4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc hẹn vẫn chưa thành, hai người họ trái lại ở trong phạm vi nhỏ bùng nổ một chút, không ngoài nguyên nhân nào khác, điện thoại với miếng dán màn hình bảo vệ vỡ nứt của Vương Nhất Bác để lại ở gian phòng hoá trang nhỏ, tin nhắn trên điện thoại không có lớp chống nhìn trộm bị vài người qua đường vô ý chụp lại, chính là lịch sử trò chuyện với Tiêu Chiến.

Trong cái rủi còn có cái may, chỉ chụp được một dòng thông báo, đại danh tử tế, tin nhắn gửi cho nhau mơ hồ; quần chúng ăn dưa vội vã đến hỏi thăm tin tức, để lại thắc mắc bán tin bán nghi: Hai người bọn họ có phải gặp dịp thì chơi? Chẳng lẽ thật sự là mị lực không thể chối từ của giới giải trí sao?

Câu hỏi không có câu trả lời,  nhưng rõ ràng chuyện này đem đến lợi ích, số lượng fan cả hai tăng lên như một con sóng nhỏ, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, sắp xếp vào cuối tuần khi hai bên đều không có công việc gì, và đi hẹn hò.

Nói là hẹn hò, nhưng hai đại nam nhân tụ tập lại một chỗ, thực sự không có nơi nào để đi.

Tiêu Chiến ở một vài thời điểm nào đó được xem như thật dũng cảm, ví dụ lúc đi ra ngoài, không thích mang theo trợ lý, dựa vào bản thân không nổi tiếng gì, liền tuỳ tiện mang một cái khẩu trang, kính gọng đen đeo hờ hững trên sống mũi cao, mặc áo ngắn tay màu trắng, quần dài màu đen, nhìn qua thì ăn mặc phong cách rất đơn giản lại như đang đi trên sàn diễn thời trang; anh vội vàng chạy đến chỗ đã hẹn, mới phát hiện Vương Nhất Bác còn hơn mình, nguỵ trang cái gì đó cũng không buồn làm, mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám tro và một chiếc quần dài màu xanh lá cọ, thản nhiên hướng đến anh vẫy tay:

"Ở đây."

Tiêu Chiến có chút cận thị, cặp kính anh đeo khi đi ra ngoài cũng có độ cận, có lẽ là khẩu trang không đeo sát vào, một đường đến đây, trên mắt kính phủ một màn sương trắng, anh mù mờ nhận diện một chút, mới xác định được vị trí của Vương Nhất Bác, nhìn thấy đối phương bật cười, "Này, Tiêu Chiến, anh có biết bộ dạng anh rất ngốc không."

"......" Anh thử nhắc nhở, "Tuy chúng ta không nổi tiếng lắm, nhưng cũng phải chú ý che giấu a."

"Anh có phải ngốc không? Tôi gọi anh ra ngoài chơi, chính là để bị chụp hình."

"Hả?"

"Đừng nói là..." Vương Nhất Bác bộ dạng như thật khổ não, "Anh lẽ nào thật sự cho rằng tôi gọi anh ra ngoài hẹn hò?"

Tiêu Chiến liền không nói gì.

Khuôn mặt anh giấu dưới lớp khẩu trang ửng hồng, nhưng anh giảo biện: "Tôi mới không có, chỉ là nhắc nhở cậu đừng quá giới hạn, ánh mắt quần chúng thế nhưng rất sắc bén."

"Không có thì tốt, tôi sợ anh tự mình đa tình, ngoảnh lại sẽ oán trách tôi."

Vương Nhất Bác biểu tình nghiêm túc, xem ra là bộ dạng thực sự sẽ vì chuyện này mà khổ não, bọn họ lúc này đang đứng ở cửa vào bên hông của một trung tâm thương mại, không có nhiều người qua lại, xem điệu bộ như Vương Nhất Bác chuẩn bị dạo trung tâm mua sắm, Tiêu Chiến đang định đi vào trong, thì bị Vương Nhất Bác kéo lại, "Anh đi đâu vậy?"

"Không phải dạo quanh quanh sao?"

"Ai nói đi dạo cùng anh?"

Vương Nhất Bác hết sức khó hiểu, nhưng vẫn nói với anh, "Tôi định đi dạo công viên, bên đó có rất nhiều người chơi ván trượt, tôi muốn đi xem thử."

Cũng là lần đầu tiên, hai nam minh tinh xào cp, xào đến công viên chơi. Nhưng Tiêu Chiến vẫn đáp ứng, đồng thời kéo khẩu trang xuống dưới cằm, dẫn đến Vương Nhất Bác ở bên cạnh thoáng nhìn, "Mặt anh sao đỏ vậy."

"Là do thời tiết quá nóng."

"Ò."

Công viên cách đây không xa, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy trên đường đi, mỗi một người đi qua đều là tay chụp ảnh chuyên nghiệp như trong miệng Vương Nhất Bác nói, vì vậy anh toàn thân không thoải mái, riêng Vương Nhất Bác hôm nay cũng không có biểu tình gì đặc biệt, dường như thật sự chỉ là ra ngoài chơi, nhìn thấy cửa hàng LEGO phải vào dạo một vòng, khu trò chơi điện tử cũng nhìn không chớp mắt, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân như dắt theo một đứa trẻ, bèn không nhịn được mà hỏi: "Cậu chưa chơi qua mấy thứ này hả?"

"Rất lâu trước đây rồi." Vương Nhất Bác nói một cách qua loa.

Cuối cùng hai người cũng đi đến cổng công viên, từ xa liền thấy một vài cái standee đặt trên mặt đất, thật loè loẹt, đáy mắt Vương Nhất Bác hoàn toàn sáng ngời, cả người háo hức muốn thử, nhịp chân cũng tăng tốc, đi trước Tiêu Chiến vài bước, rồi dừng lại đợi anh.

"Cậu đi trước đi, tôi thấy có rất nhiều người, giành một vị trí tốt mà quan sát."

Sau đó cả người Vương Nhất Bác liền như một con ngựa hoang thoát tiết, nhanh như chớp chạy đến góc có một đám người đang tụ tập.

Đợi đến khi Tiêu Chiến mua hai chai soda, chậm rãi uống mà đi qua, Vương Nhất Bác đã mượn một cái ván trượt đang chơi với thằng nhóc nào đó, cậu thực hiện một vài động tác lưu loát, đẹp mắt, gợi lên một tràng khen ngợi, sau đó mới nhìn thấy Tiêu Chiến đồng thời hướng anh vẫy tay: "Ở đây."

"Nhất Bác, cậu với soái ca đây quen nhau hả?" bên cạnh có một người ăn mặc rất hip hop hỏi.

"Ừ, bạn tốt."

"Bạn của trai đẹp đương nhiên cũng là trai đẹp!" gần đó một cô bé âm thầm cảm thán.

Tiêu Chiến có chút mất tự nhiên, anh đưa soda lạnh cho Vương Nhất Bác, người duy nhất anh biết ở đây, con người ở môi trường hoàn toàn xa lạ sẽ đối với kiểu người như vậy sinh ra cảm giác dựa dẫm, vì vậy anh lại không nhịn được nhỏ giọng oán trách: "Không sớm nói các cậu quen biết nhau, tôi mua soda không đủ uống."

Cậu nhóc bên cạnh lại đưa ra một chiếc ván trượt, "Soái ca, anh chơi không?"

"Tôi...."

Tiêu Chiến chưa kịp nói, Vương Nhất Bác đã mở miệng trước, "Không cần, anh ấy không chơi mấy cái này, cũng không biết chơi."

"Không biết có thể dạy, hai người không phải bạn tốt của nhau sao?"

"......Ừ, lần sau vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro