Chap 1 :MỚ HỖN ĐỘN MÀ MARK GÂY RA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Trans-Fic] Just Because
Tác giả:Chengels888

Dịch Fic: ~Olly

Link fic gốc >> http://bit.ly/12GQpnd

Chap 1: Mớ hỗn độn mà Mark gây ra

Tại sao anh  lại có những cảm xúc như vậy? Tại sao anh  lại không ngừng suy nghĩ về cậu ấy? Tại sao anh  không thể ngăn mình ngừng nhìn chằm chằm vào cậu ấy? Đây là tất cả câu hỏi đặt ra trong đầu Mark Tuan ước gì anh có thể tìm thấy câu trả lời cho bản thân mình.

Mark thở dài và liếc nhìn Park Jin Young, họ đang ngồi cạnh nhau trong xe trên đường về nhà, đầu Jin Young đang dựa vào  cửa kính xe và đôi mắt cậu ấy nhắm lại. Quần áo cậu ấy ướt đẫm mồ hôi, tưởng chừng khi nhìn vào người ta  sẽ nghĩ rằng chắc hẳn người cậu ấy bây giờ đang có mùi, nhưng không,Mark ngửi thấy mùi hương tuyệt vời, mồ hôi của cậu ấy nên được đóng chai và đem theo bên mình như nước hoa vậy, mùi hương thật sự tuyệt, ít nhất cũng tuyệt đối với Mark. Chiếc xe bỗng chạy với vận tốc lớn và Jinyoung nhăn mặt khi đầu bị đập mạnh vào ô kính cửa xe, cậu mở mắt ra và nhìn Mark, Mark giật mình và nhanh chóng quay mặt đi. Mark có thể cảm thấy đôi mắt Jin Young nhìn mình, cậu ấy có thể biết rằng Mark đã nhìn chằm chằm vào cậu ấy..

"Hyung..." Jinyoung bắt đầu nói nhưng sau đó Yugyeom hân hoan nói từ ghế sau, "Chúng ta đã tới nhà rồi !!!" và Jinyoung  bị cắt lời. Mark chạy ra khỏi xe và cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi mà anh không phải nghe phần còn lại những điều Jin Young sắp nói. Anh mong muốn mọi thứ  trở lại bình thường, anh muốn ngày hôm đó hai tuần trước đây chưa bao giờ xảy ra ...

HAI TUẦN TRƯỚC ...

Mark gõ cửa phòng Jin Young,

"Vào đi." Jin Young trả lời từ bên trong phòng.

"Anh có thể sử dụng phòng tắm của em được không? Anh cần phải đánh răng , nhưng Jackson đang sử dụng phòng tắm rồi…"

"Vâng, tất nhiên, em  sẽ đánh răng cùng anh "

Hai người họ đánh răng trong im lặng, đó không phải là sự im lặng  ngại ngùng khó xử mà chỉ là một loại im lặng cực kì thoải mái, đây là điều hiếm hoi có thể tìm thấy đối với người khác. Mark rửa miệng của mình và đã định đi ra thì Jinyoung ngăn  lại, cậu ấy  hỏi: "Anh không rửa mặt àh?"

Mark mỉm cười, trả lời trung thực, anh  thường  bỏ qua phần rửa mặt  vì  lười, nhưng anh biết điều đó không tốt cho da của mình, với khuôn mặt không có bất kỳ cái mụn nào và hoàn hảo không tì vết thế kia, Jinyoung đã bị sốc khi nghe anh nói vậy.

"Đến đây, em sẽ rửa mặt cho anh" Jinyoung nói. Cậu ấy chìa tay ra và Mark không có lựa chọn nào khác nên đành  chấp nhận.

Tay Jin Young mềm mại và ấm áp , cậu ấy mát xa lên da mặt của Mark. Mark nhắm mắt lại và cảm thấy hơi thở nóng  từ Jin Young phả vào khuôn mặt  mình. Và đột nhiên anh nhận ra rằng không thể tin được mình có thể gần với cậu ấy như thế. Trái tim của Mark đang đập nhanh hơn bình thường, anh đã cảm thấy kỳ lạ vào tối nay. Họ cũng đã làm cho Jackson phá tanh bành  nhà vệ sinh trong phòng tắm.

Jinyoung lau mặt cho Mark và nói: "Xong rồi, đến lượt của anh, anh rửa mặt cho em đi."

Mark nuốt nước bọt, "Ok ..." Tại sao anh lại cảm thấy rất lo lắng thế này? Đó là Jin Young, người anh quan tâm và bây giờ anh lại có thể chạm vào cậu ấy ư? Anh được làm điều đó sao.

Mark không thể không thấy sự dễ thương đáng yêu của Jinyoung ; mắt nhắm chặt, Mark rửa sạch xà phòng.

"Ahhhhh Mark! Cẩn thận kìa!" Jinyoung hét lên, hình như rất nhiều nước đã rơi vào áo sơ mi của cậu ấy. Mark đã rất cẩu thả ,cố gắng rửa mặt Jin Young, nhưng đầu thì vẫn còn đang suy nghĩ về sự dễ thương của cậu ấy, anh đã gây thêm một mớ hỗn độn nữa rồi.

"Xin lỗi em!" Mark nhanh chóng cầm lấy một chiếc khăn và lau áo cho Jin Young và sau đó anh nhận ra Jinyoung đang nhìn anh và Mark không biết đó là ánh sáng phòng tắm hay là gì nữa, nhưng mắt cậu ấy lấp lánh. Mark nuốt nước bọt và mặt anh đỏ tựa như củ cải đỏ  vậy và sau đó anh bị rơi vào tia lửa điện , anh không tưởng tưởng ra mình đã làm gì. Anh kéo khuôn mặt Jin Young lại gần mình và hôn cậu ấy. Đó là một điều tuyệt vời, nụ hôn dịu dàng chỉ kéo dài  một vài giây ngắn ngủi, cho đến khi Mark nhận ra những gì anh đang làm và lùi  trở lại phía sau. Jinyoung mắt mở to vì sốc và miệng của cậu ấy há hốc.

"Tại sao ... tại sao anh làm điều đó hả Mark?" Jinyoung hỏi một cách rụt rè.

Mark nhìn chằm chằm vào Jinyoung trong vài giây, tâm trí của anh bây giờ trống rỗng. Anh có thể nói điều gì bây giờ chứ? Mark  thậm chí không biết tại sao mình lại đã có thể làm điều đó ...

Những gì Mark có thể nói bây giờ là: "Chỉ vì ..." và anh đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm và trở về phòng của mình. Lúc  anh về tới phòng  mình, anh đã có thể thở và trái tim anh đập thình thịch như thể  chạy marathon vậy.

Jackson đã trở ra từ phòng tắm và rên rỉ trên giường của mình, "ngớ ngẩn..."

Uh, Mark nghĩ, đó là tất cả , thật ngớ ngẩn . Anh nhắm mắt lại và cầu cho mình chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt để không phải phải suy nghĩ gì nữa.

QUAY VỀ HIỆN TẠI…

Bởi vậy, đó là những gì đã xảy ra cách đây hai tuần và kể từ đó Mark đã né tránh Jinyoung như bệnh dịch hạch. Anh thậm chí không nhìn vào Jinyoung và Jinyoung đối với anh bây giờ là một mớ hỗn độn lẫn lộn. Nhưng Mark đã mệt mỏi với tất cả. Anh mệt mỏi vì cảm thấy khổ sở và lo lắng vì anh đã cư xử với Jinyoung bằng cách đó. Mark không còn cố gắng chạm vào Jinyoung như: nắm tay, ôm, hôn vào má cậu ấy, đó là tất cả mọi thứ anh đã từng làm với Jinyoung nhưng không thể mang lại được gì cho anh,  anh thực sự không biết phải làm sao nữa. Và anh biết Jinyoung cảm thấy bị tổn thương về điều đó, bạn có thể nhìn thấy đôi mắt của cậu ấy nhòa dần như thể có thể khóc bất cứ khi nào cậu  chạm vào Mark và Mark bị đẩy ra. Thêm vào nỗi thất vọng ấy của Mark, là một ngày khủng khiếp, anh đã không tiếp đất an toàn nhiều lần  trong một live show khi thực hiện thủ thuật võ đạo.

Mark ngay lập tức vội vã trở về phòng của mình khi họ về đến ký túc xá . Anh đã nhảy lên giường của mình và  chỉ ngồi đó, kiệt sức. Jackson bước vào ngay sau đó và ngồi trên giường của Mark.

"Anh ổn chứ?" Cậu ấy hỏi Mark. Vì câu hỏi đó nên  bao nhiêu cảm xúc Mark dấu kín bỗng chốc bộc lộ hết. Tất cả cảm xúc của anh tuôn trào ra và anh khóc, thở hổn hển vào chăn của mình. Jackson nằm bên cạnh anh và ôm anh (lần đầu tiên trong cuộc đời mình).Anh không bao giờ khóc, ít nhất là với trí nhớ của Jackson. Và khi nghe thấy tiếng nấc của người bạn tốt của mình, Mark gần như đã làm Jackson cũng muốn khóc theo.

"Anh đang khóc vì mọi thứ cứ rối tung lên tối nay đúng không?" Jackson hỏi nhẹ nhàng, cố gắng để hiểu những gì đang xảy ra. Mark lắc đầu bảo không có.

"Anh khóc chỉ bởi vì anh yêu một người đến phát ốm, lại còn phải che dấu tình cảm này nữa, anh thật sự sợ tất cả mọi người biết về nó." Mark cho Jackson biết như vậy, hơi thở của Mark bây giờ thật sự thảm hại và anh ấy dụi mắt vào con Nemo nhồi bông của mình.

Jackson ngay lập tức buông Mark ra và hắng giọng nói:

"Mark, em thích anh, đó là tất cả nhưng em chỉ xem anh như một người bạn  thôi, em không làm như anh đã làm được, nhưng em luôn đánh giá cao tình cảm của anh ..."

Mark  ném con thú nhồi bông của mình vào Jackson và hét lên "Đồ ngốc! Đó không phải là em!"

"Ohhhh, thật sự không phải sao?" Jackson hỏi nghiêm túc, nhíu mày và gãi đầu.

Mark cười và nấc lên cùng một lúc, anh vẫn đang cố gắng để kiểm soát những giọt nước mắt của mình. Anh nuốt nước bọt và nhìn Jackson,

"Đó là Jinyoung" Anh thở dài.

"Không có gì ngạc nhiên cả, mọi người đã nói rằng dạo gần đây anh hành động rất  kỳ lạ. Nhưng điều này là tuyệt vời mà Mark! Tại sao anh lại buồn và thất vọng về nó chứ ?! Em nghĩ rằng anh và Jinyoung sẽ là  một cặp dễ thương và không phải là mọi người  sẽ đồng ý với em về điều này sao. "

"Jinyoung không cảm thấy như vậy về anh đâu ...", Mark bắt đầu nhưng bị cắt ngang bởi tiếng  cười của Jackson.

"Anh đang đùa với em đấy àh? !! Có một người đàn ông yêu cậu ấy như vậy! Anh có nghĩ rằng cậu ấy sẽ làm tất cả skinship với anh ko?! Jackson đã hét lên vào tai Mark và Mark đã nhận thấy sự tức giận từ Jackson.

"Cậu ấy skinship với tất cả mọi người! Điều đó có nghĩa là không có gì với anh hết!" Mark hét lên.

"Ừ, nhưng cậu ấy đâu có  hôn ai khác đâu." Jackson nói nhẹ nhàng, thay đổi tâm trạng.

"Uh, anh đoán chúng ta sẽ không bao giờ biết được, mà thôi vì anh sẽ không bao giờ nói với Jin Young...", Mark bắt đầu nói thì đột nhiên có một tiếng gõ cửa phòng họ. Mark đưa mắt nhìn Jackson sợ hãi, cầu mong không có ai  nghe câu chuyện của chúng ta.

Jackson đứng lên và chạy ra mở cửa. Cậu ấy mở cửa và Mark ngạc nhiên vì đó không ai khác  chính là Park Jin Young.

"Ohhhh heyyyy Jinyoungggg." Jackson nói như vậy và đoán rằng Mark đang nhìn chằm chằm vào lưng cậu ấy và ước gì cậu ấy biến mất.

Jinyoung nhìn chằm chằm Jackson và được mời vào phòng. "Không ..." Mark đã cố gắng để nói, nhưng tiếng của Jackson "Vào đi!" .

Jinyoung đã thấy Mark khóc và chạy vào giường, nắm  thật chặt tay anh

"Mark! Anh sao vậy ? anh vẫn ổn chứ ?" Trái tim của Mark bắt đầu nhảy loạn nhịp, anh cảm thấy như anh sẽ bị bệnh thật mất và lần này anh đã cố gắng kiềm chế để không xảy ra bất cứ lỗi lầm nào nữa. Mark  cố gắng  buông tay ra nhưng Jinyoung nắm rất chặt bàn tay của anh, cậu ấy nhìn Mark, ánh mắt chắc nịch rằng Mark sẽ không dễ dàng buông tay ra vào lúc này đâu.

"Àh ừm, anhấy khóc vì nhớ gia đình của mình thôi." Jackson đã cố gắng để giúp Mark, nhưng cậu ấy không thể  vì anh ấy cứ ra hiệu đằng sau lưng Jinyoung.

"Aww, nó ổn thôi Mark à" Jinyoung nói và kéo Mark lại gần ôm anh.

"Ôi không ..."  Mark nghĩ. "Cậu ấy sẽ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch mất và cậu ấy sẽ thấy mình đang đỏ mặt nữa, cậu ấy sẽ chú ý mất thôi ..."

Mark đẩy Jinyoung ra khỏi anh. Jinyoung sững người, cậu ấy cảm thấy hoàn toàn bị xúc phạm và tổn thương vì điều này.

"Dừng ngay lại việc sáp vào người khác này đi Jinyoung! Và lí do tại sao anh khóc cũng không phải việc của em!" Mark hét vào mặt Jin Young.

Bây giờ đến lượt Jin Young hét lên.

"Cái quái gì đang xảy ra với anh vậy hả ?! Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế ?! Tôi đã làm gì để anh nói như vậy chứ ?!"

Jin Young  khóc giữa tiếng la hét của mình. Jackson đã đi đi lại lại phía sau họ cố gắng tìm ra cái gì để làm và không nghỉ ra nên cậu ấy  chạy ra khỏi phòng.

Mark không nói gì và để cho Jinyoung hét vào mặt anh, anh nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, anh chỉ muốn mình tan ra và biến mất  khỏi đây.

"Tốt thôi Mark, tôi biết tôi phải làm như thế nào rồi. Nếu anh ghét tôi thì tôi cũng sẽ ghét anh. Tôi sẽ không thử cố gắng với anh nữa." Jinyoung xông ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa lại phía sau.

"Làm thế nào anh có thể ghét em chứ Jin Young ..." Mark nói nhẹ nhàng sau khi cánh cửa đóng kín.

Mark thở dài và nằm xuống một lần nữa trùm kín chăn lên khuôn mặt của mình. Nó làm cậu ấy khó thở nhưng Mark không quan tâm, Anh hy vọng mình có thể ngộp thở cho rồi. Anh cảm thấy mình thật tệ hại vì đã làm cho Jinyoung khóc. 

-End Chap 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro