Mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/

Sắc trăng như dao, sáng trưng rơi vào phòng hành hình.
Tạo nên sự tương phản thú vị so với phòng chứa dụng cụ tra tấn.

Đều không khiến người ta sợ hãi bằng cái giũa Vương Nhất Bác đang cầm trong tay.

Dao thì nhói đau, một nhát chí mạng.
Giũa thì đau âm ỉ, tra tấn từ từ, đem ba hồn bảy vía của bạn từng chút từng chút toàn bộ nghiền thành bã.

Cái giũa trong tay Vương Nhất Bác không phải loại bình thường.
Thân dao mảnh dài sáng choang, một đầu uốn thành cái móc, đầu kia là bén nhọn.
Móc câu là giũa, bén nhọn cũng là giũa, đâm thủng da xuyên qua máu thịt, bên trái là cơn đau chậm, bên phải là cơn đau chậm hơn, lên trên cũng không được, xuống dưới là cái chết.

Toàn thân Kyle máu thịt mơ hồ.
Đôi mắt hắn lộ ra sắc xanh vẩn đục, giống như thuỷ tinh đã cũ.
Mái tóc vốn dĩ màu vàng chuyển đỏ, bị máu và mồ hôi sánh thành từng dòng từng dòng, rũ xuống, giống như những con rắn chết dính trên mặt.

Rất rõ ràng, trước khi gặp được Tiêu Chiến, hắn đã bị hành hạ không ít.

Tiêu Chiến nghe thấy câu nói của Vương Nhất Bác, quay đầu sang một bên.
Anh không phải thiếu niên đơn thuần gì cả, ngược lại, không ai hiểu rõ thứ xấu xí nhất trên thế giới là gì hơn anh, nhưng cái lạnh của hiện thực và cái nóng của Vương Nhất Bác đã tra tấn anh gấp đôi.

Tại sao một người bạn quen biết nhiều năm lại không bằng một chàng trai mới ở bên anh chục ngày?

Tiêu Chiến tràn đầy lửa giận, nhưng tay không tấc sắt.
Một mặt tối tăm hơn của anh bắt đầu át khách làm chủ.

Cái giũa được Vương Nhất Bác đâm vào cổ Kyle, dùng đầu nhọn.

Từ trong cổ họng Kyle phát ra tiếng rên nặng nề.
Đầu nhọn rất mảnh, góc độ này thật xảo trá, điểm chảy máu được thân giũa thô cứng chặn lại, sẽ không bắn tung toé, sẽ không làm bẩn quần áo của sư tử nhỏ.

Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình nhìn hắn, "Nói, một chữ cũng không được bỏ sót."

Kyle không lên tiếng, chỉ liên tục thở hổn hển, "Nói cái gì?"

"Xem ra mày nghe không hiểu lời tao nói."
Vương Nhất Bác ấn cái giũa, bắt đầu chầm chậm xoay tròn.
Đầu nhọn thô ráp xoáy vào trong máu thịt, tàn nhẫn hành hạ đến chết từng sợi dây thần kinh, đau đớn bùng phát từ trong mỗi lỗ chân lông, lan ra khắp cơ thể.

Hắn cuối cùng đã không chịu được nữa, dùng sức lực toàn thân gào lên, "Stop! Tao nói!"

Vương Nhất Bác buông tay, đứng dậy, chắn trước mặt Tiêu Chiến.

Kyle hai mắt đỏ như máu, xuyên qua Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, "Xiao, tao bị ép buộc, Grace cũng bị ép, tụi tao đều bị ép buộc, bọn họ uy hiếp tụi tao!"

Tiêu Chiến nhíu ấn đường một cái, "Thật sao?"

Mới nãy Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác vào cửa, Kyle liền nhận ra Vương Nhất Bác đang nắm tay anh dắt đi, sau đó còn ôm nhau rất thân mật.
Quan sát kỹ hơn nữa, hắn thấy trên cổ Tiêu Chiến có rất nhiều dấu hôn rõ ràng, lập tức hiểu ra giữa bạn tốt của hắn và thiếu niên khủng bố này đã xảy ra chuyện gì.

Vì vậy, nếu Tiêu Chiến có thể tin hắn vô tội, nói không chừng còn có thể bảo Vương Nhất Bác thả hắn đi, rốt cuộc bọn họ cũng đã làm bạn nhiều năm như vậy.

Đúng rồi, đã là bạn bè nhiều năm như vậy.

Kyle bắt đầu hết sức biện giải, "Xiao, chúng ta quen biết lâu như vậy, mày hẳn rất rõ tao là người thế nào, tao làm sao có thể hại mày? Tao hại ai cũng sẽ không hại mày!"

"Không sai, đến Los Angeles du lịch là tao đề nghị, nhưng không phải đó cũng là ý tưởng của mày sao?" Kyle liếc nhìn Vương Nhất Bác, "Tao biết mày đã nổi lên tâm tư với người này từ lâu rồi..."

"Đây không phải là cũng để mày đạt được ước nguyện sao?"

Đã biết từ rất lâu rồi? Tiêu Chiến trong lòng cười giễu một tiếng.
Máy tính của anh mã hoá phức tạp, chỉ có người quen thuộc nhất với cách thức đặt mã của anh mới có thể phá giải, cũng chỉ có hacker trình độ cao hơn mới có thể tìm ra lịch sử duyệt web của anh.

Kyle thấy Tiêu Chiến không nói gì, cho rằng anh tin rồi, lại nói, "Grace không có lựa chọn nào khác mới làm đồng loã, bọn họ đã bắt cha mẹ của cô ấy!"

"Hơn nữa, cô ấy dự định cầm tiền xong liền đi báo cảnh sát, kết quả bọn họ căn bản không thả người, lũ súc sinh này!"

"Đặc biệt là người trước mặt mày, đừng thấy hắn tuổi còn trẻ, hắn là thứ súc sinh lòng dạ độc ác nhất!"

"Câm miệng!"
Chưa đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã hét lên trước, "Mắng em ấy một câu nữa tao sẽ giết mày!"

Kyle sững sờ, chịu đựng đau đớn, nghiến răng nhìn Tiêu Chiến, "Xiao, mày đừng để bị hắn lừa, hắn là chủ nhân của nơi này!"

Đột nhiên, Tiêu Chiến lao đến trước mặt Kyle.
Ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Vương Nhất Bác, dùng sức đẩy cái giũa vào nơi sâu hơn, khiến Kyle quỷ khóc sói gào hét lên, "What's wrong with you, Xiao!" (Mày bị sao vậy, Xiao!)

Tiêu Chiến đã nghe câu nói này rất nhiều lần.
Kyle lúc nói đùa sẽ nói, lúc tức giận sẽ nói, dường như đây là câu cửa miệng dành riêng cho Tiêu Chiến.

Hơn nữa, vào cái đêm Tiêu Chiến bị bắt cóc, hắn cũng đã nói.
Cũng chính lời này, khiến Tiêu Chiến buông lỏng cảnh giác.

"Kyle."
Tiêu Chiến nhìn thẳng vào người bạn này của anh, "Mày vẫn nhớ chúng ta quen biết đã nhiều năm, vậy mày hẳn nhớ tao là người thế nào, cũng biết tao sẽ làm ra chuyện gì."

Kyle ngẩn ngơ nhìn Tiêu Chiến, trên khuôn mặt quen thuộc kia xuất hiện biểu tình hung ác hắn chưa từng thấy bao giờ.

"Kyle, tao không biết tại sao mày lại làm vậy, nhưng mày đã làm đến vậy rồi, thì chúng ta không còn là bạn nữa."

"Tao tự hỏi tao đã đối xử tệ với mày chỗ nào hay chưa."

"Nhưng mày đã không quan tâm đến người bạn này là tao, vậy đến đây kết thúc đi."

Thân thể xinh đẹp của Tiêu Chiến khái quát dưới ánh trăng toả ra lung linh, giống như ác quỷ đang dang rộng đôi cánh của thiên thần.

Ngay khi Kyle cho rằng bản thân có thể bảo vệ mạng mình, Tiêu Chiến đã nắm tay Vương Nhất Bác gỡ ra khỏi cái giũa, đưa lên bên miệng, dịu dàng hôn lên mu bàn tay cậu, sau đó nhìn Kyle, "Tao có một câu hỏi."

"Lúc mày làm những việc này, có bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?"

Kyle không dám ngẩng đầu, cũng không dám trả lời.

Tiêu Chiến thở dài một hơi, "Nếu mày thành công, bẫy tao vào nơi vạn kiếp bất phục, mỗi ngày sau này của mày, có thể ngủ được sao?"

"Nếu có thể ngủ được, sẽ không gặp ác mộng sao?"

"Nếu bán ảnh tao, bán video của tao kiếm không đủ, mày hoàn toàn có khả năng kiếm nhiều tiền hơn, nếu không muốn tao ngăn cản mày, vậy thì đừng nói cho tao, đừng khoe khoang trước mặt tao."

"Tại sao nhất định muốn thách thức tao?"

"Mày phải vượt qua tao sao?"

"Mày lẽ nào không biết mày vĩnh viễn không thể vượt qua tao?"

Mặt Kyle đầy máu, Tiêu Chiến không nhìn ra biểu tình của hắn.
Nhưng ánh mắt của hắn nói cho Tiêu Chiến biết, hắn phẫn nộ, hắn cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, hắn hối hận từ đầu không nên, hắn không ngờ Tiêu Chiến vậy mà biết tất cả, hắn chỉ có thể kinh hãi nhìn Tiêu Chiến, dùng ánh mắt cầu xin sự tha thứ của anh.

"Tao có rất nhiều cái cớ để bỏ qua cho mày, nhưng tao cũng có một lý do nhất định phải giết mày."

Kyle đã tuyệt vọng.
Hắn vốn cho rằng Vương Nhất Bác là người đáng sợ nhất hắn từng gặp, không nghĩ đến người bạn đã gắn bó nhiều năm với hắn mới là A-tu-la máu lạnh hơn.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng rút cái giũa trên cổ Kyle ra, tránh khỏi máu tươi phun ra trong phút chốc.
Sau đó đứng dậy, bảo hộ Vương Nhất Bác ở phía sau mình.

Sư tử nhỏ ngoan ngoãn ôm lấy ca ca của cậu từ phía sau, hôn nhẹ lên tai anh, truyền cho anh hơi ấm vĩnh viễn nóng bỏng, và yêu anh.

Tiêu Chiến dựa vào vai Vương Nhất Bác, giương mắt nhìn vào mắt Kyle.

"Không ai có thể mắng nam nhân của tao."

2/

Trên thực tế Tiêu Chiến còn có một lý do nhất định phải giết Kyle.
Đó chính là Bạch Ngưng.

Từ các loại dấu vết cho thấy, Bạch Ngưng không tham gia vào kế hoạch của Kyle và Grace, chỉ là người vô tội bị liên luỵ trong vụ việc này, còn vì nó mà bỏ mạng.

Nói đến Grace, Tiêu Chiến quay đầu nhìn lò sắt vẫn đang đốt cháy.

Grace đã thoi thóp.
Mỗi tấc da thịt trên thân thể đều bị thiêu đốt có lẽ không kém so với vạn tiễn xuyên tim, hoặc vạn tiễn xuyên tim còn dứt khoát hơn chút, sẽ không giày vò đến vậy.

Sư tử nhỏ nhìn thấy động tác của Tiêu Chiến, ôm chặt anh hơn.

Vào giữa mùa hè ở Mỹ đã rất ấm, cái ôm như vậy khiến áo lót Tiêu Chiến ướt đẫm.
Anh vốn không thích đổ mồ hôi, nhất là khi làm tình với Vương Nhất Bác, anh mỗi lần đều giống như một con cá xinh đẹp bị vớt ra khỏi mặt nước, khoang miệng nhẵn mịn, làn da mướt mờ, hậu huyệt còn nhẵn nhụi hơn.
Anh đang ngậm Vương Nhất Bác, cùng Vương Nhất Bác âu yếm nhau, dùng hơi ấm nơi vách thịt nuốt xuống mỗi một tấc, mỗi một giọt của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của cậu trong lúc giao hoà thân thể với Vương Nhất Bác, và cảm nhận được sự tin tưởng, mà trước đây anh chưa từng trải qua.

Mỗi động tác của Vương Nhất Bác, mỗi một lần cất giọng đều hàm chứa dịu dàng.
Cậu sợ sứt mẻ Tiêu Chiến, nên sẽ nhẹ nhàng, cậu sợ Tiêu Chiến không đủ sướng, nên sẽ mạnh bạo, cậu sợ Tiêu Chiến lo lắng cậu sẽ rời xa, vậy nên luôn chủ động ôm anh nói "Ca ca ôm em."

Tiêu Chiến không sợ quỷ, nhưng sợ lạnh.
Lúc Vương Nhất Bác tiến vào anh, trước mắt anh xuất hiện ánh dương.
Sư tử nhỏ thật sự giống như mặt trời ở trên da anh lưu lại độ ấm, khắc xuống ấn ký, lúc hai người hoà làm một, Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đang ở trong cơ thể anh, lúc hai người tách ra, Tiêu Chiến cũng cảm thấy Vương Nhất Bác đang ở trong thân thể anh.

Ở một nơi rất rất sâu.

"Bảo bối." Tiêu Chiến lẩm bẩm, "Anh không sao."

"Ừm, em biết." Giọng nói trầm thấp của sư tử nhỏ làm rung động màng nhĩ của Tiêu Chiến, "Nhưng em chính là muốn ôm ca ca, không muốn để ca ca dính máu, rất bẩn, ca ca phải sạch sẽ."

Trong lòng Tiêu Chiến ấm áp.
Trẻ tuổi chính là không nói đạo lý như vậy sao?
Hoặc chỉ có sư tử nhỏ của anh mới vậy, tập hợp sự xinh đẹp, dịu dàng, tàn nhẫn, ngang ngược trong cùng một cơ thể, khiến anh từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu đã nhận định cậu, phá huỷ mọi thứ cũng muốn có cậu.

Tiêu Chiến mỉm cười, xoay người hôn xuống trán Vương Nhất Bác.
Sau đó bước đến trước mặt Grace, hỏi, "Cô, tỉnh rồi à?"

Grace không phát ra tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Kyle sót chút hơi tàn đang nằm trên mặt đất, đã hoàn toàn mất đi ham muốn cầu sống.

"Nếu cô đã tỉnh, vậy tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô." Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

"Từ bỏ đi, tao sẽ không nói." Grace một lòng muốn chết, cơ bản không quan tâm đến Tiêu Chiến.

"Ồ?"

Grace khí lực để ngẩng đầu lên cũng không có, nhưng vẫn như Kyle nghiến răng nói, "Mặc mày muốn hỏi tao vấn đề gì, tao nói cũng chết, không nói cũng chết, tao sẽ không nói!"

Tiêu Chiến cảm thấy một luồng sát khí vọt lên ngay lập tức đằng sau mình, quay đầu nở nụ cười ngọt ngào với Vương Nhất Bác, điều này ngăn chặn kích động muốn xé xác người của sư tử nhỏ.

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ không như vậy." Tiêu Chiến chậm rãi nói, "Nếu tôi cứ vậy để cô ở đây, cho cô ăn cho cô uống, cô có lẽ nửa tháng nữa cũng sẽ không chết, nếu tôi cho cô xuống, một dao cắt đứt cổ họng của cô, cô sẽ chết ngay lập tức."

"Dù sao cũng sẽ chết, cô là muốn chết nhanh một chút, hay là muốn chết từ từ?"

"Mày..." Grace rùng mình.
Cô ta đau đớn đến tê dại, nước mắt cũng đã cạn khô, lời nói của Tiêu Chiến xuyên qua sức nóng toàn thân, khiến cô một kích xuyên tim, phá huỷ chút ý chí cuối cùng.

"Tao biết mày muốn hỏi gì." Grace còn lại nửa khuôn mặt, dùng loại dáng vẻ vô cùng kỳ dị nhìn Tiêu Chiến, "Mày thực sự muốn biết?"

Tiêu Chiến không gật đầu cũng không lắc đầu, ánh mắt tràn đầy mệnh lệnh.

"Mày biết không, Xiao, mày thật sự rất được hoan nghênh." Grace nói chuyện vô cùng tốn sức.
"Ban đầu, Kyle chỉ bán ảnh và video của mày kiếm tiền đã rất vui, nhưng mày cũng rõ deepweb là nơi thế nào, ở đó không có bí mật, năm nay bắt đầu có người mua có những suy nghĩ đáng sợ hơn, còn không chỉ một người như vậy."

"Lúc đầu, Kyle đương nhiên không đồng ý, anh ấy luôn nói với tao mày là người bạn quan trọng nhất của ảnh."

"Nhưng mày biết đấy, thế giới này rất thực, những người ở deepweb rất điên, đào bới nội tình của Kyle, bỏ ra rất nhiều tiền, đe doạ muốn làm hại cha mẹ anh ấy, anh ấy không còn lựa nào khác ngoài việc đồng ý."

"Vì vậy đến Los Angeles quả thực là một phần của kế hoạch."

"Chẳng qua..." Grace gian nan cử động đầu, nhìn Vương Nhất Bác, "Vốn dĩ giao dịch với bọn tao không phải là chợ đen này, là một cái khác."

"Tao cũng không biết tại sao lại đến đây."

Tiêu Chiến quay đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng có điều gì đó bắt đầu dần trở nên sáng tỏ, anh cuối cùng đã hiểu ra ngọn nguồn sự tình.

Hoá ra, sư tử nhỏ của anh không phải bắt cóc anh, mà là cứu anh.

Tuy thực sự đối với anh không quan trọng.
Cho dù Vương Nhất Bác có thế nào với anh, anh đều cam tâm tình nguyện yêu cậu.

Chỉ là, hiện giờ còn có một vấn đề chưa được làm rõ.

Tiêu Chiến tiếp tục hỏi, "Bạch Ngưng đã xảy ra chuyện gì?"
Anh từ đầu đến cuối nhớ tới chuyện xảy ra ở khách sạn vào cái ngày đến Los Angeles, ngủ mê man, nằm mơ, máy ảnh lỗ kim, luôn cảm thấy còn có chi tiết gì đó bị phớt lờ.

"Cô ta à." Grace dường như cười một cái, nhưng khuôn mặt đó nở nụ cười chỉ khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

"Nói sao đây nhỉ, có thể nói là xui xẻo đi, nhưng..."

Grace đột nhiên vừa muốn nói lại dừng, nhìn về phía Vương Nhất Bác nói.

"Vẫn là mày nói đi."

"King."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro