Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi được Vương Nhất Bác an ủi hồi lâu, Tiêu Chiến mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

"Không muốn nói thì chúng ta đừng nói, không sao đâu, có được không?"

Tiêu Chiến nắm chặt quần áo của Vương Nhất Bác, qua rất lâu mới lên tiếng: "Năm đó, Phương Lương liên tục thông qua nhiều mối quan hệ để liên lạc với anh, nói muốn mời anh ăn tối và thảo luận về việc hợp tác. Quản lý đã dẫn anh đi gặp hắn một lần, nhưng rõ ràng hắn có ý đồ với anh, liên tục động chạm tay chân, sau đó anh không thể nhịn nổi nên trực tiếp bỏ đi."

"Hắn ta yên phận được mấy ngày, nhưng vẫn âm thầm hỏi thăm tin tức về anh. Hắn còn biết số điện thoại di động và gửi cho anh rất nhiều tin nhắn quấy rối. Anh chặn rất nhiều lần, hắn lại đổi số khác để nhắn tin."

"Sau đó nữa, hắn ta tìm được Đinh Xuyên. Đó là một bữa tiệc tối, anh biết hắn cũng sẽ đi, nhưng anh không thể từ chối. Anh đã cố gắng tránh mặt hắn trong suốt bữa tiệc, cuối cùng nó cũng kết thúc. Anh nhận được tin nhắn wechat từ Đinh Xuyên, nhờ anh lên tầng hai đón, vì hắn uống hơi say. Anh không nghĩ nhiều, cũng không gọi trợ lý theo cùng, tự mình đi."

"Kết quả vừa đến nơi, anh bị bịt miệng và đưa vào phòng. Bên trong có Đinh Xuyên, Phương Lương và những kẻ anh không quen biết. Có lẽ bọn chúng là tay sai của hắn."

"Đinh Xuyên nói nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Phương Lương cũng nói sẽ trả công cho hắn. Sau đó, hắn bỏ mặc anh ở đấy. Anh sẽ không bao giờ quên ánh mắt của hắn dành cho anh trước khi rời đi, khinh thường, khoe khoang, đắc ý, nhưng không hề có chút áy náy."

Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay. Tiêu Chiến nói về tất cả những điều này một cách bình tĩnh, như thể đang làm tê liệt chính mình.

"Phương Lương muốn dùng vũ lực, nhưng anh đã liều mạng chống cự, nên hắn không đạt được mục đích." Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác: "Hắn không có chạm vào anh."

"Em biết." Vương Nhất Bác che chở Tiêu Chiến: "Em biết, em tin anh."



"Bọn chúng rất đông, anh phản kháng quá lâu cũng không còn bao nhiêu sức lực. Lúc này, có người nhắc nhở Phương Lương thời gian không còn nhiều, hắn mới chịu từ bỏ."

"Nhưng hắn lại bưng chén thuốc kia đến......Anh cạn kiệt sức lực, anh thật sự không còn chút sức nào. Anh cảm nhận rõ ràng cổ họng mình đau rát vì bị bỏng, thuốc theo thực quản xuống dạ dày. Anh rất khó chịu, Nhất Bác, anh thật sự đau lắm."

"Sau đó, bọn chúng bỏ mặc anh rồi trốn đi. Anh không biết ai đã đưa mình đến bệnh viện. Anh chỉ biết bản thân đã rửa dạ dày, nhưng anh không thể nói được nữa. Mỗi lần muốn nói, cổ họng đau như bị xé rách."

"Đoạn ghi âm vừa rồi chính là cảnh tượng trong căn phòng đó. Mấy năm nay anh luôn gặp ác mộng, đoạn đối thoại này không ngừng lặp đi lặp lại trong giấc mơ. Anh cũng mơ thấy mình bị phỉ nhổ, bị chỉ trích vì sự việc này......Nhưng rõ ràng anh không làm gì cả."

Tiêu Chiến nằm trong ngực Vương Nhất Bác, tay lạnh cóng vì sợ hãi, nhưng lòng bàn tay lại đẫm mồ hôi.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ về vai anh. Hứa Ninh ở bên cạnh nhìn, cảm thấy bất bình mà nổi giận: "Anh Tiêu, anh thật sự không định kiện hắn sao? Đây là giết người không thành, có thể ngồi tù!"

Vương Nhất Bác vẫn luôn có ý nghĩ này, cậu điều tra chuyện này nhiều năm như vậy chính vì muốn kẻ ác phải bị trừng trị. Sau khi nghe những gì Tiêu Chiến kể, cậu thậm chí càng nung nấu ý định đó hơn.



"Nhưng chứng cứ của chúng ta quá ít, năm đó khi anh nhập viện, Phương Lương đã xử lý xong mọi chuyện rồi."

Hứa Ninh cầm tờ giấy bên trong chuyển phát nhanh lên: "Em nghĩ người gửi chuyển phát nhanh nhất định là nhân vật then chốt."

Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn chìm đắm trong câu chuyện của Tiêu Chiến, suýt chút nữa đã bỏ qua chuyện này. Cậu nhận lấy tờ giấy, đọc kĩ dòng chữ trên đó: Có lẽ cậu có thể giúp được cậu ấy.

Ý gì đây?

"Gói hàng này được gửi cho tôi, điều đó có nghĩa là người này phải biết rất rõ về mối quan hệ của tôi và Tiêu Chiến. Hiện tại, bên ngoài đã biết cổ họng của Tiêu Chiến bị thương, hơn nữa tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy. Vì vậy, người này cảm thấy tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ anh ấy." Vương Nhất Bác cẩn thận phân tích: "Vậy thì người này chắc không ở xa chúng ta, ngoài ra, thứ anh ta gửi là cảnh quay đầu tiên, hai người có nghĩ rằng không chừng anh ta là phục vụ của khách sạn nơi tổ chức tiệc không?"

"Có khả năng." Tiêu Chiến cũng tham gia phân tích: "Những kẻ lúc đó Phương Lương dẫn theo có lẽ sẽ không phản bội hắn, rất có khả năng là bị nghe lén, sau đó ghi âm lại."

"Em luôn cảm thấy người này không chỉ có mỗi món đồ này. Nhìn cách viết, hẳn là muốn giúp anh. Đoạn ghi âm thật ra cũng không nói rõ được điều gì, em đoán người này nhất định sẽ có hành động tiếp theo."


====

Đúng như dự đoán của Vương Nhất Bác, vài ngày sau, cậu lại nhận được một gói hàng khác.

"Đây là......cái tên rất quen." Bên trong gói hàng là một lọ chất lỏng, cùng với hóa đơn mua hàng và lịch sử trò chuyện.

"Thời gian mua hàng là một ngày trước bữa tiệc." Tiêu Chiến chỉ ra, cầm lọ thuốc lên xem thử, trong lòng có một suy đoán: "Cái này......có phải là chén thuốc kia không?"

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến vào phòng làm việc, chỗ đó có để hồ sơ bệnh án trước đây của anh, Trần Gia đã giúp cậu tìm.

Những thay đổi về tình trạng cơ thể của Tiêu Chiến đều được ghi lại trong bệnh án, mà tên của chất độc trùng khớp với tên trên hóa đơn mua hàng.

"Anh đoán không sai." Vương Nhất Bác vẫn thắc mắc: "Tại sao người kia lại có thứ này? Chẳng lẽ chúng ta đã nhầm lẫn? Anh ta không phải là nhân viên phục vụ?"

Tiêu Chiến cầm lịch sử trò chuyện lên, là màn hình wechat, đã được người kia sao chép in ra.

Tên đối phương được ghi chú là "anh Hào", thông tin đại khái là người kia báo với anh Hào đã mua được đồ. Anh Hào yêu cầu anh ta đến chỗ cũ và xóa lịch sử trò chuyện.

Về lý do tại sao nó không bị xóa, không ai biết.



"Người này có vẻ là người bên phía Phương Lương." Tiêu Chiến nói: "Nhưng tại sao anh ta lại muốn giúp anh?"

"Bảo bảo, anh có nhớ lúc trước Trần Gia nói thuốc anh uống đã được pha loãng không?" Vương Nhất Bác hỏi: "Anh không cảm thấy lạ sao?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Đúng vậy, anh luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc đó chỉ lo điều trị nên không nhắc tới chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, năm đó, khi Phương Lương ép anh uống thuốc, anh cảm thấy hắn muốn anh vĩnh viễn không thể nào nói chuyện được nữa, thậm chí còn muốn giết anh, làm sao có thể dùng thuốc đã pha loãng?"

Vương Nhất Bác đồng ý, cậu nhìn những thứ trong tay: "Kết hợp với những bằng chứng này, em đoán, Phương Lương đã hạ quyết tâm hủy hoại cổ họng của anh, nhưng trong quá trình đó không biết đã xảy ra chuyện gì, người bên cạnh hắn, cũng là người vẫn luôn gửi đồ cho chúng ta đã lén đổi thuốc hoặc pha loãng với nước, mới ngăn cản bi kịch diễn ra."

"Nhưng anh thực sự không nhớ mình quen biết ai trong số những người đó. Họ đều là những người mà bình thường anh sẽ không tiếp xúc. Làm sao có thể giúp anh?"

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến: "Em luôn cảm thấy trong tay người này còn có thứ gì đó, chúng ta cứ chờ xem."


====

Mấy ngày này, Tiêu Chiến vẫn luôn đi làm cùng Vương Nhất Bác. Ban đầu là vì đáp ứng yêu cầu muốn tuyên bố chủ quyền của cậu, nhưng sau đó là vì chờ những bằng chứng kia.

Chuyện này chỉ có bọn họ và Hứa Ninh biết, nên những nhân viên khác cũng chỉ đắm chìm trong việc ngưỡng mộ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người. Một truyền mười, mười truyền trăm, vào ngày đầu tiên Tiêu Chiến đến, tin đồn về tình yêu của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã lan truyền khắp mạng xã hội.

Mặc dù chỉ dựa vào ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện và những bức ảnh mờ được chụp lén, nhưng vì Vương Nhất Bác không ngăn cản nên nó đã lan truyền rộng rãi. Kinh thiên động địa, ai cũng đều thi nhau ship cp ca sĩ đỉnh lưu và nhạc sĩ hàng đầu.

Người hạnh phúc nhất đương nhiên là Vương Nhất Bác, tự hào mình là bạn trai chân chính, cậu thường khoe với Tiêu Chiến mỗi khi thấy mọi người bàn luận hai người rất xứng đôi.

Kẻ bực bội nhất chính là Đinh Xuyên, vụ lật xe lần trước đã ảnh hưởng nặng nề đến nhân duyên của người qua đường đối với hắn, nhiều người hâm mộ cũng vì thói đạo đức giả của hắn mà thoát fan. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở bên nhau gần như là chuyện chắc chắn, nhưng hắn vẫn cố chấp gửi những lời mập mờ để củng cố fan CP như trước kia. Nhưng không ai quan tâm ngoại trừ những người mà hắn đã sắp xếp.



Tuy nhiên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không có tâm trạng để ý đến động thái của hắn. Sau khi nhận được những thứ kia vào vài ngày trước, người nọ lại gửi cho họ bằng chứng, lần này là một cái USB.

Vương Nhất Bác mơ hồ cảm thấy đây sẽ là một bằng chứng quan trọng.

Đúng như dự đoán, trong USB chứa toàn bộ quá trình của sự việc vào thời điểm đó. Rõ ràng đây là camera của căn phòng, khi ấy Phương Lương đã sai người phá hủy, xem ra người nọ đã không làm theo.

Đoạn phim rất đầy đủ, hoàn chỉnh đến mức Vương Nhất Bác phải siết chặt nắm tay sau khi xem xong.

Tiêu Chiến bị rất nhiều người bắt đi, đầu tiên là ý đồ bất chính của Phương Lương đối với anh không thành, sau đó bị ép uống thuốc độc. Hơi thở của Vương Nhất Bác có chút nặng nề, cậu không thể bình tĩnh đối mặt với những chuyện này, hận ý trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.

Trước đây, chỉ nghe ghi âm hoặc lời kể của Tiêu Chiến đã khó lòng khiến cậu giữ bình tĩnh, đoạn phim hôm nay chắc chắn đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Vương Nhất Bác.



Tiêu Chiến nhìn thấy sự tức giận của cậu. Anh cố nén cảm giác khó chịu sau khi xem, nhẹ nhàng ôm lấy người đang cố gắng khống chế cơn giận của mình.

"Không sao đâu."

Thật kì lạ, trước đây đều là Vương Nhất Bác an ủi Tiêu Chiến, nhưng lần này lại đổi ngược vai trò.

"Mọi chuyện đều đã qua rồi đúng không?" Tiêu Chiến nhắm mắt lại: "Bây giờ anh rất ổn."

Vương Nhất Bác quay người đáp lại cái ôm của anh: "Xin lỗi......"

"Sao em lại xin lỗi anh hả, ngốc quá. Bọn chúng mới là người phải xin lỗi."

"Nếu em ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy, Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác hít mũi, nước mắt nhỏ xuống bên trong cổ áo Tiêu Chiến: "Một mình anh đã sợ hãi nhường nào."

Tiêu Chiến không nói, chỉ ôm chặt lấy cậu.

Sợ hãi đến nhường nào ư?

Khi Phương Lương ra tay với mình, Tiêu Chiến chỉ nghĩ rằng nếu còn tiếp tục, anh sẽ đập đầu tự tử. Khi chén thuốc bị rót vào, Tiêu Chiến đã nghĩ, trời sập mà anh vẫn thường nói đùa trước đây, hóa ra là loại cảm giác này.

Anh không sợ chết, anh chỉ sợ không còn hi vọng sống.

Cổ ướt đẫm, Tiêu Chiến mỉm cười, đưa tay ôm mặt Vương Nhất Bác, giúp cậu lau nước mắt.

Không sợ nữa rồi.

Bây giờ, anh đã tìm thấy niềm hi vọng đó.



"Chúng ta sẽ tìm luật sư giỏi nhất giúp xem xét những thứ này, đoạn phim, ghi âm, còn có hóa đơn mua hàng. Em tin rằng chúng nhất định sẽ có ích." Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, khôi phục dáng vẻ lý trí như trước.

Tiêu Chiến cười khẽ, nhìn nước mắt trên mặt cậu, trong lòng mềm nhũn: "Được."

"Tuy nhiên, chuyện này vẫn phải âm thầm xử lý, nếu Phương Lương biết được, rất có thể sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó sẽ rất phức tạp." Vương Nhất Bác sờ cổ áo của Tiêu Chiến, nơi đó đã có chút đổi màu vì thấm nước mắt: "Tin tưởng em, bọn chúng nhất định phải trả giá đắt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro