Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày: 217; Giờ: 18

Hermione đã phát triển một hệ thống. Nó chưa phải là một hệ thống tốt nhất, một số người còn cho rằng đây là hệ thống tồi tệ nhất, nhưng chả sao cả, hệ thống này là của cô và nó vẫn hoạt động thường xuyên.

Truyền đi và chờ đợi.

Hermione luôn cố gắng hết sức để tìm kiếm bất kỳ một dấu hiệu nào của Tử thần Thực tử hay một người nào đó mà cô phát hiện ra, nhưng khi nó trở nên quá tồi tệ và điên cuồng và cô ấy không thể nói, cô không còn lựa chọn nào khác, đầu tiên là làm choáng chúng và tiếp đến là kiểm tra. Giờ đây, cô đã học được rằng bản thân mình không có thời gian để do dự trong một cuộc chiến.

Bất cứ ai cũng có thể nhận thấy rằng đây phương pháp của cô chẳng có mấy tác dụng, tuy nhiên họ vẫn không hề nói gì. Những người đầu tiên nhận được phương pháp này đều có phản ứng khác nhau. Một số người đang hiểu, nhưng càng lâu dần, Hermione càng nhận được nhiều sự tức giận, ít nhất là trong một tuần

Hermione đã đưa ra vấn đề này ra trong các cuộc họp khác nhau, cả với Moody và cô Tonks. Tuy nhiên, nó không được thực hiện, ngoại trừ việc Hermione được hỏi rằng liệu cô có muốn rời khỏi Hội hay không (bởi Moody không bao giờ khoan dung). Vậy nên Hermione đã trở nên thích nghi, như tất cả những gì mọi người phải làm với thời điểm của họ hiện nay để tồn tại.

Truyền đi và chờ đợi.

Hermione lăn lộn, cô thề rằng mình đã cảm thấy có một câu thần chú gần trúng vào cô đến nỗi nó bùng cháy lên. Rất may là các Tử thần Thực tử sử dụng lời nguyền chết chóc ít hơn nhiều so với những gì cô nghĩ. Trước hết, bọn chúng đã bị tra tấn nhiều hơn.

Cô đứng dậy, chậm chạp hơn so với những người khác, nhắm vào hướng chung của các phù thuỷ. Hermione bị mất phương hướng nhưng dù sao thì cô cũng đánh trúng, khiến kẻ tấn công cô ngã xuống. Ở đây quá dễ bị lộ liễu nên cô chạy đi tìm chỗ nấp. Khói thường đi kèm với rất nhiều câu thần chú bắn ra và sự tàn phá vừa là kẻ thù vừa là bạn của cô, Hermione nhận ra điều này nhiều nhất khi nó đã không còn ở đó.

Có một hình bóng xuất hiện trước mặt cô, và cô chỉ có một giây trước khi làm nó sững sờ. Hermione không bao giờ có thể hiểu rằng họ phải đối mặt như thế nào khi nó như vậy, họ không có thời gian để do dự.

Cô bò về phía trước, quan sát bất kỳ dấu hiệu của tất cả mọi người khác. Tuy nhiên, cô rất sợ khi phải lảng vảng xung quanh, đôi chân của cô có vẻ quá ồn, cô ngừng thở để che đi tiếng ồn mà nó tạo ra trong phổi. Tất nhiên, ngừng thở không phải là một ý kiến hay, vì khoảnh khắc cơ thể cô ấy bắt đầu đòi hỏi một nhu cầu cuối cùng để sống sót, Hermione thậm chí còn thở to hơn và rệu rã hơn trước.

Người phụ nữ nằm trên mặt đất không đeo bất kì thứ gì bịt mặt hay mũ trùm đầu, phía tay áo của cô ấy cũng không có thứ gì. Có một thần sáng là người đầu tiên mắc phải sai lầm này, và giờ anh ta đã chết, Hermione biết. Họ luôn miệng nhắc nhở điều đó đến nỗi nó ăn sâu vào đầu mọi người.

Không phải tất cả những người chiến đấu cho Voldemort đều là Tử thần Thực tử. Một số chỉ là những người ủng hộ cố gắng tìm ra thông tin về trận chiến, hoặc chỉ là chưa được đánh dấu. Cũng có một vài trường hợp Tử thần Thực tử cởi bỏ mũ trùm đầu để giả dạng thân thiện. Không ai là đáng tin tưởng nếu họ không có kí hiệu của hội Phượng hoàng hoặc dải màu cam quanh cánh tay.

Hermione không chắc điều gì sẽ cảnh báo cô ấy về sự hiện diện của ai đó, hay có bất cứ điều gì xảy ra ngoài sự tò mò vốn có của cô để kiểm tra. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ông ta, cô thở hổn hển đến mức đốt phổi, buộc cô phải ho. Đó là một âm thanh bùng nổ, to rõ ràng trong sự im lặng bao trùm xung quanh họ. Nó khiến câu thần chú của Hermione bị hủy hoại, khi Lucius có ý định nâng cây đũa phép lên, Hermione đã cố gắng kết thúc bằng câu bùa chú Stupefy trước khi ông ta có thể hoàn thành bất cứ thứ gì.

Cô nhìn ông ta ngã xuống, không thể tin được, cô ho dữ dội vào tay áo, đôi mắt vẫn đang mở to và nhìn chằm chằm. Cô gần như mong đợi ông ta sẽ dứng dậy và ném cô xuống địa ngục. Hermione bây giờ còn căng thẳng hơn cả trong trận chiến, cô hoàn toàn không biết mình phải làm gì với bản thân và với ông ấy.

Cô có thể tìm thấy ai đó không? Cô cố gắng cảnh báo Hội, hay ai đó cấp cao hơn? Cô có giết ông ta bây giờ không?

Cô liếc nhìn xung quanh mình và đứng lên. Trái tim Hermione đập thình thịch vào lúc cô hoàn toàn đứng thẳng, bởi vì ông ấy biết cô đang tiến gần lại. Đây là Lucius Malfoy, ông ấy chắc chắn biết cô đang tiến lại; đông cứng và chờ đợi cô, chỉ còn cách một chục bước chân.

Một sự nhầm lẫn. Hermione chớp mắt nhìn ông ta trong vòng hai mươi giây trước khi bản thân cô có thể di chuyển. Thay vì khuôn mặt của Lucius lại là khuôn mặt vặn vẹo giận dữ của Draco Malfoy chào đón cô, thành thật mà nói cô nên biết rõ điều này. Dù sao thì Lucius cũng đang ở Azkaban. Draco cũng đã đủ gần để cô có thể nhìn thấy những sợi dây màu cam gợn sóng được thắt nút chặt chẽ và đừng chỉ chỉ chú ý vào mái tóc của cậu ta.

"Khỉ thật," cô lẩm bẩm chạm vào cái mái tóc giống nhau đến chết tiệt kia chỉ để chắc chắn rằng cậu ta ở đó.

Cô định sẽ rời bỏ cậu ấy như vậy cho đến khi ai đó tìm thấy cậu ở cuối trận chiến, nhưng cô nhận ra rằng tình huống sẽ còn tồi tệ hơn nếu cô làm vậy. Cô đứng và quan sát mọi thứ xung quanh vị trí kỳ lạ của cậu ta thêm một giây trước khi làm giải bùa choáng.

Cô định sẽ rời bỏ cậu ấy như vậy cho đến khi ai đó tìm thấy cậu ở cuối trận chiến, nhưng cô nhận ra rằng tình huống sẽ còn tồi tệ hơn nếu cô làm vậy. Cô đứng và quan sát mọi thứ xung quanh vị trí kỳ lạ của cậu ta thêm một giây trước khi làm giải bùa choáng.

Nhưng Malfoy rất nhanh. Nhanh hơn nhiều so với những gì Hermione đã thấy từ Harry, Ron, hoặc bất cứ ai trên một cây chổi. Nhanh đến mức cô ngã trên mặt đất trước khi cô hoàn toàn chắc chắn rằng chính cậu ta là người làm điều đó chứ không phải một câu thần chú từ người khác. Cậu ta mất nhiều thời gian để xuất hiện, nhưng vẫn nhanh hơn cô có thể di chuyển để ngăn cậu.

Đầu gối của cậu ta nặng nề và thô cứng, chắn ngang phần mềm mại của đùi cô. Malfoy đè tay lên ngực cô, chắc chắn có thể cảm nhận được nhịp tim cô đang đập loạn xạ và ấn cây đũa phép vào vùng da dưới cằm cô một cách khó chịu. Khuôn mặt cậu ta giễu cợt nhìn cô, đôi mắt thâm quầng, cô nghĩ rằng đây là màu xám, vừa lạnh vừa nóng. Tóc cậu xõa ra phía trước, gió thổi vào mặt cậu.

- "Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Malfoy tức giận.

- "Tôi nhầm cậu là người khác," cô cáu kỉnh, bởi vì cậu sẽ biết cô không phải là Parkinson hay một trong những cô gái gì đó của cậu và cô sẽ không để cậu ta coi thường.

Không cần phải xác định 'ai đó khác', vì quá dễ dàng để biết ai đó bị nhầm lẫn là ai. Hermione cố gắng chống lại sự nghiến răng đau đớn đó của cậu ta, đi chuyển một bên vai bất động. Cô tự với cây đũa phép của mình chĩa vào cổ họng cậu. Đây chính là trận chiến của những ánh mắt căm thù

- "Nếu cô không thể nhìn thấy tấm vải lớn, sáng, màu cam trên cánh tay của tôi, thì Granger ạ, cô không thuộc về một nơi như thế này."

- "Ngay từ đầu tấm vải đó không nên thuộc về, hay là nằm trong tay cậu" Hermione hét lên, cô quá ồn ào đối với tình hình hiện tại, nhưng thật sự cô đã phát ngán với việc Draco Malfoy nói với cô nơi cô thuộc về.

- "Là vậy hả? Cố ý làm tôi choáng, tức giận vì tôi ở đây, rồi sau đó không thể thực hiện bất kỳ ý tưởng xấu xa, ác ý nào mà cô có trong đầu?"

- "Làm ơn đi, Malfoy. Cậu thậm chí không xứng đáng để có một cây đũa phép. Nếu có, chắc chắn nó sẽ không phải là một câu thần chú tuyệt vời gì - Tôi sẽ đưa cậu tới nơi mà cậu đã làm với thầy Dumbledore, bởi vì đó là nơi duy nhất cậu thuộc về," Hermione rít lên, từng từ xuyên qua kẽ răng, cô đâm cây đũa phép vào cổ họng Malfoy cho đến khi nó không thể tiến sâu thêm được nữa.

Mặt Malfoy nhăn lại, cậu cúi xuống sâu hơn, Hermione biết rằng điều cậu ta sắp nói sẽ là một điều gì đó kinh khủng. Cậu định mở miệng nói, đôi mắt sáng lên.

- "Hai người có thể cho tôi biết tại sao hai người lại nằm ở đây chĩa đũa phép vào nhau giữa một cuộc chiến không?" Một dải màu cam rung lên, một khuôn mặt quen thuộc mơ hồ xuất hiện trước mặt họ cùng với sự tức giận và chán ghét.

Malfoy bị kéo ra khỏi người cô, nhưng tay cậu nắm áo cô kéo cô lên nửa chừng, sau đó khi cậu cảm thấy rồi thả cô xuống đất. Malfoy quay ngoắt lại, xô vào người đàn ông đang nắm lấy áo sơ mi của cậu, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.

Một tiếng hét cất lên kèm theo là một thần sáng ngã xuống, và chết. Malfoy xoay người lại như là một kẻ bị săn đuổi, Hermione nghe thấy không phải là câu thần chú "Stupefy" mà là Avada Kedavra đang bật ra khỏi môi cậu. Cô nhìn chằm chằm vào cậu, ít hoạt động nhưng vẫn thở hổn hển theo nhịp thở nặng nhọc của chính cậu.

Malfoy liếm môi, hạ đũa phép và nhìn xuống cô, một kẻ sát nhân. Cậu ta bị ám ảnh, nhưng đó không phải là cú sốc đến với lần đầu tiên, và Hermione biết rằng ngay cả khi đó mới chỉ là lần thứ hai thì cậu ta đã quá quen với nó. Nếu Harry nói đúng về việc Malfoy thực sự không cố ý giết bất cứ ai trên tòa tháp, thì bây giờ Harry đã sai về điều đó.

Sau đó, Malfoy quay người rồi biến mất trở lại trong làn khói, bỏ lại cô với hai thi thể và một cái đầu đang quay cuồng.

Ngày: 238; Giờ: 8

Ginny là một trong những cô gái mạnh mẽ nhất mà Hermione biết, nhưng em còn quá trẻ và đặt nhiều kỳ vọng vào Hermione. Ginny có vẻ ngoài cứng rắn hơn khiến em ấy bộc lộ như thể em ấy giỏi hơn là em ấy thực sự. Nhưng Hermione theo dõi em ấy, cô thấy em ấy gục ngã hết lần này đến lần khác, vật lộn với những công việc hàng ngày mà không có bất kì tin tức gì từ Harry và Ron. Em ấy vẫn chưa nhận được dù chỉ một lá thư, điều này khiến em ấy vô cùng phiền muộn nhưng không hề cho ai biết.

Ginny yêu Harry. Yêu cậu ấy bằng tất cả những gì em ấy luôn. Nhưng không có thời gian cho tình yêu trong chiến tranh, Hermione cũng bắt đầu học được điều đó.

Ginny ngủ với Seamus vào một đêm mà cậu ta đã say rượu và em ấy ... Hermione không chắc điều gì đã khiến Ginny làm điều đó, nhưng em ấy đã thật sự làm vậy. Có thể đó là kiểu trả thù nào đó vì em ấy bị tổn thương, hoặc có thể chỉ vì em ấy tò mò ... Cũng giống như vậy, em ấy đã xuất hiện từ một phòng ngủ, quần áo nhàu nhĩ và rối tung lên vào lúc hai giờ sáng.

Em ấy nhốt mình trong phòng và khóc suốt ba ngày liền. Vào thời điểm mà Fred và George phát hiện ra điều gì đã xảy ra, Seamus đã cách xa 3/4 nước Anh. Rất may, theo như bất kỳ ai biết, tin tức này vẫn chưa đến tai bà Molly, ông Arthur và những người anh trai còn lại.

Ginny đang đứng trước cửa nhà của Hermione, mái tóc lấp lánh màu cam và đỏ đậm trong bóng tối và dưới ánh trăng. Đó là khoảng thời gian từ đêm thứ ba đến sáng thứ tư, và chỉ là ngày thứ năm kể từ khi Hermione quay lại. Hermione dự định đến Thái ấp Malfoy vào cuối ngày, và chỉ có Chúa (hoặc Moody) biết điều gì diễn ra sau đó.

Ginny gục ngã, em ấy vùi mặt vào chăn. Hermione thường quay lưng lại với những người ngủ chung giường với cô ấy, bởi vì cô rất ghét người khác hít thở vào mặt mình. Tuy nhiên, hôm nay là một ngoại lệ, Hermione quàng tay qua đôi vai gầy kia.

Da của Ginny lạnh lẽo, em ấy vừa từ bên ngoài bước vào, và Hermione khó có thể cảm nhận được bất kỳ sự sống nào trên người em ấy. Cô xoa bả vai của Ginny cùng những cái véo nhỏ mà cô biết Ginny thích, và chậm chậm nhích lại gần hơn để họ có chung một chiếc gối.

- "Anh ấy không cần phải biết." Em ấy bắt đầu khóc sau đó ôm lấy Hermione.

Hermione vòng tay qua đầu cô gái nhỏ, nghịch những sợi tóc dài màu đỏ quanh ngón tay cô. Hermione để Ginny khóc, khóc và khóc, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường màu đen đằng sau ( thực sự là màu xanh) với đèn phòng đang bật.

- "Anh ấy sẽ tìm ra," Ginny thì thầm, có sự tích cực trong câu nói của cô.

- "Cậu ấy sẽ hiểu." Cuối cùng "Không sao đâu."

Ginny dụi đầu vào vai Hermione và lắc liên tục "Không, sẽ không"

- "Nó sẽ" Và sau đó cô im lặng.

Ngày: 239; Giờ 12

Bà Molly và ông Arthur cố gắng hết sức để làm cho tất cả bọn họ quên đi mọi vấn đề khác, chỉ tập trung vào sự thật rằng hôm nay là Giáng sinh. Lúc đầu, bữa tiệc diễn ra khá chậm vì sự vắng mặt của Harry và Ron không dễ dàng bị quên và Ginny lộ rõ vẻ chán nản và tiếc nuối. Tuy nhiên, bữa tiệc vẫn tiếp tục tiếp diễn khi Hermione học cách quên đi sự khác biệt trong những ngày Lễ trước đây và chỉ tập trung vào những điều tích cực của ngày lễ này.

Cô hạnh phúc khi ở đây với tất cả bọn họ.

Ngày: 245; Giờ: 19

Hermione mỉm cười với Hannah, Cho và Justin, những người duy nhất trong nhà dự lễ đón năm mới. Má của cô ấm áp và đỏ như rượu vang, cô hy vọng năm nay sẽ mang lại sự thay đổi.

Ngày: 256; Giờ: 10

Toàn khói, khói và máu. Máu xuất hiện trên tất cả mọi thứ. Nó dính trên tay và quần áo của cô, và Hermione cảm nhận được nó đóng thành từng lớp vảy trên mặt. Nó khiến cô muốn ném lên và vì vậy cô ấy làm thế với tất cả những đôi giày mới của mình. Hermione khạc nhổ để cố gắng loại bỏ những sợi nước bọt dài có mùi vị kinh khủng trong miệng nhưng không hề có tác dụng.

Cô hít thở thật sâu, cổ họng bỏng rát và thô, hơi thở dồn dập trong lồng ngực. Bàn chân Hermione tê dại cố gắng đi qua người họ, đi trên mặt đất, sau đó là một thi thể. Nó vẫn còn ấm, đồng thời kêu răng rắc và lục cục. Anh ta đã chết, bên dưới chiếc mặt nạ và khuôn mặt đầy máu loang lổ, nhưng dù thế nào thì cô vẫn cố gắng di chuyển khỏi anh ta. Hermione phun ra cơn nôn từ miệng, nhắm mắt lại khi cô thở gấp, cô thấy đôi mắt nâu vô hồn của anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô. Nó khiến cô nhớ đến chú Henry của mình và con nai chết mà ông ấy luôn treo trên tường nhà để xe, chúng có đôi mắt thủy tinh rộng và hóa đá như thể luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Những ngón tay của Hermione nắm lại trên cỏ và đất, cô đang bò. Bò cho đến khi cô lấy đủ đà để đặt chân xuống đất và sau đó cô chạy. Chạy, và chạy, xuyên qua làn khói, mùi lưu huỳnh và ma thuật đen tối. Ngực và cổ họng cô như bị nứt ra khi cô thắt chặt không khí và trái tim của cô giống như tạo ra một sức nặng hơn khoảng trống được tạo ra cho nó.

"Chúa ơi, xin hãy giúp con. Con chỉ vừa ... về nhà. Con cần ... Chúa." Hermione bắt đầu trở nên cuồng loạn và cô biết điều đó, bởi vì những giọt nước mắt đang rơi đã khiến cô không thể nhìn thấy gì trước mắt, Hermione đang chạy mà hề chú ý.

Băng qua màu xám, cô nhìn thấy một chuyển động, lúc đầu rất nhỏ và sau đó là đường viền của mui xe đi ngược với làn khói. Họ gục xuống đất khi cô hạ đũa phép xuống, cô lại tiếp tục chạy. Những vết thương trên da Hermione khiến chiếc áo sơ mi của cô thấm đẫm máu của chính mình. Nó chạy trong đầu cô cùng những luồng gió dường như không có hồi kết, cô xoay và xoay tròn trong một giấc mơ chóng mặt.

"Giúp tôi với!" Hermione cố gắng la hét vì cô không thể tìm thấy sự trợ giúp mà cô chỉ cần nhìn thấy gì đó -"Giúp tôi với, làm ơn!"

Nhưng không phải cầu xin cho cô, mà là cho một người đàn ông cô không biết, cũng có màu cam và đỏ của Hội Phượng Hoàng trên tay áo của anh ta. Một người đàn ông đang hấp hối và phun ra máu, anh nắm chặt lấy tay cô không buông ra

- "Giúp tôi với! Giúp tôi với, làm ơn đi! Chết tiệt! Chết tiệt." Cô ấy thở, mọi thứ thật khắc nghiệt - "Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp."

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, vô cùng gấp gáp. Hermione thở hổn hển, vươn tay để cố nắm lấy thứ gì đó, nhưng không có gì cả.

-"Một người đàn ông! Anh ấy là ... một người đàn ông ..." Đôi mắt cô trôi đi, cô cố gắng mở mắt ra, nhưng chúng lại trôi đi. "Cứu giúp với"

Thế giới xoay tròn, xoay tròn sang phải, và sau đó bất kỳ không khí nào cô có thể hít được đều khiến cô quay cuồng, ngoài trận chiến. Hermione gặp phải tình trạng đen đủi trước khi có thể tỉnh lại.

Parkinson. Pansy Parkinson hiện đang xuất hiện ở trên khuôn mặt của cô khi cô mở mắt ra. Nó dường như kéo dài mãi mãi, và nếu cô suy nghĩ kỹ, cô có thể thấy những tia sáng giữa những thứ mà cô không biết là mình mơ hay thực sự nhìn thấy. Vấn đề là Hermione đã ngã xuống bất tỉnh và bây giờ Parkinson ở trên người cô, nhấn chìm cô.

Phải, dìm chết cô. Có nước xung quanh cô, bao phủ cô, làm Hermione nghẹt thở. Hermione thở hổn hển, cô không thể hít thở được một chút oxy. Cô nắm lấy tay Parkinson trên vai và cố gắng cào vào chúng, nhưng móng tay của cô cùn nên không thể cắm sâu da của cô ta. Không dừng lại, Hermione kéo mạnh, giật mạnh và ấn các ngón tay của mình vào cổ tay Parkinson.

Hermione thở gấp, hổn hển và ho sặc sụa. Những cơn ho kéo dài và khó khăn, cổ họng cô như bị lửa đốt. Bây giờ cô đang chiến thắng, một chút đủ để cô có thể hít thở thêm. Sự hoảng loạn vẫn còn dai dẳng và khủng khiếp nhưng vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cô chẳng là gì cả.

Hermione bỏ tay ra để đi đến khuôn mặt đó, nhưng sau đó Parkinson cũng rút tay lại. Cô tát vào mặt Hermione, hết lần này đến lần khác, rồi mạnh đến mức nó đập má bên kia của cô vào thành bồn tắm.

Bồn tắm.

Hermione chậm rãi chớp mắt trước màu vàng sứt mẻ. Nước chảy thành dòng trên mặt cô và bồn sứ, nó nhuốm màu đỏ của máu. Máu của cô. Đôi tay trắng trẻo của Pansy Parkinson bị vùi lấp trong thứ nước đục ngầu đó.

Cô thở, chậm rãi và ngẩng đầu lên một chút. Nó nặng nề, Hermione cảm thấy như thể từng chút sức lực của cô dần dần bị rút cạn và cuốn đi theo dòng nước đó. Mặt nước đổ ập xuống, cô nhìn sang Parkinson, choáng váng.

- "Không sao đâu, Granger," cô thì thầm, Hermione nhận ra rằng họ đang khóc.

Có một cơn tức trong lồng ngực dâng lên đến cổ họng, nó nứt ra và bùng nổ khi cô thở ra, rồi Hermione nức nở. Những âm thanh đau đớn, đứt quãng vang lên trên nền gạch khiến cô ấy gục đầu vào bồn tắm một lần nữa. Đôi mắt của Hermione tập trung vào trần nhà nhuộm màu nước, những ngón tay cô cứng đờ khi chúng cuộn vào lớp vải của quần jean.

- "Ôi Chúa ơi." Hermione nhớ ra người đàn ông, cô ngã xuống, cô không biết đây là thật hay cô đã hoàn toàn mất trí vì chiến tranh.

- "Ổn rồi."

Không phải vậy.

- "Tôi đang ở đâu? Đây là đâu..."

- "Cô đang ở nhà tạm trú trên Pine Grove. Họ đã đưa cô đến đây sau khi ... Tôi cho rằng cô đang chiến đấu. Ngoài đó còn có những người khác, và người phụ nữ đó ... Tonks. Cô Tonks sẽ sớm trở lại."

- "Tôi không thể nhớ" Hermione thở hắt ra, đưa đôi bàn tay có cảm giác lạ lên mặt và lắc đầu -"Tôi không nhớ gì cả"

- "Cô đã bị sốc, Granger. Cô đã ... khắp nhà, đập vào tường, và la hét ..." Có một tiếng lẩm bẩm, một âm thanh từ xa. "Tôi phải kéo cô ra khỏi nó trước khi cô tự làm mình bị thương nhiều hơn."

- "Tại sao ..." Hermione lắc đầu, bởi vì cô không thể hiểu được làm thế nào mà Parkinson - người theo chủ nghĩa thuần chủng, lại có thể bắt đầu quan tâm đến cô - "Cảm ơn cô"

Cảm ơn cô, mặc dù nó không còn quan trọng. Chỉ vì điều cô ấy đã làm. Cô ấy đã giúp đỡ cô và cô ấy xứng đáng được Hermione đánh giá cao vì điều đó.

Hermione cố gắng đứng dậy, Parkinson buộc phải giúp đỡ. Cảm giác như thể cô không thể kiểm soát được các cách vận động cơ bản. Là sự đau đớn từ các vết thương trong đầu, sau lưng, cánh tay, và ở khắp mọi nơi trên cơ thể cô.

Sau đó, cô bỗng quên đi tất cả những đau đớn thể xác khi đôi mắt cô nhìn ra cửa. Hermione phải mất vài giây suy nghĩ và sắp xếp lại mọi thứ trước khi thực sự hiểu rằng Malfoy đang đứng đó. Cậu ấy dựa vào khung cửa với tất cả sự thờ ơ có trên đời, tư thế thoải mái và khuôn mặt vô hồn. Cậu chế nhạo khi cô nhìn thấy cậu, ném cho Hermione một cái nhìn đánh giá trước khi quay sang nhìn Parkinson.

- "Tôi không biết tại sao cô lại phải bận tâm. Việc Granger nổi điên vốn dĩ không phải là vấn đề của cô"

Parkinson chải tóc ra sau tai và trèo ra khỏi bồn tắm, không để ý đến cậu. Cậu đứng thẳng dậy, khuôn mặt trở nên căng thẳng và khó chịu, cậu chỉ đơn giản là đứng nhìn cả hai lóng ngóng giúp Hermione bước ra khỏi bồn tắm.

Hermione xấu hổ và đỏ mặt như phát điên vì cô cần sự giúp đỡ, rằng cô đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, và quý ngài Malfoy của tất cả mọi người đây đã nhìn thấy điều đó.

- "Cô sẽ không bao giờ học được, Pansy."

- "Chết tiệt," cô quát.

- "Chết tiệt sao?" Cậu ta thể hiện một cơn thịnh nộ thông qua những lời nói khiến Hermione nổi da gà.

Parkinson dừng lại và liếm môi, ngước nhìn Malfoy. Cậu ta chậm rãi gật đầu, trông khá nham hiểm rồi đi ra khỏi cửa. Hermione thật sự quan tâm đến chuyện đó là gì, nhưng vẫn chưa đủ và Parkinson đang giúp cô ổn định bản thân trước khi cô có thể tự làm.

Ngày: 274; Giờ: 22

Có một bức thư từ Harry mà cô luôn gấp lại và cất giữ ở túi sau. Hermione mang nó trong mình ở mọi nơi. Khi cô tắm, nó sẽ được chuyển từ túi bẩn sang túi sạch. Đôi khi, cô có thể cảm thấy sự hiện diện của bức thư giống như một sức nóng. Thông thường, cô phải kiểm tra lại để đảm bảo nó vẫn còn ở đó

Neville kiên nhẫn đợi Hermione khi cô đưa tay xuống để cảm nhận những cạnh sắc nhọn. Chỉ để chắc chắn rằng cô không sao. Pansy và Angelina đang hét lên với nhau trong phòng khác, cuộc chiến bắt đầu từ một túi khoai tây chiên và phát triển lên thành một cái gì đó để làm với bạn trai cũ của Angelina. Neville hoàn toàn bị khuất phục bởi sự hiện diện của Pansy và Malfoy, cậu nói với cô rằng đây mới chỉ là lần thứ hai cậu giáp mặt với họ ở một trong những nơi trú ẩn. Còn Hermione đã không đếm được bao nhiêu đêm cô đã ngủ chung nhà với họ, mặc dù cô không biết tại sao lại như vậy.

Họ thường tránh nhau. Bên cạnh một số cuộc chiến với Malfoy về bữa sáng, lý thuyết của Darwin, và một vài lời bình luận được trao đổi giữa Pansy và cô, họ về cơ bản đều giữ khoảng cách cho riêng mình. Đó là Pansy và Malfoy. Hermione thường đi lang thang trong nhà để chứng minh rằng cô ấy sẽ không tò mò trước sự hiện diện của họ, và hai người họ chủ yếu ở trong phòng họ đang ở. Thường sẽ rất ngạc nhiên khi rẽ một góc tường và nhìn thấy họ.

Tất nhiên, trừ khi Hermione đi cùng những người bạn khác. Những người bạn cùng nhà của cô luôn có xu hướng tồi tệ nhất. Đặc biệt là Seamus và Dean. Malfoy là một mục tiêu khổng lồ, tiêu điểm cho hầu hết những kẻ hiếu chiến bị dồn nén. Nhưng Malfoy thậm chí không hề bận tâm, đã có khá nhiều cuộc đấu tay đôi và đánh đấm Pansy khiến cô ấy đã phải chia tay.

Có một vụ va chạm từ phòng khách, Neville ngẩng đầu lên để nhìn cô ấy. Họ đứng dậy và đi vào phòng khác chỉ trong vài giây.

- "Tiến lên đi! Tiếp tục đi, đồ khốn! Đánh tao đi! Tao sẽ tống cổ mày vào Azkaban một cách nhanh nhất, đầu mày sẽ quay tròn dưới đất! Bọn họ chỉ đang chờ đợi! Một việc nhỏ, và mày đã hoàn thành! Đồ đĩ Tử thần Thực tử! Chính mày - "

- "Tao sẽ giết mày--"

- "Gì cơ? Cái gì? Đó có phải là một lời đe dọa không? Tao cảm thấy tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm! Tao sẽ dùng bột Floo để đi gặp Moody, và cho ông ta biết rằng mày không hề bình thương, mày là nguyên nhân gây ra sự không an toàn--"

- "Ồ, mày không thể đánh tao? Tao nghĩ mày chỉ là một Gryffindor, con chó cái! Đồ khốn kiếp! Đồ hèn nhát! Sợ hãi chứ gì? Hả?" Pansy hét lên, phóng người về phía trước, cố gắng thoát ra khỏi cánh tay đang quấn quanh eo cô ấy.

Nó không có ích gì, vì Malfoy sẽ không bỏ tay khỏi người cô. Thay vào đó, cậu lùi lại phía sau kéo cô ấy về phía mình để cùng đi. Cậu ấy đi chậm, để họ nói và nhìn Angelina với một nụ cười tự mãn. Cậu ấy nhìn cô như thể người ta nhìn thấy một con ếch bị đẩy vào một góc bởi một đứa trẻ ba tuổi, nhưng không hề thương hại.

- "Đồ hèn nhát! Đồ ..." Pansy bắt đầu, Angelina hét lên và lao về phía trước, nhưng có người đã kéo tay cô.

Malfoy ngồi xổm xuống và đẩy Pansy dựa vào người của cậu. Cô hét lên và chống lại, nhưng cậu chỉ vòng tay còn lại của mình quanh cô và tăng tốc rút lui vào phòng ngủ.

- "Vậy thì, " Hermione quay lại nhìn Neville khi cánh cửa bị đóng sập với tiếng hét giận dữ của Pansy - "đến lượt mình, phải không?"

Ngày: 291; Giờ: 17

Cách Seamus cảm thấy như thế nào về đùi của cô khiến bụng cô nhộn nhạo cả lên theo đúng kiểu mà một người đàn ông không bao giờ nên làm vậy với phụ nữ. Cô nghĩ về Ron, người cuối cùng đã từng thử nó và về Ginny, người vẫn trông có vẻ khó chịu khi chỉ nhắc đến người Ireland.

Bên ngoài không khí trong lành và nhẹ nhàng, Hermione ngồi một mình cho đến khi mặt trời mọc, nghĩ về bạn bè và tình yêu, bao lâu thì chúng sẽ gặp nhau

Ngày: 304; Giờ: 18

Hermione biết rằng cô nên gửi những lời chúc mừng sinh nhật tốt đẹp từ ba tháng trước nếu cô muốn chúng tới được đến Ron đúng lúc, nhưng cô có lý do chính đáng để không lên kế hoạch tốt như cô vẫn thường làm.

Ngày: 306; Giờ: 7

Khi Hermione bước vào nhà, cô chắc chắn cô có thể đoán trước đó là sự tức giận của Malfoy. Chắc chắn là chỉ cho cô ấy vì đã đi sai hoặc gì đó, nhưng không phải Parkinson.

Lại là đấu tranh và mệt mỏi, Parkinson chỉ kêu lên phản đối và ngạc nhiên khi Malfoy nắm lấy cánh tay của cô kéo vào một căn phòng khác. Hermione vẫn còn đang ngạc nhiên, nhưng cậu không liếc nhìn cô mà tiến thẳng vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại sau lưng.

Hermione không chắc có nên lao vào để bênh vực cô gái đã giúp mình đêm đó khi ở trong bồn tắm và một vài lần nữa trong những ngày qua hay không hay cô chỉ nên ngồi im chờ đợi. Cô đã chọn cái thứ hai, bởi vì đây là việc riêng của Malfoy và Parkinson, không phải của cô.

Mặc dù nghĩ vậy những Hermione vẫn lo lắng nên cô quyết định ở lại sảnh, phòng trường hợp cần phải lao vào. Malfoy chỉ lên giọng một lần, thứ giọng nghẹt và trầm còn Pansy là người hét lên nhiều nhất. Hermione biết Malfoy, cô có thể nghe thấy và cảm nhận được. Khi Malfoy tức giận nhất, cậu ấy sẽ nói với giọng điệu thấp nhất. Đó là một thứ âm thanh nguy hiểm - một người buộc phải chú ý đến và cậu ta có thể biết điều đó.

Malfoy mở tung cánh cửa, cái nắm đấm cửa xuyên qua bức tường và lớp thạch cao khi nó bị đập vào. Cậu ta không thèm đóng cửa lại, cơ thể cậu căng cứng và vô cùng giận dữ, cậu đi xuống hành lang và khuất sau bức tường. Một lúc sau, cánh cửa lại đóng sầm lại, Hermione có thể nghe thấy tiếng khóc của Parkinson.

Hermione phải mất vài giây để cố gắng trấn tĩnh trước khi nhìn vào trong phòng. Pansy không bị thương, ngồi trên giường với hai tay ôm lấy bản thân.

- "Cô có ổn không?"

- "Khốn nạn."

Và nếu đó là Ginny, hay thậm chí là Lavender thì Hermione cũng sẽ vào. Nhưng đây là Parkinson, vậy nên sau một chút do dự, Hermione quay vào phòng tắm và chuẩn bị một bồn nước nước nóng.

Ngày: 324; Giờ: 1

Hermione nằm và nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô đang nghe trộm. Qua bức tường mỏng, cô có thể nghe thấy tiếng Dean và Malfoy đang la hét với nhau ở hành lang. Hermione tự hỏi sẽ mất bao lâu để Malfoy có thể ngắt lời và bùng nổ, giờ thì cậu đã làm được.

Malfoy hét lớn và nói về đêm ở trên tòa tháp với những sự lựa chọn bắt buộc, còn Hermione liên tục nghĩ về cách mà Lavender đặt nó vào cùng một góc nhìn với Hermione ba tuần trước. Lúc đó cô đã nghĩ rằng Lavender chỉ đang cố gắng giải thích lý do tại sao cô muốn ngủ với Malfoy, nhưng có lẽ cô đã có một cái nhìn khác.

Bạn có trách một đứa trẻ đã làm theo những gì cha nó nói, khi đứa trẻ đó đã đủ lớn để tự lựa chọn? Tuy nhiên, nếu người đó cả đời chỉ được tiếp xúc với một lẽ phải, bạn có còn trách họ có suy nghĩ lệch lạc vì họ chưa bao giờ được hướng dẫn cách nhìn từ một góc độ khác? Và bạn có còn trách chàng trai đó, bất chấp mọi thứ mà cậu ta phải đối mặt, rằng cuối cùng, cậu ta chưa bao giờ trải qua nó? Ngay cả khi cậu ta đang làm cố gắng làm những thứ có thể để sửa chữa sai lầm của mình ngày trước?

Có lẽ bạn vẫn sẽ trách. Bởi vì có người đã chết vì hành động của cậu ta, phải không? Và có lẽ đó là lý do Dean tung một nắm đấm vào gương mặt quý tộc của Malfoy. Và có lẽ đó cũng là lý do tại sao Hermione vẫn ở trên giường của cô ấy thay vì ngăn cản.

Ngày: 360; Giờ: 11

Hermione đi ngang qua Malfoy, mặt trời làm cô chói mắt, cô cảm thấy kiệt sức và đôi chân đang dần tê đi. Malfoy hình như đang phơi nắng, đổ mồ hôi và cả máu. Điều này nói với Hermione rằng cậu đã nằm ở đó rất lâu. Vết máu từ khóe miệng chảy xuống hai bên mặt, nhuộm cả vào màu trắng trên tóc. Răng của cậu ấy biến thành màu hồng và có viền đỏ, khi cậu ấy nhìn lên, Hermione không chắc cậu ấy có thể nhìn thấy cô

Có một người đàn ông, với chiếc mũ trùm đen trên đầu, nằm cách Malfoy chỉ vài inch, hắn đã chết. Cơ thể Malfoy run lên bởi dư chấn kéo dài của Lời nguyền tra tấn, nó khiến cậu ấy tê liệt, không ai biết điều này đã kéo dài trong bao lâu.

- "Malfoy? Malfoy, cậu có nghe thấy không? Hãy nhìn theo ngón tay của tôi" Lông mày của cậu cụp xuống, cậu phát ra tiếng ùng ục như thể đang cố nói, nhưng chỉ có rất nhiều máu trào ra từ trong miệng.

Hermione lật người cậu quay về phía mình, máu đỏ lăn trên nền đất và đọng lại thành từng vũng tròn. Áo sơ mi của cậu ấy đã bị cháy xém, chúng vô cùng nóng. Cô nhấc một cánh tay lên và cố gắng lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy làn da bị cháy chà xát vào vải.

Nhưng nó không là gì so với Malfoy phải chịu đựng. Cậu ấy có màu đỏ củ cải và đau đến thấu xương.

Cô lật người cậu lại và lúc này cậu đang cố gắng thở bằng miệng, bụng cậu hóp lại và nhô lên trong chiếc quần ngắn - "Được rồi, tốt. Tốt lắm, Malfoy. Bây giờ, tôi chỉ là ... tôi không biết ..."

Hermione lắc đầu, bởi vì cô ấy chỉ biết những phép thuật chữa bệnh cơ bản, chúng không có gì có thể giúp được cậu lúc này. Có một lọ thuốc giảm đau trong túi cô, Hermione lấy nó, dùng ngón tay cái bật cái nắp ra.

- "Được rồi, tôi sẽ đổ ..." Miệng cậu ngậm lại, Hermione cố gắng tiếp tục mở mở miệng cậu ra - "Tôi chỉ sẽ đổ cái này vào ... nó sẽ giúp cậu, Malfoy. Nó chỉ có tác dụng xoa dịu nỗi đau, đước chứ? Tôi hứa. Chỉ là ..."

Malfoy không mở miệng, Hermione buộc phải cạy nó ra bằng nhiều động tác như kéo, bóp chặt. Chất lỏng màu xanh lá cây đã lấp đầy miệng cậu trước khi anh ngậm lại. Hermione đợi, nhưng cậu không nuốt. Malfoy hít thở chậm rãi, màu xanh lục vẫn nằm trong miệng cậu.

- "Malfoy!" Hermione lau mồ hôi trên mặt một lần nữa, trong đôi mắt của cô lúc này hiện lên sự lo lắng - "Chỉ cần nuốt xuống! Nếu nó không giúp được gì, cậu có thể giết tôi, được chứ? Tôi cho phép cậu làm thế"

Malfoy chớp mắt, cậu nhìn vào mắt cô, hoàn toàn tập trung. Nó khiến cô cảm thấy như thể cậu ta muốn giết cô ngay tức khắc. Malfoy vẫn không nuốt xuống.

- "Chỉ là ..." Cô dừng lại - "Cậu có thể nuốt được không? Hay là cổ họng cậu cũng bị khóa? Ôi ... Chúa ơi."

Hermione vòng tay qua đầu cậu và kéo cậu lên vài inch, tay kia của cô vuốt cổ họng cậu giống như cách mà cô đã thấy thầy Lupin làm một lần. Hermione đang run rẩy vì mệt mỏi và sự thiếu hiểu biết của mình, tuy nhiên điều này không quan trọng lắm bởi vì nó chỉ là thuốc giảm đau. Nó không thể cứu mạng cậu ấy hay bất cứ thứ gì. Hermione biết cậu ta đang tức giận như thế nào vì chuyện này, và thầm đang chế giễu cô như thế nào, suy nghĩ này khiến Hermione đỏ mặt và hai má nóng bừng.

- "Được rồi. Được rồi," Hermione nhỏ giọng và hạ thấp cậu xuống, tay cô run lên khi cô đỡ lấy cằm cậu.

Một chất lỏng được bắn ra hòa vào máu, đôi mắt Malfoy đã khác hoàn toàn khi cô quay đầu lại. Malfoy nhìn cô như kiểu cô bị mất trí, có thể, hoặc theo một cách nào đó mà cô không hiểu. Có lẽ cô đã nhìn thấy ánh mắt đó hàng nghìn lần, nhưng chưa bao giờ ở trên khuôn mặt Malfoy, điều này tạo nên sự khác biệt.

- "Được rồi. Được rồi." cô nói, nhìn xung quanh họ một lần nữa.

Hội đã bố trí bùa chống độn thổ xung quanh nơi mà chúng có thể tấn công, điều này thường gây bất lợi cho Tử thần Thực tử khi đang chạy trốn. Tất cả các Thần sáng và thành viên của Hội đều mang theo những chiếc Portkey (khoá cảng) khẩn cấp để đề phòng trường hợp họ phải chạy trốn. Hermione rút trong túi ra chiếc bật lửa được quấn trong một chiếc khăn quàng cổ và ấn nó vào tay Malfoy. Cô cuộn tròn các ngón tay của cậu quanh nó, giữ chặt chúng, rồi sau đó kéo chiếc khăn từ giữa một khe hở trên ngón tay cậu. Muộn rồi, Hermione nhớ ra rằng cậu cũng mang theo một chiếc và lẽ ra cô nên sử dụng cái của cậu, nhưng đã quá muộn.

Mắt Malfoy lúc này đang mở to, có lẽ rất ngạc nhiên, Hermione ấn chiếc khăn có tên mình ở phía dưới lên ngực cậu và kéo lại trước khi cậu biến mất. Đề phòng trường hợp khẩn cấp, họ cần phải biết rằng cô ấy không có Portkey.

Cô nhìn chằm chằm vào vết máu của Malfoy còn vương lại trên mặt đất, tại nơi cậu vừa nằm, vết đỏ tinh khiết dính cả trên đầu ngón tay cô. Một giây sau, Hermione cố gắng lấy lại tinh thần và nắm chặt cây đũa phép của mình, cô bước tiếp.

Parkinson ngồi ở cầu thang của hiên nhà, chính là cầu thang mà Lee Jordan đã nhắc Hermione vào sáng sớm hôm qua vì nó không vững với lớp gỗ yếu. Hermione không chắc cô ấy có đang đợi Malfoy hay không, nhưng khi cánh cửa kêu cót két lúc cô mở ra, Parkinson liền nhìn ngay như thể cô ấy đã đợi từ nãy tới giờ - nhưng không hề có động tĩnh gì.

"Nó khác, phải không?" Ý của Hermione có nghĩa là chiến tranh, hoặc bóng tối, hoặc sự yên tĩnh của ban đêm, nhưng Parkinson với tay lên để chạm vào mái tóc bồng bềnh của cô ấy.

"Cô để ý à?"

Sau đó, Hermione nhìn mái tóc vào mái tóc cô ấy, nó ngắn hơn, cô nghĩ rằng có lẽ Parkinson không phải là loại người để nói về bất cứ điều gì khác. "Đúng. Nó rất đẹp"

Parkinson không trả lời, Hermione cảm thấy khó xử, tuy nhiên sau đó cả hai đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình về cột mốc một năm mà họ đã đạt được cho tới bây giờ.

Ngày: 397; Giờ: 5

Ron không viết thư cho cô trong ba tuần nay, và cô cũng không nhận được thư trong hai tuần nữa. Điều này làm Hermione cảm thấy như thể cô đã mất tích từ rất lâu rồi, vì đã bốn tuần trôi qua cô chưa nhìn thấy một khuôn mặt nào mà cô có thể nhận ra.

Bức thư gọn gàng ở một số chỗ, và lại cẩu thả đến mức cô ấy không thể phát âm được, nhưng cô cố gắng đọc và nghiên cứu nó cho đến khi nó có ý nghĩa trước khi nhét nó vào túi bên cạnh những bức thứ khác từ Harry.

Ngày: 400; Giờ: 23

"Lẽ ra, tôi nên biết rằng tôi sẽ nhìn thấy cô ở xung quanh với cái mùi lảng vảng trong không khí, Granger. Làm thế nào mà không khí lại có mùi của cô?"

"Xin lỗi gì cơ?" Hermione không chắc làm thế nào mà đầu cô ấy hiện đang nhét trong tủ lạnh bằng cách nào đó lại là Malfoy - tương đương với mùi của cô ở trong không khí.

"Lũ bạn của cô có khen ngợi cô không? Hermione Granger, cô gái Muggle bé nhỏ ngọt ngào sinh ra đã cứu đứa con trai của một Tử thần Thực tử già, xấu tính. Một kẻ bắt nạt ở trường học. Một con chồn sương khó chịu. Rằng cô ấy đã quan tâm và giúp đỡ như thế nào."

Hermione chớp mắt hai lần trước chất sốt lạ có trong lọ, cô quay lại nhìn Malfoy qua cánh cửa. "Tôi thậm chí còn chưa nói một lời về nó--"

"Cô không cần làm như vậy. Cái cách cô đi lại cả ngày với cây chổi, đẩy mông và uốn cong cột sống của cô nói lên tất cả. Cô nghĩ rằng cô là một trong những người vượt lên trên tôi, phải không? Hay nghĩ rằng cô là một người tốt hơn thế-- "

Hermione nhăn mặt trước giọng nói kỳ cục của cậu ta, mặt cậu ta đỏ hơn bình thường - "Malfoy, cậu có say không thế?"

- "Chết tiệt, Granger. Tôi phải hoàn toàn trông thật xấu xa trong mắt cô. Say rượu. Điều này có phá vỡ một trong những quy tắc cơ bản về Chúa của cô không? Cô có cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc bởi đôi mắt đỏ ngầu và lắc lư liên tục của tôi không? Cô đang phẫn nộ đấy à, Granger?"

Malfoy toả ra mùi của tình dục và rượu. Nó xộc vào các giác quan của cô ấy ngay khi cậu ta đủ gần để cô có thể ngửi thấy. Đầu tóc cậu ta bù xù, rối mù lên và một dấu hôn đỏ chót trên cổ. Tuy nhiên, đôi mắt của cậu ta lại lờ mờ, có những vệt màu tím dưới màu xám kia.

- "Tôi không quan tâm cậu đang làm gì, miễn là nó không làm tổn thương tôi hoặc bạn bè của tôi, Malfoy. Hơn nữa, tôi đã không nói hoặc có hành động nào là tự mãn ... hoặc ... hoặc có ý nghĩa sỉ nhục vào mặt cậu về sự thật rằng tôi đã đưa cậu đi bằng Portkey vào một tháng trước. Đó không phải là một vấn đề gì lớn. Và nếu đó là một vấn đề đủ lớn để cậu ở đây lải nhải, điều đó chỉ chứng tỏ cậu là người như thế nào. Cậu đang tức giận về điều đó, thay vì cảm ơn tôi "

Cậu dường như chỉ hiểu một phần của điều cô nói - "Cảm ơn? Ồ, vâng, Granger. Đó là điều tôi nên làm nhỉ? Một người đồng đội tốt nên làm đúng không? Cảm ơn vì đã đánh bầm tím xương sườn của tôi với chiếc giày của cô khi ngã đè lên tôi. Cảm ơn cô đã suýt dìm tôi đến chết. Cảm ơn cô đã đưa tôi đến một ngôi nhà trống đẫm máu, nơi tôi đã ở một mình trong bốn giờ đồng hồ! Cô đã phải chịu một áp lực kỳ diệu. Tôi chắc rằng cô đã biết điều này từ câu thần chú Stupefy ngẫu nhiên mà cô thích "

Hermione đỏ mặt dữ dội, xấu hổ, đây là sự thật và cả hai đều biết điều đó - "Đáng ra, tôi nên để cậu ở đó và bị nướng dưới ánh nắng mặt trời. Xin lỗi, Malfoy."

Cô đóng cửa tủ lạnh mạnh hết sức có thể, mặc dù nó không đủ mạnh và chỉ phát ra âm thanh nhẹ khi nó đóng lại. Hermione đang trừng mắt nhìn cậu, nhưng Malfoy lại nhếch mép một cách quỷ quyệt đến mức đáng sợ trong bóng tối của nhà bếp, làm cô sợ. Đũa phép của Hermione để trên quầy, bên cạnh những chiếc bánh mì tròn bị cháy của cô.

- "Cô nên thế, Granger. Đúng, cô nên để tôi ở đó. Người đã để cho các Tử thần Thực tử xâm nhập, đúng chứ? Một Slytherin tồi tệ, tồi tệ, người ..."

Giọng nói của cậu khiến cô dựng tóc gáy -"Cậu có bị điên không? Yo--"

- "Có. Tôi điên rồi. Điên mất." Cậu đang bắt đầu làm cô sợ hãi. "Tại sao tôi lại đáng bị bỏ lại?"

- "Gì cơ?"

Sau đó, Malfoy lao về phía trước, túm lấy cánh tay của cô, Hermione nhớ ra việc cậu nhanh như thế nào. Cậu đẩy cô vào tường, đè cô bằng sức nặng của trọng lượng cơ thể của cậu. Đầu ngón chân của cô lướt chạm vào tấm vải sơn, nhưng cả cơ thể thì đang bị treo lơ lửng. Ngay cả hơi thở của cô, khi cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu để chờ đợi sự tàn phá.

Đôi mắt Malfoy hoang dã, mở to, cảnh giác. Chúng theo dõi từng chuyển động nhỏ trên khuôn mặt cô, hơi thở của cậu dồn dập và nó phả vào mặt cô. Ngón tay cậu siết chặt, có thể lát nữa người cô sẽ bầm tím, nhưng Hermione chưa nghĩ đến điều này.

- "Tại sao tôi đáng bị bỏ lại?"

- "Malfoy. Đặt - Tôi - xuống."

- "Trả lời câu hỏi đi, đồ Máu bùn--"

Cô lên gối nhưng nó chỉ chạm vào đùi cậu,điều này khiến cậu ta tức giận hơn là làm đau. Cậu kéo chúng lại, dồn cô về phía trước một lần nữa, kéo lại, dồn phía trước một lần nữa. Cơn đau truyền từ lưng đến não, cô gần như hét lên. Hermione đấm cậu ta, cấu, véo và đá cậu thêm vài cái nữa. Malfoy bỏ tay khỏi cánh tay trên của cô để tìm lấy cổ tay cô, và hông cậu hẩy mạnh về phía trước để đập cô vào tường khi cô bắt đầu trượt xuống. Cô gầm gừ, kéo cánh tay của mình ra khỏi việc bị tóm lấy, quấn chặt lấy đầu và mặt cậu. Cậu bị khựng lại với sự say sưa và cách cô chạm anh ấy từ mọi góc độ, có những vùng cơ thể cô ấy mềm mại. Tuy nhiên không có nhiều thời gian suy nghĩ trước khi cậu bị cô ghim lại .

- "Cậu là--"

- "Tại sao tôi lại bị bỏ lại? Hả? Tại sao tôi lại bị bỏ lại!" Cậu lại đập lưng cô.

- "Bởi vì cậu là cậu! Bởi vì-- Bởi vì cậu là một kẻ phân biệt chủng tộc. Bởi vì cậu là một người có thể đứng ở đây và chiến đấu cho phe của tôi, nhưng vẫn gọi tôi bằng cái từ chết tiệt đó! Bởi vì cậu đang đẩy tôi vào tường! Bởi vì cậu là Draco Malfoy, và cậu. Là-một-thằng-khốn. Bởi vì cậu không xứng đáng có được sự giúp đỡ! "

- "Vậy thì sao cô lại làm điều này?" Malfoy hét lên, thất vọng và cuối cùng cũng hạ giọng, như thể đây đã là câu hỏi từ đầu.

Hermione không biết phải trả lời như thế nào, cậu cắn răng lay người cô. Cô dừng tất cả các động tác đẩy, vặn vẹo và đá, cô đang đối mặt với sự bối rối, say xỉn và thịnh nộ của cậu.

- "Bởi vì tôi là Hermione Granger," cô nói nhỏ.

Bởi vì cô là người có niềm tin vào tất cả mọi người ngay cả nó không tồn tại. Bởi vì cô là người thông minh ngu ngốc nhất mà cậu từng gặp. Bởi vì luôn có một người tin tưởng quá nhiều chả vào điều gì cả.

- "Draco!" Tên của cậu ta được gọi bằng một tiếng thở hổn hển, kèm theo sự kinh ngạc.

Malfoy có vẻ kinh hãi trước câu trả lời của cô, với tất cả sự cứng rắn của cơ thể, cậu lùi lại. Ngón tay của cậu bóp chặt khiến khuôn mặt Hermione căng cứng vì đau đớn, rồi cậu buông cô ra. Đôi chân trần của cô đập xuống sàn, Pansy xuất hiện ở đó, đẩy vào giữa họ và chống lại cậu. Cô ấy lắc lư và loạng choạng, Malfoy đang giữ cô ấy nhiều hơn là cô ấy đang đẩy cậu ra xa.

- "Anh đang làm gì vậy? Đang làm gì vậy?" cô thì thầm tự vấp phải những lời nói của mình.

Malfoy nhìn chằm chằm vào Hermione mặc kệ cuộc đấu tranh vô ích của Pansy. Cậu bắt đầu bước đi chậm, lùi đến cửa và chấp nhận nỗ lực của Pansy. Malfoy không ngừng giao tiếp bằng mắt và đó là cách giữ chân quyến rũ nhất mà một người từng có đối với cô. Trái tim Hermione đập mạnh và cơ thể cô đau đớn, nhưng cô không thể rời mắt khỏi Malfoy, màu xám trong suốt trong mắt cậu đã tự lừa dối cô về việc cậu ta say xỉn và tỉnh táo như thế nào.

Malfoy giơ một ngón tay dài, nhợt nhạt lên chỉ vào không trung - "Đừng bao giờ làm như vậy. Đừng bao giờ lặp lại nó một làn nào nữa."

Sau đó, Malfoy quay đi, Pansy loạng choạng theo sau và giúp cậu đi vào phòng ngủ.

Ngày: 410; Giờ: 19

Chữ viết của Harry đã vốn lộn xộn, nó còn xấu hơn khi cậu ấy đang vội. Đánh giá qua nét nguệch ngoạc cẩu thả trước mặt, cô nghĩ rằng Harry đã quá bận rộn để có thời gian để viết. Đó là Harry, sự bận rộn của cậu ấy có thể là chiến đấu với Voldemort và một loạt Tử thần Thực tử, hoặc một ván cờ căng thẳng với Ron. Giống như thường nhật, Hermione rất vui vì bức thư.

Harry không nói gì với cô về vị trí của cậu, hoặc chi tiết về những gì cậu ấy đang làm, nhưng cậu nói với cô rằng đã có tiến bộ - và có hy vọng vào điều đó. Harry nói nhớ cô, và cảm thấy rất vui khi được cô nhớ tới và Ron cũng đang làm rất tốt. Họ được cập nhật về tình hình của mọi người và họ không hiểu tại sao hai bác Arthur và Molly lại cho phép Ginny tham gia trận chiến thực sự. Ron đã bị thương ở ngón tay của mình, và họ đang tiến gần đến nhà hơn. Hermione đọc đi đọc lại bức thư này ít nhất ba mươi lần trước khi để nó cùng chỗ những bức thư vào túi sau của mình. Cô chắc chắn sẽ còn đọc nó thêm ba mươi lần nữa nếu Lavender không bước vào phòng để tuyên bố tình trạng của bạn cùng phòng tạm thời. Điều cuối cùng Hermione cần là nói cho Ginny biết rằng cô đã nhận được một lá thư khác, hoặc có lẽ Ginny đã nhận được một lá thư mới.

- "Thật tốt khi mình không biết rõ về anh ấy. Sự say mê sẽ hết khi bạn quá hiểu rõ về họ. Điều này đã được chứng minh. Đó là sự thật." Lavender mỉm cười với một cô gái mà Hermione không biết, nhưng cô cho rằng còn quá trẻ để nghe về đời sống tình dục của Lavender hay đấu tranh trong một cuộc chiến bất kì nào.

Lavender bắt chước một người đàn ông trông lạ với bộ râu rậm và đôi mắt xanh lục sáng, người này hơn cô ít nhất mười tuổi, nhưng không thể phủ nhận người cô thấy hấp dẫn. Đó là một hình mẫu mà Hermione bắt đầu thấy xuất hiện, và có lẽ mọi người cũng đang quan hệ tình dục ở Hogwarts, nhưng cô không nhớ mình đã nhìn thấy điều đó một cách trắng trợn như vậy. Đôi khi, cô cảm thấy như thể cô ấy là người duy nhất không quan hệ tình dục với người lạ hoặc bạn bè - bởi vì đó thường là người lạ hoặc bạn bè, vì dường như có chỗ cho tình dục trong chiến tranh, nhưng không có mối quan hệ. Họ bào chữa như thể nó không quan trọng vì đó là thời điểm tuyệt vọng, nhưng Hermione nghĩ nó vẫn quan trọng.

Chiến đấu, chết chóc và sợ hãi không phải là lý do để bạn trở thành những con điếm và lông bông mỗi khi nháy mắt hoặc trở thành những con chim bay lượn tự do. Nhưng đó là cách cô ấy dây dưa, và Hermione lờ mờ nhớ lại số lần cô đã nghĩ giống như các bạn cùng lứa.

Lavender và cô gái tiếp tục cười khúc khích và nói về các vị trí và kỹ thuật, còn Hermione thì nằm trên giường và quan sát bóng của những đám mây trên mặt trăng. Cô nghĩ về việc cô đã cảm thấy cô đơn như thế nào trong nhiều tháng nay, cô không có khả năng ở một mình. Cô nhớ về Harry và Ron, giờ họ có thể vui hay đang buồn như thế nào. Cô nhớ về cha mẹ, bạn bè và cái chết, những chiếc mũ trùm đầu di chuyển trong những tòa tháp đen trên bầu trời u ám và khói trắng.

Đôi khi, Hermione nghĩ đến máu của mình. Cô nhắm mắt lại và cảm thấy nó đập thình thịch và đập liên hồi, dồn dập trên da và xuyên qua các tĩnh mạch của cô. Có lúc, cảm giác của nó làm cho hõm cổ họng cô kêu cạch cạch và cô muốn khóc. Những lần khác, Hermione thực sự tập trung cao độ để cảm thấy mình quan trọng, tự tin và tin tưởng vào con người của mình. Và đôi khi, như bây giờ, cô không biết phải cảm thấy thế nào.

Hermione nghịch với phần gấu áo của chiếc áo phông lớn của bố mà cô đã mặc đi ngủ từ khi lên 9 tuổi và cô lẩm nhẩm hát những bài hát cũ trong đầu cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Nó không giống như những gì Hermione nghĩ; chiến tranh. Nếu quay lại Hogwarts, đó sẽ có một vấn đề, có thời gian để tìm ra giải pháp và sau đó là cách giải quyết nó. Đã có sợ hãi và nguy hiểm, nhưng nó đã rất khác. Vào thời điểm, cô đã nghĩ rằng đó là một điều rất nguy hiểm, tính mạng của cô và tình bạn của cô với Harry. Giờ Hermione hiểu rằng cô không có đủ kinh nghiệm để lường trước được hết mối nguy hiểm đó.

Chiến tranh thật oái oăm. Nó đẫm máu, cứng rắn và sai lầm với tất cả những thứ bình thường gắn liền với nó. Hermione cố chấp trong đầu, bởi vì cô chưa từng nghe người khác nói qua. Hầu như không có bất kỳ thời gian nào, và những gì họ tìm thấy không bao giờ được sử dụng quá nhiều. Sau đó, có những khoảng thời gian dài, rất lâu, nơi hoàn toàn không có gì xảy ra, nhưng mọi người đang xả hơi và cố gắng quên rằng họ đang chờ đợi một điều gì xảy ra. Nhưng họ vẫn cần thêm thời gian, cần nhiều người hơn và nhiều nghiên cứu hơn, bởi vì cô biết rằng một cuộc chiến không thể chiến thắng chỉ bởi những anh hùng và trái tim của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro