Chương 27 + 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương này vừa dịch vừa đau lòng rom rớm nước mắt luôn á =(((((


"Patrick, mối quan hệ của chúng ta sau khi chết sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục."

"Anh, ngay cả khi bị đày xuống địa ngục em vẫn sẽ yêu anh. Từ lúc nói lời yêu anh, em đã sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách trừng phạt rồi."


Chương 27:

-

-

Cao Khanh Trần nhìn Doãn Hạo Vũ đang ngủ say, cảm giác tội lỗi bất chợt tràn ngập trong tim anh.


Sau khi thốt ra câu đó đêm qua, anh không đẩy em trai mình ra mà lại cùng cậu tiếp tục. Rượu khiến anh quên mất đi những đạo đức và trách nhiệm cơ bản nhất, chỉ còn lại tiềm thức đang tận lực thực hiện nhiệm vụ ngăn cản anh hoàn toàn bị ảo giác.


Thế thì Cao Khanh Trần có thực sự say đến mức không thể phân biệt được đối phương là ai không?


Anh thực sự không biết người ôm anh trước khi say là Doãn Hạo Vũ sao? Hay trên thực tế, người anh khao khát đêm qua chính là Doãn Hạo Vũ. Là sự nhớ nhung khắc cốt ghi tâm không cách nào nguôi ngoai đối với Châu Kha Vũ và khao khát nhưng không nguyện ý thừa nhận đối với Doãn Hạo Vũ, buộc anh phải lừa dối chính mình coi Doãn Hạo Vũ là Châu Kha Vũ, sau đó hiển nhiên là cùng nhau ân ái.


Bốn năm trước, anh cuối cùng cũng nhận ra rằng chính Doãn Hạo Vũ đã khiến anh trở thành người như bây giờ --- quen thuộc với sự thân mật của nam nhân, trong lúc dần thay đổi mà anh cũng không thể nhận ra anh đã yêu người cùng giới. Nhưng anh luôn loại trừ Doãn Hạo Vũ khỏi thuật ngữ đồng tính, như thể mọi hành vi không phù hợp của em trai đều là những trò đùa nghịch trẻ con, là do rối loạn tuổi trưởng thành và là sự cố ngoài ý muốn.


Cao Khanh Trần không muốn tin rằng Doãn Hạo Vũ có những suy nghĩ quá phận với chính mình. Nhưng anh chưa bao giờ tự hỏi lại bản thân, anh đối với em trai, liệu có thật sự là một lòng trong sáng vô tư hay không?


Doãn Hạo Vũ luôn thẳng thắn về tình yêu của mình với Cao Khanh Trần, và cố gắng hết sức để xua đuổi tất cả những đối tượng tán tỉnh anh, bá đạo coi anh trai như bảo vật của riêng mình, trong mối quan hệ này cậu giống như một nhân vật phản diện cực kỳ điên rồ, độc đoán và vô cùng chiếm hữu.


Cao Khanh Trần có thể tự chăm sóc cho bản thân được không? Có lẽ người anh trai ngoan ngoãn hơn mới là người khơi mào cho mối quan hệ đầy tội lỗi này. Khi Doãn Hạo Vũ ngăn cản anh yêu một cô gái, anh  đã không hề phản kháng lại và cho phép Doãn Hạo Vũ tống khứ người yêu của mình. Vì vậy, có thể trong sâu thẳm tâm hồn, Cao Khanh Trần thực sự bí mật chấp thuận việc Doãn Hạo Vũ cố tình chiếm hữu anh?


Có lẽ không phải Doãn Hạo Vũ là người dẫn dắt mối quan hệ này đến tình trạng như thế này, mà là Cao Khanh Trần, người chưa bao giờ biết từ chối, hoặc là trong lòng anh vốn đã không có ý định từ chối. Anh tự mình cho rằng những hành động đó là cưng chiều, thế nhưng thực sự nó đã vô tình trở thành sự dẫn dắt cho em trai mình.


Khi họ vẫn còn là những đứa trẻ mới lớn, Doãn Hạo Vũ đã biết đòi hỏi anh, khi đó Cao Khanh Trần mới mười lăm tuổi, nhưng anh lại biết hồi đáp lại cậu một cách nhẹ nhàng nhất. Ở tuổi mười tám, Doãn Hạo Vũ dùng tình cảm gia đình làm tổn thương anh trước mặt Lưu Chương, dùng đôi môi nóng vội tước đi quyền tranh luận và giải thích của anh, nhưng anh lại bị Lưu Chương chiếm hữu khi trong đầu tràn ngập hình bóng Doãn Hạo Vũ; bây giờ ở tuổi hai mươi, anh viện cớ vào cơn say rượu không rõ ràng mà vô thức lấy danh nghĩa yêu người khác đạp đổ nghĩa vụ làm anh của mình.


Từ năm mười lăm tuổi, anh đã đồng ý mọi yêu cầu của em trai một cách vô điều kiện, Cao Khanh Trần liền dẫn em trai bước lên con đường trái với đạo đức. Có thể ý thức của anh đã tận lực phủ nhận điều đó, nhưng khi anh bị Lưu Chương chiếm đoạt, anh lại nghĩ đến Doãn Hạo Vũ, vì vậy đại não của anh đã lặng lẽ đưa ra một ảo tưởng rằng là Doãn Hạo Vũ đã cướp đi lần đầu của anh----làm thứ ái tình đầy sai trái này ngày một trầm trọng hơn.


Nếu không có sự ảnh hưởng của Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần có lẽ sẽ không yêu Châu Kha Vũ, chứ đừng nói đến Lưu Chương. Ở một góc độ nào đó, nếu không có Doãn Hạo Vũ, sẽ không có Cao Khanh Trần bây giờ; không có Doãn Hạo Vũ, sẽ không có tình yêu của Cao Khanh Trần dành cho bất kỳ ai khác. Doãn Hạo Vũ là chủ nhân của tất cả các gốc rễ tình yêu của Cao Khanh Trần, tất cả những người mà Cao Khanh Trần yêu thương đều có liên quan đến Doãn Hạo Vũ.


Những hạt giống do em trai anh gieo mầm nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ cuối cùng cũng nảy mầm khi Doãn Hạo Vũ đang đến tuổi trưởng thành. Doãn Hạo Vũ, người đang dần trở thành một nam nhân thực thụ, có bộ ngực rắn chắc và mạnh mẽ thể hiện tư cách yêu thương anh trai của mình, còn người anh trai cậu hết lòng yêu thương cuối cùng cũng đã nghi ngờ lòng tin vững chắc thuở ban đầu của mình sau khi say rượu.


Vì vậy, khi Cao Khanh Trần lay Doãn Hạo Vũ tỉnh dậy, anh đã biết mình nên phải nói gì.


"Thật xin lỗi"


Cao Khanh Trần xoa xoa đôi mắt còn đang buồn ngủ của Doãn Hạo Vũ. Cậu em trai lúc ngái ngủ trông non nớt hơn rất nhiều so với khi thanh tỉnh , thái độ cố gắng mở mắt làm tan biến mất đi vẻ kiêu ngạo chững chạc thường ngày, giờ phút này  ai cũng sẽ tin rằng cậu quả thật là một người chưa thành niên.


"Xin lỗi chuyện gì?"


Cho dù còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Doãn Hạo Vũ vẫn vô thức nắm chặt lấy tay Cao Khanh Trần. Chỉ là hôm nay cậu chỉ muốn ôm chặt lấy anh trai, bất cứ thứ gì cũng không muốn làm.


"Anh không phải là một người anh trai tốt."


Cao Khanh Trần vùi đầu vào ngực Doãn Hạo Vũ, giống như khi cậu còn nhỏ. Dù là anh trai nhưng Doãn Hạo Vũ giống như chỗ dựa của anh trong nhiều hoàn cảnh.


Doãn Hạo Vũ lập tức hiểu ra ẩn ý của Cao Khanh Trần, vì vậy cậu nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu Cao Khanh Trần rồi đáp lại một cách vô cùng nghiêm túc: "Anh luôn nói rằng anh muốn trở thành một người anh tốt, nhưng tốt hay không đều không phải chỉ phụ thuộc vào lời anh nói, đúng không? Anh, anh đã từng hỏi qua trong lòng em, rốt cuộc người anh trai mà em mong muốn là như nào chưa? "


Cao Khanh Trần lắc đầu, lúc anh đang tận lực lắc đầu, Doãn Hạo Vũ cúi xuống, dùng đôi môi của mình để chế ngự đôi môi của anh trai: "Chính là bộ dạng giống như hiện tại, ôm lấy em, mong muốn em, ỷ lại vào em, không giống như anh trai ngược lại giống như người yêu, đó mới là anh trai mà em thực sự mong muốn. "


Cao Khanh Trần nâng mắt lên nhìn thẳng vào Doãn Hạo Vũ.


Giọng của Doãn Hạo Vũ bình tĩnh và chắc chắn, sử dụng giọng điệu thoải mái nhất để nói những lời tội lỗi nhất trên thế gian này. Đây là lần đầu tiên cậu đích thân nói với Cao Khanh Trần rằng cậu muốn một tình yêu như thế nào. Nó không phải là những điều vô nghĩa khi còn nhỏ, cũng không phải là những điều vô nghĩa sau khi say rượu. Doãn Hạo Vũ đang đến gần tuổi trưởng thành, ánh mắt rõ ràng là đang nói, anh à, em không đùa, em biết mình đang nói đến điều gì.


Cao Khanh Trần không còn cớ để ngoảnh mặt làm ngơ trước tình yêu ngày càng mãnh liệt của Doãn Hạo Vũ. Đôi mắt xinh đẹp của anh đã cố tình ẩn đi tác phẩm tình yêu của em trai mình, trong suốt mười lăm năm .


"Patrick, mối quan hệ của chúng ta sau khi chết sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục."


"Anh, ngay cả khi bị đày xuống địa ngục em vẫn sẽ yêu anh. Từ lúc nói lời yêu anh, em đã sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách trừng phạt rồi."


Trong 22 năm cuộc đời ngắn ngủi của Cao Khanh Trần, Doãn Hạo Vũ là người đầu tiên nói lời yêu anh một cách kiên quyết và mạnh mẽ như vậy.


Đó không phải là những lời yêu đương viển vông của chủ nghĩa lãng mạn như Lưu Chương, cũng không phải là sự tự tin ngạo mạn và phi lý như Châu Kha Vũ, mà là sự xác nhận cụ thể, đó là ngọn lửa tình yêu không cách nào dập tắt. Tình cảm gia đình là sợi dây gắn bó sâu sắc nhất của họ nhưng cũng là hàng rào ngăn họ yêu nhau. Nhưng nếu họ sinh ra là để sưởi ấm trái tim của nhau, và cả ông trời cũng biến người khác thành những kẻ xa lạ, thì việc sau khi chết liệu có bị đày xuống địa ngục không, hiện tại đối với Cao Khanh Trần mà nói thì còn có gì liên quan?


Cao Khanh Trần cảm thấy rằng anh lại quay trở lại tuổi mười tám, và thấy bản thân trong vòng tay của Lâm Mặc, anh có thể cố gắng yêu Lưu Chương, vậy bây giờ anh cũng có thể học cách yêu Doãn Hạo Vũ, theo cách mà anh cùng Doãn Hạo Vũ đều cảm thấy thoải mái. Chỉ cần anh nhắm mắt làm ngơ, quên đi mình là một người anh trai và gạt cái lương tâm vô dụng sang một bên, anh có thể làm được - anh đã làm điều đó vào đêm qua, làm nó tốt hơn bất cứ người nào khác. Hơn nữa, anh và Doãn Hạo Vũ vốn dĩ chỉ có chung một nửa dòng máu.


Cao Khanh Trần không trả lời, chỉ đưa tay ra ôm lấy eo Doãn Hạo Vũ.


"Patrick, anh là anh trai của em, anh sẽ luôn yêu thương em nhất. Em không cần bắt chước ai, và cũng không cần lấy gia đình làm cái cớ. Anh yêu em, em cũng không phải người thay thế."


Doãn Hạo Vũ ôm chặt lấy Cao Khanh Trần hơn nữa. Ngay lúc đó, bản năng mách bảo cậu rằng anh trai đã nhìn thấu mọi thủ đoạn của cậu, nhưng anh vẫn chọn hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của riêng cậu. Đây là chiến thắng cuối cùng của Doãn Hạo Vũ - cậu đã nỗ lực hết sức để làm bất cứ điều gì có thể, chỉ vì muốn anh trai yêu mình nhất, yêu cậu như một người tình, và coi trọng tình yêu chân thành và nồng nhiệt của cậu. Còn những chuyện khác, cậu chưa bao giờ quan tâm.

--------------------------

Chương 28:


-

Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ trở lại cuộc sống của họ.


Sự khác biệt duy nhất là Cao Khanh Trần bắt đầu gượng gạo cố gắng chấp nhận yêu cầu vượt qua ranh giới của Doãn Hạo Vũ. Lúc đầu, anh phải nhắm mắt và coi Doãn Hạo Vũ như bất kỳ người nào khác mới có thể tiếp tục, nhưng sau một vài lần anh cũng đã quen với việc cậu là em trai của mình.


Khác với vẻ mềm mại lúc ẩn lúc hiện như áng mây khi mười lăm tuổi, bây giờ họ cuồng nhiệt như lúc  Cao Khanh Trần cùng một chỗ với Châu Kha Vũ, nhưng những từ mà Cao Khanh Trần rên rỉ giữa hơi thở gấp lại chuyển từ "Kha Vũ, dừng một chút" thành "Patrick, đừng quá nhanh."


Nếu Lưu Chương và Châu Kha Vũ khiến Cao Khanh Trần được nếm trải thứ tình yêu thuần túy, thì Doãn Hạo Vũ lại khiến anh cảm nhận được niềm hạnh phúc hiếm hoi nghịch lý mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận qua.


Khi Doãn Hạo Vũ về nhà vào cuối tuần, còn chưa kịp cởi bỏ chiếc áo khoác dính đầy bụi đường cậu liền kéo lấy Cao Khanh Trần mang anh ôm vào lòng. Khoảnh khắc khi sự nhiệt tình của thiếu niên cùng với đôi môi vội vàng của cậu ập tới khiến anh cảm thấy choáng ngợp, Cao Khanh Trần đã lặng lẽ tự hỏi lại chính mình cơ số lần, đồng nghĩa với địa ngục phải chăng là thiên đường? Nếu không, tại sao khi  rõ ràng là anh đáng bị liệt hỏa địa ngục tra tấn dày vò, anh lại cảm nhận được những khoái lạc mà chỉ có thánh nhân mới được hưởng thụ?


Trần gian không tồn tại địa ngục hay thiên đường, chỉ có một tình cảm anh em không quản ánh mắt người đời. Thế giới này nhiều người xấu xa như vậy, bất quá có thêm hai người bọn họ thì có làm sao?


Cứ như vậy mà đã trải qua ba tháng rồi.


Trong ba tháng này, Châu Kha Vũ chưa từng liên lạc với Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần cũng đành phải học cách quên đi Châu Kha Vũ. Điều khiến Cao Khanh Trần quyết tâm quên đi không phải là sự kiểm soát tâm trí của Châu Kha Vũ, mà là bởi câu nói đó của Doãn Hạo Vũ-----Anh, anh có đành lòng để Châu Kha Vũ trở về Thái Lan cùng nhau? Câu trả lời của Cao Khanh Trần chính là không nỡ.


Suốt cuộc đời này anh đều không đành lòng nhìn Châu Kha Vũ bất lực mà ly hương biệt xứ. Cao Khanh Trần hiểu rõ mùi vị chua xót này hơn bất cứ ai, vì vậy anh không muốn Châu Kha Vũ trân quý biết bao phải đồng cam cộng khổ cùng anh. Giấc mơ đẹp đẽ kiều mị bắt đầu từ năm mười sáu tuổi của Cao Khanh Trần, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ vào năm hai mươi hai tuổi, chỉ còn lại những giấc mộng vào ban đêm là minh chứng duy nhất cho sự tồn tại của nó.


Anh yêu Lưu Chương, và rồi cũng làm tổn thương Lưu Chương. Anh yêu Châu Kha Vũ, và rồi cũng tận tâm tận lực để bảo vệ Châu Kha Vũ. Hai đoạn tình cảm này đều tự thương tổn mình rồi thương tổn đối phương, đối với Cao Khanh Trần mà nói, yêu Doãn Hạo Vũ là kết quả tốt đẹp nhất, huống chi anh đích xác là xuất phát từ nội tâm chính mình là yêu thương Doãn Hạo Vũ.


Vào thời điểm cuối năm, sau một đoạn thời gian dài Cao Khanh Trần đã nhận được một tin nhắn từ Lưu Chương.


Khi hai từ vừa quen thuộc vừa xa lạ "Lưu Chương" hiện lên trên màn hình, Cao Khanh Trần khó có thể tin vào mắt mình. Anh nghĩ rằng suốt cuộc đời này có lẽ anh sẽ không bao giờ nhận được tin nhắn của Lưu Chương nữa---nếu sự căm ghét cũng có mức độ đo lường, thì sự căm hận của Lưu Chương dành cho anh đáng phải ở nắc cao nhất của thang đo.


Cao Khanh Trần nhìn dòng tin nhắn của Lưu Chương "Trương Gia Nguyên đã hỏi tôi về WeChat của em, tôi có thể đưa cho cậu ấy không" mà thất thần thật lâu. Rõ ràng đó là những Hán tự tiêu chuẩn nhất, nhưng bây giờ nó đã trở thành một loại ngôn ngữ xa lạ mà Cao Khanh Trần chưa bao giờ học. Rõ ràng là chia tay chỉ cách đây vài tháng, vậy mà ngỡ như cách biệt một đời.


Cao Khanh Trần nhớ 4 năm đó, nhớ lại cùng Lưu Chương như hình với bóng mà ôm ấp---cậu ấy luôn thích dùng tay ôm lấy vai Cao Khanh Trần, anh mắt tràn ngập sự ôn nhu cưng chiều. Lưu Chương là chiếc gối ôm ấm áp nhất của Cao Khanh Trần, dùng những hành động thân mật dịu dàng xoa dịu đi những nỗi bất an và mệt mỏi của anh, thế nhưng Cao Khanh Trần lại rời bỏ cậu vào mùa xuân của tuổi hai mươi hai.


Cuộc đời này có được bao nhiêu lần bốn năm, có được bao nhiêu lần bảy năm quen biết? Một nửa cuộc đời của Cao Khanh Trần đều liên quan đến Lưu Chương, vì vậy kiếp này thậm chí là đến kiếp sau, anh sẽ không bao giờ quên được Lưu Chương.


Nhưng khi một nửa đời người lại cùng anh nói chuyện, Cao Khanh Trần đột nhiên không biết phải đáp lại như thế nào. Có lẽ vì một nửa linh hồn của anh đã bị Lưu Chương lấy mất, cho nên một nửa còn lại trở thành một kẻ ngốc cô độc. Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Cao Khanh Trần chỉ gõ ra được hai từ, "được thôi".


Anh cảm thấy mình không đủ tư cách để nói thêm bất kỳ lời nào với cậu.


Trong mắt người khác, Cao Khanh Trần có thể là một kẻ ích kỷ và tàn nhẫn, liên tiếp bỏ rơi Lưu Chương và Châu Kha Vũ, những người vô cùng yêu anh, nhưng mỗi lần rời đi, anh mới thực sự là người bị thương tổn nhiều nhất. Anh bất quá cũng là một nạn nhân mù quáng của tình yêu, nhưng anh sẽ vĩnh viễn hổ thẹn với Lưu Chương,  vĩnh viễn mang theo sự day dứt với Lưu Chương trong cuộc đời.


Vài phút sau, anh wechat của Lưu Chương lại sáng lên. Cao Khanh Trần mở hộp thư và nhìn thấy  bức ảnh cảnh tuyết tuyệt đẹp ở New York — tuyết trắng cao ngất bao phủ toàn bộ Wall Street( một con phố ở New York). Lưu Chương đứng ở Quảng trường Thời đại, dưới làn tuyết dày đặc mà nhấn nút chụp hình. Đó là cảnh tuyết mà Cao Khanh Trần luôn mơ ước được nhìn thấy---mạn sơn biến dã*, mềm mịn như một tấm thảm nhung.

(*mạn sơn biến dã: đầy khắp núi đồi, trần ngập mọi nơi)


Dòng chữ phía dưới ghi là: Tiểu Cửu, em từng nói em thích tuyết rơi dày, vì vậy tôi đã chụp bức ảnh tuyết rơi ở New York gửi cho em. Tuyết ở đây rơi dày hơn tuyết ở Bắc Kinh, chắc là em sẽ thích nó.


Cao Khanh Trần đang cầm điện thoại, đôi mắt nhòe đi bởi cảnh tuyết trắng chói mắt, đau đớn đến nỗi vô thức rơi lệ, đau đến nỗi muốn gõ tin nhắn nhưng phát hiện màn hình đã tràn ngập nước mắt nóng hổi.


Thế nhưng anh lại chỉ đơn giản gõ xuống hai từ "cảm ơn" hồi âm.


Thật lâu sau, màn hình điện thoại lại chuyển đến một câu thoại.


——Tiểu Cửu, Lưu Chương tôi đã tha lỗi cho em rồi.


Thêm một lúc nữa, Lưu Chương lại gửi thêm một câu thoại bằng tiếng anh.


——I love you more than you love me.


Lúc này, anh không quan tâm tại sao Trương Gia Nguyên đột nhiên lại hỏi thông tin liên lạc của mình, cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này. Những điều đó đều không còn quan trọng. Anh chỉ biết rằng một góc nào đó trong trái tim này, cho đến ngày hôm nay vẫn còn yêu Lưu Chương - bất luận là loại yêu thương gì đi nữa - vẫn sẽ luôn yêu Lưu Chương.

-----------------------------------
Update: 27/11/2021 15:00

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro