7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từ sau lần đó cũng không có cơ hội nào gặp nhau, chỉ là ở trên weibo ngẫu nhiên sẽ tương tác vài lần.

Làm nghề này vốn dĩ trời Nam đất Bắc bay loạn khắp nơi, nếu như không phải cố gắng tranh thủ hết sức, khả năng có vài người suốt đời cũng thật sự không gặp nhau mấy lần; hơn nữa hai người đều không phải nhân vật nổi tiếng gì, rất nhiều việc thân bất do kỷ*, chuyện lớn chuyện nhỏ không ngừng, lại qua vài ngày, liền đến ngày vào tổ quay phim.

Người đại diện lần trước đưa cho Vương Nhất Bác kịch bản, cậu chọn tới chọn lui, cuối cùng từ trong rất nhiều vai nam chính chọn ra một nhân vật nam phụ; đó là một phim truyền hình đơn nguyên**, mời cậu diễn nhân vật phản diện trong phim ngắn thứ ba, không hài lòng lắm, nhưng đang tận lực trau dồi kỹ năng diễn xuất, người đại diện cũng không ý kiến gì, đúng lúc tổ phim sắp xếp chu toàn, không đến mấy ngày, liền gọi cậu vào đoàn.

Trùng hợp thay, tổ phim vừa hay đang chọn nhân vật đối thủ của cậu, ngày đầu tiên đến cậu liền bị gọi đi quan sát, trong số rất nhiều diễn viên ở hậu trường, nhìn một cái liền thấy Tiêu Chiến đang đeo túi máy ảnh, kính gọng đen biến thành kính gọng vàng, còn đội một chiếc mũ nồi, an an tĩnh tĩnh cúi đầu học kịch bản, không chú ý đến cậu.

Nếu như người đại diện Vương Nhất Bác còn biết vì dư luận và cuộc sống của nghệ nhân mà suy xét, còn vì cậu tiếp nhận một số chương trình có lợi cho sự phát triển sau này; thì người đại diện của Tiêu Chiến chính là hoàn toàn buông lơi, đối với người như Tiêu Chiến ở trong giới giải trí ngụp lặn nhiều năm mà không có gì nổi bật, ngoại trừ thúc giục đi đường tắt, không có nửa phần ý nghĩ phải đánh bóng tên tuổi anh.

Lần này cũng vậy, Tiêu Chiến tự thân nỗ lực rất nhiều lần, mới giành được cơ hội thử vai, vì vậy đặc biệt quý trọng, trên vài trang của kịch bản diễn thử chi chít các ghi chú được viết, anh đắm chìm trong tình tiết kịch, căn bản không chú ý Vương Nhất Bác đến gần, mãi tới khi đối phương đứng trước mặt, che mất ánh sáng, anh ngẩng đầu như mới tỉnh mộng, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Cậu cũng đến thử vai sao?"

"Không, tôi được định vai rồi." Vương Nhất Bác lời ít mà ý nhiều, "Nếu anh được thông qua, chúng ta hai người sẽ đối diễn."

"Ồ, vậy thì, chúc mừng a." Tiêu Chiến cười một cách vô vị, có một loại chua xót khó nói, anh cúi đầu không nhìn Vương Nhất Bác, sợ để lộ ra chút ghen tỵ. Bàn tay đối phương trực tiếp che đi tập kịch bản, khiến anh lần nữa phải ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Vương Nhất Bác. Xung quanh tiếng người huyên náo, mà đôi mắt ấy trước sau vẫn trầm tĩnh, đủ khiến người ta nhìn thoáng qua liền bị vẻ kinh diễm làm cho đắm chìm, anh nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Đọc chay lời thoại có ích gì, tôi cùng anh đối diễn."

"...Được." Tiêu Chiến đương nhiên cầu còn không được.

Bên cạnh không ít cặp mắt soi mói, khả năng qua ngày hôm nay, liền sẽ có rất nhiều bản thảo nói anh ôm đùi kim chủ, nhưng anh không quan tâm, cơ hội ở ngay trước mắt, anh chỉ muốn gắng sức nắm lấy, những chuyện khác có thể tạm thời không nhắc đến. Ngoài ra...

Anh nhìn theo cái đầu tròn của Vương Nhất Bác đang dẫn đường, còn có vài sợi tóc không an phận mà vểnh lên, nhìn thế nào cũng vẫn là người trẻ tuổi, giống như cậu bạn nhỏ, thực sự làm kim chủ, thì chắc anh được lợi hơn?

Cả hai tìm một góc không có người, bắt đầu đối diễn. Vương Nhất Bác rất nhanh nhận ra, Tiêu Chiến thích phương pháp diễn xuất nhập vai*** hơn, ví như đoạn kịch bản diễn thử ngắn này, nhân vật chính đến cuối cùng mới phát hiện từ đầu mỗi người đều có bí mật thâm tàng bất lộ, giả dụ, bản thân là người nằm vùng ẩn nấp một thời gian dài, vừa vặn cũng là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả.

Hắc bạch không thể lẫn lộn, đối tác của nhân vật chính ngay từ đầu lại ôm ấp một ý niệm khác, một người vĩnh viễn sống dưới ánh mặt trời, cho dù bị buộc mai danh ẩn tích trong thời gian dài, vẫn luôn tin tưởng chính nghĩa; một người sống trong bóng tối, ngay cả cách thức để chứng tỏ ai đó quan trọng, chính là đem đối phương kéo vào vũng bùn.

Tiêu Chiến rõ ràng rất nhập diễn.

Khi đến câu thoại quan trọng nhất, thanh âm anh nghẹn ngào, biểu tình gần như tuyệt vọng, mấy lần không thốt thành câu, gắng sức thở gấp vài ngụm khí, mới nhẹ nhàng nói: " A Tấn, sao em có thể lừa anh."

Vương Nhất Bác bị dẫn dắt theo, cậu khẽ cười một tiếng khinh thường, " Cũng như anh thôi, anh không giống như vậy sao, tiểu cảnh sát?"

Cậu nói xong câu này, xem phản ứng của Tiêu Chiến, mới nhận ra đối phương giáng xuống một ánh mắt ngỡ ngàng, những hạt nước mắt to như hạt đậu trong chốc lát liền lăn xuống, cánh môi run rẩy, rõ ràng là bộ dạng khóc không thành tiếng.

Không một chút nghi ngờ, Tiêu Chiến thật đẹp, lúc khóc cũng xinh đẹp, nhưng không phải là vẻ đẹp không có tính công kích, giống một bông hồng đẫm trong sương; Vương Nhất Bác gần như có thể tưởng tượng, nếu ở hiện trường quay phim, đối phương khóc thành dạng này, họng súng trong tay cậu, cũng nhất định là hướng về bản thân.

Thật hổ thẹn, Vương Nhất Bác người đã quen nhìn thấy gió to sóng lớn, liền như vậy mà đột ngột xuất diễn, ngay cả thay đổi chủ đề cũng lộ ra vẻ gượng gạo,

"Tiêu Chiến, đừng khóc."

*身不由己 (Thân bất do kỷ): Cơ thể không thể được kiểm soát bởi chính mình, ý chỉ những việc ngoài ý muốn của bản thân.
**单元剧 (Kịch đơn nguyên): Dạng phim anthology, nội dung các tập không liên quan đến nhau, thường độ dài mỗi tập tương đương một phim truyền hình ngắn.
***Kiểu method acting, diễn xuất đặc biệt, khiến diễn viên hoá thân hoàn toàn vào vai diễn, đánh đổi tâm hồn và thể xác để hòa làm một với vai diễn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro