Human • Con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/

Trong mê man, Tiêu Chiến tưởng rằng mình lại nằm mộng.

Xung quanh một mảng trắng xoá, có vài bóng người ở bên cạnh, nhìn không rõ mặt.
Anh muốn mở to mắt ra, nhưng chỉ cảm thấy đại não một mảnh đặc quánh, giống như có một tấm chăn bông cực đại trùm lên trên người, phủ lên trên mặt, không khí không thể xuyên qua.

Tác dụng của thuốc dần dần giảm bớt, Tiêu Chiến lại cảm thấy đầu ngày càng nặng trĩu.
Dường như có rất nhiều người đang nói chuyện, thì thầm nói riêng, lớn tiếng bàn luận, từng chút từng chút xé toạc thần kinh anh.

"Ca ca, anh ơi..."

Đột nhiên, một vài tiếng kêu gào cấp thiết xuyên qua màng nhĩ, kéo Tiêu Chiến ra khỏi hỗn độn, sau đó lại là vài tiếng, "Ca ca, anh ơi tỉnh tỉnh."

"Ca ca, cứu em..."

Giọng nói thật quen thuộc, thật động tâm, thật hoảng loạn. Là của thiếu niên tóc vàng kia sao?
Tiêu Chiến mạnh mẽ lắc đầu, cuối cùng cũng thoát khỏi triệu chứng chóng mặt sau cùng, đã nhìn rõ tình cảnh trước mắt.

Không có người gọi ca ca.
Không có Kyle, cũng không có Bạch Ngưng.

Chỉ có một mình anh.

Anh đang ở trong một cái lồng.

Một chiếc lồng bằng kính, trong suốt.

Tiêu Chiến cử động tay, nhận ra không thể di chuyển.
Ngẩng đầu mới phát hiện cổ tay bị một sợi dây nhựa mảnh trói chặt, treo lơ lửng ở không trung.

Nhìn thấy anh tỉnh lại, cảm xúc của mọi người đều dâng trào, những ánh mắt trần trụi đâm tới, nhìn đến mức thân thể Tiêu Chiến không dễ chịu gì.

Anh đảo mắt xung quanh, nhìn thấy đủ loại người quây thành một vòng tròn, bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, muôn màu muôn vẻ loại người nào cũng có, có người ăn mặc quý phái, có người bề ngoài lộ ra vẻ dữ tợn, còn có một số ẩn náu, không ngoại lệ ai cũng đang che mặt, không nhìn ra thân phận.

Không tốt.

Rất không tốt.

Bỗng nhiên, Tiêu Chiến cảm thấy cổ tay buông lỏng, sợi dây nhựa không biết bị gì đã đứt đoạn, thân thể mất đi lực kéo không thể đứng vững, anh vô thức vịn vào tấm kính trước mặt, tạo thành tư thế cúi người cong eo.
Chiếc áo thun trắng rộng rãi bị kéo xuống, không cẩn thận phác hoạ nên một đường cong cơ thể gợi cảm, hơn nữa anh vừa ngước mắt lên, trong đôi mắt xinh đẹp tuy chỉ chứa đầy vẻ nghi hoặc, nhưng ở trong mắt những người kia lại mang theo một loại vẻ đẹp thuần khiết đáng thương.

Nhất thời, tiếng chặc lưỡi, tiếng nuốt nước bọt, vang lên không dứt.
Tiêu Chiến thậm chí còn nhìn thấy người da trắng cao to vạm vỡ mở miệng cười, chảy nước dãi, giống như muốn xé vụn quần áo của anh, đem cảnh xuân bên trong liếm sạch sẽ.

Tiêu Chiến cố hết sức duy trì bình tĩnh, trước tiên thẳng người dậy, sau đó nhanh chóng kiểm tra toàn thân một cái, phát hiện vẫn là quần áo anh mặc lúc đến, không có vết thương, không có dị dạng, sau khi hơi hơi yên tâm anh cúi đầu, vùi mắt vào trong tóc mái, lạnh lùng quét qua đám người nhìn anh không chớp mắt.

Động thái này khiến trên khán đài một trận thổn thức, thậm chí có người còn la lên.

"What's wrong?"
(Sao vậy?)

"What's happening?"
(Chuyện gì đang xảy ra?)

"Why doesn't he cry?"
(Sao cậu ta không khóc?)

Một người đàn ông đeo bịt mắt bước ra từ cửa bên hông, làm dấu tay "stop", hiện trường không yên mới an tĩnh trở lại.

Hai tay Tiêu Chiến lúc này đút túi, liếc mắt quan sát nam nhân kia.
Tóc nâu, râu quai nón, mũi khoằm giống như con dao sắc bén, tuy nhiên bộ đồ tây và giày da không thể che giấu cơ bắp phát triển quá mức, khiến người ta cảm thấy hắn không hề ăn nhập gì với bộ trang phục này.
Đặc biệt là chiếc nơ đỏ chói quá mức kia, giống như chỉ đeo lên một cách ngẫu hứng.

Quý cô tao nhã ngồi ở hàng ghế đầu trên mặt nạ gắn một chiếc lông khổng tước, mang theo nét phương Đông đặc sắc, nói với người nam nhân bịt mắt: "King, đây chính là cực phẩm mấy người nói ư?"

"Ôi, dáng vẻ thiếu đánh thế này, vì sao lại không khóc?" Một người đàn ông trung niên khác mặc âu phục trắng đang nghiến răng, đối với Tiêu Chiến làm ra động tác cắt cổ, bị Tiêu Chiến tặng lại một cái nhìn khinh bỉ.

Người phụ nữ thần bí mang mạng che mặt ở hàng ghế sau cười xa xăm, "Tôi thì thích người xinh đẹp lại cay độc thế này, nên thuộc về tôi."

"Không hiểu quy tắc à? Thuộc về cô? Đã hỏi qua khẩu súng của tôi chưa?" Một người ở trong góc trực tiếp rút súng, không kiêng dè mà bóp cò, người phụ nữ mang mạng che mặt dễ dàng tránh được, người ở phía sau cô mang hoạ, máu bắn tung toé tại chỗ.

Trong nháy mắt gươm súng sẵn sàng, mọi người đều rút vũ khí ra.

Tiêu Chiến cũng trở nên căng thẳng theo.
Tuy anh đã xem rất nhiều bom tấn Hollywood, cũng đã chơi trò CS(*) vô số lần với súng thật đạn thật, nhưng khi cảnh tượng như vậy thực sự xảy ra trước mắt, vẫn khiến anh phải hít một ngụm khí lạnh.

Pằng——

Tiếng súng vang lên, viên đạn đi thẳng khoan vào sàn nhà dưới chân kẻ vừa mới hành hung, doạ người kia sợ hãi co rụt về sau, trực tiếp ngã lộn đầu.

Giọng nói trầm mạnh của King vang lên, "Calm down!" (Bình tĩnh!)

"Còn muốn bán đấu giá hay không?"

Tiêu Chiến bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Giờ mới phản ứng lại, bản thân anh đang ở một nơi đấu giá xem ra vô cùng bí mật.

Mà anh.

Đang được bán đấu giá.

2/

Nếu bạn đã từng nghe đến các băng đảng New York, hay thế lực đen ở New Orleans, vậy bạn nhất định sẽ không còn lạ lẫm với thế lực ngầm ở Los Angeles.

Không biết từ bao giờ, "Thành phố của những thiên thần" này đã trở thành "Thành phố của tội ác", và "Thủ phủ mưu sát", mọi người giây trước còn đang uống rượu ca hát, giây sau đã xung đột vũ trang.

Những người yêu nhau không còn yêu nhau nữa, người thân quay lưng lại với nhau, hoá ra súng ống không chỉ có thể dùng để đi săn, mà còn có thể chuẩn xác chém giết lòng người yếu đuối.

Mọi người có rất nhiều cách để tìm kiếm kích thích.
Ở đất nước kỳ diệu này, "tự do" và "thực lực" dường như được đánh đồng như nhau, không ai đúng không ai sai, chỉ có súng của ai cứng hơn, ai không sợ chết hơn.

Mà thị trường chợ đen, sắm vai trò vô cùng quan trọng trong thế giới hắc ám như vậy.

Ở mỗi một chợ đen khác nhau của Los Angeles, bạn có thể mua được mọi thứ.
Từ lớn như vũ khí đạn dược xe hơi, đến nhỏ như những món nội tạng tươi sống, hay những món đồ chơi cổ quái mà dân săn lùng thích thú, chỉ có đồ bạn không nghĩ đến, không có đồ bạn không mua được.

Đấu giá hẳn là khâu thú vị nhất trên thị trường chợ đen.
Dù là người hay vật, đều được nhốt trong lồng kính, quan sát trọn vẹn, kẻ ra giá cao hơn sẽ có được.

Nhà đấu giá của King đã có tiếng lâu đời ở Los Angeles.
Đầy đủ mặt hàng, đa dạng chủng loại, còn có thể "đặt hàng", bạn cần cái gì, nói cho bọn họ, bọn họ sẽ làm, sau đó một tay giao tiền một tay giao hàng, dễ dàng và vui vẻ.

Tiêu Chiến và hai người bạn của anh là "hàng" mới đến ở nhà đấu giá của King.
Grace đã nhận được một khoản thù lao không nhỏ cho việc này, gì mà thanh mai trúc mã, đều không qua một câu kim tiền vạn tuế.

Hiện tại, giá đấu của Tiêu Chiến đã lên đến 5 triệu đô la Mỹ.

Người phương Tây đều rất yêu thích người đẹp châu Á, Tiêu Chiến là con mồi duy nhất khiến các thị trường chợ đen đồng thời nhìn chằm chằm trong vài năm qua, ngay khi anh đặt chân lên lãnh thổ Hoa Kỳ đã bị chú ý đến, vài thế lực đen đã vì anh mà giao tranh vài lần, sau cùng bị Grace dùng thân phận bạn bè nhanh chân đến trước.

Grace tự biết nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích, sau khi tiền vào tay liền biến mất không để lại chút dấu vết.

5 triệu đô la Mỹ là khái niệm gì?
Giá trung bình của một người trưởng thành bình thường khoảng 2000 đô la Mỹ, căn cứ vào ngoại hình, độ tuổi, màu da, mức độ khoẻ mạnh lại chia nhỏ ra.

Người đến chợ đen ngày nay đều không thiếu tiền, sau khi tiền tài của bạn giàu có đến một mức độ nhất định, thì sẽ bắt đầu tìm kiếm những kích thích ở tầng cao hơn, ví như trái pháp luật, ví như phạm tội.

Tiêu Chiến xem như là vật phẩm đấu giá "hảo hạng" tốt nhất trong những thập kỷ gần đây, trực tiếp được đấu ở mức 5 triệu đô la Mỹ.

Tiêu Chiến đứng trong lồng, đầu ngón tay phát run, cả người đẫm mồ hôi.
Anh quan sát một lượt tất cả những người mua có ở hiện trường, xác định dù bị ai mua mang đi cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp, thậm chí đã nghĩ đến việc tự tìm chết, nhưng đôi mắt ửng đỏ kia luôn xuất hiện trước mặt, tóc vàng mê người, khí chất của thiếu niên cuốn lấy anh giống như thuỷ tảo dày đặc, nói với anh, ca ca anh không thể chết, anh còn phải cứu em.

Vì vậy, Tiêu Chiến bắt đầu bình tĩnh lại để nghĩ cách.
Sợi dây vừa mới bị đứt đoạn có lẽ có ích, anh lặng lẽ tháo nó xuống khỏi cổ tay, buộc lên thắt lưng, sau đó vẫn giống như lúc nãy, khinh thường tất cả khán giả xung quanh.

Lúc này, phiên đấu giá bước vào giai đoạn hồi hộp.
Người mua cắn xé lẫn nhau không buông, ai cũng không muốn thua, ai cũng muốn Tiêu Chiến, một trận hỗn chiến manh nha căng thẳng.

King chỉnh chỉnh cổ áo, cầm micro lên, ưu nhã nói, "Các vị, tôi biết mọi người đều rất nóng lòng, không bằng chúng ta chơi một trò chơi?"

"Chúng ta một mức giá, 10 triệu đô la, ai có hứng thú thì đứng trước lồng, để cậu ta chọn."

Đề nghị này nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng của người mua, lập tức có 5 người đứng trước lồng kính, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một cách xấu xa.

Tiêu Chiến cũng chăm chăm nhìn bọn họ, không hề sợ hãi.

King ra hiệu cho Tiêu Chiến chọn một trong năm người mua, Tiêu Chiến liền giống như cái gì cũng nghe không hiểu, bất động, dáng vẻ giống như muốn giết hết đám người ở đây.

Chiếc mũi khoằm khoa trương của King khẽ động, đang lúc sắp phát hoả thì nhận được một cuộc gọi, vài giây sau, liền thay đổi vẻ mặt, nói, "Thật ngại quá các vị, để đảm bảo an toàn cho "hàng hoá", chúng tôi hiện tại đổi thành rút thăm, ai rút được thì của người đó."

Vì vậy, một người Mỹ gốc Phi thấp bé đã trở thành người may mắn.

Chỉ là, sau khi hắn trả 10 triệu đô la Mỹ, vừa xoay người, đối mặt với hắn là vài họng súng tối om, và kết cục chết không toàn thây.

Đúng lúc Tiêu Chiến đang nghĩ sau khi bị mua phải chọn cách chầu trời như thế nào.
Anh đột nhiên bị nhốt vào một căn phòng.

Các bức tường xung quanh đều là đệm mềm.

Muốn sống có thể sống, muốn chết không thể chết.

3/

Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Chiến bị nhốt ở đây.
Chỉ có thể phân biệt ngày và đêm thông qua giếng trời cao cao.

Anh nghĩ không ra tại sao rõ ràng đã thành giao, bản thân vẫn bị nhốt ở đây?

Anh muốn biết Kyle làm sao rồi.
Anh không thể tưởng tượng được những người này sẽ đối với Bạch Ngưng như thế nào, nếu cũng bị đấu giá, bọn họ có phải đã bị bán rồi không? Không biết đi đến đâu rồi?

Còn nữa.
Còn thiếu niên tóc vàng kia.
Tiêu Chiến luôn cảm thấy hơi thở của cậu rất gần, rất gần, dường như đang ở ngay bên cạnh, thậm chí giống như anh, ở trong cái lồng giam này?

Ham muốn cầu sống đến từ ba bữa ăn mỗi ngày được giao đúng giờ, và một câu "Ca ca, cứu em"vang vọng bên tai kia, Tiêu Chiến bắt đầu vận động tất cả những gì học được cả đời muốn thoát khỏi căn phòng này.

Cho dù rời khỏi căn phòng này cũng không thể chạy khỏi nhà đấu giá này, nhưng anh vẫn có một niềm tin nhất định, niềm tin nhất định phải rời khỏi nơi đây.

Trong những ngày qua, King vẫn như cũ, lại lợi dụng Tiêu Chiến để "đen ăn đen", kiếm được vài khoản tiền, vì vậy đưa đồ ăn thức uống ngon đến cho anh, còn phái người trang hoàng cho anh, để anh duy trì trạng thái tốt nhất.

Tiêu Chiến biết, loại chuyện trái với quy tắc giao dịch này chơi không được vài lần, một khi anh không còn tác dụng, ngày tháng của anh liền đến hồi kết.

Tiêu Chiến chú ý đến chiếc gương trong phòng vệ sinh.
Anh nhân lúc buổi trưa bên ngoài phòng huyên náo nhất liền đánh một đấm, trong lúc máu tươi đầm đìa lấy được mảnh vỡ của chiếc gương, vũ khí có khả năng xoay chuyển vận mệnh.

Tối đó, lúc người làm đến giao bữa tối tiến vào cửa, Tiêu Chiến dùng quần áo che đi bàn tay bị thương, nói không có khẩu vị, hỏi có thể lại đem đến muộn chút không.

Người làm nhận được chỉ thị của chủ nhân "Đây là món hàng quan trọng", sau khi cầm bộ đàm hỏi một phen, đồng ý đêm lại đến.

Tiêu Chiến đứng ở sau cánh cửa, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Anh dùng khăn quấn chỗ vết thương, vết thương vẫn đang chảy máu, cũng may anh thường xuyên bị thương trong các hoạt động nên đây chỉ là chuyện bình thường, hầu như không có ảnh hưởng đáng kể, nhưng mồ hôi thấm vào, khiến anh đau đến mức ngứa răng.

Có người đến rồi.

Đến rồi.

Tiêu Chiến trong lòng nhảy dựng lên.

Chìa khoá xoay nhẹ.

Cạch. Cửa mở.

Người làm hai tay bưng đĩa đồ ăn, nhìn xung quanh, đang tự hỏi sao không thấy người trong phòng, đột nhiên cảm thấy lạnh buốt ở cổ, một giọng nói trầm lạnh ở bên tai, "Đừng động, để tôi đi."

Người làm không dám động, đĩa đồ ăn như sắp rơi xuống đất, được Tiêu Chiến đỡ ổn định lại, "Nếu muốn mạng, đừng phát ra tiếng."

Trong phòng có ga giường bị vặn thành một dải dài.

Đủ dùng để trói người.

4/

Ngoài phòng, ánh trăng sáng trong.
Lại một cuộc đấu giá khác đang diễn ra, phòng bị đều túc trực xung quanh sảnh đấu giá.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu không khí của tự do.
Nhẹ tay nhẹ chân đi trong bóng tối, anh biết bản thân không thể sơ ý, chỉ cách một bước nữa là có thể trốn thoát, vạn lần không thể để thành công cốc.

Anh biết rất rõ, nếu lúc này bị phát hiện chạy trốn, nghênh đón anh nhất định là sự ngược đãi bi thảm nhất trần gian.

Đi ngang qua một rồi lại một căn phòng, Tiêu Chiến cố gắng tìm Kyle và Bạch Ngưng, nhưng những căn phòng đóng chặt cửa kia khiến anh bất lực tuyệt vọng.

Vừa chuẩn bị tiếp cận một cánh cửa sắt hình như là sân sau, Tiêu Chiến bỗng nhiên nhìn thấy cảnh sát Los Angeles đang tuần tra bên ngoài cửa sắt.
Anh chưa bao giờ cảm thấy đèn báo động xen lẫn xanh đỏ kia lại đẹp mắt đến vậy, một câu "Help" liền muốn hét lớn, bỗng nghe thấy vài âm thanh.

"Đừng chạy!" "Đứng lại!"

"Nhanh, đừng để nó chạy!"

Tiêu Chiến giật mình, theo bản năng co người vào chỗ tối, nín thở.
Anh nhìn thấy hai người làm từ hành lang đối diện chạy ngang qua, đuổi theo một bóng hình quen thuộc lại không dám thừa nhận.

Có một thế lực nào đó đẩy anh đi theo.

Rồi lại đi theo.

Bóng hình kia hình như té ngã, bị ép đến góc tường của sân thượng.
Tiêu Chiến thoáng chốc quay về trong mơ.

Tóc vàng, môi đỏ, mắt hồng phấn.

"Ca ca, cứu em..."

Không biết sức mạnh đến từ đâu, Tiêu Chiến lần theo bóng đen lặng lẽ đến phía sau hai người làm, giống như lúc nãy đưa mảnh gương vỡ đặt trước động mạch cổ.

Bình tĩnh hơn lúc nãy.

Chỉ là lần này không thể hạ thủ lưu tình.
Anh biết, muốn cứu người thì không thể nhân từ, nếu đợi đến khi hai tên kia phản ứng lại, đơn phương độc mã không có cơ hội chiến thắng.

Vậy nên, anh chỉ có một con đường.

Khi máu bắn tung toé, tay Tiêu Chiến đang run lên.
Riêng hung khí trong tay rơi xuống đất, thịt nát xương tan, hai cỗ thân thể ngã xuống, co giật, ngạt thở, tính mạng dần thoi thóp.

Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên trên người thiếu niên tóc vàng.
Cậu đang ôm gối ngồi ở góc tường của sân thượng, giống như ở trong mộng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.

Nhưng không có đưa tay ra.

Cũng không có hét lên một tiếng kia.

"Ca ca."

——————
(*) CS hay Counter Strike là trò chơi máy tính thuộc thể loại bắn súng dưới góc nhìn thứ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro