26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta biết rằng, thời điểm may mắn và xui xẻo kéo đến có phần không giống với những gì ta mong đợi, ví như hai người lúc trước rõ ràng chán ghét nhau, nhưng phải gấp gáp ràng buộc cùng nhau kinh doanh, lại không khơi dậy nhiều sự quan tâm; giờ thực sự nói chuyện yêu đương, che che dấu dấu, giấu đầu hở đuôi, thay vào đó lại gặt hái được thành quả tốt hơn.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác lúc cuối nhìn Tiêu Chiến, bị người qua đường trong lúc vô tình, chú ý và chụp được, đăng tải lên mạng, chỉnh sửa một chút, cảm giác của câu chuyện liền sinh động hơn hẳn: Hai người đều là soái ca tướng mạo xuất chúng, vốn dễ dàng thu hút sự chú ý, tối hôm đó, nhóm fan cp của bọn họ liền tăng gấp mấy lần. Người đại diện hài lòng, thừa dịp nhận cho anh một số quảng cáo; Vương Nhất Bác mãn nguyện, cậu chỉ mong sao cả thế giới nhìn cậu và Tiêu Chiến yêu đương; còn về bản thân Tiêu Chiến ——

Không nói được là cảm giác gì, đối mặt với người hâm mộ đang sục sôi ngất trời trên mạng cũng không hứng thú mấy, anh cùng Vương Nhất Bác mua vé về cùng chuyến bay, một hành trình dài mệt mỏi, Vương Nhất Bác chỉ cho rằng anh dị ứng với thời tiết, còn dỗ dành mà nói: "Ngủ chút đi, về nhà sẽ có kinh hỉ."

Nhưng trong lòng anh luôn thấp thỏm không yên, đến cười cũng không nổi, dường như trong tiềm thức có gì đó sắp xảy ra khiến anh cảm thấy hoảng sợ, đến khi đáp xuống sân bay, linh cảm này liền thành thật; fan đến đón ở sân bay lác đác vài người, trái lại có một quý phu nhân vô cùng bắt mắt đứng ở cửa ra, tựa một pho tượng tinh xảo, lông mày có chút giống Vương Nhất Bác, cùng với biểu hiện của Vương Nhất Bác bên cạnh, anh nháy mắt hiểu ra và trở nên căng thẳng, "Chào dì ạ."

Người phụ nữ kia không hề trả lời, nhưng nhìn thoáng qua anh một phen, mới không nóng không lạnh gật đầu, đối với Vương Nhất Bác nói: "Ba con thân thể không dễ chịu, cùng mẹ về nhà một chuyến."

"Ah" Tiêu Chiến kêu nhẹ một tiếng, ra sức đẩy Vương Nhất Bác, "Vậy em về trước đi, anh..."

Anh vốn muốn nói tự mình có thể về nhà, nhưng đột nhiên anh nhớ đến chuyện này hình như không thích hợp với bối cảnh hiện tại, do vậy đổi lời ngay: "Lần sau lại gặp nhau."

Tiêu Chiến đột ngột biến mối quan hệ tình lữ giấu diếm thành tình huynh đệ, giờ mới thả lỏng tinh thần, giây tiếp theo Vương Nhất Bác thế mà lôi kéo anh, nói một cách không cho phép nghi ngờ: "Anh đi cùng em."

"Này?" Tiêu Chiến định vội vã ly khai, chột dạ mà liếc mẹ Vương, giờ mới phát hiện đối phương không hề gợn sóng, dường như đã sớm biết. Anh bỗng chốc sững sờ, để Vương Nhất Bác dẫn anh lên xe, cảm thấy bản thân như một tên ngốc từ đầu đến cuối, anh lén lút gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, sử dụng ba dấu chấm than: Mẹ em làm sao biết được!!!

Vương Nhất Bác nắm lấy đôi tay đang lén lén lút lút cầm điện thoại gõ chữ của anh, để nó trong lòng bàn tay mình mà xoa, thật sự không muốn đối mặt với vấn đề này một chút nào. Trước đây cậu cảm thấy Tiêu Chiến ôn nhu nhưng không dễ đoán, hiện tại lại cảm thấy đối phương thực sự quá mức dễ hiểu, trong ánh mắt hắc bạch phân minh đầy vẻ hoảng hốt và một chút mong đợi vô thức, nhưng có gì tốt để chờ mong?

Con đường phía trước sẽ đối mặt với cái gì, bản thân không phải sớm đã rõ ràng sao?

Thời khắc này, ngồi ở trên xe trở về, Vương Nhất Bác vẫn đang giả vờ say ngủ tự mắng bản thân vô sỉ: Cậu vốn có thể phóng khoáng thành toàn kỹ năng diễn xuất vụng về của Tiêu Chiến, tiếp tục để đối phương sống trong mộng đẹp của một mối tình lãng mạn không công khai; nhưng thực tế chính cậu tự tay kéo đối phương ném vào một tương lai khó lường, bao nhiêu phương thức xé bỏ vẻ ngoài bình yên, cậu đã chọn loại kịch liệt nhất.

Tiêu Chiến sẽ ra sao? Liệu sẽ hoang mang lo sợ, sẽ phản ứng bản năng mà trốn chạy?

Cậu thầm suy đoán, vậy mà tay Tiêu Chiến nắm chặt tay cậu, dường như cho rằng cậu đang lo lắng cho bệnh tình của ba mình, hướng cậu làm khẩu hình nói:

Đừng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro