Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 1221; Giờ: 5

Hermione và Neville đứng nhìn nhau trong phòng khách, cậu biết Hermione đã làm gì đêm qua. Và, đã làm với ai.

-"Bồ là gay"

-"Còn bồ thì làm tình với Draco Malfoy."

-"Vậy thì sao, chúng ta sẽ làm gì?"

-"Đây là bí mật?"

-"Đúng"

-"Đúng"

-"Tốt!"

-"Tuyệt vời!"

Ngày: 1224; Giờ: 16

-"Tôi nghĩ cuộc chiến này đã sắp đi tới hồi kết so với ba tháng trước."

-"Khi nó kết thúc, cô sẽ biết"

-"Anh nhớ ai nhất?" Hermione tập trung sự chú ý của mình vào hình ảnh phản chiếu của Malfoy trên cửa sổ hơn là những gì đang diễn ra bên ngoài, trông anh ấy có vẻ không muốn trả lời - "Tôi nhớ bố mẹ tôi. Ít nhất tôi cũng nghe tin từ Ron và Harry và biết rằng họ vẫn an toàn. Nhưng bố mẹ tôi ..."

-"Mẹ cô nghĩ rằng tôi có hàm răng rất đẹp"

-"Cái gì?" Hermione không chắc mình có nghe chính xác những gì Malfoy vừa nói không.

-"Tại Kings Cross, sau ... năm thứ tư? Hay là thứ năm gì đó. Bà ấy nói rằng tôi có hàm răng đẹp, và hỏi tôi sử dụng phép thuật nào"

-"Ôi Chúa ơi." Hermione che mặt, tưởng tượng Draco đã hành động như thế nào với một Muggle ở ​​độ tuổi đó.

-"Cô trông rất giống bà ấy, cô biết đấy," Malfoy lẩm bẩm như một suy nghĩ chín chắn, Hermione lại nhìn vào hình ảnh phản chiếu của anh một lần nữa.

-"Tôi biết. Gia đình tôi nói với tôi rằng đó là hình mẫu của tôi sau này"

-"Trông không tệ, đối với một phụ nữ lớn tuổi"

-"Thấy mẹ tôi hấp dẫn phải không?" Tiếng cười của Hermione vang lên dù cô đã cố gắng kìm chế.

Malfoy nhìn chằm chằm vào sau đầu cô, Hermione biết, trước khi nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình - "Ý tôi là cô không có nhiều điều để tự ý thức về bản thân, ngay cả khi đã già, mặc dù bây giờ cô cũng chả khác gì mấy"

- "Tôi không tự ý thức được"

-"Đúng!"

Hermione nhìn những cái cây rung rinh trong gió như thể chúng có thể đổ bất cứ lúc nào, tìm kiếm một chủ đề mới để nói - "Ít nhất thì anh không phải lo lắng về vấn đề tóc tai. Tóc anh đã bạc trắng rồi"

-"Ha ha."

Hermione không nghĩ đó là một sự xúc phạm, và cô nói -"Tôi thích nó"

Khi Hermione nhìn lại hình ảnh phản chiếu của anh, anh cũng trầm ngâm nhìn lại cô. Anh đút tay vào túi, bước đến chỗ cô, đủ để áo chạm vào lưng cô.

-"Nhìn thấy hai ngôi sao trên kia không? Nhìn thẳng, phía trên ... thấy không? Một lớn, và một cái nhỏ hơn ở bên trái?"

-"Có" Hermione do dự, không biết Malfoy định kể câu chuyện gì.

-"Người ta gọi ngôi sao lớn hơn là Hestia, còn ngôi sao nhỏ hơn là Salvatore. Chuyện kể rằng Salvatore là một trong những người đàn ông đầu tiên bị xét xử vì tội bắn cung ở Vương quốc Anh, anh ta đã bị nhốt sau khi bị xét xử là có tội. Anh ta sẽ bị thiêu. Đêm đó mà trước khi bị thiêu, Hestia - một người Muggle vô cùng yêu thích phép thuật đã lẻn xuống phòng giam và giải thoát anh ta. Khi cô ấy không còn xuất hiện nữa, Salvatore lẻn quay lại thị trấn dưới sự bao phủ của màn đêm. "

-"Sao anh ta lại mạo hiểm quay lại?"

-"Anh ta nghĩ chắc chắn có điều gì đó không ổn, và đúng là thế. Người dân thị trấn đã phát hiện ra rằng Hestia đã thả anh ta ra và kết án cô. Salvatore cố gắng ngăn chặn họ nhưng không thể mặc dù có khả năng phép thuật, anh bị đóng vào chiếc cọc mà họ dựng lên bên cạnh Hestia. Biết rằng cô gái đã chết một cách vô ích, tất cả chỉ để cứu mạng anh ta, anh ta cảm thấy mình mắc một Món nợ, giữ phù thủy với Muggle. "

-"Nhưng anh ấy đã chết. Dù sao thì cả hai đều sẽ chết."

-"Hmm. Câu chuyện kể rằng Salvatore đã thực hiện một câu thần chú, một phép thuật cổ xưa và quyền năng đến mức chúng được sinh ra như những ngôi sao trước khi ngọn lửa bùng thiêu cháy cơ thể. Truyền thuyết kể rằng Salvatore đã thề sẽ chăm sóc Hestia và tất cả Muggles liên quan đến cô ấy, mãi mãi. Người Muggle," - Malfoy chỉ vào ngôi sao lớn hơn, đẩy vào Hermione, rồi sau đó đưa ngón tay của mình lên cái nhỏ hơn, -" và Người bảo vệ vĩ đại "

-"Người bảo vệ Muggles?"

-"Đúng vậy" Hermione im lặng, tựa lưng vào anh một cách hờ hững. Malfoy cúi đầu thì thầm vào tai cô - "Granger ... Moody giữ tất cả hồ sơ về người Muggles mà họ đã giấu. Tôi chắc rằng nếu cô muốn xem chúng, cô có thể tìm ra cách trong câu chuyện vừa rồi"

Hermione quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh - "Anh nghiêm túc chứ?"

-"Không. Tôi chỉ say sưa kể câu chuyện mà hoàn toàn không có lý do gì cả."

-"Vậy là anh biết mật khẩu?"

-"Có lẽ"

-"Nó là gì?"

-"Bí mật."

- "Nhưng anh đã ..." Hermione mặc kệ sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt anh. Malfoy đã cho cô nhiều hơn những gì anh nên làm, và cô nên biết ơn điều đó - "Cảm ơn anh"

Anh nhún vai, lùi lại - "Tôi gợi ý cô thực hiện một số nghiên cứu. Nó không quá rõ ràng. Con người và những địa điểm có chung một cái tên."

Hermione định hỏi anh nghĩa là gì, nhưng đó là một gợi ý, cô nghĩ mình phải đọc câu chuyện càng sớm càng tốt. Khi Hermione quay lại, Malfoy đã rời đi.

Ngày: 1225; Giờ: 18

-"Anh biết tôi nghĩ gì không ?"

-"Đó là một câu hỏi không thể" Malfoy ngước nhìn cô từ chiếc bát của mình khi Hermione tự nhiên bốc một nắm bỏng ngô của anh.

-"Tôi nghĩ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống có tác động thay đổi chúng ta nhiều nhất. Đó mới là điều sâu sắc. Giống như tôi gặp Harry và Ron, giống như anh gặp tất cả mọi người trong cuộc sống, hay cách mẹ tôi mua cho tôi một cuốn sách mà tôi yêu thích. Chỉ là những điều nhỏ nhặt. "

-"Chà, nếu chúng ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của cô, thì chẳng phải chúng được coi là những thứ 'lớn hơn' sao? Mọi thứ không được đánh giá bởi mức độ nghiêm trọng, nó được đánh giá bởi mức độ ảnh hưởng của nó đến mọi thứ."

Hermione vẫn ngấu nghiến nhai bỏng ngô - "Tôi vẫn chưa hiểu hết lý thuyết."

- "Được rồi" Malfoy cười toe toét, và quay lại xem lại tivi.

"Biết tôi nghĩ gì nữa không?"

-"Ăn trộm bỏng ngô của tôi? Cẩn thận đấy. Tôi đã nhổ nước bọt vào trong"

Hermion nhìn anh rồi lại nhai một cách vui vẻ - "Anh sẽ luôn luôn là một kẻ khốn nạn"

-"Chỉ bởi vì tôi không đưa điều khiển ti vi cho cô?"

-"Không, chỉ đơn giản anh là như thế"

-"Tốt. Vì tôi nghĩ rằng cô sẽ luôn là một con bitch"

Hermione phớt lờ anh - "Nhưng ít nhất bây giờ tôi có thể chấp nhận anh nhiều hơn"

-"Tôi nghĩ ngữ điệu giọng nói của cô sẽ càng mệt mỏi hơn khi tôi càng biết cô lâu hơn."

-"Tôi nghĩ anh sẽ chết nếu không xúc phạm người khác"

-"Tôi nghĩ rằng cô không thể thở mà không cho rằng mình giỏi hơn người khác"

Hermione khịt mũi - "Tôi nghĩ rằng anh không thể sống một ngày mà không có cái mặt tiền kia"

-"Mặt tiền? Tôi nghĩ cô không thể bỏ qua thứ gì nổi một phút mà không phân tích mọi thứ cho đến tận chết, hoặc nhảy thẳng đến những kết luận sai lầm và tin vào chúng hết lòng"

-"Tôi nghĩ anh là--"

- "Tôi nghĩ rằng cuộc cãi vã này chỉ càng chứng tỏ cô chưa trưởng thành ra làm sao."

-"Tôi? Tôi đã rất hoà nhã. Anh mới là người bắt đầu" Malfoy nhìn cô đầy ẩn ý, ​ cô cũng đảo mắt nhìn anh.

-"Tôi không phải là người bắt đầu, sự thật là thế. Điều gì đã lặp lại một lần nữa? Cô nghĩ tôi sẽ luôn là kẻ khốn nạn à? Nếu cô cho rằng đó là một một lời khen, đáng yêu làm sao! Không có gì ngạc nhiên khi đàn ông sợ hẹn hò với cô"

Hermione trừng mắt, đâm một ngón tay vào tay Malfoy - "Đàn ông không sợ hẹn hò với tôi - đừng có đưa ra những kết luận ngớ ngẩn thế. Và cái cách mà anh diễu hành xung quanh như một thằng khốn nạn mọi lúc mọi nơi thì tôi nghĩ anh sẽ coi đó như một lời khen ngợi. Không ai làm điều gì quá đáng chỉ khi họ thật xấu hổ về điều đó. Nếu chúng ta dừng lại ở đây, anh-- "

-"Vậy nên cô tự hào khi mình là một kẻ hách dịch, khó chịu và thích phán xét?"

-"Tôi không phán xét!"

-"Tốt thôi, cứ nói rằng cô không – mà chính xác cô là như thế - cô tự hào mình là kẻ hách dịch và phiền phức?"

-

Hermione im lặng lúc lâu trong khi anh nhếch mép tự mãn "Tốt thôi?"

-"Vậy thì im đi, Malfoy," cô gắt gỏng.

-"Cô biết đấy, cô sẽ không cảm thấy bị xúc phạm khi người khác nhận xét về việc hẹn hò của cô nếu đó không phải sự thật"

Hermione cảm thấy bị xúc phạm. Cô đã không hẹn hò với ai trong khoảng thời gian dài, điều này khiến mọi người nghĩ có gì đó không ổn xảy ra với cô. Hermione nhạy cảm về vấn đề này, và Malfoy đang cố gắng nhai đi nhai lại vấn đề đó.

Cô nhìn chằm chằm vào anh rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ và tiếp tục đọc cuốn sách về các chòm sao. Malfoy tạo ra một tiếng động, cố gắng kìm nén để không chọc giận cô thêm, anh đặt bát bỏng ngô xuống bàn.

-"Đây có phải là cách cô xử lý các cuộc tranh cãi? Chỉ là bỏ đi?"

-"Tôi không muốn ở gần anh thêm giây phút nào nữa", Hermione trả lời, cô cảm thấy tổn thương hơn là tức giận. Nếu tiếp tục ngồi lại sẽ thể hiện rằng cho Malfoy thấy cô bị ảnh hưởng nhiều như thế nào.

Malfoy nắm lấy cổ tay cô khiến cô giật nảy mình, cô thậm chí còn chưa nghe thấy anh bước xuống ghế. Hermione cố gắng giằng tay ra nhưng anh kéo cô lại, vòng một tay ôm lấy sau hông cô. Anh nhướn mày.

Malfoy nắm lấy cổ tay cô khiến cô giật nảy mình, cô thậm chí còn chưa nghe thấy anh bước xuống ghế. Hermione cố gắng giằng tay ra nhưng anh kéo cô lại, vòng một tay ôm lấy sau hông cô. Anh nhướn mày.

-"Đến bao giờ cô mới thoát khỏi vấn đề của mình?"

Hermione hất cằm - "Tôi không muốn nói nữa, Malfoy. Tôi còn có việc phải làm."

-"Cô nói cô đang chán đọc sách"

-"Tôi chỉ nói rằng tôi đang nghỉ ngơi."

-"Cần phải có một người có thể đối phó với cô, cô biết điều đó không? Hầu hết đàn ông không muốn hẹn hò với cô bởi vì cô là người đáng sợ."

-"Vậy thì có lẽ anh nên buông tôi ra"

Malfoy nhếch mép, cúi đầu - "Cô không tôi sợ, Granger."

-"Tôi có quyền truy cập miễn phí vào thông tin cá nhân của anh ngay bây giờ," cô cảnh báo.

-"Được-" anh thì thầm, hơi thở nóng hổi phả lên môi cô - "Cô có thể"

Hermione đỏ mặt khi anh cúi xuống hôn cô, hơi vui vì anh không nhìn thấy điều đó, rồi cô đáp lại nụ hôn nhưng vẫn hơi tức giận. Anh kéo cô về phía mình, cô cảm thấy một vật cứng đang đè lên trên bụng cô để chờ đợi những gì anh muốn. Nó thúc đẩy Hermione đưa bàn tay lên tóc anh, cô đáp trả nụ hôn với sự tức giận.

Cuối cùng Malfoy mới tha cho môi cô. Lúc này Hermione đang dựa lưng vào ghế bành, tay anh vén áo của cô lên còn tay cô ném áo sơ mi của anh ấy sang một bên sau khi anh cởi nó ra khỏi người ngay từ đầu.

-"Tôi thích cô như thế này, Granger. Cô mất kiểm soát theo cách mà tôi chưa từng thấy. Tôi nghĩ cô giữ mọi thứ đều có kỷ luật nhưng những lúc như thế này thì cô không thể - đặc biệt là khi bạn lên đỉnh. Điều kỳ diệu đối với cái tôi của đàn ông, cô biết đấy. "

Mãi sau đó Malfoy mới tha cho môi cô. Lúc này Hermione đang dựa lưng vào ghế bành, tay anh vén áo của cô lên còn tay cô ném áo sơ mi của anh sang một bên sau khi anh cởi nó ra khỏi người ngay từ đầu.

-"Tôi thích cô như thế này, Granger. Cô mất kiểm soát theo cách mà tôi chưa từng thấy. Tôi nghĩ cô giữ mọi thứ đều có kỷ luật nhưng những lúc như thế này thì cô không thể - đặc biệt là khi lên đỉnh. Điều kỳ diệu đối với cái tôi của đàn ông, cô biết đấy. "

-"Giống như anh cần cái đó to hơn." Hermione cố gắng khiêu khích lại nhưng ngay sau đó cô lại đỏ mặt; quan hệ với Malfoy là một chuyện, nhưng nói về nó lại là một chuyện khác.

Hermione để ý Malfoy rất thích nói chuyện. Anh thích nói chuyện lúc dạo đầu, và cả lúc quan hệ. Chỉ có một lần duy nhất anh ấy im lặng. Sau đó, một trong hai sẽ rời đi trong khi cả hai vẫn đang quay cuồng.

Anh ôm lấy cô, hôn một lần nữa, Hermione lùi lại để nói - "Vào phòng."

-"Mhm," anh ậm ừ, tay anh luồn vào người cô để kéo cô lại với anh, và bắt đầu dẫn cô đi vào phòng ngủ gần nhất.

Ngày: 1228; Giờ: 10

Hermione đã phải đợi bốn ngày trước khi Grimmauld Place được dọn dẹp để cô cảm thấy đủ an toàn. Ngôi nhà không bao giờ trống trải , nó được nhiều người coi là Trụ sở chính vì luôn trong tình trạng bận rộn liên tục. Các quan chức cấp cao và các thành viên hàng đầu trong Hội luôn ở trong đó.

Kính mách lẻo (Sneakoscopes) hiện đang bị khóa ở đâu đó, nơi mà Hermione cũng đang chờ đợi. Moody đã thực hiện nhiều biện pháp ngăn chặn nhất có thể, nhưng bất cứ khi nào cặp song sinh Weasley ở Grimmauld, các thiết bị phát hiện đều bị ngắt.

Văn phòng của Moody được bảo vệ bằng mật khẩu, Hermione biết điều đó bởi vì Harry đã làm vậy, cửa phòng ông ta luôn mở cho những trường hợp khẩn cấp đề phòng có liên quan đến Harry. Kia là cái tủ đựng hồ sơ về người Muggle mà cô đang trông ngóng. Hermione sẽ phải vượt qua các ngăn trên tủ và ổ khóa, mặc dù cô đã chuẩn bị cho điều này và tin tưởng vào kiến ​​thức của mình nhưng không ai biết Moody đã bảo vệ nó bằng câu thần chú nào. Chỉ cần một hành động sai lầm không chỉ khiến Hermione bị đình chỉ, mà còn có thể khiến cô mắc một số bệnh hoặc bị thương khá nặng.

Những chiếc tủ đựng khiến Hermione mất mười bảy phút, tim cô như nhói lên khi mỗi giây trôi qua. Cô chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào tủ hồ sơ trong vòng ba mươi giây trước khi cho phép bản thân được thở. Hermione đã nghiên cứu và thực hành nhiều giờ liên tục để đảm bảo rằng việc này sẽ được xảy ra một cách hoàn hảo, nhưng luôn có sự hoài nghi khi những gì cô biết chưa được xác nhận.

Hermione vẫy đũa phép - một kiểu bùa chú phức tạp, khiến cổ tay đau nhức, cô thì thầm mật khẩu lặp đi lặp lại, càng nhiều càng tốt. Malfoy đã nói con người và địa điểm có chung tên, lẽ ra anh ta chỉ nên nói cho cô biết mật khẩu vì đó là tất cả những gì cô cần. Khi Hermione tìm ra lịch sử của The Muggle và Người bảo vệ vĩ đại, cô nhận thấy không phải ngẫu nhiên mà tên thị trấn và tên đệm của Hestia lại giống nhau.

Tay Hermione run rẩy, cố gắng mở ngăn kéo đầu tiên. Nó không dịch chuyển. Cô đã tạo ra một tiếng động nhỏ, thật thảm hại. Nhưng rồi cô lại cười toe toét ở lần thử thứ hai, nó đã mở ra. Hồ sơ về cha mẹ cô nằm ở ngăn thứ ba, là chữ G duy nhất, cô không chắc khi mở nó ra thì tim mình còn đập hay không.

Những người muggles đang ở ẩn sẽ tham gia phỏng vấn mỗi tháng một lần để đảm bảo rằng họ được an toàn và ổn định. Hermione đọc như thể mình là một đứa trẻ vừa khám phá ra rằng trái đất quay xung quanh mặt trời. Có vẻ như cha mẹ cô đều ổn, họ đặt câu hỏi cho người phỏng vấn về thế giới phép thuật nhiều hơn là người phỏng vấn hỏi họ. Cha mẹ lo lắng cho cô, điều này làm cổ họng Hermione như thắt lại. May mắn thay là họ vẫn an toàn và hoàn toàn ổn.

Hermione lắng nghe từng lời nói trong cuộc phỏng vấn như thể đó là cuộc trò chuyện của chính cô với họ, vội vàng gạt nước khi chúng sắp rơi xuống. Cô cảm thấy vô cùng thoải mái, nhiều hơn những gì cô nghĩ. Hermione thầm cảm ơn Malfoy nhiều lần.

Cô bước ngang qua Malfoy và một nhóm các Thần sáng trong tiền sảnh của Bộ, nở nụ cười "điên cuồng và hài lòng" mà anh có vẻ không thích lắm. Anh ấy nhìn cô, điều này càng khiến cô muốn cười, bởi vì nó sẽ tác động đến anh. Cô tự hỏi liệu anh ta có biết tại sao mình lại nhận được nụ cười hạnh phúc của cô hay không. Nhưng Malfoy thông minh hơn những gì cô nghĩ, cô biết anh sẽ hiểu lý do.

Ngày: 1235; Giờ: 16

Hermione cắn chặt chiếc áo choàng, kìm nén cơn ho dữ dội khi làn khói xộc vào phòng. Vị thần sáng nằm trên sàn nhà, ngậm chặt miệng, cơ thể phập phồng bởi tiếng ho đã khan đến mức không thể phát ra âm thanh. Tiếng la hét vang lên từ bên ngoài những bức tường gỗ cũ kỹ, và Hermione có thể thấy Lee Jordan đang kéo Colin Creevey - người đang quằn quại đằng sau một cửa hàng qua một trong những cái lỗ kia.

- "Đưa họ đi" Vị thần sáng dừng lại, ho ra máu cố gắng thở khò khè, hít lấy không khí - "Đưa một đội băng qua khu rừng ở phía Đông. Đi tiếp về hướng Bắc ba mươi mét. Cô sẽ tìm thấy một cái hang ... Hãy đi ra khỏi cửa hang về phía Bắc, để lại hai người ở đó phòng khi có kẻ theo dõi. Dẫn những người còn lại về phía Nam, đi qua rừng và tấn công từ phía sau "

-"Nhưng--"

-"Chúng sẽ dồn ta vào thế bí nếu ta không hành động bây giờ. Ta chỉ còn cách nửa km nữa trước khi đụng phải bức tường đá ở cuối làng"

-"Được rồi. Được rồi" Hermione thì thầm, vị thần sáng gật đầu với cô trước khi đưa chiếc Portkey ra ngoài, ánh sáng từ các khe nứt lan tỏa trên cái sàn nhà đầy bụi.

Hermione nhanh chóng thoát ra, tung ra những câu bùa chú nguyền rủa ngay khi thoát ra khỏi vùng an toàn. Mất nhiều thời gian để cố gắng thuyết phục Katie hoặc Neville dẫn dắt đội thay mình, họ không đồng ý; tất cả đều biết rằng ai đi sẽ an toàn hơn, và rằng ai ở lại thì tỷ lệ sống sót quá mười phút là rất nhỏ. Cuối cùng, Hermione phải đi vì không có ai khác và có quá ít thời gian để đưa ra các chiến lược mới.

Hermion giục mọi người phải nhanh lên, cô biết những người khác đang rất cần mình, cảm thấy như thể mình đang lãng phí từng giây một. Cô không phải là một nhà lãnh đạo. Cô không quen với việc mọi người nhìn về phía mình trong tình huống nguy hiểm, và mạng sống người khác giống như gánh nặng lớn nhất trong cuộc đời cô.

Nhưng kế hoạch của vị thần sáng kia vô cùng hoàn hảo. Có ba tên Tử thần Thực tử theo họ vào rừng, hai kẻ trong số đó đã được "chăm sóc" theo thứ tự, và Hermione để lại hai thành viên trong đội của mình ở lại phòng trừ trường hợp xấu nhất. Những người còn lại chạy theo đội hình mũi tên, từ rừng và quay lại quảng trường làng - nơi mà họ vừa rời đi.

Phải mất nửa tiếng đồng hồ ( vài phút cho não và hàng giờ để Hermione cảm thấy mệt mỏi) trước khi tát cả mọi người bắt đầu cảm nhận được chiến thắng đang đốt cháy ruột của mình. Đây là một điều tuyệt đẹp - sự tự do đi kèm với nhưng niềm hi vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro