Down • Ngã xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/

Đêm nay, cũng như rất nhiều đêm.
Rất nhiều đêm Tiêu Chiến như mong muốn mơ thấy thiếu niên tóc vàng.

Lúc đầu giấc mơ có màu đen trắng.
Xung quanh vô cùng huyên náo, rất nhiều người đang nói chuyện, rượu vung vãi khắp nơi, nhạc cụ ầm ĩ, cốc rượu bị đập nát hết thảy.
Tiêu Chiến bịt tai lại, nhưng không ngăn nổi âm thanh, anh vươn tay đi kéo rèm cửa sổ, muốn để ánh sáng đi vào, rèm cửa bị gió mở tung, bên ngoài là ban công, anh nhìn thấy trong góc có một hình bóng cô đơn đang ngồi trên mặt đất, chân để trần.

Đẩy kính ra, Tiêu Chiến bước tới ban công muốn thăm dò rốt cuộc là ai.
Nghe thấy âm thanh, người trong góc ngẩng đầu lên, khung cảnh đen trắng bỗng nhiên được tô vẽ màu sắc.

Là em ấy.

Tóc vàng, môi đỏ, khoé mắt hơi ửng hồng, khí chất giữa hai lông mày thoáng chốc đã thu hút Tiêu Chiến.
Là chàng trai đã bị anh xâm phạm vô số lần ở trong mơ.

Thiếu niên đưa tay về phía anh, ngón tay mảnh mai xinh đẹp, đột nhiên khơi dậy hết thảy dục vọng trong cơ thể Tiêu Chiến, anh vô thức bước về phía chàng trai.

Chàng trai ánh mắt khao khát, hé miệng nói gì đó nghe không rõ.

Gần rồi.

Gần đến rồi.

Càng lúc càng gần.

Người mình si tâm vọng tưởng đang ở ngay trước mắt, tay Tiêu Chiến bắt đầu run rẩy.

Em ấy đưa tay ra là muốn tôi ôm em ấy đúng không?
Em ấy muốn tôi ôm em ấy như thế nào? Là muốn ôm hông, hay là ôm eo?

Em ấy thật gầy, thật đáng thương, muốn lột trần em ấy, làm đau em ấy.
Em ấy đau rồi sẽ có vẻ mặt như thế nào? Sẽ mở miệng sao, nếu mở miệng có thể đưa vào được không? Đỉnh vào trong cổ họng em ấy sẽ bị sặc chứ, sặc rồi dường như cũng không nguyện ý rút ra.

Tiêu Chiến dùng lực khống chế bản thân, ngồi xổm xuống trước mặt chàng trai, vỗ nhẹ vai cậu một cái, dịu dàng hỏi, "Em vẫn ổn chứ?"

Thiếu niên còn chưa nói gì, đột nhiên túm lấy tay Tiêu Chiến kéo anh vào lòng, sau đó vòng tay ôm eo anh đè anh ở dưới thân mình, va chạm với sàn nhà lạnh lẽo làm đau Tiêu Chiến, anh nhìn không rõ biểu cảm của thiếu niên, vị trí nào đó trên cơ thể bị khơi dậy một cảm giác trống rỗng sâu thẳm.

Một cảm giác trống rỗng thân thuộc lại nóng bỏng.

Động tác tiếp theo sắp sửa xảy ra, một tiếng súng xé toạc trời đêm.
Sau đó lại một tiếng súng nữa.

Đoàng——

Vừa vang lên Tiêu Chiến liền vô thức che chở cho thiếu niên, chỉ nghe thấy cậu khẩn thiết hét một tiếng, "Ca ca, cứu em..."

Nhưng ngay tức thì biến mất không thấy gì nữa.

Một câu "ca ca" làm trái tim Tiêu Chiến kêu loạn rồi.
Anh muốn hét lên, nhưng phát hiện mình không biết tên chàng trai, thiên ngôn vạn ngữ mắc cứng trong cổ họng, bỗng từ trong mộng cảnh rơi trở về hiện thực.

Tỉnh dậy, sau lưng ướt đẫm.

"Hoá ra là mơ a..." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, lẩm bẩm.
Anh nhìn đồng hồ trên đầu giường khách sạn, đang chỉ 9 giờ 5 phút tối.

Bữa tối uống chút rượu, thêm vào sự mệt mỏi của chuyến đi, Tiêu Chiến vốn chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, không ngờ một giấc đã đến giờ này.

Anh cầm điện thoại lên, thấy có rất nhiều tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ.
Một của Bạch Ngưng, một của Kyle.

Bạch Ngưng đã giúp Tiêu Chiến đổi thẻ điện thoại trước, kết nối trực tiếp với mạng, để an toàn, anh thường sẽ không dùng mạng không dây ở nơi công cộng, rất dễ bị đánh cắp thông tin riêng tư.

Lướt đến vòng bạn bè, Tiêu Chiến thấy Bạch Ngưng đăng một bức ảnh.
Khách sạn 5 sao, ở tầng thượng, bể bơi vô cực, người đẹp, cảnh đẹp, còn định vị vị trí cụ thể của khách sạn.

Tiêu Chiến cau mày, cảm thấy ý thức an toàn của Bạch Ngưng quá tệ rồi.
Kết quả nhìn qua Twitter, cái thằng này, Kyle còn quá chừng hơn, đến cả bữa tối ăn gì cũng đăng lên mạng, thật sự đã đánh mất thân phận của hacker, lẽ nào ở quê nhà của mình thì thật sự có thể muốn gì làm nấy?

Anh chỉ gọi lại cho Kyle.
Tranh thủ thời gian nối máy, Tiêu Chiến xuống giường, cầm điện thoại đi đến bên cạnh cửa sổ sát sàn rộng lớn, khung cảnh Los Angeles về đêm ầm ĩ, những con phố dài chen giữa các toà lầu giống như các dải băng phát quang, chen lấn kéo đến tận chân trời, tụ thành một điểm.

Ở đó hướng về thiên đường sao? Hay là địa ngục?

"Xiao, cậu tỉnh rồi?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy phấn khích của Kyle.

"Ừm, có chuyện gì?" Tiêu Chiến cảm thấy khát nước, bước đến chỗ quầy bar dùng một tay rót cốc nước đá, lại ngồi trên sofa mở tivi lên.

Kyle có lẽ đang chơi bời trong quán bar nào đó, ống nghe truyền đến rất nhiều tiếng nói cười, "Xiao, cậu đến không? Rất nhiều người đẹp, rất nhiều niềm vui nha!"

"Không đi."

"Thật sự không đến sao? Có tiểu ca ca tóc vàng cậu thích đó!"
Kyle rất thông thạo tiếng phổ thông, có lẽ từ nhỏ đã nghe quen tai hơn nữa còn bị Tiêu Chiến ép, ở loại địa phương đó có vẻ sẽ không ai có thể nghe hiểu tiếng Trung.

Trong lòng Tiêu Chiến sững sờ.
Cầm nước cầm không vững, nước rơi vãi trên sàn nhà, "Cậu nói gì vậy?"

"Ha ha, bị phát hiện rồi nhé, tớ vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu...wow, không ngờ cậu là Xiao như vậy nha."

Tiêu Chiến nhớ lại một chút, lúc nãy bữa tối điện thoại không cẩn thận rơi trên mặt đất, là Kyle giúp anh nhặt lên, có lẽ lúc đó đã bị nhìn thấy ảnh màn hình.

"So what?" Nếu chỉ là như vậy, Tiêu Chiến không hề để ý.

"Hiểu rồi hiểu rồi, cậu mau đến đi! Ngưng Ngưng cũng ở đây!" Kyle rõ ràng đã uống nhiều rồi, thực sự không hỏi đến cùng.

"Giờ này mà cậu đã không còn tỉnh táo? Bye bye nha."
Tiêu Chiến vừa lau nước trên thảm vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu, bỗng phát hiện một đồ vật khiến người ta khó chịu vô cùng.

Một camera lỗ kim, được giấu trong bình hoa ở trên bàn cà phê trước sofa.

Vị trí đặt camera này rất khuất, lẫn giữa một vài bông hoa tươi trong bình, nó rất nhỏ, nếu không phải cúi đầu nhìn như thế này, cơ bản không thể nhìn ra, hơn nữa cho dù có nhìn thấy, cũng rất khó phân biệt được.

Tiêu Chiến không lập tức di chuyển nó.
Nếu nó là camera mạng không dây, có khả năng lúc này đang có người theo dõi anh.
Nếu nó chỉ là camera thông thường, vậy Tiêu Chiến chỉ cần đợi lúc người đặt camera quay lại lấy nó sau đó có thể túm ngay tại hiện trường là xong.

Sau khi suy nghĩ, Tiêu Chiến vòng ra sau camera, từ từ đổ nửa cốc nước trong tay lên trên camera, cho đến khi xác nhận nó đã chập mạch, mới lấy nó ra, kết nối với laptop.

Ngạc nhiên thay, trong camera chỉ có ảnh của ngày hôm nay.
Nói cách khác, nó mới được cài hôm nay.

Tiêu Chiến nhìn quanh tứ phía, cảm thấy một cơn ớn lạnh sâu sắc.

Anh biết, khẳng định không chỉ có một camera.

2/

Sáng hôm sau Bạch Ngưng đến ấn chuông cửa phòng Tiêu Chiến.
Phát hiện anh không ở trong phòng.

Sau khi gọi điện thoại, được Tiêu Chiến chỉ sang một căn phòng khác.

Hôm qua, Tiêu Chiến đổi phòng ngay trong đêm, sau khi xác nhận mọi thứ không có gì khác thường mới đi vào giấc ngủ, hành lý vẫn để nguyên chỗ cũ, giống như chỉ là ra ngoài tiệc tùng thâu đêm không về.

"Tiêu Tiêu không thích phòng tớ đặt à?" Bạch Ngưng nhìn có chút ủ rũ, nhưng vẫn giả vờ thoải mái, "Hay sợ tớ giữ thẻ phòng buổi tối đến quấy rối cậu a?"

"Không có."
Tiêu Chiến nói thẳng, "Hôm qua trong phòng phát hiện có camera."

"Cái gì?!" Bạch Ngưng rất ngạc nhiên.
Phòng là do cô đặt, tất cả đều do cô sắp xếp, nếu Tiêu Chiến gặp phải chuyện gì, cô khó trốn tránh trách nhiệm.

"Ừm, chắc chỉ là quay lén bình thường." Tiêu Chiến đưa camera cho Bạch Ngưng xem, "Loại này rất phổ biến, ở đâu cũng có thể mua được."

"Vậy thì tốt vậy thì tốt." Bạch Ngưng thở phào một hơi.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ mỉm cười, "Tốt ở chỗ nào?"

"A không không không không..." Bạch Ngưng vừa nhìn thấy Tiêu Chiến cười tim liền như bị nai đâm phải, "Ý tớ nói cũng may không nghiêm trọng đến vậy..."

Tiêu Chiến lắc đầu, "Hy vọng là vậy."
Nỗi bất an trong lòng anh không chỉ không biến mất, mà càng trở nên mãnh liệt hơn, luôn cảm giác ở một nơi nào đó, có người nào đó, hoặc đám người nào đó, đang quan sát anh, đang dõi theo bọn họ.

"Được rồi, sau này chúng ta cẩn thận chút!"
Bạch Ngưng vén tóc, vui vẻ nói, "Xe tự lái đã chuẩn bị xong rồi, là xe việt dã Tiêu Tiêu thích, chúng ta có thể dạo phố LA trước, có lẽ Tiêu Tiêu không thích đến mấy nơi như Hollywood, chúng ta cứ dạo quanh quanh, chắc cũng có thể gặp được vài minh tinh đó?"

"Tiếp theo sẽ đi Las Vegas, Kyle có bạn bè ở đó, tớ biết Tiêu Tiêu muốn đi Wave Valley, điểm dừng tiếp theo thì ở sòng bạc..."

"Được rồi." Tiêu Chiến ngắt lời cô, "Nghe theo cậu sắp xếp."

Tiêu Chiến quả thực thích những đường màu đỏ vàng rực rỡ của miền Tây Hoa Kỳ.
So với các địa điểm nồng đậm hơi thở thương mại, anh thích tự do rong ruổi ở quốc gia hoang dã này hơn, súng ống, ma tuý, buông thả dục vọng, quan hệ giữa người với người dựa vào tiền để duy trì, tất cả mọi thứ đều có thể niêm yết giá cả, một lời không hợp nhau liền sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề, đơn giản, thô bạo.

Lại khiến người ta hưng phấn.

Bữa trưa, Kyle dẫn theo một cô gái đến.

"Xiao, Ngưng Ngưng, giới thiệu chút, đây là bạn gái tớ, Grace." Kyle vòng tay qua vai Grace, bộ mặt đắc ý.

"Wow, có bạn gái lúc nào vậy?" Bạch Ngưng trêu chọc nói, "Chẳng lẽ là đêm qua?"

"Không sai." Kyle không hề tránh né, "Chính là đêm qua."

Grace cũng là một cô gái Mỹ điển hình, hoạt bát dễ thương.
Nghe nói hai người là hàng xóm, từ nhỏ đã quen biết, đêm qua sau khi gặp lại ở tiệc rượu liền không thể kiểm soát, hôm nay đã giống như trẻ sơ sinh dính liền nhau không thể tách rời.

"Em thấy Kyle đăng ảnh của mọi người trên Twitter, lần này cuối cùng đã nhìn thấy người thật rồi!" Grace nở nụ cười với hàm răng trắng bóng chuẩn Mỹ, nhiệt tình đến mức khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.

Vì vậy, sau màn chào hỏi, Kyle nhìn Tiêu Chiến, lộ ra biểu tình mong đợi, "Xiao, tối nay vừa hay có một bữa family party, muốn đi cùng nhau không?"

Sợ Tiêu Chiến không đồng ý, Kyle lại nói thêm, "Là một bữa tiệc rất thú vị! Sẽ có rất nhiều bạn bè chơi xe!"

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến vốn là cự tuyệt.
Anh trước giờ luôn ghét những nơi quá đông người, nhưng vừa nhìn thấy ba người trước mặt đang nhìn anh, tâm tình nảy ra ý nghĩ chơi một chuyến cũng không ngại, còn hơn cứ mất hứng, xem như đi giao lưu về đam mê chơi xe vậy.

Vừa thấy Tiêu Chiến gật đầu, trong mắt Grace loé lên chút ngạc nhiên, là người đầu tiên bày tỏ sự kích động, "Yay! Quá tốt rồi!"

Trong phút chốc, Tiêu Chiến cảm thấy Grace này có gì đó không bình thường, nhưng lại nói không được là bất thường ở đâu, chỉ có thể âm thầm nhắc nhở bản thân lo lắng quá mức.

Sau khi uống một chai Corona, Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ.

Los Angeles trời quang vạn dặm.
Có một quả bóng bay tụt khỏi tay cô bé thắt bím nho nhỏ, nhiều người giúp cô bé nhưng không ai bắt được nó.

Trơ mắt nhìn quả bóng bay lên trên.

Lên cao.

Nổ tung.

3/

Những bữa tiệc tại gia ở Mỹ lúc nào cũng ồn ào.

Biệt thự, bánh táo, sâm panh.
Giày cao gót, trang hoàng lộng lẫy, tô trét dày, lời xã giao đơn điệu nhàm chán, bạn không bao giờ có thể kiểm tra được lòng người đang có dáng vẻ như thế nào dưới vỏ ngoài giả tạo khó mà nhìn rõ.

Nếu không có chuyện camera ở khách sạn, nếu không phải đang ở Los Angeles, Tiêu Chiến rất có thể sẽ uống một cách thống khoái, nhưng hiện tại, anh chưa đụng đến một giọt nào.
Theo lý mà nói, phòng cũng đổi rồi, camera cũng không xuất hiện nữa, tại sao loại cảm giác bất an này ngày càng trở nên sâu sắc hơn?

Đến giữa bữa tiệc, chủ nhà nâng ly với khách khứa.
Rất nhiều ly rượu lóng lánh được giương cao, tiếng violon kéo dài, tiếng piano hùa theo tao nhã, cụng ly, nói cười, có người đang trao đổi số điện thoại, có người đang hút thuốc. A, còn có người đang thân mật ở trong góc.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này sao quen thuộc đến vậy?

Anh vô thức nhìn về hướng ban công của biệt thự, trống không rỗng tuếch.
Không bỏ cuộc, Tiêu Chiến bước lên ban công, đi xuống cầu thang, tiếp tục đi thẳng đến khoảng đất trống phía sau sân, một mảnh rừng cây tối mịt.

Ánh trăng lẩn trốn, Tiêu Chiến đành phải mở đèn pin điện thoại di động lên.
Anh cũng không biết mình đang tìm gì, chỉ đi tới đi lui không có mục đích.

Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ anh một cái.
Tiêu Chiến lập tức hất văng hắn ra, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc kêu lên thảm thiết, "A!!!"

Kyle ôm cổ ngồi xổm trên mặt đất, "What's wrong with you, Xiao!"
("Chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Xiao!")

Grace đuổi theo đỡ lấy hắn, Bạch Ngưng ở bên cạnh cười khanh khách, "Tiêu Tiêu thật có bản lĩnh! Lần này đúng là không nhẹ đâu, ai khiến cậu tập kích Tiêu Tiêu a, đáng đời đáng đời!"

"Xin lỗi." Tiêu Chiến thở phào một hơi, hỏi Kyle, "Có sao không?"

"Nếu không phải tớ cao hơn cậu, đánh ở đây tớ có thể đã chết luôn rồi!" Kyle chỉ vào thái dương mình, nhìn có vẻ quở trách nhưng hoàn toàn không có ý chỉ trích Tiêu Chiến.

"Được rồi được rồi, Xiao khẳng định không phải cố ý." Grace đứng ra hoà giải, thuận tay đưa cho mỗi người một chai nước chưa khui, "Vừa nãy tiếp rượu rồi, uống chút nước cho hoà hoãn."

Tiêu Chiến vừa rồi không chỉ không uống rượu, không ăn gì cũng không uống nước, lúc này quả thực rất khát, hơn nữa thần kinh vốn căng thẳng bị Kyle náo lúc nãy đã hoàn toàn buông lỏng.
Anh vừa nhìn thấy nước còn chưa mở nắp, không nghĩ nhiều liền uống một ngụm.

Bạch Ngưng và Kyle cũng không khách khí, vừa cười vừa cảm ơn Grace.
Một lần uống cạn.

Chỉ một ngụm, Tiêu Chiến đã cảm thấy có gì đó không ổn với mình, anh lập tức nhận ra nước chắc chắn có vấn đề.

Vừa quay đầu, anh nhìn chằm chằm Grace một cách dữ tợn.

Nhưng bầu trời sao bắt đầu xoay tròn, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
Bạch Ngưng ngã xuống, Kyle cũng ngất rồi, toàn thế giới đều sụp đổ.

Tiêu Chiến muốn rời đi, nhưng bị Grace đẩy về lại.
Anh loạng choạng vịn lấy cái cây bên cạnh, dùng hết sức cấu mình muốn giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng kẻ đã tính toán trăm phương ngàn kế sao có thể để anh đạt được mục đích?

Lúc không cam tâm nhắm mắt lại.
Trong đầu Tiêu Chiến lại hiện lên gương mặt của thiếu niên tóc vàng.

Anh thầm thì trong lòng.

Em đang ở đâu, em có an toàn không?

Tôi xin lỗi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro