Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 1237; Giờ: 20

-"Tôi nghe nói cô đã hoàn thành một nhiệm vụ một cách tốt nhất"

-"Ôi, chết tiệt"

Malfoy nhìn cô đầy nghi ngờ khi Hermione vừa nói vừa cười, nhắc nhở về sự thành công của cô. Hermione biết rằng anh không rõ ràng từng chi tiết, biểu hiện của cô cho anh thấy kế hoạch đã thắng lợi, và cô đang rất tự hào.

-"Đây không phải là kế hoạch của tôi" Hermione thấy rằng mình không nên tự hào về nó.

-"Ngạc nhiên làm sao" anh nói, nhái lại giọng của giáo sư Snape.

Hermione lườm anh một cái sắc lẹm, Malfoy lấy lại bát đậu phộng của mình khi cô định nhón một miếng - "Anh không biết chia sẻ sao?"

-"Không."

-"Đúng là đứa trẻ điên khùng"

-"Chỉ là ... tôi không muốn cái tay nhỏ bé tham lam của cô chạm vào thứ mà tôi sẽ cho vào miệng"

Cô nhướng mày - "Chà, không giống với anh..."

Hermione dừng lại, nhận thấy câu nói này có thể sẽ khiến mình xấu hổ. Anh quay đầu lại nhìn cô, cho một hạt đậu phộng vào miệng, Hermione biết anh chuẩn bị nói gì.

-"Không giống tôi cái gì?"

-"Đừng bận tâm"

-"Hãy nói hết câu của cô đi"

-"Không. Tôi đang có tâm trạng tốt, Malfoy, xin đừng làm hỏng nó"

-"Cô là người bắt đầu tranh cãi --- tất cả những gì tôi muốn chỉ là cô hoàn thành câu nói"

-"Còn tất cả những gì tôi muốn là không, và vì đây là miệng giọng nói của tôi, nên tôi sẽ không."

-"Cô tự mình đút tay vào sao? Hmmm? Ở chỗ mà tôi đặt lưỡi?"

-"Cái gì? Nhìn này, tôi ..."

-"Thủ dâm, Granger. Cô có thủ dâm không?"

Hermione trông như bốc được cả khói lên, đỏ rực như quả cà chua - "Tôi không nói về điều này"

-"Tại sao không? Bây giờ, bất cứ điều gì mà cô thoải mái với tôi, đó là tình dục"

-"Chà, tôi e là không. Vì vậy, hãy im mồm đi"

-"Granger."

-"Không."

-"Không? cô không làm, à hay là cô không trả lời?" Hermione phớt lờ anh, chăm chú nhìn vào cửa hàng trang điểm mà họ đã xem hai mươi phút- "Cho tôi xem"

-"Gì?" Hermione biết chuyện này bắt đầu trở nên tồi tệ khi anh liếm muối còn sót lại trên môi và đặt bát xuống, quay về phía cô đang ngồi trên ghế sa lông.

-"Hãy cho tôi xem cách cô giải quyết khi tôi không có mặt" Malfoy liếm muối trên ngón tay, những ngón tay dài và mảnh.

-"Nhưng anh đang có mặt ở đây" Hermione lắp bắp.

Anh nhếch mép -"Phần đó để sau. Bây giờ hãy giả vờ như cô chỉ có một mình trong--"

-"Không. Tôi không thoải mái khi làm điều đó, Malfoy, và tôi sẽ không làm"

Anh quan sát cô trong giây lát, sau đó đứng dậy, nắm lấy tay của chiếc ghế tựa và kéo nó trực tiếp đến trước mặt cô, chỉ còn chiếc bàn cà phê ngăn cách họ. Hermione tò mò quan sát anh; không biết bản thân mình đang làm gì cho đến khi cô bắt đầu tự cởi cúc quần.

-"Malfoy! Có ... người ở đây."

-"Muộn rồi, sẽ không có ai thức dậy ngoài chúng ta"

-"Nhưng ..." Cô dừng lại, nhìn anh kéo quần đùi và quần dài xuống bắp chân, khó nhọc ngồi xuống. "Vẫn còn"

-"Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình, trừ khi tôi không thể cứng lên nổi" Anh phớt lờ cô, kéo áo lên qua vai khi ngả người ra sau -"Cô càng muốn nó, cô sung sướng khi lên đỉnh"

Malfoy tự sờ nhẹ ngực mình, làm cho chúng cứng lại rồi véo. Hermione lẩm bẩm, nhịp thở của cô dần không đều nữa, cô say mê nhìn anh, tay anh đang tự vuốt ve trên ngực. Malfoy hoàn toàn cương cứng khi anh ấn móng tay vào phần lông bên dưới rốn, vuốt chúng lên trên theo hướng ngực của mình. Malfoy nhìn cô quan sát anh, mắt tối lại, hông anh nảy lên khi anh cuối cùng cũng nắm lấy của quý của mình.

"Đàn ông thường nghiêng về thị giác, nhưng tôi được trời phú cho trí tưởng tượng sống động. Tôi đã nghĩ về em trước khi chúng ta ngủ cùng nhau" Hermione nhìn vào anh trước lời bộc bạch đó, rồi lại nhìn vào tay anh - "Tôi tưởng tượng em sẽ như thế nào, hình dáng bộ ngực của em, núm vú của em nữa. Và rồi cả lúc em sẽ trông như thế nào khi lên đỉnh"

Một âm thanh phát ra từ cổ họng Hermione, cô như nín thở khi anh đưa tay lên liếm lòng bàn tay, rồi lại cầm lấy bộ phận bên dưới. Cô cảm thấy nóng ran, thở gấp gáp, càng cảm thấy rạo rực khi nhìn anh. Những ngón tay Hermione lo lắng cử động trên chiếc ghế dài, do dự để xác định mình cần phải làm gì vào lúc này.

-"Tôi thấy em nằm bên dưới tôi, cưỡi trên người tôi, hoặc nằm sấp, cúi xuống bàn hay ghế trong lúc tôi nhấp từ phía sau. Tôi nghĩ em sẽ có mùi vị gì, cơ thể của em sẽ cảm thấy như thế nào khi chạm vào tôi." Malfoy rên rỉ, tay anh sục nhanh hơn - "Và sau đó khi tôi biết ... tôi phải thúc nhanh hơn nữa"

Anh im lặng vài giây, má đỏ bừng và hông căng lên liên tục. Bàn chân anh cong lên, ngón chân dang rộng, anh tạo ra những tiếng động nhỏ khiến cô nhớ rất rõ.

-"Anh đang nghĩ gì bây giờ?" Hermione thì thầm để phá vỡ sự khó xử nào trong khi anh ấy ... làm điều này còn cô thì không làm gì.

-"Đôi khi," giọng anh trầm hơn, sâu hơn khi anh siết chặt đầu c*c của mình, "Tôi nghĩ về những điều chúng ta đã làm. Thường là nghĩ về những điều tôi muốn làm với em."

-"Và bây giờ?"

Malfoy thở ra một cách gấp gáp - "Miệng của em. Rằng tất cả sức nóng và ướt át này sẽ đâm sâu vào cổ họng của em"

Hermione cắn môi, cân nhắc và do dự. Cô lo lắng về sự thiếu kinh nghiệm của mình, mặc dù có thể lúc nào đó cô sẽ làm, nhưng chưa sẵn sàng vào bây giờ. Thật sai lầm khi thử vào bây giờ. Thay vào đó, cô đứng dậy, kéo chiếc quần lót xuống. Tay anh dừng lại trong giây lát, Hermione ngượng ngùng nhưng cô cố gắng phớt lờ nó, cô ngồi xuống, kéo áo ngực và áo sơ mi lên giống như anh ấy đã làm.

Herrmione hơi do dự, cô tránh không nhìn anh. Cô đang tự nâng ngực mình lên, nhào nặn chúng - "Liếm ngón tay đi, Granger."

Hermione làm theo, rồi đưa một tay xuống núm vú của mình giống như anh vừa làm, một tay sờ dọc xuống giữa hai mép âm hộ ướt át. Cô cố gắng thư giãn, để không cảm thấy như thể mình đang làm bài kiểm tra, nhưng cô nhận thức được anh đang nhìn cô. Hermione chỉ làm những hành động thế này khi ở trong phòng ngủ của mình, việc làm điều này ở một nơi khác đã đi quá xa, chưa nói đến việc làm nó trước mặt Malfoy.

-"Dạng chân ra cho tôi," Malfoy thì thầm, bây giờ cô mới nhận ra mình vẫn khép hai chân từ đầu. Cô hít một hơi thật sâu và làm theo lời anh yêu cầu. Cô nhìn anh, tay anh lúc này đang di chuyển lên xuống nhanh hơn, môi anh hé mở khi anh đưa cô vào.

-"Anh đang nghĩ gì bây giờ?" Giongj Hermione run rẩy, như thể anh sẽ không chú ý đến cô.

-"Không có gì ngoài việc tôi muốn em đưa những ngón tay vào bên trong ngay bây giờ. Em có thể làm điều đó vì tôi không, Granger?"

Hermione thở ra, gật đầu, đưa một tay xuống bụng. "Mở rộng chân của em nhiều hơn. Rộng hơn, Granger. Đúng rồi, ... em thật hoàn hảo."

Hermione lướt ngón tay cái qua âm hộ của mình, khẽ rên rỉ về độ nhạy cảm của nó, rồi đẩy một ngón tay ngập ngừng vào bên trong. Cô không làm điều này thường xuyên, có thể là vài tháng một lần kể từ khi mười sáu tuổi, và không làm kể từ khi cô bắt đầu ngủ với người đàn ông đối diện. Các ngón tay của cô, Hermione nghĩ, không đủ - chúng không bằng kích thước của anh, hoặc chuyển động, hoặc độ sâu, hoặc cảm giác.

-"Thêm một ngón nữa," Malfoy nói, như thể anh đọc được suy nghĩ của cô, và cô đã làm theo, nhưng vẫn chưa đủ, chúng không phải của anh.

Hermione đẩy ngón tay sâu hết mức có thể, ưỡn hông, dựa lưng vào ghế, tay còn lại ngừng nhào nặn bầu ngực để nằm lấy chiếc gối trên đi văng. Cô cố gắng chạm điểm G như Malfoy đã làm, nhưng ngón tay của cô vẫn ngắn hơn, chúng thật vụng về. Cô cố gắng kiểm soát ngón tay của mình, nhìn vào tay anh, tự mình tăng tốc để bắt kịp với tốc độ của anh trong vô thức.

Malfoy "lên", bắn ra một chất lỏng trắng bệch dày đặc lên ngực cô và bàn tay khi anh đẩy hông lên, răng anh cắn chặt. Hermione chậm lại, cô mải quan sát anh, anh gục xuống ghế, thở hắt ra. Anh cúi xuống, rồi lại từ từ mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô.

Hermione cảm thấy không thoải mái, hình như là cô nên dừng lại và chạy trốn đi đâu đó vì xấu hổ, rằng Malfoy đã lên còn cô thì vẫn tiếp tục làm việc đó. ' Ôi, Chúa ơi,' cô ấy nghĩ và tự hỏi liệu có nên đi đi về phòng - nơi mà cô có thể sẽ tiếp tục, bởi vì thật tồi tệ nếu phải ngừng lại ngay lúc này. Hermione rút ngón tay ra, anh nhìn cô.

-"Sao em dám?" Giọng anh vỡ vụn, nhìn cô một cái nhìn cảnh cáo khác và giật mạnh áo sơ mi trên đầu.

-"Nhưng mà anh ... xong rồi."

Anh ngước lên vì đang mải lau bụng và tay - "Điều đó có nghĩ là em cũng thế à?"

Đúng thế. Nếu cô chưa đi và anh ấy đã làm, anh ấy luôn đảm bảo rằng cô sẽ làm như vậy. Hermione có thể chưa quen với việc thực sự quan hệ tình dục, nhưng cô biết số liệu thống kê về những phụ nữ không quan hệ tình dục sau khi có chồng là quá cao. Malfoy luôn làm tình với cô, mặc dù trước đây cô chưa bao giờ thấy điều gì đáng phàn nàn, nhưng chắc chắn bây giờ cô ấy đã.

-"Nhưng--"

-"Tôi biết em muốn lên." Malfoy đứng lên, đi vòng qua bàn sau khi đã mặc quần.

-"Tôi không ..." Cô xem anh ta như con mồi.

-"Để tôi xem," anh thì thầm, ngồi trước mặt cô "Cho tôi xem."

Mallfoy lướt ngón tay nóng và nhớp nháp của mình lên chân cô, tách chúng ra một lần nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô không chắc liệu điều này có khiến mình khó chịu hơn không nếu anh liên tục nhìn chằm chằm vào nơi tay cô đang di chuyển. Malfoy lấy chiếc gối trên đi văng, đưa nó lên miệng, Hermione rên rỉ không kiểm soát khi anh ngậm hai cái vào miệng. Lưỡi anh lượn quanh chúng trong khi ngón tay cái di chuyển theo những vòng tròn mềm mại trên phần dưới nhạy cảm của cổ tay cô, mắt anh nhìn vào mắt cô.

Malfoy kéo tay cô ra, đưa tay lên ngực cô, cô nhớ những cái chạm của anh. Hơi ấm của anh gần, nhưng lại tựa như không chạm vào cô, như thể đang trêu chọc cô. Nhưng điều này làm Hermione trỗi dậy ham muốn bởi vì bây giờ cô chỉ muốn đắm chìm vào anh - hoặc, tốt hơn, anh chìm vào cô.

"Draco," cô thì thầm, anh hít vào một hơi.

"Nhắm mắt lại."

"Tôi muốn ... Không." Hermione đang rất muốn anh, nhưng cô không biết nếu nói như vậy có quá lộ liễu hay không.

"Nhắm lại"

Lần này cô làm vậy, giật bắn người khi cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào má mình. Những ngón tay của cô ấy di chuyển nhanh hơn, thụt ra thụt vào bên trong, cô nghiêng người về phía trước nhưng vẫn không thể chạm vào anh.

-"Em đang nghĩ gì?" Malfoy thì thầm, hơi thở phả vào tai cô.

-"Anh" Cô thật thà.

-"Tôi đang làm gì?" Anh có vẻ hài lòng, sau này nghĩ lại Hermione sẽ bật cười khi nói đó là người khác.

-"Chả làm gì cả" cô trả lời một cách chua chát, và anh cười.

-"Làm sao tôi có thể chạm vào em, khi tôi không biết sờ vào đâu?"

-"Anh làm."

-"Trong trí tưởng tượng của em, Granger, đó là những ngón tay của tôi bên trong em hay những ngón tay của chính em?"

Cô đỏ mặt - "Của anh"

-"Và tôi đang chạm vào em ở đâu nữa?" Hermione hiểu ý anh.

-"Cổ của tôi. Miệng của anh. Ở chỗ đó ... đây." Môi anh hạ xuống khi ngón tay cô rời khỏi vị trí thứ hai. Hermione rên rỉ, đẩy hông về phía trước cho đến khi vai cô dựa vào anh, đầu cô quay sang một bên - "Tay của anh ở trên ngực tôi."

Malfoy di chuyển, sờ soạng khi cô đẩy người ra xa, nhưng anh vẫn để yên, đang chờ hướng dẫn cô thêm. Hermione nghĩ anh đang làm nó cụ thể hơn mức bình thường, đặt bàn tay của cô dưới tay anh, và chỉ đạo các chuyển động. Hông của cô đang di chuyển liên tục phản ứng cùng nhjp với tay, nhưng... nó vẫn chưa đủ.

-"Tôi ... tôi cần nhiều hơn," cô thở hổn hển.

-"Hãy cho thêm một ngón khác."

-"Quá nhiều, nhưng nó không ... đủ sâu."

-"Không hề nhiều. Cho thêm ngón nữa đi." Malfoy cắn vành tai cô, liếm quanh đường cong của chúng. "Thả lỏng đi, Granger."

-"Tôi cần..."

-"Cong ngón tay lên"

-"Gì?"

-"Hãy cong chúng lên"

-"Vậy đó. Buông tôi ra nào" anh thì thầm vào miệng cô, hôn cô lần nữa, và cô nắm chặt cổ anh đến nỗi móng tay cắm vào da anh.

-"Tôi ... tôi ..." Hermione thở gấp, cảm thấy cao trào của mình đang len lỏi trong dạ dày, và chỉ gần đến khi nó hơi đau, khi ngón tay cô ngừng lại.

Trái tim Hermione như nặng trĩu xuống, giống như ai đó đã phù phép biến nó thành đá, cô mở to đôi mắt để nhìn Malfoy. Anh nhìn qua đỉnh đầu cô, tới lối vào phòng khách, mắt anh ta đảo quanh phần còn lại của khu vực, cô biết không có ai ở đây.

Malfoy đẩy cô ra sau, nắm lấy chăn bông ở phía sau ghế dài và kéo nó xuống cho cô. Lúc này trái tim cô không ngừng đập, mà lại đập liên tục một cách đau đớn. Cô nghe thấy tiếng sập cửa, Malfoy cũng vậy, nhưng anh vẫn điềm tĩnh xoay chiếc ghế tựa lại. Ngoài chiếc áo sơ mi bị mất, làn da ửng hồng và sự kích thích lộ rõ ​​khi đang vén quần, trông anh ấy hoàn toàn bình thường. Trong khi đó, Hermione nghĩ rằng hồn mình đã có thể thoát ra khỏi thể xác. Cô tự hỏi liệu có ai có thể nhận ra cô đang chui vào chăn không, bởi vì nếu trong mười lăm giấy trước ngay cả là Harry xông vào phòng đi chăng nữa thì cũng không thể dùng lại

Hermione làm như vậy, cô rên lớn, ưỡn người lên trước cảm giác mới lạ rồi sau đó hơi thở của cô tắt lịm. Tay anh rời khỏi ngực cô, vòng qua lưng cô, kéo ngực cô lại với mình, tay còn lại anh giật tai cô để đẩy đầu cô ra sau. Malfoy hôn cô ngay khi cô nâng đầu cô ra khỏi vai anh, cô thút thít vào miệng anh, cả cơ thể cô di chuyển gần như là dựa vào anh. Bàn tay còn lại vòng qua gáy anh, ôm chặt để ổn định hơn.

Bây giờ cô càng đau đớn, như muốn khóc lên vì tất cả những cảm xúc dồn nén mà cô không thể bùng phát. Tay cô run rẩy, hơi thở vẫn còn dồn dập và gần như muốn hét lên vì thất vọng.

Có tiếng lách cách từ nhà bếp, ngay sau đó là tiếng đóng tủ lạnh. Hermione nhìn Malfoy khi chiếc lò vi sóng được mở ra và anh cũng đang nhìn cô. Anh liếc nhìn về phía cửa ra vào và đứng dậy, nắm lấy tay cô và kéo cô ra khỏi chiếc ghế dài.

-"Draco," Hermione gần như rên rỉ, kéo áo sơ mi của mình xuống. "Tôi cần ... đau quá, và ... tôi ..."

-"Tôi biết," anh thì thầm, hôn lên miệng cô trước khi cô cúi xuống để kéo quần lên. "Tôi biết, đi nào"

Malfoy nắm lấy tay cô và đưa cô về phòng của mình - nơi gần phòng khách nhất, và nhẹ nhàng đóng cửa. Hermione quên hết đi sự khó chịu và do dự của mình, cô tụt quần xuống ngay sau khi anh khóa cửa, chân cô run rẩy.

-"Giường." Anh gật đầu về phía nó khi anh quay lại, tụt quần của mình xuống và đá chúng ra khỏi chân khi cô nằm lên giường của anh.

Malfoy không lãng phí thời gian để cởi áo sơ mi của cô, đắm chìm vào cô ngay khi anh đè lên người cô, và Chúa ơi, điều này thật tuyệt vời. Nó chính xác là những gì cô ấy cần trước khi cô từ dùng tay với chính mình. Đây chính xác là điều mà các ngón tay của cô ấy không thể bù đắp được.

Hermione đã lên đỉnh trong vài giây, khóc thét lên khi anh đẩy vào bên trong, chưa bao giờ cô lên đỉnh một cách tồi tệ như vậy trong đời. Cảm giác đó gần giống như bị bỏng, cô kẹp chân của mình xung quanh anh chặt đến mức anh buộc phải ngừng di chuyển.

Khi Hermione cúi xuống và mở mắt ra nhìn, anh cũng đang nhìn cô, người anh vẫn di chuyển đều đặn phía trên cô. Hermione nghĩ rằng phải cảm ơn anh vì cuối cùng đã cho cô những gì cô cần, nhưng lại nhớ rằng anh ta là người đã nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc là tự thủ dâm trong phòng khách ngay. Cô gần như có thể đổ lỗi cho anh về điều đó cho đến bốn phút sau, khi anh bắt cô quay người lại, sự sung sướng này ập đến đến nỗi cô nghĩ rằng mình có thể ngất đi. Đúng, Hermione không nghĩ mình có thể đổ lỗi cho anh ấy vì bất cứ điều gì nữa.

Một lúc sau, cô tỉnh dậy bên cạnh anh, ánh đèn vẫn sáng và bên ngoài cửa sổ trời vẫn tối. Cả hai nằm trên giường, mặt cô vùi vào vai anh và chân gác qua anh. Đây là lần đầu tiên cô không rời đi ngay sau khi quan hệ, tuy nhiên đây hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hermione đã rất mệt mỏi sau lần đầu tiên họ đi vào phòng, đến nỗi cô thậm chí còn không nhận ra mình đang ngất đi - cho đến bây giờ cô mới tỉnh. Chắc hẳn Malfoy cũng ở trong tình trạng tương tự, cho dù hiện tại anh đang ngủ và cô vẫn ở đây.

Cô đứng dậy, đau và buồn ngủ, vấp ngã vào quần của mình. Cô đi ra khỏi cửa, im lặng tắt đèn và rón rén đi về phòng ngủ của mình.

Ngày: 1243; Giờ: 8

"Cô đang làm gì thế?"

Hermione ngước lên, khuỵu gối khi nhìn lên bóng dáng oai vệ ở ngưỡng cửa -"Tôi đang trồng cây"

-"Tại sao?"

-"Tôi chán " Cô nhún vai - "Tôi tìm thấy vài hạt giống trong ngăn kéo bên cạnh bồn rửa, tôi đã quyết định trồng chúng."

-"Thậm chí chúng chỉ phát triển trong thời tiết lạnh?"

-"Tôi không biết."

-"Vậy thì không phải là vô ích sao?"

-"Không, bởi vì tôi buồn chán và nó đã cho tôi một việc gì đó để làm."

Malfoy dựa vào khung cửa, cau có nhìn cô - " Dạo gần này cô có vẻ hoạt bát một cách bất thường"

-"Vui vẻ?" Cô lại nhún vai. "Tôi chỉ cảm thấy ... mọi thứ đang đi đúng hướng."

-"Chúng ta đang ở giữa một cuộc chiến."

-"Cảm ơn vì đã nhắc."

-"Cô cần được nhắc nhở?"

-"Không, đó là lời mỉa mai." Malfoy đang khiến cô rơi vào tâm trạng tồi tệ, có thể đây là mục đích của anh - "Anh biết đấy, chỉ vì anh luôn tức giận với mọi thứ, không có nghĩa là tất cả những người khác đều như vậy."

-"Tôi không quan tâm những người khác có thế hay không. Tôi ..."

"Tốt." Hermione tạm dừng cuộc chiến mà anh ấy có thể đang cố bắt đầu - "Có muốn giúp tôi trồng không?"

-"Gì?"

-"Trồng Cây"

-"Không." Anh nhìn cô một cách kỳ lạ.

-"Không thể để bàn tay bị bẩn phải khồng, Malfoy?"

-"Tôi không trồng cây"

-"Nó không giết anh đâu. Hứa đấy. Thấy chưa?"

-"Cô có thể bẩn bao nhiêu tùy cô thích, Granger, nhưng không có lý do gì để làm bẩn khắp người vì một việc mà tôi không phải làm."

-"Nếu nó đã ở trên người thì sao?"

-"Gì cơ?"

Hermione trả lời bằng cách hất đất vào anh, nhưng trọng lực kéo nó quá mạnh khỏi chiếc áo của Malfoy mà cô đang nhắm vào, và nó rơi xuống tất của anh. Cô nhìn anh với vẻ chờ đợi, chờ xem liệu anh có nổi cáu vì bị bẩn hay trả đũa lại cô hay không. Anh quan sát những đám đất nhỏ rồi nhìn cô, nhướn mày.

-"Cô thật là trẻ con. Và cô sẽ phải làm sạch nó ngay bây giờ"

-"Không." Hermione lắc đầu. "Tôi không nghĩ thế"

-"Chính xác là cô quá trẻ con."

Cô nhìn anh - "Làm cho tôi nào"

-"Cô thực sự muốn tôi phải làm vậy à, đồ dở hơi?"

-"Đừng gọi tôi như thế, Malfoy. Anh sẽ không muốn chọc tôi tức giận đâu"

-"Đồ khốn" anh nói một cách âu yếm, tuy nhiên anh lùi lại quá chậm và nhận lấy hết những bụi bẩn mà cô ném vào anh.

Hermione nhếch mép cười còn anh từ từ ngước lên khỏi lớp đất ẩm ướt dính vào áo, trừng mắt nhìn cô. Cô nghĩ có lẽ mình nên đứng dậy và bắt đầu chạy ngay bây giờ, nhưng cô hầu như không bao giờ lùi bước trước anh, và điều này cũng không ngoại lệ. Anh ta quay ngoắt đi, biến mất vào nhà bếp với một tiếng lẩm bẩm chửi rủa.

-"Đi tắm à? Rửa sạch làn da nguyên sơ, thuần chủng của mình khỏi sự không hoàn hảo? Bụi bẩn! Hay là kinh dị!" Cô hét lên theo anh ta, lắc đầu và quay trở lại với đống đất trước mặt.

Trong lớp học của bác Hagrid vào năm học thứ 3, Hermione nhớ lại một lần mà Lavender đã khóc khi cô ấy ngã xuống đất. Chỉ cần một câu thần chú đơn giản để dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Hermione nghĩ rằng có một số người cảm thấy lo lắng về ngoại hình của họ quá nhiều. Malfoy là sự kết hợp của tất cả những thứ đó, trong khi cô nhìn thấy anh hoàn toàn ngược lại so với bây giờ, cô đoán rằng điều này chỉ xảy ra với một số người.

Hermione thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình với một tiếng thở hổn hển, thứ gì đó lạnh như băng bay vào đầu và bụng cô. Cô mất phương hướng chỉ trong một giây, khi cô nhìn lên và thấy Malfoy ở ngưỡng cửa một lần nữa, anh cười toe toét và cầm chiếc ly rỗng trong tay.

-"Tôi còn tưởng rằng cô muốn tôi giúp cô tắm một chút"

-"Oh ... oh, anh sẽ hối hận vì điều này!"

-"Nào, bây giờ, Granger - đừng làm tôi tức giận," Malfoy nhại lại lời cô, nhưng dừng trêu chọc vì tò mò với thứ trước mắt "Đó là gì thế?"

-"Cái này," Hermione lẩm bẩm, nắm chặt nó trong tay và quay nhanh bánh xe kim loại nhỏ, "là một cái vòi."

-"Cái ... vòi?"

-"Không học được điều này trong Nghiên cứu về người Muggle, phải không?" Cô cười toe toét, Malfoy chỉ đủ thời gian lặp lại lời cô khi bị dòng nước phun vào người.

-"Granger!"

Hermione vỗ tay khi anh rời đi, cô tiến lại gần hơn, đợi cho đến khi bóng anh biến mất khỏi bếp. Cửa sau của ngôi nhà bị thiếu một số bậc thang, và Hermione luôn phải nhảy xuống để đi ra ngoài hoặc vươn người lên để bước vào trong. Cô nhón chân lặng lẽ hết mức có thể để đi qua qua bếp, ngón tay cái siết chặt miệng vòi nước, ngăn chúng phun ra ngoài.

Hermione đã tìm thấy Malfoy trong phòng khách, anh đang cởi cái áo ướt sũng nước ra. Hermione thả ngón tay cái ra. Anh hét lên, lẩm bẩm cái gì đó đại loại như kẻ điên rồ, loáng thoáng một số từ chửi rủa rồi sau đó trốn khỏi cô. Cô cố gắng đuổi theo, nhưng cô hết hồn, dừng lại ở cuối phòng khách. Có lẽ cô nên hối hận vì mang vòi nước vào trong nhà, không phải vì đã phun nước vào người Malfoy mà là những vũng nước đang ướt đẫm, tràn đầy trên thảm lúc này. Tuy nhiên, Hermione cảm thấy nổi loạn và có thể hơi điên rồ. Nó giống như lần đầu tiên cô một mình ăn cả một bát bánh pudding - và cô ốm đến mức nghĩ rằng mình có thể sẽ chết, nhưng cô vẫn cảm thấy tuyệt vời. Nếu cha mẹ cô ở đây bây giờ, hoặc bất kỳ người lớn nào thấy việc này, Hermione chắc chắn rằng cô sẽ bị kích động. Nhưng một căn nhà mà Bộ đang sở hữu không có ai sống ở trong thì sao? Tài sản chung, Hermione tính toán. Ngoài ra, còn có một sự trả thù sắp tới mà cô phải nhận.

Malfoy hình như đang trốn, bất chấp những lời chế nhạo cô nói, vì vậy cô rút lui trở lại cửa. Hermione đang ở trong bếp khi cô không còn cảm nhận được áp lực lên ngón tay cái của mình, cô đã hoảng sợ, tự hỏi liệu có phải mình đã múc hết nước trong giếng lên hay không. Nỗi lo lắng ngắn ngủi của cô đã được dập tắt khi thấy Malfoy, anh nhìn chằm chằm vào cô một cách tự mãn.

"Làm thế nào mà anh đã ra đây?" Anh không trả lời, đột ngột giật mạnh cái vòi. Cô kêu lên và cố giật lại, nhưng anh kéo nó ra khỏi cửa, chạy lại để bật nước lên - "Này! Không! Draco Malfoy, đặt--"

Hermione từ bỏ việc kêu cứu khi anh bật nước, quay người chạy ra khỏi bếp và hét khản cả cổ khi bị nước phun vào người. Chúa ơi, cô đã không biết rằng nó lạnh đến mức nào khi cô xịt vào người anh ta. Malfoy chạy nhanh hơn cô, cô đã hứng toàn bộ nước trong khi chạy ra hành lang. Lưng Hermione như đông cứng lại, quần áo của cô đã dính chặt vào người như một lớp da thứ hai, nhưng nó lại khô ở phía trước.

Hermione chạy ra cửa trước, cô biết rằng người đàn ông kia có thể sẽ đợi cô mãi mãi ở đó trong sự im lặng chết người nên thay vì đợi khi anh rời đi cô sẽ sử dụng những thủ thuật nhỏ, quyết tâm trả đũa lại ngay bây giờ. Không đời nào cô để cho Malfoy thắng.

Malfoy có vẻ cũng quyết tâm như vậy, anh ta đang đứng và đợi cô ở sân sau khi cô rẽ vào một góc - "Dự đoán trúng phóc"

Hermione hét lên khi anh cười toe toét, dùng ngón tay cái che nửa lỗ để nước phun ra xa hơn. Cô tự hỏi làm thế nào anh có thể đoán được nhanh chóng như vậy - cô chỉ nghĩ ra cho đến khi cô mười một tuổi.

-"Dừng lại! Không phải vào mặt! Tôi không phun nước vào mặt anh!" Hermione hét lên, cố gắng chạy nhanh hơn anh.

-"Bởi vì cô không xảo quyệt như tôi"

-"Lũ Slytherin!" cô huỵch toẹt.

-"Cảm ơn!"

Hermione nhìn chằm chằm vào anh và quyết định đổi chiến thuật, quay lại, không chạy vào nhà mà chạy nhắm hướng về phía anh ta. Cô ấy lấy tay che mặt và chạy nhanh hết sức, trượt qua bùn khi đến gần. Hermione run rẩy vì lạnh, Malfoy nắm chặt vòi bằng cả hai tay khi cô cố gắng giằng lấy nó.

-"Thật dễ thương, Granger." Malfoy cười, quay vòi về phía đầu cô mặc cho mọi cố gắng của cô đều không ảnh hưởng đến anh.

Hermione cố gắng làm gì đó, cô dậm một chân xuống dây vòi và cắt nước. Cô nhìn anh một cách đắc thắng khi anh nhìn chằm chằm vào cô và cố gắng nghiêng vòi. Cô tận dụng sự ngạc nhiên nhất thời của anh ta, đẩy miệng vòi về phía mặt anh và nhấc chân lên. Hermione cười điên dại khi nước bắn thẳng vào mặt anh. Malfoy phun nước ra và gạt nó ra khỏi người, Hermione lại kẹp vòi xuống chỉ hai giây trước khi anh giật mạnh nó. Anh quàng tay qua vai cô, ghì chặt cánh tay cô, kéo cô dựa lưng vào anh và chĩa vòi nước vào mặt cô. Hermione hét lên, nhưng chả có tiếng gì cả, chỉ có tiếng nước chảy ra. Cô cố gắng quay đầu đi và dồn toàn bộ trọng lượng của mình để xô ngã vào anh.

Malfoy mất thăng bằng, hạ cả hai người xuống, hơi thở của anh bay qua tai cô, anh càu nhàu. Hermione bắt lấy cơ hội, thoát khỏi sự kìm kẹp, xoay người, nắm lấy một nắm bùn. Bùn nhão chảy ra giữa các ngón tay của cô, cô ném chúng lên trán anh, xoa vào tóc anh với vẻ vui mừng của trẻ con. Malfoy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô trong khi cô cười nham hiểm trước khi nhận được một nắm bùn tương tự. Cô quay cuồng một lúc rồi lại chuẩn bị ý định trả đũa, nhảy ra ngoài khi anh ngồi dậy và ném một nắm bùn khác vào anh.

Vòi nước bị rơi vào quên lãng khi cả hai đang cố gắng đứng dậy bằng đôi chân trơn trượt, ném càng nhiều bùn vào nhau càng tốt. Hermione đi ra trước cửa nhà, Malfoy theo sau, cô lau bùn trên da và ném nó khi chạy ra ngoài. Chắc hẳn anh ấy cũng đang làm như vậy, nhiều cục bùn nữa đập vào lưng và tóc cô ngay cả khi cô đã vào trốn vào trong nhà, nhiều lúc cô khóc thét lên khi cảm thấy áo mình bị giật nhẹ. Sự tự do chỉ kéo dài trong một giây, chân cô bị kéo từ phía dưới, và cô đập mạnh tay xuống sàn.

Hermione cố gắng bò về phía trước, nhưng Malfoy lại kéo cô lại, di chuyển nhanh để lướt qua cô, cô quay mặt về phí anh khi cô thừa nhận rằng không còn lối thoát. Malfoy nhìn quanh nhà bếp, tay ghì chặt vai cô và tìm kiếm vũ khí, nhưng rồi lại tập trung nhìn cô khi phá lên cười.

-"Thật quá...lố bịch!" Hermione hú hét về bộ dạng của anh bây giờ và mười lăm phút qua nói chung.

Tóc Malfoy màu nâu, phủ lên đầu, và khuôn mặt trông như thể được bao phủ bằng bùn, chỉ có những vệt trắng nhỏ lộ ra. Anh chế nhạo cô, nhưng Hermione lại cười lớn hơn khi thấy màu nâu trên răng của anh, vẫy vẫy tay như đang giương một lá cờ trắng và nằm hoàn toàn xuống sàn trong thất bại.

-"Cô đang sử dụng ma túy của Muggle, đúng không? Tự dưng phấn khích một cách đột ngột, đi trồng cây, rồi lại tấn công người khác bằng nước và bùn. Tôi đã nghe nói về loại 'cần sa' mà cô biết. Đó có phải là thứ cô đang trồng không?"

Hermione không thể ngăn nổi những tràng cười. Khi Malfoy nhận ra rằng mình không hiểu nổi cô bị làm sao, anh cũng lăn sang và nằm xuống bên cạnh cô để lấy lại nhịp thở. Hermione đã bình tĩnh lại sau vài phút, má cô đau, cô cúi đầu nhìn anh.

-"Những điều vừa rồi ... thật là trẻ con. Nhưng tôi thề rằng đó là niềm vui nhất mà tôi chưa từng có trong suốt thời gian dài"

-"Tôi thì sợ hãi, tôi nghĩ vậy."

Hermione cười và lắc đầu, nhìn anh khi anh đang nhìn lên trần nhà -"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể như vậy."

Lúc này Malfoy đang nhìn cô, đang quay đầu lại đối mặt với cô, Hermione nghĩ rằng lông mày của anh nhướng lên nhưng không thể hình dung rõ vì khuôn mặt anh vô cùng bẩn - "Như thế nào?"

-"Đùa giỡn. Hành động như một tên ngốc - hmmm, khoan đã ..." Malfoy trừng mắt nhìn cô, và cô cười - "Anh biết tôi muốn nói gì mà. Chỉ là hành động ... như vậy."

-"Đó là tự vệ"

-"Được rồi" - Hermione sẽ để anh ta nghĩ gì tùy thích, biết rằng điều đó sẽ không có ích gì khi anh thật sự có vẻ như một người bình thường thỉnh thoảng cư xử như một kẻ ngốc - "Tôi sắp đóng băng lại rồi đây này"

-"Cô là người nghĩ ra việc sử dụng vòi nước vào cuối mùa Thu."

-"Chỉ là để tự vệ."

Malfoy cười toe toét, quay đầu đi và nhìn lên trần nhà - "Được thôi"

Ngày: 1250; Giờ: 16

Cô dành hai ngày cho Ginny, kể cho em ấy nghe mọi thứ sau mỗi mười phút trôi qua. Tuy nhiên, Hermione sợ và xấu hổ theo cách mà cô ấy chưa từng như thế bao giờ trước đây. Một điều là biết bạn đang làm gì và muốn nó tiếp tục, và một điều khác là nói với ai đó về điều này khi bạn biết họ sẽ chỉ ra lý do tại sao đó là một ý tưởng tồi.

Malfoy bây giờ đã khác, cô muốn nói với Ginny như thế. Theo một cách nào đó mà Hermione chưa hoàn toàn hiểu hết được, nhưng theo một cách nào đó khiến cô rất ổn với những gì họ đang làm. Có điều gì đó ở Malfoy đã hấp dẫn cô, khiến cô bị mắc mưu. Hermione tự hỏi liệu đây có phải là điều mà những người nghiện ma túy cảm thấy- nếu điều này là sai, cô nên dừng lại, nhưng cô vẫn chưa chạm đến đáy để có thể rút ra.

Vài lúc, khi không gặp Malfoy trong vài ngày, cô tự nói điều đó với mình và tự cười, bởi vì nó có vẻ phi lý. Lần khác, cô tự hỏi mình sẽ làm gì nếu anh ở đó và cô không cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro