sự kiên định năm mười tám tuổi


Cao Khanh Trần dường như trở lại vào mùa thu năm đầu tiên ở cao trung. Ở tuổi mười sáu, anh nhìn Châu Kha Vũ đang đứng trên bục giảng và giới thiệu về bản thân mình . Tất cả đều là đồng phục học sinh màu trắng, nhưng chỉ vì được Châu Kha Vũ mặc lên người, chúng đã trở thành chiếc áo choàng thiêng liêng của vị linh mục uy nghiêm, là tồn tại mà Cao Khanh Trần cần phải quỳ xuống mà ngước nhìn lên.


Chỉ có điều, vào lúc này, tất cả bọn họ đều đang đứng trên sân khấu.

___________________

Update: 30/11/2021 16:25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro