27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh của ba của Vương Nhất Bác không hề nghiêm trọng, chỉ là tìm cớ để cậu về nhà, nhưng không ngờ tới một vị khách không mời mà đến, lúc này Tiêu Chiến vô thức đứng phía sau Vương Nhất Bác, chỉ lộ ra nửa người, giọng nói mềm mại: "Bác trai không sao là tốt rồi."

Ba của Vương Nhất Bác không nói gì, lần này Tiêu Chiến chậm chạp đến mấy, cũng có thể cảm nhận được thái độ thù địch của đôi vợ chồng trung niên đối với anh, huống hồ bản thân Tiêu Chiến là người đủ nhạy cảm, khuôn mặt tươi cười của anh sắp không chống đỡ tiếp được nữa, trong thoáng chốc lại nhìn thấy ngoài cửa một cô gái yểu điệu mang theo trái cây bước vào phòng bệnh, cao khoảng một mét sáu, không cao lắm, tướng mạo hoàn toàn xuất chúng, "Chú Vương, con đến rồi."

Vương mẫu trong phút chốc liền nặn ra một nụ cười, so với thấy Vương Nhất Bác bản thân còn háo hức hơn mà bước lên phía trước, bà kéo cô gái lại, xem Tiêu Chiến như không khí, chỉ đối với Vương Nhất Bác mà nói: "Nhất Bác, con xem đây là ai nè?"

Vương Nhất Bác lười biếng mà cúi đầu: "Không quen."

"....."

Nụ cười của cô gái có chút bối rối, nhưng rất nhanh lại nghe mẹ Vương tiếp tục nói: "Là Thanh Thanh bạn thời thơ ấu của con nha, bọn con thường chơi với nhau, khi đó các con chơi trò gia đình, con bé làm mẹ con làm ba, lão bối chúng ta đều nói các con có duyên phận đấy."

Vương Nhất Bác: "Con không chơi trò gia đình, mẹ nhớ nhầm rồi."

Lời nói của mẹ Vương bị gián đoạn, đặc biệt không vui, bà liếc Tiêu Chiến một cái: "Dù sao hai con cũng là thanh niên cùng trang lứa, có nhiều chủ đề chung để nói, trò chuyện nhiều hơn, có lẽ sẽ nhớ ra."

Tiêu Chiến trong lòng chua xót một trận, anh hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi, lại thêm sự khác biệt giữa hai thế hệ, thường xuyên khiến anh hoang mang, thời khắc này quả thực đau lòng, bàn tay Vương Nhất Bác vẫn bao bọc tay anh một cách vững chắc, nhưng anh không muốn nán lại đây thêm nữa, anh dùng lực giãy ra, không thoát được, trái lại bị nắm chặt hơn, Vương Nhất Bác lên tiếng,

"Không cách nhau mấy tuổi? Vậy thì có chút già rồi, xem ra vẫn không trẻ bằng người yêu tôi, bình thường có phải không chăm sóc không?"

Tiêu Chiến:.....

Mẹ Vương, Thanh Thanh: ......

"Nhưng người yêu của tôi cũng không bảo dưỡng lắm, chính là nhan sắc trời ban thì phải, chao ôi."

Một lời của Vương Nhất Bác làm mọi người kinh ngạc, thông qua lời nói mạo phạm cô gái đang có mặt ở đó, mới dẫn Tiêu Chiến ra khỏi bệnh viện, xe đến đón bọn họ dừng ở tầng hầm, họ đi vào bãi đỗ xe qua lối riêng, Tiêu Chiến giờ mới hỏi: "Ba mẹ em..."

"Không cần quản bọn họ."

Thật ra Tiêu Chiến đã từng có suy đoán về gia cảnh Vương Nhất Bác, rốt cuộc khí chất ở đâu ra, là khí chất công tử địa vị cao quý mà tiền bạc không cách nào xây đắp nên được, hôm nay đã thấy nhưng thực sự vẫn bị chấn kinh, sửng sốt còn có chút khó hiểu: Gia cảnh Vương Nhất Bác xa hoa, ba mẹ trông có vẻ không giống người bình thường, như thế nào cùng với mình giống nhau, ở trong giới giải trí chìm nổi?

Anh đưa vấn đề ra hỏi, đối phương trầm mặc một lúc, mới đáp: " Trước kia ba mẹ em kinh doanh kiếm được chút tiền, lúc đó em vẫn còn nhỏ, họ thường không ở nhà, cũng không mấy thân thiết, sau này dần dần lui về hậu đài, nghĩ đến việc dạy dỗ em, nhưng em lúc đó đã không muốn đi con đường mà họ an bài cho mình rồi."

"Bọn em cãi nhau một trận lớn, ba em cảm thấy không có cách nào dạy dỗ em, liền ném em ra nước ngoài tự sinh tự diệt, sau khi quay về nước, ai mà biết em vẫn không biết hối cải, muốn làm minh tinh, ông ấy một lòng muốn để em quay về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình."

Vương Nhất Bác lại nói: "Em không có tài năng đó, chỉ muốn làm việc bản thân yêu thích, đạt chút thành tựu, đời này liền xem như không uổng phí."

Cho dù cậu không nói sự tình xảy ra sau này, Tiêu Chiến ít nhiều cũng đoán được, chẳng qua là cắt đứt liên lạc với gia đình, bản thân lưu lạc trong giới giải trí, không đi theo con đường thông thường, mới quen biết mình.

Hai người đã ở bên nhau được vài tháng, nhưng vẫn là lần đầu nói đến chuyện này, Tiêu Chiến ôm cậu, suy tư một chút, cười đáp: "Anh không có gì để nói, chuyện cũ đã qua, quá trình phức tạp, liền không nhắc đến."

Tiêu Chiến là khắc hoạ chân thật về tất cả những ai vì mộng tưởng mà bước vào giới giải trí, những gì Vương Nhất Bác từng trải thế nhưng khó có thể cưỡng cầu, điều này làm cho cuộc gặp gỡ của bọn họ cũng đủ kịch tính, như cuộc chiến giữa phái hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn, không có kẻ thua cuộc, mỗi người đều thắng được một mối tình thâm.

Cả hai kích động đủ rồi, Tiêu Chiến giờ mới bắt đầu tính toán nợ nần, về đến nhà, anh bổ nhào đến túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, bản lĩnh được lắm, còn cùng người khác chơi trò gia đình?"

Cánh tay Vương Nhất Bác mở rộng ôm siết eo Tiêu Chiến, sợ anh mức độ động tác quá lớn dễ bị ngã, vừa toàn tâm toàn ý giải thích: "Thực sự không có, chắc chắn mẹ em bịa đặt vớ vẩn."

"Vậy lúc nhỏ em chơi cái gì."

"Ghép hình? Xe ô tô?" Vương Nhất Bác không thể nhớ rõ, "Em lúc nhỏ đều là dính với bảo mẫu, bà ấy cũng không đưa em đi ra ngoài, lâu sau đó, chính em cũng không muốn đi đâu nữa."

"Cũng không có gì lạ," Tiêu Chiến lẩm bẩm, "Nắp chai soda mua năm đổi một cũng tin."

"Anh nói cái gì?"

"Không có gì." Tiêu Chiến như một con cá trượt ra khỏi cái ôm của cậu, "Đi nấu cơm, tối nay muốn ăn gì?"

"Ăn cháo bí đỏ đi, lần trước trợ lý em cho em một hũ cải trắng nhà cô ấy tự muối, theo lời cô ấy nói có thể ăn ba bát cơm."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro