Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày: 416; Giờ: 12

- "Cậu có biết mình nghĩ gì trong khi đang làm tình không?"

- "Ôi, Merlin." Ernie rên rỉ.

- "Mình không nghĩ rằng chúng ta thật sự muốn biết." Lavender cười.

- "Đêm nay thật đáng sợ, đó là những gì mình nghĩ." Dean lật một lá bài trên bàn giữa anh và Ernie và cười với Roger Davies.

Roger trừng mắt nhìn cậu - "Không ... Nghe này. Các cậu nghĩ có bao nhiêu người trên thế giới này đang ân ái ngay bây giờ? Các cậu có thể biết không? Không! ... Nhìn kìa. Khi mình đang làm tình, mình không thể dừng nghĩ đến việc ... có bao nhiêu người trên thế giới hiện đang làm cùng một điều chính xác và cảm thấy giống hệt mình? Nó giống như một cơn ác mộng-- "

- "Mình chưa bao giờ ở trong một cuộc vui trác táng như thế, nhưng mình có thể đảm bảo rằng nó không hề thích thú gì--"

- "Chắc chắn rồi, Lav." Ginny cười và những người còn lại cười theo, mặc cho Lavender vẫn còn đang khó chịu.

- "Nó giống như một cuộc vui chơi rẻ tiền," Roger nói. "Nó chỉ làm cho việc đó tốt hơn. Tình dục luôn tốt hơn nếu nó cùng lúc với nhiều người"

Cả phòng cười rộ lên và đồng ý, Hermione đỏ mặt và lắc đầu.

Ngày: 422; Giờ: 6

Hermione nôn mửa.

Không có nhiều thứ để từ bỏ, nhưng cơ thể cô đang nôn nao, cố gắng nôn tất cả những gì còn lại súp trong dạ dày mà cô đã trong ba ngày qua. Nước mũi Hermione đang chảy dài trên mặt, cô hít ngược nó lên, rồi xì ra. Mùi vị của nó dọc theo lưỡi khiến Hermione tiếp tục nôn mửa, mật màu xanh lá cây bắn xuống tay cô.

- "Chúa ơi" cô khẽ rên lên thảm hại.

Hermione không có dạ dày cho chiến tranh, hoặc máu, hoặc cái chết. Cô không được sinh ra để có nó.

Hermione không biết tên anh ta, cô cảm thấy vô cùng kinh khủng về điều này. Cô không chắc tại sao mình làm vậy, nhưng cô vẫn làm. Tên của anh ta rất quan trọng, mạng sống của anh ta cũng vậy, đây là một con người có gia đình. Nhưng bây giờ anh ta đã chết. Chết, nhưng anh xứng đáng để được Hermione nhớ đến tên và về tất cả mọi thứ.

Cô thực hiện một câu thần chú, kiểm tra mạch đập nhưng người anh ta đã tái xanh -"Được rồi"

Hermione lau tay, bãi nôn và nước bọt trên quần jean của mình, đưa tay lên để vuốt mắt anh ta nhắm lại. Cô lẩm bẩm một lời cầu nguyện với một vị thần mà có thể anh ta không tin vào, vén gọn mái tóc dính máu ra khỏi khuôn mặt sưng tấy của anh. Hermione tiếp tục, bởi vì sẽ có thời gian để đếm số người chết lúc khác (có thể), nhưng hoàn toàn không có thời gian cho nó ngay bây giờ.

Cái bóng mà cô vừa tung một bùa choáng đã trở lại, may thay Hermione đã bắt kịp và tung thêm một bùa choàng khác về phía hắn. Bùa choáng sẽ hết sau năm giây, vì vậy cô nhanh chóng trói hắn bằng một câu thần chú khác, quấn hắn vào dây. Hắn bắt đầu di chuyển và cô lại làm hắn choáng váng. Hermione tiến lên phía trước để cố gắng cướp được đũa phép của hắn. Tay cô rung lên để tung ra Lời nguyền tra tấn mà cô đã thử (hai lần) trước khi nhận ra rằng bằng cách nào đó chúng làm phép thuật của cô trở nên tuyệt đẹp hơn.

Hermione có thể phải làm hắn choáng thêm bảy lần nữa, bằng tất cả những lời mời để hắn tấn công cô về mặt thể xác, trước khi cô có thể tìm thấy cây đũa phép của hắn. Hermione chạy ngược lại, bẻ gãy một khúc gỗ dày và ném nó xuống đất. Hắn lại chuyển động, chống lại sự giới hạn của sợi dây trói, rồi sau đó cố gắng đứng dậy, gầm gừ khi hắn ta nhận thấy rằng cây đũa phép của mình đã biến mất. Hermione bắt đầu lúng túng không biết xử lý tình huống này như thế nào, mắt cô đảo qua khu vực để tìm cách giữ khoảng cách với hắn mà không phải tung thêm một bùa choáng sau mỗi vài giây hoặc-- Cô giơ đũa phép lên và ném một lá bùa Khiêu vũ vào hắn, tâm trí cô cô buộc phải ghi nhớ điều gì đó hữu ích. Hermione kêu lên thất vọng vì có cảm giác cô chẳng thế nhớ được thứ gì, khiến cô thất bại vào thời điểm quan trọng. Tất cả những kiến ​​thức cô đã học giờ đây bỗng chốc trở nên rỗng tuếch.

Cô đập gót bàn tay vào thái dương, nghiến răng, rên rỉ và mất kiên nhẫn khi cố gắng nghĩ ra một điều gì đó hữu ích. Tên Tử thần Thực tử đang nhảy, cách xa cô vài bước và hét lên, Hermione kịp thời nhìn lên để thấy một tia sáng màu xanh lục chiếu vào giữa mắt hắn ta.

Mọi thứ quay cuồng, trái tim cô bỗng đập loạn xạ, và đó là Malfoy phía sau cô - "Cô đang làm cái quái gì thế! Cô nghĩ rằng có cả đống tử thần thực tử sẽ nhảy chiến trường đẫm máu à? Đây không phải là sân khấu hay là nơi để giải trí của cô-"

- "Im đi! Chúng ... chúng không bị choáng! Tôi ... Tôi không biết tại sao. Tôi không--"

- "Vậy thì giết chúng đi--"

- "Gì cơ?"

- "Giết chúng đi, Granger!"

- "Tôi không thể!" Hermione biết rằng cô trông rất kinh khủng, nhưng cô ấy là vậy, nên nó rất phù hợp cho dù Malfoy có nghĩ gì về điều đó.

Malfoy bước tới, vẫy bàn tay phủ đầy bụi đất - "Tại sao? Chuyện quái gì xảy ra vậy, Granger? Có lẽ hai mươi phần trăm trong số chúng bị thẩm vấn và đưa vào Azkaban - phần còn lại thì sao? Chết. Chết hết rồi, Granger. Hãy rút ngắn quá trình chết và giết chúng đi!"

- "Tôi không thể!"

- "Vậy nên cô sẽ để chúng nhảy những vũ điệu thần tiên chết tiệt kia--" Malfoy dừng lại, siết chặt quai hàm, nắm đấm và lắc đầu - "Ở ngay đây"

Malfoy bước nhanh về phía trước, nắm lấy vạt áo của người đàn ông mà Hermione rất tiếc vì đã không biết tên. "Này!"

- "Ai đã giết anh ta?"

- "Gì-- Điều đó không quan trọng!"

- "Có vấn đề à, đồ khốn kiếp! Đồ ngu ngốc! Cô có thấy điều này không? Có thấy không? Ruột của anh ta đang căng lên, Granger, nhưng anh ta đã tóm được gã đã làm điều đó. " Malfoy thả người đàn ông xuống với sự cẩn thận, bắt đầu về phía cô.

- "Tôi không phải loại người như vậy! Tôi--"

- "Cô có biết rằng tám mươi ba phần trăm Tử thần Thực tử sẽ không bị choáng váng bởi đồng minh của chúng và bước ra khỏi trận chiến một cách hoàn toàn ổn? Cô có biết không? Hầu hết tất cả bọn chúng, Granger. Điều này có nghĩa là, tám trong số mười những Tử thần Thực tử mà cô làm chúng choáng, cuối cùng sẽ ra tay và giết một trong những người bạn cô. Cô có thích điều này không? Hmm? Cô là loại người sẽ để điều đó xảy ra à? "

Hermione phát hiện ra một cái bóng trên đầu Malfoy, khi cô nâng đũa phép lên, cậu rõ ràng hơi nao núng. Malfoy đứng lên, nhưng cô đã bắn ra một tia phép thuật, một hình dáng kinh ngạc. Malfoy dừng lại, đũa phép vẫn giơ lên, chỉ vào ngực cô trước khi quay cuồng.

- "Đó có phải là bùa choáng không, Granger? Là ... Cô không thể hiểu cái này à! Cô không hiểu sao!" Đó không phải là câu hỏi, chỉ là một tiếng hét vang lên từ cổ cậu - "Đó là mạng sống! Đó là lũ bạn Gryffindor quý giá của cô đang ngàn cân treo sợi tóc! Mạng sống của ai quan trọng hơn, Granger? Cô đứng về phía ai?"

- "Đồ khốn nạn! Cậu sẽ không thể hiểu--"

- "Tôi không quan tâm trái tim của cô lớn đến mức nào, ok? Tôi không quan tâm việc cô muốn cứu thế giới, một con thỏ hay lũ gia tinh cùng một lúc! Nếu cô muốn để giữ lấy mạng sống thì cô phải giết chúng! Hãy hy sinh những giấc mộng đó đi như những người còn lại của chúng ta, Granger, và-- "

Một tia sáng màu xanh lá cây bắn ra từ cây đũa phép của Malfoy và chạm vào chiếc áo choàng nhàu nát trên mặt đất. Hermione hét lên, chạy về phía trước, sự tức giận đốt cháy cổ họng vốn đã khô khốc của cô.

- "Không! Cậu ... Tôi ... Tôi không ..." Hermione run rẩy khi cô chạm vào hắn, nó nhẹ nhõm hơn những gì cô có thể tưởng tượng rằng cô sẽ gục ngã , khóc vì thi thể của một Tử thần Thực tử vô danh.

- "Blaise luôn nói rằng cô sẽ mất trí, nhưng chết tiệt, Granger." Malfoy nghe như thể đang không tin vào mắt mình.

- "Im ... im đi." Hermione cố gắng trở nên bình thường, bởi vì cô đang hành động vô cùng điên cuồng và cô biết điều đó. "Tôi ... tôi không biết..."

Malfoy im lặng nhưng chỉ trong bốn giây, bởi vì cậu ta nhanh nhẹn cả về mặt tinh thần cũng như thân thủ - "Ý cô là cô đang hoạt động bên phe nào vậy? Ôi lạy Merlin, mẹ kiếp, cô thật kém cỏi! Cô thiếu tất cả mọi thứ mà một người tối thiểu phải có để có mặt ở đây! Giúp đỡ mọi người trở về hoặc bị thứ gì đó tấn công! Nó có lỗi-- "

- "Để tôi yên! Tôi ..." Cô gầm gừ và siết chặt áo choàng kẻ thù trong cơn giận dữ. "Tôi vô cùng ghét cậu! Tôi ghét cậu! Tôi hận cậu đến mức tôi có thể nổ tung!"

- "Cứ giữ lấy điều đó đi" Chính sự tức giận của cô có tác dụng làm cậu bình tĩnh, và bắt đầu chán nản.

Hermione nhặt lên một tảng đá, mịn và to bằng lòng bàn tay, cô ném nó vào Malfoy. Tảng đá đập vào vai cậu ta một cái nứt, lúc đầu cậu ta không phản ứng gì. Tuy nhiên, khoảnh khắc ngạc nhiên đã qua đi, Malfoy lao về phía trước túm lấy một phần tóc của cô. Hermione hét lên, cơ thể bị giật sang một bên, sau đó cô bị kéo phải đứng dậy. Hermione đấm vào hàm Malfoy mạnh đến mức cô nghĩ rằng các khớp ngón tay của mình có thể bị gãy.

- "Buông tôi ra--"

- "Ồ, không, Granger. Cô muốn bạo lực chứ gì? Cô muốn tôi xé xác cô ra không?" Cậu hất đầu cô ra sau, Hermione cảm giác mình vừa nghe thấy tiếng tóc bị xé toạc ra khỏi da đầu.

Malfoy buông ra rồi bóp lấy cằm Hermione, ngón tay cậu cắm chặt một cách tàn nhẫn vào xương và vào da cô. Cậu kéo Hermione lên cho đến khi mắt cô ấy ngang với đầu mũi của cậu, cô phải kiễng chân lên để giữ toàn bộ trọng lượng của mình khỏi bàn tay của cậu ta. Với một cú đẩy mạnh, đầu đũa phép của cô đâm vào vùng da mềm dưới hàm cậu.

- "Định giết tôi?" Malfoy tỏ vẻ thích thú, Hermione chế nhạo, mở miệng chửi bới cậu, Malfoy lại nói "Tôi sẽ xé tan cái hàm chết tiệt của cô."

Nhưng Hermione không phải là loại người lùi bước, vì vậy cô đã khiến anh ta bay trở lại. Hành động của cậu đúng như lời cậu nói, tuy vậy nó chỉ khiến cô đau đớn gầm thét lên não, nhưng không đến nỗi bị nát ra. Ít nhất thì Hermione có thể biết được, bởi vì trước khi cô có thể xử lý vết thương của mình hoặc những vết thương mà cậu ta có thể đã nhận phải do rơi xuống đất cách đó hàng mét, cô đã ở trên mặt đất. Malfoy đã ngáng chân cô, và Hermione thậm chí không kịp phản ứng trước khi cô ngã sóng soài nền đất cứng.

Hermione dừng lại, ho sặc sụa vì bụi bẩn, và cúi đầu tảng đá cô bị đập đầu. Cô thậm chí không thể nhìn xuyên qua đám bụi bẩn xung quanh mình, và áo sơ mi của Hermione bị nắm lấy, rách toạc ra khi Malfoy kéo cô lên phía trước. Khi cậu buông ra, cô thấy mình đang quỳ gối trước mặt cậu với cây đũa phép bị chĩa vào giữa trán.

- "Thật dễ thương làm sao" Malfoy liếm vết máu trên miệng với một nụ cười tự mãn. - "Tôi hoàn toàn không thấy ấn tượng. Chỉ có thế thôi sao? Bánh xe thứ ba vĩ đại của Cặp song sinh kỳ diệu nhà Gryffindor, của Người hùng và phụ nữ, và đó là tất cả những gì cô có? Nó không làm tôi ngạc nhiên, Granger."

- "Cậu không hề biết tôi có khả năng gì," Hermione thì thầm, cây đũa phép của cô đã được huấn luyện đang trên người cậu, cô không biết liệu cậu có để ý hay không.

- "NUH uh." Malfoy đẩy cô ngã ngửa khi cô cố gắng đứng dậy - "Tôi có một ý kiến khá hay--"

Hermione đâm cây đũa phép của mình vào phía sau đầu gối của cậu ta, đủ mạnh để cậu kêu lên và oằn người xuống. Malfoy ngã vào người bị thương và di chuyển để túm lấy cô nhưng Hermione đã kịp di chuyển để thoát khỏi cậu. Sau đó, Malfoy với khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận và tay cậu giật một lọn tóc ở trên đầu Hermione. Cậu dừng lại, mắt nhanh chóng nhìn quanh và xem xét. Bàn tay lướt nhẹ, lướt nhẹ lên má cô, lòng bàn tay cậu chạm nhẹ vào da cô, và Hermione biết cậu không nhận thức được những gì mình đang làm, vì anh chỉ đang hạ cánh tay xuống. Malfoy di chuyển, trước khi Hermione ngã, cô có thể thấy cậu ta loạng choạng và giật nhẹ hai lần đầu gối để di chuyển. Hermione không thể nhìn thấy gì ngoài bầu trời sau đó, gió thổi bụi bẩn bay vào mắt cô. Nó rát vô cùng nhưng cô không thể chớp mắt. Cô không thể cử động chút nào.

Hermione khẳng định đây là giọng nói của Lavender thứ mà cô nghe tiếp theo là - "Ôi, Hermione! Mình rất xin lỗi! Mình đã nghĩ ..."

Sau đó là Malfoy, đã quá thất vọng. "Trái tim ướt át, lũ Gryffindor khốn nạn!"

Ngày: 449; Giờ: 6

Có chăng là sự ấm áp? Ngày Hermione trở thành kẻ sát nhân. Ít nhất là không vừa và Hermione thích những thứ vừa vặn.

Đơn giản là vì cô không có quyền lựa chọn. Cô đứng một mình trước hai người đàn ông trùm đầu, đột nhiên sự lựa chọn bất khả thi này không thể không còn nữa. Không có thời gian để thử và hất tung đũa phép của cả hai, và tất cả đều đã tìm ra cách (một cách nào đó) đối phó lại phép thuật gây choáng của cô.

Sự việc này để lại cho Hermione như một vết thương hở. Đó là cách cô nghĩ về nó. Giống như tấm ngực của cô, dọc theo xương sườn đã vỡ ra vì lời nguyền. Vết nứt dài và mảnh trong xương khiến cô bị tổn thương mãi mãi không thể phục hồi. Bị vỡ vụn.

Bị nứt. Và đột nhiên, bất ngờ chỉ trong vài giây, tiếng tik tok của đồng hồ, cuộc sống Hermione đã thay đổi. Mãi mãi.

Hermione đã thay đổi. Cô sẽ không bao giờ là loại người giống như cô đã nhìn vào hai chiếc mặt nạ có xương đó chỉ trong khoảnh khắc - vài giây trước đó. Hermione sẽ không còn là một cô gái dễ dàng để người khác đánh giá về con người của cô. Cô đã không còn là một cô gái chưa cảm nhận được mùi vị đau đớn của cái chết.

Hermione nói những lời đó, cô cảm thấy đau đớn như một thú hoang dã đang tức giận, xé toạc dạ dày. Một luồng khí lạnh len lên từ cánh tay, xẹt qua vai và chảy xuống đến tận ngón chân cô. Hermione cảm thấy như thể cô đã thức dậy trong một vũng nước lạnh. Như cô đang chết chìm trong không khí.

Sau đó, là một Lời nguyền tra tấn. Lời nguyền tra tấn vẫn đau dữ dội như mọi khi, nhưng nó vẫn không đủ. Trong vài giây hoặc phút (nhưng năm, và năm, cảm giác như vậy), và sau đó là Malcolm Baddock xuất hiện phía trên cô. Hermione biết điều này kể cả anh ta đang đeo chiếc mặt nạ, bởi vì cô đã thầm thích anh ấy trong hai tuần vào năm thứ năm, đắm chìm trong ảo tưởng rằng anh ta sẽ thay đổi và yêu cô bất chấp tất cả (cô sẽ không bao giờ nói với một linh hồn). Hermione đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia trong hai tuần đó và trong nhiều giờ liên tục, để cô có thể nhận ra nó bây giờ.

Anh ta cũng nhận ra Hermione. Điều này làm cho anh ta dừng lại, cây đũa phép nhắm vào đầu cô và giày của anh ta giẫm trên ngực cô. Đủ để khiến Hermione có đủ cử động để giơ đũa phép lên, cô giết anh ta. Anh ta chết, gục xuống trên người cô, cô khó có thể di chuyển khỏi lời nguyền, nhưng cô lê từng cm một, cố gắng dùng sức cho đến khi người anh ta rời khỏi cô.

Không có Ginny trên giường. Không có Harry ôm và an ủi. Không có Ron choàng tay qua vai cô và nói luyên thuyên những điều cô không muốn nghe, chỉ để cô không nghĩ về những gì đang làm cô phiền lòng. Không có một ai ở đây.

Hermione nôn mửa, khóc, cứ nhìn chằm chằm trong nhiều ngày. Cô cố gắng ngủ, ăn, nhưng không thể. Cố gắng xóa sạch cảm giác về Lời nguyền Giết chóc khỏi cơ thể mình, nhưng phát hiện ra rằng nó ăn sâu vào tâm trí cô mãi mãi.

Không có thể quay lại. Không bao giờ có bất kỳ trở lại nào cả. Hermione cảm thấy thay đổi như mùa đông sắp đến.

Ngày: 460; Giờ: 13

- "Cô không nghĩ rằng mình đã không đến một nhà hàng trong nhiều năm trở lại đây" cô Tonks phết bơ lên chiêc bánh trong tay, sau đó vươn người giật lại cái giỏ trước khuôn mặt tinh nghịch của Fred và George.

Qua năm tháng, Hermione đã học được rằng đó là biểu hiện khắc sâu trên khuôn mặt họ, không quan trọng bao nhiêu lần người ta cố phá hoại trò đùa nào của họ, bởi vì họ sẽ tìm mọi cách để giải quyết. Hai anh em sinh đôi luôn tìm ra bất kỳ lý do gì cho một trò đùa hay; tối nay tình cờ là sinh nhật của Harry, cô Tonks quyết định mọi người nên ăn mừng mặc dù Harry không có ở đây.

Thầy Lupin nắm lấy tay cô Tonks dưới gầm bàn, hoặc ít nhất Hermione đoán thầy ấy đang làm như vậy bởi một bước nhảy bất ngờ nhỏ trong khung hình của cô ấy và sau đó là nụ cười cô khi nhìn thầy ấy. Tất nhiên, trừ khi hai người họ đang làm điều gì đó hoàn toàn khác dưới tấm khăn trải bàn, nhưng đây là điều mà Hermione hoàn toàn không muốn nghĩ đến.

Neville cắm ống hút vào đồ uống và nhìn Hermione để cô biết rằng cậu đang suy nghĩ cùng một hướng, sau đó cả hai đều phá lên cười để thể hiện sự thích thú. Fred và George cười toe toét và chờ đợi để tham gia, trong khi thầy Lupin và cô Tonks trao nhau những ánh mắt lo lắng và chuyển hướng.

Ngày: 472; Giờ: 8

Hermione ở một mình trong Hang Sóc. Cô đã mong chờ có bà Molly, thức ăn, hơi ấm của bạn bè và gia đình, nhưng căn nhà trống rỗng. Đây là lần đầu tiên cô thấy nó như vậy, điều này làm Hermione lo lắng.

Tuy nhiên, trên tay cô đang cầm một tờ giấy bạc của Harry. Bên trong chỉ ghi một câu (Tất cả đều ổn, hãy an toàn), đầu tiên cô nghĩ rằng cậu ấy chắc hẳn có rất ít thời gian như thế nào nếu đó là tất cả những gì cậu ấy có thể viết. Tuy nhiên, sáng hôm qua Ginny cũng nhận được một lá thư. Chính xác là một bức thư dài 4 trang. Hermione rất vui cho em ấy, nhưng cô cảm thấy hơi ghen tị, điều này vô cùng xấu xa. Cô thậm chí không thừa nhận sự hiện diện của nó với chính mình, chứ đừng nói đến bất kỳ ai khác.

Hermione đọc. Cô đã nghĩ rằng đọc nó trong yên tĩnh sẽ là một sự vui vẻ rồi cô sẽ chấp nhận mọi thứ. Thay vào đó, Hermione đọc đi đọc lại trang và sau đó chỉ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ màu đen trong nhiều giờ liên tục.

Ngày: 489; Giờ: 17

Malfoy im lặng ngồi ở bàn ăn khi Hermione chỉ cho Pansy cách nấu nướng. Đã một tuần họ ở đây một mình, Pansy nói với cô, ba ngày đã trôi qua kể từ khi họ hết sạch bất cứ thứ gì ăn được.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Malfoy khi không thực hiện nhiệm vụ hoặc trong phòng họp kể từ khi họ tấn công lẫn nhau. Hermione hành động vênh váo (không có lý do), chỉ vì cô biết điều đó khiến cậu ấy thích thú. Malfoy nhìn chằm chằm và nói với Pansy rằng cậu sẽ quát mắng cô.

Tất cả đều còn là trẻ con, nhưng đôi khi như vậy thật tuyệt.

Ngày: 492; Giờ: 5

Tiếng cười ồn ào, huyên náo và tiếng nói chuyện thân thiện chấm dứt để chỗ cho một bầu không khí im lặng khi Malfoy và Pansy bước vào nhà. Malfoy nhìn quanh căn phòng như thể không có ai ở đó khi họ bước qua, Pansy đi lại gần hơn với cậu và để mắt tới phía trước. Đây là lần đầu tiên Hermione coi họ giống như chính họ - bộ đôi bị đày ải. Hai người bạn cùng chống lại thế giới; một cặp đôi ở giữa màu xám xịt; những người trôi dạt trên thế giới.

Hermione tự hỏi về lòng dũng cảm mà họ có khi bước vào một ngôi nhà đầy những Gryffindor ồn ào, là con người của họ và với quá khứ mà họ mang theo. Các quả bóng cần phải quay sang các bên. Sự dũng cảm và sức mạnh cần có để đối phó với kẻ thù và sự căm ghét từ chính phía bạn, sau đó đối mặt với bạn bè của bạn ở đầu bên kia của điều lớn lao đó gọi là chiến tranh, tất cả vì niềm tin đã biến cuộc đời bạn từ trong ra ngoài.

Hermione nhâm nhi hai ly rượu và chìm đắm trong sự trầm ngâm.

Ngày: 495; Giờ: 11

Có một tiếng càu nhàu rồi thêm một tiếng kêu thảm thiết khi có một cơ thể đập vào bức tường đá bên cạnh Hermione. Đầu cô giật nhanh sang phải đến mức bị rách, một luồng cảm giác đau đớn dâng lên trên đỉnh đầu.

Trong một khoảnh khắc, Hermione đã thề rằng đó là Blaise Zabini bên cạnh cô, nhưng cô chớp mắt và bây giờ là Lee Jordan. Một sự tương phản hoàn toàn, đôi bàn tay trắng nhợt trên nền da ngăm đen của cậu, mặt cậu ngửa lên. Hermione lần theo những ngón tay dài đó đến cổ tay rộng, cô đã biết đó là ai trước khi cô theo dõi cánh tay của cậu.

- "Cậu bị đánh bằng gì thế?" Giọng văn có văn hóa của cậu cắt ngắn và gấp gáp, đối với một người luôn cố gắng tỏ ra bình tĩnh trong những tình huống xấu, trông như thể cậu ta đang mất bình tĩnh, giờ đây cô biết rằng nhiệm vụ của họ giống như bị thổi bay như cô nghĩ.

- "Tôi-- Không. Không biết." Lee thở hổn hển và khò khè, máu phun ra từ miệng mỗi lần cậu thở ra.

Máu rơi xuống những giọt nhỏ li ti bắn vào cổ áo sơ mi của Malfoy. Cậu nghiêng đầu Lee ra sau, đánh giá đôi mắt của Lee, trước khi buông tay ra và gật đầu.

- "Được rồi. Portkey của bạn ở đâu?"

- "Tôi ..." Lee đau đớn, nhắm nghiền mắt khi cố gắng di chuyển để tìm túi sau.

Malfoy thoáng mím môi và lẩm bẩm chửi thề, nhìn lên tảng đá đen cao chót vót khi thò tay vào túi của Lee, chộp lấy Portkey. Sau đó, cậu ta nhìn lướt qua Hermione, là nhân chứng duy nhất đã thấy cậu đã lấy Portkey nhưng không hề bối rối trước sự hiện diện của cô.

- "Cô bị thương sao?" Đôi mắt của anh ta quét dọc trên người cô, nhưng không phải máu của cô làm ướt quần - mặc dù Hermione cho rằng có vẻ như cô đã tự đi tiểu.

- "Mẹ ... nghĩ gì." Lee nhăn mặt, cả khuôn mặt nhăn lại, giờ cậu ấy đang cố nuốt nước bọt xuống

- "Không hỏi mày, mẹ kiếp" Malfoy lẩm bẩm, khó chịu khi màu đỏ tươi bắn ra áo của mình, Hermione nghĩ rằng cậu ta có thể hoảng sợ, nhưng không.

- "Tôi không sao," Hermione trả lời vì cô cảm thấy mình đã có thể thở được một chút.

Malfoy nhìn cô một cách sắc bén, không nghi ngờ gì nữa, tự hỏi tại sao cô ổn mà vẫn ngồi đó. Tuy nhiên, Malfoy rất tinh ý, cậu không mất nhiều thời gian để ghép lại toàn bộ câu chuyện từ vị trí của cô và Tử thần Thực tử đã chết dưới chân cô. Cậu nhìn cô qua chiếc mặt nạ cong queo, bắt gặp đôi mắt của cô, mắt cậu mở to hơn và xám hơn những gì cô nhớ. Malfoy như thể đang đánh giá cô về khả năng suy sụp tinh thần, chuẩn bị tinh thần cho nó sẽ tồi tệ đến mức nào. Tuy nhiên, không có gì, nhưng cố biết nó trong mắt cậu ta khi cậu ta nhìn đi.

- "Tôi có thể ... tôi có thể ..." Lee lắc đầu, và Malfoy mở hộp đựng nhẫn, rút chiếc vòng ra và đeo vào ngón tay Lee.

- "Thật ra thì không"

Sau đó chỉ còn Hermione và Malfoy, điều đó làm cô ngạc nhiên là cậu ngồi xuống và dựa lưng vào tường. Họ im lặng như thể sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng chỉ diễn ra trong một phút.

- "Cô đã ở cùng đội B?"

- "Osbie đã chết. Tôi thấy ... cậu bé có mái tóc đỏ. Tôi cũng thấy anh ta ngã xuống." Điều này không trả lời câu hỏi của Malfoy, nhưng nó là điều đầu tiên cô nghĩ đến để nói.

Malfoy đang nghe rồi gật đầu - "Cô gái thắt bím tóc đã chết. Cái tên gì đó... Anthony, anh ta đang quay trở lại Trụ sở hoặc trên bãi biển ở đâu đó. Finch-Fletchley đã phát hiện Đội C và cất cánh"

- "Cái gì? Chúng ta không bỏ các thành viên trong nhóm của mình ..." Nhưng Hermione đã bỏ, bởi vì cô là người tuân theo các quy tắc, nhưng không nhiều người tin rằng Malfoy sẽ bảo vệ sau lưng của họ.

Anthony có lẽ nghĩ rằng cơ hội sống sót của anh ấy tốt hơn khi ở với đội khác. Trên thực tế, những người duy nhất cô từng nghe nói rằng sẽ tin tưởng Malfoy là Pansy và ... Và Neville, điều kỳ lạ nhưng phải thừa nhận (Cậu ấy đã cứu mạng mình, Hermione).

- "Cậu đã bật ám hiệu?" Một người đàn ông với mái tóc vàng sẫm và râu ria xồm xoàm đang ở bên cạnh cô khiến cô vô cùng sợ hãi, vì lẽ ra cô phải nhìn thấy anh ta tới khi cách xa cả dặm.

- "Gì?" cô thở mạnh và cố gắng làm dịu cơn đập dữ dội.

- "Cậu đã kích hoạt đồng tiền khẩn cấp ..." Mắt anh ta lúc này đã lướt qua bên cạnh cô, nhìn Malfoy, giờ cô có thể cảm nhận được sức nóng của nó trong túi mình.

- "Chúng tôi sẽ chờ xem có bao nhiêu người trong số chúng tôi đã chết." Malfoy đưa ra lời giải thích.

Sau đó, họ chủ yếu giữ im lặng trong hai mươi phút, và khi hết sốt ruột, họ nhận ra mình chỉ còn chưa đầy một nửa. Sáu trong số mười lăm (tám bao gồm cả những người bị thương quá nặng để giữ lại).

- "Chúng ta cần một kế hoạch mới." Malfoy cắt ngang sự im lặng.

- "Chúng ta cần rút lui. Chúng ta không có đủ người -" Dean nói.

- "Chúng ta có đủ người. Mọi chuyện sẽ diễn ra như sau - chúng ta có thể hoàn thành công việc nhanh hết mức có thể, hoặc chúng ta rút lui và yêu cầu họ bố trí thêm người vào ngày mai" người đàn ông tóc vàng lớn tuổi bên cạnh Hermione xen vào.

Mọi người trở nên im lặng khi những âm thanh của các lời nguyền không thể tha thứ vang lên từ phía xa. Đó là hai Tử thần Thực tử đang hoang mang, hoặc một trong hai người chưa thể quay trở lại (hoặc hoàn toàn).

- "Tốt thôi. Hãy nói rằng chúng ta sẽ ở lại. Không cách nào sáu người chúng ta có thể đảm nhận ... tuy nhiên nhiều người trong số họ có. Mà, tôi có thể nói thêm, giống như địa ngục" Cô gái, người có nét giống Ginny lên tiếng.

Một cuộc tranh cãi đã nổ ra trong khoảng mười phút về các chiến thuật khác nhau, với nhiều cuộc cãi vã, số lượng người ủng hộ và đồng ý tùy thuộc vào kế hoạch. Malfoy, Hermione mất vài phút để nhận ra, đang ngày càng lo lắng hơn với mỗi giây trôi qua. Cậu cử động, giật mạnh áo sơ mi và xoa tay, liên tục hất tóc ra khỏi mặt. Cuối cùng, ngay khi Cho đã đạt đến một mức độ gần như không còn là con người, Malfoy đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

- "Chúng ta sẽ đi thành nhóm" Thật đáng kinh ngạc khi giọng nói của cậu ấy có thể cắt ngang tạp âm và khiến mọi người chú ý. "Chúng ta sẽ rẽ phải, quanh khu vườn hàng rào ... ở đây."

Malfoy tiến về phía trước, đối mặt với mọi người, chạm đầu đũa phép xuống đất. Cậu hít một hơi thật mạnh, lẩm bẩm điều gì đó rồi bắt đầu vẽ ra một kế hoạch trong bụi bẩn.

Đó là kế hoạch tốt nhất, hợp lý nhất mà Hermione nghe được kể từ đầu (thậm chí khi quay lại phòng họp với các chuyên gia), vì vậy cô đồng ý ngay khi cậu ta trình bày xong. Bốn người trong số họ còn nhiều do dự, cô tin rằng Dean bị đã lung lay bởi lòng trung thành của cậu đối với cô (hoặc, có lẽ, đối với Harry và Ron) hơn là sự không tin tưởng vào bất cứ điều gì Malfoy.

Đây là lần đầu tiên Hermione nhận ra Malfoy là một chiến lược gia vĩ đại, mặc dù cậu ta có vẻ ghét phải là người đứng lên và làm điều đó. Vì vậy, khi cả sáu người họ và hai người khác bị thương vẫn còn sống và (khá) tốt, cô cảm ơn cậu. Đó là điều duy nhất Malfoy có được khi nghĩ ra kế hoạch để cứu họ và nhiệm vụ, nhưng cậu vẫn không nhìn cô khi cô nói cảm ơn.

Ngày: 500; Giờ: 12

Nó có màu hồng nhạt, màu tím nhạt xuyên qua kẽ lá trên cây. Gió thổi nhẹ trên má cô, Hermione nhắm mắt lại và mỉm cười.

Một số niềm vui trong cuộc sống tuy rất nhỏ, nhưng cô thích tất cả chúng như nhau.

Ngày: 505; Giờ: 3

- "Tôi đang nói với cậu, chúng ta không thể có thể làm chuyện này chỉ với tám người!" Hermione đập tay xuống bàn, làm cho cà phê trong cốc của Dean đổ sang một bên.

- "Và tôi thì nói với cô rằng cô không có quyền lựa chọn! Tôi là người đứng đầu--"

- "Tôi không quan tâm! Tôi không quan tâm anh là ai--"

- "Hermione," Dean thì thầm, nắm lấy cổ tay cô.

Cô giật tay lại, cô mệt. Hermione cảm thấy mệt mỏi với việc tất cả những người tự cho là chuyên nghiệp này đi tìm người và tài liệu, vận chuyển cho một nhiệm vụ được lên kế hoạch tồi tệ. Cô quá mệt mỏi vì nó.

- "Đó chỉ là một nhiệm vụ trinh sát, Hermione. Chúng ta chỉ cần vượt qua một vài người và lấy một số tài liệu -" Colin cố gắng giải thích.

- "Chúng ta cần--"

- "Tốt thôi! Nếu cô gặp vấn đề với nó, Granger, vậy thì hãy rời đi."

- "Xin lỗi gì cơ?"

- "Đi ra ngoài! Quay trở lại Hang Sóc ấm cúng và bữa ăn nấu tại nhà của cô, và đây là một công việc của bảy người--"

- "Đi đi!"

- "Không!"

- "Đi ngay đi!"

- "Tôi đã nói không! Tôi--"

- "Như tôi đã nói, nếu cô không thích kế hoạch chết tiệt này, hãy ra ngoài. Kế hoạch này phải xảy ra. Không thể thay đổi. Cô có hai lựa chọn: ghét nó và bỏ đi, hoặc đồng ý làm việc với nó và ở lại. "

- "Tôi sẽ làm--"

Parkinson khịt mũi, cô ấy là một trong những người cuối cùng Hermione mong đợi sẽ hồi âm - "Cô có một ý tưởng hay hơn sao, Granger? Trừ khi cô có thể thuyết mọi người, tôi không thấy có bất kỳ lựa chọn nào khác."

- "Ít nhất chúng ta có thể thay đổi kế hoạch." Dean nhún vai, nhìn những dòng màu xanh lam trên bảng trước mặt.

- "Anh ta là một người chuyên nghiệp. Anh ta biết rõ hơn về những gì ..."

- "Tôi thề, Colin. Im đi," Hermione thở, day ngón tay trên thái dương để giảm cơn đau đầu, bắt gặp ánh mắt anh khi anh nhìn lên khỏi tờ giấy của mình. "Chúng ta không thể chia hai người làm một cặp. Điều này không an toàn. Điều gì sẽ xảy ra nếu chỉ một cặp trong số mọi người gặp phải tất cả bọn chúng?"

Lại là sự im lặng, Hermione gồng mình chống lại. Kiêu hãnh là điều lớn nhất, khó nghe nhất từng làm cơ cổ họng của bạn hoạt động. Dean kéo mạnh một lần nữa, Hermione ngồi xuống. Ngồi, và nhìn chằm chằm, bên trong máu cô sôi lên sùng sục.

Fishier tiếp tục một cách tự mãn, khi anh ta kết thúc, anh ta nhìn chằm chằm vào cô khi bước ra khỏi phòng. Giấy tờ bị xáo trộn và ghế bị cạo, Hermione lắc đầu. "Các cậu thực sự hài lòng với kế hoạch này à? Tám người, và anh ấy muốn chúng ta thực hiện kế hoạch này"

- "Vậy...."

- "Vì vậy, chúng ta sẽ đi với tư cách một nhóm." Hermione đứng, đi vòng qua bàn và lên bảng. "Tất cả tám người chúng ta--"

- "Điều này thật nực cười như thể đi du lịch theo cặp vậy, Granger," Malfoy lôi kéo sự chú ý của cả phòng vào mình.

Cậu ta trông có vẻ chán nản, ngả người ra sau và thư giãn, chân duỗi ra. Lần cuối cùng cô đề nghị thay đổi kế hoạch, cậu ta là người đầu tiên đi ra khỏi cửa. Thực tế là bây giờ cậu ta vẫn ngồi và thậm chí tham gia, cô biết điều này là gian dối đến mức nào.

- "Tại sao? Nếu chúng ta ..."

- "Hai nhóm. Một từ phía Đông, một từ phía Tây. Fishier đã nói phía sau bị cấm. Chúng ta sẽ chặn phía trước bằng cách nào đó trước khi đột nhập. Chúng ta sẽ đi qua các phòng, tập hợp ở giữa, sau đó kiểm tra phía Bắc và phía Nam. " Parkinson nhún vai, Malfoy nhìn chằm chằm vào cô ấy theo cách mà cô ấy coi là sự đồng tình.

Có một tiếng động trong không khí. Như thể tất cả mọi người đang ngồi và chú ý đến từng lời nói và chuyển động, bởi vì họ biết điều đó là quan trọng. Nếu Hermione đi theo kế hoạch này, cô đang thể hiện một chút niềm tin vào Parkinson, vào Malfoy. Những người gần nhất với kẻ thù được phép ngồi trong những căn phòng này. Họ ở lại vì họ xem liệu họ có thể có một phần nhỏ niềm tin vào ý tưởng do một người sinh ra ở Muggle hay không. Hermione nghĩ rằng cô rất biết ơn điều này.

- "Được rồi, Đúng vậy" Hermione hắng giọng và quay trở lại bảng với bảy cặp mắt đang chờ đợi, dõi theo cô. "Vậy ... chúng ta đi phong tỏa phía trước như thế nào?"

Ngày: 511; Giờ: 18

Họ bàn tán sau lưng cô, cô biết. Một số người mở rộng trí tưởng tượng của mình để tìm hiểu lý do tại sao cô ấy lại tin tưởng Malfoy, đủ để đồng đi theo kế hoạch mà cậu ta nêu ra. Hermione sẽ nói với họ nếu có cơ hội, rằng đó là bởi vì, bất kể cậu ta là ai hay cậu ta đang làm gì, cô sẵn sàng sử dụng những kỹ năng mà cậu tacó để tăng thêm lợi thế cho phe mình. Hermione có thể bướng bỉnh và kiêu hãnh, nhưng điều cuối cùng cô không thể làm làm là tự dồn mình và bạn bè vào chỗ chết chỉ vì không thích người khác.

Nếu Malfoy sẵn sàng cho, thì tại sao họ không nhận? Hermione thận trọng với Malfoy, vì cô biết rằng cậu ta rất nguy hiểm. Không phải theo nghĩa cậu ta là gián điệp cho Voldemort, bởi vì cô nghĩ rằng nếu thế thì cậu ta sẽ không giúp gì cả. Nhưng Hermione vẫn thận trọng như nó có thể là một khả năng, vì cô biết rằng cậu có thể đang lên kế hoạch làm thân bằng cách tham gia với mọi người. Tuy nhiên, Hermione biết một sự thật rằng Malfoy luôn là một con người nguy hiểm. Cậu ta hay thay đổi, dễ nổi nóng, và cô luôn phải đề phòng khi ở bên cạnh cậu. Đồng thời, cô cho cậu ta có đủ sự tin tưởng, miễn cưỡng để cậu ta dẫn dắt, bởi vì Malfoy giỏi việc này - và Hermione có quá nhiều lo lắng ở phía bên kia để suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì khác.

Đội canh gác đang tiến lên giữa cô và họ, các thành viên Hội, nhưng cô vẫn chờ đợi những lời xì xào và tin đồn, bởi vì luôn có một cái giá phải trả cho việc làm điều gì đó tốt.

Ngày: 522; Giờ: 20

- "Viết lại nó."

- "Gì cơ?"

Hermione ném điểm đánh dấu cho cậu ta, nó quay ngang qua bàn và vào lòng bàn tay cậu đặt sẵn ở rìa bàn để chặn nó rơi xuống. Cô nhận ra rằng cậu có thể sẽ từ chối, đơn giản với lý do cô đang 'ra lệnh' cho cậu, vì vậy cô đã lùi lại.

-"Tôi đã từng đến nơi này trước đây. Trên thực tế, tôi khá chắc rằng cậu đang thực hiện nhiệm vụ đó với tôi, Malfoy. Cách bố trí này thậm chí còn không chính xác. Việc xâm nhập diễn ra tốt cho đến khi chúng ta tới cửa, và sau đó, toàn bộ kế hoạch này sẽ được thực hiện. Tôi nghĩ cậu nên viết lại nó. "

- "Hermione ... bồ bị điên à?" Seamus nghiêng người về phía trước, lắc đầu từ từ.

Malfoy nhìn cô chằm chằm, dường như vẫn còn trong trạng thái ngạc nhiên. Khi đó Pansy đang thì thầm điều gì đó vào tai cậu và nhìn vào khuôn mặt của cô, Hermione không biết đó là điều tiêu cực về cô hay về Malfoy. Cô đoán là vế sau, xem xét cái nhìn khó khăn mà cậu ta ném vào mặt cô. Trượt ghế về phía sau, cậu ta chùn bước trong một giây, rồi vòng qua bàn.

- "Bồ có nghiêm túc không thế--"

- "Seamus, đừng nói mình như vậy. Câu hỏi đó hoàn toàn không cần thiết," Hermione thì thầm, tránh khỏi tiếng rít của cậu bên tai cô.

- "Chúng ta đang đến St. Mungo's--"

- "Bây giờ cô ấy có khuôn mặt giận dữ." Dean khịt mũi.

- "Hãy xem những gì cậu ấy sẽ nói." Neville chia tay cơn bão sắp tới.

Seamus giơ hai tay lên và lắc đầu với người đàn ông kia. Neville chỉ gật đầu với nơi Malfoy đang ngồi và giữa bàn cờ.

- "Nếu chúng ta ghét nó, chúng ta nói với người đánh cờ đi đi. Nếu chúng ta thích nó, chúng ta sẽ làm điều đó."

- "Cậu ấy có thể đang trong mối quan hệ với Thần Chết--"

- "Dừng lại, Seamus." Hermione lắc đầu, nhưng cô ấy đang xem chiến thuật của Malfoy diễn ra trên bảng.

- "Cậu, của tất cả mọi người--"

- "Mình không tin tưởng cậu ấy, Seamus! Cậu ấy mới chỉ ... đã kéo bọn mình thoát khỏi tình huống tồi tệ vài tuần trước, cậu ấy tốt. Cậu ấy ở đây để chiến đấu cho phe của chúng ta. Mình không biết tại sao, nhưng cậu ấy là vậy, vậy nên chúng ta hãy sử dụng khả năng của cậu ấy nhiều nhất có thể! "

Seamus khịt mũi, nhưng cậu ấy sẽ theo dõi đến cuối. Bọn họ đều sẽ theo dõi.

Ngày: 524; Giờ: 21

Khi Pansy ngồi trên chiếc ghế tựa đã mòn theo đường người với cô ấy, cô ấy không có ý nghĩ rằng sẽ kết thúc trò chuyện trong ba giờ. Cuộc nói chuyện đầy những khoảng dừng không thoải mái, những sự thay đổi khó xử và về mọi thứ và không có gì cùng một lúc.

Hermione nhận ra rằng mình rất cần giao tiếp. Cô cần trò chuyện và với một ai đó không phải chính bản thân mình, có lẽ Pansy cũng vậy, và đó là lý do tại sao họ không rời xa nhau ngay cả khi cảm thấy rất đúng khi làm như vậy. Hai người không nói về chiến tranh, hay Malfoy, hay Harry và Ron, họ chỉ nói - thế là đủ.

Ngày: 538; Giờ: 15

Họ trải qua khoảng thời gian dài mà hoàn toàn không có gì xảy ra. Hermione biết rằng bọn Tử thần Thực tử đang lên một kế hoạch gì đó, nhưng cô cũng biết rằng phe của cô cũng đang lên kế hoạch một cách nhiệt tình, và đó không phải là công việc của cô. Vì vậy, Hermione chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi, đã trôi qua khoảng thời gian dài, cô thấy mình giống như khi chưa có chiến tranh. Giống như biết nó sẽ đến, nhưng không thể nắm bắt nó. Hermione đã quá quen với khoảng thời gian trống, đọc sách và thăm bạn bè, cô cảm thấy an toàn khi nhắm mắt vào ban đêm. Sinh nhật của cô cũng không phải lo lắng, gần như tất cả đều bình thường với nhiều bạn bè xuất hiện hơn năm ngoái.

Sau một thời gian dài, khi Hermione nghe thấy nhiều tin tức ập đến các những ngôi nhà an toàn rằng có một đội sẽ xâm nhập vào nơi ẩn náu của Tử thần Thực tử, cô lập tức quay trở lại tâm trí chiến tranh để chiến đấu. Cô cần sự bình đẳng của mình.

Hermione muốn hòa bình.

Vì đó là cảm giác đẹp tuyệt vời nhất mà cô từng biết.

Ngày: 582; Giờ: 10

Cậu ấy đến vì Pansy.

Pansy - người quyết định lật tẩy mối quan hệ gia đình của cô ấy với Bộ. Pansy - người mà không ai thấy đang bước đến. Cậu ấy không tin tưởng khi cô ta ở một mình, và lựa chọn duy nhất của cậu là để cô ấy ở đó và chạy cho đến khi có người đuổi kịp. Cậu ấy đã chọn nhận hình phạt và ở lại bên cạnh người bạn duy nhất của cậu - người chưa nhận được Mark bị đốt cháy vào cẳng tay của họ. Cậu ta xuất hiện với cây đũa phép của mình, đã vẽ, cung cấp thông tin, tiền bạc và Thái ấp. Cậu ta đã bị gây Choáng và bị nhốt trong xà lim của Bộ trong một tháng (mặc dù nó sẽ lâu hơn nếu nó không dành cho Pansy) trước khi bất cứ ai đưa cậu ta lên.

Cậu ta yêu cô ấy, Hermione biết, mặc dù cô không chắc đó là tình bạn hay tình yêu. Họ không nắm tay, không chạm vào nhau, hay chia sẻ niềm vui. Nhưng cô đã chứng kiến ​​cậu ta đưa Pansy lên giường bốn lần, và thấy cậu ta hôn cô ấy một lần ngay khi bóng đen trên tấm rèm xanh sẫm buông xuống. Tuy nhiên, Hermione đã từng thấy Draco và Pansy không chắc là một cặp đôi đầu tiên cô chứng kiến ​​xuất hiện từ phòng ngủ vào buổi sáng.

Cô ấy đã chết nhưng Hermione vẫn chưa chắc chắn. Đôi khi cô nghĩ về phản ứng của cậu ta. Đôi khi cô tưởng tượng rằng cậu ta vô cùng bạo lực trong cơn thịnh nộ; những lần khác, cô lại thấy cậu ta im lặng và thê lương, với một nỗi buồn đẹp như vậy, nó có thể xé toạc trái tim của bạn ra khỏi lồng ngực. Và vậy, Pansy đã chết. Chết, và biến mất, mất mát như những người khác, tiếng than khóc của Draco chỉ vô cùng nhỏ bé, hòa vào không khí chiến tranh. Nó không còn quan trọng nếu cậu ta yêu Pansy, hoặc nếu cậu nghĩ sẽ kết hôn với cô ấy, hoặc nếu họ là một cặp, họ sẽ không hành động như vậy. Tất cả những gì quan trọng là cậu ta đã yêu cô ấy, theo một cách nào đó, cô gái nổi loạn với mái tóc đen nhánh và ánh mắt hung dữ là lý do cậu ở đây.

Hermione đã nhìn thấy cậu ấy, tại đám tang của Pansy. Cô cảm thấy lúng túng nhưng cô đã biết Pansy từ lâu và Hermione cảm thấy mất mát về sự ra đi của cô ấy. Không ai thắc mắc về yêu cầu tham dự đám tang của cô, ngoài cái nhìn hơi quan tâm từ thầy Lupin, và cô đã ngồi tít ra phía sau của buổi tang lễ nhỏ. Đôi mắt Hermione luôn quan sát chàng trai tóc vàng kia nhiều hơn những gì họ nên có, nhưng bản chất của cô là luôn đồng cảm với sự đổ vỡ của người khác. Cậu ấy không làm gì cả, chỉ đứng và nhìn, cậu ấy nán lại khi nó kết thúc. Hermione thì thầm điều gì đó mà bây giờ cô không thể nhớ lại khi đi ngang qua cậu, nhằm mục đích gì đó ngắn gọn và nhẹ nhàng, nhưng cậu cứ nhìn chằm chằm vào bia mộ. Cô tưởng tượng sự mất mát của cậu giống như cảm giác mất đi một trong những người bạn thân nhất của cô, và điều đó càng làm cho cô buồn hơn. Trở nên đồng cảm với cậu ta, đó là điều mà cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có mối liên kết với chàng trai tóc vàng này.

Malfoy dường như đã mất mát đôi chút sau khi Pansy chết. Hermione cho rằng cậu ấy đang nhìn quanh mình và tự hỏi bản thân đang làm gì và tại sao vẫn ở đây. Sau hai tháng và một tuần, cậu ấy đột ngột trở lại. Trở lại với tất cả niềm tin về sự trả thù, chiến đấu cho một thứ gì đó không chỉ đơn giản là sự sống còn. Hermione khá chắc rằng cậu ấy vẫn đang chiến đấu vì Pansy; có lẽ vì nhiều lý do khác nữa, nhưng vì Pansy là trên hết.

Chính sự trung thành và kiểu dẫn dắt cậu ấy bắt đầu, điều đầu tiên khiến Hermione tò mò về cậu. Điều này khiến cô nhìn thấy sợi dây liên kết mỏng manh đầu tiên giữa cậu và cô - sự tận tâm mãnh liệt của họ đối với bạn bè, mặc kệ hậu quả là chết. Dù vậy, trong khi Hermione hết lòng vì tất cả mọi người, Malfoy dường như chỉ dành cho Pansy. Chỉ có rất ít người giành được vị trí đó trong cuộc đời cậu, nơi họ xứng đáng với lòng trung thành của cậu. Sau khi Pansy chết, Malfoy đã chuyển lòng trung thành đó sang chính nghĩa, mặc dù nó thực sự vẫn dành cho cô ấy.

Nếu Pansy chết sớm hơn, Hermione sẽ không nghĩ Malfoy sẽ ở lại. Cậu ấy luôn rất khó chịu khi ở xung quanh họ, cậu ấy không dành thời gian để quen với cảm giác đó, Hermione nghĩ rằng cậu ấy sẽ bỏ đi ngay sau khi nhận được tin. Sẽ ở một đất nước xa xôi nào đó, bị loại bỏ quá xa so với lựa chọn ở phe nào, tên của một kẻ phản bội, bóng ma của quá khứ, những khó khăn của chiến tranh và món nợ của một Malfoy, cậu ta có thể chìm vào dĩ vãng và sống cuộc đời một mình, tránh xa tất cả những lời nói về việc cậu ấy là ai và cậu ấy cố gắng trở thành người như thế nào.

Nhưng, Malfoy đã không.

Cậu ấy đã ở lại.

Draco Malfoy có điều gì đó để chứng minh, cô nghĩ. Với Pansy, với cha cậu, với bọn họ, với chính cậu; bất kỳ ai hay tất cả, Hermione không biết. Nhưng cậu ấy sẽ cho ra một thứ gì đó nhiều hơn những gì cậu ấy đã từng đến với. Hermione không biết bao giờ cậu sẽ tìm thấy nó.

Ngày: 619; Giờ: 7

- "Mình nghe nói chúng ta đang thắng."

Hermione nhìn Anthony một cách sắc bén - "Không có cách nào có thể biết được điều đó."

- "Nhiều Tử thần Thực tử đã bị bắt hoặc bị giết trong ba tháng qua hơn những người ở phe chúng ta."

- "Điều đó không phải lúc nào cũng có nghĩa." Lavender tham gia cuộc trò chuyện từ hiên nhà, điếu thuốc lá kẹp giữa những ngón tay cô. Cô ấy đã bỏ thói quen xấu này một tháng trước, khi cô ấy trở lại thế giới Muggle sau ba tuần.

- "Chắc chắn rồi. Nhìn này, bọn chúng đang thua nhiều hơn, chiến tranh đang hạ nhiệt. Chúng ta không còn nhiều trận chiến hay những lần xuất hiện của Tử thần Thực tử nữa--"

- "Đó là bởi vì bọn chúng nghĩ rằng chúng có thể đánh bại chúng ta bằng cách dốc toàn lực ngay từ đầu. Chúng chỉ muốn tấn công, tấn công, tấn công mà không có bất kỳ kế hoạch thực sự nào đằng sau. Làm chúng ta bất ngờ và áp đảo. Khi điều này khong có hiệu quả, chúng sẽ ngừng. Bây giờ đang đi vào chiến lược nhiều hơn. " Dean nói từ cây chổi mà cậu đang đánh bóng để sẵn sàng cho trận Quidditch mà họ sẽ chơi tại Grimmauld vào ngày mai.

Một số người trong số bọn họ quyết định đã đến lúc giải tỏa căng thẳng bằng một trận giao hữu, trận đấu nhanh chóng chuyển thành ba trận đấu nhỏ, với số lượng người quyết định họ muốn chơi. Hermione nghĩ rằng đó là việc cho thấy mọi thứ đã khác đi như thế nào, bởi vì lúc đầu mọi người chưa bao giờ có thời gian hay năng lượng cho việc này.

Ngày: 630; Giờ: 14

Có tiếng bước chân đi xuống hành lang, khi chúng dừng lại, Hermione quay đầu qua để nhìn Malfoy. Trong một khoảnh khắc, cậu ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng sau đó mắt cậu ấy nhìn vào bồn rửa và di chuyển về phía đó. Hermione chớp mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Ginny đang cười toe toét và trêu chọc đội khác về bàn thắng vừa ghi được.

- "Tại sao cậu không ra ngoài đó?" Hermione không chắc tại sao cô còn hỏi, nhưng cô sẽ phá vỡ sự im lặng mà cậu ấy tạo ra.

Lúc đầu, cô không nghĩ Malfoy sẽ trả lời, nhưng sau đó cậu ấy phát ra âm thanh trong cổ họng do nước chảy từ vòi - "Tôi chiến đấu đủ để không tình nguyện dâng bản thân cho một người khác."

- "Đó chỉ là một trò chơi."

- "Là vậy sao." Đó không phải là một câu hỏi, bởi vì cả hai đều biết câu trả lời. Mọi trái Bludger trên không trung sẽ tìm đường để đập vào đầu Malfoy. Hermione không biết tại sao cô lại không nhận ra điều này đầu tiên, nhưng có lẽ cô làm vậy chỉ muốn thử loại bỏ sự khó xử trong bầu không khí.

Hermione cảm thấy tồi tệ vì đã hỏi, bất chấp cậu ấy là ai, bởi vì đó là bản chất của cô. Cô không bao giờ có ý định gây tổn thương cho người khác, trừ khi họ xứng đáng. Cô đã không nói chuyện hoặc thậm chí gần gũi với Malfoy kể từ khi Pansy qua đời, vì vậy cậu ta không làm bất cứ điều gì để phải chịu sự tàn nhẫn nào từ cô. Theo như những gì cô đã nghe, Malfoy cũng là một phần của Hội, giống như cô kể từ khi cuộc chiến bắt đầu. Đôi khi Hermione bị cuốn vào hiện tại đến nỗi quên mất rằng cô có thể giết cậu ta vì quá khứ. Và rất nhiều lần, cô quá tập trung vào những việc không ổn ở hiện tại, đến nỗi quên mất quá khứ. Tại sao cô lại chế nhạo một thành viên trong phe của cô khi có chiến tranh? Cô đặt nó xuống cho sự trưởng thành, hoặc điều gì đó mà cô không hiểu.

Đôi khi cô tưởng tượng mình đang ở trên tòa tháp, nhưng không phải là mình, mà là Malfoy. Hermione tưởng tượng ra hoàn cảnh mà cô thấy cậu ấy đang trải qua, và hình dung ra cụ Dumbledore trông như thế nào qua đôi mắt xám đá không bao giờ thấy bất kỳ sự trợ giúp nào đến từ màu xanh lam lấp lánh đối diện cậu ấy. Cô nghĩ về cây đũa phép của mình giơ ra trước mặt, tại sao cô phải làm điều đó, nhưng luôn thất bại khi cô cố gắng tìm hiểu xem liệu mình có làm được không. Nếu đó là Snape, với lòng trung thành với phía bên kia thì sao? Hermione nghĩ rằng cây đũa phép của cô sẽ buông ra Liệu cô có thể theo dõi, biết những gì đang diễn ra? Có lẽ bây giờ thì có thể. Và Hermione hơi ghét bản thân vì điều đó, bởi vì cô biết mình có thể giết người khi đứng trước sự lựa chọn giữa bản thân và bạn bè, chống lại một Tử thần Thực tử.

Draco Malfoy thì không thể. Không phải vậy, tại thời điểm đó, cũng như cô không chắc mình có thể làm được lúc đó. Thật kỳ lạ, khi nhìn qua phạm vi cuộc đời của Malfoy, và tự hỏi. Nếu cô chỉ thay đổi một số nhân vật chủ chốt, nếu đó là cô thì sao? Hermione nghĩ về điều này rất nhiều, bởi vì bây giờ khi hầu như không có ai xung quanh cô biết. Tên của Malfoy xuất hiện, hoặc cô nhìn thấy cậu ta từ lâu, và cô lại suy nghĩ. Với hầu hết thời gian, cô hiểu. Bởi vì Hermione luôn là kiểu người muốn, và có thể nhìn ra điểm tốt của người khác. Không phải Tử thần Thực tử, không phải kẻ thù, mà là người có thể chứng tỏ bản thân là người xứng đáng hơn sự căm ghét của cô.

Vì vậy, Hermione hình dung ra chính mình tại tòa tháp đó, với thành viên của Hội đang len lỏi qua lối đi mà cô đã mở cho họ, một kẻ thù phía họ đứng đối diện với cô. Cha mẹ và bản thân Hermione đang ở trong tình trạng nguy hiểm, và tất cả bạn bè của cô nữa, bởi vì nếu cô có thể thành công, cô sẽ đánh dấu một chiến thắng quan trọng về phía mình. Hermione có làm điều đó không?

Và vào thời điểm khi những cảm xúc giả vờ đó tự bộc lộ trong cơ thể cô, cho đến khi chúng sôi lên và khiến cô nghẹn ở cổ họng, thì quan điểm của cô sẽ thay đổi. Đó sẽ là Malfoy, đứng đối diện với cô, và cô - qua con mắt của cụ Dumbledore, đột nhiên sự hiểu biết của cô về lý do Malfoy làm điều đó sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào sự hiểu biết của cụ Dumbledore. Nhưng cô sẽ không bao giờ biết câu trả lời, phải không? Không bao giờ.

Malfoy đã biến mất vào lúc Hermione thoát khỏi dòng suy nghĩ, trò chơi Quidditch vẫn tiếp tục với sự cổ vũ nồng nhiệt như khi nó bắt đầu.

Ngày: 640; Giờ: 10

Các Tử thần Thực tử tấn công ba ngôi làng vào đêm Giáng sinh, chỉ có Ginny, Fred và Hermione ở trong Hang Sóc. Họ cố gắng trò chuyện và hòa mình vào tinh thần ngày lễ, nhưng quá quá nhiều sự lo lắng đã biến ngày đó chẳng giống như lễ Giáng sinh chút nào.

Thay vào đó, họ ngồi đợi cho đến khi họ chắc chắn rằng tất cả những người mà Hội gọi đi đã đi hết, sau đó là màn say khướt rượu sâm panh và rượu trứng gà.

Ngày: 643; Giờ: 12

Moody đang sánh bước cùng Malfoy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy miếng dán trên mắt cậu ấy sau nhiều tháng mà nó trông vô cùng kỳ lạ. Hermione bị bất ngờ bởi sự xuất hiện đột ngột của hai người họ trên đường phố ở Muggle nước Anh, tự hỏi họ đang làm gì ở đây, mặc dù đó là thông tin mà cô có thể cũng không được biết. Cũng giống như Malfoy không biết lý do tại sao cô lại ở đó.

Họ đang nói chuyện, Moody đột nhiên tỏ vẻ thích thú trước khi vỗ vai Malfoy và đáp lại những gì đã nói. Hermione chớp mắt trước sự đáp trả lại vì Moody không phải là người sẽ làm như thế, hành động đó đã biến mất trước khi cô hoàn toàn thừa nhận rằng nó đã xảy ra. Malfoy chắc hẳn đã làm điều gì đó để lấy lòng ông, vì cử chỉ nhỏ đó là tất cả những gì Harry từng nhận được từ ông ta khi bồ ấy đạt được điều mà Moody nghĩ đó là một thành tựu. Cảm giác kỳ lạ khi ông ta cũng đã công nhận Malfoy, Hermione gần suýt đâm thẳng vào người phụ nữ trước mặt vì bị phân tâm.

Khi Hermione nhìn lên một lần nữa, Moody và Malfoy đều đang nhìn lại cô, Moody khẽ gật đầu trước khi tầm nhìn của cô bị chặn bởi một chiếc xe buýt. Khi xe buýt đi qua, bọn họ đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro