Chương 23 + 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ừ hứm đòn phản công của Pat quá mạnh mẽ, dẫn đến sự tình gì thời mời quý dị và các bạn đọc tiếp hai chương sau sẽ rõ ^^

Buổi tối dui dẻ cả nhà iu của iemmmm ^^

---------------------------------------------------------------

"Em muốn trở thành người yêu của anh, không phải thú cưng của anh. Cuộc sống của em rối tung lên vì tình yêu của anh. Nếu như tình yêu cũng có hiệp định đình chiến, vậy thì bây giờ, em là đang thỉnh cầu anh hãy ký tên vào đó."

-

-

Chương 23:


Châu Kha Vũ từ trong máy tính ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Cao Khanh Trần: "Tiểu Cửu, em nói cái gì vậy?"


"Em nói, anh thật sự yêu em sao?"


Cao Khanh Trần nhìn lại Châu Kha Vũ, nghiêm túc lặp lại câu hỏi.


"Đương nhiên là anh yêu em."


Châu Kha Vũ đặt công việc đang làm xuống, đi tới gần Cao Khanh Trần nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng đặt đầu anh tựa lên lòng ngực được che chắn bởi lớp vải áo sơ mi mềm mại, cúi đầu hôn lên trán Cao Khanh Trần.


"Nhưng Patrick đã nói với em mọi thứ rồi."


Cao Khanh Trần vươn tay bắt lấy một góc áo của Châu Kha Vũ, ánh mắt trông đáng thương nhưng vô cùng kiên định.


"Về câu chuyện bốn năm đó sao?"


Bàn tay to lớn của Châu Kha Vũ nắm lấy mu bàn tay của Cao Khanh Trần, nâng lên và đặt lên từng ngón tay những nụ hôn rời rạc— nhẹ nhàng như khi cậu đột nhập vào phòng ngủ của Trương Gia Nguyên ngày hôm đó và chiếm lấy Cao Khanh Trần làm của riêng mình.


"Tiểu Cửu, trước đây là anh nhát gan, cũng là lỗi của anh. Nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn yêu em, như vậy còn chưa đủ sao?"


Châu Kha Vũ định hôn Cao Khanh Trần, nhưng bị đối phương đẩy ra. Cao Khanh Trần đôi mắt kiên định không chịu lùi bước, nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ rồi gằn từng chữ: "Nhưng anh từng coi việc yêu em như là một căn bệnh đáng xấu hổ. Anh cho rằng đây là yêu sao?"


"Tiểu Cửu, anh không nói như vậy."


Châu Kha Vũ nhìn Cao Khanh Trần, muốn an ủi anh nhưng không biết phải mở lời thế nào. Sau bốn năm chững lại ẩn mình, lương tâm cậu thực sự thấy vô cùng hổ thẹn. Dù cho cậu yêu Cao Khanh Trần, nhưng tình yêu này quả thực nhuốm đầy vết nhơ không thể xóa bỏ vì sự hèn nhát của chính cậu. Bạn có thể phủ nhận những gì bạn chưa làm, nhưng làm thế nào bạn có thể biện minh cho những gì thực sự đã xảy ra trong quá khứ?


"Kha Vũ, từ năm 16 tuổi em liền bắt đầu yêu anh, yêu anh trọn vẹn 7 năm rồi."


Khi Cao Khanh Trần thốt ra những lời này, Châu Kha Vũ của tuổi 16 xuất hiện như một bóng ma quỷ quái sống lại, cùng với Châu Kha Vũ của hiện tại chồng chéo lên nhau---cậu bé trong bộ đồng phục học sinh trắng tinh đã thay đổi thành trang phục của một người đàn ông trưởng thành, điều duy nhất không thay đổi chính là cả hai người đều khiến đôi mắt của Cao Khanh Trần thấm đẫm thứ tình yêu si mê, ngu muội. Từ quá khứ đến hiện tại, tình yêu cháy bỏng này chỉ có tăng chứ không giảm.


Chỉ là anh đã quên mất, đã từng có một người với cũng không thể chạm tới, mang trên mình sự kiêu ngạo sẵn có, được các nữ sinh trong trường chặn đường, giờ cậu nguyện ý bỏ đi những khả năng khác mà kiên định yêu thương Cao Khanh Trần, ngay lập tức khẩn trương ôm lấy anh vào lòng nhẹ nhàng an ủi, bức ảnh này là một giấc mơ hoàn mỹ mà Cao Khanh Trần năm 16 tuổi, thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi.


Nhưng tình yêu không phải chính là như này hay sao? Chưa đạt được thì phút phút giây giây đều khao khát, đến khi những điều viển vông đó thành hiện thực, khi người hằng mong ước cuối cùng đã rơi vào vòng tay của mình, lại bắt đầu vô thức mà mong đợi nhiều hơn nữa---muốn được thiên trường địa cửu, muốn được toàn tâm toàn ý, muốn quá khứ và tương lai của đối phương tất thảy đều chỉ thuộc về mình —— Không cho phép dù chỉ nửa phần do dự, không nhìn nổi dù chỉ một chút biến động, hy vọng đối phương yêu mình đến đứt hơi khàn tiếng đến sức cùng lực kiệt.


Có lẽ, chỉ có cậu bé Cao Khanh Trần mười sáu tuổi mới nhớ rằng, rõ ràng thứ mà anh vô cùng khao khát trước đây, không gì khác ngoài cái nhìn tình cơ của Châu Kha Vũ mà thôi. Chẳng trách mọi người đều nói rằng tình yêu khiến người ta trở nên mù quáng, khiến người ta tham lam, và khiến người ta quen được nuông chiều mà trở thành đứa trẻ kiêu ngạo.


"Nhưng trong bảy năm qua em cũng đã yêu Lưu Chương, phải không?"


Châu Kha Vũ vô thức buông tay nắm lấy bả vai Cao Khanh Trần, như thể cậu đang lo lắng về phản ứng tiếp theo của đối phương. Hai từ đó, cậu không hề muốn nhắc tới lần nữa trong cuộc đời mình, nhưng vào lúc này, cậu không muốn nói bất cứ điều gì ngoại trừ những lời đó.


Cao Khanh Trần đột nhiên giật mình. Nhiều khi, anh quên mất một sự thật không thể chối cãi rằng anh đã yêu Lưu Chương 4 năm. Hoặc có thể anh đã yêu Lưu Chương trong khi vẫn còn yêu Châu Kha Vũ, nhưng điều này ít nhất có thể giải tỏa cho bốn năm lỗi lầm của Châu Kha Vũ. Chỉ là hai chữ Lưu Chương khiến anh nhớ tới cái đêm thời đại học vốn yên bình đã bị Châu Kha Vũ tàn nhẫn kết thúc. Mối quan hệ này ngay từ đầu đã không công bằng--- từ đầu tới cuối luôn là Châu Kha Vũ tiêu khiển, rồi bá đạo độc chiếm và đẩy Lưu Chương ra xa.


"Vậy, anh có quyền gì để ép buộc em không yêu cậu ấy?"


Ký ức đó đã được Châu Kha Vũ nói ra một cách thẳng thắn, Cao Khanh Trần nảy sinh sự tức giận do cảm giác tội lỗi gây ra. Tất cả mọi người đều biết rằng anh không hề bị ép buộc phải yêu Châu Kha Vũ, nhưng tại thời điểm này, anh lại sẵn sàng biểu đạt theo ý đó.


"Tiểu Cửu, ý của em là anh ép buộc em ở bên anh sao?"


Đôi mắt luôn tự hào của Châu Kha Vũ đột nhiên phủ lên một lớp sương mỏng manh mà Cao Khanh Trần chưa từng thấy trước đây, giống như một con đại bàng đã quen bay cao đột nhiên gãy cánh, trông vô cùng tuyệt vọng khi bị rơi thẳng xuống.


"Em không đồng ý cùng anh hôn môi, anh liền hôn em. Đêm đó là em say rượu, anh nếu không xông vào, em làm sao có thể phản bội Lưu Chương?"


Tâm trí của Cao Khanh Trần hiện lên dòng tin nhắn cuối cùng mà Lưu Chương gửi cho anh trước khi chia tay - nỗi đau này đối với Lưu Chương chắc hẳn sẽ không thể nào quên. Quả thực, nếu không có sự chủ động làm càn của Châu Kha Vũ, có lẽ anh sẽ không đủ can đảm để chịu đựng nỗi đau khổ day dứt vì phản bội người yêu của mình. Nhưng Cao Khanh Trần cũng biết rằng không bao giờ Châu Kha Vũ dùng xiềng xích đạo đức mà trói chặt anh lại, mà là đơn phương từ phía anh đối với Châu Kha Vũ sắp sửa đốt cháy tình yêu của chính mình. Cũng giống như bây giờ, cũng chính là cảm xúc quá mạnh mẽ đã khiến anh không kiêng nể bất kỳ một từ ngữ nào.


Châu Kha Vũ không nói chuyện, chỉ cúi đầu trầm mặc.


Vầng trán tinh xảo che khuất đôi mắt của cậu, một lúc sau, Cao Khanh Trần chỉ nghe thấy thanh âm sụt sịt đứt đoạn và yếu ớt, anh lền đưa tay đỡ mặt Châu Kha Vũ khiến cậu ngẩng đầu lên, sau đó anh mới phát hiện ra hốc mắt của đối phương đã ửng đỏ và ẩm ướt— —Đây là lần đầu tiên Cao Khanh Trần nhìn thấy khía cạnh nhạy cảm và yếu đuối này của Châu Kha Vũ. Cậu đã luôn quen thuộc với hình tượng cao ngạo, độc đoán và không hợp tình người. Nhưng bây giờ cậu lại đang rơi nước mắt vì Cao Khanh Trần.


Nước mắt của một người đàn ông có thể đại diện cho chiều sâu của tình yêu không? Những việc từng trải qua trong quá khứ khiến Cao Khanh Trần nghi ngờ tính xác thực của câu nói này. Nếu ai đó đang khóc, nghĩa là người đó đã yêu hết mình, anh đã rơi biết bao nhiêu nước mắt vì Lưu Chương, làm sao anh lại không yêu Lưu Chương nhiều như Châu Kha Vũ?

-

-

Chương 24:


Mặc dù vẻ mặt của Châu Kha Vũ rất đáng thương, nhưng những gì cậu nói vẫn là giọng điệu ghen tuông như thường lệ: "Cao Khanh Trần, em đã phản bội Lưu Chương, em lại muốn phản bội anh sao?"


Cao Khanh Trần đã nghe câu này khi họ mới yêu. Lúc Châu Kha Vũ vân đạm phong kinh mà nói, "Tiểu Cửu, em không thể phản bội anh như em đã phản bội Lưu Chương", cậu đã thuận tiện gieo rắc hạt giống nguyện ý bị kiểm soát trong trái tim của Cao Khanh Trần.


Dù cố tình hay vô ý, những lời nói này đã biến tội lỗi của Cao Khanh Trần đối với Lưu Chương thành con át chủ bài áp đảo của Châu Kha Vũ cho mối quan hệ này.


"Đừng nói nữa."


Cao Khanh Trần quay đầu lại và lảng tránh nhìn về phía giường: "Kha Vũ, anh không để ý rằng chúng ta quá bất bình đẳng trong mối quan hệ này. Có lẽ anh cũng yêu em, nhưng anh đang lợi dụng tình yêu mãnh liệt của em đối với anh để không chế em, điều khiển em, phải không? "


Tình yêu cố chấp nảy mầm từ năm mười sáu tuổi của Cao Khanh Trần đã trở thành đồng mưu trong tội lỗi tùy tiện của Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ đôi khi có thể ngượng ngùng, đôi khi lựa chọn hèn nhát, nhưng cái bản năng người đi săn trời sinh của cậu, để khi trưởng thành tình cờ gặp lại Cao Khanh Trần, cậu ngửi thấy khao khát mãnh liệt dành cho đối phương tỏa ra từ trên người anh. Chính thái độ không kiềm chế của đối phương đã khiến Châu Kha Vũ, người vốn do dự, đã mạnh dạn dẫn Cao Khanh Trần từng bước xuống vực thẳm, cùng anh phản bội lại đạo đức và tình yêu của mình. Đó là bản năng tự bảo vệ mình đã khắc sâu trong gen của cậu----sợ hãi trước tình yêu không chắc chắn, rồi lại bất chấp tất cả sau khi chắc chắn được yêu.


"Kha Vũ, em đã từng không quan tâm, vì em coi việc anh kiểm soát em là minh chứng cho tình yêu của anh. Nhưng thật ra, em không ngốc như vậy, chỉ là vì quá yêu anh đến mức không muốn truy vết đến cùng. Nhưng những lời nói của Doãn Hạo Vũ khiến em phải nghiêm túc suy xét, tình yêu của chúng ta rốt cuộc có bình thường không? Em yêu anh hơn bất cứ người nào khác, vì vậy mà tình yêu của em dành cho anh đã khiến em đánh mất chính mình, cam tâm tình nguyện trở thành thứ phụ thuộc vào anh. Nhưng em đã từng, rõ ràng cũng là một cá nhân độc lập. "


Cao Khanh Trần cuối cùng nói những lời này, Châu Kha Vũ chỉ nhìn anh, đáy mắt biểu lộ ra thứ tình cảm bất định.


"Kha Vũ, Em muốn trở thành người yêu của anh, không phải thú cưng của anh."


"Cuộc sống của em rối tung lên vì tình yêu của anh. Nếu như tình yêu cũng có hiệp định đình chiến, vậy thì bây giờ, em là đang thỉnh cầu anh hãy ký tên vào đó."


Mỗi khi Cao Khanh Trần tâm tình bất ổn, Châu Kha Vũ thường quen dùng tình yêu mãnh liệt của mình mà vuốt ve an ủi anh.


Như thường lệ, cậu sẽ cao ngạo mà kéo Cao Khanh Trần, để cho sự nóng nảy nhỏ bé của anh chìm trong nụ hôn dài và ấm áp, tan chảy trong cơ thể ấm áp của cậu, và giảm bớt mọi bất mãn thành những nhịp thở đều đều lên xuống.


Nhưng đêm nay, có lẽ khi cậu kịp hoàn hồn trước những lời nói của Cao Khanh Trần và nhận thấy cậu và Cao Khanh Trần đang bất giác khóc, Châu Kha Vũ đột nhiên không biết phải thể hiện tình yêu của mình như thế nào cho đúng. Trong vài tháng yêu nhau, cậu chỉ thấy Cao Khanh Trần khóc một lần---chính là ở sân ga nơi họ đoàn tụ vào đêm hôm đó, nụ hôn run rẩy đầu tiên của họ, đôi môi triền miên trong nụ hôn hòa cùng những giọt nước mắt nóng hổi của Cao Khanh Trần, nó mặn mặn, nhưng lại ngọt ngào hơn bất kỳ một loại kẹo nào trên thế giới này.


Châu Kha Vũ chưa bao giờ để mình khóc trong đời, nhưng bây giờ cậu ấy đang khóc, lặng lẽ đến nỗi khi phát hiện ra, cậu còn nghi ngờ đó là mồ hôi chứ không phải nước mắt.


Châu Kha Vũ do dự rồi ngẩng đầu lên hôn Cao Khanh Trần. Một nụ hôn cực kỳ mềm mại và kiềm chế, khéo léo như sợ làm phiền một đứa trẻ đang ngủ. Nước mắt của Châu Kha Vũ hòa vào nước mắt của Cao Khanh Trần, giống như làm nhân chứng cho tình yêu điên cuồng của họ, chứng kiến ​​nụ hôn này chân thành đến như thế nào.


Trước khi đi, Châu Kha Vũ gõ cửa phòng Doãn Hạo Vũ.


Doãn Hạo Vũ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản nhất, nhưng nét mặt cậu lại mang theo niềm tự hào của một người chiến thắng. Cậu hơi ngẩng đầu lên và chăm chú nhìn Châu Kha Vũ, một nét cười ranh mãnh đầy tự hào của thiếu niên vẽ lên từ khóe miệng.


"Doãn Hạo Vũ, đây là cách cậu cảm ơn tôi?"


Châu Kha Vũ cụp mắt xuống và nhìn Doãn Hạo Vũ, trên khuôn mặt bình tĩnh không có biểu tình gì thêm — giống như khi cậu mười tám tuổi, trầm lặng mà uy hiếp chống lên bàn bằng cả hai tay và hỏi liệu Cao Khanh Trần có phải cùng Lưu Chương yêu đương hay không.


"Anh Kha Vũ, anh nói rằng chúng ta là cùng một loại người."


Doãn Hạo Vũ tươi cười đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Châu Kha Vũ, nhướng mày nhìn hắn không chút sợ hãi: "Nhưng khác với anh. Tôi chỉ là đoạt lại những gì thuộc về mình."


Doãn Hạo Vũ của năm mười bảy tuổi, một linh hồn mười bảy tuổi, trong mười bảy năm cuộc đời chỉ yêu một mình Cao Khanh Trần.


"Doãn Hạo Vũ, ngoài việc thỏa mãn tính chiếm hữu đáng xấu hổ của mình, cậu có thực sự quan tâm đến những gì Cao Khanh Trần thích và muốn không?"


Châu Kha Vũ nhấc đầu đang dựa vào khung cửa, vươn tay đóng cửa lại đứng vào trong phòng.


"Tất nhiên, tôi biết anh ấy thích anh và muốn anh."


Doãn Hạo Vũ cười cười lộ ra hàm răng hổ vô tội, nghiêng đầu, tiến đến thì thầm vào tai Châu Kha Vũ mà vẫn đảm bảo Châu Kha Vũ đều có thể nghe thấy rõ ràng từng lời nói của mình: "Nhưng anh chỉ là một tên kiểm soát hèn nhát, một kẻ điên thích diễu võ dương oai, anh không xứng đáng với tình yêu của anh ấy. "


Nụ cười của Doãn Hạo Vũ rõ ràng có nghĩa là trên đời này chỉ có tôi mới hiểu rằng anh ấy thực sự quan tâm đến Châu Kha Vũ. Đối với Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần mà nói, tình yêu thậm chí còn là loại thuật ngữ kín đáo nhất. Thứ cậu muốn là sự ràng buộc đời dời kiếp kiếp.


"Cậu không sợ rằng tôi đã nói với Cao Khanh Trần những gì cậu đã làm đêm đó sao?"


"Tôi một chút cũng không sợ." Doãn Hạo Vũ lắc đầu chắc chắn, trên mặt mang theo vẻ tự tin ấu trĩ, "Bởi vì tôi biết rằng anh yêu anh ấy rất nhiều. Hơn nữa, anh thậm chí còn không dám đối đầu với khi vừa rồi cửa còn mở, anh là sợ anh ấy nghe thấy, đúng không?"


Vào đêm Châu Kha Vũ rời đi, Cao Khanh Trần ôm Doãn Hạo Vũ nằm ngủ.


Đêm đó, Doãn Hạo Vũ không cần giả vờ mộng du mà ôm eo Cao Khanh Trần một cách lặng lẽ, đắm chìm trong hạnh phúc khi cảm nhận lại nhiệt độ cơ thể của anh trai mình, bù đắp cho sự dịu dàng đã rời khỏi cậu từ bốn năm trước.


Vòng eo mảnh mai và bờ mông đầy đặn của anh cả lại dính chặt vào bên hông cậu - thân thể này đã từng bị những người đàn ông khác ôm lấy, từng bị họ chiếm giữ, giống như một quán trọ sôi động, chấp nhận người khác ra vào, nhưng chỉ có Doãn Hạo Vũ là khách trọ lâu dài nhất.


Vào giữa đêm, Doãn Hạo Vũ cảm thấy Cao Khanh Trần run rẩy trong vòng tay của mình, dường như anh đang lặng lẽ khóc. Vì vậy, cậu ôm lấy anh trai mình chặt hơn chút nữa. Đêm nay, anh trai lại hoàn toàn thuộc về mình, cậu không còn mong đợi gì hơn nữa.


Cậu là em trai của Cao Khanh Trần, có thời gian là cả một đời, một đời nhẫn nại, một đời yêu thương cùng một đời dịu dàng, để khiến Cao Khanh Trần triệt để quên đi Châu Kha Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro