2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ở trên giường so với dáng vẻ bác sĩ lạnh lùng của ngày thường hoàn toàn tương phản.
Anh ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, đòi hôn tới tấp, tiếng rên lớn tưởng như sắp dỡ nhà.
May thay, hai người phụ nữ ở sát vách buổi tối đều đi làm mấy việc khác để mưu sinh, nếu không chắc lúc này sẽ đến gõ cửa nhà anh chửi mắng.

Vương Nhất Bác ném bao cao su mà Tiêu Chiến đưa qua một bên, trực tiếp cầm thứ đồ của bản thân đã dựng thẳng đứng mà đi vào.
Tiêu Chiến bị đỉnh đến giật mình, ngửa cổ rên rỉ, mồ hôi chảy làm ướt cả gối và ga giường.

Anh dễ đổ mồ hôi, mỗi lần chỉ vừa kết thúc phần dạo đầu thì cả người ướt sũng như vớt từ dưới nước lên.
Vương Nhất Bác không hề ghét bỏ dáng vẻ anh thế này, ngược lại hắn cảm thấy người nam nhân này vừa xinh đẹp lại gợi cảm, mồ hôi túa ra hoàn toàn không gây phản cảm, mỗi một giọt đều mê người.

Đều là nam nhân, Tiêu Chiến thế nhưng lại say đắm thân thể của Vương Nhất Bác.
Hận không thể nghiền nát nó cùng đối phương hoà thành một.

Vừa mời gọi hi vọng Vương Nhất Bác tiến vào sâu hơn, vừa cắn chặt răng kêu đau.

Anh là một người mâu thuẫn, lo rằng Vương Nhất Bác sẽ chọc thủng mình, nhưng lại háo hức mong đợi người nam nhân này thật sự chọc thủng mình.
Bằng lòng tan chảy dưới thân của một nam nhân, trở thành một vũng nước.
Vào thời khắc này giải phóng tất cả các lớp nguỵ trang bên ngoài.

Bên ngoài mưa ngày càng lớn, Tiêu Chiến nóng đến mức hít thở không thông, ôm lấy Vương Nhất Bác làm nũng, "Em ra mở cửa sổ đi, anh sắp ngạt chết rồi."

Anh ở trên giường nhiệt tình hơn gấp mười gấp trăm lần so với bình thường.

"Mẹ nó, anh chạm vào vết thương sau lưng em rồi." Vương Nhất Bác mắng một câu, không để ý đến lời nói của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thu tay về nói, "Đáng đời, bị thương phải kiêng quan hệ, em chính là tự tìm chết."
Vừa thu tay giữa không trung liền bị bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác khoá lại đè trên đỉnh đầu, không động đậy được.

"Anh nói anh nóng." Anh hạ thấp hơi thở giọng nói khó chịu.

"Chịu đựng đi."
Vương Nhất Bác mặc kệ anh, hôn lên cần cổ mảnh mai của anh, gắng sức đến quên đi tất cả.

Tiêu Chiến bị hắn thao đổ đầy mồ hôi, ướt như cún con rơi xuống nước, những giọt lệ trong mắt óng ánh long lanh, khoé mắt đỏ hoe.
Anh chính là bộ dạng này trước mỗi lần đạt cao trào, khiêu gợi lại quyến rũ.

Vương Nhất Bác cảm thấy gái bán hoa ngoài kia còn không có một nửa thiên phú bằng anh, nếu Tiêu Chiến ở trên giường câu dẫn người khác, hắn ta có lẽ sẽ tan cửa nát nhà.
Cũng may hắn bây giờ đang độ tuổi thanh niên, có rất nhiều tinh lực, mỗi đêm lăn giường với Tiêu Chiến, khiến anh sướng đến chết đi sống lại, không có cơ hội nhớ nhung người khác.

"Nhất Bác ~" Tiêu Chiến liếm môi, khuôn miệng hồng hào vì ham muốn tình dục giờ đây đặc biệt dụ người, giống như quả anh đào mọng nước, tươi mới và mềm mại.
Anh hiểu quá rõ làm thế nào ở trên giường lấy lòng Vương Nhất Bác, cũng giống như dễ dàng biết cách làm thế nào để đồ vật của Vương Nhất Bác trở nên cứng hơn, to hơn.

Vương Nhất Bác bế anh lên, di chuyển đến bên cửa sổ, dựa vào tường mà làm.

Đưa tay vén rèm, để mở một khe hở nhỏ trên cửa sổ, nước mưa rơi trên cánh tay hắn.

Thu tay về, thúc vào người Tiêu Chiến, hai ngón tay đút vào miệng Tiêu Chiến khuấy động.
Trên ngón tay xen lẫn mùi vị của nước mưa, nhiều hơn triệt để là hormone của đàn ông.

Sau khi tiến vào tư thế này, Tiêu Chiến liền giống như miếng cá nằm trên đĩa tuỳ người xâu xé, chỉ một mực cảm nhận làn gió buổi đêm cùng cơn khoái cảm.
Miệng bị ngón tay cắm vào, không thể tạo ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể ư ư mà rên rỉ nức nở.

Mồ hôi và nước mưa, không thể phân biệt rõ ràng.

Tiêu Chiến là người có ham muốn tình dục mãnh liệt, có chút mắc chứng nghiện tình dục nhẹ.

Đây là bí mật, anh vẫn luôn là người sĩ diện, từ trước đến giờ không để lộ điều này cho bất cứ ai. Cho dù trốn ở trong một căn phòng nhỏ thủ dâm, cũng nơm nớp lo sợ việc bị người khác nhìn thấy.

Vương Nhất Bác khi phát hiện ra bí mật này vẫn chưa lớn bao nhiêu, lúc đó hắn và Tiêu Chiến còn là hàng xóm ở cùng lầu thuộc một khu dân cư đã cũ.
Hắn vốn đã là một đứa hư hỏng, dưới nhà trên ngói không đâu là không thể, cướp hành lang, thậm chí lấy trộm không ít đồ vật có giá trị.
Ở cái xóm nhà lá này không ai đánh lại hắn, cũng không ai có cái nghị lực đó. Nói tóm lại hắn là một tên côn đồ khét tiếng, lưu manh vô lại, làm ăn bất chính.
Ngẫu nhiên gặp một cô gái xinh đẹp động tâm liền tán tỉnh trong vòng vài ngày, chơi chán rồi lại tuỳ tiện bỏ rơi.

Hắn với Tiêu Chiến không tính là biết rõ nhau, bởi vì Tiêu Chiến không thích giao lưu với mọi người, luôn bày ra khuôn mặt cứng nhắc.
Huống hồ chưa nói đến sự khác biệt giữa bọn họ.

Nhưng Tiêu Chiến tướng mạo xinh đẹp, bộ dáng khôi ngô tuấn tú giữa một đám nam nhân, thoát tục và xuất chúng, anh bước đi ở con hẻm nhỏ xuống cấp liền đem đến vẻ đẹp mắt không gì sánh bằng, Vương Nhất Bác một ánh nhìn liền đã yêu người này.
Lúc đó cũng không hiểu yêu là gì, chỉ cố gắng hết sức dùng mọi thủ đoạn muốn có được người này.

Tiêu Chiến đối với vẻ cường thế của hắn mắt điếc tai ngơ, nhất thời giả mù, mấy lần ở ven đường nhìn thấy Vương Nhất Bác đến tặng hoa, đều thờ ơ bỏ đi.
Hoa tặng là mẫu đơn, một bó màu trắng, đặc biệt thơm, không cần trực tiếp cầm trên tay cũng có thể ngửi được.
Anh không biết vì sao Vương Nhất Bác thích tặng mẫu đơn, hoa hồng có ý nghĩa biểu lộ tình yêu rõ ràng hơn.
Nhưng anh không hiếu kỳ, cũng không muốn hỏi, không phải việc gì quan trọng.

Vương Nhất Bác vào một đêm mất điện cuối thu, lấy cớ sợ bóng tối muốn mượn đèn cầy mà xông vào phòng ngủ của Tiêu Chiến.
Vì gõ cửa một lúc lâu không nhận được phản hồi, hắn vẫn luôn là một kẻ tính tình nóng nảy, đẩy cửa bước vào, "Anh mẹ nó đừng có được đằng chân lân đằng đầu!..."
Còn chưa kịp mắng xong.
Hắn cho rằng Tiêu Chiến không mở cửa đơn giản vì không muốn nói chuyện với hắn, vô cùng tức tối mới sử dụng thủ đoạn thấp kém này.

Nhưng dưới ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy cơ thể trần truồng của Tiêu Chiến... ngửi thấy mùi tanh nồng của chất dịch trắng đục.

Dường như trong một giây, người kia với dáng vẻ giống như thần tiên xem thường vạn vật, tách biệt với thế giới, liền như vậy không mảnh vải che thân mà rơi xuống trước mắt hắn.

Hắn dùng gối mềm che miệng Tiêu Chiến, nằm trên người anh cường bạo thô lỗ mà thao lộng vị ca ca lớn hơn mình này.

Bọn họ khiến cả căn phòng thấm đẫm mùi vị tình dục, cùng nhau ngã xuống lồng ngực phập phồng thở hổn hển, mồ hôi và tinh dịch dính vào chăn trên giường, chiếc màn vướng víu đã được vén lên.

Bí mật này đến rất đúng lúc, trở thành con bài mặc cả của hắn để trói buộc Tiêu Chiến bên mình.
Tiêu Chiến không thể thoát khỏi hắn, càng không thể thoát khỏi cơ thể hắn.
Cũng không dám rời xa hắn.
Kẻ sĩ diện luôn sợ hình ảnh bản thân bị huỷ hoại.

Tiêu Chiến nói hắn đây là bệnh, nói hắn là biến thái.
Hắn nghĩ điều đó không quan trọng, bởi vì Tiêu Chiến cũng có bệnh.

Vì vậy, hai người mang trong mình căn bệnh nặng dứt khoát ôm nhau cùng một chỗ mà sa ngã.
Một rồi lại trăm lần.

......

"Sao không mang bao cao su?" Tiêu Chiến đè lên người Vương Nhất Bác, cắn vào vai hắn một cách hung hãn, cả hai ngã xuống chiếc giường không hề êm ái chút nào.

Người nam nhân này chỉ có lúc làm tình mới ngoan ngoãn phục tùng Vương Nhất Bác, anh liều mình hấp thụ dưỡng chất mà Vương Nhất Bác cho mình, vì vậy khôn khéo lại nghe lời, đợi khi rút ra khỏi cơ thể anh, chính là một bạch nhãn lang(*) trở mặt không nhận người.

Vương Nhất Bác bị anh cắn, lưng đè ép đến đau, có lẽ miệng vết thương lại hở, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đôi má xinh đẹp của Tiêu Chiến, " Anh sẽ không mang thai, mang vào thêm phiền phức."

Cả khuôn mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, tròn mắt nhìn chằm chằm, chuyện này quả thực không có lực uy hiếp gì, ngược lại khiến lòng người ngứa ngáy, anh không muốn tranh luận chủ đề này với Vương Nhất Bác, "Ngày mai nhớ mua đồ ăn với giặt quần áo."

Vương Nhất Bác một tháng thì hết nửa tháng là bị thương, hắn bị thương liền sẽ nghiêm túc ở nhà vài ngày, chuyện này là cố định rồi.

Nhưng Tiêu Chiến đợi rất lâu, cũng không đợi được câu trả lời đáp ứng của Vương Nhất Bác.

"Em đang nghĩ gì?" Anh hỏi.

Đôi mắt Vương Nhất Bác vẫn lưu luyến nhìn ánh trăng qua nửa khe hở, thật phi thường giống với nhiều năm về trước.

"Nếu lúc đó em không bốc đồng như vậy...anh bây giờ sẽ đối với em tốt hơn chứ?"

Khi đó hắn còn nhỏ, hồ đồ mà vô tri, xem Tiêu Chiến là người tuỳ tiện sẽ có lúc cảm thấy chán, dùng những thủ đoạn thô bạo dã man, cưỡng ép người này buộc chặt bên mình, mỗi đêm trằn trọc hắn đều sẽ nghĩ, nếu hắn lúc đó lý trí hơn...

"Lớn bao nhiêu rồi, vẫn thích nằm mộng." Tiêu Chiến phớt lờ cảm xúc đột ngột kéo đến của hắn, trở mình đối lưng đi ngủ.
Vương Nhất Bác áp sát lại, muốn ôm anh.
Nghe hắn ấp a ấp úng nói mấy câu chán ngấy, anh lăn ra xa hơn.

Vương Nhất Bác bất lực, hắn trước đây làm sao không phát hiện cái giường bị hỏng này lại lớn như vậy?

Hắn hai mươi tuổi liền là bộ dáng này, thậm chí Tiêu Chiến chưa từng hỏi qua đang làm gì, mỗi ngày đều mang theo dao kéo bên người, thỉnh thoảng quay về người đầy vết thương, có thể làm chuyện gì tốt chứ?

Tiêu Chiến không thích cuộc sống như này, bẩn thỉu và suy đồi, trước đây anh đã có ý nghĩ chạy trốn, thậm chí cũng đã thực hiện rồi.
Anh mang một chiếc ba lô, bên trong đựng vài bộ quần áo đơn giản, sau khi tan làm không quay trở lại.
Khi đó anh ngây thơ cho rằng mình cuối cùng đã thoát khỏi sự cấm cản của Vương Nhất Bác.

Còn vì sao lại quay về nơi này...
Anh xác thực không thể rời xa Vương Nhất Bác.

Sự trống rỗng và nỗi cô đơn là một loại tra tấn.
Còn có, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác ở dưới cái cây bên ngoài cổng bệnh viện, cũng là một loại tra tấn.

Bị ép lên thân cây, người đó đôi mắt ác liệt, giống như một con sói đói đến cùng cực.
Hắn nói, "Tối nay lại không về, em liền ở đây làm anh. Xem anh với em, ai sẽ thiệt hơn."

Tiêu Chiến bị hắn doạ cho sợ, nhưng vẫn không chịu thua, "Cũng không phải nhà của anh."

Bọn họ là một nhóm người lòng dạ độc ác, đã quen với việc đánh chém, Tiêu Chiến sợ hắn một khi tức giận liền giết mình.

Mặc dù anh không hề sợ cái chết.

Nhưng cuộc chạy trốn đã kết thúc vào đêm thứ ba, anh mang theo ba lô quay về ngôi nhà nhỏ này.
Bởi vì Vương Nhất Bác, kẻ điên này, thật sự sẽ làm những gì hắn nói.

Vương Nhất Bác đẩy anh ngã xuống đất, tức giận không thể kiềm lại hỏi anh vì sao bỏ đi.
Hai người đàn ông ngang tài ngang sức, Tiêu Chiến sẽ không chịu thiệt, nhưng đến cùng không qua được Vương Nhất Bác với sức mạnh cực lớn đã lăn lộn chiến đấu khắp nơi, cuối cùng bị trói hai cánh tay ném lên trên sofa.

"Anh không thích cuộc sống thế này." Mắt kính của anh bị Vương Nhất Bác tháo xuống đặt trên bàn, nhìn mọi thứ đều mơ hồ không rõ ràng.
"Anh lại không thích em." Anh nói như vậy.

Lúc cái tát của Vương Nhất Bác rơi xuống trên mặt anh nhẹ tựa một cơn gió.
Hắn không nỡ đánh Tiêu Chiến, khuôn mặt xinh đẹp như thế này, hắn làm sao có thể xuống tay.

Ban đêm luôn là điểm khởi đầu của một câu chuyện lãng mạn, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, rơi lệ nói muốn làm tình.
Không thể không thừa nhận, anh vĩnh viễn luôn khát cầu Vương Nhất Bác đến lấp đầy tất cả.
Lấp đầy thân thể trống rỗng và trái tim cô đơn của anh.

Vương Nhất Bác liền ngồi một bên nhìn bộ dạng nôn nóng của anh.
Giống như một con cá rời khỏi mặt nước, vùng vẫy sắp chết.

Bọn họ đêm hôm đó đã dùng hết một lọ bôi trơn.

Sau đó, Tiêu Chiến liền bóp chết ý nghĩ rời đi, lâu ngày, thậm chí hoang đường coi căn nhà nhỏ rách nát này là tổ ấm.

Vương Nhất Bác nói đúng, cùng nhau trầm luân cùng nhau sa ngã, dù sao bọn họ đều có bệnh, mong chờ ai đến cứu đây.

(*)白眼狼: Bạch nhãn lang dùng để chỉ những kẻ vô ơn trở mặt không nhận người có ơn với mình, những người nhận ơn từ người khác nhưng đến lượt mình lại đền đáp bằng ân oán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro