Chương 25 + 26 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này khum có trên lofter phải lên weibo fl tác giả mới lấy được, lấy xong được tui bị cái lười quật nên giờ mới up 👉🏻👈🏻

———————////——————

"Giống như một tân lang đang bế trên tay tân nương trong trắng của cậu, một hôn lễ cậu đã chờ đợi suốt mười bảy năm, em trai thành hôn với người anh trai thanh thuần của mình, huyết mạch chảy trong người chính là tín vật định tình của họ."
-
-
-

Chương 25:

-

Vài ngày sau khi Châu Kha Vũ rời đi, Doãn Hạo Vũ cũng bắt đầu đi học.

Cao Khanh Trần cũng đã chuyển ra khỏi căn phòng đã thuê trước kia, thuê một phòng cạnh trước đại học để tiện cho việc làm nghiên cứu sinh. Căn phòng đó mỗi một ngóc ngách khi nhìn lại đều khiến anh không khỏi đau đớn trong lòng, bởi vì nơi đó tràn ngập hình bóng của Châu Kha Vũ---bóng lưng thẳng tắp mặc vest đen thấp thoáng trên ban công, ánh mắt mềm mại động tình khi vừa ngủ dậy trong phòng ngủ, cảnh tượng triền miên dây dưa của họ đan xen giữa hương trái cây nơi phòng bếp.

Cao Khanh Trần không cách nào đối mặt với bản thân hèn mọn trước mặt Châu Kha Vũ mà đắm chìm rồi biến thành một vật lệ thuộc, cũng không cách nào chấp nhận nổi sự thật rằng Châu Kha Vũ đã rời đi.

Mọi người đều nói rằng phải yêu bản thân nhiều hơn, thế nhưng nếu ngay từ đầu Cao Khanh Trần đã quen với việc yêu Châu Kha Vũ nhiều hơn cả chính sự tự tôn, giới hạn cùng đạo đức của chính anh, vậy thì làm thế nào mà anh có thể học được cách yêu bản thân ngay sau khi vừa mới dứt khỏi tình yêu đó?

Khóa đào tạo việc yêu bản thân đã bắt đầu tại trường trong hai tuần lễ, trong lúc đó Doãn Hạo Vũ đã chủ động gọi video call cho anh trai mỗi ngày, tự biến thành một chiếc radio truyền tải suy nghĩ của mình. Đối với Doãn Hạo Vũ mà nói, cậu hận không thể chấm dứt mọi hoạt động bắt buộc tại trường đại học ngay lập tức, ngay cả những bài tập thiết yếu cũng khiến cậu tinh thần bất ổn, chỉ muốn dành toàn bộ thời gian cho anh trai mình.

Ký túc xá đại học lại một lần nữa bị bao quanh bởi một đống nam nhân khiến cậu trở nên khó chịu và cáu kỉnh. Trong ba năm học nội trú Doãn Hạo Vũ mỗi ngày mỗi đêm đều hoài niệm lại mùi hương khác biệt hoàn toàn so với những nam nhân khác của anh trai mình, anh không có mùi mồ hôi thường thấy ở nam sinh, cũng không có mùi nước hoa mà các cô gái hay xịt lên người, mà đó là một mùi hương trời sinh tự nhiên và thanh khiết, giống như khu rừng yên bình và bao dung hay là đại dương mênh mông bát ngát.

Có lẽ, Doãn Hạo Vũ không yêu nam sinh, cũng chưa từng để mắt tới nữ sinh, từ đầu tới cuối, trong lòng cậu chỉ có một mình anh trai.

Vào đêm kết thúc khóa học, Doãn Hạo Vũ mang theo một chai rượu whisky về nhà.

Cao Khanh Trần nhanh chóng nhận ra nó cùng loại với chai rượu tại buổi tiệc ở nhà Trương Gia Nguyên hôm đó, ký ức lại ùa về trong tâm trí anh, anh nhớ tới đôi chân thăm dò dưới gầm bàn của Châu Kha Vũ, ánh mắt mang tiếu ý nóng bỏng lại đầy ái muội cùng khuôn miệng xinh đẹp đậm nét khi mỉm cười của cậu. Rốt cuộc tất cả đều lưu lại tại thời khắc đó có lẽ đã tốt hơn.

Một thoáng ngẩn ngơ. Cao Khanh Trần vẫn là mở tủ lấy ra một chiếc ly, lấy đá từ trong tủ lạnh bỏ vào cốc rồi thêm vào một ít Coca.

"Anh, anh nhìn xem em có gì khác không?"

Doãn Hạo Vũ từ phía sau lưng vòng qua bờ vai của Cao Khanh Trần. Cánh tay của cậu có đôi chút bị rám nắng thế nhưng vẫn vẫn mang nét trắng đặc trưng của người da trắng.

"Dường như có chút cường tráng hơn trước rồi."

Cao Khanh Trần duỗi tay ra xoa nắn cánh tay Doãn Hạo Vũ. Chàng trai sắp trưởng thành xương cốt cũng rắn rỏi hơn trước, trên tay bắt đầu hiện lên nhưng đường gân chằng chịt như dây leo, cánh tay đặt trên vai anh buông thõng xuống bày ra những bắp thịt rõ ràng.

Doãn Hạo Vũ hài lòng buông Cao Khanh Trần ra, tiện tay giúp anh thắt chặt lại chiếc tạp dề đã lỏng lẻo. Sự tiếp xúc đầy tinh tế của Cao Khanh Trần, đối với Doãn Hạo Vũ mà nói, chính là khúc dạo đầu tán tỉnh tuyệt mỹ cho buổi tối hôm nay.

Đợi Cao Khanh Trần từ phòng bếp đi ra, thời gian cũng không còn sớm nữa.

"Anh, can lỵ vì em đã kết thúc khóa huấn luyện quân sự nào."

Doãn Hạo Vũ đã chủ động nâng ly rượu lên, nghiêng đầu rồi rướn người qua bàn chạm cốc cùng Cao Khanh Trần. Cao Khanh Trần thực không muốn uống rượu khi bụng đói, nhưng trước sự nhiệt tình của Doãn Hạo Vũ khiến anh khó lòng mà từ chối, chỉ đành cầm ly rượu lên.

"Chúng ta cùng thi xem ai uống nhanh hơn, giống như hồi nhỏ vậy đó, có được không?"

Doãn Hạo Vũ mỉm cười tinh quái, nhướn lông mày một cách đầy tự tin. Có thể là do tính hiếu chiến trong gen của nam giới, từ khi còn rất nhỏ, cậu và Cao Khanh Trần đã thích cùng nhau thi xem ai uống nước nhanh hơn, ai đánh răng nhanh hơn, ai ăn nhanh hơn rồi cả ai cao lớn hơn. Thật trùng hợp là Doãn Hạo Vũ lần nào cũng thắng.

Sau khi lớn lên, họ hiếm khi cùng nhau chơi những trò ấu trĩ như vậy, nhưng có lẽ vì ảnh hưởng của việc huấn luyện, hoặc vì những lý do khác, Doãn Hạo Vũ đã tìm lại được niềm thích thú với những trò chơi thời thơ ấu.

Cao Khanh Trần lúc nào cũng là một người không giỏi uống rượu, anh nhìn chằm chằm vào chiếc ly đầy với vẻ bối rối, cuối cùng vẫn là chấp nhận lời thỉnh cầu của Doãn Hạo Vũ và uống một hơi hết sạch ly rượu whisky. Trừ khi là bạn muốn say, chứ không ai lại uống rượu whisky như vậy cả, chứ chưa nói đến là lúc bụng đang đói.

Ban đầu, Cao Khanh Trần có thể lắng nghe cẩn thận những chia sẻ của Doãn Hạo Vũ về cuộc sống đại học, nhưng dưới sự phấn khích liên tục của người em trai, ý thức của anh bắt đầu mờ đi. Lúc đầu khi uống vào thần kinh cực kỳ nhạy cảm, thậm chí tầm nhìn của anh cũng trở nên rõ ràng, sau đó anh liền rơi vào trạng thái hưng phấn mơ hồ, tương tự như thuốc phiện mang lại ảo giác.

"Anh, anh không sao chứ?"

Doãn Hạo Vũ bước tới và quan sát khuôn mặt ửng hồng của Cao Khanh Trần. Anh trai say rượu lập tức bám lấy tay ngay khi chạm vào ai đó, bàn tay trắng nõn và mềm mại nhéo những ngón tay thô ráp của Doãn Hạo Vũ vì luyện tập, ánh mắt anh nhìn cậu với vẻ mơ hồ và say đắm.

Cao Khanh Trần gật đầu và không trả lời, nhưng bất giác ôm chặt lấy Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ cũng duỗi tay ôm lại anh, dùng sức cậu nhanh chóng khảm chặt anh trai vào trong cơ thể mình. Từ lúc sinh ra đến nay đã mười bảy năm, cậu từng giây từng phút chờ đợi một khoảnh khắc này, cậu rốt cuộc đã đủ trưởng thành để có thể ôm chặt anh trai, anh trai cũng ngã vào trong lồng ngực của mình khiến Doãn Hạo Vũ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Thịch, thịch, Doãn Hạo Vũ nghe thấy nhịp tim của mình. Dòng máu Đức chảy trong người đã cho cậu một khả năng uống rượu khá tốt, thế nhưng lúc này cậu lại phát điên quay cuồng như người say.

"Anh ơi, nhảy với em đi."

Doãn Hạo Vũ kéo Cao Khanh Trần lên, bật loa và điện thoại di động, trong cơn say đê mê bài hát ngẫu nhiên bật ra là bài "How Can I Be Sure". Doãn Hạo Vũ vòng tay qua eo Cao Khanh Trần, đặt đầu anh trai lên vai cậu, nhẹ nhàng ôm anh một cách trìu mến và từ từ chuyển động cơ thể hai người, dùng cơ thể làm cậu làm chỗ tựa, trong khi anh trai lại giống như một đứa trẻ đang ngủ trong nôi.

"Cao Khanh Trần, em muốn làm anh trai."

Doãn Hạo Vũ quay đầu lại và hôn lên đôi tai mềm mại của Cao Khanh Trần, người trong lòng cậu lại như đang ngủ say, tĩnh lặng bất động. Doãn Hạo Vũ lần lượt hôn lên tai, thái dương,hôn lên mái tóc tai xõa tung, cuối cùng là chiếc cổ trắng ngần.

"Anh à, em cũng muốn chăm sóc anh. Em cũng muốn yêu anh thật nhiều như bọn họ."

Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng vén tóc mở ra vầng trán che khuất đôi mắt của Cao Khanh Trần, nhìn chăm chú vào đôi mắt nhắm nghiền của anh, lông mi vẫn còn hơi run rẩy, gò má ửng hồng và đôi môi căng mọng đã từng bị người khác hôn qua-- Doãn Hạo Vũ cũng đã lén hôn mấy lần rồi, thế nhưng sự khác biệt là hiện tại chỉ còn thuộc về hai người họ.

Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng cúi đầu xuống, dùng tay trái đỡ lấy gáy Cao Khanh Trần, sau đó cúi đầu gần lại áp lên đôi môi mà cậu đã chờ đợi từ lâu. Vì men rượu, Cao Khanh Trần đã chủ động hôn lại, đôi tay mà Doãn Hạo Vũ đã ôm trong lòng vô thức nâng lên và ôm lấy cổ em trai mình --- động tác anh thường dùng nhất khi hôn Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ đã cao hơn Cao Khanh Trần nửa cái đầu, lúc này cậu đang cúi xuống mà cuồng nhiệt  hôn anh trai mình. Lưỡi của Cao Khanh Trần rất mềm mại, và khi bị lưỡi của Doãn Hạo Vũ cuộn lại, anh gần như bị lưỡi của em trai mình cào xước; hàm răng Cao Khanh Trần vì say rượu mà luôn vô tình cắn vào lưỡi của em trai mình, nhưng Doãn Hạo Vũ nguyện ý mạo hiểm; nước bọt của Cao Khanh Trần mang theo mùi vị của rượu whisky, mùi vi mà Châu Kha VŨ cũng từng nếm thử, nhưng Doãn Hạo Vũ không quan tâm.

"Làm sao em có thể chắc chắn được an toàn trong vòng tay anh, nó sẽ không làm em ngạt thở?"

Giọng nữ trong bài hát với giai điệu trầm bổng, vài ca từ trong đó đủ để miêu tả chính xác khoảnh khắc hiện tại của Doãn Hạo Vũ. Liệu vòng tay ấm áp của Doãn Hạo Vũ có để người anh yêu quý của mình được an toàn? Cậu không biết, và cũng không muốn biết. Giờ phút này, cậu chỉ muốn vĩnh viễn được quấn lấy môi lưỡi của Cao Khanh Trần, mãi đến hết cuộc đời này cũng không muốn cách xa.

Tay của Cao Khanh Trần không an phận trượt khỏi cổ Doãn Hạo Vũ, từ từ rơi xuống từ vai cậu rồi xuống phần eo thon gọn của Doãn Hạo Vũ, và cuối cùng là dừng ở phần xương hông nhô ra tuyệt đẹp của em trai mình. Doãn Hạo Vũ đắm chìm từng nơi bàn tay của anh trai mình đi qua, ngọn lửa thiêu đốt trong cậu ngày một cách khó chịu.

Vì vậy, Doãn Hạo Vũ đã ôm thẳng Cao Khanh Trần lên. Cao Khanh Trần giống như một đứa trẻ trong vòng tay của cậu, thân thể anh trắng nõn, mềm mại như một đám mây bồng bềnh không trọng lượng.

Giống như một tân lang đang bế trên tay tân nương trong trắng của cậu, một hôn lễ cậu đã chờ đợi suốt mười bảy năm, em trai thành hôn với người anh trai thanh thuần của mình, huyết mạnh chảy trong người chính là tín vật định tình của họ.
-
-
-

Chương 26:

-

Trước khi Doãn Hạo Vũ kịp đặt Cao Khanh Trần xuống giường, Cao Khanh Trần đã chủ động kéo lấy cánh tay của Doãn Hạo Vũ khiến cậu ngã vào người mình.

Dưới thân thể của Doãn Hạo Vũ chính là người anh trai say xỉn gần như bất tỉnh, anh vùi đầu vào ngực Doãn Hạo Vũ, dường như đang lẩm bẩm điều gì đó. Doãn Hạo Vũ cúi đầu xuống và nghe thấy Cao Khanh Trần mơ hồ khẽ gọi tên "Kha Vũ".

Thời đại ngày nay, cuộc dạo chơi ba người dường như chỉ tồn tại trong giấc mộng êm đềm của những người hoang tưởng. Nhưng nếu hình bóng của người mình từng chung chăn gối vẫn như âm hồn bất tán như hình với bóng, thì rốt cuộc đây có tính là bạn đồng hành không? Khi Doãn Hạo Vũ được Cao Khanh Trần nhiệt tình cầu hoan, anh trai của cậu lại đang nghĩ đến một người khác. Ở một mức độ nào đó, điều này có được coi là có sự tham gia của Châu Kha Vũ không?

Chỉ là đối với Doãn Hạo Vũ, những thứ này đều không quan trọng.

Vì vậy, cậu làm theo lời của Cao Khanh Trần, học theo giọng điệu của Châu Kha Vũ, ôm Cao Khanh Trần từ phía sau, đặt môi lên tai Cao Khanh Trần, thì thầm với cốt truyện mà cậu ghi nhớ được: "Tiểu Cửu, em có nhớ không? Ở nhà Trương Gia Nguyên vào đêm hôm đó, anh đã giữ em như thế này? "

Cao Khanh Trần như làm nũng xoay đầu lại giữ cằm Doãn Hạo Vũ dẫn cậu vào một nụ hôn.

Doãn Hạo Vũ vừa hôn vừa nói ngắt quãng: "Tiểu Cửu, em có thể làm lại một lần như đêm hôm đó được không?"

Doãn Hạo Vũ biết rằng Cao Khanh Trần đã mất khả năng suy nghĩ, vì vậy cậu ngập ngừng đặt ngón tay của mình vào môi của Cao Khanh Trần. Mặc dù Cao Khanh Trần đã mơ màng, nhưng đôi môi của anh vẫn ngoan ngoãn chịu đựng những ngón tay kiên định khuấy đảo của Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ háo hức dùng ngón tay trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của anh trai mình, và cuối cùng khiến Cao Khanh Trần cau mày và khịt mũi, cắn cắn ngón tay của Doãn Hạo Vũ như một con mèo con tức giận.

"Tiểu Cửu, còn muốn ăn cái khác nữa không?"

Doãn Hạo Vũ thậm chí còn quên bắt chước giọng điệu của Châu Kha Vũ, chỉ là nắm lấy tay Cao Khanh Trần và dứt khoát bao phủ lên bộ vị từ lâu vốn đã khó chịu. Nơi đó đã khao khát Cao Khanh Trần từ rất lâu rồi. Thật kỳ lạ, bàn tay của Cao Khanh Trần vừa chạm vào đó liền giống như bị lửa nóng bỏng thiêu đốt, rồi nhanh chóng tránh đi.

Doãn Hạo Vũ nhớ tới cảnh tượng mà cậu đã chứng kiến ​​trong phòng ngủ kia vào đêm hôm đó, lần đầu tiên cậu có chút ghen tị, Châu Kha Vũ không cần bắt chước ai cũng có được mọi thứ cậu ta muốn. Doãn Hạo Vũ nhìn Cao Khanh Trần một lần nữa tiến đến gần hôn cậu, từ môi đến yết hầu, trông như thể anh không thể chờ đợi để được cậu hoàn toàn chiếm lấy --- mặc dù đối tượng anh khao khát là một người khác.

Lúc này, Doãn Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy hình bóng của Châu Kha Vũ đang nằm bên cạnh mình, bám vào lưng mình, vượt qua cơ thể Doãn Hạo Vũ, vươn tay và dịu dàng siết chặt lấy đôi tay của Cao Khanh Trần đang hôn cậu.

Châu Kha Vũ trong tưởng tượng đã đứng dậy, vươn tay đẩy Doãn Hạo Vũ ra, và siết chặt cằm Cao Khanh Trần để hôn anh ấy --- người đã nếm đôi môi ngọt ngào của anh trai mình trong giây cuối cùng rõ ràng là Doãn Hạo Vũ --- và trên thực tế , chỉ là Cao Khanh Trần đẩy cậu ra, anh gấp gáp cố gắng thở sau một nụ hôn triền miên.

Trong ý thức của Doãn Hạo Vũ, sự rời đi trong một vài giây ngắn ngủi của Cao Khanh Trần là để buông bỏ cậu sau đó trao đổi đối tác, rồi tự nguyện giao mình cho Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ đã bị Cao Khanh Trần và một linh hồn không hề tồn tại của Châu Kha Vũ đè ép dồn nén đến thở không ra hơi. Cao Khanh Trần hôn Doãn Hạo Vũ, nhưng bàn tay anh lại như vượt qua cơ thể cậu và vô thức chạm vào nơi có hơi ấm của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ cũng cất giọng khiêu khích và thỏa mãn vào tai Doãn Hạo Vũ, thì thầm bằng một giọng không hề tồn tại, Tiểu Cửu, lại đây, đến chỗ anh.

Doãn Hạo Vũ bị chính những tượng tượng của mình tra tấn đến phát điên, bị dày vò đến mức cậu cảm thấy rằng, cho dù Cao Khanh Trần có cúi xuống phía dưới, cũng chỉ để lại đôi môi bị cậu hôn đến sưng tấy, dùng chiếc lưỡi ẩm ướt của anh khuấy động linh hồn thanh khiết của Châu Kha Vũ. Doãn Hạo Vũ không cam lòng tiếp tục kéo lấy tay của Cao Khanh Trần, dùng sức đặt lên phần hạ thân nóng bỏng từ lâu của mình, mỗi giây mỗi phút đều khao khát đôi tay, bờ môi hoặc là một nơi chật hẹp mềm mại khác của Cao Khanh Trần. Nhưng Cao Khanh Trần lại tránh đi ngay khi cậu vừa đặt tay anh vào nơi đó. Doãn Hạo Vũ đành phải dùng tay cưỡng chế cố định lại mu bàn tay của Cao Khanh Trần, thế nhưng bàn tay của Cao Khanh Trần vẫn không nguyện ý cử động.

"Tiểu Cửu, động một chút."

Doãn Hạo Vũ nắm chặt bàn tay của Cao Khanh Trần và trượt lên xuống, lòng bàn tay nóng bỏng của cậu bao phủ lấy mu bàn tay nóng ấm Cao Khanh Trần, cố gắng lấp đầy đôi tay của anh trai mình bằng hơi thở mạnh mẽ nhất và nguyên bản của cơ thể cậu, để lại dấu ấn của chính cậu. Chàng thiếu niên mười bảy tuổi, nóng bỏng như cành cây bị thiêu đốt, dường như anh có chạm vào nó bao nhiêu cũng không thể thỏa mãn được.

Doãn Hạo Vũ cảm giác được anh trai đột nhiên ngừng hôn mình, liền mở mắt ra, phát hiện Cao Khanh Trần mở lớn đôi mắt vẫn còn mông lung vì say rượu, dưới sự tấn công của hơi rượu anh vẫn cố hết sức mà nói ra một câu nói hoàn chỉnh.

"Em là Doãn Hạo Vũ, không phải Châu Kha Vũ."

-

—————————-
Update: 21/11/2021 23:15
Haizzz không biết có ai đọc được không nhưng dạo này tui bị lười qué, có ai cho xin miếng động lực được khum 🥺
Tại hạ đang có ý định quy sơn ẩn dật các vị huynh đài thấy sao 😶😶😶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro