11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hả?"

Tiêu Chiến không chắc chắn phát ra một từ đầy ngữ khí nghi vấn, anh nhìn vào ánh mắt sáng ngời ươn ướt của Vương Nhất Bác, hoàn toàn chỉ có thể chứa hình bóng một người; Vương Nhất Bác dùng ánh mắt ấy hai người nhìn nhau mấy giây, cậu đưa mắt qua chỗ khác trước: "Ý của tôi chính là như vậy."

"Là có ý gì?"

Bọn họ như đang đánh đố nhau, Tiêu Chiến lý giải nửa ngày trời, rốt cuộc hiểu ra một chút, có chút buồn cười lại có chút hảo khí mà nói: "Tôi làm sao?"

"Chỉ cho cậu chai soda, cùng cậu nói vài câu, cũng tính là tốt?... Không phải nhé Vương Nhất Bác, đây là những chuyện rất bình thường, thậm chí có thể nói là phép lịch sự cơ bản, đổi thành một người khác tôi cũng sẽ làm như vậy, cậu..."

"Đúng! Anh nói đều đúng!"

Vương Nhất Bác đột nhiên không hề báo trước mà bạo phát, cậu nhìn Tiêu Chiến: "Thật sự đã làm phiền anh rồi Tiêu lão sư, cùng tôi ràng buộc thật sự rất khổ sở, có phải hay không cảm thấy tôi chưa từng trải đời, người khác cho tôi một chút ngon ngọt tôi đều tự mình đa tình cho rằng họ đang đối tốt với mình? Tôi từ đầu chính là người như vậy!"

"Cậu đến cùng là muốn thế nào!" Tiêu Chiến cũng phát cáu rồi, "Đối tốt với cậu cậu không vừa ý, nói là lễ phép cơ bản cậu vẫn là không vừa ý, Vương Nhất Bác, tôi đắc tội cậu ở đâu cậu nói thẳng ra có được không? Lần đầu gặp liền nói với tôi không kết bằng hữu, được, không làm liền không làm; lại không rõ làm sao khiến tôi nhận của cậu một ân huệ, tôi thực sự không hiểu nổi cậu."

Sau đó Tiêu Chiến khí tụ đan điền, lớn giọng nói: "Cậu có phải hay không đang xem thường tôi!"

"......"

"......"

Hai người đứng đó mặt đối mặt, thở hổn hển vì tức giận, bỗng nhiên nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói quen tai mang theo chút nghi hoặc: "Nhất Bác, A Chiến, các cậu sao lại ở đây?"

Là đạo diễn, ước chừng cũng là thu dọn xong xuôi, muốn đi đường tắt trở về khách sạn.

Tiêu Chiến phản xạ có điều kiện lôi kéo Vương Nhất Bác, trên mặt treo một nụ cười, thập phần thân thiết mà nói: "Đạo diễn Lý, tôi với Nhất Bác đang trao đổi, chuẩn bị quay về lại tập diễn."

"Giả vờ." Vương Nhất Bác mở miệng, không nóng không lạnh mà phun ra một từ như thế.

Dáng vẻ tươi cười của Tiêu Chiến cứng đờ, bất động âm sắc mà cào sau lưng Vương Nhất Bác một cái, không dùng lực mấy, như móng của mèo nhỏ, thật nhẹ nhàng, khiến Vương Nhất Bác một thân nổi da gà, cậu vô thức mà bước lên phía trước, bị đạo diễn nhìn thấy, khó hiểu mà hỏi: "Hai cậu làm sao mà bất bình thường thế này?"

"A, chúng tôi đang nhập vai." Tiêu Chiến nói dối mặt không đổi sắc.

Rốt cuộc cũng lừa được đạo diễn bỏ đi, ầm ĩ cãi vã đến nửa chừng cũng nguội lạnh, đừng nói đến việc đối diễn, giữa hai người cách nhau cả tám thước, một trước một sau đi về khách sạn, lúc bước nhanh đến cổng, Vương Nhất Bác thần nhãn tốt, cậu dừng cước bộ, Tiêu Chiến phía sau lơ đễnh suýt thì đụng phải lưng cậu, vừa định mở miệng, nghe thấy Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Có cẩu tử*."

Cẩu tử, nghề nghiệp bị người người ghét nhất trong giới giải trí, ở đâu cũng có, bổ phong tróc ảnh**, không biết đã chế ra bao nhiêu tin đồn thất thiệt của minh tinh, Tiêu Chiến dám khẳng định, chỉ cần hôm nay anh và Vương Nhất Bác dám lạnh mặt bước vào khách sạn, ngày mai liền có thể bị viết ra trăm bản thảo tin giả về sự rạn nứt của hai người; nhưng việc kinh doanh xào couple của bọn họ mới vừa khởi sắc, đều không chịu được đả kích như vậy, không còn cách nào khác, đành phải mỗi người cưỡng ép nở một nụ cười, khoác vai cùng nhau đi vào khách sạn.

Vương Nhất Bác không thích cùng người khác đụng chạm thân thể, huống hồ là dưới thời tiết nóng bức như vậy, cậu cầm chai nước ngọt đã uống xong, dường như nghĩ đến cái gì, nhét cho Tiêu Chiến một cách lãnh đạm: "Cầm lấy."

Tiêu Chiến mông lung, vô thức mà nhét trả lại cậu, "Cậu đưa tôi làm gì?"

"Không phải đưa lại cho dì thu gom ve chai à?"

Chai thuỷ tinh nhỏ trở thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, Tiêu Chiến gần cuối mới nhớ ra, bản thân dường như nói qua với Vương Nhất Bác cái chai này phải thu hồi, đối phương thế mà vẫn còn nhớ.

Không đến mức... nhưng anh có chút không dám tin, vì trước đây sớm đã xem qua lý lịch cá nhân của Vương Nhất Bác, mười mấy tuổi xuất đạo, ở Hàn Quốc làm thực tập sinh, kết cục ở Hàn không nổi mấy, quay về nước cũng vẫn là ao tù nước đọng; theo lý mà nói đáng lẽ sẽ có kinh nghiệm sống thật phong phú, nhưng làm sao mà một chút việc cỏn con này cũng không biết?

Loại chai nhỏ này không đáng bao nhiêu tiền, trợ lý mua về, hoàn toàn không cần giữ lại, liền có thể tiện tay vứt đi.

Anh hết sức mê muội, lại có chút mềm lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cầm lấy, nói: "Biết rồi."

"Dì nói, 5 nắp chai nước ngọt có thể đổi một chai mới."

"Ai thèm quan tâm."
———————
Sau khi kết hôn, Vương Nhất Bác cầm nắp chai tính sổ với Tiêu Chiến: Ca, anh lừa em.

*Cẩu tử: paparazzi, cánh nhà báo săn tin.
** 捕风捉影: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là muốn bắt lấy gió và bóng hình, ý chỉ nói hoặc làm gì đó dựa trên những suy đoán vô căn cứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro