5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Được rồi, bắt đầu thôi nào", Nữ rèn nói, đưa cho cả hai người bảng và bút viết. "Ta đã tập hợp một vài câu hỏi phổ biến từ những tín đồ của hai ngươi qua những tài liệu mà Linh Văn tỷ đã vô cùng hào phóng chu cấp cho ta sau khi ta hứa cho tỷ ấy một chiếc tủ chứa thần kì. Vậy—người uống chân dược đầu tiên sẽ trả lời to các câu hỏi, trong lúc đó ta sẽ nói với người còn lại các câu hỏi ngay bây giờ để y có thể viết ra những gì mà bản thân nghĩ người kia sẽ nói."

Khi Nữ rèn thì thầm vào tai y những câu hỏi, Mộ Tình trông khá là tự mãn vì không phải trả lời trước, nhưng thực ra cách sắp xếp này lại rất ổn đối với Phong Tín.

(Hắn sẽ có nhiều thời gian hơn để xem Mộ Tình phản ứng thế nào dưới sự chi phối của chân dược, từ đó mường tượng ra cách y sẽ trả lời.)

Sau khi cau mày nhìn vào bảng và đứng hình đôi chỗ, Mộ Tình vội vàng hoàn thành tất cả các câu trả lời của mình rồi gật đầu với Nữ rèn.

"Tốt lắm, chúng ta sẽ làm nóng với những câu hỏi đơn giản trước," nàng nói và chỉ vào Phong Tín. "Sở thích của ngươi là gì?"

"Tranh đấu, bắn cung, đồ ăn ngon," Phong Tín đáp ngay lập tức, rồi gãi đầu một chút. "Và ta nghĩ—vẫn là tranh đấu?"

Mộ Tình quay một tấm bảng lại và thấy được các từ: Tranh đấu, Bắn cung, Ăn cực nhiều, và Tranh đấu.

Nữ rèn cười rạng rỡ, đánh vào một cái chiêng xuất hiện từ hư không.

"Chính xác! Một khởi đầu tuyệt vời! Câu hỏi tiếp theo sẽ khó hơn một chút: Có vài lời đồn đại nói về việc ngươi có một người vợ và đứa con là quỷ. Ngươi nghĩ sao về những tin đồn đó?"

Phong Tín không ngừng lại (hắn chỉ có một câu trả lời cho câu hỏi này kể từ khi hắn phát hiện ra sự thật), "Những lời đồn là thật. Ý ta là—ta đã yêu nàng từ rất lâu về trước, và bọn ta—đã có với nhau một đứa con. Mọi việc—đã không diễn ra theo cách mà ta hay nàng mong muốn và—gần đây ta mới biết rằng cả hai đều đã biến thành quỷ. Nhưng—ta không hề thấy xấu hổ về họ. Ta muốn thừa nhận họ nếu họ để ta làm thế."

Hắn không chắc rằng Mộ Tình có thể trả lời được câu hỏi đó mặc dù họ đã nói chuyện vào ngày hôm trước, nhưng tấm bảng mà Mộ Tình quay lại viết rằng: Những lời đồn là thật, nhưng hắn không xấu hổ về chúng chút nào và thực sự muốn thừa nhận chúng nếu chúng không bỏ chạy.

Tiếng chiêng lại vang lên, và Nữ rèn vỗ tay.

"Hai ngươi đang làm rất tốt! Giờ thì—xem nào... có ai đặc biệt trong cuộc sống của ngươi không? Có ai mà ngươi để mắt tới không?"

Theo bản năng, hắn muốn nói không. Nhưng thay vào đó, miệng hắn mở ra và tiết lộ, "Có—đại loại như vậy. Ta—rất khó để chú ý đến bất kỳ ai khác khi y ở gần đó. Y—tranh đấu rất giỏi. Và rất đẹp nữa."

(Ôi trời, hắn còn có thể rõ ràng hơn được nữa không?

Hắn đoán hắn nên vui vì chân dược không bắt hắn phải thốt ra tên của Mộ Tình, nhưng Mộ Tình khá là thông minh, rồi y cũng sẽ biết thôi.

Y biết, sau đó y sẽ đấm vào mặt Phong Tín. Một cuộc ẩu đả được khơi mào, và họ sẽ không bao giờ nhận được thanh song kiếm đó cho sinh nhật của Điện hạ.)

Hắn không thể không nhìn trộm Mộ Tình để thử đánh giá phản ứng của y.

Mặt Mộ Tình tối sầm lại như thể hắn đã xúc phạm mẹ y hay gì đó.

(Ôi không.

Dù sao thì—hắn biết cảm xúc của mình thường không được chính xác cho lắm. Đó là lý do tại sao hắn không bao giờ nghe theo chúng. Nhưng đó chỉ là một điểm đáng ngờ. Việc Mộ Tình đang trừng mắt nhìn hắn giống như hắn là một loài sâu bọ nào đó chính là điểm còn lại.)

"Huyền Chân tướng quân, vui lòng?" Nữ rèn nhắc nhở, dường như không để ý đến bất kỳ sự tức giận đáng ghét nào mà Mộ Tình đang tỏa ra.

Mộ Tình tức giận quay bảng ra: Không có ai. Hắn ta và người vợ quỷ của mình đã rời xa nhau. Ngoài ra, chỉ là đôi khi hắn cũng có rất nhiều những "cuộc vui" chóng vánh thôi.

(Chà, điều đó đã được viết trước khi Mộ Tình nghe thấy câu trả lời của hắn.

Nếu y có thể viết lại vào lúc này, y chắc chắn sẽ lên gối và bẻ gãy tấm bảng như ý muốn của chính mình.

Tuy nhiên—ít nhất Mộ Tình không định đánh hắn ngay bây giờ.)

Nữ rèn nhấn vào một loại nút nào đó phát ra âm thanh rè rè khó chịu. "Sai rồi! Nhưng đừng lo, vẫn còn một câu hỏi nữa!"

Phong Tín vươn vai (ít nhất họ phải vượt qua trò chơi này và lấy được thanh song kiếm cho Điện Hạ), "Ta đã sẵn sàng."

"Được rồi. Ngươi nghĩ sao về Huyền Chân tướng quân?" Nữ rèn nói, chỉ về phía vị thần trong câu hỏi, người đang nhìn chằm chằm vào cái bảng của mình như thể y có thể đốt cháy nó bằng mắt vậy.

"Y là người phiền phức nhất mà ta biết. Y chẳng bao giờ chịu nói ra suy nghĩ của bản thân, mưu tính quá nhiều, cứ như mấy phi tần trong chốn hậu cung vậy. Và nếu y còn tiếp tục trợn mắt như thế, chắc chúng sẽ rơi khỏi đầu của y mất," Phong Tín nói ngay lập tức trước khi kịp lấy hơi. "Y cũng—là một trong những võ thần mạnh nhất mà ta từng gặp. Y vô cùng thông minh, vô cùng chăm chỉ, và—sẽ rất tốt nếu là bằng hữu của y."

(Điều này—điều này liệu có thể bù đắp, dù chỉ một chút cho những lời hắn từng nói trước đây?

Có lẽ Mộ Tình sẽ bớt bực mình hơn một chút?)

Hắn liếc qua phía Mộ Tình. Y chỉ đang nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt mở to và bối rối.

(Đó—

Không hẳn là những gì hắn mong đợi.

Chắc chắn Mộ Tình biết rằng ngay cả khi Phong Tín thấy y rất phiền phức, hắn cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống nếu thiếu đi y sẽ ra sao?)

Nữ rèn nghiêng người qua và nhẹ nhàng lật tấm bảng cuối cùng trên bàn tay đang chùng chuống của Mộ Tình: Hắn nghĩ ta là người phiền phức nhất, không bao giờ nói ra suy nghĩ của bản thân, mưu tính quá nhiều, trợn mắt cũng quá nhiều.

"Hừm, ta nghĩ nó đáng giá nửa điểm đó," Nữ rèn nói, viết gì đó vào mảnh giấy da. "Vậy số điểm cuối cùng của Huyền Chân tướng quân là 2.5 điểm! Bây giờ tới lượt của ngươi, Nam Dương tướng quân!"

"P—Phải rồi," Phong Tín nói, liếc nhìn Mộ Tình, kẻ đang khoanh tay và nhíu mày nhìn vào khoảng không.

(Phản—Phản ứng đó là sao?

Đầu tiên, Mộ Tình vô cùng bực mình khi nhận ra Phong Tín có cảm tình với y. Và rồi bằng một cách nào đó, y rất bất ngờ vì Phong Tín đã nói những lời tốt đẹp về y?

Ngay cả khi Mộ Tình đã uống chân dược, Phong Tín cũng chẳng thể nào hiểu được y.)

"Nam Dương tướng quân?" Nữ rèn nhắc lại, dẫn hắn đến bên cạnh và đưa cho hắn một vài tấm bảng và bút viết, "Ta sẽ tiết lộ các câu hỏi cho ngươi ngay bây giờ?"

"Đ—Được. Ta đã sẵn sàng." Phong Tín nói, cầm cây bút lông lên và gạt những suy nghĩ của hắn sang một bên.

(Tất cả những gì hắn cần làm là phải hiểu Mộ Tình hơn một chút so với việc Mộ Tình hiểu hắn để có được thanh kiếm bên tay phải.

Chắc chắn hắn có thể được hơn 2.5 điểm chứ?)

"Tốt lắm. Để công bằng, các câu hỏi cũng sẽ tương tự như vừa nãy thôi," Nữ rèn nói khi xem một mảnh giấy da khác. "Đầu tiên, sở thích của Huyền Chân tướng quân là gì? Thứ hai, y có thật sự giữ gìn lời thề kiêng rượu cấm dục? Thứ ba, có ai mà y để mắt đến không? Và thứ tư, y nghĩ sao về ngươi?"

Phong Tín nguệch ngoạc viết các câu trả lời của mình vào bảng một cách dễ dàng.

(Nó khá dễ hiểu, phải không?

Mộ Tình thích tranh đấu, uống trà, đọc sách và may vá.

Y thật sự đã giữ gìn lời thề kiêng rượu cấm dục đó cả đời mình.

Chưa có ai đặc biệt tới mức được Mộ Tình nhìn tới hai lần—Phong Tín nhận thấy điều này.

Y đúng là đã có sự nghi ngờ khó hiểu về vụ Kiếm Lan, nhưng sau vài tuần nghiền ngẫm, hắn không nghĩ rằng Mộ Tình có ý gì với Kiếm Lan hết.

Mộ Tình khi đó rõ ràng là chỉ muốn thanh minh cho danh tiếng của mình, không hề phản ứng với Kiếm Lan.

Thực ra, y chỉ có những câu hỏi kì lạ về nàng khi có liên quan đến Phong Tín.

Và với câu hỏi cuối cùng—thì hắn còn chẳng cần nghĩ đến hai lần, đặc biệt là sau vòng chơi vừa rồi với lời thú nhận của y.

Mộ Tình nghĩ hắn là một tên ngốc chỉ có cơ bắp, không có trí óc, bị ám ảnh bởi bắn cung và chẳng bao giờ chủ động tìm kiếm bất cứ điều gì. Y muốn trở thành bằng, bằng, bằng hữu với hắn, hắn đoán vậy, nhưng có lẽ chỉ là do cần thiết, và hiện tại có lẽ là không.)

"Xong," hắn thông báo, đặt các tấm bảng sang một bên.

"Bắt đầu vòng chơi thứ hai!" Nữ rèn cổ vũ khi nàng quay sang phía Mộ Tình. "Huyền Chân tướng quân, chúng ta sẽ làm nóng với một câu hỏi dễ như vừa nãy thôi. Sở thích của ngươi là gì?"

"Tranh đấu, uống trà và đọc sách," Mộ Tình đáp rõ ràng, sau đó cố gắng ngậm miệng lại, nhưng buộc phải nói thêm, "Và—may vá".

Phong Tín quay bảng của mình lại, Nữ rèn cười to và gõ chiêng.

"Chính xác! Một khởi đầu tuyệt vời! Câu hỏi tiếp theo—ngươi có thật sự giữ gìn lời thề kiêng rượu cấm dục của mình?"

"Tất nhiên là ta có!" Mộ Tình lắp bắp, nắm chặt tay, "Ai hỏi vậy chứ?"

Nữ rèn nhún vai, "Rất nhiều tín đồ của ngươi. Nam Dương tướng quân, câu trả lời là?"

Phong Tín tự mãn xoay bảng lại, và Mộ Tình khinh bỉ, "Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn—nhìn xem, đến hắn cũng trả lời đúng."

(Dù không muốn nhưng hắn phải đồng ý với Mộ Tình, đây là một câu hỏi ngu ngốc.

Không ai có thể sống theo được những tiêu chuẩn của Mộ Tình.

Hắn đã theo dõi y suốt thời gian qua, hắn chưa từng thấy Mộ Tình bị cám dỗ dù chỉ một lần.

Hắn—không rõ cảm xúc của mình ra sao.

Hắn có thể sẽ phải đi đập phá gì đó nếu hắn thấy Mộ Tình đi chung với một tên lạ mặt nào đấy. Nhưng nhìn ở một góc độ khác, điều này cũng có nghĩa là Mộ Tình có thể bị kích động theo hướng đó.)

"Ngươi là người có những tín đồ ngu ngốc, đến giờ vẫn còn đặt ra câu hỏi kiểu đó", Phong Tín chỉ ra. "Ngươi sợ ta sẽ thắng sao?"

"Ha, đừng có chọc ta cười. Như thể ngươi hiểu ta rõ hơn ta hiểu ngươi vậy," Mộ Tình chế nhạo rồi lại nhăn mặt với lời nói của chính mình.

(Mộ Tình thật sự nghĩ rằng y hiểu Phong Tín hơn Phong Tín hiểu y?

Hắn nghi ngờ điều đó.

Nếu Mộ Tình thật sự hiểu hắn, có lẽ y sẽ không muốn tranh đấu với hắn nhiều như vậy, vì chắc chắn Phong Tín sẽ kích động sau mỗi trận chiến đó.)

"Nào, hãy cùng kiểm tra xem điều đó có đúng không nhé," Nữ rèn nói. "Tương tự câu hỏi cho Nam Dương tướng quân: Ngươi có ai đặc biệt không? Có ai lọt vào mắt xanh của ngươi không?"

Phong Tín đợi Mộ Tình nói không, nhưng thay vào đó, Mộ Tình nghiến chặt hàm, mím môi một hồi rồi mới bật ra, "...Có."

(Cái gì cơ?)

"Có, ta đúng là có—thích một người lâu rồi. Rất—lâu rồi. Nhưng hắn không thích ta. Một chút cũng không," Mộ Tình tiếp tục, từng chữ cứ như phải cạo ra từ người y vậy, với một biểu cảm cay đắng, mắt y đảo qua chỗ Phong Tín. "Ta nghĩ hắn—ghét ta. Coi thường ta."

(Con mẹ nó tên đó là ai vậy?

Tên khốn chết tiệt nào có thể thu hút sự chú ý của Mộ Tình khi Phong Tín đã luôn theo dõi và cố gắng tìm ra tên đó suốt thời gian qua—

Nhưng không, chỉ vì Phong Tín muốn, không có nghĩa là hắn có bất kì yêu sách gì với Mộ Tình, vẫn luôn như vậy.

Mộ Tình luôn làm chính xác những gì y muốn làm, từ bỏ hắn và Điện Hạ, xu nịnh mấy tên thần quan, những kẻ thậm chí không xứng để được liếm giày của hắn, hoặc quyết định rằng Phong Tín quá ngu ngốc để suy luận.)

"Nam Dương tướng quân?" Nữ rèn nhắc hắn. Phong Tín vội vàng quay bảng với câu trả lời của bản thân trên đó.

Mộ Tình méo miệng, một biểu cảm kỳ lạ xuất hiện trên mặt y. Nữ rèn ấn nút phát ra tiếng rè rè.

"Rất tiếc, câu trả lời không chính xác! Nhưng vẫn còn một câu hỏi cuối cùng, để xem ngươi có thể chiến thắng không nào! Huyền Chân tướng quân, ngươi nghĩ sao về Nam Dương tướng quân?"

"Hắn là một vị thần đầu heo, cứng đầu, ám ảnh với việc tranh đấu và bắn cung, có cơ bắp nhưng không có trí óc," Mộ Tình nói ngay lập tức. "Hắn chẳng bao giờ chủ động tìm kiếm bất cứ điều gì, và không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nhưng—hắn trung thành. Hắn trung thành và tốt bụng với những ai may mắn được trở thành bằng hữu của hắn."

Phong Tín không thể ngăn mình há hốc miệng trước câu trả lời của Mộ Tình, mặt hắn bây giờ chắc chắn là một biểu cảm vô cùng ngớ ngẩn, nhưng—trời ơi, làm sao trách hắn được?

(Y—Phong Tín đã trêu chọc y suốt thời gian qua về việc y muốn trở thành bằng, bằng, bằng hữu với họ, nhưng hắn luôn cho rằng Mộ Tình muốn trở thành bạn với hắn chỉ để cho Điện Hạ vui lòng.

Sau tất cả, Mộ Tình chẳng phải luôn không thích hắn sao?

Chẳng phải cuộc trò chuyện đầu tiên của họ đã kết thúc bằng một cuộc chiến và gần như tất cả các cuộc trò chuyện sau đó cũng như vậy trong 800 năm qua?

Còn nữa—Mộ Tình nghĩ thật may mắn khi được làm bằng hữu của hắn?)

Mặt Mộ Tình đỏ rực, y cáu kỉnh nói, "Rồi sao? Ngươi đã viết gì?"

Phong Tín lặng người quay ngược tấm bảng của mình lại, và Nữ rèn tặc lưỡi.

"Hừm, được rồi, ta nghĩ câu này chỉ có thể tính nửa điểm thôi, nên—hai ngươi đang hòa nhau, mỗi người 2.5 điểm! Xin chúc mừng!" Nàng nói, đưa cho mỗi người một thanh kiếm, "Cả hai ngươi rất hiểu nhau—và hy vọng sau trò chơi này, hai ngươi sẽ còn hiểu nhau hơn nữa nhé!"

Mộ Tình ngờ vực nhìn chằm chằm vào nàng, "...Có phải Điện Hạ đã bày ngươi làm chuyện này?"

"Ta đã từng gặp Điện Hạ của ngươi ở đâu cơ chứ?" Nữ rèn hỏi, chớp mắt đầy ngây thơ với họ.

"Vào thời điểm này, Điện Hạ đã đi lang thang khắp nơi. Và—ngươi cũng đã chuẩn bị tất cả các câu hỏi đó vô cùng nhanh chóng," Mộ Tình chỉ ra, mắt y nheo lại.

"Có lẽ do tai tiếng của hai ngươi quá nổi trội đi!" (*) Nữ rèn đáp lại, đưa họ ra khỏi hang động của nàng, "Còn bây giờ, hãy tận hưởng thanh kiếm nhé. Hai ngươi có thể tự quyết định ai sẽ là người được lấy thanh kiếm bên tay phải. Và thứ lỗi cho ta, còn rất nhiều việc cần ta làm trong lò rèn này."

Lối vào hang động đột ngột đóng lại, cả hắn và Mộ Tình bị bỏ lại ở sườn núi, trên tay đều đang cầm một thanh kiếm được chế tạo vô cùng tinh xảo.

------------------------------

(*) Câu gốc là "Perhaps your reputations preceded you": Đây là một thành ngữ đề cập đến thực tế là những người bạn đang gặp đã biết mọi thứ về "danh tiếng" (reputation) của bạn và những gì bạn mong đợi. Nói cách khác điều đó có nghĩa là mọi người đã nghe những điều về bạn trước khi họ thực sự gặp bạn. Trong trường hợp này thì ý của Nữ rèn là bả đang chối việc các câu hỏi được chuẩn bị rất nhanh là do Tạ Liên, mà là tai tiếng của hai ông thần kia nổi tiếng quá nên câu hỏi chuẩn bị nhanh là dễ hiểu =))

Tâm sự một chút thì do 2 năm qua tôi đi làm áp lực quá, mà tình cảm dành cho Phong Tình cũng bớt bớt một xíu nên đành drop ngang, dù tôi cũng rất ghét việc drop truyện TT Nhưng mà đợt này tôi vừa nghỉ việc nên khá rảnh, mà trùng hợp lại thấy vẫn còn bạn vào đọc truyện, rồi thêm truyện vào thư viện mà tôi thấy có lỗi với cảm động quá nên quyết định trans tiếp. Nốt chap nữa là kết thúc oneshot mà được tôi chia thành shortfic này rồi, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn ủng hộ chiếc fic dịch đã sắp 2.5 năm tuổi này <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro