LA. • Los Angeles

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/
Du lịch sau khi tốt nghiệp là tiết mục thường thấy.

Ngâm mình trong bốn năm, sáu năm, chín năm khuôn viên trường đại học tươi đẹp, đời người có bao nhiêu cái mười năm? Ngay cả khi trải qua cuộc đời sinh viên đẹp đẽ thì cũng nên dùng một chuyến hành trình tuyệt vời để đặt một dấu chấm tròn viên mãn cho nó.

Dưới sự xúi giục mạnh mẽ của Kyle, Tiêu Chiến đã chọn Los Angeles.

Kyle nói đây là quê nhà của hắn, địa bàn của hắn, mọi người quen gọi là LA.
Ở "thành phố của những thiên thần" này, bạn có thể tận hưởng ánh nắng rực rỡ quanh năm suốt tháng, hoàn toàn không cần lo lắng những cơn mưa bất chợt kéo đến.
Lợi thế của việc ngày dài đêm ngắn là bạn có đủ nhiều thời gian để lãng phí ánh mặt trời, sau đó lại lao đầu vào màn đêm ngắn ngủi và điên cuồng, vui chơi ngợp trong vàng son.

Thực ra Tiêu Chiến cũng không quan trọng đi đâu.

Gần đây, anh càng trầm mê thiếu niên tóc vàng hơn trước.
Không phải nhìn chằm chằm điện thoại thì chính là tìm kiếm hết lần này đến lần khác trên trang web kia, vô số lần ảo tưởng xuyên qua màn hình đem người giam trong vòng tay, cường bạo đè dưới thân, làm tất cả những điều muốn làm lại dường như không nên làm, một lần rồi lại một lần đem bản thân lên chín tầng mây, tận hưởng niềm vui của những điều cấm kỵ.

Chỉ là, sau khi tự mình vui vẻ, nơi nào đó trong cơ thể thường xuyên nổi lên một loại cảm giác kỳ diệu, một loại trống rỗng mà anh sẽ không thừa nhận, một loại trống rỗng đáng sợ.

Còn đối với những thứ khác, cái gì cũng không hứng thú, cái gì nhìn cũng không thuận mắt.
Tiểu thư cùng nhau đua xe bị Tiêu Chiến cho out, hỏi anh tại sao, anh nói bởi vì cô không phải tóc vàng, tiểu thư liền nổi giận, tôi trước đây cũng không phải tóc vàng, anh hiện giờ mới chán ghét sao?

Tiêu Chiến chỉ lưu lại một bóng lưng vô tình.
Cao ngạo? Lạnh lùng? Trong mắt không chứa nổi người khác? Hay là một mảnh cô đơn không ai nhìn ra được?

Vĩnh viễn đều là vẻ đẹp của anh mà người khác không có cách nào hiểu rõ.

Tuy Kyle nói hắn rất quen thuộc với LA, ăn uống vui chơi không thành vấn đề, nhưng Bạch Ngưng vẫn lên kế hoạch một cách chi tiết.
Đương nhiên rồi, chủ yếu vẫn là xem Tiêu Chiến có vui vẻ hay không.

Chuyện lần trước bị Tiêu Chiến từ chối giống như chưa từng xảy ra.
Bạch Ngưng vẫn giống trước đây luôn lấy Tiêu Chiến làm trung tâm, làm chuyện gì cũng chỉ cân nhắc đến sở thích của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến là người thế nào?

Là nam nhân.

Một nam nhân thiên tài ở trong trường không quá sôi nổi nhưng không ai không biết đến.

Khi những bạn học đều đắm chìm trong cuộc sống đại học tự do, chơi game và yêu đương, anh đã kinh doanh bài bạc ngoại vi, lúc bị niêm phong không chỉ đã kiếm được vài triệu USD mà còn kịp thời rút thân, ai cũng không tìm được kẻ lẩn trốn phía sau.

Sau khi quen biết Kyle, Tiêu Chiến ngày càng táo tợn hơn.
Đua xe, uống rượu, du lịch, chơi deepweb một cách yên hơi lặng tiếng, đương nhiên cũng sẽ không quên công việc học tập quan trọng nhất, không chỉ được nhà trường trực tiếp cử đi học nghiên cứu sinh, mà còn là miếng bánh ngon các tiến sĩ danh tiếng đều muốn tranh giành.

Dường như có những người, sinh ra chỉ để khiến người khác ghen tỵ.

Mọi người đều diễn nhân vật của riêng mình ở xã hội trường học thu nhỏ này, Tiêu Chiến chính là diễn viên bắt mắt nhất.

Anh ca hát động lòng người, vận động hạng nhất hạng nhì, luôn tự do lại ung dung.
Ngay cả khi chỉ an tĩnh đứng một chỗ, ánh mắt của tất cả cô gái đều sẽ rơi trên người anh, đến cả lão sư đội hợp xướng cũng sẽ hỏi, chàng trai có đôi mắt to hôm nay sao không đến? Các em có nhìn thấy cậu ấy không?

Bọn họ đương nhiên là nhìn thấy anh.

Đại học năm nhất, nghiên cứu sinh năm nhất, tiến sĩ năm nhất, áo sơ mi trắng của Tiêu Chiến ngày càng nổi bật.
Anh có xương hồ điệp quyến rũ nhất, góc cạnh rõ ràng mang theo tính lập thể nhưng không quá nhô cao, cảm giác thiếu niên mảnh mai và cảm giác mạnh mẽ khá thành thục dung hợp với nhau, thật hoàn mỹ.

Bạn không thể nhịn được nhìn trộm anh từ phía sau.
Lúc ca hát, xương hồ điệp của anh giống như đôi cánh của thiên thần, khi chơi bóng rổ hormones của anh bùng nổ, giống như răng nanh của Satan, mang theo khí thế hùng hổ thâu tóm mọi sự chú ý của bạn.

Có lúc, trán Tiêu Chiến sẽ lấm tấm mồ hôi, bạn sẽ bắt đầu ảo tưởng, nếu mồ hôi thấm ướt quần áo anh, xương hồ điệp sẽ có vẻ đẹp như thế nào?
Bạn khao khát muốn chạm vào, sờ vào, nhưng bạn không thể chạm hay sờ đến, ngay cả khi như vậy, bạn vẫn muốn nhìn anh, cho dù anh không quan tâm bạn có nhìn mình hay không.

Bạn có bị mê hoặc không? Tất nhiên là bạn bị mê hoặc, bạn phải bị mê hoặc.

Nói chắc như đinh đóng cột.

Chuyện "thiên phú" này ở trên người Tiêu Chiến thật sự được thể hiện một cách tinh tế sắc sảo.

Đến cả Thượng đế cũng muốn đích thân xây cầu đắp đường cho anh.

2/

Sau lễ tốt nghiệp, cuộc đời sinh viên chính thức kết thúc.
Tuy còn một số việc phức tạp cần xử lý, nhưng nhiều người đang tranh giành giúp Tiêu Chiến chạy việc vặt, anh chỉ cần chuyên tâm làm chuyện mình thích là được.

Gia cảnh Bạch Ngưng hơn người, tuy đông anh chị em nhưng mỗi người đều ăn sung mặc sướng.
Nếu nói nhan trị của Bạch Ngưng đạt 100 điểm, trong đó có đến 20 điểm là nhờ đống tiền của cô, cái gọi là người đẹp vì lụa hoàn toàn có thật.

Kyle thông qua bàng môn tà đạo kiếm được không ít tiền, ở dưới sự đe doạ của Tiêu Chiến, những thứ nên hoàn trả đã hoàn trả, phần lớn những thứ không nên hoàn trả đều dùng để làm việc thiện.

Tiêu Chiến chính là có một loại ma lực như vậy.
Thân thiện, thanh cao, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, cùng với khuôn mặt xinh đẹp đủ để giết chết mọi sinh vật sống, luôn có thể vô tri vô thức khiến bạn thần phục trước anh, cam tâm tình nguyện đứng ở sau anh.

Tiêu Chiến hoàn toàn không cần lo lắng về chuyến đi đến LA.
Vé máy bay mua khoang hạng nhất, nơi ở không phải ở khách sạn khu vui chơi Disneyland, thì là khu nghỉ dưỡng ở Beverly Hills, tuy cha mẹ nuôi của Kyle rất hoan nghênh bọn họ đến ở, nhưng Kyle và Bạch Ngưng đều biết, Tiêu Chiến là người hoàn toàn không thích làm phiền người khác.

LA mùa này đã có cái nóng của mùa hè.
Tiêu Chiến một thân áo T-shirt trắng ngồi trong phòng chờ VIP, ngón tay lướt iPad.

Bạch Ngưng đưa qua một lon cà phê, "Tiêu Tiêu, ướp lạnh rồi."
Giọng điệu ngọt ngấy như mọi khi khiến Tiêu Chiến nhíu mày, "Gọi tên đi."

"Không." Bạch Ngưng vừa nói, giơ điện thoại lên đưa Tiêu Chiến vào khung máy ảnh, "Nào, Tiêu Tiêu, cười một cái."

Tiêu Chiến phối hợp ngẩng đầu lên, anh đội mũ và đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra một đôi mắt đen, chuyện chụp ảnh này, hoàn toàn phải xem tâm tình anh.

Không sai, lúc này tâm tình anh rất tốt.
Mới nãy trên website anh lại tìm được vài tấm hình của thiếu niên tóc vàng, vậy nên anh muốn nhanh một chút thoát khỏi Bạch Ngưng.

Không ngờ Bạch Ngưng đã hài lòng, thì Kyle lại đến.

"Hey, Xiao, ảnh tốt nghiệp lần trước đăng lên Facebook lượt like gần như bùng nổ, bạn bè ở Mỹ của tao hình như có hứng thú với mày hơn, đến đến đến, chúng ta lại cùng nhau chụp thêm vài tấm."

Tiêu Chiến tràn ngập sự khó chịu, miễn cưỡng nén cơn khó ở tháo khẩu trang xuống, ngoan ngoãn để Kyle chụp.
Bạch Ngưng thấy vậy cũng nghiêng người qua, "Tớ không tin bạn cậu không hứng thú với tớ?"

Kyle một mặt trêu chọc, đương nhiên hứng thú, bọn họ thích mỹ nữ, đến đến đến, chỉ chụp mình Ngưng Ngưng với tao.

"Mới không cần." Bạch Ngưng vặn eo tiến lại gần Tiêu Chiến, " Tớ chỉ muốn chụp cùng Tiêu Tiêu."

Một phiên náo loạn, lại trôi qua vài phút.
Tiêu Chiến nhịn không được hỏi, "Chụp xong chưa?"

"Được rồi được rồi, đủ nhiều rồi."

Hai người đều hài lòng nhìn điện thoại, một bức đăng lên vòng bạn bè, một bức đăng lên các trang mạng xã hội nước ngoài.

Bạch Ngưng buột miệng nói với Kyle một câu, "Cho hỏi người bạn quốc tế này, nghe nói luật pháp và an ninh ở Mỹ không tốt lắm a, cậu đem ảnh chúng ta phát lên twitter như vậy có an toàn không đó?"

Kyle giống như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười, "Làm sao có thể không an toàn, không phải có tớ ở đây sao? Los Angeles là địa bàn của tớ!"

"Nói nghe như cậu ở Los Angeles là nhân vật lớn gì ấy." Bạch Ngưng giễu cợt, cô quả thực có chút lo lắng về chuyến đi đến Mỹ lần này, nhưng không thể ngăn được cám dỗ đi chơi cùng Tiêu Chiến, cái gì cũng không để tâm nữa.

"Thánh thần ơi, dùng một câu trong tiếng Trung nói như thế nào nhỉ, ngực bự không có não?" Kyle nói xong tự mình bật cười ha ha, đương nhiên không tránh khỏi bị Bạch Ngưng đấm đá một trận.

Tiêu Chiến liếc nhìn bọn họ, mỉm cười bất lực.

Lúc đại học, cậu quen biết Kyle sớm nhất, chuyện cùng nhau đánh lộn gây náo uống rượu chơi game, nếu muốn có người chơi cùng, vậy nhất định là Kyle, người phương Tây không câu nệ tiểu tiết, Tiêu Chiến nói chuyện nghĩa khí, tới lui liền trở thành bạn tốt nhất.

Về phần Bạch Ngưng, tuy cô đến ôm theo mục đích nào đó, nhưng so với những người khác, cô vẫn là người có thể nhìn rõ nhất vị trí của mình, vì vậy cũng được Tiêu Chiến xếp vào danh sách bạn bè.

Thu hồi ánh mắt, lực chú ý của Tiêu Chiến tập trung vào iPad.
Tất cả thiết bị điện tử của anh đều dán miếng chống nhìn trộm, hơn nữa anh ngồi ở vị trí trong cùng của khu VIP, người khác muốn nhìn rõ màn hình của anh dường như là việc hoàn toàn không có khả năng.

Anh ấn mở hình ảnh của thiếu niên tóc vàng, bắt đầu lướt từng tấm một.
Tuy trong lòng ma quỷ la hét, nhưng trên mặt hoàn toàn không nhìn ra chút cảm xúc nào, mượn khẩu trang che giấu sự hưng phấn chất chứa trong từng lỗ chân lông.

Bức ảnh lần này có hơi kỳ lạ.

Tuy vẫn là chụp trộm, nhưng Tiêu Chiến chú ý đến vết thương trên cổ tay chàng trai.
Anh phóng to từng bức ảnh, tỉ mỉ quan sát, phát hiện vết thương của chàng trai dường như bị thứ gì còng qua như còng tay, vết máu bầm mờ nhạt hiện lên quanh cổ tay.
Hơn nữa, đôi mắt động lòng người kia cũng không còn sáng như trước, khoé mắt sưng lên, hình như đã khóc, dáng vẻ sạch sẽ động lòng khơi gợi sự thương yêu của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến như thường lệ ấn mở ID của người đăng muốn hack vào, nhưng đã thử mọi cách, vẫn bị chặn ngoài tường lửa.

Điều này quả thật khiến anh như có trăm móng vuốt cào cấu trong tim.

Rốt cuộc là ai đang chụp trộm?

Chúng được chụp lén ở đâu?

3/

Phần khó chịu nhất của chuyến bay đường dài chắc chắn là chân bị hạn chế bởi không gian có hạn.

Khi đôi chân dài của Tiêu Chiến tiếp đất, gần như không đứng vững.
Một là vì hào quang của LA quả thực cường đại, hai là vì chân anh thật sự tê và mỏi.

Tuy nhiên, Tiêu Chiến chỉ nhẹ nhàng vịn lan can một cái liền khôi phục lại trạng thái bình thường.

Kyle thở ra một hơi dài, lớn tiếng hét, "I'm back!"

Bạch Ngưng cũng rất vui vẻ quấn lấy Tiêu Chiến chụp một bức ảnh tự sướng, đăng lên vòng bạn bè kèm một câu, "Los Angeles, chúng tôi đến đây!"

Xe đưa đón ở sân bay kết nối trực tiếp với xe đưa đón của khách sạn.
Đêm đầu tiên, Bạch Ngưng sắp xếp cho bọn họ ở khách sạn năm sao nằm tại trung tâm thành phố Los Angeles, ba người, mỗi người một phòng, không làm phiền nhau.

Phòng của Tiêu Chiến đương nhiên là phòng có tầng và phong cảnh đẹp nhất.

Tiêu Chiến rất hài lòng với sự sắp xếp này.
Khách sạn toạ lạc tại trung tâm Los Angeles, chỉ cách Trung tâm Staples(*) một dãy phố, chưa đến 3 km chính là nhà biểu diễn nhạc Walt Disney, thậm chí đi đến sân vận động Dodger, lộ trình cũng không mất nhiều thời gian hơn là bao.

Bạch Ngưng đặt trước để khách sạn chuẩn bị đồ ăn, đồ thường dùng theo thói quen hằng ngày của Tiêu Chiến, điều này khiến chút cảm giác khó chịu của Tiêu Chiến khi vừa đến LA đã hoàn toàn biến mất.

Lúc đến khách sạn chính là thời gian dùng bữa tối.
Tiêu Chiến nói tuỳ ý chút, ba người liền tuỳ tiện ăn một bữa buffet xa hoa với các món đặc trưng của địa phương trong phòng ăn khách sạn, Tiêu Chiến vốn không có khẩu vị cũng ăn một cách nhiệt tình.

Điểm anh thưởng thức nhất ở Bạch Ngưng chính là: Cô gái này có thể đem tất cả những việc bạn cho rằng đã làm rất tốt, còn làm tốt hơn nữa.

Đây cũng là lý do Bạch Ngưng có thể luôn xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Chiến.

Là lý do quan trọng nhất.

4/

Về đêm, Los Angeles rực rỡ ánh đèn.

Trút bỏ một thân mệt mỏi, Tiêu Chiến nằm trên chiếc giường đơn size lớn.
Thông qua tấm kính sát sàn lớn, anh nhìn chăm chú vào ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, tâm trạng càng thêm bất an.

Anh lại nghĩ đến chàng trai tóc vàng kia.

Tại sao em ấy bị thương? Tại sao lại uỷ khuất?

Đôi mắt kia nếu ở trước mặt mình, vậy tuyệt nhiên sẽ không nỡ để cậu khóc, muốn khóc cũng chỉ có thể khóc trên giường, bị bản thân mình bắt nạt đến khóc.

Chàng trai này rốt cuộc là ai?

Cậu hiện giờ.

Có an toàn không?
———————
(*) Trung tâm Staples là một khu thể thao tổng hợp khổng lồ tại Downtown Los Angeles.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro