Phiên ngoại 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHIÊN NGOẠI 1: Một chút ngày thường

Bộ phim của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không nằm ngoài dự đoán đã bạo hồng.

Chưa kể đến độ nổi tiếng của bản thân Vương Nhất Bác, biểu hiện tuyệt vời của Tiêu Chiến trong phim cũng nhận được rất nhiều sự công nhận đến từ khán giả, lượng người hâm mộ tăng lên theo cấp số nhân, kéo theo những fan cp của bọn họ.

Vương Nhất Bác có suy xét của riêng mình, sau khi quay lại với Tiêu Chiến, liền không tính đến trước kia nữa, hiện tại là một khởi đầu hoàn toàn mới, vậy thỏa thuận ràng buộc đã ký trước đó nên bỏ đi, tiểu Vương đối với việc này vô cùng cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí hận không thể xoá bỏ hoàn toàn đoạn nháp đầy lỗi này ra khỏi tâm trí của Tiêu Chiến, hơn nữa...

Bây giờ rõ ràng là anh tình tôi nguyện, làm sao còn tính là trói buộc cp?

Không lý nào lại như vậy.

Cậu hận không thể quẳng ra sau đầu tất thảy lời nói của người đại diện muốn treo cổ trước cửa nhà cậu, bất ngờ vui quá hóa buồn, sau khi nổi tiếng những chuyện trong quá khứ của Tiêu Chiến cũng bị bới móc, ngay cả những năm ngắn ngủi làm nhà thiết kế của anh cũng hoàn toàn bị phơi bày trước công chúng, người hâm mộ đào sâu hơn, còn nhìn thấy logo độc quyền do anh tự thiết kế.

Vốn dĩ không phải chuyện gì lớn, nhưng tập thể fan cp trộn lẫn trong vòng fan liền kinh ngạc sửng sốt, bọn họ nhanh chóng lục lọi chiếc ván trượt bảo bổi đặc biệt của Vương Nhất Bác vào năm ngoái, đối chiếu kỹ lưỡng, cuối cùng ngộ ra:

Chả trách sao được nâng niu đến vậy, phai màu rồi vẫn còn dùng, thì ra là Tiêu Chiến tự tay thiết kế.

Chúng ta biết, quà tặng và quà tự tay thiết kế, rõ ràng không cùng một khái niệm, fan cp phát hiện chuyện này đều sôi sục cả lên, kéo theo độ nổi tiếng của hai người còn tăng thêm một bậc, nhất thời không ai sánh bằng, tuy nhiên âm ỉ đẩy hai người vào thế trở thành cp quốc dân.

Điều này lại khiến người đại diện lo lắng.

Vương Nhất Bác là người ăn mềm không ăn cứng, nhưng thời đại hiện tại còn lâu mới cởi mở như vậy, ở đầu ngọn gió quá lâu không phải là chuyện tốt, cô đành phải ra tay từ chỗ Tiêu Chiến mà nói bóng nói gió, hai người tụ lại một chỗ thầm thì cả một buổi chiều, tới mức đến tối khi Vương Nhất Bác quay về nhà, liền nhận thấy bầu không khí bất thường:

Tiêu Chiến cười đến mức ngốc nghếch, đồ ăn trên bàn phong phú và đầy ắp đến độ như sự kiện Mãn Hán Toàn Tịch(*), thoạt nhìn liền biết có chuyện gì không tốt cần thông báo; anh mới mở miệng: "Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác vô cùng cảnh giác mà lùi về sau một bước, "Muốn làm gì?"

"Anh cảm thấy chúng ta vẫn phải giữ khoảng cách chút..., chính là, ừm, em biết đấy, đừng để mọi chuyện đi quá xa."

"Em có chừng mực," Vương Nhất Bác phản ứng mãnh liệt, "Người đại diện của em tìm anh rồi?"

Đúng là vậy, còn học được cách nói gần nói xa.

Nhưng Vương Nhất Bác trái lại đối với chuyện này không để tâm, thậm chí thỉnh thoảng lúc ở nhà chơi điện thoại cùng Tiêu Chiến còn vỗ tay khen ngợi fan cp, trong lời nói còn có một loại cảm giác vui vẻ an tâm của một người cha già; tuy rằng cậu với Tiêu Chiến đều là đại minh tinh, lịch trình trở nên bận rộn, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy sự buông thả kiểu này sẽ có tai họa ngầm, Vương Nhất Bác cơ bản không thể che giấu, vẫn là tâm tính của một đứa trẻ.

Đối với người hai mươi tuổi liền một mình bôn ba, Vương Nhất Bác cực khổ gì cũng đã ăn đủ, ở bên ngoài luôn là bộ mặt không ai dám lại gần, có lẽ cũng chỉ mỗi Tiêu Chiến nghĩ cậu giống một đứa trẻ.

Vương Nhất Bác vẫn là bị nghiệp quật.

Một lần cậu đi sân bay, tối hôm trước uống say, hôm sau dậy sớm để kịp chuyến bay liền tùy tiện cầm theo một cái áo khoác, đến sân bay rồi mới phát hiện cái áo này sao mà quen mắt thế, là cái áo gần đây đi ra ngoài Tiêu Chiến thường xuyên mặc, cậu nắm lấy quần áo xoắn xuýt trong phút chốc, cuối cùng tỏ vẻ như khổ não nhưng nội tâm lại vui mừng khôn xiết mà mặc lên, một người hâm mộ tinh mắt ở sân bay đã nhận ra, cũng chỉ mỉm cười, làm việc tốt mà giấu đi công lao.

Cậu nghĩ: Tự bản thân người hâm mộ nhìn ra, có thể trách mình sao?

Đương nhiên, sau đó các doanh tiêu hào nói Vương Nhất Bác khổ cực theo đuổi Tiêu Chiến không có kết quả, bản thảo ở sân bay mặt mày ủ ê mặc cùng một kiểu quần áo xuất hiện gây náo nhiệt đến mức khiến mọi người xôn xao, mà việc kẻ đầu têu ở nhà tức giận đến mức giậm chân, đều là chuyện của sau này.

(*)Mãn-Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro