Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Baekhyun không phải là chàng trai mình đã phải lòng…”

Chanyeol

Đã 283 ngày, 11 giờ, 58 phút và 34 giây kể từ ngày Chanyeol tỏ tình với tôi.

Tôi vẫn còn nhớ, tim mình dường như đã đập tới cả dặm một giờ như thế nào khi giọng hát trầm ấm đầy mê hoặc của Chanyeol làm tê liệt mọi giác quan của mình, khiến tôi phải dừng bước trong khoảnh khắc nghe giọng cậu ấy hát.

Lần đầu anh gặp em, thật sao khác biệt

Anh muốn nói chuyện với em

Mỗi khi em cười, anh như có thêm những khám phá

Giờ mỗi khi anh nhìn thấy em, trái tim này thật khác thường

Tất cả thời gian như chỉ dành để cười đùa cùng em

Cứ vương lại từ đêm thâu kéo dài đến tận ngày sau

Khi anh chờ em

Tôi vẫn sẽ chỉ đứng đó nhìn Chanyeol từ xa nếu Sehun không đẩy tôi lên khỏi đám đông.  Tôi nhận ra mình đã vấp ngã khi đang đi, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa, bởi đôi mắt tôi luôn khao khát sẽ nhìn mình giờ đây đang hướng về tôi một cách chăm chú.

 Anh phải làm gì đây?

Những chuyện này trước nay anh chẳng giỏi

Những cảm xúc chẳng thể ngăn cản cùng trái tim đổi khác

Và cứ mãi trào dâng không thôi.

Tôi cảm thấy trái tim mình khẽ nảy lên khi nhìn Chanyeol bước xuống sân khấu và tiến đến chỗ tôi sau khi đón lấy một chiếc hộp lớn từ tay Jongin. Tôi nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn Chanyeol, cố tìm ra lời đáp cho câu hỏi thầm của mình. Cái gì ở trong hộp vậy? Cậu ấy sẽ đưa nó cho mình sao?

Như thể đọc được ý nghĩ của tôi, cậu ấy đưa chiếc hộp cho tôi và tôi từ từ mở nó ra, vừa hào hứng, vừa sợ cái đang chờ đợi mình trong đó. Giây phút tôi nhìn thấy mẩu giấy nhắn đầu tiên mình gửi cho cậu, tôi đã không thể ngăn mình khỏi há hốc mồm ra.

Khi không có em ở bên, bỗng sao cảm thấy thật đau

Anh muốn thổ lộ tình cảm của mình

Tôi liếc qua toàn bộ chiếc hộp và thấy tất cả những mẩu giấy nhắn mình đã viết. Kể từ lần đầu tiên khi tôi giới thiệu mình là ‘B’ đến lúc tôi bảo cậu rằng cậu thật đẹp trai làm sao trong bộ đồ thể dục, rồi tới khi tôi chúc mừng sinh nhật cậu. Tất cả chúng đều ở bên trong hộp, ngay ngắn xếp chồng lên nhau.

Khi khép bờ mi, anh lại khắc họa hình ảnh em

Mỗi nhịp thở, em như đến gần hơn

Tất cả tình yêu của anh sẽ luôn dành để cười đùa cùng em

Cứ vương lại từ đêm thâu cho tới ngày sáng

Khi anh chờ em

Đôi mắt tôi không thể bỏ qua những tờ giấy gói quà đầy màu sắc bên dưới những mẩu giấy nhắn. Chúng trông thật quen thuôc, rất quen thuộc… cho tới khi tôi nhận ra. Đây là những tờ giấy gói tôi dùng cho những món quà tặng cậu ấy đã được giữ lại và xếp gọn gàng. Ngay cả những tờ giấy bọc của những chiếc kẹo tôi thường để cùng với các mẩu giấy nhắn của mình cũng ở cả bên trong. Tôi nhìn cậu đầy kinh ngạc. Tại sao cậu lại giữ lại hết tất cả những thứ này trong khi cậu đã từ chối mình ngay từ lần đầu tiên?

Anh phải làm gì đây?

Những chuyện này trước nay anh chẳng giỏi

Những cảm xúc chẳng thể ngăn cản cùng trái tim đổi khác

Và cứ mãi trào dâng không thôi.

Những giọt nước mắt nhưu trực trào ra nhưng tôi đã hít thở sâu và hy vọng chúng không rơi xuống. Đây không phải là lúc để tôi thể hiện sự yếu đuối của mình. Lúc này tôi cần phải mạnh mẽ. Nhưng tất cả khí thế của tôi đều nhụt xuống ngay khi tôi nhìn thấy mẩu giấy nhắn Chanyeol đã cố tình để vào tù đựng đồ của tôi,“Mình xin lỗi.”

“Tại sao cậu lại có cái này?” Tôi nghe thấy giọng mình vỡ òa trong khi vẫn đang cố kìm nén những giọt nước mắt.

Chanyeol không trả lời, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mền trong khi vẫn tiếp tục hát.

Em thật xinh đẹp, anh cứ cố níu giữ nhưng

Màn đêm dần buông và nỗi cô đơn lại dâng đầy

Sau đó tôi nhận ra rằng mình yêu cậu ấy dù cho mọi người có nói gì đi chăng nữa và rằng theo những gì cái đầu đang ‘say sưa’ của tôi giả định thì Chanyeol cũng cảm thấy như vậy đối với tôi. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng tôi yêu cậu, nhưng khi tôi mở miệng, chẳng từ nào được thốt ra cả.  Nhận ra những gì mình chuẩn bị làm, tôi đặt tay sau cổ cậu ấy, kéo cậu lại gần hết mức có thể cho tới khi chẳng còn khoảng cách nào giữa hai đôi môi. Tôi nghe thấy một tiếng ‘uỵch’ lớn của chiếc mic khi nó chạm xuống mặt đất cứng và những tiếng reo hò lớn của khán giả, những người quá vui mừng vì chuyện của hai chúng tôi. Nhưng chẳng gì quan trọng nữa vì cuối cùng tôi cũng biết, cậu ấy là người yêu hoàn hảo dành cho mình.

Và giờ đây, chỉ còn 17 ngày nữa là tới kỉ niệm 100 ngày yêu của chúng tôi, tôi đang lên kế hoạch tạo cho cậu ấy một bất ngờ. Một sự ngạc nhiên mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên được.

Nhưng thay vì chuẩn bị cho điều ngạc nhiên của mình, chính tôi mới là người bị bất ngờ… bởi sự gần gũi của Chanyeol với vô số các cô gái.

Vâng, tôi biết Chanyeol có thừa ngoại hình và sự khéo léo để lôi kéo một vài người hâm mộ đây đó, nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra sự nổi tiếng của cậu ấy có thể khiến tôi ‘nổi cả mạch máu não’ như vậy. Tôi như bốc khói lên vì giận dữ khi nhìn thấy Chanyeol với bộ mặt khôi hài thường ngày, xung quanh là một đám con gái. Và một đám ở đây có nghĩa là nhiều hơn hai. Được rồi, tôi đã phóng đại một chút. Không hẳn là nhiều, nhưng điều đó vẫn đủ để khiến đầu tôi quay cuồng và hai mắt mờ cả đi. Ghen tuông đang chế ngự tôi và nó cần phải dừng lại. Vậy nên, không thèm chào Chanyeol trước tiên vào buổi sáng, tôi đi thẳng vào lớp.

Tới lớp, tôi lại bị hai thằng bạn Jongdae và Kyungsoo quấy rầy. Chúng tôi thường được biết đến với cái tên ‘Vocal Trio’ kể từ khi cả ba ra nhập câu lạc bộ thanh nhạc của trường, và giọng cao của chúng tôi khá là nổi tiếng trong trường.

“Bacon! Tao chán quá!” Kyungsoo rên rỉ bên tai tôi rồi dựa vào gần hơn rủ rê tôi chơi cùng cậu ta.

“Tao không có hứng, Kyungsoo. Nếu mày không tránh cho khuất mắt tao thì tao sẽ làm cho mắt mày còn to hơn bây giờ đấy.” Kyungsoo ngừng lại rồi trốn sau Jongdae trao đổi gì đó.

“Baekhyun, đây không phải những lời hay để nói với bạn bè đâu. Chuyện gì làm phiền mày vậy?” Jongdae tiến lại gần và trưng ra bộ mặt lo lắng.

“Chuyện này… Không có gì. Xin lỗi mày, Kyungsoo.” Tôi thở dài rồi đeo tai nghe vào để chìm đắm trong những giai điệu nhẹ nhàng. Tôi thấy điện thoại mình đang rung trong túi và lấy nó ra.

Âm nhạc cũng chẳng thể giúp tôi dịu đi phần nào, tôi biết điều đó. Đó là tin nhắn từ bạn trai của tôi, nó mới giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

“Mình nhớ cậu B. Lát nữa xem phim nhé.”

Cho dù Chanyeol có làm gì đi nữa, cậu ấy luôn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi chẳng thể giận cậu ấy nổi quá một giờ đồng hồ. Tôi đoán Chanyeol đã để ‘con virus hạnh phúc’ đó tác động lên mình. Bởi vậy giờ đây, tôi đang mỉm cười như một thằng ngốc đi nghe mấy bài hát buồn khi mà chúng hoàn toàn trái ngược với tâm trạng hiện tại của mình.

————–

“Cậu muốn xem gì hả B?”

“Mình đang thích vài bộ phim siêu anh hùng. Hay là xem Avenger nhé!” Tôi hạnh phúc đề nghị. Mọi cảm giác khó chịu sáng nay đã hoàn toàn biến mất.

Tôi kéo Chanyeol đến quầy bán vé để mua vé cho chúng tôi, rồi tới quầy đồ ăn mua một ít bỏng ngô. Tôi đang định hỏi Chanyeol xem cậu ấy thích vị bỏng nào thì thấy cậu đang nhìn một cô gái xinh đẹp bên cạnh. Tôi theo dõi đôi mắt cậu dịch chuyển về phía cô ấy…đó!

Chẳng thèm báo trước, tôi đập mạnh vào đầu Chanyeol một cái trước khi bỏ chạy. Tôi có thể nhận thấy sự bối rồi của cậu khi quay lại liếc cậu lần cuối. Cậu ta quá sốc để phản ứng lại, khiến cho tôi càng bỏ chạy dễ dàng hơn.

“Làm sao cậu ấy có thể…? Làm sao cậu ấy có thể làm thế trong khi mình đang đứng ngay bên cạnh? Mình không đáng để cậu ấy nhìn sao?”

Tất cả nỗi thất vọng ban sáng hợp lại cùng cơn tức giận vừa rồi của tôi. Khi biết mình đã chạy đủ xa để cậu ấy không thể đuổi kịp, tôi dừng lại, khuỵu gối xuống sàn. Thở hổn hển vì quãng chạy dài, tôi ôm chặt lấy ngực mình, cố nghĩ về những điều hạnh phúc để bình tĩnh trở lại. Nhưng thay vì những suy nghĩ hạnh phúc, đầu tôi lại mơ màng nhớ về hình ảnh Chanyeol trao đổi cùng các cô gái lúc sáng và cả cái nhìn của cậu ta ban nãy. Tôi như thể một kẻ đang khóc lóc đến mất dần kiểm soát khi nhận thấy đám đông xung quanh. Tôi gạt đi nước mắt một cách giận dữ trước khi đứng dậy và thoát khỏi bọn họ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

———-

Đã mười sáu ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi gặp Chanyeol. Tôi tránh không đi qua những con đường mà tôi biết cậu sẽ đi, tránh qua những cửa hàng mà cậu thường lui tới, và tránh luôn cả hai tên bạn thân của cậu ta, những kẻ sẽ nằng nặc kéo tôi tới chỗ cậu. Ngay khi tiết học kết thúc, tôi đi thẳng về nhà mà chẳng thèm nói chuyện với ai. Chỉ một câu ‘tạm biệt’ đơn giản và rồi tôi biến mất.

Ngày hôm nay ảm đạm hơn hẳn so với những ngày không gặp Chanyeol khác bởi lẽ mai là kỉ niệm 100 ngày yêu của hai đứa, chúng tôi sẽ đón mừng nó, giá như giờ này chúng ta vẫn còn bên nhau, mà không có người kia bên cạnh. Hẹn hò gì mà lại như thế, phải không?

Tôi biết mình là một thằng nhóc ích kỉ khi đã rời bỏ Chanyeol, nhưng tôi chỉ cảm thấy bất an và đầu óc tôi trống rỗng rồi cơ thể cứ tự hành động theo ý mình. Chanyeol vốn là một chàng trai bình thường để, cậu ấy không phải gay trước khi câu chuyện nho nhỏ về người hâm mộ bí mật của chúng tôi bắt đầu, và tới bây giờ cậu vẫn vậy. Dù cậu ấy đã thừa nhận với tôi rằng mình vẫn suy nghĩ như một chàng trai và thỉnh thoảng ngắm các cô gái nhưng tôi mong rằng cậu sẽ chỉ giữ những lời ấy cho riêng mình, bởi từ giây phút đó trở đi, tôi đã nghi ngờ tình cảm của cậu ấy dành cho mình. Tôi cũng không rõ rằng cậu có thực sự yêu tôi hay chỉ là thương hại. Cậu ấy là một chàng trai tốt…, một chàng trai rất tốt và đó là lý do tại sao tôi càng nghi ngờ cậu. Tôi thật không đúng khi nghi ngờ cậu như vậy, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi. Tôi đã bí mật gửi những mẩu giấy nhắn cho cậu ấy và rồi khi tôi tỏ tình, tôi bị cậu từ chối khi cậu nhận ra người hâm mộ bí mật của mình là  một chàng trai. Rồi thật bất ngờ, cậu ấy đứng trên sân khấu cùng với ban nhạc của tôi, hát bản tình ca dành cho tôi. Và chúng tôi trở thành người yêu. Nhưng làm sao tôi có thể chắc chắn về tình cảm của cậu đây? Đúng hơn là… làm sao cậu ấy chắc rằng đã yêu tôi?

Tiếng chuông cửa reo lên kéo tôi trở về thực tại và chẳng mấy chốc, tôi đã tiến tới trước cửa và mở nó. Người đang đứng phía bên kia làm tôi choáng váng. Đó là Chanyeol, vẫn trong bộ đồng phục trường, mình ướt đẫm mồ hôi.

“Park Chanyeol” Tôi nuốt khan.

Tôi chẳng có đủ thời gian để nạp vào đầu chuyện gì đã xảy ra khi một vòng tay mạnh mẽ ôm chầm lấy mình và kéo tôi lại gần cậu hơn.

“Baekhyun… Byun Baekhyun.” Tôi thấy chiếc áo thun của mình ươn ướt và nâng mặt Chanyeol lên để nhìn thấy gương mặt thổn thức của cậu.

Ngay lập tức, tôi kéo cậu vào nhà và để cậu ngồi trong phòng khách, vỗ nhẹ lưng an ủi và lau nước mắt cho cậu. Đột nhiên, cậu ấy ôm lấy khuôn mặt tôi và kéo tôi vào một nụ hôn. Tôi sớm tan chảy bởi những động chạm của cậu và tận hưởng khoảnh khắc này khi mà nó vẫn còn. Chỉ tới khi chúng tôi cần thêm không khí, cậu ấy mới buông tôi ra và thở dốc.

“Mình nhớ việc này.” Chanyeol thú nhận với giọng nói trầm ấm thường ngày.

“Mình cũng thế” Tôi thì thầm.

“Baekhyun.” Cậu quay sang nhìn tôi.

“Mình xin lỗi, Chanyeol.” Tôi xin lỗi, mắt dán xuống sàn nhà.

“Không sao. Mình chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.” Cậu dịch lại gần tôi hơn.

“Mình…” Tôi hít sâu trước khi hoàn thành câu nói. “Mình cảm thấy bất an và ghen tuông.”

“Tại sao?”

“Cậu nối tiếng, là chàng trai của các cô gái. Mình chỉ là một thằng con trai. Bỗng dưng, chúng ta trở thành người yêu và mình rất hạnh phúc. Nhưng mình không chắc về tình cảm của cậu, rằng nó là yêu hay chỉ là thương hại khi cậu hẹn hò với mình, mình không rõ nữa. Mình sợ cái cảm giác nghi ngờ mỗi lần nhìn thấy cậu cười rạng rỡ với một cô gái. Sâu thẳm trong trái tim mình, mình biết cậu vẫn chưa quen với chuyện này…với mối quan hệ này.” Tôi nói một mạch như một kì tích.

“Và khi mình nhìn thấy cậu ngắm cô gái đứng bên cạnh khi chúng ta đi xem phim, mình như vỡ vụn vậy.” Tôi nói thêm.

“Baekhyun, mình thừa nhận rằng mình vẫn chưa quen với việc có một người bạn trai. Mình đã quen với việc có những cô gái đổ xô xung quanh, xin được hẹn hò với mình một hai lần. Và đúng, mình vẫn nghĩ các cô gái thật đẹp và mọi thứ, nhưng suy cho cùng, cậu vẫn luôn nổi bật trong số họ. Cậu không bao giờ kém hơn những cô gái mình gặp hàng ngày cả.” Cậu áp tay vào má tôi và tôi dựa gần hơn vào để cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay cậu.

“Và lý do mình nhìn cô gái đứng cạnh đó không giống như cậu đã nghĩ. Mình đã ngắm chiếc dây chuyền của cô ấy và định hỏi xem cô ấy mua ở đâu. Mình chắc chắn rằng cậu đeo nó sẽ đẹp hơn và mình định mua nó tặng cậu.”

Và rồi khi tôi nhìn cậu, đôi mắt cậu tràn ngập… yêu thương.

Tất cả những nghi ngờ và bất an của tôi về mối quan hệ của hai chúng tôi nhanh chóng trôi đi và chỉ còn lại một lời hứa ngầm giữa hai đứa. Lời hứa không bao giờ buông tay người kia cho đến cuối đời.

Thật khó để nói rằng mối quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng tôi chắc chắn một điều: Tôi sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu chàng trai trước mặt tôi đây.

“Chanyeol ah” Tôi gọi cậu trìu mến.

“Hmm?” Cậu nở nụ cười ngốc nghếch thường lệ của mình, nụ cười mà đã bao ngày nay tôi không được ngắm nhìn.

“Xin lỗi. Đáng lẽ mình nên tin tưởng cậu hơn.” Tôi xin lỗi.

“Mình cũng xin lỗi. Đáng ra mình phải biết là cậu cảm thấy bất an và phải ‘đuổi’ cái cảm giác ấy đi. Nhưng thay vào đó, nó chỉ càng lớn thêm.” Cậu ôm chặt lấy tôi, khẳng định với tôi về hơi ấm và sự hiện diện của mình.

“Mình yêu cậu.” Tôi thì thầm bên tai cậu, mỉm cười đáng yêu.

“Cậu biết không. Baekhyun không phải là chàng trai mình đã phải lòng.” Chanyeol khẽ đáp lại.

Tôi bị sốc trước câu trả lời của cậu và chợt tự thoát ra khỏi vòng tay cậu. Tôi ném cho cậu một cái nhìn nghi hoặc, nhưng cậu chỉ cười lớn đáp lại. Gương mặt ngốc nghếch của cậu bỗng chốc trở nên nghiêm túc.

“Mà đúng hơn. Baekhyun là người hâm mộ bí mật đã ‘bỏ bùa’ mình.” Chanyeol nói trước khi dựa gần vào tôi một cách nguy hiểm, cho tới khi chẳng con khoảng trống nào giữa hai người.

Đó là một nụ hôn ngọt ngào, giống như những nụ hôn khác chúng tôi đã từng có. Nhưng nó cũng khác biệt theo một cách khác bởi nó khiến tôi nhận ra Chanyeol thực sự là người yêu hoàn hảo dành cho mình.

“Chúc mừng kỉ niệm 100 ngày yêu, B.” Cậu cười rạng rỡ với tôi.

Lúc này đã là 12 giở rồi, ngày kỉ niệm 100 ngày yêu của chúng tôi.

“Mình định tạo cho cậu một bất ngờ, nhưng với mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta trong vài ngày qua, mình không kịp chuẩn bị gì hết.” Tôi bĩu môi làm cậu phì cười.

“Tại sao chúng ta không tiếp tục xem phim nhỉ?”

Tôi mỉm cười và lấy hộp DVD Paradise Kiss trên bàn và bỏ nó vào đầu DVD.

Tôi trở lại ngồi cạnh Chanyeol trên ghế bành và nép mình dưới cánh tay cậu khi phần giới thiệu mở đầu phát trên màn hình.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro