27. Understanding 💮

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khoảnh khắc này chắc chắn như một phép màu đối với đôi ta."

💮

"Và đó là tất cả cho ngày hôm nay. Lớp giải tán." Chàng trai có mái tóc màu xanh dương thông báo tới toàn thể sinh viên trong lớp. Sinh viên ngay lập tức hò reo vui vẻ kể từ khi Leedo quyết định kết thúc giờ học sớm hơn bình thường một chút. Tại sao? Sinh viên họ không thực sự quan tâm đến lý do, miễn là họ được nghỉ sớm là vui rồi.

Sinh viên ùa nhau ra khỏi lớp học để lại đằng sau là một căn phòng trống, cùng với đó là những cái vẫy tay tạm biệt nhau khi một ngày học mệt mỏi đã kết thúc. Hwanwoong, Keonhee và Xion cũng bước ra khỏi lớp học cùng với những người khác. Mặc dù họ đột nhiên đứng lại chỗ cửa phòng học.

"Gặp lại sau nha Xion. Chúc em có buổi hẹn hò vui vẻ trong buổi hẹn hò đôi nha." Hwanwoong cười với em út của họ, thậm chí Keonhee còn cười toe toét. Xion bẽn lẽn cười đáp lại với một chút ửng hồng nơi gò má. Hai người đã biết về buổi hẹn hò đôi với Dongmyeong vì sáng nay Xion đã kể họ nghe cùng với sự phấn khích. Nhưng giờ đây khi thấy hai người hyung của mình trêu cậu như vậy, cậu lại thấy xấu hổ và hối hận vì điều đó.

Dongmyeong đã quyết định hôm nay họ sẽ đi chơi vì quản lí của nhóm đã rào trước rằng họ có thể sẽ rời Hàn Quốc sớm hơn dự kiến ​​một chút. Xion cảm thấy bối rối vì Dongmyeong nói anh trai cậu sẽ ở đây cả tuần. Việc lịch trình của họ đột ngột có sự thay đổi là một điều hơi kỳ lạ và không công bằng. Vì vậy, để an toàn, Dongmyeong đã đề nghị họ đi chơi vào ngày đầu tuần, thứ Hai.

May mắn thay, Leedo đã đồng ý với đề nghị đó, mặc dù anh cũng nói rõ với họ rằng chỉ có thể đi chơi sau khi ngày học kết thúc, mà Dongmyeong cũng không có bất kì ý kiến gì với chuyện đó cả. Đó là lý do tại sao Leedo kết thúc buổi học sớm một chút, để anh và Xion có thể về nhà và thay đồ trước khi đi đến buổi hẹn hò đôi này. Thành thật mà nói, Leedo không ngại mặc những gì anh đang mặc trên người mà đi luôn, nhưng Xion không đồng ý, vì cậu nói rằng họ cần phải mặc thật đẹp. Và Xion không thích bộ đồ mà Leedo mặc đến lớp ngày hôm nay. Leedo tất nhiên không cãi lại lấy nửa câu rồi.



"Các hyung có thể rời đi rồi!" Cậu đẩy lưng hai người, muốn hai người hyung của mình nhanh chóng rời khỏi đây. Mặc dù, Keonhee và Hwanwoong chẳng nhúc nhích gì so với vị trí ban đầu. Sau nhiều lần cố hết sức mình, cuối cùng Xion cũng bỏ cuộc và chỉ biết tức giận với hai người mà thôi.

"Hai đứa vẫn còn ở đây ư?" Sau khi khóa phòng âm nhạc, Leedo tiến lại chỗ soulmate của mình, lên tiếng hỏi. Anh tự hỏi chuyện gì đã xảy ra khi nhìn thấy cái bĩu môi và ánh mắt hờn dỗi của Xion. Dù vậy nhưng anh vẫn có thể đoán được Keonhee có lẽ là nguyên nhân của chuyện này. 

"Bọn em muốn gửi một người bạn của bọn em, người đáng lí ra tối nay phải cùng bọn em làm dự án, đi hẹn hò ạ." Keonhee trêu chọc khi cậu choàng tay qua vai Hwanwoong, ánh mắt hướng về cặp đôi trước mặt. Mặc dù chủ yếu là Keonhee nhếch mép nhìn Xion.

"Em đã nói với hyung là em sẽ làm thêm phần bổ sung rồi mà." Xion nắm chặt tay mình, phồng má. Hwanwoong cười nhẹ, huých Keonhee để cậu dừng việc trêu em út của họ lại.

"Chà, chúc hai người vui vẻ. Hẹn mai gặp lại nha Xion." Hwanwoong nói, vò nhẹ mái tóc của Xion trước khi vẫy tay chào tạm biệt cặp đôi trước mặt, rồi mới cất bước rời đi. Keonhee vẫn nhìn hai người với ánh mắt trêu chọc, bước đi rất chậm. Dù cuối cùng thì Keonhee đã bị Hwanwoong cưỡng chế kéo đi.

Xion lại đỏ mặt vì lời trêu chọc từ hai người hyung của mình. Cảm nhận được hơi ấm chạm vào tay mình, cậu đưa mắt nhìn xuống. Trong lúc cậu làm việc đó thì Leedo đã đan tay họ vào nhau từ lúc nào không hay. Xion đưa mắt nhìn anh.

Vẻ mặt tức giận trước đó của cậu ngay lập tức biến mất khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người kia nhìn mình.

"Em sẵn sàng chưa?" Cậu đáp lại bằng một nụ cười, Xion siết chặt bàn tay đang đan vào nhau của họ. Hai người đi theo hướng ngược lại với Keonhee và Hwanwoong, đến nơi Leedo đậu xe. Cùng sánh bước bên nhau suốt chặng đường. Leedo luôn cẩn trọng chú ý xung quanh như thường lệ, nhưng vì bây giờ đã là cuối ngày học, và hầu như sinh viên đã không còn ở lại trường vào giờ này nữa, anh cảm thấy mọi chuyện sẽ ổn thôi.





"Hai đứa xuống ở trạm nào?" Anh đánh mắt qua nhìn Xion một chút, trước khi quay lại nhìn con đường trước mặt. Xion lục túi áo khoác để lấy điện thoại. Cậu gõ gì đó trên điện thoại trước khi giơ cho Leedo xem trong lúc họ chờ đèn đỏ.

"Trạm này." Cậu đáp. Leedo cầm điện thoại bằng một tay, tay kia vẫn cầm vô lăng. Anh nhìn lướt qua cái tên, trước khi gật đầu rồi trả lại điện thoại cho cậu.

Hai người đang trên đường đến đón Dongmyeong và Giwook. Lúc đầu, cả hai dự định gặp Xion và Leedo tại một địa điểm nhất định, nhưng sau đó Leedo gợi ý rằng anh nên đón họ và họ có thể cùng nhau đi đến đó. Dongmyeong muốn từ chối, vì điều đó sẽ gây phiền hà cho Leedo vì anh sẽ phải lái xe khá lâu. Leedo cũng không chịu nhượng bộ, khăng khăng rằng mình sẽ đi đón hai người. Thêm vào đó, anh nói rằng sẽ rất nguy hiểm nếu mọi người phát hiện ra họ là ai.

Cuối cùng, họ quyết định gặp nhau giữa đường. Và đó là lý do tại sao họ đang trên đường đến ga xe lửa. Xion đã nhắn tin cho anh trai của mình khi họ gần đến nơi, nói với Dongmyeong hãy đợi ở khu vực chờ trong lúc họ lái xe qua đó. Và ngay sau đó, anh nhìn thấy bóng hình hai chàng trai đang đợi họ.

"Nè hai người~~!" Dongmyeong vui vẻ lên tiếng khi bước vào trong xe, ngồi vào trong để Giwook có thể ngồi bên cạnh mình. Xion rất phấn khích khi được gặp lại anh trai mình, vì vậy, cậu đã tháo dây an toàn để vươn người ra sau, có gắng ôm anh trai mình bằng tất cả sức mình. Dongmyeong khẽ cười khúc khích, vỗ nhẹ lưng em trai mình.

Sau khi trao đổi một chút này kia, họ bắt đầu di chuyển đến đích của họ. Thành thật mà nói, Xion không biết họ sẽ đi đâu vì Dongmyeong nói rằng đó là một điều bất ngờ.

"Vậy giờ thì chúng ta đi ăn trước hay đi thẳng đến đó luôn?" Leedo nhìn Dongmyeong qua gương chiếu hậu. Cậu xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ.

"Hmm, đi ăn trước đi vì hôm nay đã là một ngày dài rồi." Dongmyeong trả lời, nhận được cái gật đầu từ Leedo. Xion nghiêng đầu, "Hyung biết chúng ta sẽ đi đâu không hyung?" Cậu hỏi.

"Chà, anh là người lái xe. Sẽ thật tệ nếu anh không biết chúng ta sẽ đi đâu đúng chứ?" Anh khẽ cười, mắt vẫn tập trung nhìn đường phía trước. Xion bĩu môi trước sự thật rằng ngay cả người yêu của mình cũng biết lịch trình của họ cho ngày hôm nay. Cậu hơi buồn vì mình lại là người duy nhất không biết về lịch trình ngày hôm nay của họ.

Chà, đó là cho đến khi cậu phát hiện Giwook cũng không biết họ sẽ đi đâu vì Dongmyeong không nói gì với soulmate của mình cả. Ít nhất thì cậu cũng có một người bạn không biết gì như mình.



Bữa tối diễn ra khá suôn sẻ và thoải mái. Họ đã ăn ở một nhà hàng bình thường nào đó; không quá đắt cũng không rẻ, chính là 'giá cả hợp lí' mà người ta vẫn hay nói đó. Dongmyeong đã chọn địa điểm từ trước, nói rằng mình luôn muốn thử những món ăn của nhà hàng này. Dongmyeong thậm chí còn muốn trả tiền cho bữa ăn này khi Dongmyeong nói hãy coi đó như một món quà, mặc dù Xion cũng trả phần nào vì cậu cảm thấy hơi tệ khi để anh trai mình trả tất cả như vậy. Và sau đó Leedo cũng muốn thanh toán, và cả Giwook cũng vậy. Cuối cùng thì cả bốn người cùng nhau thanh toán cho bữa ăn đó.

Xe bắt đầu lăng bánh và dừng lại ở một nơi khá gần đó, vì sao họ biết ư? Vì họ đã đến nơi rồi mới nhận ra điều đó.

"Chúng ta đến nơi rồi!" Sau khi Leedo vừa đậu xe xong, Dongmyeong lên tiếng đồng thời cũng mở cửa bước xuống xe. Xion chớp mắt vài lần, muốn chắc chắn rằng những gì cậu đang nhìn thấy bên ngoài cửa sổ kia là thật hay chỉ là ảo ảnh. Cánh cửa bên cậu mở ra, để lộ Leedo đã đứng ở ngoài. Anh đưa tay tới trước mặt Xion. Màu hồng nhạt phủ trên má khi cậu nắm lấy bàn tay to lớn của Leedo, nhẹ nhàng bước ra khỏi xe.

Xion chăm chú nhìn khung cảnh đang hiện hữu trước mắt mình. Thật nhiều màu sắc rực rỡ cùng những ánh đèn sáng chói. Mọi người, những gia đình, bạn bè đi lại xung quanh với không khí tấp nập.

Đó là công viên giải trí.

Cậu cảm nhận được ai đó vỗ nhẹ lên vai mình, nhìn sang thấy anh trai mình đang cười toe toét. "Sao nào? Hai người có thích nơi này không? ", Dongmyeong nhìn hai người bên cạnh mình hào hứng nói. Xion ngạc nhiên không thốt lên lời khi biết anh trai mình chọn nơi này, bởi vì Xion đã luôn muốn đến đây. Đó giống như một giấc mơ trở thành hiện thực vậy.

Mặt khác, Giwook, người đang đứng ở phía bên kia của Dongmyeong cũng vui vẻ không kém mà ôm lấy Dongmyeong, nói một tràng "cảm ơn". Chắc hẳn cậu ấy cũng muốn đến đây nhiều như Xion vì trông Giwook phấn khích như nào kìa. Dongmyeong vỗ lưng, bảo Giwook bình tĩnh và đừng làm ầm ĩ lên, đặc biệt là ở nơi công cộng. Cậu không muốn thu hút sự chú ý của công chúng vì cả cậu và Giwook đều đang ở ẩn vào lúc này. Là một thần tượng và tất cả.

Xion lặng lẽ cười trước màn cãi lộn vui nhộn của hai người, không để ý rằng người yêu của mình đã ở bên cạnh mình từ lúc nào. Đó là cho đến khi cậu cảm nhận được ai đó nắm lấy tay mình, khiến cậu phải quay lại nhìn về phía người đó.

"Chúng ta đi vào bây giờ chứ?" Leedo nhìn qua 'cặp đôi' kia, câu hỏi của anh khiến Dongmyeong không còn muốn giết Giwook nữa.

"Đi thôi!" Giwook trả lời thay cho Dongmyeong. Dongmyeong muốn nói gì đó nhưng không thể vì Giwook bất ngờ nắm lấy tay cậu, kéo soulmate của mình đi trong sự ngỡ ngàng và ngơ ngác. Trong khi đó, Xion và Leedo theo ngay phía sau, nắm tay đi bên nhau.







Đi hết chỗ này đến chỗ kia, trời đã nhá nhem tối. Nhưng mà khi mà đêm buông xuống mới là thứ khiến công viên giải trí trở nên đẹp hơn bao giờ hết, với ánh đèn rực rỡ từ vòng quay khổng lồ ở trung tâm làm bừng sáng cả nơi này. Nó thật là kỳ diệu.

Cả bốn người bọn họ nhanh chóng dừng lại ở một chiếc ghế dài để nghỉ ngơi một chút vì họ đã đi thử gần hết khu vui chơi theo đúng nghĩa đen luôn. Gần như. Dongmyeong là người mệt mỏi nhất trong số họ. Việc cậu bị kéo đi nhiều nơi, và thử những trò chơi mà Giwook chọn là mạo hiểm nhất . Ngay lúc này đây, cậu cũng phải ngạc nhiên khi bản thân mình vẫn còn sống luôn đấy.

Xion xoa lưng anh trai mình trong lúc hai người đợi Giwook và Leedo đi mua nước. Không lâu sau đó, có thể thấy hai thân ảnh quen thuộc tiến về phía họ, với một vài thứ trong tay.

"Đây Dongmyeong." Giwook đưa cho Dongmyeong một chai nước khi ngồi xuống bên cạnh cậu. Dongmyeong nhận lấy nó cùng với một lời cảm ơn, nhanh chóng uống nước để thỏa mãn cái cổ họng đang bốc cháy của mình. Xion thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh trai mình đã cảm thấy tốt hơn.

"Anh có thứ cho em đây." Xion quay sang bên cạnh đã thấy Leedo ngồi bên cạnh mình từ lúc nào. Cậu nghiêng đầu, tự hỏi Leedo có thứ gì cho mình nhỉ.

Nhưng thắc mắc được giải đáp ngay sau đó khi đôi mắt to tròn mở lớn, trước mắt cậu là chiếc kẹo bông gòn đầy màu sắc. Leedo đưa cây kẹo bông gòn cho cậu và tất nhiên là Xion cũng vui vẻ nhận lấy. Cậu ngay lập tức cắn một miếng, ăn thấy mềm mại như mây vậy, hương vị ngọt ngào tan ngay trong miệng.

"Có ngon không?" Leedo dịu dàng hỏi, ánh mắt vẫn tập trung nhìn cậu. Xion cười toe toét gật đầu, bốc một miếng và đưa đến trước Leedo. Anh cắn một miếng, nếm vị đường ngập tràn trong miệng.

"Rất ngọt ngào." Anh nói rồi nhấp một ngụm nước. Xion cười khúc khích vì cậu biết anh không thích ăn đồ ngọt, đồ quá ngọt. Leedo tự hỏi làm thế nào mà Xion lại có thể ăn nhiều những thứ kẹo ngọt như vậy.



"Không thể tin được mà!"

Đột nhiên, hai người nghe được giọng nói có chút giận dữ bên cạnh khiến hai người đang chìm đắm trong thế giới riêng cũng phải quay sang nhìn cặp đôi kia. Khung cảnh trước mắt họ là một Dongmyeong đang khó chịu, người không chịu nhìn người kia, và Giwook bên cạnh đang chắp hai tay trước mặt cậu như một cách hối lỗi.

"Mình xin lỗi! Mình quá bận rộn với việc sáng tác nên quên mất hôm nay là ngày gì..." Giờ đến lượt Giwook cau mày, cảm giác tội lỗi bao trùm lấy Giwoook bé nhỏ. Xion đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, và điều gì đã khiến Dongmyeong tức giận như vậy. Sau đó, cậu cảm nhận được Leedo chạm vào mình, ra hiệu cho Xion tiến lại gần hơn, và cậu đã làm như vậy.

"Có vẻ như hôm nay là ngày kỷ niệm của họ. Dongmyeong đã nói với anh trước đó khi em ấy chọn địa điểm cho ngày hôm nay. Có lẽ Giwook đã quên, và đó là lý do tại sao em ấy buồn." Leedo giải thích, Xion thấy điều đó cũng hợp lí. Cậu nhìn anh trai mình và Giwook, tự hỏi liệu mình có thể giúp được gì không.

Mặc dù Xion quyết định sẽ không làm gì cả khi cậu nhìn thấy anh trai của mình cuối cùng cũng chịu nhìn Giwook, mái đầu cậu ấy vẫn cúi xuống ngày một thấp hơn. Cái nhìn buồn bã trước đó đã được thay thế bằng một cái gì đó khác; cảm giác tội lỗi.

Dongmyeong đã nhận ra rằng trong lần trở lại gần đây nhất của ban nhạc, Giwook đã sáng tác rất nhiều bài hát và nhiều lúc không chợp mắt. Muốn đảm bảo rằng tất cả đều hoàn hảo. Thậm chí không bao gồm những lần bản thảo của Giwook bị từ chối, do đó mà Giwook phải sáng tác một bản khác. Cậu ấy vẫn còn trẻ nhưng đã có một lịch trình ngủ nghỉ bất ổn đã khiến Dongmyeong không khỏi lo lắng.

"Không sao đâu Gi. Đó không phải lỗi của cậu. Mình xin lỗi vì đã tức giận với cậu khi cậu đã làm quá nhiều thứ cho ban nhạc của chúng ta." Dongmyeong quay người lại đối mặt với Giwook, nắm lấy tay cậu ấy, khiến Giwook phải ngước mắt lên.

"Dù sao đó cũng chỉ là một ngày kỷ niệm ngu ngốc thôi mà. Bây giờ nó không còn quan trọng nữa! Điều quan trọng là hôm nay chúng ta dành thời gian cho nhau." Dongmyeong mỉm cười, đưa tay lên vuốt má Giwook "Hãy cho mình thấy nụ cười của cậu nào ~ " Dongmyeong vui vẻ thủ thỉ, hạ chiếc khẩu trang đen của Giwook xuống để xem cậu ấy có cười hay không.

Và không có gì ngạc nhiên hết, tất nhiên là Giwook đã cười sau khi lắng nghe soulmate của mình rồi. Dongmyeong cũng nhìn cậu ấy mà nở một nụ cười trên môi "Đó là nụ cười mình yêu đấy." Giọng nói của Dongmyeong đã tươi vui trở lại, kéo chiếc khẩu trang về vị trí cũ của nó. Phản ứng của Giwook cũng đáng yêu không kém khi hai gò má ngay lập tức ửng đỏ sau câu nói từ soulmate của mình nhưng không thôi nhìn người đối diện với ánh mắt yêu chiều.

Dongmyeong cảm nhận được có những ánh mắt đang nhìn chăm chăm về phía hai người. Nhìn thấy Xion cố gắng che giấu những tiếng cười khúc khích hay Leedo đang cố gắng lẩn tránh không nhìn trực tiếp hai người "Em đang cười khúc khích cái gì đấy?" Dongmyeong hỏi, không có tí đe dọa nào trong giọng nói hết á. Xion ngây thơ vô (số) tội lắc đầu, cố gắng thuyết phục anh mình là cậu không có cười gì hết. Và quá rõ ràng là Dongmyeong không tin điều đó, và biết chắc chắn nguyên nhân Xion cười là mình.

"Myeongie." Giwook gọi tên cậu. Dongmyeong ậm ừ đáp lại trong lúc quay sang Giwook. Cậu bất giác lùi về phía sau khi Giwook đột ngột hạ khẩu trang xuống, nghiêng người về phía Dongmyeong, nhẹ nhàng hôn lên má cậu. Xion tròn mắt ngạc nhiên khí chứng kiến cảnh tượng trước mắt như thể hấp hối vậy; trong khi mặt Dongmyeong đã đỏ bừng, tay chạm vào nơi mà cảm giác nụ hôn vẫn còn đọng lại, trước khi nhìn soulmate của mình.

"G-giwook!" Dongmyeong rít lên trong cổ họng, vì cậu không muốn thu hút sự chú ý của mọi người; khi cậu đánh nhẹ vào cánh tay của người kia, cố gắng che giấu nụ cười trên môi khi cậu ngại ngùng quay mặt đi. Giwook khẽ cười khi đeo lại khẩu trang, tinh nghịch nghiêng đầu về phía Dongmyeong.

Cặp đôi còn lại cũng đứng một bên quan sát hai người. Xion vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh trai mình như vậy, vì đó là điều rất hiếm gặp, hay thực sự là điều mà cậu chưa từng thấy ở anh trai mình. Tuy nhiên, cậu rất vui khi thấy Dongmyeong có người bên cạnh như bây giờ. Soulmate của hyung ấy.





Nhận ra màn đêm cũng 'đậm' dần, các chàng trai cũng quyết định về nhà. Nhưng mà thay vì 'về nhà' thì Dongmyeong đã hỏi Xion còn giữ chìa khóa căn hộ cũ của mình không, chiếc căn hộ cũ mà cậu không ở nữa. Xion gật đầu, nhưng tự hỏi tại sao anh trai lại hỏi về nó. Sau đó, Dongmyeong nói mình nhớ đã để quên đồ ở chỗ Xion vào lần cuối Dongmyeong đến thăm Xion. Dongmyeong nói đó là một món đồ quan trọng và cậu cần nó trước khi quay trở lại làm một idol.

Xion do dự, nhưng thấy nó quan trọng với anh trai mình như vậy, Xion cũng đồng ý trở lại nơi đó. Dongmyeong vui vẻ cảm ơn em trai và nói với cậu rằng sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Nhưng cậu vẫn luôn để mắt đến Leedo, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh bên cạnh. Cậu có thể thấy anh đang miễn cưỡng đến nơi đó, vì sợ rằng cha mẹ Xion có thể ở đó, hoặc có thể một trong những người hầu của họ hoặc bất kỳ ai muốn đưa Xion đi, đưa cậu trở về ngôi nhà đó.

Xion vươn tay qua vô lăng, đặt tay mình lên bàn tay to lớn của anh. Khẽ cười với đôi mắt to tròn long lanh, trấn an Leedo rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi và sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu. Leedo đã do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Sẽ không có gì xấu xảy ra cả... đúng chứ? 







Khi đến nơi, cả bốn người cùng xuống xe, cùng nhau đến căn hộ cũ của Xion. Cậu vẫn còn giữ chìa khóa nơi này, vì đồ đạc của cậu vẫn còn trong đó, nhưng cậu không có thời gian để quay lại lấy chúng. Hay nói chính xác hơn là cậu quan ngại bước vào. Cậu tra chìa khóa vào ổ, nhưng khi cậu định vặn nó, cậu mói phát hiện cửa đã mở từ lúc nào.

"Thật kỳ lạ. Em nhớ đã khóa cửa vào lần cuối em ở đây rồi mà???" Cậu khó hiểu quay lại nhìn ba người. Bây giờ thì Leedo bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi. Anh kéo cậu về phía sau mình trong khi anh từ từ mở cửa ra. Quả thực, cửa đã mở, và bên trong cũng không hề tối. Có người ở bên trong. 

Leedo dẫn đầu khi anh là người đầu tiên đặt chân vào bên trong, cùng với Xion phía sau mình, và sau cùng là Dongmyeong và Giwook. Họ càng tiến sâu vào trong phòng khách, nỗi sợ hãi trong họ lại càng tăng cao, đặc biệt là Xion khi cậu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối điện họ.

Theo bản năng, Xion nép sát vào người Leedo hơn, nắm chặt lấy tay áo của anh khi trốn sau thân hình vạm vỡ, trong khi tay của Leedo đã giơ ra chắn ngang Xion ngay khi anh nhìn thấy người đó - bố của Xion. 

 "Tại sao bác lại ở đây?" Leedo hỏi, giọng anh có vẻ bực bội, như không hề chào đón sự có mặt của người kia ở đây. Bố của Xion khẽ thở dài, ông ngồi nghiêm nghị trên ghế cùng ánh mắt chưa từng rời khỏi họ.

"Để nói chuyện với hai đứa." Ông nói.

Xion kiễng chân một chút để nhìn bố mình qua vai của Leedo "Làm thế nào bố biết bọn con ở đây?" Xion hỏi, thực sự thấy khó hiểu không biết làm thế nào mà bố mình lại biết chuyện cậu sẽ về căn hộ cũ của mình. Bố cậu không trả lời. Hay chính xác là không muốn trả lời. Xion tự hỏi tại sao ông ấy không lên tiếng hay giải thích bất cứ điều gì.

Thay vào đó, cậu thấy Dongmyeong đang bước về phía mình, mặc dù có một chút khoảng cách giữa họ. Dongmyeong nhìn Xion với biểu cảm kì lạ trên gương mặt mà Xion không hiểu: gương mặt biểu hiện sự tội lỗi. Và đó là lúc cậu nhận ra điều gì đang diễn ra. Không-

"Hyung biết?" Xion lầm bầm, giọng nói nhỏ xíu vang lên, vì cậu không muốn điều đó là sự thật. Sự thật anh trai cậu đứng đằng sau chuyện này.

Dongmyeong không trả lời, ánh mắt né tránh không muốn nhìn em trai mình vì cậu cảm giác như mình đã phản bội lòng tin của Xion vậy. Giwook nhận ra điều này và thay vào đó, cậu chủ động bước vào giữa Dongmyeong và Xion.

"Họ hỏi cậu ấy đưa cậu đến đây vì họ biết nếu họ có bảo cậu thì cậu cũng sẽ không đến." Giwook thay người kia lên tiếng giải thích. Xion nhíu mày nhìn anh trai mình, không tin vào những gì mình vừa nghe. Nhưng sau đó một lần nữa, điều đó có nghĩa là bố mẹ họ đã lợi dụng Dongmyeong?

Cậu dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình khi cảm nhận được Leedo đang bảo vệ mình, khẽ kéo Xion về phía sau "Em ấy vẫn có thể rời đi nếu em ấy muốn." Leedo cảnh báo, rời khỏi Dongmyeong và cả cha của họ.

Xion nhận ra ánh mắt của Leedo là một mối đe dọa và biết rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ cậu, nắm chặt lấy cánh tay của anh như một cách để nói với Leedo bình tĩnh.

"Hãy nghe bố nói trước đã. Nó không phải như những gì con nghĩ đâu." Bố của Xion đứng dậy khiến ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đổ dồn về phía ông. Xion tò mò không biết bố mình muốn nói gì, trong khi Leedo thì không. Anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng cái cách mà Xion đưa mắt nhìn anh, cầu xin họ lắng nghe những gì bố mình muốn nói, đã khiến anh dừng mọi hành động lại.

"Được rồi." Leedo thỏa hiệp đáp nhưng vẫn tỏ ra thận trọng trước bố của Xion. Ông bảo bốn người ngồi xuống ghế sofa. Dongmyeong và Xion đến ngồi trên ghế sofa trước mặt bố của hai người, Leedo ngồi trên tay vịn bên cạnh Xion, và Giwook đang ngồi ở chiếc ghế đẩu cạnh quầy bếp gần chỗ Dongmyeong đang ngồi.





Trong suốt quá trình này, cảm giác khó chịu chưa từng 'buông tha' cho Leedo, nhưng anh biết Xion muốn nghe những gì bố mình nói. Xion nắm lấy cánh tay của Leedo, vì cậu đang lo sợ điều gì đó sắp xảy ra. Dongmyeong cũng lo lắng như Xion, vì cậu cũng không biết bố của hai người sẽ nói về chuyện gì. Cậu chỉ biết rằng họ muốn nói chuyện với hai người, nhưng về chuyện gì cơ chứ? Dongmyeong hoàn toàn không biết bố mình sẽ nói gì cả.

Ông nhìn hai đứa con của mình, rồi lại hít thở sâu như lấy hết sức lực để lên tiếng. "Bố đến đây để xin lỗi," Bố của hai người bắt đầu, "Về cách bố mẹ đối xử với hai đứa. Cách bố mẹ làm tổn thương hai đứa. Bố mẹ nhận ra mình thật kinh khủng sau khoảnh khắc Geonhak nói chuyện với bố mẹ vào tối ngày hôm đó. Thành thật mà nói, lúc đó bố mẹ cảm thấy rất mất mặt." Sau đó ông nhìn xuống, cảm thấy như thể ông không thể đối mặt với các con của mình vào lúc này khi cảm giác tội lỗi ập đến với ông.

"Bố mẹ xin lỗi."

Hai anh em mở to mắt, không tin những gì họ đang nghe là thật hay chỉ là một giấc mơ. Chuyện đó có thực sự xảy ra không? Họ liếc nhìn nhau, muốn xác nhận rằng bố của hai người đang thực sự cảm thấy có lỗi và đang xin lỗi về những lỗi lầm của mình. Nhưng sau đó, Xion nhận thấy rằng, mặc dù ông đã nói là 'bố mẹ', nhưng mẹ của họ không có mặt ở đây.

"Mẹ đâu?" Cậu hỏi. Bố cậu khẽ thở dài nhìn hai đứa con của mình nhưng hai hàng lông mày lại cau mày khi nhắc đến vợ mình "Mẹ của hai đứa... cô ấy cần thêm một chút thời gian. Cô ấy cảm thấy tội lỗi nhất khi tất cả chuyện này xảy ra. Cô ấy hối hận vì đã đẩy trải nghiệm mà cô ấy từng có cho hai đứa."

Những lời mà bố cậu nói khiến cả hai anh em bị sốc "Mẹ đã từng sao?" Cha cậu gật đầu, "Cả cuộc đời của cô ấy, cô ấy đã trải qua những gì hai đứa phải trải qua. Cuộc sống của cô ấy cũng giống như cuộc sống của hai con vậy. Gánh nặng của việc cần phải đạt được điểm tuyệt đối và một công việc. Cô ấy đã vượt qua tất cả, ngoại trừ sự khác biệt là cô ấy không có ai để dựa vào, như hai đứa." Ông nói.

Sau đó, ông chuyển sự chú ý sang Leedo đang ở bên cạnh Xion, "Cô ấy không có ai như Geonhak, hoặc anh chị em chu đáo như Dongmyeong. Cô ấy chỉ có một mình." Ông tiếp tục, Xion và Dongmyeong không thể tin được. Mẹ của họ cũng đã trải qua những chuyện này, nhưng bà ấy không có ai cả.

Xion không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào. Thực ra thì cậu có. Những ngày đầu khi cậu còn nhỏ, cậu đã như vậy phải không? Vì Dongmyeong vừa bỏ trốn, và Xion cũng chưa gặp bạn bè của mình, cũng như Geonhak. Tất cả chỉ có một mình.

"Bố đã không cùng với mẹ vượt qua tất cả sao?" Dongmyeong hỏi, tò mò bố mình đã ở đâu trong câu chuyện này.

Bố của hai người lắc đầu, "Bố quen cô ấy qua một cuộc hôn nhân sắp đặt, vì thế mà sau đấy bố mới gặp cô ấy. Lúc đó, cô ấy đã quen với nếp sống của mình, đã kiếm được việc làm và rất thanh lịch. Dù cuộc sống thời thơ ấu của bố, không tệ như mẹ của hai đứa, bố mẹ của bố cũng giống như bố mẹ của cô ấy." Người cha tiếp tục.

"Một cuộc hôn nhân sắp đặt ... có nghĩa là hai người không ..." Xion lấp lửng, không ngờ những gì cậu đã nghĩ cả đời này lại là sự thật. Bố mẹ cậu không được gắn kết bởi hình xăm bông hoa sao?

Mặc dù những suy nghĩ đó đã biến mất khi bố cậu khẽ cười lắc đầu. "Hai chúng ta là soulmate của nhau, nghe buồn cười nhỉ. Số phận thực sự là một cái gì đó." Bố cậu nói với một nụ cười yếu ớt. Cả Dongmyeong và Dongju đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe vậy. Rất vui khi biết rằng những gì họ đã nghĩ không phải là thật.

Cơ mặt trên gương mặt bố hai người nhăn lại khi nhìn hai đứa con trai của mình với vẻ tội lỗi. "Bố xin lỗi Dongju, Dongmyeong. Cả hai bố mẹ đã quá mù quáng bởi nếp sống gia đình cũ của mình và cuối cùng đã tự hủy hoại cuộc sống của các con mình." Ông nói, giọng điệu buồn hơn bao giờ hết, đó là giọng nói mà trước giờ cậu chưa từng nghe bố mình nói bằng giọng nói đó.

"Bố hiểu nếu hai đứa không tha thứ cho bố mẹ, nhưng xin hãy biết rằng bố mẹ rất hối hận vì mọi thứ đã làm." Bố cậu vẫn tiếp tục, quay mặt đi chỗ khác vì ông không còn mặt mũi mà có thể nhìn thẳng vào hai đứa con của mình nữa. Dongmyeong không biết phải nói gì, vì thế mà cậu mới quay sang Xion, tự hỏi câu trả lời của em trai mình là gì. Xion cười nhẹ với Dongmyeong, trước khi quay sang nhìn bố mình.

"Cảm ơn bố. Cảm ơn người đã giải thích tất cả những điều này, chúng thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với cả con và Dongmyeong." Bố cậu ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt con trai mình, thấy cậu khẽ nở một nụ cười.

"Mặc dù hầu hết thời thơ ấu của bọn con đã bị hủy hoại bởi-Ow!" Dongmyeong đã không thể nói hết câu vì Xion đã kịp thời thúc mạnh vào bụng cậu, bảo anh trai đừng có nói gì nữa hết. Cuối cùng nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt của bố hai người, khi nhìn thấy những đứa con của mình vui đùa đánh nhau như vậy đã khiến họ nhớ lại khi chúng còn nhỏ. Xion và Dongmyeong cũng giống như bố mình, mỉm cười đáp lại.

Sau đó, Xion đứng dậy, bước lại gần chỗ bố mình, nắm lấy bàn tay của ông. "Hãy bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu lại mối quan hệ của chúng ta như một gia đình, đượcchứ?" Xion nhìn bố mình đề nghị. Ông thở phào nhẹ nhõm gật đầu.

"Nếu hai đứa đồng ý thì tất nhiên là được rồi." Ông nhìn hai đứa con của mình, cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười nhẹ nhõm. Sau đó, Xion quay đầu lại nhìn anh trai mình, chờ đợi từ  Dongmyeong một câu trả lời. Dongmyeong nhún vai, "Chắc chắn rồi. Con cũng mệt mỏi khi phải trốn chính bố mẹ của mình rồi." Dongmyeong nói đùa.

Cả ba đều khẽ cười, Dongmyeong đi đến chỗ hai người, ôm cả hai vào lòng. Hai người còn lại, Leedo và Giwook cũng bất giác mỉm cười khi thấy khung cảnh một nhà ba người như cậy. Việc cả gia đình quay lại với nhau giống như một phép màu vậy.

Cả ba thoát ra khỏi cái ôm, ông nhìn người yêu của Xion. "Geonhak, cảm ơn vì đã ở bên cạnh con trai tôi. Chúng tôi thật kinh khủng" Bố của Xion cau mày khi nhắc về những điều mà các con trai mình đã phải trải qua.

"Bây giờ thì ổn rồi, bác trai." Leedo trả lời, sự tức giận mà anh cảm nhận được đã biến mất. Anh nắm lấy tay Xion, cậu cũng đan tay mình vào tay anh khi bước đến cạnh Leedo, khi ánh mắt hai người giao nhau đồng thời nụ cười cũng nở rộ trên gương mặt họ.

"Hãy chăm sóc cho thằng bé nhé? Tôi rất vui khi biết nó có một người mạnh mẽ và to lớn như cậu để bảo vệ nó." Bố cậu lên tiếng trêu chọc, cười khúc khích khi thấy mặt con trai mình đỏ lựng cả lên.

"Cha!" Xion hét lên, bối rối trước những lời của bố mình với Leedo. Anh nở một nụ cười, nắm chặt bàn tay đang đan vào nhau của họ khi anh nhìn Xion, cậu vẫn còn xấu hổ không dám nhìn lên.

"Hyung giống bố nhé!" Dongmyeong ở bên cạnh cũng lên tiếng góp vui, và kết quả là bị em mình đánh cho cái. Xion đưa mắt lên nhìn thẳng mắt anh, đôi mắt chứa không gì khác ngoài tình yêu mà anh dành cho cậu, khiến trong lòng Xion cảm thấy rất dễ chịu.

Bố hai người sau đó mới nhận ra còn một người khác trong phòng. Người đó tất nhiên là Giwook vẫn đang ngồi trên ghế đẩu.

"Còn cậu, bố nghĩ cậu bé tóc cầu vồng này là của con, Dongmyeong?" Bố cậu nhắc đến Giwook khi ông quay sang đứa con thứ hai của mình. Dongmyeong ngay lập tức thấy xấu hổ khi cười một cách lo lắng. Xion cố nén tiếng cười khúc khích, chứng kiến cảnh anh trai mình trở nên ngượng ngùng như vậy.

Giwook mỉm cười đáng yêu khi tự giới thiệu bản thân, "Chào bác, cháu tên là Giwook! Mặc dù, nghệ danh của cháu là Cya, nhưng bác có thể gọi cháu là con trai của bác cũng được." Giwook nói với nụ cười hồn nhiên khiến mọi người trong phòng phải kinh ngạc. Thực tế là cậu ấy đã tự tin nói ra điều đó, và thậm chí không nhận ra điều đó.

"Giwook!" Dongmyeong đánh vào cánh tay của người kia, Giwook không hiểu mình đã làm gì sai. Cậu chỉ nói sự thật thôi mà. Xion cùng Leedo ở một bên cũng phải nín cười. Một nụ cười nho nhỏ trên môi, ông Son bước đến chỗ hai người.

"Vậy được rồi, con trai." Cha cậu cười khúc khích, vỗ vai Giwook. Giwook cũng cười đáp lại, trong khi Dongmyeong ở bên cạnh thở dài với gương mặt đã tái đi.

Nó đang xảy ra. Cảnh tượng trước mặt Xion đã thực sự diễn ra. Gia đình cậu đã trở về bên nhau. Cậu chưa bao giờ mong đợi ngày này sẽ thực sự xảy ra. Không ai có thể giải thích được rằng cậu hạnh phúc như thế nào. Nhưng có một điều chắc chắn là Xion rất vui vì Leedo đang ở bên mình ngay lúc này.

Bây giờ mọi thứ đều ổn rồi.





Sau toàn bộ sự việc đó, Dongmyeong và Giwook phải trở lại với cuộc sống thần tượng của mình, nếu không họ sẽ bị lỡ chuyến tàu của mình. Họ rời căn hộ của Xion, sau khi tạm biệt cha của họ, trước khi đến ga xe lửa. Lái xe không lâu vì nhà ga không xa lắm. Chà, đó hoặc có thể Leedo đã lái xe nhanh hơn bình thường một chút.

Vào lúc này, Giwook nói sẽ đi mua vé cho mình và Dongmyeong. Mặc dù cậu ấy đã nhờ Leedo giúp đỡ vì cậu ấy hoàn toàn mới với việc đó. Leedo không có vấn đề gì với chuyện đó cả, vì vậy anh đi theo Giwook đến máy bán vé, để hai anh em hai người ở với nhau.

Xion và Dongmyeong đứng đợi hai người ở bức tường nơi cửa ra vào. 

"Em cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ vậy. Mọi thứ đều vô thực." Xion đột nhiên nói, có lẽ đang nhớ lại toàn bộ sự việc vừa mới diễn ra. Cậu vẫn không thể tin được. Nhưng sự nhức nhối khi Dongmyeong véo má cậu đã chứng thực mọi chuyện. 

"Em vẫn còn nghĩ đây là mơ sao em trai của anh?" Dongmyeong cười, trong khi Xion bĩu môi xoa má mình. Gạt chuyện đùa giỡn sang một bên, Dongmyeong hiểu cậu đang nói về điều gì. Vì gia đình của họ đã rạn nứt từ khi họ còn nhỏ, thế nên việc bắt đầu lại là điều họ chưa từng nghĩ đến. 

"Anh rất vui vì giờ chúng ta đã ở bên nhau. Anh không bao giờ nghĩ ngày này sẽ thành hiện thực." Dongmyeong dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn xuống kèm theo lại là một nụ cười. 

"Em cũng vậy," Xion cũng giống anh trai mình. Hai anh em nhìn nhau cười, cảm giác như mọi sợ hãi và lo lắng mà họ trải qua trong suốt thời gian qua cuối cùng cũng biến mất.

Vài phút sau, Dongmyeong nhận được cuộc gọi từ quản lý của nhóm, nói với cậu rằng cả Dongmyeong và Giwook cần phải quay lại ngay vì trời đã muộn quá rồi, và đương nhiên Dongmyeong cũng nhận ra điều đó.

"Chà, đó là tín hiệu, bọn anh phải trở về ngay bây giờ." Sau khi cúp máy, Dongmyeong quay sang em mình nói. Xion cũng gật đầu như đã hiểu, cảm giác buồn bã ngay lập tức bủa vây lấy cậu. Cậu sẽ không gặp lại anh trai mình trong một thời gian nữa.

"Dongmyeong" Xion lên tiếng, "vì bây giờ mọi thứ đã ổn hết rồi..." Cậu đưa mắt nhìn anh trai mình, ".. hyung có về nhà không?" Cậu hỏi, ánh mắt như cầu xin, cậu hy vọng anh trai sẽ đến thăm mình và bố mẹ sau khi mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Dongmyeong cười khúc khích, ôm em trai vào lòng.

"Tất nhiên anh sẽ về rồi Dongju." Dongmyeong cười cười đáp, Xion cũng vòng tay ôm lại người anh trai mà cậu yêu quý.

"Nhưng là sau khi chuyến lưu diễn và lịch trình kết thúc. Anh không thể bỏ việc được." Dongmyeong cười trêu, khiến Xion cũng phải đảo mắt tinh nghịch.

"Em biết mà. Ý em là khi nào hyung rảnh."

"100% là có Ju." Dongmyeong trấn an, cười toe toét nhìn Xion như đang hình ảnh phản chiếu của bản thân khi trên môi cậu cũng là một nụ cười tươi sáng y hệt. Cả hai buông nhau ra khi họ nghe thấy một giọng nói từ xa.

"Myeongie, mình mau vé cho chúng ta về rồi đây! Geonhak đã dạy mình cách mua nó từ máy đó. Có quá nhiều nút khiến mình bối rối không biết phải làm thế nào luôn á." Giwook hào hứng kể với Dongmyeong mọi thứ như một đứa trẻ. Leedo bất giác xoa đầu cậu. Một lần nữa, Giwook thực sự rất giống một đứa trẻ.

Chà, đây là lần đầu tiên Giwook mua vé, vì trước đó, chính Dongmyeong là người đã làm việc đó. Nhưng vì Giwook muốn thử một lần nên Dongmyeong đã để cậu thử đi mua vé xem sao. Rất may Leedo đã ở đó, nếu không có lẽ họ đã đi đến một nơi nào đó khác mất thôi.

"Bọn hyung phải đi giờ đây ~ Bảo trọng nhé?" Xion gật đầu, mặc dù cảm thấy hơi buồn khi họ phải xa nhau như mọi khi "Liên lạc với em thường xuyên được chứ? Và cả bố mẹ của chúng ta nữa?"

Dongyeong cười đến là rạng rỡ, vò rối mái tóc của em trai mình, "Tất nhiên rồi."

Và cùng với đó, Dongmyeong và Giwook đi về phía cửa. Xion nhìn theo bóng lưng hai người. Cảm giác man mác buồn ấy mà, nhưng đâu đó trong cậu một niềm hạnh phúc nào đó đã bồi đắp lấy nỗi buồn đó rồi. Leedo đã ở bên cạnh Xion, vì vậy nó khiến cậu cảm thấy mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.

Dongmyeong, lúc này đây, quay lại nhìn hai người trước khi hét lớn "Tạm biệt Geonhakkie ~ Hãy chăm sóc em ấy nhé!" Dongmyeong vẫn là không quên trêu chọc em mình. Xion thấy xấu hổ vì xung quanh họ vẫn còn người và một số đang nhìn về hướng của Xion. Trong khi đó, Leedo gật đầu cười yêu chiều, vòng tay qua eo của Xion như một hành động bảo vệ, khiến hai gò má của cậu ửng hồng. 

 "Tạm biệt mọi người!!" Giwook phấn khích vẫy tay cùng. Mặc dù có lẽ hơi quá vì bây giờ một số ánh mắt lại đổ dồn về phía họ nữa. Dongmyeong kéo cánh tay soulmate của mình, kéo cậu đến nơi xe lửa đang chờ họ.



Bây giờ Dongmyeong và Giwook đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cậu. Xion thở dài, tự hỏi khi nào mình mới có thể gặp lại anh trai mình. Cậu biết trở thành một thần tượng và tất cả là một công việc rất bận rộn. Xion hy vọng anh mình sẽ giữ liên lạc như mọi khi, và cập nhật về tình hình của bố mẹ hai người nữa vì bây giờ, họ đã chấp nhận cậu trở lại.

Xion quay sang Leedo, Leedo quay sang Xion. Ánh mắt hai người giao nhau. Leedo đưa tay ra trước mặt Xion, mà cậu cũng không ngần ngại nắm lấy, đan hai bàn tay hai người với nhau thật chặt.

"Về nhà thôi hyung," Xion hạnh phúc cười. Trên môi Leedo cũng là một nụ cười hạnh phúc như vậy, anh nhìn cậu với ánh mắt yêu chiều mà gật đầu. Hai người đi đến chỗ đậu xe, họ muốn nhanh chóng được trở về mái ấm sau một ngày dài.

Trở về nhà của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro