29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Victor nụ cười không đổi, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đều là chuyện của quá khứ. Bác, hay là cậu vẫn muốn tranh luận cùng tôi, xem xem rốt cuộc ai có thể chiếm thế thượng phong?"

Nụ cười của hắn càng lúc càng tự mãn đắc ý: "Cậu không phải mấy năm trước đã biết kết quả rồi sao?"

Vương Nhất Bác đột nhiên dựng thẳng ghế ngồi, hướng tài xế yêu cầu: "Tôi muốn xuống xe."
Người đại diện vô cùng khó hiểu, "Em đi đâu? Hành lý còn phải sắp xếp."

"Không cần, em đi thẳng về nhà."

Người đại diện lúc này mới trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô nhìn Victor, rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt hai người đều nhìn không ra manh mối, cô đành phải tự mình dựa vào cảm giác mà hòa giải: "Không được, ngày mai có hoạt động, em tạm thời không thể rời đi được."

"Có anh ta ở đó là đủ."

"Nhưng mà..." người đại diện nói được nửa chừng, lại bị Vương Nhất Bác ngắt lời: "Hay là công ty đã nếm trải đủ lợi lộc, cảm thấy em với ai đều có thể ràng buộc nhau để kinh doanh?"

Người đại diện im lặng, khóe miệng Vương Nhất Bác vẽ ra một đường cong mờ nhạt thoáng qua, "Nằm mơ."

Cậu xuống xe, đồng thời đặt mua chuyến bay sớm nhất về nhà, buổi tối liền xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến với vẻ phong trần mệt mỏi.

Lúc Tiêu Chiến mở cửa bị dọa chết mất, trong đầu nháy mắt lăn lộn hàng trăm loại khả năng khiến Vương Nhất Bác quay về, thấy đối phương vẻ mặt dài thượt, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, Vương Nhất Bác ở phía sau anh làm một cái đuôi nhỏ: "Ca, em đói rồi."

"Đói rồi làm sao a," Tiêu Chiến cơ bản không có chuẩn bị bữa tối, bây giờ làm cũng muộn rồi, đành phải thương lượng với Vương Nhất Bác, "Nấu mì cho em ăn có được không?"

Anh đuổi Vương Nhất Bác vào phòng ngủ sắp xếp hành lý, tự mình quay lại nhà bếp; nhưng khi Vương Nhất Bác bước vào phòng, mới thấy một chiếc va ly tương tự như của Tiêu Chiến đặt lặng lẽ ở bên cửa, là lần trước đi biểu diễn anh đã hứa với cậu, bực dọc trong lòng cậu liền giảm xuống hơn một nửa, trong tâm chỉ còn niềm vui sướng tràn đầy, lại chạy đến phòng bếp tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Chiến ca, anh mua cho em một cái va ly à."

"Thấy rồi sao?" Tiêu Chiến đang bận đặt trứng phủ lên trên, chế biến lòng đỏ trứng khiến lòng người rung động, kết quả Vương Nhất Bác cứ ôm mãi không buông, khiến anh tay chân luống cuống, "Em trước buông anh ra, đi rửa tay, chuẩn bị ăn mì."

Thật ra Vương Nhất Bác vốn dĩ không đói bụng, chỉ là khoảnh khắc anh mở cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến vẻ mặt có chút kinh ngạc xen lẫn lo lắng, nhất thời từ ngữ nghèo nàn, thực sự không biết nên miêu tả như thế nào về sự việc kỳ quái lúc chiều: ngẫu nhiên gặp lại bạn cũ cả đời không qua lại với nhau, nhầm lẫn thế nào lại ngẫu nhiên trở thành đồng nghiệp cùng công ty, sau này mỗi dịp đều thường xuyên gặp nhau, cậu nghĩ lại nghĩ ——

"Nhất Bác, Nhất Bác?" Tiêu Chiến kêu cậu hai tiếng, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Cậu cúi đầu, nhét mì vào miệng, nói một cách mơ hồ: "Gặp phải người mà em ghét."

"Sau đó em liền không làm nữa, chạy về nhà?" Tiêu chiến nói xong, không chịu nổi phun ra một câu cảm thán, "Bảo bối, em thật là lợi hại."

Vương Nhất Bác nhịn không được khóe miệng cũng câu lên, đang lúc vị tướng hùng mạnh biến mất như làn khói, điện thoại của hai người đồng thời đổ chuông điên cuồng, bọn họ nhìn nhau một cái, mỗi người tự tiếp điện thoại, nghe được nội dung na ná nhau: Vương Nhất Bác trên đường quay về bị ký giả chụp được, đã có người nhận ra đó là tiểu khu mà Tiêu Chiến ở.

Chuyện này nói lớn cũng được, nói nhỏ cũng không việc gì, dù sao giới tính cũng là lớp bảo vệ tốt nhất, nhưng một khi thu hút sự chú ý của bên trên, sau này e rằng không có gì tốt đẹp.

Ý tứ của người đại diện là để Vương Nhất Bác phát weibo giải thích một chút, sau đó dứt khoát tìm một phòng trống nào có thể thuê hay không, giải quyết luôn một lần, nhớ sau này lúc về nhà vẫn phải cẩn thận từng tí; Vương Nhất Bác cũng nghĩ như vậy, cậu giao việc cho trợ lý xử lý, vừa phát bài weibo cảm ơn bữa tối của Tiêu Chiến, vốn cho rằng sự việc đến đây có thể cho qua, kết quả điện thoại lại vang lên:

Tiếng của mẹ Vương ở trong điện thoại vô cùng gay gắt: "Vương Nhất Bác, con với Tiêu Chiến ở chung với nhau?"

Bà từ trong sự trầm mặc của con trai mình dò ra chân tướng, bèn tức giận hơn: "Con điên rồi? Mẹ cho rằng con chỉ chơi đùa mà thôi, con còn thật sự muốn sống cùng nam nhân sao?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro