[Hắc Miêu] Cô ấy là ánh sáng của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://75hfmh.lofter.com/post/4b3e465b_1cbc42bb4

Author: 仅剩余温.

Author's Note: 

*Tự kỷ x Trầm cảm.

*Song hướng cứu rỗi.

*ooc

Bầm dập cũng không sao, em yêu chị, em phải bảo vệ chị thật tốt.

_____



1.



Thẩm Mộng Dao bị cha dượng bán cho Viên gia để trả số nợ mà cha nàng đã mắc phải. Đại thiếu gia của Viên gia, anh trai cùng cha khác mẹ của Viên Nhất Kỳ, Viên Hạo, sau khi dẫn nàng đi vòng quanh làm quen với việt thự thì hắn dẫn nàng đến trước mặt Viên Nhất Kỳ.


Viên Nhất Kỳ vẫn đeo tai nghe chơi game, ngón tay thỉnh thoảng gõ vào bàn phím, di chuyển cực nhanh.


"Từ hôm nay trở đi nhiệm vụ của cô chính là chiếu cố em ấy, 24/7 đều phải nghe theo em ấy." Viên Hạo nhìn bộ dáng rụt rè của Thẩm Mộng Dao, rống một câu, "Nghe rõ không?"

"....Có."

"Được rồi, em ấy không thích được gọi là tiểu thư, gọi em ấy là tiểu thiếu gia."

"Tiểu thiếu gia. Được."



Viên Nhất Kỳ vẫn thờ ơ chơi trò chơi trên màn hình, không mấy để ý đến Thẩm Mộng Dao.



"À, tôi quên nói cho cô biết, em gái yêu dấu của tôi bị tự kỷ, nếu không thì em ấy đã không chỉ biết chơi game mỗi ngày như vậy rồi. Công ty sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi."



Biệt thự lớn truyền đến tiếng đóng cửa, Thẩm Mộng Dao đứng ở đó, nhìn Viên Nhất Kỳ, tay chân nàng có chút luống cuống.


"Viên Nhất Kỳ."


Thiếu niên tháo tai nghe ra, tắt máy tính cầm lấy khối rubik trên bàn. Thẩm Mộng Dao nhìn theo, nàng sửng sốt một chút, nở nụ cười.



"Đây là... tên của tiểu thiếu gia sao? Rất dễ nghe."



Viên Nhất Kỳ ho khan lên hai tiếng, không trả lời. Thẩm Mộng Dao xoay người đi vào phòng bếp tìm chén nước nóng rót đầy rồi cầm tới bên cạnh Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ đứng dậy, chợt đánh rơi cái ly, khiến chiếc ly thủy tinh ngay lập tức rơi xuống đất vỡ vụn, Thẩm Mộng Dao lại là người đầu tiên cầm tay của Viên Nhất Kỳ lên nhìn một hồi lâu.


"Không sao, không có việc gì. Tiểu thiếu gia chớ lộn xộn a, chờ tôi nhặt xong mấy mảnh thủy tinh trước."



Viên Nhất Kỳ nhíu mày, tựa như có chút mất hứng. Thẩm Mộng Dao ngồi xổm xuống nhặt lấy những mảnh thủy tinh trên sàn, thì một bóng đen đột nhiên bao phủ xuống cạnh nàng, Viên Nhất Kỳ cũng đột nhiên ngồi xổm xuống nhặt nhanh những mảnh thủy tinh vung vãi trên sàn nhà.



"Tê..."



Miệng vết thương bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đang đỏ đến chảy máu, Thẩm Mộng Dao theo bản năng ngay lập tức dùng miệng ngậm lấy ngón tay trỏ bị chảy máu của Viên Nhất Kỳ, đồng tử Viên Nhất Kỳ chấn động, không biết nói gì.



"Cái kia... Quản gia, hộp thuốc ở đâu vậy ạ?"


Những người hầu khác trong biệt thự đều cười nhạt Thẩm Mộng Dao, biết cô bị cha dượng bán đi, không giống với mọi người, cho nên cũng không có ai nguyện ý phản ứng với cô. Thẩm Mộng Dao vẫn cười như trước, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm tỏ ra không vui nào. Lúc Viên Nhất Kỳ đứng dậy muốn đi lấy hòm thuốc, lại rất nhanh có người giúp việc phát hiện rồi cầm lấy rương thuốc đưa cho Viên Nhất Kỳ.



"Tiểu thiếu gia còn đau sao?"


Thẩm Mộng Dao từ trong rương thuốc lấy ra một chiếc băng cá nhân dán lên cho Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ dùng tay còn lại nắm lấy tay phải của Thẩm Mộng Dao, quả nhiên bên trên có một vết rạch lớn cũng đang chảy máu ra ngoài.



"Có đau không?" Viên Nhất Kỳ cau mày nhìn vết thương, Thẩm Mộng Dao càng thêm sửng sốt, rút tay về.

"Tiểu thiếu gia..."

"Viên Nhất Kỳ."



Thẩm Mộng Dao mất vài giây mới phản ứng lại, thì ra Viên Nhất Kỳ lần đầu tiên nói đầy đủ họ tên ra, ý từ chính là bảo nàng đừng gọi là "Tiểu thiếu gia" nữa, mà là hãy gọi tên của cô "Viên Nhất Kỳ" đi.




"Tay."



Viên Nhất Kỳ vươn tay về phía Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao ngạc nhiên, đặt tay trái lên.



"Tay kia."


Thẩm Mộng Dao nhìn vết thương trên tay, không nhúc nhích, Viên Nhất Kỳ chỉ có thể đưa tay mình nắm lấy lần nữa, từ trong rương thuốc lấy một ít nước muối sinh lý tẩm vào tăm bông, rồi bôi lên cho Thẩm Mộng Dao.



"Quản gia, dọn." Viên Nhất Kỳ đứng lên lôi kéo Thẩm Mộng Dao lên lầu, Thẩm Mộng Dao quay đầu lại nhìn vị quản gia vừa rồi đã cười nhạt với mình đang gọi người giúp việc đến thu dọn chỗ ly vỡ, còn bản thân cũng tất cung tất kính đem rương thuốc về chỗ cũ cất kỹ.


Phòng của Viên Nhất Kỳ nếu như không có hai con mèo nhảy lên nhảy xuống thì hẳn là sẽ rất sạch sẽ. Cô quay đầu lại, đụng phải con mắt vui vẻ của Thẩm Mộng Dao, dường như nàng rất thích hai bé mèo trong phòng của Viên Nhất Kỳ.


"Tiểu thiếu gia, tôi có thể ôm các em ấy không?"

"Không thể."


Viên Nhất Kỳ cau mày, sâu trong đôi mắt đầy vui vẻ Thẩm Mộng Dao liền có phần ảm đạm.


"Gọi tên tôi rồi tính."


Viên Nhất Kỳ từ dưới gầm giường kéo ván trượt ra, sờ sờ cái đầu nhỏ của đám mèo, cô nhìn bộ dáng sững sờ của Thẩm Mộng Dao rồi đột nhiên ôm ván trượt đứng lại.


"Viên... Viên Nhất Kỳ."

"Có thể."

"Tôi còn chưa hỏi, em liền nói có thể a?"

"Có thể." Lúc này đây, Viên Nhất Kỳ rất nghiêm túc gật đầu, Thẩm Mộng Dao nhìn ván trượt ở bên tay trái của cô, khi ngẩng đầu lên, nàng liền ôm chặt lấy Viên Nhất Kỳ.

"Chị..."

"Là em nói, có thể mà."



Bả vai của Viên Nhất Kỳ vốn đang cứng ngắc, nhưng vì mất cảnh giác nên dần dần mềm ra, tay đang cầm ván trượt cũng được nới lỏng để Thẩm Mộng Dao có thể thoải mái ôm hơn một chút.


"Không phải mèo sao?"

"Vậy em làm mèo của tôi đi."

"Không."

"Tên của mèo không phải rất đáng yêu à, gọi là Tiểu Hắc đi."



Khuôn mặt của Viên Nhất Kỳ quả thực tối sầm lại, nhưng vẫn không có ý muốn thoát khỏi vòng tay Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao ôm một hồi lâu mới buông ra, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười như trước "Tiểu thiếu gia coi như vừa rồi, cái gì cũng không có nói đi." Nụ cười của Thẩm Mộng Dao không biết vì sao lại có chút khiến Viên Nhất Kỳ chói mắt, trầm mặc một lúc lâu rồi nhặt ván trước trên mặt đất.



"Vậy thì gọi là Tiểu Hắc đi."



Viên Nhất Kỳ đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Thẩm Mộng Dao không nhúc nhích, lông mày nhíu thành một chữ "xấu hổ". Thẩm Mộng Dao nhìn cô, có chút không rõ nguyên nhân, cho đến khi cánh tay phải ngập ngừng của Viên Nhất Kỳ vươn về phía nàng.



Viên Nhất Kỳ muốn Thẩm Mộng Dao đi cùng cô.



Dáng vẻ lạnh lùng của tiểu hài tử, bóng lưng hơi gầy, nhưng lọt vào mắt Thẩm Mộng Dao lại rất đẹp.


Viến Nhất Kỳ trong lúc Thẩm Mộng Dao đang ngây người mà giẫm lên ván trượt đến bên cạnh Thẩm Mộng Dao, không đợi nàng kịp phản ứng, đã bị Viên Nhất Kỳ kéo lên ván trượt, trong nháy mắt trọng tâm liền bất ổn, khiến Thẩm Mộng Dao nắm chặt góc áo của Viên Nhất Kỳ.


"Nếu như không muốn ngã thì ôm vào."


Thẩm Mộng Dao bất ngờ một chút, tuy do dự nhưng vẫn đưa tay vòng lên eo Viên Nhất Kỳ. Tiểu hài tử thật sự rất gầy, gầy đến mức một cánh tay của nàng là có thể ôm trọn được em ấy rồi. Đột nhiên được dẫn đi chơi bằng ván trượt, không biết vì cái gì, nhưng Thẩm Mộng Dao rất thích loại đột ngột này của Viên Nhất Kỳ.


Bệnh tự kỷ khiến Viên Nhất Kỳ nhìn qua có chút khó gần, hoặc là khó giao tiếp, không biết nói nhiều. Lúc Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh cô, nàng luôn suy nghĩ biện pháp dạy cô nói, ví dụ như ý tứ này muốn biểu đạt như thế nào, thỉnh cầu kia phải nói như thế kia.


Viên Nhất Kỳ thật sự không thiếu kiên nhẫn như vẻ bề ngoài.


Buổi sáng rời giường Thẩm Mộng Dao sẽ nấu bữa sáng cho Viên Nhất Kỳ rồi len lén đến bên cạnh cô nằm chờ cô tự tỉnh dậy, sau đó ăn xong Viên Nhất Kỳ sẽ dẫn nàng đi chơi game, chạy bộ, đọc sách. Bữa trưa thường đều sẽ do người giúp việc chuẩn bị, nhưng thỉnh thoảng Viên Nhất Kỳ cũng sẽ cùng Thẩm Mộng Dao làm chút thứ gì đó mà đối phương thích ăn.


Buổi chiều các nàng thường sẽ thức dậy rất muộn, Thẩm Mộng Dao bị Viên Nhất Kỳ yêu cầu ngủ cùng cô ở trên giường, sau khi rời giường các nàng sẽ cùng ở phòng khách xem phim, sau đó sẽ là đi dạo một vòng trong hoa viên, mang theo hai con mèo con.


Sau đó buổi tối Viên Nhất Kỳ sẽ dẫn Thẩm mộng Dao đi ra ngoài, đi sân chơi, đi chợ đêm, rất nhiều nơi, Thẩm Mộng Dao sẽ dạy Viên Nhất Kỳ tên của các tòa nhà, chỉ cho Viên Nhất Kỳ xem người ven đường kia họ đang làm gì.


Đó là một ngày bình thường đối với họ. Một cuộc sống bình yên kèm theo một chút lãng mạn.


2.


Nhưng sự trở lại của Viên Hạo đã phá vỡ sự bình yên này.


Viên Hạo muốn mang Thẩm Mộng Dao đi.


Bảy tháng sau khi Viên Nhất Kỳ ở bên Thẩm Mộng Dao.


"Bổn thiếu gia đây không muốn đính hôn với một tiểu thư đã bị một đống người ngoài kia chơi qua, cô lớn lên cũng rất xinh đẹp chuẩn mực, đi theo tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cô, cho cô ăn ngon mặc đẹp. Càng không cần phải đi theo em gái phế vật của tôi và chơi với mèo nữa."


Viên Hạo nói xong liền đưa tay kéo Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ nhanh chóng kéo Thẩm Mộng Dao ra sau lưng một bước, hai người nhìn nhau. Viên Hạo từ trong ánh mắt của Viên Nhất Kỳ có thể cảm nhận được địch ý.


Thật kỳ lạ.



Trước kia ánh mắt của Viên Nhất Kỳ một chút tình cảm cũng không có, bởi vì tự kỷ, tất cả hành vi của cô đối với Viên Hạo mà nói thì đều dùng trầm mặc mà đáp lại. Nhưng lúc này đây, cô đã thật sự động lòng.


Cô kéo Thẩm Mộng Dao ra sau lưng mình.



"Em gái, ca ca muốn người hữu dụng này, em đem nàng cho ca ca có được không?" Viên Hạo im lặng một lúc, cố gắng bình tĩnh nhẫn nại dỗ dành Viên Nhất Kỳ.

"Nằm mơ!" Cắn răng phun ra hai chữ, rõ ràng nhưng có lực, nắm chặt lòng bàn tay Thẩm Mộng Dao hơi có chút đổ mồ hôi.

"Em gái..." Viên Hạo lấy lòng tiến lên một bước, đột nhiên ra hiệu cho vệ sĩ của hắn ở phía sau lưng, vệ sĩ mặc đồ đen ngay lập tức áp chế Viên Nhất Kỳ đoạt lấy Thẩm Mộng Dao.

"Ai da, em gái vẫn đáng yêu như vậy ~" Viên Hạo đi đến trước mặt Viên Nhất Kỳ ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ vỗ mặt của cô, nhìn cô giãy dụa cười, đứng dậy đưa Thẩm Mộng Dao đến một gian phòng khác.


Viên Nhất Kỳ một mình giãy dụa trước mặt hai nam nhân thân thể cường tráng, tựa hồ có chút buồn cười.



Viên Hạo nắm lấy cằm Thẩm Mộng Dao, cầm lấy chén nước đục ngầu trên bàn đổ vào miệng của nàng, Thẩm Mộng Dao lắc đầu liều mạng nhúc nhích, nhưng hai tay lại bị hắn ta bắt lại, bởi vì giãy dụa mà nước chảy vào mũi khiến nàng nghẹn lại.


"Loại thuốc này sau hai phút liền có thể có tác dụng, tôi xem cô có thể nhịn được bao lâu."



Gạo sống nấu thành cơm thành thục, Viên Hạo nhất định sẽ để cho hắn kết hôn với nữ nhân trước mắt này mà hắn động lòng đã lâu, cô tiểu thư có tiếng xấu này sẽ không phải là tự hại mình chứ.


Nhìn người phụ nữ trước mắt đang giữ bình tĩnh bằng cách cắn môi đến bật máu, Viên Hạo nở nụ cười.


Cười mỉa mai.


Nhưng ngay sau đó, tiếng cười của hắn dừng lại. Viên Nhất Kỳ đâm một dao vào vai của Viên Hạo, áo sơ mi của hắn ta nhanh chóng bị nhuộm đỏ, Viên Hạo còn chưa kịp phục hồi tinh thần, xoay người lại liền ngay lập tức ăn trọn nắm đấm của Viên Nhất Kỳ vào mặt.



Không ai biết Viên Nhất Kỳ rốt cuộc đã dùng biện pháp gì để thoát khỏi vệ sĩ.


"Dừng tay, mau dừng tay!" Ai đó đã tới kéo Viên Nhất Kỳ đang đè lên người của Viên Hạo ra, sau đó Viên Nhất Kỳ đứng lên thở hổn hển vài hơi, ôm lấy Thẩm Mộng Dao đang khóc run trên giường.



Thẩm Mộng Dao nặng hơn cô tưởng tượng.



Viên Nhất Kỳ ôm cô ngã xuống giường, trước mắt đã xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông khác, cô theo bản năng gấp gáp cầm lên con dao trong tay, ôm chặt lấy Thẩm Mộng Dao.


"Kỳ Kỳ..." Người đàn ông thở dài ngồi xổm xuống, "Là lỗi của ca ca, chúng ta không giận ca ca nữa có được hay không?"


Viên Nhất Kỳ cúi đầu, hô hấp ấm áp của Thẩm Mộng Dao phà vào cổ của Viên Nhất Kỳ, người phụ nữ đỡ Viên Hạo lên chạy vọt tới giữa hai người chửi ầm lên.


"Nam Việt, Viên Hạo cũng là con của anh! Và là đứa con trai duy nhất! Người này, tự kỷ thì không nói đi, còn chính là người đem dao đâm vào lưng của A Hạo a, chảy máu rồi!"


Tay Thẩm Mộng Dao ôm lấy eo của Viên Nhất Kỳ, sau khi thần kinh được buông lỏng xuống, xuân dược phát tác rất nhanh, ngứa ngáy bên hông của Viên Nhất Kỳ mắt thường có thể thấy được run rẩy của nàng.


"Kỳ Kỳ." Viên Nam Việt đưa tay muốn sờ đầu Viên Nhất Kỳ nhưng lại bị Viên Nhất Kỳ tránh né.

"Biến."


Viên Nhất Kỳ ôm Thẩm Mộng Dao đứng lên, lời nói vô cùng dứt khoát và rõ ràng.


Viên Nam Việt cũng kinh ngạc đứng lên, mười ba năm, Viên Nhất Kỳ sau khi mắc chứng tự kỷ một lời cũng không nói với Viên Nam Việt, đây là từ đầu tiên cô nói với Viên Nam Việt sau mười ba năm.


"Biến."



Viên Nam Việt mang theo mẹ con Viên Hạo rời đi.


Biệt thự rộng lớn rất yên tĩnh, người giúp việc cũng đã bị Viên Nhất Kỳ đuổi ra hoa viên.


Thẩm Mộng Dao ngủ rất trầm lặng, Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ thở dài ôm lấy nàng vào trong lòng.


Cô thật sự rất sợ.


Nếu Thẩm Mộng Dao thật sự bị Viên Hạo đụng phải, mình nên làm cái gì?



"Tiểu Hắc..." Lông mày của Thẩm Mộng Dao khẽ run lên, chui vào trong ngực của Viên Nhất Kỳ, "Phải chịu trách nhiệm nha ~"


Điều này không phải vì chị bị đánh thuốc hay sao? Viên Nhất Kỳ oán thầm, khóe miệng lại hơi nhếch lên.


"Dậy sớm."

"Thắt lưng thật mỏi, không dậy nổi, hơn nữa ga giường không phải em đã thay rồi sao?"

"..."



Viên Nhất Kỳ cho rằng chuyện đó đã qua... Chỉ là cô nghĩ thôi.


Cô tìm được Thẩm Mộng Dao trong toilet, đèn sợi đốt sáng, máu dưới đất đỏ tươi, Thẩm Mộng Dao dựa vào tường, lưỡi dao vẫn bị kéo sang một bên, nước trong vòi không ngừng chảy, bồn tắm bị đổ tràn đầy ra ngoài.


Sự hòa quyện giữa nước và máu là một sự thấm thía của nỗi buồn.


"Trầm cảm."


Lúc bác sĩ đưa ra báo cáo chẩn đoán cho Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ cảm thấy khí lực trong thân thể mình trong nháy mắt đã bị rút sạch sẽ, bác sĩ nói tiếp Thẩm Mộng Dao mất quá nhiều máu, thiếu chút nữa không cứu được, Viên Nhất Kỳ có lẽ nên vui mừng vì nó mới đúng.

Nhưng Viên Nhất Kỳ không vui.



"Tiểu Hắc..."


Thẩm Mộng Dao đặt bàn tay không bị thương lên cái đầu nhỏ của Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ nằm sấp ở đó, bĩu môi, không đáp.



"Em tức giận?"

"..."



Viên Nhất Kỳ đem bàn tay trên đỉnh đầu giấu vào cổ mình, hai tay nắm chặt tay Thẩm Mộng Dao nhưng vẫn không nói lời nào.


"Chị xin lỗi..."

"Không cho chị nói ba chữ này!"



Viên Nhất Kỳ lại nhíu mày, không vui rõ ràng viết lên mặt.

"Tiểu Hắc làm sao? Thật giận dữ a!"

"Chị có phải là... biết mình bị bệnh từ lâu rồi sao?"


Thẩm Mộng Dao rút tay ra khỏi cổ của Viên Nhất Kỳ, nhéo nhéo mặt nàng, không nói gì.


"...Thẩm Mộng Dao."

"Đúng vậy, em không phải cũng sớm biết rồi sao?"

"Ừm."

"Làm sao biết được?"


Viên Nhất Kỳ cầm lấy trái quýt ở đầu giường bóc ra.



"Thẩm Mộng Dao, thần kinh của người tự kỷ rất nhạy cảm, em tuy rằng không có cách nào để phân biệt biểu cảm của chị, nhưng mà từ lần gặp đầu tiên, em không thích bộ dáng khóe miệng vẫn cứ nhếch lên của chị rồi."



Viên Nhất Kỳ tách trái quýt ra đút từng tép cho Thẩm Mộng Dao ăn.


"Bởi vì bộ dạng này làm cho người ta cảm thấy người này đang rất mệt mỏi, cho nên em mới không thích vẻ mặt này của chị. Khóe miệng vẫn luôn nhếch lên rất yếu đuối, suy sụp mà liều mạng che giấu nội tâm sẽ càng thêm rõ ràng."

"Ừm."



Thẩm Mộng Dao ăn quýt đáp một tiếng, hiếm khi nào mà tiểu hài tử này nói được một đoạn dài như vật, tự kỷ có phải cũng không khác nhau lắm hay không?


"Tại sao không uống thuốc?"

"Không có tiền để mua."


Viên Nhất Kỳ nhất thời cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.



"Em có tiền."

"Dù sao cũng là em có chứ không phải chị có tiền."

"Chị có em a!"


Chị có em.




"Tiểu Hắc, chị muốn đi thăm mẹ, được không?"

"Người mẹ bỏ rơi con mình sao?"

"Tiểu Hắc..."

"Có thể, nhưng em có một số việc cần được xử lý, trễ một chút để tài xế đưa chị đi có được không?"

"Được rồi."


Viên Nhất Kỳ đứng dậy vỗ vỗ quần áo cho thẳng rồi đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, cô đứng ngoài cửa do dự một hồi lâu.



"Thẩm Mộng Dao, biểu tình kia là gì."

"Giả cười."


Cười giả.


Viên Nhất Kỳ muốn đem công ty của mình trở về, công ty mẹ cô để lại cho cô, trong tay Viên Nam Việt mười mấy năm.




3.



Thẩm Mộng Dao rốt cuộc vẫn đánh giá quá cao trình độ tàn nhẫn của mẫu thân với nàng, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ lại đụng độ phải em gái cũng mẹ khác cha kia, cùng cha dượng đem nàng bán đi.



Trong bệnh viện, nơi sạch sẽ và bẩn thỉu nhất.


"Yo, làm người giúp việc có vẻ mệt mỏi nhỉ? Em khuyên tỷ tỷ nên trở về sớm một chút đi, bằng không người của Viên gia phát hiện được, tỷ tỷ có khổ thì cũng tự mình chịu thôi!"



Thẩm Mộng Dao nhìn về phía mẫu thân đang nằm trên giường bệnh, quay đầu nhưng không có ý muốn mở miệng ngăn lại. Lưu Oánh Oánh ngược lại tiến lên đẩy Thẩm Mộng Dao một cái.



"Tôi đang nói chuyện với chị đây, thái độ của chị như vậy là sao hả?"


Thẩm Mộng Dao ngã ngồi bệt trên mặt đất, nàng cảm thấy mình như đã đưa ra một quyết định sai lầm.



"Tả Tả, chị đến bệnh viện trung ương mất bao lâu."

"Hai phút, làm sao vậy?"

"Em nhắn cho chị số phòng, nhất định phải bảo vệ Thẩm Mộng Dao cho thật tốt."


Tả Tịnh Viện bất đắc dĩ cúp điện thoại, mang theo cả đống vệ sĩ lái xe đến bệnh viện trung ương.


"Chậc bộ dáng này của chị thật sự rất buồn cười a chị gái, bất quá xem ra người của Viên gia đối với chị cũng không tệ, cư nhiên có thể cho chị trốn về. Có nghĩa chị là thứ chẳng ai muốn."


Thẩm Mộng Dao dường như run lên trong giây lát, không trả lời.


"Ba..." Lưu Oánh Oánh làm nũng với cha dượng, cha dượng liền vung tay để cho người bên cạnh đem Thẩm Mộng Dao ném ra khỏi phòng bệnh.

"Để tôi xem ai dám đụng vào cô ấy!" Tả Tịnh Viên tay chống thắt lưng đứng ở cửa phòng bệnh, phía sau cô có một đám vệ sĩ áo đen. Người khác thì có lẽ Lưu Kiệt Đức đã không nhận ra nhưng Tả thiếu gia này chính là loạn thế ma vương nổi danh gần xa đây mà, sao có thể không biết được.

"Tao nói mày làm sao dám đi ra đây, thì ra là trèo cao phú quý à?"

"Cũng không phải là không được." Thanh âm của Viên Nhất Kỳ từ bên ngoài truyền vào bên trong khiến trong lòng Lưu Kiệt Đức căng thẳng. "Các người còn đứng đó làm gì? Gọi người đi."


Thẩm Mộng Dao từ trên mặt đất đứng lên, vỗ ống quần, chỗ băng bó ở cổ tay hơi ửng đỏ vì có lẽ là do miệng vết thương nứt ra. Viên Nhất Kỳ đi đến bên cạnh nàng rồi xoa nhẹ vào chỗ cô mới vừa bị Lưu Oánh Oánh đẩy.



"Chị không nên để em tới."

"Không liên can đến chị..."


Thấy Lưu Oánh Oánh sắp tắt thở, Lưu Kiệt Đức không ngừng cầu xin tha thứ, người phụ nữ trên giường bệnh nãy giờ không nói lấy một câu rốt cuộc cũng mở miệng.



"Dao Dao, tốt xấu gì cũng là em gái của con..."

"Tiểu Hắc, đừng để ai chết."

"Có chết cũng là em bị bắt."

"Tiểu Hắc đừng nháo."


Viên Nhất Kỳ nắm lấy tay Thẩm Mộng Dao, cau mày không muốn dừng lại.


"Tiểu Hắc, chị không sao."

"Chị có."

"Em ấy... tốt xấu gì cũng là em gái của chị."

"Trái tim của chị như thế nào lại... sao lại có thể mềm yếu như vậy được!" Viên Nhất Kỳ bất lực gầm gừ một tiếng.

"Dừng tay đi."



Mấy vệ sĩ nhanh chóng lui ra, mặt mũi Lưu Oánh Oánh bầm dập nằm trên mặt đất, còn không biết ơn mà còn giơ tay chỉ vào Thẩm Mộng Dao chửi ầm lên.



"Chị là thứ không ai muốn, dùng thủ đoạn xấu hổ đê tiện để mê hoặc tiểu thiếu gia của Viên gia."

"Đi."

"Đi thôi, Thẩm Mộng Dao."


Sau khi trở về, Viên Nhất Kỳ khóa cửa sân thượng.

Viên Nhất Kỳ đã đúng.


Viên Nhất Kỳ ngủ không sâu, nghe thấy được Thẩm Mộng Dao có động tĩnh liền vội vàng đứng dậy đuổi theo, cửa sân thượng đã bị Viên Nhất Kỳ khóa lại, mặc cho Thẩm Mộng Dao có lắc thế nào cũng không thể mở ra được.


Thẩm Mộng Dao bị Viên Nhất Kỳ ôm lấy từ phía sau.


"Chị không cần rời khỏi em, Thẩm Mộng Dao."


Em không thể nào sống nếu không có chị.


Thẩm Mộng Dao vùi đầu vào vai Viên Nhất Kỳ, nước mắt ứa ra như cái đê bị vỡ, thân thể khóc run lên, Viên Nhất Kỳ lần đầu tiên có một loại cảm giác khác thường như vậy.


Đau lòng.


Đau đến chết.




"Đừng rời xa em, được chứ?"





4.


"Thực sự phải trải qua điều trị MECT? Kết quả điều trị sẽ có khả năng mất trí nhớ, lo lắng về mặt tinh thần, đau đầu chóng mặt cùng các di chứng khác do hậu quả của việc điều trị, em có chắc chắn không?"


*MECT - liệu pháp co giật điện là một phương pháp điều trị tâm thần trong đó một cơn co giật toàn thân được gây ra bằng điện để kiểm soát các rối loạn tâm thần



Trương Hân ném tập tài liệu màu xanh trong tay sang một bên, bàn tay của Viên Nhất Kỳ đặt trên vai của Thẩm Mộng Dao hơi siết chặt.



"Xin lỗi, bọn em sẽ không làm." Viên Nhất Kỳ kéo Thẩm Mộng Dao đứng dậy, rời khỏi bệnh viện. Trương Hân có chút hứng thú nhìn bóng lưng của cả hai rời đi, hai tay đặt ở cằm suy nghĩ.



Viên Nhất Kỳ chắc chắn sẽ quay trở lại, Trương Hân cam đoan.


"Tiểu Hắc có phải sợ chị sẽ quên em không?"


Viên Nhất Kỳ quay đầu không nói gì, để Thẩm Mộng Dao tựa vào người mình, cơn buồn ngủ ập đến khiến nàng ôm lấy cánh tay của Viên Nhất Kỳ ngủ thiếp đi.



Âm thanh 'rắc rắc' của thời gian đứng yên.


Viên Nhất Kỳ hôn Thẩm Mộng Dao, khóe miệng hơi nhếch lên khi ngủ, nhìn ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại di động.


Em thật sự rất thích cách chị cười.


Không phải là một nụ cười giả tạo, nó rất đẹp.


"Thẩm Mộng Dao, chị có quên em không?"


Viên Nhất Kỳ đặt Thẩm Mộng Dao lên giường, lần đầu tiên làm cho Thẩm Mộng Dao có một loại cảm giác bị áp bức, Thẩm Mộng Dao giữ chặt đầu Viên Nhất Kỳ hôn lấy cô.


"Không, chị sẽ không quên Tiểu Hắc."

"Em không muốn chị quên em."


Tối hôm đó Viên Nhất Kỳ đã giày vò Thẩm Mộng Dao đến tối, sau khi dọn dẹp xong hết tất cả, cô giúp Thẩm Mộng Dao đắp chăn, rồi sau đó Viên Nhất Kỳ đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại cho Trương Hân.


"Có thể, đảm bảo trí nhớ có thể bị mất tất cả?"

"Cái gì?"


Tôi hy vọng chị ấy có thể, quên tất cả, tất cả mọi thứ trong quá khứ, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.


Viên Nhất Kỳ nằm xuống bên cạnh Thẩm Mộng Dao, hôn lên khóe miệng của nàng.


"Vậy thì tốt nhất là quên đi Viên Nhất Kỳ."


Đừng làm thế.


"Tiểu Hắc, chị không làm MECT! Chị không muốn!"


Xin lỗi, Thẩm Mộng Dao. Em thật sự xin lỗi.


Nhìn Thẩm Mộng Dao giãy dụa trên giường bệnh, Viên Nhất Kỳ ra hiệu cho nhiều bác sĩ đè nàng xuống, cách một lớp kính, Thẩm Mộng Dao quay đầu nhìn Viên Nhất Kỳ, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy nước mắt mơ hồ của Viên Nhất Kỳ.


"A Hân..."

"Chị nghe nói, trước kia em có chứng tự kỷ?"

"Gần như đã phục hồi rồi."

"Vậy nếu như, để cho em ấy quên hết quá khứ, sẽ bao gồm cả em, em cam tâm như vậy sao?"

"Không có gì cam tâm không cam lòng."


Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao còn đang hôn mê, cúi người lưu lại một nụ hôn nồng trên trán nàng.


"Sau này chị ấy nhờ chị chiếu cố một chút, cần tiền hay gì đó liền tìm em là được rồi."

"Nếu như em ấy nghĩ về em thì sao?"

"Nhớ tới em thì liền gặp lại đi."

"Nói cho chị nghe, em sao lại kỳ quái như vậy a?"


Viên Nhất Kỳ khoát tay áo, ngay lúc đó điện thoại di động của Trương Hân rung lên.


"Cô ấy là ánh sáng soi sáng mọi bóng tối trong cuộc đời mười bảy tuổi của tôi. Nhưng tôi không thể ích kỷ như vậy. Tôi nghĩ ánh sáng của cô ấy sẽ soi sáng chính bản thân mình."

"Bởi vì tôi yêu cô ấy"


Tôi mười tám, tôi đã trưởng thành.


Vì vậy, tình yêu của tôi, không thể ích kỷ như vậy.






5.

Năm năm sau, Viên Nhất Kỳ đã trở thành lão đại trong giới kinh doanh lợi hại nhất Thượng Hải, Thẩm Mộng Dao lại trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong làng giải trí. Lúc đêm khuya vắng vẻ, Viên Nhất Kỳ vẫn thường hay nhớ đến ký ức thời niên thiếu kia.



Thực ra đôi khi cô cũng hối hận.


Làm vợ của chủ tịch cũng không tệ lắm.


"A Hân, ký ức trị liệu MECT có phải thật sự không có cách nào nhớ tới hay không?"

"Cái này...để xem, làm sao thể Dao Dao, đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"

"Chỉ là gần đấy nhớ tới một vài chuyện, cũng không biết có phải là ảo giác hay không?"

"Đúng rồi, hôm nay chuyến bay đi Rio lúc mấy giờ?"

"Ba giờ rưỡi chiều a, chị cũng không phải quản lý của em, sau loại chuyện này đừng có mà đi hỏi chị nữa."


___




"Hôm nay bay đi Rio."

"Ừm."

"Mấy giờ?"

"3:30 chiều."

"Ừm." Viên Nhất Kỳ đáp một tiếng, từ trên giường đứng dậy.


Một lão đại trong thương mại, một ảnh hậu của làng giải trí, cho nên sân bay Thượng Hải sớm bị người hâm mộ vây kín.


"Tả Tả, em mất điện thoại rồi."

"À, cái kia, là điện thoại di động của cô sao?"



Trong dòng người càng lúc càng mãnh liệt lúc nãy, Thẩm Mộng Dao nhặt được điện thoại của Viên Nhất Kỳ, còn chưa kịp trả lại cho cô thì cô đã nhanh chóng di chuyển đi rồi, đành phải vào phòng chờ trong lúc không có người hâm mộ mà đi tìm cô.


"Cảm ơn. Thật cảm ơn."

"Thật ngại quá, mạo muội cho tôi hỏi, màn hình khóa điện thoại của cô, là tôi sao?"

"Cô nhận sai người rồi."


Môi của Viên Nhất Kỳ dưới lớp khẩu trang có hơi run rẩy, cô vẫn không gọi ra được cái tên mình muốn nói.


"Chúng ta không quen biết nhau à?"

"Không biết."


Thẩm Mộng Dao đỡ trán suýt nữa đứng không vững, Viên Nhất Kỳ theo bản năng đưa tay đỡ lấy nàng, Thẩm Mộng Dao ôm lấy cổ Viên Nhất Kỳ, đáy mắt tràn ngập ý cười.


"Tiểu hài tử, tính hỗn đản em không bỏ được sao?"


Phải thừa nhận, di chứng của MECT nàng đều có, thường xuyên chóng mặt, cũng rất dễ lo lắng, cũng quên mất cô.


Sau đó, chóng mặt và lo lắng vẫn còn, nhưng cô thì nàng lại nhớ.


Bởi vì Thẩm Mộng Dao năm hai mươi tuổi đã hứa, nhất định sẽ không quên Tiểu Hắc.


Viên Nhất Kỳ ở trong lòng thở dài.

Thẩm Mộng Dao hôm nay, rất đẹp.


"Tả Tả, giúp em hủy những công việc không cần thiết bên Rio đi. Hủy hết luôn cũng được."

"Thẩm Mộng Dao, chị được a, nhanh như vậy liền ngồi lên cái ghế ảnh hậu rồi."

"Chị chỉ là, không muốn để cho Tiểu Hắc của chị, phải chờ quá lâu a."



Viên Nhất Kỳ sẽ không từ bỏ dù cho bắt đầu hay kết thúc. Đối với người thắp sáng tuổi mười bảy của cô, đó là ánh sáng duy nhất.



— END


quýt: gần 5400 chữ xứng đáng ghê nơi á chèn ^^ hay wá ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro