King • Vua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/

Mỗi chợ đen đều có chủ nhân.
Bọn họ thường sẽ không lấy tên thật để xuất hiện, nhưng đều có một code name lưu hành rộng rãi.

Ví như "King".
Ngay cả ở nơi như Los Angeles, cũng là một cái tên nghe tiếng đã sợ vỡ mật.

Chợ đen của King nằm ở trung tâm thành phố Los Angeles.
Nếu phải nói nơi nào ở Los Angeles thể hiện rõ nhất danh hiệu "Thành phố của những thiên thần", vậy nhất định là mảnh đất Tu La (1) tập hợp quyền lực, phồn hoa, kích tình, bạo lực, dơ dáy này.
Có thể thấy súng, đạn dược và thuốc cấm ở khắp nơi sẽ khiến bạn hoảng hốt, tại sao lúc ma quỷ hôn mình, sẽ có cảm giác như đang được thiên sứ ôm ấp?

King có thể là rất nhiều người, nhưng phải là người đang sống.
Hiện tại, King là Vương Nhất Bác.

Tác phong của Vương Nhất Bác không giống những King trước đây, cậu độc quyền không phải là kinh doanh thế giới ngầm, mà là lòng người.

Sư tử có hai mặt, một mặt trời, một mặt trăng.
Mặt trời trí mạng, mặt trăng còn trí mạng hơn.

"Sao không nói hả, King?" Grace nhìn hai người trước mặt gắn bó keo sơn đều không nói gì, cho rằng bản thân đã khiêu chiến thành công, bắt đầu cảm thấy dương dương tự đắc.

Đối với sự tố cáo của Grace, Vương Nhất Bác hoàn toàn không có động tĩnh gì, tự mình lục lọi các dụng cụ tra tấn khác nhau đang loé lên sự sắc bén trên chiếc bàn bên cạnh, có vẻ như đang chọn ra một món đồ chơi vừa tay.

"Làm sao vậy Xiao?"
Chọc giận Vương Nhất Bác không thành, Grace chuyển hướng sang Tiêu Chiến, mỉm cười, kéo căng bắp thịt cháy khét trên mặt, "Mày sẽ không đến bây giờ mới phát hiện vị bên cạnh mày mới là kẻ đứng sau mọi chuyện chứ?"

"Không phải mày rất thông minh sao?"

"Không phải mày rất kiêu ngạo sao? Xiao?"

Đôi mắt của Tiêu Chiến ẩn trong bóng tối, im lặng.

Đường gân trên trán Vương Nhất Bác khẽ động.
Nhưng Tiêu Chiến đã đưa tay ra chặn cậu lại, nên cậu chỉ lặng lẽ đứng phía sau Tiêu Chiến, cảm nhận luồng khí đang dâng trào xung quanh anh, không ôm anh, cũng không làm phiền anh.

Không khí dần ngưng trệ.
Tiêu Chiến bắt đầu hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, và những chi tiết đã bị anh phớt lờ.

Ví như trong bữa tối đầu tiên ở khách sạn, Bạch Ngưng nói rượu ở Los Angeles rất mạnh, không lưu lại dấu vết thuyết phục anh uống nhiều chút, tỏ ra niềm nở giống như mọi lần trước đây cố gắng thân cận anh, quá niềm nở, vì vậy Tiêu Chiến cơ bản không chú ý đến rượu có gì đó không đúng.
Ví như sau khi say rượu nằm trên giường ở khách sạn mơ thấy Vương Nhất Bác, cho dù là đang ôm cậu, hay được cậu ôm, Tiêu Chiến đều cảm thấy sự đụng chạm lúc đó quá chân thật, quá mức chân thật.

Lại ví như, cảnh tượng lần đầu tiên anh gặp Vương Nhất Bác.

Liệu, thật sự là lần đầu gặp sao?

Một vài đối thoại và cảnh tượng nhỏ vụn đi vào não bộ anh, cái chết của Bạch Ngưng hiện lên trước mắt, Tiêu Chiến liếc nhìn "King" đã chết nằm trên mặt đất, từng đoạn, loé sáng, đột nhiên tất cả mọi chuyện đều được xâu chuỗi với nhau.

Anh vô thức mở rộng hai tay đặt ở trước mắt.

Lòng bàn tay trắng ngần, mềm mịn, khô ráo.
Nhưng Tiêu Chiến đã nhìn thấy máu tươi, đầy tay, máu tươi đỏ thẫm.

Điều này khiến anh bỗng nhiên bùng nổ một cỗ phấn khích không thể kiểm soát được.

Grace dường như không có ý dừng lại, cô ta khổ sở di chuyển con ngươi, gần như dùng ngụm khí cuối cùng nói với Tiêu Chiến, "Xiao, đừng giả vờ bộ dáng nạn nhân vô tội nữa, OK?"

"Tính ra, mày so với bọn tao còn tàn nhẫn hơn nhiều."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt Grace đã không thể để vào mắt nữa, lộ ra biểu tình trông như sửng sốt, "Mày thì biết cái gì?"

"Ha, tao biết cái gì ư?" Grace dùng hết sức nâng cao giọng, "Tao cái gì cũng biết cả!"

"Ví như?"

"Ví như mày có thể câm miệng lại." Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện trước mặt Grace, không biết đã đeo găng tay từ lúc nào, cầm một chiếc dùi cực kỳ tinh xảo, đầu nhọn đối diện với nhãn cầu của Grace.

Toàn thân Grace run rẩy.
Lò sắt theo đó phát ra một chuỗi tiếng "xèo", hơi nước bốc lên, phảng phất tuyệt vọng, rơi xuống, biến thành nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn.

"Nếu tao không thì sao?" Grace cười gằn.

Người sắp chết lời nói cũng ác độc.
Grace rất rõ mạng của mình sắp đến hồi kết rồi, chết cũng muốn kéo người làm đệm lưng, mặc kệ là ai, cho dù là người hay quỷ, cùng nhau đi, cùng nhau xuống địa ngục đi.

"Nhất Bác, dừng lại."
Lần này đổi lại Tiêu Chiến từ phía sau ôm lấy Vương Nhất Bác, lấy dùi từ trong tay cậu, "Bảo bối của anh phải ngoan ngoãn, Nhất Bác của anh phải sạch sẽ."

Cho dù Vương Nhất Bác với tư cách là "King" đã làm cái gì, chỉ cần Tiêu Chiến cho rằng cậu sạch sẽ, cậu chính là sạch sẽ, không ai khiết hơn cậu, cậu còn khiết hơn cả mặt trời.

Sư tử nhỏ nghiêng mặt qua, màu đỏ lan tràn trong khoé mắt truyền đến trong đồng tử của Tiêu Chiến, hai mắt nhìn nhau, cực kỳ triền miên, vạn phần tà ác, một kẻ tàn nhẫn, người kia còn tàn nhẫn hơn.

"Nói đến đây, tao phải cảm ơn mày." Tiêu Chiến bỗng mỉm cười, tay cầm dùi đến gần Grace, dịu dàng hơn cả thiên thần.

Ánh trăng ở trên môi anh mạ lên sắc đỏ lộng lẫy khác thường.
Sắc đỏ là một trong ba màu cơ bản, có sức xuyên thấu mạnh nhất, loá mắt nhất, Grace bị chói đến mức mắt mở không ra, ánh mắt kinh hãi rơi trên nốt ruồi đen dưới môi kia.

Giọng nói êm ái lại vang lên bên tai, "Cảm ơn mày đã giúp tao hiểu ra chân tướng."

Cái dùi phá vỡ thuỷ tinh thể, màu đen dần chuyển sang đỏ.
Tại sao lại không đau? Tại sao không cảm thấy đau?

Sắc đỏ chôn vùi sắc đen.
Là ai ở trong bóng tối chạm vào khuôn mặt của Thần Chết?

Mọi thứ đều hướng về cái chết tịch mịch.

Cái chết.

Tịch mịch.

2/

Đêm nay, đổi lại Tiêu Chiến vùi đầu vào ngực Vương Nhất Bác.
Ở trong căn phòng của King.

Hai người đều trần truồng.

Tiêu Chiến rất thoải mái.
Anh thản nhiên, khoan khoái, đắc ý, cảm thấy bản thân sở hữu mọi thứ trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm anh rối bời nữa.

Cào bỏ lớp vỏ ngoài kiềm chế, anh đã trở thành anh nguyên thuỷ nhất.

Sư tử nhỏ hôn anh, "Ca ca, ngủ rồi sao."
"Đang ngủ rồi." Tiêu Chiến khẽ nhắm mắt lại.

"Thật sao?"
"Giả đó."

"Ca ca thật hư."
"Bảo bối không thích anh hư sao."

Vừa lật người, Tiêu Chiến cưỡi lên người Vương Nhất Bác.
Lúc làm tình với Vương Nhất Bác, anh dường như càng thích tư thế có lực khống chế này, làm như thế nào, nhanh hay chậm, làm ở đâu, làm bao lâu, đều do anh quyết định.

Anh cau mày đem bộ phận sinh dục của Vương Nhất Bác đưa vào trong cơ thể mình, ưỡn eo ngồi xuống, ngồi xuống từ từ, nhưng sư tử nhỏ làm sao sẽ để anh chậm rãi?
Thẳng lưng, dương vật thô bạo trực tiếp đỉnh đến nơi sâu nhất, Tiêu Chiến sướng đến ưỡn đầu, dùng ánh mắt lúc Vương Nhất Bác làm anh nhìn Vương Nhất Bác, thở dốc, "Nhất Bác không ngoan."

"Ca ca hi vọng em ngoan?"

Cho dù là bao nhiêu lần, câu "ca ca" này luôn có thể khiến Tiêu Chiến bạo phát ham muốn tình dục mãnh liệt hơn.

Nam nhân dưới thân nhỏ hơn anh, so với anh nhỏ hơn nhiều tuổi, anh cảm thấy bản thân đang mê hoặc cậu, thành công dụ dỗ cậu.
Trên mái tóc vàng xinh đẹp sẽ dính tinh dịch của anh, đôi môi xinh đẹp sẽ dính tinh dịch của anh, dương vật thô lớn kia cũng sẽ dính tinh dịch của anh, chàng trai tóc vàng xinh đẹp này sẽ bị anh vấy bẩn, bị anh chiếm hữu, hoàn toàn chiếm hữu, thân thể trẻ tuổi sẽ vì anh ra mồ hôi, vì anh mà thở dốc, làm tình với anh, dương vật dính vào nhau sẽ không tách ra, bắn trong anh, bắn trong anh rất nhiều lần, cao trào, cùng nhau lên đỉnh, cùng nhau lên đỉnh rất nhiều lần.

Tiêu Chiến cảm thấy nước trong não mình muốn bốc hơi rồi.
Anh không nhịn được chủ động, hai tay ấn lên cơ bụng Vương Nhất Bác, đầu tiên là đầu gối trừu động qua lại dán vào giường, tựa hồ cảm thấy làm chưa đủ sâu, sau đó hai chân giẫm trên giường, bắt đầu chồng chất đâm rút lên xuống, bờ mông trắng mềm không ngừng đánh vào tinh hoàn của Vương Nhất Bác.

Nhìn từ phía sau, mông của Tiêu Chiến đang dần đỏ lên, bị động tác kịch liệt của bản thân làm cho đỏ, nhìn từ phía trước, dương vật của chính Tiêu Chiến đang đong đưa mãnh liệt trong không trung, quy đầu không ngừng tràn ra ái dịch, rỉ ra, nhỏ giọt trên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến dùng tay lau nó đi, nói bảo bối em thật đẹp, Vương Nhất Bác liền siết eo anh, đỉnh anh từ dưới lên, đục khoét anh, nói thừa rồi đồ của ca ca đương nhiên đẹp, lúc ca ca bị em làm còn đẹp hơn.

Tiêu Chiến liền phát cáu, nói với Vương Nhất Bác là anh đang làm em.

Sư tử nhỏ ngồi thẳng dậy, khoá chặt ca ca của cậu vào lòng, véo mông ca ca bắt đầu mạnh bạo làm ca ca, ca ca thốt ra tiếng rên yêu kiều, nói bảo bối bắt nạt ca ca.
Vương Nhất Bác làm anh mạnh hơn, nói ca ca lợi hại vậy ai có thể bắt nạt ca ca chứ? Sư tử nhỏ làm ca ca đến nảy lên trên, lại khiến ca ca rơi xuống một cách nặng nề, mỗi một lần đều đâm vào bên trong ca ca.

Tiếng rên của ca ca vỡ nát, nhưng sư tử nhỏ không có ý định dừng lại, âm thanh bạch bạch càng lúc càng vang, trầm giọng hỏi ca ca, là ai đang làm ai?

Tiêu Chiến không chịu thua, vừa thít hậu huyệt gần như kẹp sư tử nhỏ bắn rồi.
Sau đó lại thít vài cái mạnh mẽ, dùng khí lực còn hơn lúc giết người kẹp sư tử nhỏ của anh, ôm chặt cổ sư tử nhỏ, vừa kẹp vừa làm nũng thở hổn hển bên tai sư tử nhỏ, nói bảo bối là anh đang làm em.

Sư tử nhỏ sướng đến hai mắt đỏ hoe, sướng đến cắn chặt môi, cậu khoá chiếc eo mảnh mai của Tiêu Chiến bằng hai ngón tay cái đều chạm vào nhau, cúi người đè Tiêu Chiến trên giường, vẻ mặt thèm khát nhìn ca ca của cậu, nói vậy xem thử là miệng ca ca cứng hơn hay là bên dưới em cứng hơn.

Tư thế này Tiêu Chiến cơ bản không thể nào chống cự.
Chân anh bị Vương Nhất Bác gấp lại, thân thể bị Vương Nhất Bác chồng lên, hậu huyệt phấn nộn căng mở, đang nuốt lấy ái dịch, cũng đang nuốt bộ phận sinh dục của Vương Nhất Bác, mu bàn chân của anh kéo căng hết sức, toàn thân đều nóng bừng.
Đồ vật của Vương Nhất Bác còn nóng hơn anh, mồ hôi hừng hực chảy ra, nước mắt nóng hổi chảy ra, tiếng rên rỉ thiêu cháy thoát ra, linh hồn nóng bỏng cũng bay ra, nói ca ca anh là của em, Tiêu Chiến em yêu anh.

Anh nghe được chưa, Tiêu Chiến?
Em yêu anh Tiêu Chiến, bất kể anh là ai, em đều yêu anh, em yêu anh Tiêu Chiến, em vĩnh viễn yêu anh.

Nước mắt của Tiêu Chiến ngắt quãng, ứa ra, lại ứa ra hơn nữa.
Anh nhìn về bức tường hoa lệ, ánh đèn màu cam ánh lên hình ảnh phản chiếu của anh và Vương Nhất Bác, đến cả dương vật đang đâm rút ở nơi giao nhau của hai thân thể cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh cúi đầu nhìn xem, lại quay đầu nhìn, Vương Nhất Bác đang làm anh, làm anh đến quên mình, anh cảm thấy mọi hơi ấm trên thế gian này đều chảy vào giữa hai chân anh, anh muốn được Vương Nhất Bác hoà tan, mặt trời của anh, tất cả của anh, ý nghĩa cuộc sống của anh, toàn bộ hơi thở của anh.

Tiêu Chiến giống như ngọn cỏ đuối nước, hai tay treo trên cổ Vương Nhất Bác, mặc cậu điên cuồng cường bạo.
Anh si mê mở miệng, như thể đang ngậm Vương Nhất Bác, mi tâm lan tràn nước xuân, hoá thành những giọt nước thật tinh mịn phủ đầy cả gương mặt, gợi cảm đến không gì sánh bằng.

Dương vật của sư tử nhỏ căng trướng đến đỉnh điểm, đường gân trên thân gậy đang chà đạp thịt mềm mẫn cảm của Tiêu Chiến, đỏ rồi, sưng rồi, chịu không nổi, Tiêu Chiến co giật đạt cao trào.
Cảm giác dương vật và tuyến tiền liệt cùng nhau đạt cao trào giết chết anh, răng thỏ của anh cắm sâu vào vai Vương Nhất Bác, nốt ruồi dưới môi cọ vào nốt ruồi nhạt màu trên đầu vai Vương Nhất Bác, cũng đã cao trào.

Vương Nhất Bác chịu đựng cơn đau hôn Tiêu Chiến.
Hôn lên trán, chóp mũi, má, môi anh, còn có những hạt mồ hôi gợi cảm, nước mắt xinh đẹp, nói đi nói lại vào bên tai anh, ca ca em yêu anh, Tiêu Chiến em yêu anh.

Ca ca không sợ, ca ca không lạnh, ca ca, ca ca của em.

Lại bắn vào bên trong anh, rất rất sâu trong thân thể.

Bắn vào bên trong linh hồn anh.

3/

Nửa tháng trước.

Tiêu Chiến lần thứ hai bị đưa vào phòng đấu giá.
Ăn mặc, trang điểm, giống như một con búp bê cao ngạo, từ đầu đến chân đều tinh xảo, từ trong ra ngoài đều âm u lạnh lẽo.

"King."
Tiêu Chiến kẹp điếu thuốc, hoá trang nước mắt ở khoé mắt trông khá đáng yêu, "Nói chuyện chút?"

"King" không lên tiếng, ngăn cách tấm bịt mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Quần áo của anh sao lại không vừa vặn như vậy?" Tiêu Chiến tiếp tục nói, "Hay anh căn bản mặc không quen loại quần áo này?"

"King" rõ ràng giật mình, đút tay vào trong túi quần, tựa như kết nối một loại công cụ truyền tin nào đó, động tác này không thoát khỏi tầm mắt của Tiêu Chiến.

"Sao vậy? Báo cáo với chủ nhân?" Tiêu Chiến thở ra làn khói xanh, "Chẳng bằng tôi trực tiếp nói với hắn?"

Tiêu Chiến đã quen kẹp điếu thuốc ở ngón giữa và ngón áp út, như vậy ngón trỏ và ngón cái của anh vẫn có thể làm việc khác.
Ví như nhận tiền, ví như giao dịch.
Lúc trước bàn tính chuyện ghi chép đánh bạc ngoại vi, hiện tại là trù tính làm sao để mình có thể sống tiếp, anh còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.

Chỉ là anh không biết, đầu bên kia công cụ truyền tin, chủ nhân của "King", chính là thiếu niên tóc vàng đã khiến anh nhớ mong, vẻ đẹp mà anh tâm tâm niệm niệm muốn chiếm làm của riêng mình.

"Dù anh là ai, tôi có thể hợp tác cùng anh."
Tiêu Chiến lại đốt một điếu thuốc, rít sâu một hơi mới nói, "Giá trị của tôi là chuyện không thể nghi ngờ, tôi cũng không phải kẻ cổ hủ, hợp tác với tôi có trăm lợi và không có hại, tôi chỉ muốn hai thứ."

"Tiền và tự do."

Đối phương im lặng một hồi, điện thoại của "King" vang lên.
Hắn nhanh chóng mở ra, sau khi kiểm tra tin nhắn mới nói với Tiêu Chiến, "Hai thứ này đều rất quý giá."

"Nhưng chúng tôi nguyện ý chơi trò này cùng cậu."
"Tiền là chuyện nhỏ, tự do cũng không thành vấn đề, nhưng——"

"Cậu, hoặc bất kỳ người bạn nào của cậu, chỉ có một người được sống."

Tiêu Chiến híp mắt.
Anh bắt đầu suy nghĩ, không nghi ngờ gì giá trị của Bạch Ngưng lớn hơn Kyle, sự yêu thích của người phương Tây đối với mỹ nhân phương Đông quả là ngoài sức tưởng tượng, mà Kyle có thể thấy ở bất cứ đâu đối với người bản địa, bọn họ sẽ không bao giờ có hứng thú, vì vậy, Kyle nói không chừng đã bị ra tay dã man, còn Bạch Ngưng...

Không đợi Tiêu Chiến nghĩ thêm, "King" đã cắt ngang dòng suy tư của anh, "Lựa chọn này cũng sẽ được đặt trước mặt hai người bạn của cậu, nếu trong các cậu một người có thể được 'hai phiếu', vậy người này liền có thể sống."

"Nếu cả ba người đều chọn mình, vậy thì đều chết hết."

"Tôi từ chối." Tiêu Chiến cười kinh thường, không hề do dự nói, "Chơi trò thử lòng với tôi sao?"

"Dưới trường hợp này, bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ chọn bản thân đi?"
"Các người nếu không muốn kiếm tiền, chỉ muốn đùa chết bọn tôi, vậy tôi không có gì để nói, nhưng chủ nhân của anh đã kinh doanh một nơi như thế này, hắn chắc chắn sẽ không vì chơi trò chơi mà đánh mất cây hái ra tiền là tôi đây, vì vậy, sống chỉ có thể là tôi."

"Đương nhiên, nếu một trong hai người bạn của tôi đã chết, hoặc đã tàn phế, vậy thì không thể thương lượng rồi."

Tiêu Chiến luôn gây áp lực hung hăng như vậy.
Ở trường học, giữa bạn bè, ở bất kỳ đâu đều vậy, anh không quan tâm đến những ánh nhìn đâm chọt sau lưng, nhưng không có nghĩa là những kẻ ghen tỵ hèn mọn này sẽ không hạ thủ với anh.
Ví như có một câu nói rất hay ——Có thể chân chính làm tổn hại bạn, vĩnh viễn sẽ chỉ có người bạn tốt nhất của bạn.

King cũng mỉm cười, "Không hổ là Xiao."

"Nhưng không biết bạn bè cậu có cùng suy nghĩ giống cậu không? Bọn họ sẽ lo lắng cho an toàn của cậu như cậu lo cho họ ư?"

Một vệt đen tuyền xuất hiện trong mắt Tiêu Chiến.
Anh hời hợt nói, "Phải rồi, ai mà biết được."

"Nếu bọn họ hai lòng, vậy thì tất cả đều xuống địa ngục đi."

Vương Nhất Bác ở đầu bên kia không chỉ nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến, mà vẫn luôn nhìn vào hình ảnh trong phòng đấu giá, thu hết vào trong đáy mắt biểu tình đẹp đẽ hiểm độc của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác trong thoáng chốc cảm thấy, Tiêu Chiến và cậu là cùng một loại người.
Có lúc, ác quỷ và thiên thần chỉ cách nhau một cái xoay người.

Từ lần đầu tiên phát hiện Tiêu Chiến muốn xâm nhập ID của cậu, Vương Nhất Bác đã bắt đầu quan sát Tiêu Chiến, thông qua mỗi một camera quanh người anh mà nhìn anh, thấy anh cau mày thấy anh cười, thấy anh thủ dâm với chính mình tóc vàng, thấy đến dục hoả thiêu thân.

Bạch Ngưng ở khách sạn hạ thuốc Tiêu Chiến mưu đồ quấy rối, Vương Nhất Bác phái người đuổi cô ta đi, tự mình vào trong phòng Tiêu Chiến.
Cậu ngửi anh, liếm anh, suýt nữa đã tiến vào anh, nhưng Tiêu Chiến ở trong mộng ôm lấy cậu, ở trong hiện thực cũng ôm lấy cậu, ôm cậu rất chặt, thật nóng, quá nóng.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy.
Giống như mặt trời, chính là mặt trời.

Cậu dừng lại động tác trên tay, từng chút từng chút cài lại cúc áo cho Tiêu Chiến, lau khô đôi môi ướt át cậu đã hôn, đặt lên trán Tiêu Chiến một nụ hôn, không nỡ rời đi, bắt đầu ra tay dọn dẹp những kẻ âm mưu hãm hại Tiêu Chiến.

Mà hiện tại, ở nơi này, ở địa bàn của mình, Tiêu Chiến đang ở ngay trước mặt.
Một ngọn lửa tà ác dâng lên từ bụng dưới, Vương Nhất Bác cảm thấy cổ họng nóng rực, mái tóc vàng bị vén ra sau tai, cậu muốn anh.

Muốn Tiêu Chiến.

Cậu sẽ không còn thoả mãn chỉ nhìn anh qua màn hình nữa, cậu muốn mặt đối mặt, trần truồng với loã thể, đâm vào bên trong thân thể anh làm anh đau đớn.

Nhưng Vương Nhất Bác rất rõ, muốn chinh phục một người như vậy tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Vì vậy mới có một loạt cuộc gặp gỡ sau này, thăm dò, bảo hộ, câu dẫn và toàn tâm toàn ý chiếm hữu.

Khi Vương Nhất Bác phát hiện cậu đồng thời hy vọng có được Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng hy vọng có được cậu, quỷ Satan đã biến mất, tình yêu sạch sẽ nhất được nâng lên đầu quả tim, thuần khiết giống như thú tính nguyên thuỷ nhất.

Vô khuyết.

Và câu nói kia "Nếu bọn họ hai lòng, vậy thì tất cả đều xuống địa ngục đi", đã được Vương Nhất Bác ——biến thành hiện thực.

Bạch Ngưng đã nếm liều lượng gấp 10 lần, là "dược" chân chính.

Trong Deepweb cũng sẽ không xuất hiện hacker lòng tham không đáy kia nữa, Kyle đến chết cũng sẽ không rõ, giữa người bạn Trung Quốc thân nhất của hắn và King kẻ giết người không chớp mắt kia có ràng buộc như thế nào.

Còn đối với những khán giả bên ngoài lồng kính.

Sau khi Tiêu Chiến đã chơi đùa vui vẻ.

Đều bị Vương Nhất Bác giết sạch.

4/

Vẫn là xe việt dã.
Vẫn là tuyến đường lúc đầu, chỉ là tâm tình và bạn đồng hành đã khác hẳn.

Los Angeles, Las Vegas, The Wave Valley.
Sắc cam, đỏ sẫm, và sắc vàng.

Màu sắc thuộc về bọn họ.

"Ca ca, bài hát này hay quá."

"Ca ca, khát nước không?"

"Ca ca, lái chậm quá, nhanh hơn được không."

"Ca ca, kính râm của em đẹp hơn của anh, có muốn đổi không."

"Ca ca..."

"Im miệng Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến bỗng phanh gấp, Vương Nhất Bác suýt thì bay ra khỏi ghế phụ, không nhịn được chửi một câu, còn nói, "Ca ca thật hung dữ."

"Bảo bối, muốn anh trị em sao?" Tiêu Chiến niết cằm Vương Nhất Bác kéo mặt cậu đến trước mắt mình, "Đừng cho rằng em dễ thương thì anh sẽ hạ thủ lưu tình."

"Dễ thương?"
Vương Nhất Bác ngược lại kéo Tiêu Chiến vào lòng, từ trên cao cúi xuống nhìn anh, "Ca ca, bộ dáng em hiện tại còn đáng yêu sao? Lẽ nào không gợi cảm sao?"

Trước khi xuất phát, Vương Nhất Bác đã cắt mái tóc vàng đổi thành một tấm bảng đen.
Cậu nói như vậy có cảm giác tươi mới hơn, đợi Tiêu Chiến ngắm ngấy rồi lại đổi cái khác, còn ở trên giường thử nghiệm, ép Tiêu Chiến nói như vậy thật đẹp trai, như vậy rất ngầu, kết quả chính là bị Tiêu Chiến hung hăng cắn sưng vai còn không biết hối cải làm anh rất nhiều lần.

"Gợi cảm, đương nhiên là gợi cảm." Tiêu Chiến ngẩng đầu cắn cằm Vương Nhất Bác, "Nam nhân của anh có thể không gợi cảm sao?"

"Vậy thì Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi, "Anh thấy nam nhân của anh thế nào?"

Tiêu Chiến một miệng không đường hoàng, "Xinh đẹp? Có tiền? Có thực lực? Còn có, ừm, phương diện kia rất lợi hại?"

"Tiêu Chiến, anh biết em đang hỏi cái gì." Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mỉm cười, "Xem ra em đủ lòng tham."

"Hả?"

"Bởi vì anh cũng đủ lòng tham."

"Vậy thì ca ca, trước đây tự tin em sẽ không giết anh đến vậy, chính là vì điều này?"

"Dĩ nhiên không phải."
Khu vực miền Tây nước Mỹ nóng và nắng rực, Tiêu Chiến rất thích sự nhiệt tình này, anh cầm vô lăng, nhớ tới ánh mắt Vương Nhất Bác đang ôm anh sợ anh lạnh, cố ý lười biếng mà nói, "Anh thấy rõ em còn có lương tâm, còn có tình cảm."

Ngón tay mảnh khảnh của Vương Nhất Bác lướt qua mặt Tiêu Chiến, "Ca ca nói đúng rồi, nhưng em chỉ có lương tâm, chỉ có tình cảm với mình anh."

"Rõ ràng, ca ca cũng vậy."

"Phải không?" Cùi chỏ Tiêu Chiến chống lên chỗ tựa lưng của ghế lái phụ, cười tít mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Vì chúng ta đều có lòng tham như vậy, đều có tình cảm nhiều vậy, em không sợ anh bị dụ dỗ sẽ thay lòng sao?"

"Bỏ cuộc đi, Tiêu Chiến."
Vương Nhất Bác cong khoé miệng, mang theo cái liếc xéo câu lấy cằm Tiêu Chiến.

"Anh cho rằng em sẽ cho anh cơ hội bị dụ dỗ sao?"

"Em sẽ vĩnh viễn đứng trên đỉnh."

"Chỉ có em mới là 'Vua' thật sự của anh."

HOÀN.

———————
(1) A-tu-la hay Asura (Tiếng Phạn: असुर Asura) hay các thần (Ác Thần) ở đình miếu trong tín ngưỡng Ấn Độ, đặc biệt được nhắc đến nhiều trong Phật giáo. A Tu La là một trong 6 đạo (Thiên, Nhân, A Tu La, Súc sinh, Ngạ quỷ, Địa ngục), một trong 8 bộ chúng, một trong 10 giới, một trong những vị thần xưa nhất ở Ấn Độ, một loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần và thường tranh đấu với trời Đế Thích không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro