3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi rời đi, bọn họ đã trao đổi phương thức liên lạc.

WeChat của Vương Nhất Bác cũng tẻ nhạt như chính bản thân cậu, thuộc loại có thể xem hết trong nháy mắt.

Avatar là hình mũ bảo hiểm màu xanh lá đậm, ảnh bìa là hình cận cảnh ván trượt,  Tiêu Chiến lướt lướt vài cái, phát hiện cậu bé này dường như đặc biệt thích những vật có yếu tố xanh lục. Cũng không hoạt động gì mấy, thỉnh thoảng có mấy bức hình phong cảnh, để lộ một nửa cánh tay với ván trượt và kiểu tóc rối bù dưới ánh nắng ban ngày, thật khó để không khiến người khác liên tưởng đến mái tóc màu xanh lam lộn xộn của đối phương khi bọn họ gặp nhau, nhìn thế nào, cũng không giống người chỉ vì cái lợi trước mắt.

Anh có lúc cảm thấy đối phương quả thật khó mà đoán được; có lúc vừa cảm thấy cậu mới ngoài hai mươi, làm cái gì không tốt, phải đến mức chơi trò tồi tệ như này, quả thật không cao minh lắm, suy nghĩ lung tung nửa ngày, đầu óc choáng váng, dứt khoát ném qua một bên, không muốn nghĩ nữa.

Anh với Vương Nhất Bác ký hiệp ước ba năm, ràng buộc ba năm, không có yêu cầu cụ thể, chỉ là để bọn họ sắm vai một đôi tình nhân bí mật, trong mơ hồ diễn đến quang minh chính đại, vận khí tốt, lừa được một phần ánh mắt và chân tâm của người xem, lại thắp lên ngọn lửa sắp bị dập tắt, mọi người đều vui vẻ.

Nhưng đừng nói là yêu đương giả, Tiêu Chiến giờ đây sắp 27 tuổi, một lần yêu đương thật sự đều chưa từng nói qua.

Điều này làm cho anh vô cùng khó chịu khi đối mặt với Vương Nhất Bác, không dám vượt quá khuôn phép, hơn nữa đối phương rõ ràng biểu hiện ra sự ghét bỏ, có lẽ anh quả thực không thích hợp làm diễn viên, chỉ là anh dường như không hiểu, làm sao có người như Vương Nhất Bác, yêu thích cũng có thể giả vờ?

Điện thoại vẫn dừng ở trang cá nhân của Vương Nhất Bác, chưa đến một lúc liền tự động khoá màn hình, trợ lý ở phía trước lái xe một cách chuyên tâm, anh ngồi ở ghế sau; trên xe không ai nói chuyện, điện thoại đột nhiên rung một cách bất thường, anh trượt tay mở khoá, nhìn thấy mũ bảo hiểm màu xanh lá nhắn tin đến: Có đó không?

Người đương thời có chuyện liền nói, rất ít người hỏi một câu như vậy, Vương Nhất Bác dường như sống ở thời đại trước, Tiêu Chiến cách vài phút không trả lời, cậu cũng thực sự không nói thêm gì. Tiêu Chiến cảm thấy có chút buồn cười, trả lời: Làm sao vậy?

[Người đại diện không nói anh biết, chúng ta lên hot search rồi sao?]

[Cậu không nói tôi còn không biết, giờ tôi đi xem ngay.]

Anh tắt trang, mở bảng hot search, quả nhiên ở vị trí gần dưới nhìn thấy tên hai người đặt cạnh nhau, chỉ là thực tại do không có tiếng tăm gì, chốc lát liền rớt xuống mấy bậc, mắt nhìn liền sắp ra khỏi bảng hot search, người đại diện của anh mới vội vàng gọi điện đến, có chút kích động: "Chiến Chiến, chị biết cậu có thể mà."

Anh có thể? Có thể cái gì? Tiêu Chiến nghĩ mà mù mờ.

Anh cái gì cũng chưa làm, không có mấy người thực sự thành ý khen ngợi anh hát, ánh mắt mọi người chỉ tập trung vào tai trái của anh có đeo một cái tai nghe màu xanh lá giống hệt như của Vương Nhất Bác, cùng lúc phía bên kia sân khấu có âm thanh lớn tiếng gọi Chiến ca, nhưng những thứ này đều là giả, anh phải vui vì cái gì, vui vì bản thân với Vương Nhất Bác lừa gạt cao siêu, mới có thể đủ lừa mình dối người sao?

Thật là nực cười.

Vương Nhất Bác đang trong lúc điện thoại với người đại diện của mình gửi vài tin nhắn qua, tin tức mới nhất đã bị đóng băng 3 phút trước, hỏi anh có sắp xếp gì không, anh nghĩ một hồi, hình như có một phim truyền hình mà bản thân tham gia phải chạy roadshow*, nhưng anh chỉ đóng vai phụ, đi hay không đều không quan trọng, cũng không mấy ai chú ý đến; anh nói thật với Vương Nhất Bác, đối phương bên kia cho thấy nhập tin nhắn rất lâu, cuối cùng gửi qua một dòng ngắn gọn:

[Xin nghỉ phép, chúng ta đi hẹn hò.]

*Từ gốc tiếng Anh, là một hình thức quảng cáo, trình diễn tại chỗ nhằm thu hút sự chú ý của đối tượng nhắm đến, ở Việt Nam còn được hiểu là biểu diễn lưu động, ví dụ giới thiệu loại xe mới bằng cách cho đội ngũ quảng cáo chạy trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro