Phiên ngoại 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHIÊN NGOẠI 2: Nhật ký

Sau khi trở nên nổi tiếng hơn, nơi Tiêu Chiến ở lúc trước liền có chút chật chội.

Hơn nữa trước đây nơi này từng bị cẩu tử chụp được, hai người buổi tối quay về bàn bạc lại, liền quyết định vẫn là tìm một tiểu khu khác có an ninh tốt hơn, đồng thời chỗ mới cũng rộng rãi hơn một chút, thỉnh thoảng còn có thể để khách phương xa đến ở lại.

Vương Nhất Bác gần đây lại có một chương trình tống nghệ mới, nhiệm vụ tìm nhà gian khổ phần lớn đều đổ lên đầu Tiêu Chiến.

Anh cầm một vài kế hoạch nhà ở do trợ lý đưa cho, lại dành cả một ngày di chuyển nơi này đến nơi khác, chân đi đến gãy rồi, cuối cùng quyết định một căn, là một tầng mái nghiêng nghiêng, đi kèm gác lửng, sống ở đây đều là người có tiền, an ninh cũng có thể được đảm bảo; anh gửi ảnh cho Vương Nhất Bác, đối phương không qua bao lâu liền trả lời: "Em cảm thấy ok."

"Hơn nữa——" giọng của Vương Nhất Bác ở trong điện thoại kéo dài ngữ điệu, nhân viên công tác xung quanh một mặt không có gì ngạc nhiên nhìn cậu làm nũng, "Cái cửa sổ sát sàn kia, em thích."

"Ừm, phải nha, anh cũng thấy vậy." Tiêu Chiến mới ban đầu hùa theo, sau đó trong tiếng cười gian manh của Vương Nhất Bác nhận ra điều gì đó, thật cạn lời, "Em có thể nghĩ đến chuyện nghiêm túc hơn được không!"

"Làm việc là chuyện nghiêm túc nhất rồi, cũng không thể yêu cầu em luôn làm chuyện nghiêm túc, trong lòng cũng phải nghĩ đến những chuyện nghiêm túc? Há chẳng phải quá vô vị sao."

......

Tóm lại, căn nhà đã được thuê, chủ nhà trước đó cả nhà chuẩn bị đi di dân, không khỏi vui mừng khi hai người có thể chung sống cho đến ngày có tổ ấm nhỏ của riêng mình; lúc đi rất thống khoái mà đáp ứng thỉnh cầu sửa sang khéo léo của Tiêu Chiến, nguyên câu nói là: "Con gái tôi rất thích cậu, cậu hoá ra là một nhà thiết kế.... Chúng tôi đều yên tâm."

Tiêu Chiến nói chuyện này cho Vương Nhất Bác nghe, hai người tại chỗ ở lúc đầu quanh quẩn một hồi, liền cảm thấy vẫn là thu dọn hành lý trước, việc trang trí có thể từ từ, nhưng việc chuyển nhà thì vô cùng cấp bách.

Đoạn thời gian này Vương Nhất Bác đang bận rộn, Tiêu Chiến thông cảm cho cậu, hơn nữa cũng không thích đối phương chân tay vụng về mà thu dọn, liền trước tiên tự mình chầm chậm làm việc này, một hôm, anh như cũ sắp xếp đồ của Vương Nhất Bác, không cẩn thận đụng phải mô hình bảo bối của đối phương, cúi người xuống nhặt, thế mà ở dưới đáy tủ nhìn thấy một cuốn nhật ký.

Anh trước giờ không biết, Vương Nhất Bác thế mà còn có thói quen viết nhật ký.

Lòng tò mò dường như chiếm ưu thế vượt trội, anh cầm cuốn nhật ký trong tay, phát hiện bên trong rất nhiều tờ giấy được kẹp dày, không động thì thôi, động một cái liền rơi khắp nơi, chữ xếp hàng chi chít, có vẻ được viết rất nghiêm túc.

Ngày ở trang đầu tiên, là ngày bọn họ chia tay.

Chức năng của cuốn nhật ký này hiển nhiên không cần phải nói, Tiêu Chiến nhíu mày tiếp tục đọc, Vương Nhất Bác không giỏi diễn đạt, thậm chí ở trong nhật ký cũng vậy, cậu ở trang bìa trong viết lời bài hát do mình nghĩ ra: [Phải nói nhớ mãi không quên/như ánh trăng trong đáy nước/không có được mới nhớ đến]

Theo sau là một số tuỳ bút, sau đó nữa, đột nhiên có thêm khoảng thời gian bên cạnh mục ngày tháng, phần lớn là lúc rạng sáng 1, 2 giờ, hoặc lúc 3,4 giờ, đêm khuya khiến suy nghĩ vỡ tan, Tiêu Chiến dễ dàng liền từ trong đầu chắp vá ra một Vương Nhất Bác ở trong bóng tối thao thức thâu đêm:

12.16 Trời trong 03:45

Gần đây trước những áp lực, thường làm những việc bản thân không muốn, chẳng hạn như xem mắt.

Những cô gái mà mẹ bảo tôi gặp đều được lựa chọn kỹ lưỡng, nhưng tôi chỉ cảm thấy vô vị, tôi từ trong khuôn mặt của bọn họ ai cũng như ai tìm kiếm những điểm có chút giống Tiêu Chiến, có lúc là đôi mắt, có lúc là khuôn miệng; cũng có người một chút đều không giống, nhưng dường như tôi bị ảo giác, nhớ anh nghĩ đến anh rất nhiều, vậy mà cũng hốt hoảng cảm thấy giống đến vậy.

Tôi rất sợ điều này.

Việc này có phải hay không, tôi đang quên đi sự độc đáo của anh, quên đi dáng vẻ của anh ấy rồi? 

1.3 Mây mù 01:54

Bảo bảo, em rất nhớ anh, nhưng em không ngủ được, trong mộng đều không có cách nào gặp anh.

1.18 Trời mưa 05:38

Muốn anh trú ở trong đôi mắt tôi, tôi dùng lông mi che cho anh hết trận bão táp mưa sa này đến trận giông tố khác.

.....

Tiêu Chiến qua quýt lật xem toàn bộ quyển sổ, chậm rãi chớp mắt, một giọt lệ rơi xuống.

Tất cả nỗi nhớ nhung và thống khổ mà Vương Nhất Bác chưa từng nhắc đến, dễ dàng lướt qua trước mắt anh thông qua một cuốn sổ, trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tình cảm quá thắm thiết nhìn thấy mà đau lòng, mà giờ đây anh đứng ở nơi này, trái lại chỉ có thể biểu thị sự bất lực đối với quá khứ.

Cuối cùng, anh lựa chọn đặt cuốn nhật ký về chỗ cũ, đến bữa tối lúc Vương Nhất Bác về nhà, vạch trần một cách qua loa: "Hôm nay giúp em thu dọn đồ đạc."

Sắc mặt Vương Nhất Bác lập tức trở nên căng thẳng, cậu đáp một tiếng mơ hồ, liền đi vào phòng ngủ, qua một lúc mới thở phào nhẹ nhõm bước ra, Tiêu Chiến ngồi trên sofa nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Mùa đông năm nay, còn muốn ngắm tuyết."

"Hả? Được thôi, em xin nghỉ phép."

"Bờ biển cũng không tồi nha?"

"......"

Tiêu Chiến cười đến cong cả đuôi mắt, "Anh muốn đi rất nhiều nơi, làm phiền Vương lão sư rồi."

Vương Nhất Bác thở dài một hơi, đến ngồi bên cạnh anh, "Biết ngay là anh nhìn thấy rồi."

Ở cuối cuốn nhật ký viết đầy những điều muốn làm cùng Tiêu Chiến, hiện tại bị đối phương đọc ra hai điều, dù da mặt dày như tiểu Vương cũng có chút quẫn bách: "Mấy cái đó đều là...ngủ không được nên viết vớ vẩn."

"Nhìn thấy cái gì a?" Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, "Anh cái gì cũng không nhìn thấy, em cái gì cũng đều chưa từng viết."

"Chỉ là một món đồ cũ mà thôi, không phải sao?"

"......Ừm." Vương Nhất Bác ấp úng đáp lời.

"Được rồi," Tiêu Chiến giấu kỹ đi sự ẩm ướt dưới đáy mắt, anh nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, "Cố gắng ngủ ngon, yêu anh thật nhiều."

Từ ngày mai trở đi, tất cả chuyện cũ đều ném đi, bĩ cực thái lai (*), không phải sao?

(*)否极泰来 : Bĩ cực thái lai có nghĩa là khi nghịch cảnh đạt đến cực điểm, nó sẽ chuyển hóa thành tình huống tốt hơn. Hiểu đơn giản là vận đen qua, cơn may đến hay khổ lắm tất đến ngày sung sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro