28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật lần thứ 27 của Tiêu Chiến đang đến rất gần.

Ngày này thật có ý nghĩa trọng đại, dù sao cũng là sinh nhật đầu tiên trải qua sau khi hai người ở bên nhau, còn đúng vào dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, là lúc mọi người đều ở nhà; Vương Nhất Bác dụng tâm chuẩn bị, thế nhưng vào giây phút cuối cùng lại xảy ra bước ngoặt: một hoạt động vào Quốc khánh được sắp xếp tạm thời đã làm loạn kế hoạch, cậu phải công tác một chuyến, ở thành phố sát bên.

Tin tức thảm hoạ này đủ để khiến cậu suy sụp tinh thần cả tuần, cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến thu dọn hành lý cho cậu, ôm cậu vỗ về hôn vài cái, dỗ dành như trẻ con tiễn cậu đến tận cửa: "Được rồi a, sinh nhật không chỉ có lần này."

"Hay là em xin nghỉ phép thì hơn." Vương Nhất Bác bị đẩy ra đến cửa, lại bước trở về, "Không muốn đi."

Tiêu Chiến cạn kiệt kiên nhẫn, "Em có biết là ngày 4 em về rồi không! Nhanh đi bằng không lát nữa anh gói ghém em cùng hành lý ném ra ngoài giờ."

"Anh hung dữ với em? Tiêu Chiến, anh không yêu em nữa phải không? Anh thậm chí còn không tiễn em đến sân bay." Cậu lầu bầu đi ra đến cửa, thế nhưng lần thứ hai quay lại, dưới ánh mắt có thể ăn thịt người của Tiêu Chiến nâng hai má đối phương lên thơm một cái thật to, "Đi đây, đừng nhớ em."

"Em đi nhanh đi." Tiêu Chiến vừa cười vừa đẩy cậu đi ra.

Nhưng trong nhà không có Vương Nhất Bác bỗng chốc trở nên hiu quạnh, rõ ràng trước đây ở một mình cũng không cảm thấy như vậy, thế mà hiện tại chính là cảm giác trống rỗng vắng vẻ, anh dường như trốn tránh điều gì đi loanh quanh hai vòng, ném quần áo bẩn vương vãi khắp nhà của Vương Nhất Bác vào máy giặt, nghe tiếng kêu vù vù, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút; anh muốn gọi cho Vương Nhất Bác, lại sợ mình đích thực quá dính người, lưỡng lự một lúc không quyết định được, lại cầm điện thoại phát ngốc.

May thay Vương Nhất Bác không cho anh cơ hội phát ngốc lâu hơn, tin nhắn này đến tin nhắn khác,  hận không thể thấy cái gì cũng hướng Tiêu Chiến mà báo cáo, tin mới nhất cậu gửi đến: Em sắp lên máy bay rồi.

Chú ý an toàn. Tiêu Chiến lại căn dặn một lượt, sau đó tắt điện thoại, suy nghĩ một hồi lại mở máy lên, đến xem siêu thoại cp của hai người.

Đây là chuyện gần đây anh rất thích làm, bên trong siêu thoại ngoạ hổ tàng long(*), mỗi một cái đều thú vị, thấy được điều gì đặc biệt thích thú liền gửi cho Vương Nhất Bác, nơi công tác của đối phương cách không xa, bay không bao lâu đã đến, vừa ra khỏi sân bay điều đầu tiên vẫn là tìm bạn trai: Em không ở nhà, anh tự mình trải qua cuộc sống cũng rất thú vị đi?

Tiêu Chiến từ trong lời nói này ngửi thấy mùi vị chua chua, ở trong điện thoại phác hoạ ra một hình tượng bặm môi oan ức vô cùng sinh động; bên kia Vương Nhất Bác dáng đi khoan khoái, trên mặt  như mang theo nét cười, nụ cười này vẫn tiếp tục đến khi cậu kéo mở cửa xe, người ngồi phía sau đưa đầu qua, hướng cậu nói một câu: "Lâu ngày không gặp, Nhất Bác."

Cậu không kịp thu hồi biểu tình, nụ cười liền đông cứng lại ở trên mặt, sau đó nhanh như trở bàn tay biến thành sự bài xích dễ dàng nhìn thấu được: "Anh sao lại ở đây."

Người đại diện ngồi ở tay lái phụ, cười nói: "Chị mới nghe Victor nói, bọn em là người quen cũ."

Vương Nhất Bác lúc này đã quay mặt đi, giọng nói nhàn nhạt, "Không tính là người quen cũ, chỉ là quen biết."

Người được gọi là Victor mỉm cười, hướng người đại diện nói: "Trước đây có chút xích mích cãi vã, Nhất Bác đến cùng là người trẻ tuổi, vẫn còn nhớ, cũng không quan trọng lắm."

"Ồ," người đại diện đáp, lại hướng Vương Nhất Bác nói, "Sau này làm đồng nghiệp, đừng trưng ra bộ mặt như vậy, bên ngoài có rất nhiều máy quay; hơn nữa lần này Victor về nước phát triển, nhưng là trải qua nhiều cân nhắc mới chọn công ty chúng ta, chính là nhìn thấy phương diện em với cậu ấy biết rõ nhau, công ty mới quyết định hâm nóng mối quan hệ bạn tốt giữa hai người các em... Nhất Bác, hãy để tiền bối dẫn dắt em nhiều hơn."

Vương Nhất Bác sắc mặt khó coi, một lời đều không nói ra, lúc cậu đến chỉ vội vội vàng vàng ăn một chút, lúc này trong bụng dâng trào tư vị, khiến cậu rất muốn nắm lấy cổ áo của người đàn ông trước mặt mà hỏi một câu: Anh còn không biết xấu hổ mà gọi mình là tiền bối?

Nhưng đến cùng, cậu chỉ cười gằn một tiếng, đến gần Victor, dùng âm lượng trầm thấp chỉ hai người có thể nghe thấy mà nói: "Tiền bối, vẻ vang mình trộm lấy, dùng vẫn thuận tay sao?"

(*)卧虎藏龙 Ngoạ hổ tàng long: ý chỉ nhiều tài năng tiềm ẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro