Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 645; Giờ: 11

Hermione đã bắt gặp hai người họ một lần nữa vào ngày hôm qua, hai lần liên tiếp, cô tự hỏi rằng họ đang làm gì ở đó. Chiều nay Hermione đã giao xong gói hàng vào buổi sáng và nhận được một gói hàng khác. Hermione không biết những gói hàng trong ba ngày qua chứa thứ gì, nhưng trở thành một người giao hàng lúc này hấp dẫn hơn nhiều so với những gì cô phải làm cách đây một tháng trước.

- "Granger." Hermione quay nhanh lại, suýt ngã nhào vào người đàn ông lướt qua, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch phía sau Moody. Cậu ấy trông không ấn tượng.

Hermione tự hỏi liệu cậu có đợi đang cô không, vì cô đã đi ngang qua cậu hai ngày qua cùng lúc, theo hướng ngược lại. Bây giờ là muộn hơn, Hermione đang trên đường về nhà, nhưng cậu ấy đã ở đó -"Thưa ông"

Malfoy đứng ngay phía sau và bên cạnh Moody, mắt  cậu ta nhìn đâu đó trên đầu cô. Hermione nghĩ rằng họ đã làm xong nhiệm vụ khi cô đã không vượt qua họ trước đó.

- "Tôi tin rằng trò đã làm được điều gì đó quan trọng đối với bản thân tôi. Chúng ta sẽ cùng đi ăn trưa." Hermione không nghĩ rằng mình đã từng nghe Moody đưa ra bất cứ điều gì ít hơn so với yêu cầu.

Cô gật đầu nhẹ và đợi ông ta bắt đầu đi để cô có thể đi theo đến địa điểm. Cô chắc chắn sẽ đi bên cạnh ông ấy, để không cảm thấy mình giống như một người theo dõi, và vì vậy cô không đi sau Malfoy. Tuy nhiên, Malfoy dường như cũng có cùng ý tưởng và giành lấy vị trí ở phía còn lại của Moody.

Bữa trưa  xảy ra một cách kỳ lạ, tất cả những gì Hermione gọi là một tách trà, cả hai người đàn ông đều nhìn cô. Hermione đã không được ăn nhiều, cô biết, và nhận thức rằng nó đã biểu hiện ra một chút. Có hôm cô ăn như thể sắp chết đói, có hôm cô ăn súp hoặc bánh quy giòn trước khi ăn bất cứ thứ gì.

- "Tôi nói ăn trưa, chứ không phải uống trà." Moody nhìn chằm chằm vào cô chỉ cho đến khi cô gọi món salad, và khi ông ấy tiếp tục nhìn chằm chằm, Hermione đã gọi món cá, mặc dù cô biết mình sẽ không ăn nó.

Không có nhiều cuộc trò chuyện, cô nhận thấy rằng Malfoy và Moody có vẻ thoải mái hơn khi ăn cùng nhau hơn cô nghĩ. Nó khiến cô nhớ đến cái vỗ vai mà cô đã nhìn thấy vài ngày trước, tự hỏi hai người họ đã dành bao nhiêu thời gian cho nhau. Malfoy liên tục tham gia vào các nhiệm vụ, Hermione đã nghe nói, có lẽ đó là lý do tại sao họ trở nên thân thiết hơn.

Hermione phá vỡ sự im lặng bằng cách hỏi Moody những câu hỏi để chắc chắn về danh tính của ông. Với sự cố đã từng xảy ra ở Hogwarts, thực tế là họ đang ở trong chiến tranh, vào thời điểm kỳ lạ của ngày hôm nay, cô biết mình không thể chắc chắn tất cả mọi việc. Moody dường như cũng nhận ra điều này, mặc dù ông cau có với cô trong suốt quá trình nhưng vẫn trả lời các câu hỏi của cô.

Malfoy tương đối im lặng trong bữa ăn, dành phần lớn thời gian để nhìn ra cửa sổ trước mặt. Giày của cậu ấy đã cào vào chân cô khi cậu duỗi chân ra nhiều hơn dưới bàn, nhưng cậu không thừa nhận rằng mình làm thế.

Moody đứng với gói hàng được nhét vào áo khoác một cách an toàn và rời đi để thanh toán hóa đơn. Hermione tìm một chủ đề để nói trong bầu không khí căng thẳng, và khi Malfoy nhận ra rằng cô đang cố gắng, cậu ấy nhìn cô. Tia nắng cuối cùng khiến đôi mắt cậu ta trở nên tươi sáng và làm nổi bật màu vàng trên mái tóc bạch kim của anh. Trong một khoảnh khắc, cô đã so sánh và đối chiếu sự khác biệt trong cấu trúc khuôn mặt Malfoy, cho đến khi ánh mắt cứng nhắc của cậu khiến cô khó chịu. Malfoy vẫn nhìn cô kể cả khi cô đã nhìn đi chỗ khác, và cậu vẫn nhìn cho đến khi họ đứng dậy và đi ra ngoài.

- "Tôi sẽ gặp trò ở nhà lúc tám giờ," Moody nói với cô, họ di chuyển theo hướng ngược lại trước khi Hermione kịp trả lời.

Ngày: 645; Giờ: 17

Padma thở hắt ra và lắc đầu.

- "Có vấn đề gì không, Patil?" Moody hướng mắt về phía cô ấy, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như lúc mới báo tin.

- "Không ạ" Cô ấy kéo dài câu, không chắc chắn, và sau đó nói tiếp - "Em chỉ không hiểu tại sao chúng ta phải có một ... thủ lĩnh." Cô ấy hướng đôi mắt không tán thành về phía Malfoy, người trông có vẻ buồn chán ngồi ở giữa phòng.

- "Đúng vậy, tôi cho rằng trò sẽ không làm vậy, vì nhiệm vụ tồi tệ mà trò giúp đã thất bại hai tuần trước," Moody cáu kỉnh, Padma đỏ mặt xấu hổ - "Người thủ lĩnh là người có đủ kỹ năng cho vị trí và là người có thể được chuyển sang nếu phát sinh một kế hoạch dự phòng trong nhiệm vụ, lên được một kế hoạch cho mọi người phải làm theo ngay để hoàn thành công việc "

Padma căng thẳng gật đầu, tránh ánh mắt ông ấy. Hermione chuyển sự chú ý của mình khỏi cô ấy và quay lại nhìn Moody. Có vẻ như bây giờ Hermione không còn là người duy nhất nhận ra khả năng của Malfoy và xác định rằng đó là một lựa chọn tốt để sử dụng những khả năng đó. Moody nhìn Malfoy, chàng trai trẻ bước tới, vạch ra một kế hoạch.

Khi cậu kết thúc, có một sự im lặng. Hermione không chắc đó là do tất cả mọi người đều đồng ý hay vì Moody đã chấp nhận kế hoạch và ông sẽ từ chối thay đổi kế hoạch.

- "Được rồi. Một giờ sáng, ở cửa trước."

Ngày: 646; Giờ: 22

Hermione nhét mảnh vải áo sơ mi vào miệng để ngăn bản thân ho quá to. Ai đó vừa bắn một lỗ xuyên qua bức tường đá, bụi đá làm phổi cô nghẹt thở

Hermione đang chảy máu. Cô đã lấy một tảng đá vào cánh tay trái của mình, và cô gần như chắc chắn rằng tay mình đã bị gãy. Cô giữ nó trên vết thương ở bên cạnh, nhưng không thể không biết ơn vì đây là thiệt hại nặng nề nhất mà Tử thần Thực tử có thể gây ra trước khi Neville bắt được hắn. Cô nghĩ rằng mình cũng đang chảy máu ở lưng bởi một lời nguyền tấn công, vì cô có thể cảm thấy bỏng rát và cạp quần của cô đang ướt.

Một lời nguyền giáng xuống cô chỉ vài giây sau khi cô không nhìn thấy bóng lưng của Anthony, suýt trúng đầu. Hermione biết mình đã bị chảy máu từ nãy giờ, không rõ là vì thế hay do thiếu oxy khiến cô cảm thấy vo cùng chóng mặt. Neville đã tìm thấy cô, Hermione và cậu ấy đã đi cùng nhau qua các hành lang cho đến vụ nổ cuối cùng. Cậu ấy đã khuất tầm mắt cô ít nhất một phần tư giờ, còn cô không tìm thấy ai ngoài một Tử thần Thực tử duy nhất ở đây.

Sự hoảng loạn khiến tim Hermione đập loạn xạ, cô phải bám dọc theo bức tường khi đi chỉ để giữ thăng bằng. Neville đã nói với cô rằng họ đã tìm thấy khoản tiền mà họ nhắm đến, điều này thật tốt, vì Hermione đã thực hiện nhiều hơn một nhiệm vụ mà các điệp viên của Hội đã sai. Hermione biết chắc bây giờ họ đang rút lui, và cô kinh hãi khi nghĩ rằng họ có thể đã bỏ rơi cô.

Tâm trí Hermione mất phương hướng, đôi chân trở nên lóng ngóng khi cố gắng nhớ cách thoát ra ngoài. Chiếc áo choàng, với chiếc Portkey của cô được nhét vào trong một trong những chiếc túi đã bị bỏ lại bên dưới tảng đá bởi những mảnh vỡ rơi trên đó. Hermione cho rằng đó là may mắn của cô khi đã tháo nó ra trước khi vụ nổ xảy ra. Nếu cô không bị đánh vào hông và quyết định dùng mảnh vụn của nó để quấn quanh người thì bây giờ cô đã ra khỏi đây.

Hermione nghe thấy tiếng chân gấp gáp phía sau và quay lại. Thế giới quay cùng cô, tăng tốc và quay cuồng cho đến khi cô ngã xuống đất. Đũa phép Hermione vẫn hướng lên, chỉ vào người đó cho đến khi tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng để nhận ra đó là Neville. Hermione hạ đũa phép xuống, chống những ngón tay rã rời vào nền đá gồ ghề, nhưng sau đó cô bị kéo đứng dậy mà không cần dùng sức. Hermione hoảng sợ, một tiếng kêu thoát ra khỏi đôi môi phủ đầy bụi đá của cô khi có một cánh tay siết chặt lấy cô. Hermione bị ép chặt vào sự cứng rắn để di chuyển. Cô chĩa cây đũa phép của mình vào cánh tay đang ấn rất mạnh vào cô nhưng mọi thứ xung quanh nhấp nháy, nhấp nháy rồi biến thành một màu đen.

Trong một khoảnh khắc đầy sợ hãi, cô chắc chắn rằng mình đã ngã xuống bất tỉnh, nhưng đột nhiên xuất hiện Anthony và Terry ở phía trước, cô dựa trên những bức tường màu xanh sáng và ánh đèn chói mắt. Hermione nhận ra rằng mình không bị bắt giữ bởi một Tử thần Thực tử vì sự quen thuộc của ngôi nhà an toàn mà họ đang ở. Neville xuất hiện trước cô, trông vô cùng lo lắng và sau đó cô lại bất tỉnh. Hermione nhắm mắt, một tiếng kêu trào lên từ cổ họng khi cô tự vòng tay cánh tay ôm lấy mình để giữ thăng bằng và kìm hãm cơn buồn nôn sau bởi sự chóng mặt.

Grimmauld Place sau đó, và nó là ba giây sau khi cô đến, mọi thứ  hoàn toàn im lặng trước khi phòng khách trở nên sôi động. Cánh tay buông cô ra khi thầy Lupin thực hiện một câu thần chú Bay lên người cô, những câu hỏi được đưa ra khi thầy ấy đưa cô đến nơi mà cô cho rằng sẽ là một bệnh xá nhỏ, tạm bợ. Khi cố gắng giữ cho thần kinh bình tĩnh và tập trung, Hermione ngẩng đầu lên, bỏ qua Lavender và Colin đang ngạc nhiên, cô dán mắt vào hình bóng ngay trước mắt. Malfoy đứng đó, nhìn chằm chằm vào cô, trên người cô đầy máu.

Dòng máu bẩn thỉu, dòng máu bùn của cô.

Ngày: 662; Giờ: 9

Cửa sổ đang mở, Hermione nửa mong đợi sẽ thấy nước phủ lên bức tường bên dưới, nhưng nó đã khô cong. Một cơn mưa rào lớn trút xuống không ngớt, cơn gió vỗ về những chiếc lá xanh, mùa hè hoang dại thức giấc. Sấm sét ầm ầm, rồi dừng lại, rồi ầm ầm to hơn, trong một khoảnh khắc Hermione quên mất mình là một phù thủy và lo lắng rằng phép thuật sẽ biến mất.

Chỉ chưa đầy ba tuần kể từ lần cuối cô nhìn thấy Malfoy, người bê bết máu, ở trong phòng khách ở Grimmauld Place. Cô đã nghĩ rất nhiều về điều này kể từ đó, và có thể thấy như một bức ảnh, hình ảnh cậu ở sau mi mắt cô. Hermione liên tục tự hỏi cậu ấy phải cảm thấy thế nào vào đêm đó, với máu bùn ở khắp người. Mặc dù vậy cậu ta vẫn sẵn lòng làm điều đó. Malfoy đã đi từ phía sau, khi cô không có áo choàng, và cậu hẳn đã nhìn thấy.

Cô cho rằng một Draco Malfoy xấu tính sẽ bỏ cô ở đó, trước khi dám đến gần 'máu bẩn' của cô. Khỉ thật, Malfoy xấu tính chắc chắn là người gây ra chuyện đó.

Phải chăng niềm tin của cậu ấy đã thay đổi thật sự? Vẫn có một phần suy nghĩ của Hermione đang chờ đợi sự sụp đổ của cậu ta. Điều đó đang chờ đợi cậu ta bị phát hiện vì theo dõi họ, và rằng tất cả những điều cô thấy từ cậu chỉ đơn giản là cách cậu tìm hiểu sâu hơn về chúng. Tuy nhiên, cậu ta đã vượt qua bài kiểm tra bằng Huyết thanh sự thật khi vẫn còn trong tù, và bài kiểm tra Tính hợp lệ sau đó, đúng không? Nếu không thì cậu ta sẽ chẳng ở đó cả. Và ngay cả khi bằng cách nào đó Malfoy đã tìm được cách đối diện với sự thật được tìm ra lúc đó, nếu trong tim cậu ta thực sự vẫn là một Tử thần Thực tử, tại sao cậu lại chạm vào cô, chứ đừng nói đến chuyện sẽ đổ máu, cậu ta có thể đợi Neville để lấy Portkey của cô ra? Một Tử thần Thực tử, dù có bí mật hay không cũng sẽ không bao giờ làm điều đó.

Và đó không phải là một sự thật đáng ngạc nhiên gì. Malfoy đã đứng về phe họ, cậu taa hẳn đã - có lẽ đang chiến đấu vì một lý do khác, nhưng sự thật vẫn là cậu ta đã chiến đấu vì họ. Niềm tin và định kiến cũ của cậu hẳn đã giảm dần, có thể đó là khi ở trên đỉnh tháp, hoặc lần đầu tiên cậu ta quàng khăn của Hội phượng hoàng màu cam quanh cánh tay, hoặc là khi chôn cất Pansy Parkinson. Nhưng tất cả đều giống nhau, ở mức độ tích cực rằng cậu ta ở đây với cùng mục đích với những người còn lại. Để giành chiến thắng trong cuộc chiến, để đánh bại Voldemort, bất kể cậu ta có dính bao nhiêu giọt máu bùn trên chiếc quần đắt tiền, cậu ta sẽ nỗ lực hết mình.

Bây giờ Hermione quan sát Malfoy qua qua cửa sổ, một mảng đen và một đốm sáng trắng. Mặt trời xuống thấp và mưa lất phất, những đám mây chuyển động chiếu tia sáng xuống qua từng tầng cây. Sương mù bao phủ quanh các cành cây, cộng với ánh nắng,  trông như thể trời đang mưa những giọt nắng nhỏ. Malfoy đang đứng trước hai cây sồi lớn, đôi boot chìm trong bùn và bản thân cậu ướt sũng.

Hermione không biết tại sao cậu ta đứng đó, đứng ngoài trời mưa, hay tại sao cậu lại dựa vai vào một trong những chiếc rương như thể sẽ tiếp tục đứng đó. Thật kỳ lạ, nhưng có một loại bình yên toát ra trên người cậu mà Hermione chưa từng thấy trước đây.

Sau đó, Malfoy bước vào và thấy cô đang ngồi ở bàn, có sũng nước bên trong ủng khi cậu bước đi. Hermione nghĩ ngay đến việc cảm ơn vì nhiệm vụ giống như cách cậu ấy đã 'cảm ơn' nhiều nhiệm vụ của cô trước đây, nhưng sẽ quyết định trở thành người tốt hơn. Lời nói thoát khỏi miệng cô bằng sự gấp gáp, cậu dừng lại, quay lưng về phía cô và chuẩn bị bước ra khỏi bếp. Cậu ấy trả lời với chất giọng trầm và khàn, như thể anh ấy đã không sử dụng giọng nói của mình trong nhiều tháng, và nói với cô nếu đó không phải là cậu ấy thì cũng sẽ là người khác.

Nhưng đó là cậu, cô nói và Malfoy vẫn tiếp tục bước đi.

Ngày: 665; Giờ: 8

Hermione đã viết một bức thư dài bốn trang cho Harry và Ron vào hai tháng trước, nhưng không nhận được hồi âm. Cô nhìn thấy một phong bì chưa mở trên bàn ông Arthur Weasley khi ông nói với cô về khả năng sử dụng thiết bị liên lạc của người Muggle. Ông ấy dừng lại trong sự phấn khích, và khi Hermione nhìn lên, cô đã bắt gặp một ánh mắt trầm lắng hơn trong cảm xúc mà cô từng thấy ở ông.

- "Không có thư đi hay đến, Hermione."

- "Đã hai tháng trôi qua"

Ông đẩy Hermione sang một bên, để lộ một phong bì khác - "Của bác đã đợi được ba tháng"

Ngày: 667; Giờ: 3

Lavender đang ngồi ở bàn vào lúc một giờ sáng, Hermione phải dừng bước vì trông cô ấy vô cùng bối rối. Lavender chưa hề bối rối kể từ trận bóng cuối cùng ở Hogwarts, theo như trong kí ức của Hermione, đó là một điều tuyệt vời.

- "Có chuyện gì vậy?"

- "Nó rất là ... kỳ lạ."

- "Cái gì kì lạ?"

Lavender nhìn cô rất lâu, cho đến khi cô nhận ra rằng Hermione sẽ không bỏ đi nếu cô không trả lời - "Tôi vừa ngủ với Malfoy."

Hermione có thể cảm thấy đầu cô đang rụt lại vì ngạc nhiên, mặc dù cô không biết tại sao mình lại ngạc nhiên như vậy. Lavender ngủ với rất nhiều người - "Oh."

- "Cậu ta ... vô cùng thô bạo, nhưng đó là điều tôi mong đợi. Nhưng cậu ấy thậm chí không thèm nhìn tôi. Không có lấy một lần. Chỉ kéo quần lót của tôi xuống và ... làm điều đó."

- "Cô không muốn cậu ấy?" Hermione nghe thấy giọng cô ấy dày và nhanh, bởi vì điều đó xảy ra khi cô ấy cảm thấy cần phải di chuyển nhưng không cho phép bản thân làm thế.

- "Không, không, tôi đã làm." Cơ bắp của Lavender không săn chắc và cô ấy để hơi thở ra nặng nhọc - "Nhưng ... thật kỳ cục. Rồi cậu ấy đợi không đến hai giây, buông tôi ra, kéo quần lên và gật đầu ra cửa."

- "Oh."

- "Tôi cảm thấy ... bị lợi dụng" Hermione thoáng thắc mắc liệu Lavender có nhận ra rằng 'lợi dụng' chính xác là điều mà những người đàn ông đã làm với cô ấy không - "Ý tôi là, tôi là người đã tiếp cận cậu ấy. Tôi không biết liệu cậu ấy có nhượng bộ hay không, nhưng cậu ấy đã không cặp kè với ai vài tháng là những gì tôi nghe được--"

- "Cô đã tiếp cận cậu ta? "Chắc hẳn Lavender đã phải mất một vài gallon.

- "Tại sao không? Chỉ cần chạm vào ngực của một người đàn ông và nói với họ rằng bạn không mặc một chiếc quần lót nào, và--"

- "Thật trang nhã"

Lavender đảo mắt - "Ý tôi là không khó để khiến họ quan tâm bạn là ai. Nhưng sau đó cậu ta chỉ phát ra âm thanh này, điều này khiến tôi bận tâm. Giống như cậu ta đề nghị làm cả ngày và phải tiếp tục ném chúng đi hay gì đó, khi tôi không biết một ai quanh đây--"

- "Lavender, tôi thực sự--"

- "Và sau đó cậu ấy xô tôi vào tường, không có màn dạo đầu hay bất cứ điều gì. Cậu ta thậm chí còn không hôn tôi, điều đó thật kỳ cục. Ý tôi là, nó không đến nỗi tệ. Tôi chỉ ... không ngờ điều đó. Nó chưa từng xảy ra với tôi trước đây. Thường thì một người đàn ông họ luôn muốn chạm vào tất cả mọi thứ trên người tôi-- "

- "Chúc ngủ ngon." Mặt Hermione nhăn nhó khi cô quay ra khỏi bếp vì cô không muốn nghe về đời sống tình dục của Lavender.

Nghĩ về đời sống tình dục của Lavender đã đủ kỳ quặc đối với Hermione, nhưng Malfoy thậm chí còn nằm ngoài phạm vi đó. Hermione đã từng nghe khi còn ở Hogwarts là cậu ta hẹn hò với Pansy, sau đó là một Slytherin khác, cô không bao giờ có thể nhớ được tên của những người đó. Bên cạnh một vài cuộc trò chuyện tình cờ về sức hấp dẫn của người nhà Slytherin, đó là tất cả những gì cô ấy nghe được về vấn đề này. Cô có thể biết rằng Malfoy đang làm tình với Pansy, hoặc ít nhất là nghĩ như vậy, có lẽ cả với một hoặc hai người khác, nhưng đó không nhất thiết là điều mà Hermione phải nghĩ đến. Hoặc tệ hơn là được cung cấp thông tin chi tiết như Lavender vừa kể.

Bây giờ Hermione phải trải qua cuộc sống khi biết Malfoy thô bạo trên giường và một Lavender thích được người khác sờ vào khắp người. Tuyệt vời.

Ngày: 669; Giờ: 2

- "Thật kinh khủng khi nói rằng chị luôn nghĩ thật tồi tệ khi chị nhập học tại Hogwarts và phát hiện ra phù thủy thực sự phải bay trên chổi?"

- "Tại sao nó lại tồi tệ?" Ginny dừng lại và bay bên cạnh cô.

- "Bởi vì nó gần giống như một trò đùa hay điều gì đó. Trong thế giới Muggle, đây là một điều sáo rỗng trong tất cả các cuốn sách và bộ phim rằng các phù thủy cưỡi chổi, khua khoắng trước mặt trăng hay gì đó."

Ginny nhìn Hermione một cách ngạc nhiên - "Đó là sự thật, phải không?"

Hermione nhún vai sau khi nhìn xuống đất -"Chị cho rằng nó phụ thuộc vào những gì mình biết trước. Điều đó ảnh hưởng đến mọi thứ mình nhận thức về sau"

Ginny gật đầu một cách nghiêm túc, và bay xung quanh Hermione một lần nữa - "Đây là cuộc sống, Hermione. Hãy bay cao lên"

- "Sao cơ?"

- "Hãy bay cao lên. Chị đang chán nản, em có thể nhìn thấy điều đó. Chán kinh khủng, và em cũng chán với việc chỉ lơ lửng ở trên mặt đất. Vì vậy, hãy bay cao lên."

- "Chị không thích bay, Ginny, em biết điều đó ..."

- "Ồ, vâng. Một Gryffindor to lớn, cứng rắn, sợ độ cao." Hermione quắc mắt nhìn và Ginny cười - "Nào"

Hermione nhìn cây chổi một cách do dự, và sau đó lướt nó - "Chị không biết."

Ginny cúi đầu xuống trước khi cất giọng trầm hơn - "em hứa sẽ nhẹ nhàng."

Hermione cười và lắc đầu - "Em sẽ ôm chặt chị chứ?"

- "Với tất cả khối cơ bắp em có, tình yêu ạ"

- "Em là đồ ngốc."

- "Còn chị là một kẻ hèn nhát." Ginny cười toe toét, hành động như một người đàn ông và gõ vào phía trước của cây chổi - "Hãy đến đây và cưỡi cây chổi của em"

- "Ôi, Chúa ơi! Ginny!" Hermione đỏ mặt nóng bừng và đồng thời bật cười, xấu hổ vì mọi ám chỉ tình dục đều khiến cô xấu hổ, ngay cả khi đó chỉ là một trò đùa.

Cuối cùng thì Hermione cũng leo lên được, và Ginny không dùng bất kỳ thủ thuật nào, cô giữ cây chổi ở mức thấp, còn Hermione thì quên hết mọi thứ. Đây lần đầu tiên cô thật sự vui vẻ với một người bạn sau một khoảng thời gian rất dài.

Ngày: 674; Giờ: 12

Hermione tự hỏi cậu ta đã đứng ở cửa bao lâu để nhìn cô ăn ngấu nghiến trước khi cô phát hiện ra cậu. Hermione dường như ăn rất ít trong gần ba ngày ngoại trừ một gói bánh quy nhỏ để nuôi sống bản thân. Khỏi cần phải nói, ngay khi đến ngôi nhà trắng tinh, cô đi ngay vào bếp.

Hermione đã không nhìn thấy cậu ta gần như thế này trong nhiều tuần, kể từ buổi sáng sau lời thú nhận của Lavender. Ngay cả khi đó, Malfoy vẫn ở trong phòng khác khi Lavender nhìn cậu ta với vẻ đăm chiêu nhưng Malfoy hoàn toàn phớt lờ. Lavender cuối cùng cũng từ bỏ và rút lui về phía Hermione, nơi cô một lần nữa nói về sự kỳ lạ của cậu ta.

- "Còn lại gì không?" Hermione không thể nhìn rõ khuôn mặt của Malfoy trong bóng tối, nhưng giọng nói nghe có vẻ thích thú và điều đó làm cô ngạc nhiên.

- "Tôi đang đói," Hermione đáp lại, bởi vì cô đang đói thật và cô cũng đang ủ rũ khi chết đói.

Khi Malfoy bước vào bếp, không hề có biểu hiện thích thú trên khuôn mặt. Hermione không chắc đó là vì câu trả lời của cô, hay là cô chỉ mới tưởng tượng ra ngay từ đầu. Hermione cảm thấy vô cùng tồi tệ khi bắt bẻ cậu ta, đặc biệt là vì cậu ta có thể không có ý đó trong một bối cảnh tồi tệ, và vì vậy đề nghị cậu ấy trở lại vị trí trung gian. Malfoy có thể không đáng để cô cảm thấy tồi tệ về bất cứ điều gì xảy ra với cậu ta, nhưng Hermione đã quen thứ tự trong cuộc sống của mình để ngăn bản thân mình dẫm lên bất cứ ai bị người khác chà đạp.

Nghĩ lại Hermione và Malfoy đã không có một cuộc đụng độ thể chất trong gần một năm, cô nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy tồi tệ vì xấu tính nên cô nói - "Còn mì trong nồi nếu cậu muốn."

Thay vào đó, Malfoy tìm kiếm xung quanh phòng đựng thức ăn, thật tốt, vì khi cậu ta tìm được một lon súp, Hermione sẽ lấy phần mì còn lại cho mình. Malfoy đứng nhìn cô trong khi cô bỏ phần còn lại vào bát, điều đó khiến cô lo lắng.

- "Gì thế?"

- "Chỉ có một cái chậu trong nhà, Granger." Malfoy giải thích điều này như thể đã phải giải thích nó với cô mỗi ngày trong năm qua.

- "Ồ xin lỗi." Lời xin lỗi được đưa ra mà không cần suy nghĩ, và nó ngay lập tức khiến Hermione khó chịu vì cô chỉ xin lỗi cậu trong số tất cả mọi người.

Malfoy không nói gì, nhưng nhìn cô một lúc lâu trước khi nhận lấy cái chậu. Cậu quay lại bồn rửa và lấy khăn rửa mặt, Hermione bị ấn tượng bởi sự kỳ quặc rằng Draco Malfoy đang rửa bát. Cậu ấy nhận thức được điều này vì cô đang theo dõi, hoặc chỉ là cô đang ở đó, lưng và vai của Malfoy thẳng tắp khi cậu ấy bật vòi nước.

- "Cậu đã đến đây lâu chưa?" Hermione biết điều gì đã thuyết phục cô hỏi, vì rằng Hermione đã không nói chuyện với một người nào khác trong hơn một tuần, cô thật sự tuyệt vọng khi ở đây.

Malfoy dường như không sẵn sàng để trả lời, vì vậy cô ngồi xuống và đợi anh ta nói hoặc rời đi. Vòi nước tắt, Hermione nghe thấy tiếng cậu ấy vắt khô chiếc khăn. Ron, Harry, Lavender và cả Dean không bao giờ vắt khô chúng, điều đó luôn khiến cô khó chịu đến không nguôi.

- "Đủ lâu" Và điều này có thể có nghĩa là hai phút đối với cô, với chừng đó ngôi nhà này đã mang lại cho cô những nỗi sợ hãi.

Malfoy tiến đến bếp đặt chiếc chậu xuống, Hermione quan sát bằng khóe mắt khi cậu lấy chiếc hộp trong ngăn kéo. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào áo cậu, Hermione hít vào một hơi.

- "Cậu bị thương."

- "Thực ra, đây là nước sốt cà chua mà bằng cách nào đó tôi đã lấy được ở quầy." Malfoy khó chịu, khi Hermione cố nhìn kỹ hơn, cô thấy sự ẩm ướt tối tăm xung quanh chỗ cậu đang cố gắng rửa sạch nó.

- "Nó không giống nnhững gì tôi nhìn thấy"

- "Sao cô không tự mắt nhìn rõ vào"

- "Tôi không thấy gì cả, Malfoy."

- "Vậy thì hãy bật cái đèn chết tiệt lên," cậu quát, đưa tay về phía công tắc đèn và nhanh chóng ném cho cô một cái lườm.

Hermione nhai mì ống với đôi mắt nheo lại nhắm vào cậu ấy - "Đó chỉ là nước sốt."

Malfoy quay lại, nhìn chằm chằm vào cô, cơ thể cậu căng cứng, hàm siết chặt, như kiểu cô có thể nói tất cả những gì cậu muốn đáp lại bằng ánh mắt và cơ thể. Nhưng Hermione bất chấp sự khó chịu của mình rằng cậu ấy nghĩ rằng cô có thể, bởi vì đó chỉ là nước sốt. Đó là lý do tại sao Malfoy cảm thấy phiền với nó, nhưng không đủ tức giận để nói ra. Cô là người làm như vậy.

Hermione không biết phải nói gì tiếp theo, vì vậy cô không nói gì cả, quay lại với bát mì trước mặt. Lon súp của Malfoy đập vào thùng rác kêu ra tiếng to hơn mức bình thường.

Ngày: 685; Giờ: 15

Malfoy rời khỏi ngôi nhà trắng sau một tuần rưỡi, nơi mà đôi khi tràn ngập những cuộc trò chuyện kết thúc trong khó chịu hoặc là sự im lặng khó xử. Hermione nhận ra mình có liên quan đến Malfoy, thực tế là cả hai đều không có ai khác để bận tâm. Không chỉ ở nhà, mà là nói chung. Hermione ở một mình hoặc với những người lạ nhiều hơn với bạn bè của mình, và cô nhận ra Malfoy cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự. Bên cạnh sự tin tưởng mà Moody dành cho cậu ta, Hermione nghi ngờ rằng cậu ta có nói chuyện với một số người khác.

Ngoại trừ cô. Thậm chí cuộc nói chuyện quá gượng ép và thường không kéo dài quá năm câu trao đổi. Malfoy luôn nhìn cô như thể cô đang cố tìm cách moi ruột cậu ra, và cô không thể trách cứ cậu. Hermione muốn nói chuyện với cậu ta vì không có ai khác ở đây, nhưng động cơ thầm kín là tìm ra nơi Malfoy ngồi trong cuộc sống. Hermione luôn là một người tò mò và Malfoy là điều mà cô đã thắc mắc kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta trong phòng thẩm vấn hôm đó.

Mặc dù phần lớn thời gian họ ở nhà đã được sử dụng cho việc phớt lờ nhau, hoặc Hermione cố gắng tìm kiếm những cuộc trò chuyện nhưng cô luôn bối rối. Giờ đây cô chắc mình còn cô đơn hơn khi Malfoy biến mất. Không phải cậu cho cô sự ấm áp, nhưng ít nhất là cô có người ở cùng.

Hai ngày sau Malfoy đi, Hermione sẽ rất cảm ơn vì có một người lạ lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.

Ngày: 695; Giờ: 18

Hầu hết các Thần sáng mà Hermione gặp đều lớn tuổi hơn cô và họ hoàn toàn phớt lờ cô. Họ sẽ ngồi uống rượu, hoặc ở trong phòng của họ, thu mình trong góc để trao đổi về những điều mà không ai khác được phép biết. Một vài lần Hermione thực sự cố gắng thảo luận điều gì đó, nhưng bị cho ra rìa và cô ngay lập tức ngậm mồm lại.

Họ hành động như thể Hermione đang cố gắng thu thập thông tin từ họ hoặc một cái gì đó. Cá nhân cô nghĩ rằng tất cả họ đều đang mắc kẹt trong bản thân với sự tự trọng quá cao, điều này khiến Hermione không ngừng bận tâm. Như thể họ không có chuyện để thảo luận với cô ấy bởi vì cô không phải là thành viên cấp cao của Hội cấp, hay vì Hermione còn quá trẻ.

Bên cạnh những cuộc trò chuyện ngắn ngủi về một cuốn sách hoặc chương trình truyền hình nào đó, họ hầu như sẽ biến mất trước cô. Đó là lý do chính xác tại sao hòm của Hermione chứa nhiều sách hơn là quần áo. Hermione đọc sách mỗi ngày, cả ngày trong tuần qua. Cô thức dậy, đọc sách, ăn, lại đọc sách rồi đi ngủ, sau đó lặp lại điều này vào hôm sau. Đôi mắt của Hermione mệt mỏi và ngứa ngáy vào ngày thứ tám, cô nhắm nghiền mắt lại để không nhìn thấy gì cả trong vòng một giờ.

Trời bắt đầu mưa, Hermione vẫn nhắm nghiền mắt còn cuốn sách vẫn đang mở trên tay, Hermione di chuyển mà không biết mình đang làm gì. Tiếng sét lớn nổ ra, cô giật mình, trên bầu trời xuất hiện những ánh sáng nhấp nháy, cửa sổ đang mở. Hermione đổ lỗi cho việc cửa sổ mở, điều này nhắc nhở cô về ký ức mà cô đã quên dưới đống đổ nát của cuộc đời mình.

Mưa táp mạnh vào làn da mệt mỏi của cô khiến chúng lạnh như băng,  khi Hermione ở ngoài một phút, cô cảm thấy tê liệt. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục, đôi ủng không được thắt dây chìm trong vũng nước và bùn, Hermione tìm thấy một cây sồi lớn ở giữa rừng cây rải rác. Cô nhớ về Malfoy, thư thái và mãn nguyện trong một cơ thể mà trước đây luôn trông như thể nó đang cố thoát khỏi làn da của cậu, Hermione dựa vai vào thân cây.

Quần áo của cô dính chặt vào cơ thể, những dòng nước chảy lần theo xuống da, tóc cô bết chặt vào mặt và cổ. Hermione ngửa mặt lên, để cho các giọt mưa táp vào mặt. Cô nhìn lên sương mù, lên đường chân trời, và hít thở cho đến khi cảm thấy như lạc vào thiên nhiên đến nỗi không thể để tâm đến mọi thứ xung quanh.

Ngày: 701; Giờ: 11

Hermione rên rỉ khi cô đẩy cửa ra, mở chiếc rương đựng quần áo phía saura. Cô nghĩ rằng mình thực sự cần phải thoát khỏi những đống sách này, nhưng cô sẽ rất buồn khi ở một mình một lần nữa.

Neville ngước nhìn cô từ chiếc ghế dài, cô thấy ánh mắt của Malfoy đang ngước lên khỏi bàn cà phê để nhìn cô. Cả hai người đều hướng về phía trước - một số loại bản đồ, Malfoy bắt đầu cuộn nó lên trước khi cậu ta không rời mắt khỏi cô. Hermione thở hắt ra, hơi thở gấp gáp trong lồng ngực, Hermione thở thành tiếng khi đạp cánh cửa đóng lại sau lưng.

- "Chào bồ, Hermione."

- "Xin chào" cô kêu lên.

- "Bồ ốm à?"

- "Ừm"

- "Mình thấy bồ không ổn lắm" Neville nhăn mặt.

- "Không sao cả, mình chỉ bị ... mắc mưa." Hermione vẫy tay chào một cách khó hiểu, có thể khiến Neville nghĩ rằng đó là một nhiệm vụ hay một số việc tương tự.

Hermione vẫn không chắc việc thư giãn có đáng giá cho cái lạnh kéo dài cả tuần hay không. Cô không chắc điều gì điều khiển cô làm theo lời khuyên không sáng suốt của Malfoy, nhưng cô đã khiến nó trở nên điên rồ nhất thời. Hermione đã nghe thấy rất nhiều người thoát khỏi điều đó trong chiến tranh.

- "Ở trong này lạnh mà đúng không, hay chỉ có mình mình thấy thế?"

Neville nhìn cô trong chiếc áo len, áo choàng dày trong khi cậu chỉ mặc một chiếc áo phông, quần đùi, và nở một nụ cười đầy thiện cảm mà cô chưa bao giờ thấy ai mặc đẹp hơn Neville - "Mình sẽ pha trà cho bồ. Hay ca cao nhé?"

- "Mm. Gì cũng được" Hermione nhún vai, mở chiếc rương rồi ngồi xuống chiếc ghế.

- "Draco, mình có thể lấy cái chăn sau lưng cậu được không?" – Neville nói. Đầu của Hermione hếch lên, cô ngạc nhiên khi mình thậm chí không thể đánh hơi được.

Malfoy kéo tấm chăn ra khỏi lưng ghế và quăng vào tay vịn của chiếc ghế Hermione đang ngồi hơn là đưa cho Neville đang kiên nhẫn chờ đợi. Neville cười khi cô từ từ kéo chăn về phía mình, nhìn hai người họ một cách thận trọng. Từ khi nào Neville bắt đầu gọi Malfoy bằng thứ gì khác ngoài ... à, Malfoy? Cô tự hỏi cả hai người họ đã làm việc với nhau trong bao lâu để Malfoy thậm chí không thèm để ý đến việc Neville gọi cậu bằng tên trực tiếp.

Neville biến mất dưới sảnh nên Hermione quyết định hỏi cậu ấy sau. Malfoy chuyển sự chú ý vào cuốn sổ trên đùi trong lúc Hermione đang phân tâm, cô thấy cậu ấy đang làm việc qua phần tấm rèm treo trước mặt, cậu ấy viết vội cái gì đó.

Chiếc chăn thật ấm, tuy cô không biết là từ hơi ấm của nhà hay của Malfoy, nhưng có lẽ là của sau này. Dù sao thì Hermione cũng đang đắp nó, quấn lấy nó một cách vừa vặn. Cô không để ý đến sự im lặng, chỉ uống vài ngụm trà mà Neville mang đến trước khi đặt xuống. Hermione nhìn qua đôi mắt lờ mờ khi Malfoy nghiên cứu sổ ghi chép và Neville thì đang suy nghĩ, rồi cô bị ru ngủ bởi tiếng rì rầm trong cuộc trò chuyện của họ.

Khi tỉnh dậy, Hermione phải mất vài phút để nhận ra rằng hôm nay là một ngày khác. Malfoy vẫn ngồi ở vị trí mà cô đã nhìn thấy cậu lần cuối, bây giờ trong bộ quần áo khác. Cậu vạch một đường màu đỏ bằng cây bút đánh dấu trên những đường kẻ đen vào tờ giấy trước mặt. Hermione không nhìn rõ từ khoảng cách này và vì sự mờ mịt sau giấc ngủ dài nhưng cô biết các dòng chữ kia là tên riêng, bởi vì cô đã nhìn thấy các bảng tên giống vậy trong phòng họp.

Malfoy thở dài, nhưng đó chỉ là một cử động hơn là một âm thanh, và hất tóc loà xoà trước mặt. Cậu đậy nắp bút đánh dấu, trầm ngâm nhìn vào danh sách, rồi ném chiếc ống màu hồng sáng lên bàn. Cậu xỏ chân vào, cô nhận ra rằng đôi tất của cậu không khớp, tự hỏi liệu cậu ta có biết điều này không.

Khi Hermione nhìn lại khuôn mặt của cậu, Malfoy cũng đang quan sát cô, Hermione biết việc giả vờ nhắm mắt lại nực cười như thế nào mặc dù thực tế là cô vẫn làm vậy. Máu dồn lên để làm khuôn mặt Hermione đỏ bừng, cô nhẹ nhàng cựa mình, mở mí mắt lần nữa, biểu cảm của Malfoy vẫn không thay đổi ngoài việc nhướng mày lên.

- "Đó có phải là cách cô trốn những con quái vật trong tủ quần áo?"

Không, chỉ từ những cái trên ghế tựa, cô sẽ suy nghĩ để nói sau. Thay vào đó, Hermione chớp chớp mắt và nói - "Thực ra, tôi thường kéo gối che kín mặt"

Malfoy cười ha hả, dường như cũng ngạc nhiên với câu trả lời của cô và phản ứng của chính mình - "Tôi thấy phương pháp của cô cũng hiệu quả trong tất cả các trận chiến của cô, Granger."

Hermione mất một chút thời gian rồi đáp - "Cậu đang muốn nói rằng tôi luôn trốn tránh mọi thứ?"

- "Không. Tôi khuyên cô nên đi theo con đường dễ dàng, ngay cả khi nó không hiệu quả"

Cô trừng mắt nhìn cậu ta, cố gắng đứng dậy khỏi chỗ của mình - "Tôi không dễ dàng lùi bước--"

- "Không à?"

- "Nếu dễ dàng rút lui, Malfoy, tôi sẽ không đứng đây ngay bây giờ."

Malfoy nhìn chằm chằm một lúc lâu, trầm ngâm, rồi lẩm bẩm trả lời - "Tôi cho rằng cô nói đúng."

- "Hơn nữa, tôi không hiểu cậu thoát khỏi suy nghĩ là cậu ở đâu--"

- "Đồ uống đã sẵn sàng rồi đây"Neville xuất hiện ở lối vào sảnh, vẫy một túi trà như thể đó là một lá cờ trắng. "Hermione?"

Hermione không muốn dừng lại, bởi vì cô không thích chơi trò rút lui khi nói chuyện với Malfoy, nhưng khuôn mặt của Neville trở nên nghiêm trọng và mệt mỏi, vì vậy Hermione đã làm vậy. Với một tiếng cáu kỉnh và một tiếng lầm bầm lo lắng, cô gạt vỏ bọc của mình sang một bên. Hermione có thể cảm nhận được ánh mắt của Malfoy đang nhìn vào sự mất ngủ và mái tóc chưa được chải của cô, nhưng thực sự là cô không quan tâm.

Hermione trừng mắt nhìn cậu khi đi qua, lông mày Malfoy nhướng lên để nhăn trán, khóe miệng co giật - "Nhân tiện, tất của cậu cọc cạch ."

Có lẽ đó là sự trẻ con, hoặc thậm chí cậu ta không quan tâm, nhưng dù sao cô sẽ vênh mặt lên với cậu.

- "Mình không nghĩ rằng bồ sẽ ngừng chiến đấu với cậu ta" Neville nói với cô, sau đó, khi họ đã yên vị và cô đã đủ tỉnh táo - "Không chả vấn đề gì. Hai người không ở các Nhà khác nhau, hai người không thuộc phe khác nhau, nhưng hai người sẽ luôn chiến đấu."

- "Nó không có nghĩa là bọn mình không phải là hai người khác nhau. Mình không quan tâm liệu Malfoy có đưa ra mọi chiến lược hoàn hảo trong trận chiến và bắt đầu một nền tảng để giải phóng các gia tinh trong nhà hay không, bởi vì sẽ luôn có một phần trong cậu ta là sự  kiêu ngạo chết tiệt, và mình sẽ không bao giờ quên"

Neville cười, nhìn chằm chằm vào tách trà, cô biết cậu nghĩ cậu sẽ nói điều gì đó mà cô sẽ không thích nghe, nhưng cậu vẫn nói - "Cậu ấy không tệ như vậy, Hermione. Cậu ấy vẫn là Malfoy, nhưng ... trưởng thành hơn.  Ít nguy hiểm và tàn nhẫn hơn. Mình không biết ..."

- "Mình không biết tại sao cậu ta lại ở đây. Mình đã phát hiện ra rằng đó không phải vì một lý do bất chính nào và mình biết bằng cách nào đó cậu ta trở thành một phần quan trọng trong cuộc chiến này. Vì vậy, có lẽ cậu ta không tin vào tội ác diệt chủng. Điều đó có khiến cậu ta trở thành một người tốt? Mình không nghĩ vậy. Mình không hiểu cậu ta"

- "Cậu ấy đã khác trước. Cậu ấy ... khiêm tốn hơn hay gì đó. Nhưng đó có thể là vị trí của cậu ấy. Mình không biết. Cậu ấy đã thay đổi"

- "Malfoy đã. Nhưng là bao nhiêu?"

Neville nhún vai và cuối cùng bắt gặp ánh mắt của cô ấy - "Đã đủ, có thể."

Hermione hất tóc ra sau và thở dài - "Mình biết cậu ta không đủ sự tin tưởng như vậy. Mình biết Malfoy là một chiến lược gia giỏi. Mình biết cậu ta đã từ bỏ tất cả những gì cậu ta có chỉ để ở đây. Nhưng mình cũng biết Malfoy vẫn kiêu ngạo, cậu ta vẫn xấu tính, vẫn tức giận, và cậu ta vẫn là một đứa ngốc. Cậu ta vẫn nói những điều chỉ để chọc tức mình, và cậu ấy vẫn làm những điều cho mình biết rằng cậu ta đã giỏi hơn. Đặc biệt là trong việc chiến đấu. Chà, chỉ có vậy, thực sự đó là điều mà mình đã phải đối mặt "

- "Malfoy khá giỏi trong việc đó." Neville lại nhún vai -"Mình không nói cậu ấy là người tốt--"

- "Cậu ta vẫn là một người xấu"

- "Nhưng thực tế là đã có sự thay đổi, mình đã thấy đủ để khiến mình tin rằng cậu ấy thật sự thay đổi nhiều đến mức nào. Malfoy không phải là người tốt nhất trên thế giới, nhưng mình và bồ cũng vậy. Cậu ấy đã cứu mạng mình, Hermione. Hai lần. Mình sẽ không loại bỏ khả năng cậu ấy là một phù thuỷ khốn nạn cho đến khi cậu ấy làm điều đó với mình. Mình không thể. "

Hermione gật đầu, nhìn chằm chằm xuống bàn mặc dù tất cả những gì cô tưởng tượng là hình dáng Malfoy đang co rút nhanh chóng, với máu loang khắp da và quần áo của anh ta - "Cậu ta vẫn là một thằng ngốc"

- "Được rồi, cậu ấy sẽ luôn là một đứa ngốc"

Ngày: 707; Giờ: 20

- "Tôi nghĩ rằng tôi nhìn thấy cậu nhiều hơn tôi thấy bất cứ ai khác."

Malfoy có thể không biết làm sao để trả lời, và đó là lý do tại sao cậu không đáp lại.

- "Nếu cậu có một thứ trong đời, đó sẽ là gì?"

Lúc đầu Malfoy không trả lời, nhưng khi cậu ấy nhìn lên từ cuốn sổ mà cô luôn nhìn thấy cậu dán mắt vào, Hermione nghĩ rằng cậu nhận ra rằng cô sẽ tiếp tục làm phiền nếu không trả lời. Malfoy thở dài, như thể cô là một đứa trẻ yêu cầu cậu quay ngược thời gian.

- "Sức mạnh tuyệt đối" Malfoy vẫn tiếp tục viết, thậm chí không thèm liếc nhìn cô.

Hermione cau mày với cậu ta, bởi vì cô đã cố gắng nghĩ rằng cậu ta là một Malfoy đã thay đổi, và điều này có vẻ giống như một câu trả lời của Malfoy - "Sức mạnh tuyệt đối --"

- "Tuyệt đối. Đúng, tôi biết."

- "Chà, tôi không mấy ngạc nhiên."

Sau đó, Malfoy nhìn cô thoáng qua, có vẻ vô cùng khó chịu - "Có chuyện gì à?"

- "Cậu đã luôn tham gia các trận chiến và tìm kiếm nhiều hơn thế" Hermione rất thật lòng.

Malfoy bỏ cuốn sổ xuống, ngước lên nhìn lên cô từ dưới mái tóc và lông mi của mình, trán cậu nhăn lại - "Tôi cho rằng cô nhận ra đặc điểm đó ở tôi, bởi vì tôi biết điều đó có trong chính cô"

- "Xin lỗi, gì cơ?"

Malfoy thở ra khó nhọc và đóng quyển sổ lại, ngẩng đầu lên để nhìn cô - "Cô muốn gì ở cuộc sống, Granger?"

- "Điều này không liên quan--"

- "Nó hoàn toàn có liên quan. Tôi đã trả lời câu hỏi của cô trong khi tôi không muốn, bây giờ tôi mong cô cũng như vậy."

- "Tôi không quan tâm những gì cậu mong đợi"

- "Đó là sự trưởng thành"

Hermione nhìn trừng trừng cậu cho đến khi cảm thấy đau mắt - "Tôi muốn chúng ta chiến thắng trong cuộc chiến."

- "Và sau đó?"

Hermione lắc đầu và nhún vai, tìm kiếm câu trả lời trong giây lát - "Tôi không biết. Hòa bình. Để tôi có thể hoàn thành năm cuối của mình. Để vào một trường đại học tốt. Để trở thành một người chữa bệnh, hoặc có được một vị trí trong Bộ, hoặc có thể tôi sẽ là một giáo viên."

- "Vậy tôi cho rằng cô sẽ có thể đạt được những điều này mà không cần bất kỳ sức mạnh nào?"

- "Gì?" Câu trả lời của Hermione có vẻ khá thiếu sót, và cô biết điều này.

- "Cô cần sức mạnh để chiến thắng cuộc chiến. Cô cần sức mạnh để duy trì hòa bình. Cô cần tìm thấy sức mạnh nào đó bên trong mình để hoàn thành năm học cuối cùng, cô cần sức mạnh trong thành tích để vào được một trường học tốt. Cô cần sức mạnh để chữa bệnh cho mọi người, hoặc thăng cấp ở Bộ, hoặc dạy học. Cô-- "

- "Cậu đang hiểu sai lời nói của tôi ..."

- "Cô mới đang hiểu sai câu nói của tôi. Tôi cho rằng cô nghĩ tôi muốn thống trị thế giới hay sao? Hay là thống trị dòng máu thuần chủng, hay trở thành vị vua đẫm máu mới của nước Anh. Tôi muốn sức mạnh để làm những điều tôi muốn rồi cuối cùng kết thúc cuộc chiến đẫm máu này và tiếp tục cuộc sống của tôi. Cô mới là người nhìn nhận nó ở một khía cạnh tiêu cực, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy tôi có thể đạt được điều gì với sức mạnh đó. "

Hermione nhìn chằm chằm vào cậu - "Chà, vậy theo cách cậu nói ..."

- "Bullocks. Mọi thứ đều cần sức mạnh để hoạt động--"

- "Chà, tôi đang nghĩ gì đây! Cậu có thể ở đây, Malfoy, nhưng tôi không biết tại sao. Không quá khó nhận ra cậu giống hệt với một người đã gọi tôi là Máu bùn và kẻ đã cố giết thầy Hiệu trưởng của tôi. Tôi nên nghĩ gì đây? " Hermione hét lớn đến mức cả ngôi nhà có thể nghe thấy nếu còn ai khác ở đó.

Khuôn mặt Malfoy hằn lên những đường nhăn, miệng chúm lại và những đường gân trên cổ hiện lên cho cô biết rằng cậu đang tức giận - "Tôi không quan tâm đến những gì cô nghĩ."

- "Tại sao cậu lại ở đây?" Malfoy đứng đó, phớt lờ cô khi cậu quay ra cửa, và vì vậy Hermione hỏi đi hỏi lại, cho đến khi cô gào lên sau lưng cậu.

Malfoy đột ngột quay lại, quá nhanh, cô nghĩ rằng cậu ta gần như mất thăng bằng, Malfoy hét lên - "Chết tiệt, Tại sao cô nghĩ tôi ở đây!"

Đó không phải là câu hỏi vì Malfoy không hề chờ đợi câu trả lời, nhưng Hermione bây giờ cũng đứng lên và theo sau cậu ta - "Tại sao tôi phải hiểu rằng ý của cậu là tốt, trong khi tất cả những gì tôi từng thấy từ cậu đều theo hướng xấu? Tôi--"

- "Đúng vậy, tôi là một tên khốn đúng nghĩa phải không, Granger? Tình nguyện tham gia chiến tranh, dành nhiều ngày để đưa ra kế hoạch và chiến lược, giải cứu những con lừa đáng thương của cô khỏi những tình huống tồi tệ. Tôi đoán điều này khiến tôi trở thành một người xấu."

- "Đừng hành động như thể là một thiên thần ..."

Malfoy quay nhanh xuống hành lang, nhưng bây giờ cậu hướng về cô hơn là phòng ngủ - "Không, cô nói đúng. Tôi lớn lên với tất cả suy nghĩ về sự phân biệt chủng tộc bám chặt trong trái tim tôi, tôi đã ghét cô vì dòng máu của cô, và những gì cô đã làm bất chấp điều đó. Ngay cả bây giờ, sau khi tôi thay đổi suy nghĩ và hành động của mình, nó vẫn không quan trọng, bởi vì tôi vẫn là cậu bé đó, phải không? Và tôi là một kẻ giết người, tất nhiên. Hãy để chúng ta đừng bao giờ quên điều đó "

- "Chỉ vì cậu đã làm một số hành động thay đổi, điều đó không có nghĩa là--"

- "Cô là một kẻ đạo đức giả! Đừng làm như thể đôi tay của cô không bẩn thỉu như tôi" Malfoy cúi đầu cho đến khi cô cảm thấy hơi thở của cậu trên trán cô, khuôn mặt cậu nham hiểm - "Tôi đoán chúng ta đều bẩn thỉu, Granger."

- "Tôi làm những gì tôi phải làm!" Nó phát ra dày đặc và hơi ngột ngạt, nhưng Hermione chưa bao giờ nói với ai về những gì cô ấy phải làm, cũng như họ chưa bao giờ làm với cô ấy.

- "Cuối cùng chúng ta đều làm, phải không?" Malfoy chờ đợi khi cô lắc đầu, sự ghê tởm trên mặt là nét đặc trưng của cô đối với cậu - "Cô muốn tôi phải làm gì? Cô muốn tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương cảm xúc của cô trong cái trường học chết tiệt, như thể không có chuyện gì lớn hơn để lo lắng không? Bởi vì tôi sẽ không làm thế. Tôi không biết đám người chết tiệt muốn gì từ tôi, nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm. Nếu cô không hài lòng, thật chết tiệt "

Lần này, Hermione để cậu ta đi.

Ngày: 708; Giờ: 7

Có lẽ Malfoy luôn làm những gì cậu ấy phải làm. Cậu luôn phân biệt chủng tộc vì đó là bản chất của cậu, không có lý do gì cho điều đó. Nó không quan trọng nếu đó là những gì cậu đã được dạy, bởi vì cuối cùng, đó là những gì cậu đã tự mình thực hành. Malfoy đã để cho các Tử thần Thực tử đột nhập vào đêm đó và suýt giết cụ Dumbledore, vì đó là việc cậu phải làm. Cậu gia nhập Hội vì đó là điều cậu cảm thấy mình phải làm.

Để ăn năn? Nếu vậy, cho chính Malfoy hay cho những người khác? Để trả thù?

Và Hermione, đang nằm trên giường, nghĩ rằng có lẽ điều đó không quan trọng. Vấn đề là Malfoy đã ở đó, bây giờ, và chiến đấu vì họ - và cậu làm rất tốt. Vấn đề là cậu ấy đã mất tất cả cuộc sống cũ của mình để bắt đầu lại tất cả bằng cách mạo hiểm với cuộc sống mới gần như mỗi ngày, đây chính là lời xin lỗi lớn nhất mà cô nhận được từ cậu ấy. Có lẽ không thành vấn đề khi có một phần trong Hermione luôn tức giận với Draco Malfoy, bởi vì phần còn lại của cô phải bận bịu với những kẻ thù thực sự. Những kẻ đã không bắt đầu chuộc lỗi.

Khi nào thì bắt đầu chuộc lỗi? Hermione muốn tin rằng đó là trên đỉnh của một tòa tháp, khi một cậu bé hạ đũa phép xuống, sức mạnh của cậu ấy, sự kiểm soát của cậu ấy, tương lai của cậu ấy trong hàng ngũ mà cậu ấy đã được hứa hẹn và bước đi để không bao giờ trở lại như cũ.

Tất nhiên, câu hỏi dành cho Draco Malfoy là khi nào diều này kết thúc.

Ngày: 713; Giờ: 10

Hermione nhận được hai bức thư cùng một lúc, cả hai đều từ Ron, mặc dù có ba đoạn ở cuối bức thư thứ hai là từ Harry. Họ đang tiến gần hơn, cô biết. Bức thư đầu tiên ngắn gọn, nó mô tả một cách hài hước về trải nghiệm nấu ăn tồi tệ khiến Hermione phải há hốc mồm, nhưng bức thư thứ hai lại tràn đầy nhiệt huyết. Ron thậm chí còn đưa ra một dấu chấm than cho 'Hey Hermione' giới thiệu phần còn lại của bức thư.

Cô tìm kiếm manh mối để hỗ trợ lý thuyết của mình trước mặt những người xung quanh, nhưng họ đã mòn mỏi vì chiến tranh và không thể thể hiện được điều gì. Tuy nhiên, điều đó không làm suy giảm tinh thần của cô, Ernie chỉ có thể cười nhạo cô khi thấy Hermione cười như một kẻ ngốc trong nhiều ngày sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro