Dead • Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/

Vương Nhất Bác thích vùi đầu vào lồng ngực Tiêu Chiến mà ngủ.
Tiêu Chiến sẽ ôm cậu, luôn ôm lấy cậu, giống như ôm một chú sư tử nhỏ tạm thời an tĩnh, không mang theo bất kỳ phòng bị nào.

Sư tử nhỏ rất cảnh giác, một chút động tĩnh bên ngoài phòng liền có thể khiến cậu dựng thẳng tai.
Ngay cả khi đó chỉ là tiếng bước chân nặng nề hơn chút so với bình thường, hoặc một chiếc lá không cẩn thận bị gió cuốn lên giếng trời phát ra tiếng động yếu ớt.

Sư tử nhỏ cũng rất biếng nhác, lúc ngủ trong vòng tay Tiêu Chiến mặc anh thao túng.
Hôn, âu yếm, thậm chí tiến sâu thêm một bước, đều chỉ khiến cậu ngủ thoải mái hơn, an tâm hơn, vết thương trên cổ tay được Tiêu Chiến liếm đã nhạt đi, dấu roi trên lưng biến thành từng đoá vết hôn mang màu sắc hồng dã.

Sư tử nhỏ sẽ gọi ca ca, sư tử nhỏ sẽ cắn ca ca, sư tử nhỏ còn biết bảo ca ca gọi cậu là ca ca, Tiêu Chiến luôn ở trong cơn đong đưa kịch liệt dùng lực túm chặt mái tóc vàng của Vương Nhất Bác, chạm vào môi cậu, hỏi em làm sao lại đẹp như vậy, sư tử nhỏ vừa hôn mắt cá chân anh vừa nói, ca ca mới đẹp, ca ca thật xinh đẹp, a ca ca lại kẹp em.

Vẻ dịu ngoan và hung tàn của Vương Nhất Bác là một sự cám dỗ kép, giống như một liều thuốc độc.
Tiêu Chiến giờ mới nhận ra, hoá ra nhất kiến chung tình và lâu "ngày" sinh tình có thể đồng thời xảy ra.

Lại là một cái bẫy đấu giá khác.
Người mua vẫn tấp nập không ngớt, tranh nhau đi chết.

Trước khi một nhóm người đi đến hành lang sảnh đấu giá, Tiêu Chiến dừng bước.

"What's wrong, Xiao?" (Sao vậy, Xiao?) King cũng dừng lại, ra hiệu cho người phía sau đừng di chuyển nữa.

Chỉ cần Tiêu Chiến được đưa đi đấu giá, King nhất định sẽ đích thân áp giải.
Người nam nhân nóng bỏng này đang là "vật phẩm đấu giá" phỏng tay nhất ở thị trường chợ đen, trong vòng chưa đầy một tháng đã theo tin tức dark web truyền đến New York, California, New Mexico, chỉ dựa vào một bức ảnh bịt mắt liền đủ kích thích khẩu vị của đám người giàu có kia.

Người mua ngưỡng mộ mà đến sẽ luôn nghe được một tin đồn:
Người mua "cực phẩm" này rất nhiều, mỗi lần đều sẽ xảy ra thảm án, nhiều người mua có đi nhưng không có về, thậm chí còn không tìm thấy xác.

Điều này ngược lại càng khơi dậy sự hưng phấn lớn hơn của đám người ác, bọn họ không sợ nguy hiểm, chỉ sợ không nguy hiểm, chỉ sợ không kích thích.

Tiêu Chiến xoay người, còng tay và khoá chân đồng thời kêu lên, "Khi nào thì đến lượt Vương Nhất Bác?"

King dường như suy tư một lúc mới khẽ cười, "Cậu nói số 85 sao? Làm sao? Chơi chán rồi?"

"Tôi hỏi anh khi nào đến lượt Vương Nhất Bác bị đấu giá?" Tiêu Chiến lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt thể hiện sự khinh thường.

"Đừng gấp, rất sớm."

"Rất sớm là khi nào?" Tiêu Chiến đã mất kiên nhẫn.
Anh vừa nghĩ đến Vương Nhất Bác từng bị đánh tàn nhẫn, từng giống như anh đứng trong lồng kính bị vô số ánh mắt tục tĩu xâm phạm, anh liền vô cùng tức giận.

"Xiao, nếu tôi là cậu thì sẽ không càn quấy như vậy."
King cười còn khôi hài hơn, hắn dường như rất rõ những người bị sa vào "vật phẩm đấu giá" sẽ có biểu hiện gì, vì vậy chỉ chậm rãi nói, "Cậu quả thực có giá trị, nhưng cậu vẫn chưa giá trị đến mức không thể thay thế."

"Thật sao?" Tiêu Chiến từ từ nâng tay lên, kéo theo còng tay giương lên nơi hầu kết của mình, trong tay áo bỗng trượt ra một con dao nhỏ tinh xảo.

Người bên cạnh King nhanh chóng áp sát, lên đạn, giương súng.
Cùng với một tiếng "cạch", hõm súng đen ngòm đã hoàn toàn đối diện Tiêu Chiến sẵn sàng, nhiều người hét lên, "Bỏ dao xuống!" "Không được động!"

Trái với dự liệu của mọi người, con dao thoạt nhìn rất đáng giá bị Tiêu Chiến nhắm ở trên cổ mình, trong bóng đêm toả sáng lạnh lẽo, "Vậy nếu tôi chết rồi thì sao? Không biết anh còn có thể ung dung như vậy hay không?"

"King?"

Đẩy đám đông ra, King nhanh chóng bước đến trước mặt Tiêu Chiến, "Xiao, bình tĩnh!"

"Bình tĩnh? Tôi vẫn luôn rất bình tĩnh." Tiêu Chiến khẽ động tay, lưỡi dao chậm rãi ở trên cổ anh liếm thành một đường màu đỏ mỏng manh.

"Dừng lại!" King cuối cùng cũng hoảng rồi.

Không thể phủ nhận, Tiêu Chiến quả thực vô giá.
Chợ đen này đã có lịch sử lâu đời, nhưng mấy năm nay, thậm chí mấy chục năm nay đều không bắt được cực phẩm nào giống như Tiêu Chiến.
King rất rõ ràng, nếu Tiêu Chiến xảy ra vấn đề gì, không chỉ không thể kết thúc cuộc đấu giá tiếp theo, mà ngày tháng sau đó hắn cũng không thể trải qua một cách tốt đẹp.

"Có thể dừng." Tiêu Chiến nâng cằm, mũi dao sắc bén đang hướng về hầu kết của anh, "Tôi có một điều kiện."

Ngữ khí của King trùng xuống, "Cậu còn muốn điều kiện gì nữa? Số 85 đã cho cậu rồi, mấy ngày này chơi không ít đi, Xiao."

"Vậy nên tôi muốn chơi tiếp, không được sao?" Tiêu Chiến nghiêng người về trước một tấc, hầu kết cách mũi dao càng gần một phân.

"Stop!"
King lùi lại một bước, "Đừng kích động, nói điều kiện của cậu đi."

Tiêu Chiến giờ mới dừng lại, nói từng chữ một, "Thứ nhất, không thể bán đấu giá Vương Nhất Bác."

"Thứ nhất?" King nhổ nước bọt, "Cậu đừng quên, cậu chỉ là một tù nhân, Xiao."

"Không sai." Tiêu Chiến không hề sợ hãi, "Bởi vì tôi là tù nhân, nên tôi không sợ chết, tôi cảm thấy anh nhất định sợ chết hơn tôi, nếu anh không đáp ứng điều kiện của tôi, anh biết sẽ có hậu quả gì rồi đấy."

King vẫy tay một cái, ra hiệu cho người bên cạnh bỏ vũ khí xuống, tiếp theo nói với Tiêu Chiến, "Cậu tiếp tục đi."

Tiêu Chiến lập tức nói, "Tôi có hai người bạn cũng bị bắt vào đây, một người châu Á, phụ nữ, một người Mỹ, nam giới."

"Tôi muốn gặp bọn họ."

"No way." (Không đời nào.)
King cười lạnh, "Chưa ai có thể đàm phán điều kiện với tôi, có thể đem số 85 cho cậu thì nên biết đủ rồi, tôi có thể đồng ý số 85 không cần bước vào lồng kính nữa, nhưng không đại biểu cho việc cậu có thể khiêu chiến giới hạn của tôi, Xiao."

Tiêu Chiến giả vờ kiên trì thêm mấy câu.
Anh không hề cho rằng King sẽ đồng ý để anh gặp Bạch Ngưng và Kyle, nhưng điều này cùng với việc mặc cả đều chung một đạo lý, cái giá ban đầu đưa ra càng cao, giá thành giao cuối cùng sẽ càng cao.

Đúng như anh dự liệu, giữa bỏ qua cho ba người và chỉ bỏ qua cho mình Vương Nhất Bác, King nhất định sẽ chọn vế sau.

Tiêu Chiến thở phào một hơi.
Chí ít, anh đã bảo vệ được Vương Nhất Bác.

Đương nhiên, đổi lại việc mặc cả, Tiêu Chiến phải đem đến nhiều biểu diễn ngẫu hứng cho buổi đấu giá hơn, kiếm nhiều tiền hơn.

Nhưng Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn là Tiêu Chiến.
Anh làm sao có thể ngồi yên chờ chết? Lại làm sao sẽ đem bất kỳ vẻ đẹp nào của bản thân bày ra cho người khác nhìn?

Sát ý cuộn trào mãnh liệt len lỏi trong tâm trí anh.

Trong tay Tiêu Chiến nhô ra một con dao vô hình.

Một con dao sắc nhọn sẽ thu lại chỉ khi Vương Nhất Bác tiến vào.

2/

Một đêm huyên náo lại trôi qua.
Con dao nhỏ trong tay áo Tiêu Chiến đương nhiên đã bị tịch thu.

Trở lại phòng, Vương Nhất Bác đã thiếp đi.
Nhưng ngay lúc Tiêu Chiến nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, sư tử nhỏ đột nhiên bổ nhào qua, "Anh ơi, anh quay lại rồi."

Ôm eo thật sự là một động tác chết người.

Tiêu Chiến sợ nhột, đặc biệt là eo, nhạy cảm đến đòi mạng.
Bị đụng chạm thế này, Tiêu Chiến không nhịn được co rụt thành quả bóng, lúc đang chuẩn bị đưa tay vào quần áo của người thì đột nhiên bị đè lại, sư tử nhỏ trừng to hai mắt, "Ca ca, cổ anh làm sao vậy?"

Cổ?
Tiêu Chiến ngẩn ra, đưa tay sờ một cái, cảm thấy hơi đau, giờ mới nhớ đến chuyện xảy ra hồi tối, thản nhiên nói, "Chỉ là quẹt một chút, Nhất Bác đừng lo, ca ca không sao."

"Không đúng, đây là vết dao, là ai đã bắt nạt ca ca?" Vương Nhất Bác lại tiến gần hơn chút.

Tiêu Chiến cảm thấy dáng vẻ này của Vương Nhất Bác càng giống thiếu niên tóc vàng đầy mê hoặc mà anh đã nghĩ lúc đầu, nhưng câu nói tiếp theo của cậu khiến anh ngạc nhiên.

"Không phải anh mang theo dao sao, ca ca."

Ngữ khí của Vương Nhất Bác rất bình đạm, giống như lẽ dĩ nhiên.
Nhưng cho dù ý tứ của cậu là "Em đã phát hiện anh có giấu dao", hay "Anh đã mang theo dao, làm sao còn để người khác làm tổn thương anh", đều khiến Tiêu Chiến cảm thấy một trận hết sức ớn lạnh.

"Ca ca, anh ơi."

Tiêu Chiến vừa quay đầu, Vương Nhất Bác đang dùng loại biểu tình không hề có lực sát thương nhìn anh, còn dựa vào vai anh hôn lên vết thương của anh, "Ca ca, có đau không, thổi thổi có được không."

Tiêu Chiến dường như vĩnh viễn không có cách nào nói không đối với Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác đừng sợ." Tiêu Chiến ôm chặt sư tử nhỏ trong lòng, "Ca ca không sao, em không sao ca ca liền không sao."

Không hiểu vì sao, Vương Nhất Bác luôn có thể khiến Tiêu Chiến sản sinh ra ham muốn bảo hộ mãnh liệt.
Anh không nghĩ đến Vương Nhất Bác có thể chính là cái bẫy, một cái bẫy được thiết kế đặc biệt, cái bẫy để phục vụ cho chợ đen này, có công dụng lôi kéo những linh hồn thèm muốn mỹ sắc kia từng người từng người xuống địa ngục.

Nhưng vậy thì làm sao.

Vậy thì.

Làm sao.

Nếu cần, anh có thể tự tay lấy mạng mình vì Vương Nhất Bác.

"Ca ca, ôm em..." Hơi thở của sư tử nhỏ lại lần nữa khiến Tiêu Chiến chìm đắm, đó là mùi vị sạch sẽ như ánh dương, đẹp hơn tất cả lời thề nguyện trên thế gian này.

Sau khi vỗ về Vương Nhất Bác xong, Tiêu Chiến bắt đầu có tâm tư xấu xa.
Anh nhìn về giếng trời, bóng tối lưu động, mặt trăng bị mưu sát, đêm nay không có ánh sao.

Tuy dao không còn, nhưng Tiêu Chiến có sự gan dạ và sáng suốt.

Muốn hỏi con dao đủ để anh có thể đàm phán điều kiện với King đến từ đâu, thì phải quay ngược lại phiên đấu giá cuối cùng.

Người chiến thắng là một nam nhân người Anh.
Đầu tóc chăm chút kỹ lưỡng nhưng ăn mặc kỳ dị, trên người đeo đủ kiểu trang sức, kính gọng vàng che đậy cảm xúc bẩn thỉu, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác rằng hắn không giống những người mua khác.

So độ bên ngoài lãnh tĩnh bên trong điên cuồng không ai qua được người Anh, phong cách nhìn như cấm dục của người Anh thậm chí còn khiến người Mỹ tự mình hổ thẹn.
"Quý ông" này ngay từ giây đầu tiên bước vào hậu đài đã định động tay động chân với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không lập tức lạnh mặt cự tuyệt như mọi khi, mà giả vờ tiến lại gần hắn.

Đặt mắt nhìn lên con dao hơi cổ mà người Anh cài trên thắt lưng.

Kích thước vừa đủ.

Ngay khi người Anh định chạm vào eo Tiêu Chiến, dao ra khỏi bao, Tiêu Chiến lặng lẽ ở cổ tay của bàn tay đang vươn đến kia, cắt một dao.

Tiêu Chiến rất vui mừng khi bản thân có một người bạn bác sĩ cũng thích đua xe, một dao này của anh rất tài tình, vết dao rất mỏng, sẽ không gây ra hiệu ứng bắn tung toé, nhưng tốc độ máu trào ra khỏi động mạch tuyệt đối không chậm.

Không ai quan sát, cũng không ai nhìn thấy.

Vài người đứng sau Tiêu Chiến chuẩn bị động thủ chỉ sẽ cho rằng người Anh này đang chiếm tiện nghi Tiêu Chiến, giống như vài lần trước.

Theo kinh nghiệm của bọn họ, Tiêu Chiến chưa bao giờ để ai thành công.
Vì vậy họ chỉ thản nhiên hút thuốc, lau súng, hoàn toàn không chú ý đến Tiêu Chiến đã giáng một đòn kích mạng vào người Anh.

Người Anh thậm chí không cảm thấy đau, chỉ kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đúng lúc di chuyển cơ thể, lộ ra một hàng hõm súng u ám ở phía sau.

Từng viên đạn lạnh lùng lao ra một cách điêu luyện, khoan thẳng vào trái tim, lông mày, huyệt thái dương của người Anh, vô cùng chính xác.

Mọi người đều nghĩ rằng người này bị bắn chết.

Mà hoàn toàn không chú ý đến trên cổ tay hắn.

Là vết thương do dao.

3/

"Ca ca, em không ngủ được."

Suy nghĩ của Tiêu Chiến bị một câu nói của sư tử nhỏ kéo ngược về.
Anh lập tức từ trong máu tươi của người Anh hồi thần, lại nhìn về giếng trời, ôm chặt người vào lòng, "Sao lại không ngủ được, bảo bối?"

"Nhớ ca ca."

"Ca ca không phải đang ôm em sao?"

"Nhưng vẫn nhớ ca ca."

Trong lòng Tiêu Chiến lại sinh ra tình thương không hề bảo lưu chút gì.
Cảm xúc như vậy khiến anh bị giam cầm trong biển lửa máu chảy, cho phép Vương Nhất Bác có thể dễ như trở lòng bàn tay xé xác anh, cho dù anh trong mắt người ngoài trông rất vững chắc và kiên cố.

Anh muốn hỏi Vương Nhất Bác, em làm sao biết anh có dao.
Nhưng anh chỉ ôm sư tử nhỏ chặt và sâu hơn, nói, "Nhất Bác em lạnh sao, ca ca sưởi ấm cho em."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn để anh ôm, giống như một con sư tử thật thụ, toả ra sự ấm áp cực đại.

Tiêu Chiến không sợ chết, nhưng sợ lạnh.
Anh trong lòng mắng mình thật giả dối, là cầm thú, rõ ràng chính bản thân cần hơi ấm, còn lợi dụng ngôn từ chiếm tiện nghi của sư tử nhỏ, dường như không hề nhớ Vương Nhất Bác đã từng chút từng chút tiến vào anh, chiếm hữu anh như thế nào.

Tiêu Chiến từ từ rũ bỏ từng tấc bóng tối trong mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác, giống như một người sống có máu thịt, có nộ ý thật sự, có yêu thương hết lòng hết ý.

Trở nên càng dũng cảm hơn.

"Bảo bối, đã không ngủ được, vậy chúng ta chơi đi." Tiêu Chiến nhẹ nhàng buông Vương Nhất Bác ra, xuống khỏi giường, bước đến dưới giếng trời, cầm cốc nước kim loại ở trên bàn lên, nện mạnh về tấm kính mỏng manh.

Âm thanh sắc bén chém vỡ bầu trời đêm, ngoài phòng lập tức vang lên tiếng ồn ào.

"Nhất Bác, lại đây." Tiêu Chiến nhặt một mảnh thuỷ tinh vỡ sắc nhọn trên mặt đất, dùng khăn quấn lấy nó cầm trong tay, ra hiệu cho Vương Nhất Bác cùng nhau ra đến cửa.

Người đầu tiên phá cửa xông vào bị Tiêu Chiến hạ gục.
Người thứ hai và người thứ ba đều choáng váng tại chỗ, giống như tất cả những người vô năng giương súng lần đầu tiên, chỉ như vậy mới có thể thêm can đảm.

Tiêu Chiến đột nhiên kéo Vương Nhất Bác vào lòng, mảnh kính nhọn nhắm vào hầu kết của Vương Nhất Bác, gầm lên, "Bỏ súng xuống!"

Hai người kia lập tức bỏ súng xuống, nhưng từ xa có thêm nhiều người lao đến.

"Đuổi bọn họ đi, nếu không tôi sẽ giết hắn!" Tiêu Chiến túm lấy Vương Nhất Bác về sâu hơn, từ góc độ của hai người mà nói, mũi kính ngay tức khắc sắp đâm thủng hầu kết của số 85, nhưng thực tế vẫn còn cách một đoạn kha khá.

"Được được được, ngươi đừng động!" Một người trong số đó vội vàng gật đầu.
Người kia quay đầu về phía hành lang hét lên "Không sao rồi, chúng tôi đã ổn", còn cố ý cất súng vào bao, một bộ dáng rất thoải mái.

Tiếp đó, thực sự đến lượt bọn họ thả lỏng.
Rốt cuộc, bị trói ở trong phòng không cần trực đêm vẫn có thể ngủ một giấc, hơn nữa có thể trước khi ngủ thưởng thức một chút khung cảnh tuyệt mỹ của đồng phạm nằm trên mặt đất sau khi khô máu chết dần chết mòn, quả là perfect.

Người trói là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến chú ý đến việc cậu sử dụng thắt nút ghế đơn.

Chỉ có hai loại người biết sử dụng thành thạo loại nút thắt này.

Một loại là người yêu thích hoạt động ngoài trời.

Một loại là quân nhân.

4/

"Chơi vui không, Nhất Bác."

Tiêu Chiến lấy ra khẩu súng vừa đoạt được trên người hai người lúc nãy, thậm chí cảm thấy so với súng lúc anh chơi CS nhân vật thật còn muốn lạc hậu hơn.

"Ở cạnh ca ca, chơi gì cũng vui." Sư tử nhỏ khẽ cười, dùng ngữ khí bình thường nhất trêu chọc làm ánh mắt Tiêu Chiến bén lửa.

"Vậy cùng ca ca đi tìm bạn có được hay không?"
"Đương nhiên được."

Tiêu Chiến đi ra được vài bước, phát hiện Vương Nhất Bác không đi theo, quay đầu hỏi cậu, "Nhất Bác, sao vậy?"

Sư tử nhỏ đưa tay ra, "Ca ca, dắt em."
Trái tim Tiêu Chiến tan chảy, bước lại nắm lấy tay Vương Nhất Bác, lại vén mái tóc vàng xinh đẹp của cậu ra sau tai, "Ngoan."

Hai người một trước một sau, bóng lưng thành đôi.
Bởi vì sự tồn tại của Vương Nhất Bác, đã khiến Tiêu Chiến sinh ra một loại ảo tưởng rằng bọn họ đang không ở Los Angeles, cũng không phải ở chợ đen ăn thịt người không nhổ xương, mà chỉ là đang chơi một trò chơi hơi tàn nhẫn.

Tất cả giống như cái kết của một bộ phim hài, suôn sẻ đến mức khó tin.

Cho đến khi bọn họ cuối cùng đã tìm được căn phòng nhốt Bạch Ngưng.
Đó là căn phòng mới nãy hai người kia nói "Đang nhốt một người phụ nữ châu Á, hẳn là người mà các người muốn tìm".

Cửa không đóng. Ánh sáng trong phòng mờ mịt.

Tiêu Chiến dùng súng đẩy cửa ra, chỉ liếc mắt, đã choáng váng.

Bốn năm chiếc giường nhỏ được đặt cạnh nhau, chỉ một trong số đó có người đang nằm, một người phụ nữ, trên bàn tay rũ xuống bên giường chi chít những lỗ kim dữ tợn.

Tiêu Chiến bỗng có một loại linh cảm không lành.
Người phụ nữ đang nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa, anh không thể nhìn rõ mặt.

Đây là...Bạch Ngưng?

Sau khi Tiêu Chiến xác nhận xung quanh không có ai mới bước gần đến bên giường, tim bắt đầu đập thình thịch, anh không hy vọng đây là Bạch Ngưng.

Nói gì đi nữa anh cũng không hy vọng đây là Bạch Ngưng.

"Ca ca, đừng qua đó." Vương Nhất Bác kéo anh lại.

Dùng ngữ điệu bình tĩnh lại vô cảm mà nói.

"Chị ấy chết rồi".

———
Minh hoạ thắt nút ghế đơn:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro