[Trans-fic] I fell in love with my secret admirer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Chanyeol có một người hâm mộ bí mật và rồi cuối cùng, người ấy cũng đề nghị gặp mặt anh ở tầng thượng của trường.

Sẽ ra sao nếu người hâm mộ bí mật của Chanyeol không như những gì anh mong đợi?

Liệu anh sẽ chấp nhận người ấy chứ?

“Xin lỗi… Nhưng mình không rung động theo ‘kiểu’ ấy”

Chanyeol

Chanyeol’s POV

“Hãy gặp mình ở tầng thượng sau giờ học.” - B

Mắt tôi chằm chằm vào hàng chữ được viết rất đẹp trên mẩu giấy nhắn tìm thấy trong tủ đựng đồ cá nhân của mình. Cảm giác hồi hộp bỗng lan tỏa khắp người, như thể tôi đang bị điện giật vậy. Một ngày mới chỉ đang bắt đầu nhưng tôi lại mong nó kết thúc càng nhanh càng tốt.

Người hâm mộ bí mật của mình cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện

Tất cả những chuyện về người hâm mộ bí mật này bắt đầu từ một vài ngày sau khi tôi thay thế cho tay guitar chơi trong ban nhạc của trường vào lễ hội trường, vì thế tôi cho rằng người hâm mộ bí mật của mình đã nhìn thấy tôi vào lúc đó.

Đầu tiên là một chiếc lollipop được lén để vào ngăn tủ của tôi. Tôi đã nghĩ đó là một trò đùa chẳng đâu vào đâu của hai thằng bạn thân và cái kẹo sẽ khiến tôi trở nên kì quặc. Nhưng khi bọn họ phủ nhận điều đó, tôi đã cố ăn thử nó và nó thật… ngọt. Một vị ngọt ngào thật khác biệt.

Tiếp đó, một vài mẩu giấy nhắn được để vào trong ngăn tủ của tôi, những đoạn lời nhạc lãng mạn từ vài bài hát cô ấy đang nghe trong thời gian ấy hoặc những đoạn trích ủy mị từ vài bộ phim cô ấy đang xem. Tôi đã không thể không mỉm cười khi đọc chúng.

Một tuần sau đó, có một hộp cơm trưa được đặt trong tủ của tôi kèm theo lời nhắn“Ăn ngon miệng nhé”. Thoát khỏi những con mắt tò mò của mấy thằng bạn thân, tôi leo lên sân thượng và ích kỉ ăn một mình. Bụng tôi thấy có gì đó khác thường. Nó không phải là buồn nôn, đúng hơn là, một cảm giác nôn nao, nhoi nhói. Tôi biết mình đã trót phải lòng con người bí ẩn này mất rồi.

Tôi bắt đầu để lại những mẩu giấy nhắn trong ngăn tủ của mình cho cô ấy thấy, một hôm sau giờ học, tôi đã hỏi cô “Cậu là ai?”. Ngày hôm sau, tôi nhận được câu trả lời “Gọi mình là B được rồi.”. Ngay sau đó, Sehun và Jongin đã tìm kiếm tất cả các cô gái mà có thể có khả năng là người hâm mộ bí mật của tôi. Tất cả các nữ sinh trong khóa của chúng tôi có tên bắt đầu bằng chữ “B” đều được đưa vào một danh sách. Họ bắt đầu tìm thêm các manh mối khác, nhưng chẳng thu được kết quả gì. Cuối cùng, họ cũng từ bỏ khi tôi nói chúng tôi sẽ gặp nhau vào lúc ấy và rằng họ không cần phải can thiệp vào việc này nữa. Cuối cùng họ cũng bỏ cuộc khi tôi bảo chúng tôi sẽ gặp nhau và thời điểm thích hợp và rằng họ không cần phải can thiệp vào việc này nữa.

Đã hai tháng… có lẽ là ba tháng trôi qua. Với việc để lại những mẩu giấy nhắn cho nhau, trái tim tôi đã dần dần dành một chỗ cho người hâm mộ bí mật này. Món quà cuối cùng của cô ấy cũng là đòn quyết định. Hôm ấy là sinh nhật tôi. Khi vừa đến trường,tôi đã được một đám người lạ mặt chúc mừng và trong khoảnh khắc tôi mở tủ cá nhân của mình ra, trái tim tôi như đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Bên trong ngăn tủ là một chiếc bánh tự làm của cô ấy. Dù tôi là một kẻ tham ăn, nhưng tôi đã không thể kiềm chế nổi niềm hạnh phúc của mình ngày hôm ấy và cho phép hai thằng bạn của mình cùng “ăn chực” chiếc bánh ấy với mình. Đó là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất tôi từng được nhận, bởi vì nó là từ người hâm mộ bí mật của tôi. Tôi không thể chờ đến khi được gặp cô ấy.

Ngày ấy cuối cùng cũng đến. Chỉ nghĩ về việc được gặp cô ấy thôi cũng đủ làm tôi phân tâm suốt cả tiết học. Tôi vừa vui mừng, vừa có chút lo lắng. Liệu cô ấy có quan tâm chu đáo như những gì cô ấy nhắn cho tôi? Cô ấy cũng ngọt ngào như những món quà cô tặng tôi chứ?

Giờ nghỉ trưa, hai thằng bạn thân Sehun và Jongin của tôi cứ gặng hỏi tin khiến tôi phát cáu cả lên.

“ Thằng ngốc, có chuyện gì với mày à? Mày ngồi nhìn chằm chằm vào đống thức ăn đã gần 10 phút rồi đó. Hay là có chuyện gì với người hâm mộ bí mật của mày rồi?” Jongin thúc giục.

“Tao cá rằng người hâm mộ bí mật của nó đã bỏ nó rồi.” Sehun khịt mũi, hậu quả là bị đập một cái vào lưng.

“Ây da. Tao chỉ đùa thôi mà. Mày bị gì vậy?” Sehun đảo mắt.

“Cô ấy…lát nữa cô ấy muốn gặp tao, sau giờ học.” Cuối cùng tôi cũng khai ra.

“Cái gì? Thật tuyệt! Rồi sao nữa…” Sehun gần như đã hét lên vì phấn khích.

“Yeah. Tốt rồi, phải không? Mày cuối cùng cũng sắp được gặp người hâm mộ bí mật mà mày phải lòng rồi.” Jongin nói một cách thích thú.” Nhưng…sao mặt mày giống như vừa bị tuyên án tử hình vậy?”

“Tao lo. Nếu cô ấy không như tao mong đợi thì sao?” Tôi thú nhận rồi lại nhìn xuống đống đồ ăn.

“Mày đang nói về ngoại hình? Vì nếu thế, tao sẽ đập cho mày một trận.” Jongin đe dọa. Cậu ta không phải loại người đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài, cậu thích những người tốt bụng và biết quan tâm đến mọi người hơn là một  kẻ chỉ có ngoại hình dễ coi.

“Tất nhiên không phải.” Tôi lập tức đáp lại. “ Ý tao là… yeah, tao thấy là cô ấy thật ngọt ngào và tất cả mọi thứ đại loại vậy từ những gì cô ấy đã tặng và làm cho tao. Nhưng nếu tất cả những điều đó chỉ là vẻ bề ngoài thì sao?”

“Thì đấy. Đây là lý do để mày gặp cô ấy, đúng không?” Sehun nói như thể đó là một điều hiển nhiên.

“Đừng lo. Sẽ ổn thôi mà. Chắc chắn đấy.” Jongin vỗ nhẹ vào lưng tôi như đảm bảo trấn an.

Tao mong là bọn mày đúng.

Cuối cùng…

Tiết học cuối kết thúc sớm hơn một chút so với thường ngày và tôi lao ra khỏi lớp mà chẳng thèm tạm biệt mấy thằng bạn của mình. Họ sẽ hiểu thôi, họ biết tôi đã đợi giờ phút này (rất lâu rồi mà) đã lâu lắm rồi.

Tôi chạy vội vàng lên tầng thượng, hy vọng rằng người hâm mộ bí mật của mình cũng sẽ đến sớm. Khi bạn tỏ tình với ai đó, bạn chắc chắc mình sẽ muốn là người đầu tiên đến nơi hẹn gặp… phải không?

Chỉ còn vài bước tới tầng thượng nữa thôi và tôi sẽ gặp người hâm mộ bí mật của mình.

Thịch

Tôi có thể cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh đến nỗi muốn suy tim nhẹ.

Chẳng có gì ở đây cả.

Tôi bước lên bậc cuối cùng và từ từ mở cửa ra tầng thượng. Từ chỗ ấy, tôi nhìn thấy một cô gái đang quay lưng về phía mình. Liệu đó có phải là cô ấy?

Tôi bắt đầu tiến đến chỗ cô gái. Bàn tay tôi ướt mồ hôi và miệng thì đã khô hết cả.Chắc chắn đây là cô ấy rồi? Còn lý do gì để cô ấy ở đây nữa ngoài việc gặp mình?

Tôi cố nói. “Chào.”

Cô gái quay i lại và tôi đã bị sốc khi nhận ra đó là ai.

Baekhee sunbae, sinh viên năm thứ ba được bầu chọn là Ms.Popular của học kì này và đã trúng tuyển vào EMG Entertainment vài tuần trước.

“Baekhee sunbae” Tôi lắp bắp và cô ấy bật cười khúc khích qua đôi môi của mình.

“Chanyeol à, em làm gì ở đây vậy?” Cô hỏi một cách ngây thơ. Tại sao cô ấy lại hỏi thế? Như thể cô ấy thực sự không biết vì sao mình lại ở đây vậy?

“Baekhee sunbae…, em đã không biết chị là người đã gửi  những món quà đó cho em. Em rất lấy làm hãnh diện.” Tôi thật thà, nhìn xuống cúi gằm xuống sàn nhà để giấu đi khuôn mặt đang dần đỏ lên.

“Em đang nói về chuyện gì vậy Chanyeol?” Tôi ngẩng đầu lên để và nhìn thấy sự bối rối trên gương mặt cô.

“Chị không phải… người hâm mộ bí mật của em sao?” Tôi hỏi đầy lo lắng.

“Cái gì? Không, không phải chị. Đây là nơi cậu hẹn gặp à? Chị chỉ lên đây để hít thở chút không khí trong lành thôi.” Cô mỉm cười lúng túng.

Thật là xấu hổ. Tôi chỉ muốn nhảy xuống khỏi tầng thượng vì sự nhục nhã này.

“Chị nghĩ là chị nên đi thôi. Chị không muốn phá đám lúc cô ấy đến. Chúc may mắn.” Cô nháy mắt trước khi tiến tới cửa và rời đi.

Đầu tôi liên tục cằn nhằn. Mày thật ngu xuẩn! Chẳng biết suy nghĩ trước khi nói gì cả. Nhìn xem mày vừa làm cái gì kìa. Mày thật đáng xấu hổ. Rồi chị ấy sẽ nghĩ gì về mày đây?

Tôi rên rỉ và quyết định đi xuống chỗ Sehun và Jongin trước. Tôi cần phải thôi nghĩ về chuyện này trước khi gặp người hâm mộ bí mật của mình.

Khi tôi đang chuẩn bị mở cửa thì bất ngờ, cánh cửa bật ra và một chàng trai xuất hiện.

“Chanyeol ah” Chàng trai lo lắng lên tiếng.

“Baekhyun ah” Tôi gọi.

Đó là Baekhyun, ca sĩ chính trong ban nhạc của trường. Chúng tôi đã gặp nhau ở lễ hội trường, khi tôi chơi thay cho tay guitar của họ. Chúng tôi không thân với nhau nhưng thỉnh thoảng có nói chuyện ở trường, và thậm chí cậu ấy đã từng một lần giúp tôi làm bài tập về nhà.

Không biết cậu ấy đang làm gì ở đây. Bây giờ đã tan trường rồi mà.

“Baekhyun” Tôi lặp lại “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

“Huh?Oh…Uhm” Cậu mân mê chiếc dây đeo ba lô của mình. Trông cậu ấy có vẻ lo lắng. Có thể cậu ấy lên đây để suy nghĩ gì đó.

“Ưm. Có vẻ như cậu đang có điều cần suy nghĩ. Mình nên đi thì hơn, vậy nhé.”

Tôi đang chuẩn bị chạm vào cửa thì cậu ấy bất ngờ nói: “ Mình là người hâm mộ bí mật của cậu.”

Tôi quay lại và nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cậu. Không thể nào. “Cậu nói gì cơ?”

“Mình… Mình là người đã hẹn cậu ra đây.” Cậu ấy thừa nhận mà vẫn không nhìn vào tôi.

“Nhưng… mình nghĩ đó là một cô gái. Nét chữ ấy…chắc chắn phải là của một cô gái.” Tôi nói. Tôi không thể Não tôi vẫn không chấp nhận được sự thật rằng người hâm mộ của tôi lại là một chàng trai.

“Ý cậu là cái này?” Cậu lấy ra một mầu giấy nhắn từ trong cặp của mình vừa đưa nó cho tôi.

“Chanyeol, mình là người hâm mộ bí mật của cậu.”  Nét chữ đẹp đẽ ấy, tất cả đều là của cậu ấy.

“Chanyeol ah.” Cuối cùng, cậu ấy cũng ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Mình thích cậu.”

Trước khi  thậm chí còn chưa có thời gian để suy nghĩ về câu trả lời, tôi phát hiện ra bản thân đã nói ra một điều sẽ khiến tôi hối hận suốt đời. “ Xin lỗi…nhưng mình không rung động theo ‘kiểu’  ấy”

Lúc ấy, tôi đã để cho cái miệng ngu ngốc của mình chiến thắng. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt ánh lên trong đôi mắt cậu trước khi bỏ đi. Tôi thì đứng chết lặng ở đó.

Tôi không thể không buồn thay cho Baekhyun. Cậu ấy là một chàng trai tốt và mọi thứ nhưng… chỉ là tôi không thích con trai. Hoặc chỉ là tôi nghĩ thế.

Chanyeol’s POV

“Mày nói cái gì cơ?”

Tôi phải bịt hết cả tai lại để tránh cơn thịnh nộ dữ dội của Jongin.

Sau sự việc xảy ra ở tầng thượng, tôi nhanh chóng gọi Jongin và Sehun đến nơi ẩn náu-cộng-tụ tập thường ngày của chúng tôi và kể hết mọi chuyện với họ: chuyện tôi đã nhận nhầm Baekhee-sunbae là người hâm mộ bí mật của mình như thế nào, chuyện Baekhyun đã thừa nhận cậu là người ấy ra sao… và cả câu trả lời phũ phàng của tôi trước lời bày tỏ của cậu ấy.

Tôi biết mình đã thật độc ác khi làm thế với cậu ấy, nhưng chuyện xảy ra thật quá đường đột. Tôi chưa bao giờ trông mong người hâm mộ bí mật của mình là một chàng trai và cũng chẳng thể nào ngờ được cậu ấy lại nghĩ về tôi như vậy. Chúng tôi không thân thiết nhưng cảm thấy thoải mái với nhau, chúng tôi mỉm cười mỗi khi đi qua nhau, tán chuyện mỗi khi cả hai cảm thấy thích, thậm chí đến mức đã ôm nhau theo kiểu con trai khi hoàn thành màn biểu diễn ở lễ hội trường. Tôi thực sự không bao giờ nghĩ rằng cậu ấy lại cảm thấy như vậy.

“Chanyeol ah. Mày thật là một thằng ngốc, một khốn máu lạnh, mày có biết không hả?” Jongin tiếp tục đứng trước mặt tôi trách móc.

“Jongin ah. Bình tĩnh. Bình tĩnh. Cho nó cơ hội để giải thích xem nào.” Sehun nói, cố gắng kéo Jongin trở lại chỗ ngồi của mình.

“Cảm ơn” Tôi thở dài. “Uhmm… Đó là tất cả những gì đã xảy ra, được chứ? Tao đã buột miệng nói ra những lời sai lầm ấy, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, câu trả lời của tao cũng sẽ vẫn như vậy. Tao thấy buồn thay cho cậu ấy, nhưng tao thực sự… không đời nào thích cậu ấy theo kiểu đó được.”

“Mày biết không. Nếu mày không biết người hâm mộ bí mật của mình là một chàng trai thì có lẽ bây giờ mày sẽ vẫn còn tiếp tục thao thao bất tuyệt rằng người ấy ngọt ngào như thế nào.” Sehun chỉ ra vấn đề.

“Tao biết. Tao biết. Thế nhưng…tao thực sự không có cách nào thích cậu ấy được. Tao không phải gay.” Tôi cãi.

“Không quan trọng chuyện người hâm mộ bí mật của mày là con trai hay con gái, vấn đề ở đây là mày đã thích cậu ta. Mày đã không ngừng kể về người hâm mộ bí mật của mình kể từ khi mày nhận được cái kẹo lollipop đó.” Jongin lại tiếp tục với ‘bài ca’ của mình.

“Tao không biết… Chúng mày để tao nghĩ về chuyện này đã,được chứ. Mọi chuyện quá bất ngờ với tao. Bây giờ tao chẳng thể nghĩ thông[*] nổi nữa.” Tôi dựa đầu vào tay.

“Tùy mày thôi. Bọn tao đi trước, sau đó nếu chuyện này vẫn làm mày đau đầu thì gọi cho bọn tao.” Sehun vỗ nhẹ vào lưng tôi trước khi kéo Jongin về nhà.

Về tới nhà, tôi nhanh chóng vứt đồ đạc cạnh giường rồi nằm nghỉ trên đó, chẳng buồn cả thay quần áo. Tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ về Baekhyun. Tôi nghĩ xem mình sẽ phản ứng như thế nào khi gặp lại cậu ấy đây. Trường học không lấy làm rộng lắm và dĩ nhiên chúng tôi sẽ thường xuyên chạm mặt nhau. Rồi tôi lại nghĩ giờ này Baekhyun đang buồn biết bao nhiêu. Tôi thấy có lỗi vì đã nói lời đó với cậu ấy và vì đã không cho cậu ấy thời gian để bày tỏ hết. Baekhyun là một chàng trai tốt. Cậu đã giúp tôi cảm thấy thoải mái với ban nhạc của mình và động viên mỗi lần tôi mắc lỗi trong khi luyện tập. Nghĩ đến đây, cậu ấy quả thực rất tuyệt. Giọng hát của cậu hẳn là giọng hát mạnh mẽ nhất tôi từng được nghe trên sân khấu. Cậu có thể mê hoặc bất kì ai bằng giọng hát tuyệt vời của mình và tôi cũng đã phần nào bị hấp dẫn bởi nó. Cậu ấy trông không tồi chút nào mà thực sự rất đẹp trai là đằng khác. Những đường kẻ mắt khiến cho đôi mắt cậu có chút dữ dằn, nhưng nếu không có những đường kẻ ấy, chúng mới ngây thơ làm sao. Đôi mắt ấy có thể kéo bạn vào trong sự mê hoặc của cậu ấy. Và nó…

“Chanyeol ah! Mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Mày không thích cậu ta.” Tôi tự nói với mình.

Tôi ngừng nghĩ về Baekhyun và cố gắng ngủ. Nhưng mỗi khi tôi nhắm mắt lại, sự đau thương trên gương mặt cậu ấy lại quấy rầy tôi. Sao mình có thể nỡ làm tổn thương một chàng trai như cậu ấy?

Đã gần một tuần kể từ hôm ấy, kí ức về ánh mắt đau thương của Baekhyun ám ảnh tôi mỗi đêm. May mắn thay, chúng tôi vẫn chưa chạm mặt nhau vậy nên tôi vẫn còn thời gian để nghĩ xem mình sẽ nói gì khi gặp cậu ấy.

Đang đứng ở tủ đựng đồ để lấy sách, tôi chợt bắt gặp ánh mắt đã theo mình vào mỗi giấc ngủ. Cậu đứng cách chỗ tôi vài ngăn tủ và trò chuyện với Jongdae – người bạn cùng nhóm nhạc của mình, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của tôi. Đầu tôi tối đặc lại vào giây phút tôi nhìn thấy cậu ấy và rồi, một cách chậm rãi, tôi tiến lại chỗ cậu. Baekhyun sững lại khi thấy tôi tới gần và Jongdae quay đầu lại nhìn xem kẻ Baekhyun đang nhìn chằm chằm là ai.

“Oh Chanyeol! Lâu rồi không gặp cậu. Cậu khỏe chứ?” Jongdae mỉm cười vui vẻ. Hẳn cậu ta không biết gì về chuyện xảy ra giữa Baekhyun và tôi.

“Hey Jongdae. Mình nhớ ban nhạc của các cậu quá.” Tôi nở nụ cười ngây ngốc như thường lệ và quay sang Baekhyun. “Hey”

“Jongdae, bọn mình sẽ bị trễ tiết mất. Đi thôi.” Baekhyun kéo áo Jongdae.

“Được rồi, được rồi. Gặp lại cậu sau nhé Chanyeol. Mình sẽ báo với cậu nếu tụi mình lại cần một chân thay thế nữa.” Jongdae vẫy tay chào trong khi bị Baekhyun lôi đi.

Tôi cảm thấy khó chịu trước những cử chỉ lạnh nhạt của Baekhyun dành cho mình. Tôi không quen với việc bị cậu né tránh. Cậu ấy là một người sôi nổi, người sẽ làm cho bạn cười vang khi bạn buồn, người khiến bạn mỉm cười khi bạn đang suy sụp, người giúp bạn cảm thấy thoải mái khi bạn lung túng. Nhưng giờ đây, cậu ấy lại là người làm cho tôi buồn, chán nản và khó xử. Tôi thở dài và quay lại khi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.??

Tôi vội vàng quay trở lại tủ đựng đổ của mình lấy một mẩu giấy và viết:”Mình xin lỗi” rồi khẩn trương đi đến tủ của Baekhyun nhét nó vào.

Kết thúc giờ học, tôi hí hửng bước đến tủ đựng đồ của mình. Một lần nữa, Baekhyun lại đứng trước ngăn tủ của mình để cất sách. Tôi nấp sau dãy tủ để rình xem phản ứng của Baekhyun nhưng rồi phải hối hận vì việc đó. Trái tim tôi vỡ tan thành ngàn mảnh khi thấy cậu vò mẩu giấy không thương tiếc rồi vứt nó vào thùng rác gần nhất. Tôi cảm thấy nước mắt mình như trực trào ra nhưng tôi đã kìm nén nó lại. Đó là lỗi của tôi khi đã khiến cậu ấy trở nên như vậy. Tôi đáng bị thế. Nhưng ở sâu thẳm trái tim mình, tôi ước gì cậu đã mỉm cười.

Về đến nhà, tôi đã quá chán nản để có thể nhét một cái gì đó vào bụng và chẳng buồn ra khỏi phòng. Tôi ngây người nhìn chằm chằm lên trần nhà, tâm trí một lần nữa lại trần ngập hình ảnh của Baekhyun: nụ cười thiên thần ấy, đôi mắt sáng long lanh ấy, giọng nói đầy mê hoặc ấy…tất cả mọi thứ về cậu. Lúc ấy có cái gì đó kích hoạt đầu tôi, giống như một câu đố cuối cùng cũng được giải.

“Mình yêu Baekhyun mất rồi” Tôi tự nói với mình.

“Mình thực sự đã yêu Baekhyun mất rồi.” Giờ đây, tôi đứng hẳn lên và tự hét vào mặt mình. Cảm giác yêu thương tràn ngập khắp các mạch máu khiến tôi kích động.

Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho Sehun và Jongin triệu tập một cuộc họp. Tôi cần Baekhyun, nhưng trước đó, tôi cần có một kế hoạch.

“Vậy…cuối cùng mày cũng bắt đầu tự mình ra tay rồi hả?” Jongin chế giễu, nụ cười ma mãnh hiện trên khuôn mặt cậu ta.

“Rồi rồi. Tao biết mày đang chuẩn bị nói gì. Tao là một thằng ngu, là một con lừa. Gì cũng được, tao nhận hết.” Tôi nói.

Sehun cười và mở quyển vở của mình ra. “Thế… kế hoạch là thế nào?”

“Chưa có kế hoạch gì cả… Đó là lý do tao gọi bọn mày ra đây.” Tôi cười ngượng.

“Hmm…Nếu mày định lên kế hoạch thì nó nhất định phải thực sự ổn đấy. Tỏ tình với một người sau khi đã từ chối họ không phải một chuyện dễ dàng đâu.” Sehun nhắc nhở.

“Tao biết. Đó là lý do tại sao tao gọi chúng mày, phải không? Ba cái đầu tốt hơn một cái mà.”

“Mày ít nhất đã phải có ý gì trong đầu rồi chứ? Ví dụ như lời tỏ tình nào sẽ lấy lại được trái tim cậu ta.” Jongin hỏi một cách nghiêm túc.

“Uhm… Tao đã nghĩ về chuyện đó.” Tôi ngập ngừng

“Nói ra đi. Chúng ta không có cả ngày đâu.” Jongin trở nên mất kiên nhẫn…như thường ngày.

“Tao đã nghĩ đến việc sẽ hát tặng cậu ấy…cùng với ban nhạc của cậu.”

“Đó là dự định của mày?” Jongin ngây mặt ra.

“Uhm. Tao xin lỗi đã đề ra một ý tưởng ngu xuẩn.” Tôi liếc nhìn cậu ta.

“Thật tình tao nghĩ đó là một ý hay. Chỉ cần sáng tạo thêm một chút thôi.” Sehun cười trấn an.

“Gì cơ? Đấy mà là một ý hay á? Mày phải làm một tấm biểu ngữ lớn ghi rằng “Mình xin lỗi” và treo nó ngoài trường cho mọi người cùng thấy.” Jongin phản đối.

“Thực sự, đó mới là một ý kiến tồi. Quá nhục! Mày là một quân sư giỏi, Jongin, nhưng nghiêm túc mà nói thì không phải tuyệt nhất khi lên ý tưởng.” Sehun khúc khích cười và tôi cũng cười theo cậu ta, khiến cho mặt Jongin hơi đỏ lên.

“Được thôi. Thế chúng mày sẽ làm gì với ý tưởng đó?” Cuối cùng, Jongin đã phải đầu hàng.

Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi chuẩn bị cho kế hoạch tạo sự bất ngờ. Tôi đã nói với các thành viên trong ban nhạc của Baekhyun về chuyện này và họ rất sẵn lòng giúp đỡ, mặc dù bọn họ đã rất sốc khi biết về chuyện của chúng tôi. Ban nhạc, theo như kế hoạch, đã nói với Baekhyun rằng họ muốn chơi lại bản đã biểu diễn ở lễ hội trường và thật may mắn, cậu ấy đã đồng ý. Họ báo cho Baekhyun ngày giờ biểu diễn và rằng cả nhóm không cần luyện tập cho đến trước hôm biểu diễn một ngày. Trong khi Baekhyun nghĩ mọi người đều tự tập lấy thì thực ra tất cả bọn họ đều đến nhà tôi để luyện tập. Suốt cả một tuần, chúng tôi đều tập đến tận khuya để chắc chắn rằng màn trình diễn sẽ hoàn hảo.

Và bây giờ, vào một ngày thứ bảy, tất cả các học sinh đều tụ hợp lại ở trường để xem chúng tôi diễn. Lúc đó là 3 giờ chiều, thời điểm mà Baekhyun sẽ đến nơi. Sân khấu đã được sắp đặt và chúng tôi sẵn sàng chờ sự xuất hiện của cậu. Lúc chúng tôi nhìn thấy Sehun chạy nhanh về phía cả bọn thì cũng chính là lúc thời cơ đến.

Tôi hít thở thật sâu và chờ Baekhyun bước vào tầm nhìn. Khi cậu ấy đã lọt vào tằm ngắm của tôi, cả ban nhạc bắt đầu chơi và tôi cầm lấy chiêc mic thật chặt.

Lần đầu anh gặp em, thật sao khác biệt

Baekhyun như bị đóng băng còn tôi thì mỉm cười đắc thắng.

Anh muốn nói chuyện với em

Mỗi khi em cười, anh như có thêm những khám phá

Giờ mỗi khi anh nhìn thấy em, trái tim này thật khác thường

Tất cả thời gian như chỉ dành để cười đùa cũng em

Cứ vương lại từ đêm thâu kéo dài đến tận ngày sau

Khi anh chờ em

Sehun chạy về phìa Baekhyun và kéo cậu ấy ra khỏi trạng thái ‘thừ người’ của mình. Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi với cái miệng há hốc ra và vấp ngã khi được kéo lên phía trước.

Anh phải làm gì đây?

Những chuyện này trước nay anh chẳng giỏi

Những cảm xúc chẳng thể ngăn cản cùng trái tim đổi khác

Và cứ mãi trào dâng không thôi.

Tôi bước xuống sân khấu để lấy cái hộp mình đã chuẩn bị từ chỗ Jongin trước khi đi được nửa quãng đường đến chỗ cậu. Khi tôi tiến lại gần hơn, mắt Baekhyun mở to. Biểu hiện trong đôi mắt cậy ấy là một sự kết hợp hoàn hảo giữa ngạc nhiên và hoang mang. Để giúp cậu ấy dễ hiểu hơn, tôi đưa chiếc hộp cho cậu và cậu từ từ mở nó ra. Cậu ấy đã không thể giữ cho mình khỏi há hốc miệng khi nhìn thấy những gì bên trong.

Khi không có em ở bên, bỗng sao cảm thấy thật đau

Anh muốn thổ lộ tình cảm của mình

Tất cả những mẩu giấy nhắn cậu gửi cho tôi từ ngày đầu tiên đều nằm trong chiếc hộp. Cậu ấy đọc từng mẩu giấy một rồi mỉm cười.

Khi khép bờ mi, anh lại khắc họa hình ảnh em

Mỗi nhịp thở, em như đến gần hơn

Tất cả tình yêu của anh sẽ luôn dành để cười đùa cùng em

Cứ vương lại từ đêm thâu cho tới ngày sáng

Khi anh chờ em

Tất cả giấy gói quà và vỏ kẹo tôi có được từ cậu đều có ở trong hộp. Cậu ấy nhìn tôi đầy hoang, có lẽ đang tự hỏi tại sao tôi lại giữ lại tất cả những thứ này trong như chúng đều đã là rác. Tôi chỉ mỉm cười đáp lại và tiếp tục hát.

Anh phải làm gì đây?

Những chuyện này trước nay anh chẳng giỏi

Những cảm xúc chẳng thể ngăn cản cùng trái tim đổi khác

Và cứ mãi trào dâng không thôi.

Cuối cùng là mẩu giấy tôi nhét vào tủ đựng đồ của cậu. Nó vẫn nhàu nát như khi Baekhyun vò nó và Baekhyun biết đó chình là mẩu giấy ban đầu tôi đã đưa.

“Tại sao cậu lại có nó?” Baekhyun hỏi, giọng nói như vỡ òa.

Tôi không trả lời, chỉ đặt tay lên má cậu trong khi vẫn tiếp tục hát.

Em thật xinh đẹp, anh cứ cố níu giữ nhưng

Màn đêm dần buông và nỗi cô đơn lại dâng đầy

Những giọt nước mắt bỗng chốc trào ra khỏi đôi mắt cậu. Cậu ấy định mở miệng nó gì đó nhưng chẳng lời nào được phát ra. Thay vào đó, cậu chạm vào sau gáy tôi và kéo tôi lại gần. Tôi đã vô tình làm rơi mic vì bị sốc khi đôi môi cậu ấy đã nuôt gọn lấy môi mình. Những tiếng cổ vũ và cả trêu chọc ồ lên khắp nơi khi hai đứa hôn nhau nhưng chúng tôi chẳng hề bận tâm bởi đó là một khoảnh khắc quý giá. Giây phút ấy, chúng tôi đã đáp lại được những tình cảm của nhau.

———

Hiện giờ chúng tôi đang ở nhà tôi và hai thằng bạn thằng bạn thân của tôi cùng ban nhạc, tất cả đều đang đùa nghịch và trò chuyện trong phòng khách, trong khi tôi và Baekhyun ở trong bếp. Baekhyun đề nghị được nấu cho mọi người ăn sau công việc vất vả mà họ đã làm.

“Chanyeol ah” Cậu gọi trong khi đang thái nhỏ hành tây.

“Hmm” Tôi đứng dậy đến bên cạnh cậu.

“Điều gì đã làm cậu nghĩ lại vậy?” Cậu hỏi, vẫn không ngừng công việc của mình.

“Chẳng gì cả.” Tôi đáp lại một cách đơn giản, nghiêng mặt sát lại gần mặt cậu.

“’Chẳng gì cả’ của cậu là sao?” Cậu chỉ nghiêng đầu rồi lại quay trở lại với cái thớt.

“Chẳng có gì làm thay đổi suy nghĩ của mình cả. Mình đã yêu cậu từ trước khi cậu bày tỏ với mình.” Tôi thì thầm vào tai cậu, khiến cậu run nhẹ lên.

“Dừng lại. Cậu đứng sát tớ quá.” Cậu đẩy nhẹ tôi ra.

“Cái gì?” Tôi cười khúc khích.

Tôi gỡ con dao ra khỏi tay Baekhyun và xoay người cậu lại đối mặt với mình.

“Mình xin lỗi vì đã từ chối cậu trước đây. Mình đã quá ngạc nhiên khi biết người hâm mộ bí mật của mình là một chàng trai. Mình suy cho cùng vẫn không phải một thằng đồng tính.” Tôi nghiêm túc nói.

“Nhưng…nếu cậu không phải là gay thì t…” Tôi cắt ngang lời cậu bằng câu nói của mình.

“Trước đây mình không phải là gay, bây giờ… mình vẫn là một chàng trai, mình vẫn thích các cô gái.” Miêng cậu ấy lại một lần nữa méo xệch đi.

“Nhưng mà…mình thích cậu hơn mọi cô gái trên thế giới này.” Tôi nở nụ cười ngốc nghếch đặc trưng.

Cậu lại rơi nước mắt một lần nữa rồi lại lau chúng đi trước khi bật cười khúc khích

“Hãy bỏ ngay cái nụ cười ngây ngốc ấy ra khỏi mặt cậu đi. Nó thật quá ngố.” “Dẹp ngay cái nụ cười ngây ngốc trên mặt cậu đi. Nhìn ngố quá.” Cậu trêu chọc.

“Mình biết cậu yêu nụ cười ngốc nghếch của mình mà.” Tôi tặng cho cậu ấy một nụ cười siêu ngốc mà cậu chẳng thế nào tưởng tượng ra nổi.

“Mình yêu cậu” Cậu nói trước khi véo cho tôi một cái thật đau.

“Ây da…Đau mà…”

Không để tôi kịp nói hết câu, cậu lại kéo tôi vào một nụ hôn khác. Tôi mỉm cười trước khi đáp lại và kéo cậu vào gần hơn. Nụ hôn sẽ sâu hơn nếu đám bạn không đột nhiên vào quấy rầy không gian riêng tư của chúng tôi.

“Tôi nghĩ cậu ấy nên gọi người mang đồ ăn tới cho rồi.” Jongin cười lớn, khiến cả đám còn lại cũng cười ồ lên.

“Im đi, đồ ngốc.” Tôi rít lên.

“Gì cũng được.” Cậu ta nói trước khi mở cửa trở về phòng khách cùng những người còn lại.

Tôi quay lại nhìn Baekhyun và trái tim chợt lỡ một nhịp. Trước mặt tôi kia là Baekhyun, người tôi đã chờ cả ngày để được gặp. Đôi mắt mở to ngây thơ của Baekhyun đang nhìn chằm chằm vào tôi và một nụ cười đẹp đến nghẹt thở nở trên gương mặt cậu.

“Baekhyun ah”

“Hmm”

“Mình yêu cậu, người hâm mộ bí mật của mình ạ.”

END

( * ) tác giả chơi chữ think straight, vừa có nghĩa là nghĩ thông, vừa có nghĩa là nghĩ như một người có giới tính bình thường. Sehun đáp lại theo nghĩa thứ hai, ý nói cũng phù hợp với tình huống hiện giờ của Chanyeol vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro