36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác giấu tất cả mọi người, lúc chạy không ngừng nghỉ đuổi đến ngôi làng nhỏ miền núi Tiêu Chiến đang ở; đội cứu hộ nơi đó cũng đã sớm có mặt, rốt cuộc việc mất liên lạc với cả một ngôi làng không thể tính là chuyện nhỏ, người đại diện của một số vị minh tinh hợp lại cùng đưa ra tuyên bố, kéo theo sự bất mãn của nhiều người hâm mộ, có thể lường trước sau khi mọi chuyện lắng xuống, tổ tiết mục thể nào cũng sẽ hứng chịu cơn bão dư luận không nhỏ.

Đội cứu hộ ở bên ngoài khơi thông đường núi, thuận tiện trước tiên cứu lấy đường điện đang nguy cấp bị mưa lớn làm cho gián đoạn; nhưng đáng nhắc đến là mưa lớn đã ngừng không ít, việc khơi thông đường núi chỉ là vấn đề thời gian.

Vương Nhất Bác lúc này trong lòng nhấp nhổm như lửa đốt, cậu mặc một bộ áo mưa trong suốt, bởi vì gấp gáp ra ngoài, chỉ kịp thông báo cho trợ lý, cậu phân phó trợ lý tiến lên trước hỏi thăm tình hình, nhưng kết quả là ở trong đội cứu hỏa bị từ chối, sau đó không biết làm sao, đành phải trước tiên dừng chân trong huyện thành cách xa một chút, mỗi ngày cái gì cũng không làm, chỉ chuyên tâm đi về lại giữa hai nơi, cố gắng theo kịp tiến độ mới nhất.

Việc mỗi ngày một nhiều, minh tinh lưu lượng lâu ngày không xuất hiện trước công chúng, chắc chắn sẽ gây ra náo động và suy đoán, cậu và người đại diện cãi nhau một trận lớn, người đại diện cuối cùng không thể kiên nhẫn nữa; nhưng bản thân cậu không quan tâm, trước mắt trong tình huống này, không có gì quan trọng hơn Tiêu Chiến, sau khoảng một tuần, đội cứu hỏa cuối cùng cũng mở ra một con đường, tất cả người trong tổ tiết mục đều được giải phóng ra ngoài.

Đây hẳn là khoảnh khắc tất cả mọi người đều hạnh phúc, nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên có chút sợ sệt, không biết nên làm thế nào đối diện với Tiêu Chiến, rốt cuộc lúc đầu rời đi đã thoả thuận với nhau, vậy mà giờ lại nuốt lời, mộng tưởng về sự nghiệp hoàn toàn không đếm xỉa đến, đã sớm biết kết quả thế này, vậy sự chia tay lúc trước có ý nghĩa gì?

Quan trọng hơn là, trong những ngày xa cách này, đối phương liệu đã có thế giới mới thuộc về riêng mình chưa?

Những câu hỏi này vây lấy cậu, đôi chân bước từng bước hướng về phía trước bị kéo quay trở lại; cách đó không xa, đã có người lần lượt đi ra, cậu nhìn một cái liền thấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn đẹp như vậy, cho dù có bị mắc kẹt trong một ngôi làng hoang vắng đã nhiều ngày, quần áo đều nhăn nhúm, vẫn không ảnh hưởng đến khoảnh khắc Vương Nhất Bác nhìn thấy anh, cả người đều như được gột rửa, trở nên thoải mái và dễ chịu; Tiêu Chiến hình như là người đại diện cho các minh tinh đứng ra giải thích tình hình với đội cứu hỏa, ở đây đã không cần Vương Nhất Bác nữa, do vậy cậu khẽ thở dài, chuẩn bị quay lại xử lý công việc còn dang dở.

Vương Nhất Bác đã thực hiện nghiêm túc và hoàn mỹ những gì cậu nói qua, có vẻ ý định bỏ lại tất cả ở đây, thật sự chỉ nhìn một cái liền thỏa mãn, nhưng sâu thẳm trong nội tâm lại hoàn toàn không nghĩ như vậy; nhịp bước của cậu ngày càng chậm, trợ lý đi theo cậu, lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng mất mát của ông chủ, ở trong lòng thở dài một hơi, sau đó bất giác quay đầu lại, hướng Tiêu Chiến nhìn một cái.

Kỳ quái mà nói, mới nãy Tiêu Chiến dường như đắm chìm trong ánh mắt của Vương Nhất Bác, nhưng không có nửa điểm biểu lộ ra khó chịu hay phát hiện điều gì đó không thích hợp, nhưng giờ trợ lý Vương Nhất Bác vừa mới từ xa nhanh nhạy nhìn một cái, anh liền vô cùng nhạy bén mà đuổi theo ánh nhìn quay đầu này, sau đó có vẻ kinh ngạc như bị đóng đinh ở một chỗ, tất cả cảm xúc cuộn trào, đến mức Tiêu Chiến chỉ có thể hét lớn: "Đứng lại!"

Những người xung quanh đều bị sững sờ, dù sao cũng tính là đã làm việc với Tiêu Chiến, bình thường đối phương chưa từng lộ ra loại cảm xúc gắt gao mà ưu buồn như vậy, nhất thời không ai dám nói chuyện, chỉ trơ mắt nhìn anh chạy về một hướng; vị minh tinh kia hoàn hồn, hướng đội cứu hỏa cười xin lỗi:"Thật ngại quá, anh ấy tạm thời có chút việc riêng."

Trùng hợp mà nói, vị diễn viên này chính là người lúc trước ở cùng với Tiêu Chiến trong chùa, tuyên bố bản thân không tin vào ma quỷ hay thánh thần; hắn mới nhìn được một bên sườn mặt của Vương Nhất Bác, lại nghĩ đến sự hợp tác lúc trước của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, cùng với biểu tình tịch mịch của đối phương ở trong sân chùa, có chút phỏng đoán mờ mờ ảo ảo sống động như thật, thì ra vị tiểu hòa thượng kia cũng không nói bậy: Nhân quả đã đến điểm kết thúc, cây khô gặp được mùa xuân mới.

Hắn cúi đầu cười, không biết trên đời này có thần thánh hay không, nhưng với những người thật tâm yêu nhau, ở nơi nào sợ không thể gặp lại?

Tiêu Chiến đuổi theo đến mức thở hổn hển, nhưng Vương Nhất Bác ở phía trước lại chạy ngày càng nhanh, đến mức anh phải dừng lại, đứng tại chỗ tức giận nói: "Em không muốn gặp anh, vì sao phải đến?"

"......"

Vương Nhất Bác bước chậm lại, nhưng vẫn không dám quay đầu, ấp a ấp úng nói: "Không phải không muốn gặp anh."

"Vậy em chạy cái gì?" Giọng Tiêu Chiến cũng đang run rẩy, anh chậm chạp đến gần Vương Nhất Bác, nhìn thấy hai má đối phương hốc hác, quầng thâm dưới mắt không cách nào che giấu, nhất thời cái gì cũng không dám hỏi, chỉ cảm thấy thật làm cho người ta thương cảm, "Gầy rồi."

Tầm mắt hai người không dám giao nhau, dường như thế này có thể có tác dụng ngăn cản cảm xúc bạo phát đang kéo đến, trên thực tế chỉ là ảo tưởng mà thôi, từ khi bọn họ chia tay đến nay, vốn dĩ cho rằng đã đủ bình tĩnh, nhưng kết quả là, đã bước chín mươi chín bước, nhìn thấy khuôn mặt này, lập tức quay lại lúc ban đầu, toàn đã làm những việc vô ích.

Nếu để bọn họ viết phần đầu của một cuốn hồi ký, có lẽ được miêu tả thế này:

Bây giờ là mùa xuân năm 2019, ánh dương đẹp đẽ, mùi đất thoang thoảng bao phủ khắp mọi nơi, có hai người đang đứng nơi đây, với linh hồn đọng lại ở mùa hạ năm 2018.

Thời tiết ngày càng nóng, mùa hạ lại sắp đến rồi.

Giọng nói của Vương Nhất Bác có chút thay đổi, cậu dường như trong lòng thành kính mà hướng thần linh cầu nguyện, lời nói ra thế nhưng lại lạc quẻ như vậy: "Anh sao lại lừa em."

Cậu gần như nuốt chữ: "Mỗi chai soda đều không có hương vị như trước, dù em có giữ gìn cẩn thận, ván trượt vẫn phai màu, bánh xe va li đã rơi mất một cái, anh cơ bản ——"

"Cơ bản không lưu lại đồ vật gì có thể đi cùng em suốt đời. Anh sao lại nhẫn tâm như vậy, cũng không sợ em quên anh rồi."

"Chiến ca, lần này em không muốn lựa chọn, em chỉ muốn tình yêu."

Vương Nhất Bác bứt rứt như vậy, giống như một đứa nhỏ muốn nắm tay, cuối cùng tay lại trượt xuống góc y phục, cậu không dám nhìn vào mắt Tiêu Chiến, nghe thấy đối phương nhỏ giọng hỏi: "Em sẽ không hối hận chứ?"

———

Dưới đài tiếng vỗ tay vang rền, bức màn sân khấu dần dần kéo lên, bọn họ mỉm cười đối mặt với nghìn vạn khán giả, bàn tay đang nắm chặt khom lưng cúi chào; sau này, khu trượt tuyết mùa đông, sườn núi mùa thu, dưa hấu để lạnh mùa hè, cái ôm của mùa xuân...

Đáp án đã ở đây, không cần hỏi nữa.

Không phải người có tình nào cũng sẽ gặp lại nhau, tôi chỉ là ghi lại một câu chuyện, từ lúc còn vô danh đến khi được mọi người nhìn vào, có lẽ không đủ thực tế, nhưng kỳ thực lãng mạn, đây là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, cùng với mỗi —

Mỗi đời người không thực tế lắm mà chúng ta vội vã xông pha.

HOÀN CHÍNH VĂN.

————————
Lời tác giả:
Cảm tạ sự bầu bạn của cả nhà, đây cũng truyện dài nhất tôi từng viết, tiếp sau theo nguyên tắc cũ sẽ có 3 phần phiên ngoại.

Có thể vì cp mình yêu thích mà viết ra, thật quá hạnh phúc, có thể được mọi người yêu thích, niềm vui liền nhân đôi; cho đến hôm nay tôi cũng muốn nói rằng, có thể ở mùa hạ năm 2019 yêu thích Bác Tiêu, ngẫu nhiên gặp được những người cũng yêu thích Bác Tiêu, là một điều rất may mắn trong đoạn nhân sinh nhỏ bé của tôi, có lẽ cũng nên ghi đề mục là: Tưởng chừng như một giấc mộng đẹp đẽ không thực tế lắm.

Chúng ta ở bốn phương trời hẹn ngày gặp lại, hữu duyên tương kiến ở phần sau nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro