Địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/

Chết rồi?

Tiêu Chiến không thể tin được nhìn Vương Nhất Bác.

Biểu cảm của sư tử nhỏ không có bất kỳ dao động nào, chỉ hời hợt nhấn mạnh một lần nữa.

"Chị ấy chết rồi, ca ca."

Kể từ khi bước chân vào khu chợ đen tựa thành luỹ mê cung này, Tiêu Chiến đã trải qua hàng loạt chuyện hết sức ngoạn mục.
Anh cảm thấy chuyện này so với những mánh khoé bẩn thỉu ở trường đại học không có gì khác biệt, thậm chí còn ít vòng vèo, thô bạo và đơn giản hơn.

Nhưng hiện giờ, anh cũng không còn bình tĩnh nữa.

Căn phòng này khác hoàn toàn với căn phòng bọn họ ở.
Thậm chí không thể gọi nó là một căn phòng, chỉ có thể nói là nơi dùng để chứa người.

Vài chiếc giường kim loại nhỏ hẹp nằm xiêu xiêu vẹo vẹo cắt ngang chính giữa phòng, chân giường dính đầy vết rỉ sét và vết nhơ, còn nhuộm lên một số màu sắc đáng sợ không biết làm thế nào mà lưu lại.

Người phụ nữ nằm bất động trên chiếc giường chính giữa, áo quần trên thân hoàn chỉnh sạch sẽ, nhưng không có chút khí tức của người sống.

Ánh trăng như dao từ song cửa sổ chém vào, rơi trên thân người phụ nữ.
Toả ra nhiều tia sáng dày đặc.

Tiêu Chiến vẫn không dám tin người phụ nữ mà Vương Nhất Bác nói "chết rồi" chính là Bạch Ngưng, hoặc nói anh không muốn tin sự thật đang bày ra ngay trước mắt này.

"Ca ca, đừng qua đó." Tay của sư tử nhỏ rất ấm, bỗng làm dịu đi chấn động mà cảnh tượng này mang đến cho Tiêu Chiến, anh có một khắc cảm thấy tình cảm của Vương Nhất Bác đối với anh không kém hơn của anh dành cho cậu.

"Không được..." Nhưng giọng anh vẫn đang run.

Ngay cả khi Bạch Ngưng chỉ tồn tại như một người bạn, Tiêu Chiến cũng không thể tiếp nhận cô đã chết ở nơi đất khách quê người, hoặc nói mỗi một người ngũ quan bình thường sẽ không hi vọng một người không thù không oán rơi vào kết cuộc như vậy.

Hơn nữa, Bạch Ngưng vẫn là một người bạn.

Hồi tưởng lại những năm tháng đại học, tuy mỗi lần tụ lại với nhau đều là Bạch Ngưng chủ động, trong đó không ít khoe khoang và có dụng ý khác, nhưng Tiêu Chiến đều biết rõ.
Đa số thời gian anh sẽ từ chối, có lúc quá lười để từ chối, chẳng qua mỗi người đều có thứ họ cần, hoặc nói đúng hơn là thoả mãn một chút ham muốn cá nhân của Bạch Ngưng mà thôi.

Về phần Bạch Ngưng có quan hệ mật thiết với ai, Tiêu Chiến không hề quan tâm.
Hơn nữa, ở trong ấn tượng của Tiêu Chiến, Bạch Ngưng dường như không làm bất cứ điều gì gây hại cho anh, điều này càng khiến anh không có lý do gì để bàng quan.

Nhưng Vương Nhất Bác đang kéo anh, cơ bản không cho anh tiến về trước thêm nữa, "Ca ca, đừng qua đó."

Nhiệt độ trên tay sư tử nhỏ truyền đến, Tiêu Chiến bắt đầu không phân biệt rõ đây là nóng hay lạnh, anh thà tin rằng nóng, giống như anh tin Bạch Ngưng và Kyle vậy.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến thật sự dừng lại.

Vương Nhất Bác đối lưng với cửa, một chân hướng ra sau đạp lên trên cửa, khẽ dùng sức đóng cửa lại, sau đó mới kéo Tiêu Chiến vào lòng nói, "Ca ca, nghe lời có được không."

Tiêu Chiến vĩnh viễn không bao giờ nói không được với Vương Nhất Bác.

Anh thờ ơ sau khi đã đoán qua vô số thân phận của Vương Nhất Bác.
Tâm cao khí ngạo nhiều năm như vậy, cuối cùng đã gặp được một nam nhân khiến anh thần hồn điên đảo, anh làm sao sẽ để ý người này là thiên thần hay ác quỷ?
Nếu đời này bình đạm lại bị ràng buộc như một vũng nước đọng, vậy còn không bằng sớm biến thành một đống xương khô.

Nếu Vương Nhất Bác là tà, vậy Tiêu Chiến anh có thể còn tà hơn.
Nếu Vương Nhất Bác là chính, vậy chỉ cần vì cậu giết sạch tà.

Tiêu Chiến thậm chí còn hy vọng Vương Nhất Bác là ma quỷ.

Anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nâng cằm sư tử nhỏ ghẹo, "Được, ca ca nghe lời em."

"Ca ca thật ngoan." Đôi mắt sư tử nhỏ rất xinh đẹp, đẹp như ca ca của cậu, nhưng lúc này lại phơi bày thần sắc khác nhau.

Cậu bước đến bên giường, ngồi xổm xuống, sau khi quan sát tổng thể người phụ nữ mới nói, "Ca ca, chị ấy bị overdose." (dùng thuốc quá liều)

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, cũng ngồi xổm xuống.

Thật ra Vương Nhất Bác không nói anh cũng biết, những kẻ này sau khi bắt giữ các du khách phi bản địa, thường sẽ sử dụng "drug" để khống chế hành động của họ, một khi không cẩn thận liền sẽ dẫn đến dùng thuốc quá liều.
Kẻ gây án cũng sẽ không quản bạn có nghiện hay không, chỉ xem bản thân đã ghiền hay không, chất lượng tốt thì bán, thể trạng kém thì chơi đến chết, hài cốt vẫn có thể đem đến nguồn thu cho bọn họ.

King chưa bao giờ quan tâm đến thuộc hạ đối xử với những tù nhân này như thế nào, cũng chưa bao giờ tham gia vào việc ngược đãi, vì vậy những kẻ này đều trung thành tuyệt đối, chưa từng có ai có thể trốn thoát khỏi địa bàn của King.

Tuy đã chuẩn bị xong tâm lý, Tiêu Chiến vẫn hít một ngụm khí lạnh thật sâu.

Người phụ nữ trên giường quả thật là Bạch Ngưng.

Sắc mặt trắng bệch, tóc tai rối bù.
Chỉ ngắn ngủi mười mấy ngày, làn da vốn mọng nước đã trở nên khô héo, chảy xệ, vừa nhìn đã biết là bệnh trạng do tác dụng của thuốc.

Hơn nữa, điều khó chịu đựng nhất với Tiêu Chiến là.

Cô vẫn mở to mắt.

Đồng tử rỗng, lông mi cứng đờ.

Chết đến mức tận diệt.

2/

Đến khi từ trong phòng đi ra, Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh táo lại.
Anh dẫn theo Vương Nhất Bác trốn ở nơi anh cho rằng là tối tăm, đầu óc quay cuồng.

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Theo lý mà nói, người phương Tây rất ưa chuộng mỹ nữ châu Á da vàng, với điều kiện của Bạch Ngưng, ít nhất cũng có thể được bán đấu giá trong lồng kính, làm sao lại bị đối xử như vậy?

"Ca ca." Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy anh. "Lạnh."

Sư tử nhỏ làm nũng không chán chút nào, giọng nói trầm thấp biểu tình vô tội, càng giống như một loại mệnh lệnh, Tiêu Chiến thoáng chốc đã bị kéo ra khỏi phân tích lý tính, những gian ác trong lòng lại bị lôi ra ngoài.
Nếu hai người còn ở trong phòng, nếu không phải mới nãy đã trải qua một trận chấn động cực lớn, anh nhất định sẽ dốc hết sức mê hoặc chơi đùa với sư tử nhỏ của anh, lại lần nữa bị cậu đè trên giường tàn nhẫn làm cho đến khóc.

Nhưng xung quanh đều là bóng tối, vô số cơ hội giết người ẩn trong gió, Tiêu Chiến chỉ xoay người đáp lại cái ôm của Vương Nhất Bác, nhưng lập tức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hừng hực của cậu.

Anh cuối cùng đã hiểu Vương Nhất Bác nói "lạnh" không phải ám chỉ bản thân.
Mà là chỉ anh.

"Nhất Bác..." Ngay khi Tiêu Chiến định nói, Vương Nhất Bác đột nhiên ôm eo anh kéo anh đến chỗ tối hơn, đè chặt miệng anh, "Suỵt..."

Theo hướng mắt nhìn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn thấy vài người cầm súng ầm ĩ từ xa bước đến, áp giải một phụ nữ tóc vàng đang bị bịt mắt.

Người phụ nữ đang ra sức vùng vẫy, la lớn, thất thanh.
Giọng nói quen thuộc, chói tai.

Đó là người phụ nữ mà nằm mơ anh cũng sẽ không quên được.

Hoá thành tro anh cũng nhận ra.

Trước mắt Tiêu Chiến lại hiên lên cảnh tượng ở sân sau biệt thự bị hạ thuốc tại buổi family party buổi tối ấy, tuy lúc đó anh đã cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng vẫn vì sự xuất hiện của Bạch Ngưng và Kyle mà buông lỏng cảnh giác.

Nếu không đến buổi party kia, sẽ không bị hạ thuốc.
Nếu không bị hạ thuốc, bọn họ sẽ không bị bắt, Bạch Ngưng sẽ không chết.

Nghĩ đến cái chết của Bạch Ngưng, đáy lòng Tiêu Chiến dâng lên một nỗi sợ hãi sâu sắc, anh bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Kyle.

Nhưng anh được Vương Nhất Bác ôm chặt trong lòng, dường như dùng hết sức toàn lực ôm anh trong vòng tay, đột nhiên anh sinh ra dũng khí cho dù có tận thế cũng không sợ hãi.

Tiêu Chiến nhìn xuyên qua bờ vai rộng lớn của Vương Nhất Bác.

Người phụ nữ bị đẩy một cái, mất phương hướng, đâm sầm vào cột đá ngoài hành lang, trán lập tức rỉ máu, thuận theo mái tóc vàng óng ả mà chảy xuống.
Cô dường như mới ăn diện công phu một phen, toàn thân đều là đồ hiệu, đã thay đổi hình tượng cô gái nhà bên giản dị trước đây, giống như một cô gái trẻ dung tục giàu lên qua một đêm.

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn cô, mặc dù rất kỳ lạ tại sao cô ta cũng bị bắt vào đây, nhưng tình cảnh trước mắt chỉ đem đến cho anh một loại cảm giác ——
"Hả giận."

Anh không nhận thấy sự thay đổi trong biểu tình của mình.
Dù đang bị Vương Nhất Bác che miệng, nhưng dưới sắc đêm rực rỡ trong đôi mắt xinh đẹp xảo quyệt kia lộ ra vẻ hung tàn khát máu, trong con ngươi đen bóng bắn ra hàng vạn mũi tên sắc bén vô hình, đâm đến người phụ nữ kia tơi bời tan tác.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng buông lỏng tay, nhéo cằm Tiêu Chiến, ánh mắt như sói dữ, "Ca ca, anh thật gợi cảm."

Một câu nói đã thu lại ánh mắt của Tiêu Chiến, rơi trên đôi môi Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác duỗi đầu lưỡi liếm anh một cái, sau đó lại liếm cái nữa, một lần đáp trên môi, một lần sâu vào trong miệng.

Tiêu Chiến mở to mắt và hôn Vương Nhất Bác.
Gian ác từ thể hang xộc lên, anh nhịn không được đưa tay vào quần Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác còn đói khát hơn anh, lòng bàn tay to lớn chọc vào từ nơi sau lưng anh, từ trái qua phải xoa nắn bờ mông vểnh lên của anh, ngón tay xoa đến nơi tư mật mẫn cảm, Tiêu Chiến không khống chế được run rẩy.

"Nhất Bác...dừng lại." Anh túm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, dừng lại động tác tiến thêm một bước của cậu, Vương Nhất Bác thực sự thuận theo mà dừng lại, điều này khiến Tiêu Chiến đột nhiên rất thất vọng.

"Bảo bối không thích ca ca nữa sao?"

Vương Nhất Bác nhếch một bên khoé miệng cười, hàm răng khẽ cắn môi dưới, "Là ca ca không thích em nữa mới đúng, là ca ca nói dừng lại."

Trong phút chốc, Tiêu Chiến đã nổi lên phản ứng.
Dục vọng chết tiệt đấu đá lung tung trong một môi trường nguy hiểm như vậy, khiến anh quên mất mình đang ở đâu, quên mất cái chết bi thảm vừa mới phát hiện ra của bạn mình, lấp đầy đại não chỉ toàn là Vương Nhất Bác mồ hôi đầm đìa trên giường.

Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa buồn bực, tại sao chàng trai tóc vàng này cứ như vậy đem anh ăn đến chết?
Ham muốn phân thắng bại quấy phá, anh hung dữ ấn Vương Nhất Bác trên tường, nhìn chằm chằm mắt cậu hỏi, "Vương Nhất Bác, rốt cuộc em là ai?!"

Vương Nhất Bác hất cằm, dùng đôi mắt làm anh lúc ở trên giường nhìn anh từ trên xuống dưới, "Anh cảm thấy sao? Tiêu Chiến."

Nghe thấy tên gọi đầy đủ của mình được thoát ra từ miệng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được rùng mình.

Không phải sợ hãi, cũng không phải kinh ngạc, mà là phấn khích.
Anh bắt đầu ảo tượng khi làm tình với Vương Nhất Bác cậu gọi anh là Tiêu Chiến, gọi anh là Tiêu Chiến ca ca, ca ca là Tiêu Chiến, Tiêu Chiến là ca ca, ca ca cho em, cho em ca ca, thật thích Tiêu Chiến, thật thích ca ca, bắn cho ca ca có được không.

Mỗi một cái tên Vương Nhất Bác gọi, đều là chìa khoá mở ra dục vọng sâu thẳm hơn, khiến Tiêu Chiến triệt để không nơi chạy thoát.

Anh không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, mà chỉ nâng mặt cậu, đôi mắt tuyệt mỹ lưu chuyển, "Vương Nhất Bác, bất kể em là ai, em đều là của anh."

Lúc này, tiếng hét chói tai của người phụ nữ lại lần nữa vang lên, quấy nhiễu hormone đang quấn lấy nhau.

Tiêu Chiến khoé mắt dư quang vô cùng chán ghét, sau đó nhìn Vương Nhất Bác nói, "Bảo bối, chúng ta về phòng đi có được không."

Nhưng Vương Nhất Bác không ngoan ngoãn như bình thường, mà chỉ nói, "Ca ca không muốn xem thử chuyện gì đã xảy ra?"

"Hả?"

"Ừm, nhất định rất tuyệt."

3/

Vì vậy, Tiêu Chiến không hiểu ra làm sao bị Vương Nhất Bác kéo đi, đi theo đám người kia đến bên ngoài một căn phòng u ám.

Cửa đang mở. Ánh sáng tàn nhẫn.
Từ góc nhìn của bọn họ không nhìn thấy tình huống bên trong phòng, chỉ có thể nhìn được nữ nhân mới nãy bị một chân đá vào cửa.

Tiêu Chiến vô cùng thống khoái cười lạnh một tiếng.

"Ca ca, có vui không." Vương Nhất Bác duy trì tư thế ôm Tiêu Chiến từ phía sau hỏi anh.

"Vui."

"Là cô ta đúng không?"
"Là cô ta, tên cô ta là Grace."

"Cái tên không quan trọng."
"Tại sao?"

"Bởi vì cô ta rất sớm sẽ chết."

Ngữ khí nhẹ như bẫng khi Vương Nhất Bác nói ra những lời này khiến sau lưng Tiêu Chiến phát lạnh, cũng khiến anh run lên vì hưng phấn.
Anh không muốn hỏi Vương Nhất Bác "Tại sao em biết", cũng không muốn truy cứu tại sao Vương Nhất Bác biết tất cả mọi chuyện của anh, chỉ cần có thể ở bên Vương Nhất Bác, thiên đường không cần sợ, địa ngục dạo một vòng thì làm sao.

"Tra tấn."

Tiêu Chiến nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là King, đang ra hiệu thuộc hạ trói Grace lại.

Xã hội đen ở Los Angeles rất thịnh hành hai loại chơi.
Một là "kìm con hổ" (1), hai là "bào cách" (2), nghe tên liền có thể đoán ra đại khái quá trình như thế nào.

Tiêu Chiến tiến lại gần hơn chút, cuối cùng đã có thể nhìn rõ tình hình trong phòng.

Đây dường như là phòng hành hình chuyên dụng, đủ loại dụng cụ tra tấn treo khắp nơi, có loại Tiêu Chiến đã thấy qua, có loại chưa từng thấy.
Vương Nhất Bác cũng hứng thú quan sát, giống như cậu cũng chưa thấy qua mấy thứ này.

"Nhất Bác, buông ca ca ra có được không." Tiêu Chiến lại muốn đến gần hơn, nhưng bị Vương Nhất Bác ôm chặt.

Sư tử nhỏ làm sao có thể đồng ý, "Không được."

"Tại sao không được?"
"Ca ca lạnh."

"Ca ca không lạnh."
"Đợi lát nữa sẽ lạnh."

Trái tim Tiêu Chiến lệch một nhịp.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ, liền nghe thấy Grace phát ra tiếng hét xé tim liệt phổi, kèm theo một chuỗi âm thanh dài "xèo xèo", trong không khí bắt đầu bao phủ mùi thứ gì đó bị khét.

Ngay khi Tiêu Chiến ló đầu qua muốn nhìn rõ hơn, Vương Nhất Bác bẻ cằm anh xoay người anh một phát, cắn miệng anh bắt đầu hôn anh, lại lần nữa hôn anh, cái hôn không có quy tắc vậy mà dễ như bỡn liền mút mềm eo Tiêu Chiến.

Mãi đến khi tiếng hét của Grace nhỏ dần và khàn đi, nụ hôn của Vương Nhất Bác mới buông ra, để lại cho Tiêu Chiến cái miệng trống rỗng.
Anh vô cùng bất mãn, ngón tay luồn vào mái tóc vàng của Vương Nhất Bác áp sát, "Còn muốn."

Như thể đang hôn mạnh hơn bất cứ ai, đầu lưỡi Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cắn đau, muốn kêu lại không dám kêu thành tiếng, kìm nén trong cổ họng biến thành nước bọt, hoàn toàn bị Vương Nhất Bác nuốt xuống.

Tiêu Chiến ở trong cái hôn say sưa với Vương Nhất Bác đã quên đi tất cả những xấu xa trên đời, trạng thái căng thẳng đột nhiên được giải toả.

Không biết là lúc nào, Grace đã hoàn toàn mất giọng.
Tiêu Chiến cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, nhẹ nhàng buông môi Vương Nhất Bác ra, nghe thấy King đang nói.

"Biết tại sao bắt mày không?"

Grace hơi thở yếu ớt, cắn răng nói, "Bọn mày đã đồng ý chỉ cần bắt Xiao về liền bỏ qua cho tụi tao, đồ súc sinh..."

Cô ta đang dính vào một cái lò sắt khổng lồ, nửa bên khuôn mặt đã cháy khét.
Hình thức tra tấn này nhất thời sẽ không giết chết bạn, nhưng quá trình cực kỳ đau đớn.
Bởi vì bị trói, nên mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đang bị kim loại nóng bỏng thiêu đốt, cực hình như vậy không chỉ là sự tra tấn về thể xác, còn có thể khiến tất cả ý chí của con người đều hoá thành tro.

Có lẽ đôi khi, sống, thật sự không bằng chết.

Tiêu Chiến đã nắm bắt được một chi tiết trong lời của Grace.
Cô ta nói "tụi tao", us, không phải tao, me.

Một ý nghĩ vụt qua, Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Không ngoài dự liệu nghe thấy một âm thanh quen thuộc hơn dùng giọng Mỹ thuần tuý nói, "Buông cô ấy ra! Bọn mày là lũ súc sinh!"

Là Kyle.

"Súc sinh?" King mỉm cười, "Súc sinh lẽ nào không phải tụi mày sao?"

"Mày..."

Kyle giống như giãy dụa một lúc, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng xích sắt rung động, vài khẩu súng lên đạn, lòng bàn tay anh bắt đầu đổ mồ hôi.

Cho đến khi King nói một câu, "Mày đã muốn tao thả nó ra, vậy thì giết mày trước đi."

Tiêu Chiến bỗng vùng ra khỏi tay Vương Nhất Bác, rút khẩu súng mới nãy đoạt được từ trong túi ra, nhắm vào King.
Anh không kịp suy nghĩ kỹ tại sao Kyle muốn lấy mạng mình ra để bảo vệ Grace, anh chỉ biết Bạch Ngưng đã chết, Kyle không thể chết thêm nữa, cho dù Kyle thật sự là "súc sinh" trong lời King nói.

Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị bóp cò, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng súng rất gần, King theo đó ngã xuống.

Một viên đạn dứt khoát khoan vào huyệt thái dương hắn, toi mạng.

Là Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến nhíu chặt đầu mày.

"Ca ca." Vương Nhất Bác thu lại ánh mắt đầy sát ý, ôm lấy Tiêu Chiến, đưa tay vuốt phẳng cảm xúc giữa hai hàng lông mày của anh, "Đừng cau mày, không cho phép không vui, em vĩnh viễn yêu ca ca."

Lúc làm tình, bọn họ đã nói với nhau rất nhiều lần tình ý, nói vô số câu "em yêu anh", câu nói "em vĩnh viễn yêu ca ca" lúc này, thực sự khiến Tiêu Chiến bình tĩnh lại.

King ngã xuống, vài người nhanh chóng lao ra khỏi phòng.
Đang lúc bọn họ giơ súng chĩa về hướng viên đạn bắn ra lúc nãy, đã sững sờ.

Lúc bọn họ nhìn thấy Vương Nhất Bác, toàn bộ gương mặt như tái đi.
Không chỉ lần đầu tiên hạ vũ khí, còn dạt sang hai bên xếp thành hàng, run sợ nhường ra một con đường.

Vương Nhất Bác theo con đường này chậm rãi đi vào căn phòng, Tiêu Chiến vô thức đi theo phía sau cậu.

Tất cả mọi người đều không dám ngẩng đầu.

Tầm mắt và mặt đất gần như hình thành góc 90 độ.

4/

Tiêu Chiến không ngờ sẽ gặp lại Kyle trong cảnh tượng như thế này.

Người bạn kia đã cùng ăn uống chơi đùa với anh mấy năm nay lúc này dường như biến thành một con người khác, không, hoặc nói người bạn này cơ bản đã không phải người anh nghĩ ngay lúc đầu.

Kyle quỳ trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương.
Những vết thương này vô cùng tài tình, có thể gây chảy máu nhưng nhất định sẽ không lấy mạng, vết thương mới nối vết thương cũ, vết này đến vết khác đan xen với nhau, đang cười gằn với Tiêu Chiến.

Grace vẫn bị trói ở trên lò sắt, sớm đã bất tỉnh, từng tấc da thịt phía trước đã nhão nhẹt vô phương cứu chữa.

Giống như đang ở địa ngục tầng thứ mười tám.

Tiêu Chiến trán lấm tấm mồ hôi, anh quay đầu đi, không nhìn nổi.

Vương Nhất Bác lại ôm anh, "Ca ca ngoan, đừng nhìn."
Sau đó bước đến trước mặt Kyle, ngồi xổm xuống, nhặt một cái giũa ở bên cạnh cầm lên trong tay, chầm chậm ngẩng đầu.

Nhìn thẳng vào Kyle.

Thiếu niên tóc vàng phản chiếu dáng vẻ trong đôi mắt xanh của Kyle, là Thần Chết.
Giọng nói như một lưỡi liềm lạnh lẽo ——

"Mày, có biết người ta có thể đau đến chết không?"

—————
(1) Kìm con hổ

(2) Bào cách là dùng sắt nung đỏ đốt da người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro