35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết mục chưa quay xong của Tiêu Chiến, giữa chừng có một nghệ sĩ xảy ra sự cố, vì vậy cứ lục tục tới lui kéo dài mãi về sau, nên mới quay rất lâu, đến nay tổ tiết mục thay đổi đối tượng hợp tác, không qua bao lâu liền thông báo cho Tiêu Chiến gấp rút tham gia ghi hình.

Điểm dừng chân cuối cùng của bọn họ là ở một ngôi làng nhỏ vô danh, tổ tiết mục cố để đạt được sự chân thật và tự nhiên, tất cả nhân viên chỉ mang theo hành lý đơn giản, kết quả sau khi bước vào mới phát hiện địa phương này tan hoang hơn nhiều so với trong tưởng tượng; tuy nói phong cảnh xinh đẹp, minh tinh bọn họ không hẳn được nuông chiều từ bé, nhưng cũng không chịu được khổ cực như này, nhân viên công tác đi cùng sắp sầu gần chết, trái lại Tiêu Chiến dễ tính, trực tiếp nói: "Tôi không có vấn đề gì cả."

Lúc anh gia nhập giới giải trí diễn qua vai diễn mặc áo rồng (*), ở thành phố Hoành Điếm Ảnh Thị đã chịu nhiều gian khổ, hiện giờ còn chẳng bỏ bèn.

Có Tiêu Chiến dẫn đầu, những người còn lại e trong tâm không nguyện ý, nhưng đến cùng vẫn đáp ứng, có thể tiếp tục tiến hành ghi hình, bọn họ định ở đây đủ một tuần, kết quả đến ngày thứ ba thì xảy ra phiền phức: Trận mưa lớn hiếm thấy gây ra sạt lở núi, đường ra ngoài đã bị chặn, hơn nữa địa điểm hẻo lánh, không biết lúc nào cứu viện mới có thể đến.

Trận mưa lớn này đối với Tiêu Chiến mà nói, dường như hoàn toàn không phải là kết thúc viên mãn trong sự nghiệp hoạt động nghệ thuật của mình, anh ngồi ở trên hố đất được dân làng đào ra, lắng nghe tiếng mưa chẳng ngớt bên ngoài, không qua bao lâu đạo diễn bước vào, hai người trao đổi ánh mắt, đối phương kêu khổ thấu trời: "Cái này làm sao đây...... lãng phí thời gian, còn có tiền bồi thường nữa, thật là xui xẻo!"

Đạo diễn biết suy nghĩ chuẩn bị rời khỏi ngành của Tiêu Chiến, quan hệ riêng tư của hai người không tồi, lúc này Tiêu Chiến cũng chỉ có thể an ủi: "Đợi một thời gian, không phải nói sắp có cứu viện sao."

Nhưng sự tình trái với dự tính, buổi tối, mưa thậm chí còn to hơn, mưa trút nước gần như lật bay mái tôn, cắt đứt luôn mạch điện trong làng mà vất vả biết bao mới kết nối được, điện và tín hiệu đều mất hết, mọi người rơi vào hoàn cảnh không nắm được tin tức, chỉ có thể hi vọng cứu viện nhanh hơn chút, thiệt hại lần này vẫn có thể nhẹ hơn.

Nỗi tuyệt vọng lan tràn, ở dưới hoàn cảnh kiềm nén như này, một nữ diễn viên không nhịn được nhỏ tiếng mà khóc nức nở; vẫn may dân làng nhiệt tình, bình thường đều có tích trữ lương thực, bọn họ vẫn không đến nổi bị cắt đứt nguồn thức ăn nước uống, nhưng những người ngồi đây đều có máu mặt, mấy ngày không xuất hiện, cũng không biết sẽ gây ra hoang mang như thế nào cho xã hội ngoài kia. Tiêu Chiến so với người khác nghĩ nhiều hơn, anh nghĩ: Đừng để chuyện này truyền đến tai Vương Nhất Bác.

Sự thật chứng minh rằng Tiêu Chiến, người này đối với dự đoán về Vương Nhất Bác luôn có thể đưa ra đáp án chính xác, Vương Nhất Bác không chỉ biết, mà còn đang trong bữa ăn tối mỗi tuần một lần ở nhà, nhận được tin tức từ bạn bè trong giới.

Cậu lập tức hoảng sợ, vô thức túm lấy áo khoác đi ra ngoài, kết quả bị gọi lại, mẹ cậu ngồi ở vị trí đầu bàn, dường như đối với tin tức này không hề ngạc nhiên, "Vương Nhất Bác, không được đi."

Từ góc độ của mẹ Vương, yêu cầu như này không tính là quá đáng.

Nhà họ Vương đã chịu đựng qua phản ứng "cai nghiện" của cậu một thời gian dài như vậy, làm sao có thể cho phép Vương Nhất Bác lại giẫm lên vết xe đổ, mọi thứ quay về lúc ban đầu?

Bà lại nói, "Con đi thì có thể làm được gì?"

Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mẹ mình thật đáng sợ, liên quan đến sinh mệnh, vậy mà vẫn còn ngăn cản.

Có ngăn được không? Không ngăn được. Cậu xem lời mẹ mình nói như gió thoảng qua tai, nhưng câu nói tiếp theo của đối phương khiến cậu phải khựng lại, "Con hiện tại rời đi, mẹ có cả trăm cách huỷ hoại sự nghiệp và cuộc sống của hai đứa."

Người phụ nữ này quá nửa đời người thông minh tháo vát trên thương trường ở trong gia đình cũng giỏi tính toán như vậy, giống như trước đây bà có thể tính ra Tiêu Chiến nhất định sẽ vì Vương Nhất Bác mà chọn buông tay và rút lui; bây giờ cũng dùng cách tương tự để kìm hãm Vương Nhất Bác.
Bà biết rõ con trai mình không quan tâm đến sự nghiệp hay gia đình, bọn họ sở dĩ có thể duy trì thăng bằng mối quan hệ lung lay sắp sụp đổ này, toàn bộ đều dựa vào lời dặn dò của Tiêu Chiến, có phân lượng nặng như vậy khiến bà không biết làm sao đối ứng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bà sử dụng điều này như một sự uy hiếp.

"Vương Nhất Bác, con phải hiểu rõ, sự nghiệp và ước mơ của cậu ta là gì."

Lời này liền phát huy tác dụng, bước chân của Vương Nhất Bác đột nhiên đứng khựng, sau đó thất vọng mà dừng lại, cậu quay đầu, cẩn thận nhìn tường tận ba mẹ mình một lượt, có vẻ cuối cùng đã hạ quyết tâm, "Con sẽ rời khỏi giới giải trí vào mùa thu năm nay."

"Con có thể đợi," cậu như tự thôi miên bản thân, "Con có thể đợi, Tiêu Chiến cuối cùng sẽ chán ngán nơi này, cho dù con có 80 tuổi, chỉ cần anh ấy rời khỏi giới giải trí, con liền sẽ đi tìm anh, hoặc đợi đến khi ba mẹ đã chết già cả trăm năm sau, tụi con sẽ luôn có cơ hội gặp lại nhau; mẹ không tin con sẽ yêu một người cả đời sao? Cũng đúng, mẹ không có tình cảm, mẹ làm sao có thể hiểu tình yêu là gì?"

Cậu dường như nghĩ đến điều gì đó xa xôi mà dịu dàng, ánh mắt lại ôn hoà, "Dùng cả đời này của con, đổi lại một cái nhìn của anh ấy, vậy là con đã lời rồi."

Ba Vương từ đầu đến giờ không nói gì, từ tốn mà âm trầm thở dài một hơi, ông đặt chén xuống bàn ăn, nhìn đứa con trai chưa từng dành cho mình một cái liếc mắt, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Đi đi."

Người đàn ông trung niên hiếu thắng này đã ngăn vợ mình lại, có lẽ cũng là lần cuối cùng trong kiếp này có thể nói cho con trai mình nghe một câu dài như vậy, "Vương Nhất Bác, nếu con thực sự bước ra khỏi cửa nhà này, duyên phận của gia đình chúng ta không còn nữa, sau này, đôi bên không can thiệp cuộc sống của nhau, con có sống tốt hay không, đều không cần nói với chúng ta."

Vương Nhất Bác nhìn ông, cuối cùng đầu gối chậm chạp chạm đất, nghe thấy tiếng khóc không kiềm chế được của mẹ, cũng nghe thấy chính mình nói: "Con không hối hận."

Nói chính xác hơn, đời người chính là một đoàn tàu bôn ba không dừng lại, đi đường vòng là để tránh những sườn dốc nguy hiểm; giữa ngã ba đường cũng chỉ là lựa chọn khác nhau, mọi người đều sống trên thế giới này, sở dĩ ta độc nhất vô nhị, không phải chính vì ta có những lựa chọn trái ngược với người khác sao?

Bánh răng hỗn loạn của số phận cuối cùng đã được sửa chữa, vào thời khắc này, tình yêu của cậu đã quay về đúng hướng.

(*)龙套: Áo rồng là một loại trang phục trong hí khúc, có hoạ tiết vằn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro